Phế Đế Làm Phi - Chương 1: Mộc Tử Khâm, ngươi thua rồi
Chương trước- Chương 1: Mộc Tử Khâm, ngươi thua rồi
- Chương 2: Ta theo ngươi trở về
- Chương 3: Tối nay, hưởng thụ ân sủng của trẫm cho tốt đi...
- Chương 4: Phát sốt
- Chương 5: Trẫm tự mình tẩy trừ
- Chương 6: Đút thuốc
- Chương 7
- Chương 8: Mộc Tử Khâm, ngươi đi chết cho bản cung!
- Chương 9: Nương nương, hôm nay ngài thật soái!
- Chương 10: Ngươi đến báo thù cho hắn sao?
- Chương 11: Một ngày nào đó trẫm sẽ đích thân mài mòn vuốt nhỏ của ngươi!
- Chương 12: Ngươi cùng hắn thông đồng từ lúc nào
- Chương 13: Mộc Tử Trạc, ngươi tìm chết!
- Chương 14: Tiệc Sinh thần
- Chương 15: Mộc Tử Trạc, hôm nay là ngày chết của ngươi!
- Chương 16: Yên tâm đi, Tử Khâm, trẫm có chừng mực, sẽ không làm ngươi bị thương
- Chương 17: Thần đệ muốn hỏi xin hoàng huynh một người
- Chương 18: Tử Khâm, thu liệp mười ngày sau, trẫm dẫn ngươi đi được không?
- Chương 19: Xích Vũ
- Chương 20: Hôn trẫm một cái trẫm liền đồng ý
- Chương 21: Thu liệp
- Chương 22: Bản vương bảo ngươi uống thuốc ngươi không nghe thấy sao?
- Chương 23: Dù có đào ba thước đất, cũng phải đưa y bình an trở về cho trẫm!
- Chương 24: Mộc quốc chủ có từng nghĩ muốn phục quốc hay không?
- Chương 25
- Chương 26: Các ngươi đang làm cái gì?
- Chương 27: Xem ra ... ngươi không nhận thức rõ thân phận của bản thân
- Chương 28: Vốn không nghĩ đối đãi với ngươi như vậy, tất thảy là ngươi bức trẫm
- Chương 29: Đương nhiên là xóa bỏ ấn ký dơ bẩn cùng khuất nhục ...
- Chương 30: Vũ giả dị vực
- Chương 31: Ngươi còn muốn trẫm phải làm thế nào
- Chương 32: Hiện tại chúng ta có chung địch nhân, sao không cùng liên thủ?
- Chương 33: Xuất cung
- Chương 34: Không gặp được Mộc Tử Khâm, trẫm sẽ san bằng Mộc Quốc!
- Chương 35: Đừng tự lừa mình dối người, kẻ ta muốn gϊếŧ chính là ngươi!
- Chương 36: Ai cho ngươi cái can đảm đi tìm chết?
- Chương 37: Cầu xin ngươi...... buông tha đệ ấy......
- Chương 38: Ác mộng
- Chương 39: Hoán huyết*
- Chương 40: Bản vương sẽ thành toàn cho ngươi!
- Chương 41: Cầu ngươi...tỉnh lại đi....
- Chương 42: Tử Trạc... sắp không xong rồi......
- Chương 43: Họa quốc yêu phi
- Chương 44: Bệ hạ hài lòng với thọ lễ của thần thiếp sao?
- Chương 45: Ngươi đi gặp Hạ Vân Dương làm cái gì?
- Chương 46: Bệ hạ cho rằng... còn có thể trở lại được hay sao?
- Chương 47: Chi bằng các vị đại nhân tự xuất tiền tài lấp đầy quốc khố đi
- Chương 48: Cút ngay... ta không cần... ác ma cứu giúp
- Chương 49: Trần Nguyên Tư chết
- Chương 50: Lần sau .... vẫn dám.....
- Chương 51: Thần thϊếp bất quá chỉ biến thành dáng vẻ mà bệ hạ kỳ vọng thôi
- Chương 52: Đợi trẫm chở về, liền cho ngươi Hậu vị
- Chương 53: Hóa ra ngươi bất quá cũng chỉ vì lợi dụng ta
- Chương 54: Kiếp sau, ta nhất định không phụ ngươi.
- Chương 55: Hy vọng kiếp sau có thể cường đại đến mức đủ để bảo hộ ngươi.
- Chương 56: Chúc bệ hạ đêm đêm nằm mộng nhớ về thần thϊếp
- Chương 57: Sát nhân tru tâm [Cuộc sống tang thê của tra công (1)]
- Chương 58: Cuộc sống tang thê của tra công (2)
- Chương 59: Cuộc sống tang thê của tra công (3)
- Chương 60: Trọng sinh
- Chương 61: Dám đả thương người của ta, các ngươi tìm chết!
- Chương 62: Đời này kiếp này, ta nhất định toàn tâm toàn ý bảo hộ ngươi!
- Chương 63: Tiêu Chấn Diệp phát sốt
- Chương 64: Muốn ngươi đút cơ......
- Chương 65: Ngươi xoa giúp ta.... xoa xoa sẽ không đau nữa
- Chương 66: Lẽ nào thái tử điện hạ không muốn chịu trách nhiệm với tại hạ sao?
- Chương 67: Không ổn!
- Chương 68: Đi mau!
- Chương 69: Chó ngốc to xác Tiêu Ưng Trì
- Chương 70: Hạ Vân Dương bái phỏng
- Chương 71: Hạ các chủ cũng không muốn khiến Tử Khâm lại nổi giận đúng chứ
- Chương 72: Ta đối với Tử Khâm, là nhất định phải có được!
- Chương 73: Ngươi bất quá cũng chỉ là con chó mà y nuôi
- Chương 74: Vậy phải xem sự lựa chọn của ngươi
- Chương 75: Hảo hảo hảo, Thái tử điện hạ của ta.
- Chương 76: Ám sát
- Chương 77: Luận về vô sỉ, tại hạ sao có thể sánh bằng Hạ các chủ đây !
- Chương 78: Tiêu hậu thất thế
- Chương 79: Ngươi khiến bản thân bị thương thế này chỉ vì một ấu lang à!
- Chương 80: Hoa khôi Mộng Ngyệt
- Chương 81: Một khối gạch đập hắn ngất xỉu
- Chương 82: Ta cũng thích ngươi a Tử Trạc!
- Chương 83: Bọn đệ muốn ở bên nhau
- Chương 84: Thái tử điện hạ, đêm nay ngươi nhất định sẽ trở thành người của ta!
- Chương 85: Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi
- Chương 86: Tiêu Chấn Diệp, ta đau quá.
- Chương 87: Tử Khâm, từ nay trở đi, ngươi sẽ chân chính trở thành người của ta.
- Chương 88: Ta hận ngươi, Tiêu Chấn Diệp!
- Chương 89: Tiêu Ưng Trì khôi phục ký ức
- Chương 90: Trọn hai kiếp, ngươi mang đến cho Tử Trạc chỉ có tổn thương
- Chương 91: Một khi đã vậy, thì ngươi nên chết đi thôi
- Chương 92: Mộc quốc chủ đã trúng Huyết tình cổ
- Chương 93: Muốn giải Huyết tình cổ, cũng không hẳn là hoàn toàn không có cách
- Chương 94: Ngươi trốn không thoát đâu Tử Khâm
- Chương 95: Chấn Diệp ca vì cứu huynh mà chủ động nhảy vào Vạn Xà quật
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phế Đế Làm Phi
Chương 1: Mộc Tử Khâm, ngươi thua rồi
22/1/2022
Edit: Chary (tuchau1105.wordpress.com)
__________________________________________________
Tiêu lịch cuối năm thứ bảy mươi sáu, Ngũ hoàng tử Tiêu Quốc – Tiêu Chấn Diệp huyết tẩy vương cung Tiêu Quốc, lấy thủ đoạn lôi đình trèo lên vương vị.
Ẩn nhẫn giấu tài suốt ba năm, rồi dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai diệt trừ hết thảy bảy quốc gia lớn nhỏ ngoại trừ Mộc Quốc, thành lập Tiêu vương triều.
Tiêu lịch năm thứ tám mươi lăm, Tiêu Chấn Diệp rốt cuộc xuống tay với một nước cuối cùng – Mộc Quốc.
Ngoài hoàng cung Mộc Quốc là một mảnh chiến hỏa liên miên, nơi nơi thi thể chất chồng, không khí mang theo mùi máu tươi dày đặc làm người ta buồn nôn.
Thiết kỵ Tiêu Quốc đã vây kín hoàng cung Mộc Quốc, Mộc Quốc diệt vong là kết cục đã định.
Bên trong hoàng cung.
Vị thiếu niên đế vương ngồi trên long ỷ, vận một thân hoàng bào, khí chất phi nhiên, đai ngọc thắt tại yêu gian, toàn thân trên dưới được chỉnh lý cẩn thận kỹ lưỡng.
Mi mục như họa, ngũ quan tinh xảo so với bất luận nữ tử càng muốn đẹp hơn, không chỗ nào không nhiễm nữ khí. Da thịt ẩn ẩn có quang trạch lưu động, tựa như ngọc giũa, tựa như thạch mài*, tuấn mỹ không giống phàm nhân.
(*Nguyên văn là 如切如磋, 如琢如磨: như thiết như tha, như trác như ma: hai câu này trong "Thi Kinh. Vệ Phong. Kỳ áo." có ý là đã tốt, hoàn mĩ, tinh xảo rồi còn cầu tốt hơn nữa.)
Mắt phượng hẹp dài, uyển nhược như câu, phong duệ sắc bén, khóe mắt điểm viên lệ chí làm y tăng thêm nét thanh mị.
Bên ngoài tiếng chém gϊếŧ rung trời, nhưng trên mặt đế vương chẳng có một tia khủng hoảng, an ổn như thường tọa trên long ỷ.
"Phanh ––– "
Đại điện bị người bên ngoài mở toang, nam tử mặc huyền giáp nghịch sáng mà đứng trước trước cửa.
Chính là chất tử từng ở Mộc Quốc sống suốt bảy năm – Tiêu Chấn Diệp.
Tiêu Chấn Diệp tay cầm trường kiếm, trên thân thấm đẫm máu đen, ánh lửa sau lưng bập bùng chiếu rọi, trông hắn như Tu La đạp lửa đến gϊếŧ người.
"Ngươi đền rồi."
Thanh âm bình tĩnh không một tia gợn sóng, đế vương cơ hồ sớm đã đợi chờ giờ khác này, y bình tĩnh hướng mắt nhìn nam tử đứng tại cửa điện, ánh mắt cao ngạo lạnh như băng nhưng không có tiêu cự, tựa hồ xuyên thấu qua hắn mà nhìn về chốn xa xôi nào đó.
Bị người nọ ngó lơ, mâu sắc Tiêu Chấn Diệp thâm trầm, vặn vẹo bất cam xoẹt qua trong mắt nhanh đến nổi người ta chẳng thể phát hiện, hắn khẽ nhếch môi mỏng: "Mộc Tử Khâm, ngươi thua rồi."
Tiêu Chấn Diệp gắt gao nhìn chằm chằm nam tử tuấn mỹ ngồi tại ghế rồng trên cao kia, đề kiếm từng bước đi về phía y, trong mắt ngập tràn quỷ quyệt cuồng dã cùng mê luyến sâu đậm.
"Cho nên, ngươi tới để gϊếŧ trẫm sao?"
Rốt cuộc Mộc Tử Khâm cũng nhìn hắn, con ngươi nồng đậm ngạo kiệt bất tuân, môi treo lên nụ cười kinh thường, bất chợt tuyết liên Thiên Sơn nở rộ, đuôi mày khóe mắt diễm lệ phong hoa, khiến cho Tiêu Chấn Diệp lập tức ngây người.
Trong bảy làm chất tử sống tại Mộc Quốc trước kia, Tiêu Chấn Diệp không ít lần gặp qua Mộc Tử Khâm cười, khi đó Mộc Tử Khâm vẫn còn là Thái tử Mộc Quốc, hắn là con tin thấp hèn chỉ dám nấp ở chỗ tối tham lam nhìn ngắm khéo môi người nọ tựa tiếu phi tiếu, vậy mà khắc in sâu đậm tại tim liên của hắn, từ đó bóng hình khó phai.
Mục quang Tiêu Chấn Diệp trở nên càng thêm cuồng nhiệt, hắn đem mắt mình dán chặt vào người nọ không chớp mắt chăm chú nhòm ngó dung nhan đế vương đến khi hô hấp cũng trở nên dồn dập, hắn như sói đói thèm thuồng nhìn con mồi thơm ngon.
Mộc Tử Khâm nhẹ nhàng cười, đáy mắt chợt léo khinh thường rồi biến mất, từ nhỏ đến lớn ánh mắt như vậy chẳng còn hiếm lạ với y.
Nhưng nếu là trước kia, y sớm đã đem mắt người nọ khoét ra.
Y bình tĩnh từ long ỷ đứng dậy đi đến trước mặt nam tử, dang rộng hai tay rồi khẽ nhắm mắt lại: "Thắng làm vua thua làm giặc, trẫm không còn gì để nói, chỉ hy vọng ngươi đối xử tử tế với vương tộc và bách tính Mộc Quốc, đến đây đi."
Khóe miệng Mộc Tử Khâm thoáng câu lên, có thể chết trong tay một đối thủ cường đại như vậy xem ra cũng không tồi.
Qua thật lâu mà đau đớn trong tưởng tượng vẫn chậm chạp chả đến, Mộc Tử Khâm có chút khó hiểu mở mắt, liền trông thấy Tiêu Chấn Diệp đang dùng ngón tay vân vê lọn tóc tinh tế của y, đặt bên chóp mũi cẩn thận ngửi, trong mắt còn chứa chan si mê cùng cuồng nhiệt.
"Làm càn!" Chán ghét băng lãnh xẹt qua nơi đáy mắt Mộc Tử Khâm, nhất chưởng xuất kích trúng ngay trước ngực Tiêu Chấn Diệp.
"Ầm!"
Tiêu Chấn Diệp chịu một chưởng này phải lùi lại mấy bước mới có thể ổn trụ thân hình, thể nội khí huyết cuồn cuộn, phun ra ngụm máu tươi.
Chiêu này của Mộc Tử Khâm đắc thủ cực nặng, nếu không phải hắn có nội lực cường đại ngăn cản, chỉ sợ ngũ tạng hắn đều bị đánh tới nát tan.
Tiêu Chấn Diệp mặt vô biểu tình lau chùi vết máu vương ở khóe môi, lại câu lên độ cong rất nhỏ, mục quang ánh lên sự hung phấn, như là thợ săn lâu nấp kỹ đã lâu thấy được con mồi vừa lòng thích ý.
Đúng như vậy! Đây mới là Mộc Tử Khâm! Đây chính là người trong trí nhớ của hắn luôn đứng nơi thần đàn tự cao tự đại, tự cho mình là cao thượng không chấp nhận bất cứ kẻ nào dám nhúng chàm – Mộc Tử Khâm!
Y chẳng phải không đặt hắn vào mắt sao? Vậy liền kéo y từ thần đàn cùng hắn hãm vào vũng bùn tanh hôi, khiến trong mắt y chỉ có hắn! Khiến y không bao giờ làm lơ hắn nữa!
Hưng phấn trong con ngươi Tiêu Chấn Diệp càng sâu, chinh phục người như Mộc Tử Khâm so với chinh phục thành trì đất đai càng mang đến cho hắn kíƈɦ ŧɦíƈɦ chí mạng!
"Phốc ––– " Mộc Tử Khâm hạ xuống chưởng phong cũng làm chính mình nôn ra tiên huyết, y thoái lui vài bước phải chật vật vịn lấy long ỷ để ổn định thân hình, thụ nội thương nặng nề khiến khuôn mặt y trắng bệch.
Trông thấy Mộc Tử Khâm lúc này, nhãn tình Tiêu Chấn Diệp híp lại, xem ra lời đồn một năm trước là thật, thân thể Mộc Tử Khâm quả thực trọng thương vì bị ám toán.
Sát khí thị huyết nổi lên trong con ngươi Tiêu Chấn Diệp, nếu để hắn biết người làm Mộc Tử Khâm bị thương là ai, hắn nhất định tự mình đem gã lột da rút xương, để gã muốn sống không được muốn chết chẳng xong.
Người của Tiêu Chấn Diệp hắn, chỉ có Tiêu Chấn Diệp hắn mới có thể đả thương!
"Mộc Tử Khâm, ngươi đến làm sủng phi của trẫm đi!"
Mộc Tử Khâm còn đang khí huyết cuộn trào, những lời này của Tiêu Chấn Diệp thình lình rót vào tai.
Mộc Tử Khâm câm lặng, khi phản ứng lại lập tức cười ha hả, giống như nghe được trò cười ghê gớm lắm.
Đột nhiên, tiếng cười im bặt, Mộc Tử Khâm dáng người thẳng tắp, tựa gốc tùng bách ngạo nghễ sừng sững, đầu y hơi ngó xuống Tiêu Chấn Diệp, mâu sắc khinh thường cùng ngạo kiệt: "Thà làm hồn thiêng dưới lưỡi kiếm, còn hơn khuất thân chịu kiếp tôi tớ!"
______________________________________________________
Editor có lời muốn nói: Truyện nhà Chary chỉ đăng tại wattap Ngochanhcung và wordprees tuchau1105.wordpress.com. Các tình yêu có yêu mến truyện thì hãy đọc ở trang chính chủ nhé.
Edit: Chary (tuchau1105.wordpress.com)
__________________________________________________
Tiêu lịch cuối năm thứ bảy mươi sáu, Ngũ hoàng tử Tiêu Quốc – Tiêu Chấn Diệp huyết tẩy vương cung Tiêu Quốc, lấy thủ đoạn lôi đình trèo lên vương vị.
Ẩn nhẫn giấu tài suốt ba năm, rồi dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai diệt trừ hết thảy bảy quốc gia lớn nhỏ ngoại trừ Mộc Quốc, thành lập Tiêu vương triều.
Tiêu lịch năm thứ tám mươi lăm, Tiêu Chấn Diệp rốt cuộc xuống tay với một nước cuối cùng – Mộc Quốc.
Ngoài hoàng cung Mộc Quốc là một mảnh chiến hỏa liên miên, nơi nơi thi thể chất chồng, không khí mang theo mùi máu tươi dày đặc làm người ta buồn nôn.
Thiết kỵ Tiêu Quốc đã vây kín hoàng cung Mộc Quốc, Mộc Quốc diệt vong là kết cục đã định.
Bên trong hoàng cung.
Vị thiếu niên đế vương ngồi trên long ỷ, vận một thân hoàng bào, khí chất phi nhiên, đai ngọc thắt tại yêu gian, toàn thân trên dưới được chỉnh lý cẩn thận kỹ lưỡng.
Mi mục như họa, ngũ quan tinh xảo so với bất luận nữ tử càng muốn đẹp hơn, không chỗ nào không nhiễm nữ khí. Da thịt ẩn ẩn có quang trạch lưu động, tựa như ngọc giũa, tựa như thạch mài*, tuấn mỹ không giống phàm nhân.
(*Nguyên văn là 如切如磋, 如琢如磨: như thiết như tha, như trác như ma: hai câu này trong "Thi Kinh. Vệ Phong. Kỳ áo." có ý là đã tốt, hoàn mĩ, tinh xảo rồi còn cầu tốt hơn nữa.)
Mắt phượng hẹp dài, uyển nhược như câu, phong duệ sắc bén, khóe mắt điểm viên lệ chí làm y tăng thêm nét thanh mị.
Bên ngoài tiếng chém gϊếŧ rung trời, nhưng trên mặt đế vương chẳng có một tia khủng hoảng, an ổn như thường tọa trên long ỷ.
"Phanh ––– "
Đại điện bị người bên ngoài mở toang, nam tử mặc huyền giáp nghịch sáng mà đứng trước trước cửa.
Chính là chất tử từng ở Mộc Quốc sống suốt bảy năm – Tiêu Chấn Diệp.
Tiêu Chấn Diệp tay cầm trường kiếm, trên thân thấm đẫm máu đen, ánh lửa sau lưng bập bùng chiếu rọi, trông hắn như Tu La đạp lửa đến gϊếŧ người.
"Ngươi đền rồi."
Thanh âm bình tĩnh không một tia gợn sóng, đế vương cơ hồ sớm đã đợi chờ giờ khác này, y bình tĩnh hướng mắt nhìn nam tử đứng tại cửa điện, ánh mắt cao ngạo lạnh như băng nhưng không có tiêu cự, tựa hồ xuyên thấu qua hắn mà nhìn về chốn xa xôi nào đó.
Bị người nọ ngó lơ, mâu sắc Tiêu Chấn Diệp thâm trầm, vặn vẹo bất cam xoẹt qua trong mắt nhanh đến nổi người ta chẳng thể phát hiện, hắn khẽ nhếch môi mỏng: "Mộc Tử Khâm, ngươi thua rồi."
Tiêu Chấn Diệp gắt gao nhìn chằm chằm nam tử tuấn mỹ ngồi tại ghế rồng trên cao kia, đề kiếm từng bước đi về phía y, trong mắt ngập tràn quỷ quyệt cuồng dã cùng mê luyến sâu đậm.
"Cho nên, ngươi tới để gϊếŧ trẫm sao?"
Rốt cuộc Mộc Tử Khâm cũng nhìn hắn, con ngươi nồng đậm ngạo kiệt bất tuân, môi treo lên nụ cười kinh thường, bất chợt tuyết liên Thiên Sơn nở rộ, đuôi mày khóe mắt diễm lệ phong hoa, khiến cho Tiêu Chấn Diệp lập tức ngây người.
Trong bảy làm chất tử sống tại Mộc Quốc trước kia, Tiêu Chấn Diệp không ít lần gặp qua Mộc Tử Khâm cười, khi đó Mộc Tử Khâm vẫn còn là Thái tử Mộc Quốc, hắn là con tin thấp hèn chỉ dám nấp ở chỗ tối tham lam nhìn ngắm khéo môi người nọ tựa tiếu phi tiếu, vậy mà khắc in sâu đậm tại tim liên của hắn, từ đó bóng hình khó phai.
Mục quang Tiêu Chấn Diệp trở nên càng thêm cuồng nhiệt, hắn đem mắt mình dán chặt vào người nọ không chớp mắt chăm chú nhòm ngó dung nhan đế vương đến khi hô hấp cũng trở nên dồn dập, hắn như sói đói thèm thuồng nhìn con mồi thơm ngon.
Mộc Tử Khâm nhẹ nhàng cười, đáy mắt chợt léo khinh thường rồi biến mất, từ nhỏ đến lớn ánh mắt như vậy chẳng còn hiếm lạ với y.
Nhưng nếu là trước kia, y sớm đã đem mắt người nọ khoét ra.
Y bình tĩnh từ long ỷ đứng dậy đi đến trước mặt nam tử, dang rộng hai tay rồi khẽ nhắm mắt lại: "Thắng làm vua thua làm giặc, trẫm không còn gì để nói, chỉ hy vọng ngươi đối xử tử tế với vương tộc và bách tính Mộc Quốc, đến đây đi."
Khóe miệng Mộc Tử Khâm thoáng câu lên, có thể chết trong tay một đối thủ cường đại như vậy xem ra cũng không tồi.
Qua thật lâu mà đau đớn trong tưởng tượng vẫn chậm chạp chả đến, Mộc Tử Khâm có chút khó hiểu mở mắt, liền trông thấy Tiêu Chấn Diệp đang dùng ngón tay vân vê lọn tóc tinh tế của y, đặt bên chóp mũi cẩn thận ngửi, trong mắt còn chứa chan si mê cùng cuồng nhiệt.
"Làm càn!" Chán ghét băng lãnh xẹt qua nơi đáy mắt Mộc Tử Khâm, nhất chưởng xuất kích trúng ngay trước ngực Tiêu Chấn Diệp.
"Ầm!"
Tiêu Chấn Diệp chịu một chưởng này phải lùi lại mấy bước mới có thể ổn trụ thân hình, thể nội khí huyết cuồn cuộn, phun ra ngụm máu tươi.
Chiêu này của Mộc Tử Khâm đắc thủ cực nặng, nếu không phải hắn có nội lực cường đại ngăn cản, chỉ sợ ngũ tạng hắn đều bị đánh tới nát tan.
Tiêu Chấn Diệp mặt vô biểu tình lau chùi vết máu vương ở khóe môi, lại câu lên độ cong rất nhỏ, mục quang ánh lên sự hung phấn, như là thợ săn lâu nấp kỹ đã lâu thấy được con mồi vừa lòng thích ý.
Đúng như vậy! Đây mới là Mộc Tử Khâm! Đây chính là người trong trí nhớ của hắn luôn đứng nơi thần đàn tự cao tự đại, tự cho mình là cao thượng không chấp nhận bất cứ kẻ nào dám nhúng chàm – Mộc Tử Khâm!
Y chẳng phải không đặt hắn vào mắt sao? Vậy liền kéo y từ thần đàn cùng hắn hãm vào vũng bùn tanh hôi, khiến trong mắt y chỉ có hắn! Khiến y không bao giờ làm lơ hắn nữa!
Hưng phấn trong con ngươi Tiêu Chấn Diệp càng sâu, chinh phục người như Mộc Tử Khâm so với chinh phục thành trì đất đai càng mang đến cho hắn kíƈɦ ŧɦíƈɦ chí mạng!
"Phốc ––– " Mộc Tử Khâm hạ xuống chưởng phong cũng làm chính mình nôn ra tiên huyết, y thoái lui vài bước phải chật vật vịn lấy long ỷ để ổn định thân hình, thụ nội thương nặng nề khiến khuôn mặt y trắng bệch.
Trông thấy Mộc Tử Khâm lúc này, nhãn tình Tiêu Chấn Diệp híp lại, xem ra lời đồn một năm trước là thật, thân thể Mộc Tử Khâm quả thực trọng thương vì bị ám toán.
Sát khí thị huyết nổi lên trong con ngươi Tiêu Chấn Diệp, nếu để hắn biết người làm Mộc Tử Khâm bị thương là ai, hắn nhất định tự mình đem gã lột da rút xương, để gã muốn sống không được muốn chết chẳng xong.
Người của Tiêu Chấn Diệp hắn, chỉ có Tiêu Chấn Diệp hắn mới có thể đả thương!
"Mộc Tử Khâm, ngươi đến làm sủng phi của trẫm đi!"
Mộc Tử Khâm còn đang khí huyết cuộn trào, những lời này của Tiêu Chấn Diệp thình lình rót vào tai.
Mộc Tử Khâm câm lặng, khi phản ứng lại lập tức cười ha hả, giống như nghe được trò cười ghê gớm lắm.
Đột nhiên, tiếng cười im bặt, Mộc Tử Khâm dáng người thẳng tắp, tựa gốc tùng bách ngạo nghễ sừng sững, đầu y hơi ngó xuống Tiêu Chấn Diệp, mâu sắc khinh thường cùng ngạo kiệt: "Thà làm hồn thiêng dưới lưỡi kiếm, còn hơn khuất thân chịu kiếp tôi tớ!"
______________________________________________________
Editor có lời muốn nói: Truyện nhà Chary chỉ đăng tại wattap Ngochanhcung và wordprees tuchau1105.wordpress.com. Các tình yêu có yêu mến truyện thì hãy đọc ở trang chính chủ nhé.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mộc Tử Khâm, ngươi thua rồi
- Chương 2: Ta theo ngươi trở về
- Chương 3: Tối nay, hưởng thụ ân sủng của trẫm cho tốt đi...
- Chương 4: Phát sốt
- Chương 5: Trẫm tự mình tẩy trừ
- Chương 6: Đút thuốc
- Chương 7
- Chương 8: Mộc Tử Khâm, ngươi đi chết cho bản cung!
- Chương 9: Nương nương, hôm nay ngài thật soái!
- Chương 10: Ngươi đến báo thù cho hắn sao?
- Chương 11: Một ngày nào đó trẫm sẽ đích thân mài mòn vuốt nhỏ của ngươi!
- Chương 12: Ngươi cùng hắn thông đồng từ lúc nào
- Chương 13: Mộc Tử Trạc, ngươi tìm chết!
- Chương 14: Tiệc Sinh thần
- Chương 15: Mộc Tử Trạc, hôm nay là ngày chết của ngươi!
- Chương 16: Yên tâm đi, Tử Khâm, trẫm có chừng mực, sẽ không làm ngươi bị thương
- Chương 17: Thần đệ muốn hỏi xin hoàng huynh một người
- Chương 18: Tử Khâm, thu liệp mười ngày sau, trẫm dẫn ngươi đi được không?
- Chương 19: Xích Vũ
- Chương 20: Hôn trẫm một cái trẫm liền đồng ý
- Chương 21: Thu liệp
- Chương 22: Bản vương bảo ngươi uống thuốc ngươi không nghe thấy sao?
- Chương 23: Dù có đào ba thước đất, cũng phải đưa y bình an trở về cho trẫm!
- Chương 24: Mộc quốc chủ có từng nghĩ muốn phục quốc hay không?
- Chương 25
- Chương 26: Các ngươi đang làm cái gì?
- Chương 27: Xem ra ... ngươi không nhận thức rõ thân phận của bản thân
- Chương 28: Vốn không nghĩ đối đãi với ngươi như vậy, tất thảy là ngươi bức trẫm
- Chương 29: Đương nhiên là xóa bỏ ấn ký dơ bẩn cùng khuất nhục ...
- Chương 30: Vũ giả dị vực
- Chương 31: Ngươi còn muốn trẫm phải làm thế nào
- Chương 32: Hiện tại chúng ta có chung địch nhân, sao không cùng liên thủ?
- Chương 33: Xuất cung
- Chương 34: Không gặp được Mộc Tử Khâm, trẫm sẽ san bằng Mộc Quốc!
- Chương 35: Đừng tự lừa mình dối người, kẻ ta muốn gϊếŧ chính là ngươi!
- Chương 36: Ai cho ngươi cái can đảm đi tìm chết?
- Chương 37: Cầu xin ngươi...... buông tha đệ ấy......
- Chương 38: Ác mộng
- Chương 39: Hoán huyết*
- Chương 40: Bản vương sẽ thành toàn cho ngươi!
- Chương 41: Cầu ngươi...tỉnh lại đi....
- Chương 42: Tử Trạc... sắp không xong rồi......
- Chương 43: Họa quốc yêu phi
- Chương 44: Bệ hạ hài lòng với thọ lễ của thần thiếp sao?
- Chương 45: Ngươi đi gặp Hạ Vân Dương làm cái gì?
- Chương 46: Bệ hạ cho rằng... còn có thể trở lại được hay sao?
- Chương 47: Chi bằng các vị đại nhân tự xuất tiền tài lấp đầy quốc khố đi
- Chương 48: Cút ngay... ta không cần... ác ma cứu giúp
- Chương 49: Trần Nguyên Tư chết
- Chương 50: Lần sau .... vẫn dám.....
- Chương 51: Thần thϊếp bất quá chỉ biến thành dáng vẻ mà bệ hạ kỳ vọng thôi
- Chương 52: Đợi trẫm chở về, liền cho ngươi Hậu vị
- Chương 53: Hóa ra ngươi bất quá cũng chỉ vì lợi dụng ta
- Chương 54: Kiếp sau, ta nhất định không phụ ngươi.
- Chương 55: Hy vọng kiếp sau có thể cường đại đến mức đủ để bảo hộ ngươi.
- Chương 56: Chúc bệ hạ đêm đêm nằm mộng nhớ về thần thϊếp
- Chương 57: Sát nhân tru tâm [Cuộc sống tang thê của tra công (1)]
- Chương 58: Cuộc sống tang thê của tra công (2)
- Chương 59: Cuộc sống tang thê của tra công (3)
- Chương 60: Trọng sinh
- Chương 61: Dám đả thương người của ta, các ngươi tìm chết!
- Chương 62: Đời này kiếp này, ta nhất định toàn tâm toàn ý bảo hộ ngươi!
- Chương 63: Tiêu Chấn Diệp phát sốt
- Chương 64: Muốn ngươi đút cơ......
- Chương 65: Ngươi xoa giúp ta.... xoa xoa sẽ không đau nữa
- Chương 66: Lẽ nào thái tử điện hạ không muốn chịu trách nhiệm với tại hạ sao?
- Chương 67: Không ổn!
- Chương 68: Đi mau!
- Chương 69: Chó ngốc to xác Tiêu Ưng Trì
- Chương 70: Hạ Vân Dương bái phỏng
- Chương 71: Hạ các chủ cũng không muốn khiến Tử Khâm lại nổi giận đúng chứ
- Chương 72: Ta đối với Tử Khâm, là nhất định phải có được!
- Chương 73: Ngươi bất quá cũng chỉ là con chó mà y nuôi
- Chương 74: Vậy phải xem sự lựa chọn của ngươi
- Chương 75: Hảo hảo hảo, Thái tử điện hạ của ta.
- Chương 76: Ám sát
- Chương 77: Luận về vô sỉ, tại hạ sao có thể sánh bằng Hạ các chủ đây !
- Chương 78: Tiêu hậu thất thế
- Chương 79: Ngươi khiến bản thân bị thương thế này chỉ vì một ấu lang à!
- Chương 80: Hoa khôi Mộng Ngyệt
- Chương 81: Một khối gạch đập hắn ngất xỉu
- Chương 82: Ta cũng thích ngươi a Tử Trạc!
- Chương 83: Bọn đệ muốn ở bên nhau
- Chương 84: Thái tử điện hạ, đêm nay ngươi nhất định sẽ trở thành người của ta!
- Chương 85: Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi
- Chương 86: Tiêu Chấn Diệp, ta đau quá.
- Chương 87: Tử Khâm, từ nay trở đi, ngươi sẽ chân chính trở thành người của ta.
- Chương 88: Ta hận ngươi, Tiêu Chấn Diệp!
- Chương 89: Tiêu Ưng Trì khôi phục ký ức
- Chương 90: Trọn hai kiếp, ngươi mang đến cho Tử Trạc chỉ có tổn thương
- Chương 91: Một khi đã vậy, thì ngươi nên chết đi thôi
- Chương 92: Mộc quốc chủ đã trúng Huyết tình cổ
- Chương 93: Muốn giải Huyết tình cổ, cũng không hẳn là hoàn toàn không có cách
- Chương 94: Ngươi trốn không thoát đâu Tử Khâm
- Chương 95: Chấn Diệp ca vì cứu huynh mà chủ động nhảy vào Vạn Xà quật
- bình luận