Sắt Thép Ma Pháp - Chương 76: Bàn bạc (3)

Sắt Thép Ma Pháp Chương 76: Bàn bạc (3)
“Điện hạ, Hồng cô cùng đại hiệp sĩ đã tới.”

“Gọi họ vào đi.”

Chờ một lúc cuối cùng Hồng cô cùng Đức Bình đều tới.

Cả Hồng cô cùng Đức Bình đều đồng thời tiến vào, phía sau họ Linh Uyên và Linh Tuyền cũng tới, xem ra các nàng vẫn đang rất chăm chỉ học tập.

“Hồng cô, đại hiệp sĩ.”

Cả Văn Trung cùng Hoa Nguyệt Ánh thấy hai người đều đứng dậy hành lễ, đây là lẽ hiển nhiên khi tính theo thận phận Văn Trung là một cái pháp sư khuyết thiếu còn Hoa Nguyệt Ánh thậm chí là thường dân, trong phòng này người có tư cách không cần hành lễ với họ cũng chỉ có Long.

Hồng cô cùng Đức Bình gật đầu xem như nhận lễ rồi hai người cũng hành lễ với Long, riêng Hồng cô lại có chút ánh mắt không thiện cảm nhìn về phía Hoa Nguyệt Ánh, xem ra chuyện vừa rồi khiến ấn tượng của bà với Hoa Nguyệt Ánh không được tốt lắm.

Hai người ngồi xuống bên tay phải Long, còn Linh Uyên, Linh Tuyền thì đi tới đứng ngay sau lưng hắn.

“Hai người lấy giấy bút ra, ghi chép lại toàn bộ cuộc trò chuyện sắp tới.”

Long nhìn hai chị em ra lệnh, nếu hắn đã muốn đào tạo cả hai thành phụ tá thì việc này cũng không thể thiếu.

Sau đó hắn nhìn về phía Văn Trung nói.

“Văn Trung, tóm tắt một chút chuyên vừa nói cho Hồng cô cùng đại hiệp sĩ nghe.”

Văn Trung nghe lệnh thuật lại mọi chuyện vừa nói.

Hai chị em nhận được lệnh của Long thì mau chóng lấy giấy bút ngồi xuống một bên bắt đầu ghi chép rất chăm chú.

Chờ một lát sau khi Văn Trung nói xong Long nhìn về phía hai người hỏi.

“Hai người có ý kiến gì không?”

“Nghe thì rất dễ nhung kế hoạch này cần một lực lượng duy trì an ninh rất lớn, với số lượng quân hiện tại thần không nghĩ chúng ta có thể xử lý được việc đó.”

Đức Bình là người từng trải, ông có thể nhìn ra thiếu sót của kế hoạch.

“Vậy thì tuyển thêm lính.”

“Tuyển thêm lính là một cách nhưng chúng ta mới đến, các thế lực bản địa có muốn hợp tác với chúng ta hay không cũng là vấn đề then chốt.”

Hồng cô bổ sung, có câu “Phép vua thua lệ làng.” Bọn họ là người xâm chiếm lãnh địa này, các thế lực cũ trung thành với Lý gia chắc chắn chưa thể nhổ tận gốc, nếu những kẻ này không hợp tác bọn họ chắc chắn gặp không ít rắc rối.

“Đáng tiếc nếu có thể diệt Lý gia thì mọi chuyện đã tốt.”

Đức Bình cảm thán, để Lý gia còn tồn tại không khác nào một mối họa ngầm, ảnh hưởng của chúng tới lãnh địa này không phải chỉ cần thắng mấy trận chiến là có thể xử lý được.

“Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ lợi dụng Lý gia để làm loạn, chắc chắn có không ít thế lực vui lòng giúp chúng.”

Hoa Nguyệt Ánh tiếp lời Đức Bình, nàng với tới cái ấm nước trên bàn rót từ tốn rót nước vào hai cái cốc trước mặt rồi chuyển cho hai người.
— QUẢNG CÁO —

“Nguyệt Ánh Tiểu thư nói không sai, rắc rối lớn nhất chính là thế lực bản địa.”

Văn Trung đồng ý với cái nhìn của Hoa Nguyệt Ánh.

Chưa nói đến những thế lực trung thành với Lý gia sẽ làm loạn, riêng chính sách này thôi cũng sẽ động chạm tới không ít thế lực bản địa, tình trạng lúc đó mới là vấn đề lớn.

Cả phòng rơi vào trầm tư trong chốc lát, lời của Hoa Nguyệt Ánh khiến tính nghiệm trọng của vấn đề lại tăng thêm một bậc.

Cuối cùng Hoa Nguyệt Ánh phá vỡ bầu không khí đưa ra ý kiến của mình.

“Tiểu nữ nghĩ dùng vũ lực là tốt nhất, kẻ nào dám làm loạn cứ trực tiếp lôi ra xử tử.”

Suy nghĩ của Hoa Nguyệt Ánh chính cũng không khác mọi người, vũ lực là cách tốt nhất để xử lý những trường hợp như thế này.

“Không sai vũ lực là cách dễ nhất để xử lý những tình huống như vậy, nhưng điều phải nói ở đây là bọn chúng sẽ bí mật phá hoại từ bên trong, không có bằng chứng chúng ta không thể xử lý được.”

Hồng cô không phản đối ý, nhưng bà cũng biết được nếu chỉ dùng vũ lực đơn thuần thì khó mà kiểm soát được tình hình, không cận thận thậm chí có thể phản tác dụng.

“Nếu không có bằng chứng thì tạo ra nó.”

Long lên tiếng, lời của hắn khiến mọi người trong phòng đều giật mình, bọn họ mang ánh mắt khó tin nhìn hắn.

“Điện hạ, nếu làm vậy sẽ tạo tiền lệ cho sau này.”

Hoa Nguyệt Ánh phản đối, nàng là người thông minh đương nhiên có thể nhìn ra được vấn đề.

“Đúng vậy điện hạ, nếu làm như vậy sẽ có tiền lệ.”

Đức Bình cũng lên tiếng phản đối, một hiệp sĩ như ông ta khó mà chấp nhận được hành động như vậy.

Hồng cô cùng Văn Trung tuy không nói nhưng hành động của họ cũng thể hiện họ không đồng tình với cách này.

“Chúng ta còn cách nào khác sao, nhân lực của chúng ta chắc chắn không đủ để kiểm soát toàn bộ ngõ ngách của lãnh địa, nếu tốn thời gian vào việc điều tra thì mọi thứ càng loạn. Hơn nữa bọn chúng còn có thể bao che cho nhau. Nói thật ta thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”

Long đặt tay lên trán sầu khổ nói, hắn đương nhiên không muốn dùng cách này, nhưng trong tình huống này đã không còn nhiều cách để xử lý. Thời kỳ đặc biệt phải dùng tới những cách đặc biệt

Hắn đặt tay xuống mép ghế ngửa lưng tựa vào thành ghế ánh mắt trở nên lăng lệ nói.

“Hơn nữa làm như vậy xem như gửi thông điệp cho bọn chúng, chúng ta cũng không phải thánh mẫu, kẻ nào chống lại ta đều phải chịu trả giá.”

Những người trong phòng không biết nói gì chỉ có thể bốn mắt nhìn nhau. Bọn họ hiểu được tình huống hiện tại đã không còn nhiều lựa chọn, dù vậy Đức Bình vẫn không nhịn được ý kiến, cố gắng giới hạn mọi thứ.

“Việc này phải thận trong thưa điện hạ. Tốt nhất chỉ nên để một đội nhỏ xử lý chuyện này giới hạn ảnh hưởng xuống thấp nhất.”

Long hiểu ý của Đức Bình, việc này quả thật không thể để các lực lượng thông thường đi xử lý, những người làm việc này phải cực kỳ trung thành, thậm chí nếu sau này mọi chuyện vỡ lẽ ra họ có thể bị đem ra làm dê thế tội.

“Ta hiểu ý ngươi, Bình thúc ngươi chọn trong quân đội năm mươi người trung thành đưa tới, ta sẽ đích thân huấn luyện họ.”
— QUẢNG CÁO —

Long muốn đích thân huấn luyện những người này, bọn họ có thể là tiền thần cho một vài lực lượng hắn dự tính sau này, trung thành phải được ưu tiên hàng đầu. Chỉ có đích thân huấn luyện những người này hắn mới yên tâm.

“Điện hạ yên tâm, ta đảm bảo sẽ chọn ra những người tốt nhất.”

Đức Bình nghiêm túc gật đầu, ông ta hiểu được tầm quan trong của việc này, phải đảm bảo những người trung thành nhất mới có thể tham gia.

“Mọi người còn ý kiến nào không?”

Long hướng sự chú ý về những người còn lại hỏi.

“Điện hạ, dân tỵ nạn từ phía tây phải làm sao, cũng không thể để họ ăn không ngồi như vậy được.”

Lời của Văn Trung khiến mọi người đột nhiên ngẩn ra, bàn chuyện lâu như vậy bọn họ lại quên mất vấn đề trước mắt.

“Để một phần phối hợp thu hoạch số cây trồng còn lại, một phần khác tuyển vào quân đội, còn lại ngươi tự phân công đến các công việc khác.”

Long chỉ điểm một chút cho Văn Trung, hắn không muốn cái gì tên này cũng chạy đi hỏi hắn, nếu không hắn nuôi tên này làm gì.

Long quay sang Đức Bình đang ngồi yên lặng bên cạnh nói.

“Bình thúc ngươi quay về tập hợp tám trăm quân, hai ngày nữa xuất phát bình định phía đông.”

“Thần đã rõ.”

Long gật đầu xem như đồng ý lời Đức Bình, hắn nhìn sang Hông cô bên cạnh nói.

“Hồng cô người lấy lấy năm trăm khẩu M1, sáu khẩu chống tăng cùng năm nghìn viên đạn và ba mươi viên chống tăng chuyển cho nhị hoàng tử.”

“Điện hạ, chúng ta chỉ còn tám trăm khẩu M1, mười bốn khẩu chống tăng và hai mươi nghìn viên đạn cùng sáu mươi viên đạn chống tăng trong kho. Cung cấp cho nhị hoàng tử số lượng như vậy có phải quá nguy hiểm.”

Hồng cô giật mình với số lượng Long yêu cầu, chuyển số lượng lớn như vậy quả thật rất nguy hiểm.

“Không sao cứ làm theo những gì ta nói.”

Long khoát tay ra lệnh, hắn không giải thích nhiều, hắn cũng không có gì để giải thích.

Hồng cô thấy Long kiên quyết như vậy chỉ đành gật đầu thuận theo.

“Được rồi, hôm nay tới đây thôi ta sẽ lập một bản kế hoạch chi tiết vài ngày nữa sẽ đưa đến đến cho mọi người.”

Long hạ lệnh đuổi khách, mọi người hành lễ với Long rồi lần lượt rời đi, chỉ còn mỗi Hoa Nguyệt Ánh ở lại cùng Linh Uyên, Linh Tuyền vẫn đứng phía sau hắn.

Hai nàng không hề phát ra một tiếng động trong suốt buổi họp khiến Long suýt nữa quên mất cả hai.

“Nguyệt Ánh, ngươi có việc gì muốn nói với ta?”

Long nhìn về phía Hoa Nguyệt Ánh vẫn còn ở lại lên tiếng hỏi.
— QUẢNG CÁO —

Hoa Nguyệt Ánh mỉm cười sau câu hỏi của Long, nàng không giống như một người vừa nghe tin dữ từ gia đình.

“Điện hạ, tiểu nữ muốn biết các thương vụ trước đây của chúng ta vẫn còn hiệu lực chứ.”

“Làm sao, ngươi sợ ta lật lọng!”

Long cười nhìn nàng, hắn cầm cốc lên uống một ngụm nước lớn rồi nói.

“Yên tâm, chỉ cần Hoa gia các ngươi còn một người thì ta sẽ luôn tuân thủ giao dịch.”

Phía sau Linh Uyên tiến lên cầm ấm nước trên tay rót đầy lý cho hắn.

Nhận được câu trả lời của Long, Hoa Nguyệt Ánh cười rất tươi nàng đứng dậy hành lễ.

“Tạ điện hạ ưu ái! Vậy tiểu nữ xin cáo lui.”

“Thực ra ta còn một việc muốn hỏi.”

Hoa Nguyệt Ánh đang định rời đi thì bị Long giữ lại, nàng ngồi lại vị trí cũ chờ đợi.

“Không biết ta có thể mượn người của cô không?”

Câu hỏi của Long khiến Hoa Nguyệt Ánh bối rối đôi chút, nhưng người thông minh như nàng rất nhanh hiểu được điều Long muốn nói.

Nàng nhìn Long hỏi.

“Ý điện hạ là muốn mượn người của thương đoàn chúng ta cho kế hoạch sắp tới.”

“Đúng vậy, cô cũng biết ta đang thiếu người như thế nào mà, mượn tạm người của cô có thể đỡ phần nào.”

Hoa Nguyệt Ánh nhận được câu trả lời của Long không do dự trả lời.

“Việc này không có gì không được, nhưng số lượng cũng không nhiều, ngài phải biết Hoa gia chúng ta trải rộng khắp phương bắc, lượng người ở lãnh địa Lý gia cũng không nhiều. Hơn nữa…”

Hoa Nguyệt Ánh nhìn Long đầy thâm ý rồi nói tiếp.

“Hơn nữa lương của họ cũng là do ngài chi trả.”

“Đó là đương nhiên, việc này cô có thể yên tâm ta đây không đảm bảo không thiếu của cô một xu.”

Long cười lớn trả lời, yêu cầu của Hoa Nguyệt Ánh rất bình thường, hắn không có gì phải từ chối.

“Quyết định như vậy đi, tiểu nữ xin cáo lui sắp xếp mọi việc.”

Nhìn bóng lưng Hoa Nguyệt Ánh rời đi Long thở dài một hơi. Đúng là muốn sống yên ổn cũng không được.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận