Sắt Thép Ma Pháp - Chương 130: Đám phán (1)

Sắt Thép Ma Pháp Chương 130: Đám phán (1)
Long dường như không có chút nào nhận thức về thân phận hoàng tử của mình, hắn tùy ý ngồi đối mặt với Tiêu Dật Nghiên và Tạ Khiêm, hắn ngửa lưng tựa vào thành ghế biểu cảm đầy kiêu ngạo nhìn hai người nói.

“Hắc hắc không phải ta kiêu ngạo nhưng thứ này bản hoàng tử còn rất nhiều, nếu các ngươi muốn bản hoàng tử có thể ban cho các ngươi một ít coi như khen thưởng.”

Tạ Khiêm nghe vậy đôi lông mày nhíu lại, đây là ý gì ban cho xem như khen thưởng, bọn họ lập công gì sao? Hay vì bọn họ là người của đại hoàng tử nên vị hoàng tử trước mắt này mới nói như vậy. Rốt cuộc ý của hắn là gì.

Với những quan viên được cử tới đàm phán như Tạ Khiêm và Tiêu Dật Nghiên việc phán đoán lời nói, hành động của đối phương để đoán ra được suy nghĩ của đối phương từ đó đưa ra các hành động phù hợp.

Nhưng hành động cùng lời nói của lục hoàng tử trước mắt lại rất tùy ý tựa như đây chỉ là hứng thú nhất thời của hắn ta. Nhưng Tạ Khiêm rất khó tin tưởng người trước mặt có thể làm ra những hành động như vậy, đặc biệt là trước những sứ giả như bọn hắn.

“Điện hạ đây có phải đang mua chuộc chúng ta không ha ha.”

Khác với Tạ Khiêm cau mày có gắng suy nghĩ ẩn ý trong hành động cùng lời nói của Long, Tiêu Dật Nghiên lại rất chủ động bắt chuyện muốn do thám để người trước mặt lộ ra mục đích thật sự , nếu thanh niên trước mặt muốn nói chuyên với bọn họ hắn sẽ cố tình để lộ ra mục đích của mình cho cả hai nếu không làm thế nào để nói chuyện. Hoặc là hắn muốn thông qua cuộc trò chuyện này để biết được con bài của bọn họ.

Lời của Tiêu Dật Nghiên lại khiến Long nhìn hắn với ánh mắt cùng nụ cười đầy ý vị.

“Ngươi sẽ đồng ý sao?”

Lần này câu hỏi bị đẩy về phía Tiêu Dật Nghiên, bình thường nhiều người sẽ không nhịn được mở miệng mắng chửi Long hoặc chỉ trích hắn. Nhưng Tiêu Dật Nghiên lại khác, hắn vươn người tới phía trước đè nhỏ giọng xuống như muốn không cho người biết ánh mắt cũng cực kỳ ám muội nói.

“Vậy phải xem cái giá ngài đưa ra như thế nào!”

Giọng nói tuy nhỏ đi nhưng lại vẫn đủ lớn để Tạ Khiêm ngồi gần đó nghe được, nhưng lời đại nghịch bất đạo đó của Tiêu Dật Nghiên nếu là người bình thường sẽ cực kỳ giận giữ mà mắng hắn, nhưng Tạ Khiêm lại không làm như vậy bởi về hắn quá quen thuộc với tính cách của người này, chỉ có điều hắn vẫn không nhịn được mắng thầm trong lòng vài câu.

Long tuy có chút bất ngờ bởi câu trả lời của Tiêu Dật Nghiên nhưng hắn lại rất bình tĩnh giữ một khuôn mặt tươi cười, khóe mắt liếc nhìn Tạ Khiêm một cái liền hiểu ra được lời này chỉ mang ý tứ đùa giỡn.

Tên này rất giỏi đùa giỡn, đã vậy Long muốn thử một chút lòng tin của hai người này.

“Tới đây”

Long vẫy tay người cũng vươn về phía trước ý bảo Tiêu Dật Nghiên ghé sát lại bên gần mình, tay kia che một bên miệng không cho Tạ Khiêm nhìn thấy. Tiêu Dật Nghiên rất phối hợp ghé sát lại đưa tai tới bên miệng Long.

Ánh mắt Long liếc về phía Tạ Khiêm một cái như đang cảnh giác sợ hắn nghe trộm sau đó môi hắn động. Tiêu Dật Nghiên không biết nghe được điều gì đầu gật lia lịa như đang đồng ý với những lời nói của Long.

Tạ Khiêm ở bên cạnh tuy không nói gì, nhưng trong lòng đã nổi lên một cỗ nghi ngờ, cũng thế trước mặt mình lại làm ra vẻ thần thần bí bí trò chuyện với nhau loại mình ra một bên, đã vậy hai bên còn ở hai thế lực khác nhau nữa cho dù Tạ Khiêm có quen thuộc có quen thuộc với Tiêu Dật Nghiên như thế nào cũng không thể không nổi lên lòng nghi ngờ, đặc biệt khi cả hai đều phục vụ một người và cả hai đều có những lợi ích của riêng mình.

Rất nhanh hai người đã tách ra trở về vị trí của mình, Long còn lên tiếng hỏi. — QUẢNG CÁO —

“Tiêu đại nhân người nói xem ý kiến của ta thế nào?”

Tiêu Dật Nghiên nghe vậy không hiểu tại sao trong lòng cảm giác có gì đó không ổn, hắn liếc nhìn Tạ Khiêm ngồi bên cạnh liền quay sang nói với Long.

“Điện hạ nói chí phải.”

Lời này càng khiến Tạ Khiêm càng nghi ngờ hơn, ý gì đây còn ánh mắt vừa rồi là sao? Những câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu Tạ Khiêm, hắn tiếp tục quét ánh mắt về phía hai người như muốn tìm ra vấn đề của cả hai.

Long nhìn ra được thái độ của Tạ Khiêm đã có chút vấn đề, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Thôi được rồi nếu chúng ta đã có mặt ở đây vậy nói thẳng luôn đi. Ông anh cả của ta muốn gì?”



Chủ đề thay đổi đột ngột của Long khiến cả Tiêu Dật Nghiên cùng Tạ Khiêm bất ngờ, hai người liếc nhìn nhau sáu đó quan sát xung quanh đại sảnh rồi lại nhìn về phía Long.

Tại đây, ngay bây giờ sao bọn họ lại cảm giác tên thanh niên trước mặt này lại tùy tiện như vậy, rốt cuộc hắn đang có ý gì đây.

Long thấy hai người không nói gì liền làm như mất kiên nhẫn nói.

“Làm sao? Ta đoán sai rồi à, ông anh cả của ta cử các ngươi tới đây để đi du lịch!”

Lời của Long rõ ràng không che dấu sự châm biếng.

“Điện hạ nói đùa!”

Tạ Khiêm nghiêm túc trả lời.

“Vậy thì nói luôn ở đây đi. Ta không có nhiều thời gian.”

Long lại lộ rõ sự không kiên nhẫn, dường như nếu hôm nay không nói ra hai người sẽ không còn cơ hội nữa.

Tiêu Dật Nghiên thấy vậy liền vội vàng nói.

“Điện hạ là thế này. Đại hoàng tử cảm thấy búc xúc với những hành động của nhị hoàng tử, lần này đại hoàng tử cử hai người chúng thần tới đây có ý là nếu điện hạ cần giúp gì có thể nói cho ngài ấy, nếu có thể ngài ấy sẽ nỗ lực hết sức. Chỉ có điều…”

“Chỉ có điều cái gì? Nói đi.”

— QUẢNG CÁO —

Mấy câu trước nói thẳng ra chỉ là mở màn về tình anh em cây khế, đương nhiên Long cũng không rảnh đi bóc cái mặt nạ này ra dù sao cái mặt nạ này tồn tại có thể giúp hắn một chút việc.

Tiêu Dật Nghiên thấy Long đã bật đèn xanh liền nói.

“Đại điện hạ bây giờ cũng gặp không ít khó khăn, chỉ mong điện hạ ngài có thể cùng hợp tác để cả hai có thể vượt qua giai đoạn này.”

Quả thật đại hoàng tử bây giờ đang bị bao vây tứ phía, việc hắn ta tìm tới Long để giúp hắn chia sẻ áp lực hiện nay cũng là điều dễ hiểu.

“Nói rõ hơn một chút, lão ca muốn ta làm gì?”

Lần này Tạ Khiêm cướp trước lên tiếng, giọng của hắn trầm xuống như chuyện hắn nói rất quan trọng.

“Điện hạ ngài cũng biết đại điện hạ bây giờ đang gặp kiềm chế rất lớn, nếu đại điện hạ không trụ được rất có thể mục tiêu tiếp theo của nhị hoàng tử chính là điện hạ ngài.”

Đây là đe dọa sao? Hai tên này định dùng chiến thuật cây gậy và củ cà rốt!

Quả nhiên Tiêu Dật Nghiên liền tiếp lời.

“Cũng không thể nói như vậy, dù sao mọi người đều là anh em đánh nhau liền đánh nhau chắc hẳn sẽ không gây nguy hiểm cho tính mạng của ngài.”

Long vẫn im lặng nghe kẻ xướng người họa của hai người. Không tệ đến cha mình cũng giết chắc chắn sẽ không đe dọa tính mạng của ta.



