Sắt Thép Ma Pháp - Chương 134: Tập kích
Chương trước- Chương 1: Một cuộc đời mới
- Chương 2: Một thế giới mới
- Chương 3: Được!
- Chương 4: Cải cách
- Chương 5: Tình huống.
- Chương 6
- Chương 7: Luyện Kim
- Chương 8: Trở lại di tích.
- Chương 9: Hệ thống.
- Chương 10: Pháo đài
- Chương 11: Vĩnh xuân thành.
- Chương 12: Buôn bán.
- Chương 13
- Chương 14: Sát thủ.
- Chương 15: Tỉnh lại.
- Chương 16: Thương vụ hoàn thành.
- Chương 17: Các phương phản ứng 1.
- Chương 18: Các phương phản ứng 2.
- Chương 19: Giải Phóng.
- Chương 20: Khách phương xa.
- Chương 21: Pháp Thánh.
- Chương 22: Đêm ở Vương đô.
- Chương 23: Loạn.
- Chương 24: Cuộc chiến trước đại điện.
- Chương 25: Thoát thân.
- Chương 26: Một ngày sau.
- Chương 27: Cuộc chiến sắp tới
- Chương 28: Khởi đầu.
- Chương 29: Trận chiến trên bình nguyên (1)
- Chương 30: Trận chiến trên bình nguyên (2)
- Chương 31: Trận chiến trên bình nguyên (3)
- Chương 32: Trận chiến trên bình nguyên (kết thúc)
- Chương 33: Tin bại trận
- Chương 34: Hội nghị tác chiến.
- Chương 35: Lại là tin dữ.
- Chương 36: Đêm. Hành quân trên sông.
- Chương 37: Cuộc chiến thành Vĩnh Đông (Khởi đầu)
- Chương 38: Cuộc chiến thành Vĩnh Đông (1)
- Chương 39: Cuộc chiến thành Vĩnh Đông (2)
- Chương 40: Trận chiến trên đường phố.
- Chương 41: Phán đoán.
- Chương 42: Cháy trốn.
- Chương 43: Sống.
- Chương 44: Phục kích trên đường phố (1)
- Chương 45: Phục Kích trên đường phố (2)
- Chương 46: Phục kích trên đường phố (3)
- Chương 47: Cổng thành nam.
- Chương 48: Đến muộn.
- Chương 49: Sau trận chiến (1)
- Chương 50: Sau trận chiến (2)
- Chương 51: Gặp lại Hoa Nguyệt Ánh
- Chương 52: Tình hình hiện tại.
- Chương 53: Phản ứng của nhị hoàng tử.
- Chương 54: Phía tây tòa thành.
- Chương 55: Đao phủ và chó.
- Chương 56: "Học nuôi chó."
- Chương 57: Hỏa Thần.
- Chương 58: Đợt tấn công đầu tiên.
- Chương 59: Trận địa pháo bị hủy.
- Chương 60: Chiến trường.
- Chương 61: Chiến công đầu tiên.
- Chương 62: Cánh trái.
- Chương 63: Sắp kết thúc.
- Chương 64: Lại một di tích.
- Chương 65: Giá trị đầu tiên của Lý Duy Khánh.
- Chương 66: Xâm lược.
- Chương 67: Biển tối.
- Chương 68: Bên hồ.
- Chương 69: Đàm Phán.
- Chương 70: Ngoài khơi xa.
- Chương 71: Chạm trán.
- Chương 72: Tiêu thổ.
- Chương 73: Để thế giới cùng sai.
- Chương 74: Bàn bạc (1).
- Chương 75: Bàn bạc (2)
- Chương 76: Bàn bạc (3)
- Chương 77: Chiêu mộ.
- Chương 78: Tỉnh lại.
- Chương 79: Giữa đường gặp cướp!
- Chương 80: Một chút đặc quyền.
- Chương 81: Đỗ Xuân An
- Chương 82: Công thức.
- Chương 83: Đồ vật nhảy cảm.
- Chương 84: Tiến về phía đông.
- Chương 85
- Chương 86: Trại tị nạn.
- Chương 87: Tiến hành kiểm soát
- Chương 88: Những gì đang diễn ra.
- Chương 89: Vẫn chỉ là một đội quân nô lệ.
- Chương 90: Vẫn quá khác biệt.
- Chương 91: Niềm tin và tôn giáo.
- Chương 92
- Chương 93: Vẫn chưa hoàn toàn dung nhập.
- Chương 94: Bàn bạc.
- Chương 95: Vấn đề nô lệ.
- Chương 96: Kẻ hai mặt
- Chương 97: Hải Phong thành
- Chương 98: Chuẩn bị.
- Chương 99
- Chương 100: Tranh luận.
- Chương 101: Quyết định.
- Chương 102: Động tay chân.
- Chương 103: Con bài.
- Chương 104: Ngụy trang.
- Chương 105: Sắp xếp lại
- Chương 106: Trong phòng họp.
- Chương 107: Lý Hồng Ngọc và CIA, FSB, TBQP.
- Chương 108: Phát hiện.
- Chương 109: Biện pháp.
- Chương 110: Cồ Lâm Biên.
- Chương 111: Rắc rối bảo mật
- Chương 112: Vấn đề cách mạng công nghiệp.
- Chương 113
- Chương 114: Tổ chức
- Chương 115: Tổ chức (2)
- Chương 116: Tin tức
- Chương 117: Dụ dỗ
- Chương 118: Nhận thức chung
- Chương 119: Thuyết Phục
- Chương 120: Súng, ma pháp!
- Chương 121: Tình thế
- Chương 122: Đàm phán
- Chương 123: Đề nghị (1)
- Chương 124: Đề nghị (2)
- Chương 125: Hạm đội...trở về!
- Chương 126: Tình hình nhà hầu tước
- Chương 127: Vấn đề mở rộng quân đội
- Chương 128: Khách đến.
- Chương 129
- Chương 130: Đám phán (1)
- Chương 131: Đám phán (2)
- Chương 132: "Khỉ cầm súng!"
- Chương 133: Mạch nước ngầm
- Chương 134: Tập kích
- Chương 135: Toàn diệt
- Chương 136: Lại phục kích
- Chương 137: Ứng đối
- Chương 138: Tìm hỗ trợ
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sắt Thép Ma Pháp
Chương 134: Tập kích
Sông Xen tuyến đường vận chuyển huyết mạch quan trọng nhất trong kế hoạch của Long. Mọi quy hoạch, mọi hoạt động đều xoay quanh dòng sông này để xây dựng.
Một con thuyền treo cờ của lục hoàng tử đang men theo dòng sông tiến tới trấn Hà Thanh.
Con thuyền này là thuyền lương thực cuối cùng được phân phối cho trấn Hà Thanh trong một tháng tới, trên thuyền lúc này có một trung đội hai mươi binh lính của quân đoàn một đảm nhiệm vai trò hộ tống cùng thủy thủ đoàn. Dù sao lương thực hiện tại rất quan trọng cần lính của quân đoàn một hộ tống cũng không quá đáng.
Thuyền lúc này đang đi qua một khu vực vắng vẻ của sông Xen, hai bên bờ đều là những cánh rừng nước rậm rạp che kín tầm nhìn.
Đứng trên boong thuyền trung đột trượng quan sát hai bên bờ sông, trên boong thuyền cũng có năm binh lính khác thay phiên canh gác xung quanh.
Lúc này tiếng mõ thông báo giờ cơm trưa đã tới, đội trưởng cùng đội phó liền như thường lệ đi xuống khoang thuyền, trước khi đi tiểu đội trưởng còn không quên dặn dò đội viên của mình.
“Cẩn thận một chút đừng lơ là, lát nữa sẽ có người đổi ca với các ngươi.”
Các binh sĩ canh gác nghe vậy rất có tố chất quân nhân nghiêm giọng trả lời “rõ”, sau đó tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Sau khi đội trưởng đi vào không quá lâu một binh sĩ đang canh gác ghé tới bên cạnh đồng bạn của mình nói.
“Này tối hôm kia ngươi trốn đi đâu, có phải gặp được cô nàng nào rồi không.”
Cho dù bọn họ có là binh lính được huấn luyện theo phong cách hiện đại đi chăng nữa cũng không thể so sánh với binh lính hiện đại được. Chưa nói trước trước kia bọn họ là nô lệ, chỉ riêng người hiện đại được trải qua giáo dục liền bọn họ cũng không thể so sánh.
Đơn cử như lơ là nhiệm vụ, cuộc trò chuyện này trên cơ bản đã trở thành hành động lơ là nhiệm vụ, bởi vì khi đó tính cảnh giác của người lính sẽ hạ xuống một bậc, ánh mắt đáng lý ra phải cảnh giác quan sát khu vực xung quanh thuyền bây giờ lại nhìn về phía người đồng đội bên cạnh. Huống chi chuyện này trong quân đội hiện đại thi thoảng cũng xảy ra thì đừng nghĩ nhiều với một đội quân vẫn còn rất non trẻ như thế này.
“Hắc hắc! Lão tử làm gì liên quan gì tới ngươi.”
Đồng đội được binh sĩ hỏi không thừa nhận cũng không phủ nhận chỉ cười một cái không nóng không lạnh trả lời.
Lính như bọn họ thi thoảng sẽ được rời khỏi doanh trại đi giải sầu một chút, đêm hôm kia chính là đội của bọn họ được nghỉ mọi người đều rủ nhau đi uống cũng chỉ có tên này giữa chừng không biết trốn đi đâu, khi trở về khuôn mặt đỏ ửng lâng lâng, trên mùi còn có son phấn khiến đám động đội đều đoán già đoán non tên này tìm được cô em nào. — QUẢNG CÁO —
Cuộc trò chuyện của hai người cũng thu hút sự chú ý của những người khác, tuy bọn họ không dám rời khỏi vị trí nhưng ánh mắt cũng thi thoảng liếc xéo về phía hai người, lỗ tai cũng vểnh lên sẵn sàng thu hết toàn bộ âm thanh vào đầu.
Những người lính này không biết rằng hai bên bờ lúc này có những bóng người đang dựa vào sự che chắn của rừng cây đi theo thuyền của bọn họ.
Những người này hành động vô cùng thuần thục, nếu không bị chăm chú liền không có cách nào phát hiện bọn họ đang dấu dưới những lùm cây, ánh mắt của bọn hắn không hề rời khỏi con thuyền trên mặt nước.
Như thể biết đâu là thời điểm thích hợp bọn hắn vươn người nhẹ nhàng nhảy vào trong sông, âm thanh không quá lớn nhưng vẫn để lại những sóng nước giao động như có thứ gì đó vừa rơi vào nước.
Những sóng nước này cũng thu hút sự chú ý của binh sĩ trên thuyền, bọn họ đưa ánh mắt về nơi sóng nước xuất phát, nhưng ở đó trừ mặt nước vẫn đang giao động ra bọn họ không nhìn thấy điều gì khác, có lẽ vì ở quá xa bọn họ không thấy được những bóng đen lờ mờ tiếp cận dưới dòng nước đục khiến bọn họ quyết định dời ánh mắt đi, tiếp tục nghe lén cuộc trò chuyện của hai đồng đội.
Bọn họ không biết rằng đang có bốn bóng đen ẩn dưới mặt nước từ từ tiếp cận thuyền của họ, bọn hắn cầm trên tay những chiếc đinh ba không hiểu sao lặn dưới nước một khoảng cách xa như vậy nhưng bọn hắn lại không cần trồi lên lấy dưỡng khí, thậm chí tới cả bọt khí thứ thường thấy mỗi khi lặn xuống nước cũng không hề xuất hiện.
Bọn hắn cứ như những bóng ma từ từ tiếp cận con mồi của mình.
Ngồi trong khoang thuyền tiểu đội cùng những thuyền viên đang dùng bữa.
Phải nói thật bữa ăn của người lính hiện tại rất phong phú, bánh mỳ không phải bánh mỳ đen cứng ngắc nữa, những miếng bánh mỳ nâu dai giòn đặt trên bàn mỗi người trước mặt đều có một bát canh bên trong có không ít rau củ, ngay cả thịt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Đây chỉ là bữa ăn trên thuyền như vậy còn tốt hơn bữa ăn của một gia đinh bình dân hiện tại.
Bữa ăn trong quân đội hiện nay theo quy định cứ bảy ngày sẽ có một bữa trứng, hai bữa thịt và hai bữa cá. Tại thời điểm này để có thể cung cấp bữa ăn như vậy cũng là một gánh nặng không nhỏ với Long, phải biết hắn còn chưa tiến hành chăn nuôi công nghiệp thịt trứng ở thời đại này cũng không rẻ.
Đây cũng là một trong những lý do Long không thể mở rộng quân đội lên quá cao, hắn thực sự không có khả năng nuôi nhiều quân với đãi ngộ như vậy.
Trung đội trưởng lúc này đang xe miếng bánh mì trên tay định cho vào miệng đột nhiên tay hắn dừng lại, ánh mắt của hắn nhìn lên cổ tay của mình, nơi đó có một vòng tay phía trên đính một viên đá, hiện tại viên đá đó đang phát lên ánh sáng xanh nhu hòa.
Không chỉ trung đội trưởng nhìn chăm chú vào viên đá, ngay cả các đội viên ngồi cùng bàn với hắn cũng đang đưa ánh mắt về viên đá đang phát sáng trên tay.
Viên đá này chính là ngọc cảm ứng, chuyên cảm ứng sinh vật ma pháp tới gần, viên ngọc này có thể cảm ứng sinh vật ma pháp tiếp cận trong bán kính hai mươi mét. Trên con thuyền này không có siêu phàm giả, mảng sông này cũng không có sinh vật ma pháp, ít nhất trong lịch sử chưa từng có một con thuyền nào bị sinh vật ma pháp tấn công khi đi trên sông Xen, như vậy chỉ có một lời giải thích duy nhất có siêu phàm giả đang tiếp cận thuyền. — QUẢNG CÁO —
“Có tập kích, có tập kích.”
Trung đội trưởng thậm chí còn chưa đứng dậy nhưng tiếng hét của hắn đã vang vọng toàn bộ khoang thuyền, hắn nắm lấy khẩu m1 dựng một bên dẫn đầu chạy ra khỏi khoang thuyền.
Tuy những người lính này còn chưa hoàn toàn bỏ đi được dấu ấn nô lệ trên người, nhưng sáu tháng huấn luyện cũng mang lại thành công không nhỏ khi tất cả đều với lấy súng của mình đứng dậy chạy về vị trí chiến đấu. Vừa chạy bọn họ vừa không quên hô to địch tập để báo động cho toàn thuyền.
Trên boong thuyền những người canh giữ cũng nghe được âm thanh này, bọn hắn cũng hét lên tháo khẩu m1 trên vai xuống mở chốt an toàn hướng nòng súng về phía ngoài thuyền.
Rất nhanh đội trưởng đã lên boong cùng với những thành viên còn lại của trung đội, bọn họ nhanh chóng chia nhau sang hai bên boong thuyền cảnh giác xung quanh.
“Có thấy gì không?”
Lên tới boong đội trường khẩn trương hỏi những binh lính canh gác.
Đoàng.
Còn chưa ai kịp trả lời thì tiếng súng vang lên, hóa ra bên mạn trái của tàu một binh lính thấy được bóng đen ẩn dưới nước đang tiếp cận tàu.
Hắn không nhìn rõ bóng đen là gì, nhưng phản xạ tự nhiên cùng với sự cảnh giác cao độ khi bị tấp kích đã thôi thúc hắn nổ súng.
Trung đội trưởng nghe được tiếng súng liền chú ý tới binh lính kia, hắn vội vã chạy tới hô to hỏi.
“Chuyện gì sao lại nổ súng.”
“Đội trưởng có vật không xác định đang tiếp cận thuyền, nó đang tới rất gần.”
Binh lính trả lời, những người khác bên cạnh cũng chú ý tới bóng đen dưới nước, bọn họ quay nòng súng nhắm về phía bóng đen kia nhưng chưa nổ súng chờ lệnh của tiểu đội trưởng. — QUẢNG CÁO —
“Nổ súng không được để nó tiếp cận mạn thuyền.”
Mệnh lệnh của đội trưởng kéo theo đó từng tiếng súng nổ vang lên, tất cả xạ thủ bên trái mạn tàu đều nhắm nòng súng của mình về hướng bóng đen xả đạn.
“Ở đây cũng có, bắn nó, mau bắn nó.”
Đội trưởng còn chưa kịp xác nhận bóng đen bên trái mạn tàu tiến súng lại vang lên bên phải mạn tàu.
“Đây…đây nữa.”
Rất nhanh các nơi khác cũng phát hiện bóng đen tiếp cận, vậy mà có tới bốn mục tiêu. Các binh lính trên boong tàu đều đang xả đạn của mình vào những bóng đen kia.
“Máu có máu chảy.”
Binh lính phạt hiện bóng đen đầu tiên đã hô lên. Tiểu đội trưởng vội vã dương mắt nhìn ra, nơi đó quả thật đang có những vết máu màu đỏ loang lổ trên mặt nước, bóng đen đó cũng không còn hình bóng nữa.
Bất qua trung đội trưởng còn chưa kịp ăn mừng thì tiểu đội phó của hắn đã báo cho hắn một tin tức không tốt chút nào.
“Đội trưởng ba vật thể còn lại đã xuống đáy tàu, đã nằm ngoài tầm bắn của chúng ta.”
Tâm trung đội trưởng chìm xuống. Hắn biết một khi đối phương đã tiến xuống đáy thuyền bọn họ hoàn toàn không thể tấn công đối phương chỉ có thể mặc cho đối phương làm gì thì làm.
Một con thuyền treo cờ của lục hoàng tử đang men theo dòng sông tiến tới trấn Hà Thanh.
Con thuyền này là thuyền lương thực cuối cùng được phân phối cho trấn Hà Thanh trong một tháng tới, trên thuyền lúc này có một trung đội hai mươi binh lính của quân đoàn một đảm nhiệm vai trò hộ tống cùng thủy thủ đoàn. Dù sao lương thực hiện tại rất quan trọng cần lính của quân đoàn một hộ tống cũng không quá đáng.
Thuyền lúc này đang đi qua một khu vực vắng vẻ của sông Xen, hai bên bờ đều là những cánh rừng nước rậm rạp che kín tầm nhìn.
Đứng trên boong thuyền trung đột trượng quan sát hai bên bờ sông, trên boong thuyền cũng có năm binh lính khác thay phiên canh gác xung quanh.
Lúc này tiếng mõ thông báo giờ cơm trưa đã tới, đội trưởng cùng đội phó liền như thường lệ đi xuống khoang thuyền, trước khi đi tiểu đội trưởng còn không quên dặn dò đội viên của mình.
“Cẩn thận một chút đừng lơ là, lát nữa sẽ có người đổi ca với các ngươi.”
Các binh sĩ canh gác nghe vậy rất có tố chất quân nhân nghiêm giọng trả lời “rõ”, sau đó tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Sau khi đội trưởng đi vào không quá lâu một binh sĩ đang canh gác ghé tới bên cạnh đồng bạn của mình nói.
“Này tối hôm kia ngươi trốn đi đâu, có phải gặp được cô nàng nào rồi không.”
Cho dù bọn họ có là binh lính được huấn luyện theo phong cách hiện đại đi chăng nữa cũng không thể so sánh với binh lính hiện đại được. Chưa nói trước trước kia bọn họ là nô lệ, chỉ riêng người hiện đại được trải qua giáo dục liền bọn họ cũng không thể so sánh.
Đơn cử như lơ là nhiệm vụ, cuộc trò chuyện này trên cơ bản đã trở thành hành động lơ là nhiệm vụ, bởi vì khi đó tính cảnh giác của người lính sẽ hạ xuống một bậc, ánh mắt đáng lý ra phải cảnh giác quan sát khu vực xung quanh thuyền bây giờ lại nhìn về phía người đồng đội bên cạnh. Huống chi chuyện này trong quân đội hiện đại thi thoảng cũng xảy ra thì đừng nghĩ nhiều với một đội quân vẫn còn rất non trẻ như thế này.
“Hắc hắc! Lão tử làm gì liên quan gì tới ngươi.”
Đồng đội được binh sĩ hỏi không thừa nhận cũng không phủ nhận chỉ cười một cái không nóng không lạnh trả lời.
Lính như bọn họ thi thoảng sẽ được rời khỏi doanh trại đi giải sầu một chút, đêm hôm kia chính là đội của bọn họ được nghỉ mọi người đều rủ nhau đi uống cũng chỉ có tên này giữa chừng không biết trốn đi đâu, khi trở về khuôn mặt đỏ ửng lâng lâng, trên mùi còn có son phấn khiến đám động đội đều đoán già đoán non tên này tìm được cô em nào. — QUẢNG CÁO —
Cuộc trò chuyện của hai người cũng thu hút sự chú ý của những người khác, tuy bọn họ không dám rời khỏi vị trí nhưng ánh mắt cũng thi thoảng liếc xéo về phía hai người, lỗ tai cũng vểnh lên sẵn sàng thu hết toàn bộ âm thanh vào đầu.
Những người lính này không biết rằng hai bên bờ lúc này có những bóng người đang dựa vào sự che chắn của rừng cây đi theo thuyền của bọn họ.
Những người này hành động vô cùng thuần thục, nếu không bị chăm chú liền không có cách nào phát hiện bọn họ đang dấu dưới những lùm cây, ánh mắt của bọn hắn không hề rời khỏi con thuyền trên mặt nước.
Như thể biết đâu là thời điểm thích hợp bọn hắn vươn người nhẹ nhàng nhảy vào trong sông, âm thanh không quá lớn nhưng vẫn để lại những sóng nước giao động như có thứ gì đó vừa rơi vào nước.
Những sóng nước này cũng thu hút sự chú ý của binh sĩ trên thuyền, bọn họ đưa ánh mắt về nơi sóng nước xuất phát, nhưng ở đó trừ mặt nước vẫn đang giao động ra bọn họ không nhìn thấy điều gì khác, có lẽ vì ở quá xa bọn họ không thấy được những bóng đen lờ mờ tiếp cận dưới dòng nước đục khiến bọn họ quyết định dời ánh mắt đi, tiếp tục nghe lén cuộc trò chuyện của hai đồng đội.
Bọn họ không biết rằng đang có bốn bóng đen ẩn dưới mặt nước từ từ tiếp cận thuyền của họ, bọn hắn cầm trên tay những chiếc đinh ba không hiểu sao lặn dưới nước một khoảng cách xa như vậy nhưng bọn hắn lại không cần trồi lên lấy dưỡng khí, thậm chí tới cả bọt khí thứ thường thấy mỗi khi lặn xuống nước cũng không hề xuất hiện.
Bọn hắn cứ như những bóng ma từ từ tiếp cận con mồi của mình.
Ngồi trong khoang thuyền tiểu đội cùng những thuyền viên đang dùng bữa.
Phải nói thật bữa ăn của người lính hiện tại rất phong phú, bánh mỳ không phải bánh mỳ đen cứng ngắc nữa, những miếng bánh mỳ nâu dai giòn đặt trên bàn mỗi người trước mặt đều có một bát canh bên trong có không ít rau củ, ngay cả thịt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Đây chỉ là bữa ăn trên thuyền như vậy còn tốt hơn bữa ăn của một gia đinh bình dân hiện tại.
Bữa ăn trong quân đội hiện nay theo quy định cứ bảy ngày sẽ có một bữa trứng, hai bữa thịt và hai bữa cá. Tại thời điểm này để có thể cung cấp bữa ăn như vậy cũng là một gánh nặng không nhỏ với Long, phải biết hắn còn chưa tiến hành chăn nuôi công nghiệp thịt trứng ở thời đại này cũng không rẻ.
Đây cũng là một trong những lý do Long không thể mở rộng quân đội lên quá cao, hắn thực sự không có khả năng nuôi nhiều quân với đãi ngộ như vậy.
Trung đội trưởng lúc này đang xe miếng bánh mì trên tay định cho vào miệng đột nhiên tay hắn dừng lại, ánh mắt của hắn nhìn lên cổ tay của mình, nơi đó có một vòng tay phía trên đính một viên đá, hiện tại viên đá đó đang phát lên ánh sáng xanh nhu hòa.
Không chỉ trung đội trưởng nhìn chăm chú vào viên đá, ngay cả các đội viên ngồi cùng bàn với hắn cũng đang đưa ánh mắt về viên đá đang phát sáng trên tay.
Viên đá này chính là ngọc cảm ứng, chuyên cảm ứng sinh vật ma pháp tới gần, viên ngọc này có thể cảm ứng sinh vật ma pháp tiếp cận trong bán kính hai mươi mét. Trên con thuyền này không có siêu phàm giả, mảng sông này cũng không có sinh vật ma pháp, ít nhất trong lịch sử chưa từng có một con thuyền nào bị sinh vật ma pháp tấn công khi đi trên sông Xen, như vậy chỉ có một lời giải thích duy nhất có siêu phàm giả đang tiếp cận thuyền. — QUẢNG CÁO —
“Có tập kích, có tập kích.”
Trung đội trưởng thậm chí còn chưa đứng dậy nhưng tiếng hét của hắn đã vang vọng toàn bộ khoang thuyền, hắn nắm lấy khẩu m1 dựng một bên dẫn đầu chạy ra khỏi khoang thuyền.
Tuy những người lính này còn chưa hoàn toàn bỏ đi được dấu ấn nô lệ trên người, nhưng sáu tháng huấn luyện cũng mang lại thành công không nhỏ khi tất cả đều với lấy súng của mình đứng dậy chạy về vị trí chiến đấu. Vừa chạy bọn họ vừa không quên hô to địch tập để báo động cho toàn thuyền.
Trên boong thuyền những người canh giữ cũng nghe được âm thanh này, bọn hắn cũng hét lên tháo khẩu m1 trên vai xuống mở chốt an toàn hướng nòng súng về phía ngoài thuyền.
Rất nhanh đội trưởng đã lên boong cùng với những thành viên còn lại của trung đội, bọn họ nhanh chóng chia nhau sang hai bên boong thuyền cảnh giác xung quanh.
“Có thấy gì không?”
Lên tới boong đội trường khẩn trương hỏi những binh lính canh gác.
Đoàng.
Còn chưa ai kịp trả lời thì tiếng súng vang lên, hóa ra bên mạn trái của tàu một binh lính thấy được bóng đen ẩn dưới nước đang tiếp cận tàu.
Hắn không nhìn rõ bóng đen là gì, nhưng phản xạ tự nhiên cùng với sự cảnh giác cao độ khi bị tấp kích đã thôi thúc hắn nổ súng.
Trung đội trưởng nghe được tiếng súng liền chú ý tới binh lính kia, hắn vội vã chạy tới hô to hỏi.
“Chuyện gì sao lại nổ súng.”
“Đội trưởng có vật không xác định đang tiếp cận thuyền, nó đang tới rất gần.”
Binh lính trả lời, những người khác bên cạnh cũng chú ý tới bóng đen dưới nước, bọn họ quay nòng súng nhắm về phía bóng đen kia nhưng chưa nổ súng chờ lệnh của tiểu đội trưởng. — QUẢNG CÁO —
“Nổ súng không được để nó tiếp cận mạn thuyền.”
Mệnh lệnh của đội trưởng kéo theo đó từng tiếng súng nổ vang lên, tất cả xạ thủ bên trái mạn tàu đều nhắm nòng súng của mình về hướng bóng đen xả đạn.
“Ở đây cũng có, bắn nó, mau bắn nó.”
Đội trưởng còn chưa kịp xác nhận bóng đen bên trái mạn tàu tiến súng lại vang lên bên phải mạn tàu.
“Đây…đây nữa.”
Rất nhanh các nơi khác cũng phát hiện bóng đen tiếp cận, vậy mà có tới bốn mục tiêu. Các binh lính trên boong tàu đều đang xả đạn của mình vào những bóng đen kia.
“Máu có máu chảy.”
Binh lính phạt hiện bóng đen đầu tiên đã hô lên. Tiểu đội trưởng vội vã dương mắt nhìn ra, nơi đó quả thật đang có những vết máu màu đỏ loang lổ trên mặt nước, bóng đen đó cũng không còn hình bóng nữa.
Bất qua trung đội trưởng còn chưa kịp ăn mừng thì tiểu đội phó của hắn đã báo cho hắn một tin tức không tốt chút nào.
“Đội trưởng ba vật thể còn lại đã xuống đáy tàu, đã nằm ngoài tầm bắn của chúng ta.”
Tâm trung đội trưởng chìm xuống. Hắn biết một khi đối phương đã tiến xuống đáy thuyền bọn họ hoàn toàn không thể tấn công đối phương chỉ có thể mặc cho đối phương làm gì thì làm.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Một cuộc đời mới
- Chương 2: Một thế giới mới
- Chương 3: Được!
- Chương 4: Cải cách
- Chương 5: Tình huống.
- Chương 6
- Chương 7: Luyện Kim
- Chương 8: Trở lại di tích.
- Chương 9: Hệ thống.
- Chương 10: Pháo đài
- Chương 11: Vĩnh xuân thành.
- Chương 12: Buôn bán.
- Chương 13
- Chương 14: Sát thủ.
- Chương 15: Tỉnh lại.
- Chương 16: Thương vụ hoàn thành.
- Chương 17: Các phương phản ứng 1.
- Chương 18: Các phương phản ứng 2.
- Chương 19: Giải Phóng.
- Chương 20: Khách phương xa.
- Chương 21: Pháp Thánh.
- Chương 22: Đêm ở Vương đô.
- Chương 23: Loạn.
- Chương 24: Cuộc chiến trước đại điện.
- Chương 25: Thoát thân.
- Chương 26: Một ngày sau.
- Chương 27: Cuộc chiến sắp tới
- Chương 28: Khởi đầu.
- Chương 29: Trận chiến trên bình nguyên (1)
- Chương 30: Trận chiến trên bình nguyên (2)
- Chương 31: Trận chiến trên bình nguyên (3)
- Chương 32: Trận chiến trên bình nguyên (kết thúc)
- Chương 33: Tin bại trận
- Chương 34: Hội nghị tác chiến.
- Chương 35: Lại là tin dữ.
- Chương 36: Đêm. Hành quân trên sông.
- Chương 37: Cuộc chiến thành Vĩnh Đông (Khởi đầu)
- Chương 38: Cuộc chiến thành Vĩnh Đông (1)
- Chương 39: Cuộc chiến thành Vĩnh Đông (2)
- Chương 40: Trận chiến trên đường phố.
- Chương 41: Phán đoán.
- Chương 42: Cháy trốn.
- Chương 43: Sống.
- Chương 44: Phục kích trên đường phố (1)
- Chương 45: Phục Kích trên đường phố (2)
- Chương 46: Phục kích trên đường phố (3)
- Chương 47: Cổng thành nam.
- Chương 48: Đến muộn.
- Chương 49: Sau trận chiến (1)
- Chương 50: Sau trận chiến (2)
- Chương 51: Gặp lại Hoa Nguyệt Ánh
- Chương 52: Tình hình hiện tại.
- Chương 53: Phản ứng của nhị hoàng tử.
- Chương 54: Phía tây tòa thành.
- Chương 55: Đao phủ và chó.
- Chương 56: "Học nuôi chó."
- Chương 57: Hỏa Thần.
- Chương 58: Đợt tấn công đầu tiên.
- Chương 59: Trận địa pháo bị hủy.
- Chương 60: Chiến trường.
- Chương 61: Chiến công đầu tiên.
- Chương 62: Cánh trái.
- Chương 63: Sắp kết thúc.
- Chương 64: Lại một di tích.
- Chương 65: Giá trị đầu tiên của Lý Duy Khánh.
- Chương 66: Xâm lược.
- Chương 67: Biển tối.
- Chương 68: Bên hồ.
- Chương 69: Đàm Phán.
- Chương 70: Ngoài khơi xa.
- Chương 71: Chạm trán.
- Chương 72: Tiêu thổ.
- Chương 73: Để thế giới cùng sai.
- Chương 74: Bàn bạc (1).
- Chương 75: Bàn bạc (2)
- Chương 76: Bàn bạc (3)
- Chương 77: Chiêu mộ.
- Chương 78: Tỉnh lại.
- Chương 79: Giữa đường gặp cướp!
- Chương 80: Một chút đặc quyền.
- Chương 81: Đỗ Xuân An
- Chương 82: Công thức.
- Chương 83: Đồ vật nhảy cảm.
- Chương 84: Tiến về phía đông.
- Chương 85
- Chương 86: Trại tị nạn.
- Chương 87: Tiến hành kiểm soát
- Chương 88: Những gì đang diễn ra.
- Chương 89: Vẫn chỉ là một đội quân nô lệ.
- Chương 90: Vẫn quá khác biệt.
- Chương 91: Niềm tin và tôn giáo.
- Chương 92
- Chương 93: Vẫn chưa hoàn toàn dung nhập.
- Chương 94: Bàn bạc.
- Chương 95: Vấn đề nô lệ.
- Chương 96: Kẻ hai mặt
- Chương 97: Hải Phong thành
- Chương 98: Chuẩn bị.
- Chương 99
- Chương 100: Tranh luận.
- Chương 101: Quyết định.
- Chương 102: Động tay chân.
- Chương 103: Con bài.
- Chương 104: Ngụy trang.
- Chương 105: Sắp xếp lại
- Chương 106: Trong phòng họp.
- Chương 107: Lý Hồng Ngọc và CIA, FSB, TBQP.
- Chương 108: Phát hiện.
- Chương 109: Biện pháp.
- Chương 110: Cồ Lâm Biên.
- Chương 111: Rắc rối bảo mật
- Chương 112: Vấn đề cách mạng công nghiệp.
- Chương 113
- Chương 114: Tổ chức
- Chương 115: Tổ chức (2)
- Chương 116: Tin tức
- Chương 117: Dụ dỗ
- Chương 118: Nhận thức chung
- Chương 119: Thuyết Phục
- Chương 120: Súng, ma pháp!
- Chương 121: Tình thế
- Chương 122: Đàm phán
- Chương 123: Đề nghị (1)
- Chương 124: Đề nghị (2)
- Chương 125: Hạm đội...trở về!
- Chương 126: Tình hình nhà hầu tước
- Chương 127: Vấn đề mở rộng quân đội
- Chương 128: Khách đến.
- Chương 129
- Chương 130: Đám phán (1)
- Chương 131: Đám phán (2)
- Chương 132: "Khỉ cầm súng!"
- Chương 133: Mạch nước ngầm
- Chương 134: Tập kích
- Chương 135: Toàn diệt
- Chương 136: Lại phục kích
- Chương 137: Ứng đối
- Chương 138: Tìm hỗ trợ
- bình luận