Phế Đế Làm Phi - Chương 5: Trẫm tự mình tẩy trừ
Chương trước- Chương 1: Mộc Tử Khâm, ngươi thua rồi
- Chương 2: Ta theo ngươi trở về
- Chương 3: Tối nay, hưởng thụ ân sủng của trẫm cho tốt đi...
- Chương 4: Phát sốt
- Chương 5: Trẫm tự mình tẩy trừ
- Chương 6: Đút thuốc
- Chương 7
- Chương 8: Mộc Tử Khâm, ngươi đi chết cho bản cung!
- Chương 9: Nương nương, hôm nay ngài thật soái!
- Chương 10: Ngươi đến báo thù cho hắn sao?
- Chương 11: Một ngày nào đó trẫm sẽ đích thân mài mòn vuốt nhỏ của ngươi!
- Chương 12: Ngươi cùng hắn thông đồng từ lúc nào
- Chương 13: Mộc Tử Trạc, ngươi tìm chết!
- Chương 14: Tiệc Sinh thần
- Chương 15: Mộc Tử Trạc, hôm nay là ngày chết của ngươi!
- Chương 16: Yên tâm đi, Tử Khâm, trẫm có chừng mực, sẽ không làm ngươi bị thương
- Chương 17: Thần đệ muốn hỏi xin hoàng huynh một người
- Chương 18: Tử Khâm, thu liệp mười ngày sau, trẫm dẫn ngươi đi được không?
- Chương 19: Xích Vũ
- Chương 20: Hôn trẫm một cái trẫm liền đồng ý
- Chương 21: Thu liệp
- Chương 22: Bản vương bảo ngươi uống thuốc ngươi không nghe thấy sao?
- Chương 23: Dù có đào ba thước đất, cũng phải đưa y bình an trở về cho trẫm!
- Chương 24: Mộc quốc chủ có từng nghĩ muốn phục quốc hay không?
- Chương 25
- Chương 26: Các ngươi đang làm cái gì?
- Chương 27: Xem ra ... ngươi không nhận thức rõ thân phận của bản thân
- Chương 28: Vốn không nghĩ đối đãi với ngươi như vậy, tất thảy là ngươi bức trẫm
- Chương 29: Đương nhiên là xóa bỏ ấn ký dơ bẩn cùng khuất nhục ...
- Chương 30: Vũ giả dị vực
- Chương 31: Ngươi còn muốn trẫm phải làm thế nào
- Chương 32: Hiện tại chúng ta có chung địch nhân, sao không cùng liên thủ?
- Chương 33: Xuất cung
- Chương 34: Không gặp được Mộc Tử Khâm, trẫm sẽ san bằng Mộc Quốc!
- Chương 35: Đừng tự lừa mình dối người, kẻ ta muốn gϊếŧ chính là ngươi!
- Chương 36: Ai cho ngươi cái can đảm đi tìm chết?
- Chương 37: Cầu xin ngươi...... buông tha đệ ấy......
- Chương 38: Ác mộng
- Chương 39: Hoán huyết*
- Chương 40: Bản vương sẽ thành toàn cho ngươi!
- Chương 41: Cầu ngươi...tỉnh lại đi....
- Chương 42: Tử Trạc... sắp không xong rồi......
- Chương 43: Họa quốc yêu phi
- Chương 44: Bệ hạ hài lòng với thọ lễ của thần thiếp sao?
- Chương 45: Ngươi đi gặp Hạ Vân Dương làm cái gì?
- Chương 46: Bệ hạ cho rằng... còn có thể trở lại được hay sao?
- Chương 47: Chi bằng các vị đại nhân tự xuất tiền tài lấp đầy quốc khố đi
- Chương 48: Cút ngay... ta không cần... ác ma cứu giúp
- Chương 49: Trần Nguyên Tư chết
- Chương 50: Lần sau .... vẫn dám.....
- Chương 51: Thần thϊếp bất quá chỉ biến thành dáng vẻ mà bệ hạ kỳ vọng thôi
- Chương 52: Đợi trẫm chở về, liền cho ngươi Hậu vị
- Chương 53: Hóa ra ngươi bất quá cũng chỉ vì lợi dụng ta
- Chương 54: Kiếp sau, ta nhất định không phụ ngươi.
- Chương 55: Hy vọng kiếp sau có thể cường đại đến mức đủ để bảo hộ ngươi.
- Chương 56: Chúc bệ hạ đêm đêm nằm mộng nhớ về thần thϊếp
- Chương 57: Sát nhân tru tâm [Cuộc sống tang thê của tra công (1)]
- Chương 58: Cuộc sống tang thê của tra công (2)
- Chương 59: Cuộc sống tang thê của tra công (3)
- Chương 60: Trọng sinh
- Chương 61: Dám đả thương người của ta, các ngươi tìm chết!
- Chương 62: Đời này kiếp này, ta nhất định toàn tâm toàn ý bảo hộ ngươi!
- Chương 63: Tiêu Chấn Diệp phát sốt
- Chương 64: Muốn ngươi đút cơ......
- Chương 65: Ngươi xoa giúp ta.... xoa xoa sẽ không đau nữa
- Chương 66: Lẽ nào thái tử điện hạ không muốn chịu trách nhiệm với tại hạ sao?
- Chương 67: Không ổn!
- Chương 68: Đi mau!
- Chương 69: Chó ngốc to xác Tiêu Ưng Trì
- Chương 70: Hạ Vân Dương bái phỏng
- Chương 71: Hạ các chủ cũng không muốn khiến Tử Khâm lại nổi giận đúng chứ
- Chương 72: Ta đối với Tử Khâm, là nhất định phải có được!
- Chương 73: Ngươi bất quá cũng chỉ là con chó mà y nuôi
- Chương 74: Vậy phải xem sự lựa chọn của ngươi
- Chương 75: Hảo hảo hảo, Thái tử điện hạ của ta.
- Chương 76: Ám sát
- Chương 77: Luận về vô sỉ, tại hạ sao có thể sánh bằng Hạ các chủ đây !
- Chương 78: Tiêu hậu thất thế
- Chương 79: Ngươi khiến bản thân bị thương thế này chỉ vì một ấu lang à!
- Chương 80: Hoa khôi Mộng Ngyệt
- Chương 81: Một khối gạch đập hắn ngất xỉu
- Chương 82: Ta cũng thích ngươi a Tử Trạc!
- Chương 83: Bọn đệ muốn ở bên nhau
- Chương 84: Thái tử điện hạ, đêm nay ngươi nhất định sẽ trở thành người của ta!
- Chương 85: Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi
- Chương 86: Tiêu Chấn Diệp, ta đau quá.
- Chương 87: Tử Khâm, từ nay trở đi, ngươi sẽ chân chính trở thành người của ta.
- Chương 88: Ta hận ngươi, Tiêu Chấn Diệp!
- Chương 89: Tiêu Ưng Trì khôi phục ký ức
- Chương 90: Trọn hai kiếp, ngươi mang đến cho Tử Trạc chỉ có tổn thương
- Chương 91: Một khi đã vậy, thì ngươi nên chết đi thôi
- Chương 92: Mộc quốc chủ đã trúng Huyết tình cổ
- Chương 93: Muốn giải Huyết tình cổ, cũng không hẳn là hoàn toàn không có cách
- Chương 94: Ngươi trốn không thoát đâu Tử Khâm
- Chương 95: Chấn Diệp ca vì cứu huynh mà chủ động nhảy vào Vạn Xà quật
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phế Đế Làm Phi
Chương 5: Trẫm tự mình tẩy trừ
24/01/2022
Edit: Chary
______________________________________
Trong thiên điện.
Trên giường lớn hoa quý mềm mại, nam tử tuyệt sắc an tĩnh nằm, hàng mi dài tựa cánh bướm khẽ run rẩy, rũ xuống một bóng mờ.
Mặt y ửng một tầng hồng sắc bất thường, mi tâm gắt gao nhíu chặt, như đang chịu đựng thống khổ cực lớn.
Đôi môi tam nguyệt anh hoa giờ đây tái nhợt khô khốc, mất đi trơn bóng dĩ vãng, cánh môi mấp máy, khí tức tuôn ra nóng đến bỏng tay.
"Y thế nào rồi?" Nhiệt độ thân thể Mộc Tử Khâm làm Tiêu Chấn Diệp bất giác cau mày, tâm sinh lo lắng dõi theo nam tử hôn mê bất tỉnh trên giường.
Bởi vì sinh bệnh, mặt mày nam tử tuyệt sắc vơi bớt vẻ sắc bén nhiếp nhân, ngược lại tăng thêm đôi chút yếu ớt, vô tình kích khởi ham muốn bảo hộ của nam nhân, chọc người khó nén ý nghĩ được ôm y vào lòng mà ôn nhu thương tiếc.
Tiêu Chấn Diệp xác thực làm vậy, hắn nhẹ nhàng đem Mộc Tử Khâm kéo vào lòng ngực, động tác cực kỳ cẩn thận, nhưng vạt áo trước ngực Mộc Tử Khâm vẫn theo đó trượt sang hai bên, bại lộ da thịt trắng hơn nhiều so với nam tử bình thường, cùng với dấu vết loang lổ trên nước da trắng nõn ấy.
Trong đầu Tiêu Chấn Diệp tức khắc tái hiện tràng cảnh nồng nhiệt tối qua, hô hấp của hắn nháy mắt trở nên nóng rực, du͙ƈ vọиɠ ẩn ẩn có xu thế ngẩng đầu.
Thời điểm Tiêu Chấn Diệp còn đương đắm chìm tại cục diện đêm qua, Vương Phục lên tiếng không hợp lúc: "Thần đã nối lại cánh tay trật khớp giúp nương nương, thương thế trên người cũng xử lý ổn thỏa, chỉ là ...... chỉ là ........."
Ánh mắt Vương Phục cố tình lẩn tránh, nét mặt mang chút quái dị, như có chuyện gì khó mở miệng.
"Chỉ là cái gì? Nói!"
Từ trước đến nay Vương Phục luôn nói chuyện thẳng thắn, đột nhiên làm ra bộ dáng ấp a ấp úng chọc Tiêu Chấn Diệp tức giận, mắt không khỏi sắc lạnh.
"Chỉ là......" Nhớ tới tình cảnh Mộc Tử Khâm ban sáng, Vương Phục từng chứng kiến vô số cung đình chi sự và các loại thương khẩu cũng bị dọa không nhẹ.
Mộc Tử Khâm thân thể trắng nõn nơi nơi đều có vết tích xúc mục kinh tâm*, trên dưới toàn thân gần như chẳng còn khối thịt lành lặn, nhất là ở xương quai xanh cùng chỗ trước ngực kia, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
(*Mắt thấy mà lòng kinh hoàng)
Ai có kiến thức hiển nhiên hiểu đây là lúc làʍ ŧìиɦ lưu lại, không kiến thức rất có thể tưởng rằng hôm qua y cùng dã thú triền đấu một đêm.
Suy nghĩ bay bổng đến tình cảnh tàn nhẫn kia đột nhiên cảm thụ được một đạo hàn quang rơi trên người mình, Vương Phục đánh cái rùng mình, hắn lấy lại tinh thần gắn gượng chống đỡ ánh mắt lạnh buốt của Tiêu Chấn Diệp, mới sực nhớ Tiêu Chấn Diệp còn đang chờ mình nói.
Vương Phục chả rảnh lo Tiêu Chấn Diệp có phản ứng gì, nhanh chóng tiếp lời: "Nương nương đây là lần đầu ....... lần đầu hầu hạ, đêm qua bệ hạ quá mức ...... quá mức dũng mãnh, lại không chuẩn bị thích đáng, chỗ kia của nương nương bị xé rách tương đối nghiêm trọng ......"
Vương Phục hết sức rõ ràng sắc mặt Tiêu Chấn Diệp khủng bố cỡ nào, bất quá kiên trì nói tiếp: "Hơn nữa bệ hạ lưu lại trong cơ thể nương nương nguyên ...... nguyên dương không được rửa sạch kịp lúc, nên bây giờ mới phát sốt......"
Quả nhiên, Vương Phục vừa dứt lời liền trông thấy sắc mặt Tiêu Chấn Diệp bỗng chốc đen xuống, hắc vân che thành.
Này chẳng những là lần đầu của Mộc Tử Khâm, còn là lần đầu tiên của hắn, tuy rằng hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng hắn không chạm qua bất kì kẻ nào, hắn vì người nọ thủ thân như ngọc cấm dục nhiều năm, thế nên thường xuyên bị hiểu lầm thành "Không được", mặc dù lời này chả ai dám nói ra.
Lần đầu tiên chưa có kinh nghiệm, cộng với cửu biệt trùng phùng và người nọ kịch liệt phản khán hoàn toàn khơi dậy du͙ƈ vọиɠ cuồng bạo làm hắn mất khống chế.
"Trong thân thể nương nương còn lưu lại nguyên dương của bệ hạ, chưa được bệ hạ cho phép hạ quan không dám tự tiện an bài, không biết bệ hạ ......"
"Trẫm tự mình tẩy trừ." Tiêu Chấn Diệp trực tiếp đánh gãy lời Vương Phục.
Nghe vậy, Vương Phục âm thầm thở phào một hơi, may mà bệ hạ đích thân xử lý, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của bệ hạ hắn rất hiểu rõ, nếu thật là hắn đến xử trí, cái đầu trên cổ hắn chỉ sợ phải chuyển chỗ.
Chốc lát sau, các cung nhân đã mang nước ấm và dược chuẩn bị chu đáo.
Vương thái y dặn dò việc cần chú ý xong liền cáo lui, Lưu công công cũng đi ra ngoài cửa, rất có nhãn lực mà đóng cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Chấn Diệp và Mộc Tử Khâm hôn mê bất tỉnh tựa vào ngực hắn hai người, Tiêu Chấn Diệp lẳng lặng ngắm người trong lòng chốc lát, sau đó giúp y giải khai y phục, ôm y tiến vào dục dũng.
Vết thương loang lỗ trên thân mình Mộc Tử Khâm đập vào mắt, Tiêu Chấn Diệp chợt nhớ bộ dáng hôm qua người nọ chịu tổn thương, đau lòng cùng hối hận ngập tràn con ngươi hắn, song rất nhanh đã biến mất vô tung.
Đối đãi với người như Mộc Tử Khâm, quyết không thể mềm lòng, phải hoàn toàn chinh phục y, phải cho y cảm nhận đau đớn chân chính, y mới thấy rõ chính mình, mới nhìn thẳng vào mình, chính mình liền có thể lưu giữ trong tâm y dù chỉ chút xíu phân lượng.
Nghĩ kỹ những điều này, Tiêu Chấn Diệp bắt đầu vì Mộc Tử Khâm thanh tẩy, đương khi ngón tay xương khớp rõ ràng chạm vào chỗ Mộc Tử Khâm bị sưng đỏ kia, hô hấp hắn bất chợt dồn dập.
Hắn có chút mất tự nhiên dời mắt đi, nổ lực chế trụ thân thể phản ứng, sau đó dùng đôi tay chưa bao giờ hầu hạ bất luận người nào ngốc vụng tẩy rửa nơi kia của Mộc Tử Khâm.
Động tác mặc dù trúc trắc, lại làm vô cùng nghiêm túc, dụng tâm tỉ mỉ, lực đạo khống chế vừa phải, vừa thanh tẩy sạch sẽ vừa không làm đau đến mỹ nhân say giấc.
Giúp Mộc Tử Khâm xử lý tử tế xong, Tiêu Chấn Diệp nhẹ nhàng ôm y về giường, lấy khăn lông tinh tế lau khô nước dính trên thân y, rồi cẩn dực để y tựa vào trước ngực mình, cầm bình dược Vương thái y để lại vụng về mà phá lệ chuyên chú thượng dược cho y......
Dương quang xuyên qua khung cửa, tà tà chiếu xuống bóng dáng hai người ôm nhau trên giường, phảng phất phủ lên họ một tầm kim quang, tựa như một loại khí chất an nhiên lắng đọng cùng tuế nguyệt..........
______________________________________________________
Editor có lời muốn nói: Truyện nhà Chary chỉ đăng tại wattap (Ngochanhcung) và wordprees (tuchau1105.wordpress.com). Các tình yêu có yêu mến truyện thì hãy đọc ở trang chính chủ nhé.
Edit: Chary
______________________________________
Trong thiên điện.
Trên giường lớn hoa quý mềm mại, nam tử tuyệt sắc an tĩnh nằm, hàng mi dài tựa cánh bướm khẽ run rẩy, rũ xuống một bóng mờ.
Mặt y ửng một tầng hồng sắc bất thường, mi tâm gắt gao nhíu chặt, như đang chịu đựng thống khổ cực lớn.
Đôi môi tam nguyệt anh hoa giờ đây tái nhợt khô khốc, mất đi trơn bóng dĩ vãng, cánh môi mấp máy, khí tức tuôn ra nóng đến bỏng tay.
"Y thế nào rồi?" Nhiệt độ thân thể Mộc Tử Khâm làm Tiêu Chấn Diệp bất giác cau mày, tâm sinh lo lắng dõi theo nam tử hôn mê bất tỉnh trên giường.
Bởi vì sinh bệnh, mặt mày nam tử tuyệt sắc vơi bớt vẻ sắc bén nhiếp nhân, ngược lại tăng thêm đôi chút yếu ớt, vô tình kích khởi ham muốn bảo hộ của nam nhân, chọc người khó nén ý nghĩ được ôm y vào lòng mà ôn nhu thương tiếc.
Tiêu Chấn Diệp xác thực làm vậy, hắn nhẹ nhàng đem Mộc Tử Khâm kéo vào lòng ngực, động tác cực kỳ cẩn thận, nhưng vạt áo trước ngực Mộc Tử Khâm vẫn theo đó trượt sang hai bên, bại lộ da thịt trắng hơn nhiều so với nam tử bình thường, cùng với dấu vết loang lổ trên nước da trắng nõn ấy.
Trong đầu Tiêu Chấn Diệp tức khắc tái hiện tràng cảnh nồng nhiệt tối qua, hô hấp của hắn nháy mắt trở nên nóng rực, du͙ƈ vọиɠ ẩn ẩn có xu thế ngẩng đầu.
Thời điểm Tiêu Chấn Diệp còn đương đắm chìm tại cục diện đêm qua, Vương Phục lên tiếng không hợp lúc: "Thần đã nối lại cánh tay trật khớp giúp nương nương, thương thế trên người cũng xử lý ổn thỏa, chỉ là ...... chỉ là ........."
Ánh mắt Vương Phục cố tình lẩn tránh, nét mặt mang chút quái dị, như có chuyện gì khó mở miệng.
"Chỉ là cái gì? Nói!"
Từ trước đến nay Vương Phục luôn nói chuyện thẳng thắn, đột nhiên làm ra bộ dáng ấp a ấp úng chọc Tiêu Chấn Diệp tức giận, mắt không khỏi sắc lạnh.
"Chỉ là......" Nhớ tới tình cảnh Mộc Tử Khâm ban sáng, Vương Phục từng chứng kiến vô số cung đình chi sự và các loại thương khẩu cũng bị dọa không nhẹ.
Mộc Tử Khâm thân thể trắng nõn nơi nơi đều có vết tích xúc mục kinh tâm*, trên dưới toàn thân gần như chẳng còn khối thịt lành lặn, nhất là ở xương quai xanh cùng chỗ trước ngực kia, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
(*Mắt thấy mà lòng kinh hoàng)
Ai có kiến thức hiển nhiên hiểu đây là lúc làʍ ŧìиɦ lưu lại, không kiến thức rất có thể tưởng rằng hôm qua y cùng dã thú triền đấu một đêm.
Suy nghĩ bay bổng đến tình cảnh tàn nhẫn kia đột nhiên cảm thụ được một đạo hàn quang rơi trên người mình, Vương Phục đánh cái rùng mình, hắn lấy lại tinh thần gắn gượng chống đỡ ánh mắt lạnh buốt của Tiêu Chấn Diệp, mới sực nhớ Tiêu Chấn Diệp còn đang chờ mình nói.
Vương Phục chả rảnh lo Tiêu Chấn Diệp có phản ứng gì, nhanh chóng tiếp lời: "Nương nương đây là lần đầu ....... lần đầu hầu hạ, đêm qua bệ hạ quá mức ...... quá mức dũng mãnh, lại không chuẩn bị thích đáng, chỗ kia của nương nương bị xé rách tương đối nghiêm trọng ......"
Vương Phục hết sức rõ ràng sắc mặt Tiêu Chấn Diệp khủng bố cỡ nào, bất quá kiên trì nói tiếp: "Hơn nữa bệ hạ lưu lại trong cơ thể nương nương nguyên ...... nguyên dương không được rửa sạch kịp lúc, nên bây giờ mới phát sốt......"
Quả nhiên, Vương Phục vừa dứt lời liền trông thấy sắc mặt Tiêu Chấn Diệp bỗng chốc đen xuống, hắc vân che thành.
Này chẳng những là lần đầu của Mộc Tử Khâm, còn là lần đầu tiên của hắn, tuy rằng hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng hắn không chạm qua bất kì kẻ nào, hắn vì người nọ thủ thân như ngọc cấm dục nhiều năm, thế nên thường xuyên bị hiểu lầm thành "Không được", mặc dù lời này chả ai dám nói ra.
Lần đầu tiên chưa có kinh nghiệm, cộng với cửu biệt trùng phùng và người nọ kịch liệt phản khán hoàn toàn khơi dậy du͙ƈ vọиɠ cuồng bạo làm hắn mất khống chế.
"Trong thân thể nương nương còn lưu lại nguyên dương của bệ hạ, chưa được bệ hạ cho phép hạ quan không dám tự tiện an bài, không biết bệ hạ ......"
"Trẫm tự mình tẩy trừ." Tiêu Chấn Diệp trực tiếp đánh gãy lời Vương Phục.
Nghe vậy, Vương Phục âm thầm thở phào một hơi, may mà bệ hạ đích thân xử lý, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của bệ hạ hắn rất hiểu rõ, nếu thật là hắn đến xử trí, cái đầu trên cổ hắn chỉ sợ phải chuyển chỗ.
Chốc lát sau, các cung nhân đã mang nước ấm và dược chuẩn bị chu đáo.
Vương thái y dặn dò việc cần chú ý xong liền cáo lui, Lưu công công cũng đi ra ngoài cửa, rất có nhãn lực mà đóng cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Chấn Diệp và Mộc Tử Khâm hôn mê bất tỉnh tựa vào ngực hắn hai người, Tiêu Chấn Diệp lẳng lặng ngắm người trong lòng chốc lát, sau đó giúp y giải khai y phục, ôm y tiến vào dục dũng.
Vết thương loang lỗ trên thân mình Mộc Tử Khâm đập vào mắt, Tiêu Chấn Diệp chợt nhớ bộ dáng hôm qua người nọ chịu tổn thương, đau lòng cùng hối hận ngập tràn con ngươi hắn, song rất nhanh đã biến mất vô tung.
Đối đãi với người như Mộc Tử Khâm, quyết không thể mềm lòng, phải hoàn toàn chinh phục y, phải cho y cảm nhận đau đớn chân chính, y mới thấy rõ chính mình, mới nhìn thẳng vào mình, chính mình liền có thể lưu giữ trong tâm y dù chỉ chút xíu phân lượng.
Nghĩ kỹ những điều này, Tiêu Chấn Diệp bắt đầu vì Mộc Tử Khâm thanh tẩy, đương khi ngón tay xương khớp rõ ràng chạm vào chỗ Mộc Tử Khâm bị sưng đỏ kia, hô hấp hắn bất chợt dồn dập.
Hắn có chút mất tự nhiên dời mắt đi, nổ lực chế trụ thân thể phản ứng, sau đó dùng đôi tay chưa bao giờ hầu hạ bất luận người nào ngốc vụng tẩy rửa nơi kia của Mộc Tử Khâm.
Động tác mặc dù trúc trắc, lại làm vô cùng nghiêm túc, dụng tâm tỉ mỉ, lực đạo khống chế vừa phải, vừa thanh tẩy sạch sẽ vừa không làm đau đến mỹ nhân say giấc.
Giúp Mộc Tử Khâm xử lý tử tế xong, Tiêu Chấn Diệp nhẹ nhàng ôm y về giường, lấy khăn lông tinh tế lau khô nước dính trên thân y, rồi cẩn dực để y tựa vào trước ngực mình, cầm bình dược Vương thái y để lại vụng về mà phá lệ chuyên chú thượng dược cho y......
Dương quang xuyên qua khung cửa, tà tà chiếu xuống bóng dáng hai người ôm nhau trên giường, phảng phất phủ lên họ một tầm kim quang, tựa như một loại khí chất an nhiên lắng đọng cùng tuế nguyệt..........
______________________________________________________
Editor có lời muốn nói: Truyện nhà Chary chỉ đăng tại wattap (Ngochanhcung) và wordprees (tuchau1105.wordpress.com). Các tình yêu có yêu mến truyện thì hãy đọc ở trang chính chủ nhé.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mộc Tử Khâm, ngươi thua rồi
- Chương 2: Ta theo ngươi trở về
- Chương 3: Tối nay, hưởng thụ ân sủng của trẫm cho tốt đi...
- Chương 4: Phát sốt
- Chương 5: Trẫm tự mình tẩy trừ
- Chương 6: Đút thuốc
- Chương 7
- Chương 8: Mộc Tử Khâm, ngươi đi chết cho bản cung!
- Chương 9: Nương nương, hôm nay ngài thật soái!
- Chương 10: Ngươi đến báo thù cho hắn sao?
- Chương 11: Một ngày nào đó trẫm sẽ đích thân mài mòn vuốt nhỏ của ngươi!
- Chương 12: Ngươi cùng hắn thông đồng từ lúc nào
- Chương 13: Mộc Tử Trạc, ngươi tìm chết!
- Chương 14: Tiệc Sinh thần
- Chương 15: Mộc Tử Trạc, hôm nay là ngày chết của ngươi!
- Chương 16: Yên tâm đi, Tử Khâm, trẫm có chừng mực, sẽ không làm ngươi bị thương
- Chương 17: Thần đệ muốn hỏi xin hoàng huynh một người
- Chương 18: Tử Khâm, thu liệp mười ngày sau, trẫm dẫn ngươi đi được không?
- Chương 19: Xích Vũ
- Chương 20: Hôn trẫm một cái trẫm liền đồng ý
- Chương 21: Thu liệp
- Chương 22: Bản vương bảo ngươi uống thuốc ngươi không nghe thấy sao?
- Chương 23: Dù có đào ba thước đất, cũng phải đưa y bình an trở về cho trẫm!
- Chương 24: Mộc quốc chủ có từng nghĩ muốn phục quốc hay không?
- Chương 25
- Chương 26: Các ngươi đang làm cái gì?
- Chương 27: Xem ra ... ngươi không nhận thức rõ thân phận của bản thân
- Chương 28: Vốn không nghĩ đối đãi với ngươi như vậy, tất thảy là ngươi bức trẫm
- Chương 29: Đương nhiên là xóa bỏ ấn ký dơ bẩn cùng khuất nhục ...
- Chương 30: Vũ giả dị vực
- Chương 31: Ngươi còn muốn trẫm phải làm thế nào
- Chương 32: Hiện tại chúng ta có chung địch nhân, sao không cùng liên thủ?
- Chương 33: Xuất cung
- Chương 34: Không gặp được Mộc Tử Khâm, trẫm sẽ san bằng Mộc Quốc!
- Chương 35: Đừng tự lừa mình dối người, kẻ ta muốn gϊếŧ chính là ngươi!
- Chương 36: Ai cho ngươi cái can đảm đi tìm chết?
- Chương 37: Cầu xin ngươi...... buông tha đệ ấy......
- Chương 38: Ác mộng
- Chương 39: Hoán huyết*
- Chương 40: Bản vương sẽ thành toàn cho ngươi!
- Chương 41: Cầu ngươi...tỉnh lại đi....
- Chương 42: Tử Trạc... sắp không xong rồi......
- Chương 43: Họa quốc yêu phi
- Chương 44: Bệ hạ hài lòng với thọ lễ của thần thiếp sao?
- Chương 45: Ngươi đi gặp Hạ Vân Dương làm cái gì?
- Chương 46: Bệ hạ cho rằng... còn có thể trở lại được hay sao?
- Chương 47: Chi bằng các vị đại nhân tự xuất tiền tài lấp đầy quốc khố đi
- Chương 48: Cút ngay... ta không cần... ác ma cứu giúp
- Chương 49: Trần Nguyên Tư chết
- Chương 50: Lần sau .... vẫn dám.....
- Chương 51: Thần thϊếp bất quá chỉ biến thành dáng vẻ mà bệ hạ kỳ vọng thôi
- Chương 52: Đợi trẫm chở về, liền cho ngươi Hậu vị
- Chương 53: Hóa ra ngươi bất quá cũng chỉ vì lợi dụng ta
- Chương 54: Kiếp sau, ta nhất định không phụ ngươi.
- Chương 55: Hy vọng kiếp sau có thể cường đại đến mức đủ để bảo hộ ngươi.
- Chương 56: Chúc bệ hạ đêm đêm nằm mộng nhớ về thần thϊếp
- Chương 57: Sát nhân tru tâm [Cuộc sống tang thê của tra công (1)]
- Chương 58: Cuộc sống tang thê của tra công (2)
- Chương 59: Cuộc sống tang thê của tra công (3)
- Chương 60: Trọng sinh
- Chương 61: Dám đả thương người của ta, các ngươi tìm chết!
- Chương 62: Đời này kiếp này, ta nhất định toàn tâm toàn ý bảo hộ ngươi!
- Chương 63: Tiêu Chấn Diệp phát sốt
- Chương 64: Muốn ngươi đút cơ......
- Chương 65: Ngươi xoa giúp ta.... xoa xoa sẽ không đau nữa
- Chương 66: Lẽ nào thái tử điện hạ không muốn chịu trách nhiệm với tại hạ sao?
- Chương 67: Không ổn!
- Chương 68: Đi mau!
- Chương 69: Chó ngốc to xác Tiêu Ưng Trì
- Chương 70: Hạ Vân Dương bái phỏng
- Chương 71: Hạ các chủ cũng không muốn khiến Tử Khâm lại nổi giận đúng chứ
- Chương 72: Ta đối với Tử Khâm, là nhất định phải có được!
- Chương 73: Ngươi bất quá cũng chỉ là con chó mà y nuôi
- Chương 74: Vậy phải xem sự lựa chọn của ngươi
- Chương 75: Hảo hảo hảo, Thái tử điện hạ của ta.
- Chương 76: Ám sát
- Chương 77: Luận về vô sỉ, tại hạ sao có thể sánh bằng Hạ các chủ đây !
- Chương 78: Tiêu hậu thất thế
- Chương 79: Ngươi khiến bản thân bị thương thế này chỉ vì một ấu lang à!
- Chương 80: Hoa khôi Mộng Ngyệt
- Chương 81: Một khối gạch đập hắn ngất xỉu
- Chương 82: Ta cũng thích ngươi a Tử Trạc!
- Chương 83: Bọn đệ muốn ở bên nhau
- Chương 84: Thái tử điện hạ, đêm nay ngươi nhất định sẽ trở thành người của ta!
- Chương 85: Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi
- Chương 86: Tiêu Chấn Diệp, ta đau quá.
- Chương 87: Tử Khâm, từ nay trở đi, ngươi sẽ chân chính trở thành người của ta.
- Chương 88: Ta hận ngươi, Tiêu Chấn Diệp!
- Chương 89: Tiêu Ưng Trì khôi phục ký ức
- Chương 90: Trọn hai kiếp, ngươi mang đến cho Tử Trạc chỉ có tổn thương
- Chương 91: Một khi đã vậy, thì ngươi nên chết đi thôi
- Chương 92: Mộc quốc chủ đã trúng Huyết tình cổ
- Chương 93: Muốn giải Huyết tình cổ, cũng không hẳn là hoàn toàn không có cách
- Chương 94: Ngươi trốn không thoát đâu Tử Khâm
- Chương 95: Chấn Diệp ca vì cứu huynh mà chủ động nhảy vào Vạn Xà quật
- bình luận