“Không thể nói như vậy nhị hoàng tử là người tâm ngoan nhìn xem hắn đã gây ra chuyện gì với lãnh địa này. Điện hạ ngài phải cẩn thận không thể giao phó số phận mình cho nhị hoàng tử.”

Tạ Khiêm phản bác như đang lo lắng cho tính mạng của Long.

“Aiz! Tạ Khiêm nói không sai, ta không thể cứ như vậy mặc cho mạng sống của mình bị người khác nắm trong tay. Không biết đại hoàng huynh cần gì, chỉ cần có thể giúp được ta sẽ làm hết sức.”

Long như bị đánh động bởi lời hai người cảm xúc của hắn đột nhiên trầm xuống mang theo vẻ bất đắc dĩ nói.

Cả hai người liếc nhìn nhau, tuy lòng nghi ngờ trong Tạ Khiêm đã nổi lên nhưng hắn không thể phủ nhận Tiêu Dật Nghiên đang làm rất tốt nhiệm vụ.

Tiêu Dật Nghiên đương nhiên không biết Tạ Khiêm đang nghi ngờ mình, hắn muốn cướp trước nhân lúc cảm xúc của Long đang không ổn định đánh động vị hoàng tử trước mắt.

“Đại điện hạ cũng không muốn ngài gánh vác quá nặng, chỉ là ngài cũng biết tình thế của đại điện hạ bây giờ quả thật rất không ổn. Ngài ấy mong điện hạ ngài có thể chia sẻ một chút áp lực cho ngài ấy, kiềm chế một phần quân đội của nhị hoàng tử.”

Long nghe vậy rơi vào trâm tư trong chốc lát. Tiêu Dật Nghiên nhìn thấy vậy hắn đoán Long đang dao động, hắn tiếp tục tấn công.

— QUẢNG CÁO —

“Điện hạ, việc này cũng không khó khăn với ngài. Nhưng ở phía đại điện hạ chắc chắn sẽ mang đến nhiều tác dụng.”

Đây là đang phô trương tác dụng của Long.

Long nghe vậy như thật sự bị hai người đả động hắn hít một hơi như đang quyết tâm điều gì đó nói.

“Quả thật việc này không khó khăn đối với ta. Nhưng nếu chỉ làm có vậy ta cảm thấy mình có chút chiếm tiện nghi, không biết ta có thể làm gì hơn nữa.”

Lời này nói ra cả Tạ Khiêm cùng Tiêu Dật Nghiên đều mở cờ trong bụng, hai người liếc nhìn nhau như hiểu ý Tạ Khiêm lên tiếng nói.

“Đại điện hạ quả thật có phúc khi có được người em như điện hạ. Vốn dĩ đại điện hạ không có yêu cầu gì hơn nữa, nhưng thần thực sự không nhịn được muốn cầu điện hạ ngài có thể giúp đại điện hạ một tay.”

“Có việc gì cứ nói đi. Nếu có thể ta sẽ toàn lực giúp đỡ.”

“Là thế này, lúc thần tới đây có nghe được tin đồn điện hạ có một loại vũ khí mới rất mạnh mẽ. Thần có thể hỏi liệu điện hạ có thể bán chó đại điện ha được không.”

Nói rồi Tạ Khiêm còn như sợ Long hiểu lầm vội vàng nói tiếp.

“Sẽ không lấy không của điện hạ, chúng ta sẽ bỏ tiền mua. Chúng ta cũng biết ngài đang khó khăn sẽ không để ngài phải khó xử.”

Tạ Khiêm không đòi hỏi phương pháp sản xuất, hắn biết nếu mình nói như vậy chuyện ngày hôm nay sẽ kết thúc mà không có bất cứ kết quả nào.

Long trầm ngâm một lát nghiêm túc nói.

“Cái này cũng không phải việc khó. Chỉ có điều ta cũng đang gặp khó khăn.”

Câu trả lời của Long khiến cả hai người ngồi ở đây thấy được hi vọng, Tiêu Dật Nghiên muốn lên tiếng nhưng hắn vẫn nhịn được bởi vì câu chuyện hiện tại do Tạ Khiêm dẫn dắt, hắn không thể chen vào phá hủy không khí hiện tại.

“Điện hạ! Ngài cần gì cứ nói, chỉ cần đại điện hạ có thể làm được thần nghĩ rằng ngài ấy sẽ vui lòng chấp thuận.”

Tạ Khiêm vẫn rất cảnh giác, câu ‘có thể làm được’ nói rõ việc này làm được hay không do ta nói còn ‘nghĩ rằng’ rất khớp với câu chuyện hai người bịa ra về những thuộc hạ trung thành vì chủ nhân của họ tranh thủ lợi ích chứ đại hoàng tử không hề có ý muốn em trai mình hỗ trợ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận