Sắt Thép Ma Pháp - Chương 72: Tiêu thổ.
Chương trước- Chương 1: Một cuộc đời mới
- Chương 2: Một thế giới mới
- Chương 3: Được!
- Chương 4: Cải cách
- Chương 5: Tình huống.
- Chương 6
- Chương 7: Luyện Kim
- Chương 8: Trở lại di tích.
- Chương 9: Hệ thống.
- Chương 10: Pháo đài
- Chương 11: Vĩnh xuân thành.
- Chương 12: Buôn bán.
- Chương 13
- Chương 14: Sát thủ.
- Chương 15: Tỉnh lại.
- Chương 16: Thương vụ hoàn thành.
- Chương 17: Các phương phản ứng 1.
- Chương 18: Các phương phản ứng 2.
- Chương 19: Giải Phóng.
- Chương 20: Khách phương xa.
- Chương 21: Pháp Thánh.
- Chương 22: Đêm ở Vương đô.
- Chương 23: Loạn.
- Chương 24: Cuộc chiến trước đại điện.
- Chương 25: Thoát thân.
- Chương 26: Một ngày sau.
- Chương 27: Cuộc chiến sắp tới
- Chương 28: Khởi đầu.
- Chương 29: Trận chiến trên bình nguyên (1)
- Chương 30: Trận chiến trên bình nguyên (2)
- Chương 31: Trận chiến trên bình nguyên (3)
- Chương 32: Trận chiến trên bình nguyên (kết thúc)
- Chương 33: Tin bại trận
- Chương 34: Hội nghị tác chiến.
- Chương 35: Lại là tin dữ.
- Chương 36: Đêm. Hành quân trên sông.
- Chương 37: Cuộc chiến thành Vĩnh Đông (Khởi đầu)
- Chương 38: Cuộc chiến thành Vĩnh Đông (1)
- Chương 39: Cuộc chiến thành Vĩnh Đông (2)
- Chương 40: Trận chiến trên đường phố.
- Chương 41: Phán đoán.
- Chương 42: Cháy trốn.
- Chương 43: Sống.
- Chương 44: Phục kích trên đường phố (1)
- Chương 45: Phục Kích trên đường phố (2)
- Chương 46: Phục kích trên đường phố (3)
- Chương 47: Cổng thành nam.
- Chương 48: Đến muộn.
- Chương 49: Sau trận chiến (1)
- Chương 50: Sau trận chiến (2)
- Chương 51: Gặp lại Hoa Nguyệt Ánh
- Chương 52: Tình hình hiện tại.
- Chương 53: Phản ứng của nhị hoàng tử.
- Chương 54: Phía tây tòa thành.
- Chương 55: Đao phủ và chó.
- Chương 56: "Học nuôi chó."
- Chương 57: Hỏa Thần.
- Chương 58: Đợt tấn công đầu tiên.
- Chương 59: Trận địa pháo bị hủy.
- Chương 60: Chiến trường.
- Chương 61: Chiến công đầu tiên.
- Chương 62: Cánh trái.
- Chương 63: Sắp kết thúc.
- Chương 64: Lại một di tích.
- Chương 65: Giá trị đầu tiên của Lý Duy Khánh.
- Chương 66: Xâm lược.
- Chương 67: Biển tối.
- Chương 68: Bên hồ.
- Chương 69: Đàm Phán.
- Chương 70: Ngoài khơi xa.
- Chương 71: Chạm trán.
- Chương 72: Tiêu thổ.
- Chương 73: Để thế giới cùng sai.
- Chương 74: Bàn bạc (1).
- Chương 75: Bàn bạc (2)
- Chương 76: Bàn bạc (3)
- Chương 77: Chiêu mộ.
- Chương 78: Tỉnh lại.
- Chương 79: Giữa đường gặp cướp!
- Chương 80: Một chút đặc quyền.
- Chương 81: Đỗ Xuân An
- Chương 82: Công thức.
- Chương 83: Đồ vật nhảy cảm.
- Chương 84: Tiến về phía đông.
- Chương 85
- Chương 86: Trại tị nạn.
- Chương 87: Tiến hành kiểm soát
- Chương 88: Những gì đang diễn ra.
- Chương 89: Vẫn chỉ là một đội quân nô lệ.
- Chương 90: Vẫn quá khác biệt.
- Chương 91: Niềm tin và tôn giáo.
- Chương 92
- Chương 93: Vẫn chưa hoàn toàn dung nhập.
- Chương 94: Bàn bạc.
- Chương 95: Vấn đề nô lệ.
- Chương 96: Kẻ hai mặt
- Chương 97: Hải Phong thành
- Chương 98: Chuẩn bị.
- Chương 99
- Chương 100: Tranh luận.
- Chương 101: Quyết định.
- Chương 102: Động tay chân.
- Chương 103: Con bài.
- Chương 104: Ngụy trang.
- Chương 105: Sắp xếp lại
- Chương 106: Trong phòng họp.
- Chương 107: Lý Hồng Ngọc và CIA, FSB, TBQP.
- Chương 108: Phát hiện.
- Chương 109: Biện pháp.
- Chương 110: Cồ Lâm Biên.
- Chương 111: Rắc rối bảo mật
- Chương 112: Vấn đề cách mạng công nghiệp.
- Chương 113
- Chương 114: Tổ chức
- Chương 115: Tổ chức (2)
- Chương 116: Tin tức
- Chương 117: Dụ dỗ
- Chương 118: Nhận thức chung
- Chương 119: Thuyết Phục
- Chương 120: Súng, ma pháp!
- Chương 121: Tình thế
- Chương 122: Đàm phán
- Chương 123: Đề nghị (1)
- Chương 124: Đề nghị (2)
- Chương 125: Hạm đội...trở về!
- Chương 126: Tình hình nhà hầu tước
- Chương 127: Vấn đề mở rộng quân đội
- Chương 128: Khách đến.
- Chương 129
- Chương 130: Đám phán (1)
- Chương 131: Đám phán (2)
- Chương 132: "Khỉ cầm súng!"
- Chương 133: Mạch nước ngầm
- Chương 134: Tập kích
- Chương 135: Toàn diệt
- Chương 136: Lại phục kích
- Chương 137: Ứng đối
- Chương 138: Tìm hỗ trợ
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sắt Thép Ma Pháp
Chương 72: Tiêu thổ.
“Chiến tranh” là một mức độ xung đột vũ trang giữa các quốc gia hay thế lực quân sự. Nó thường đặc trưng bởi bạo lực, xâm lược, phá hủy và chết chóc.
Đó là chính là những gì đang diễn ra trước mặt Long, nhà cửa đổ nát, xác người la liệt, tiếng khóc khắp nơi.
Trấn Vọng Lăng sầm uất khi xưa giờ đây đã thành một phế tích chỉ trong vài ngày, chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết nơi này từng trải qua những gì.
Long điều khiển ngựa của mình chậm rãi đạp trên đường chính của tòa thành trấn, hắn đưa mắt chậm rãi quan sát xung quanh với một khuôn mặt vô cảm lạ thường.
“Chó chết, nhị hoàng tử lại làm như thế này sau khi ký hiệp ước.”
Cưỡi ngựa bên cạnh Long là Đức Bình, thảm cảnh của nơi này khiến ông ta không nhịn được chửi thề.
Quả thật nhị hoàng tử đã làm rất triệt để, hắn không để lại cho Long bất cứ thứ gì, mọi thứ đã bị hắn vét sạch khi rút lui.
Long đã cưỡi ngựa trên con đường này một lúc, nhưng lại chỉ thấy một vài người già yếu xuất hiện trên đường, bọn họ mang theo ánh mắt sợ hãi cố tránh ánh mắt đội quân đang tiến vào vội vã tránh vào những con hẻm tối.
Phủ trấn trưởng đã ở phía trước, nhưng nơi này đã đổ nát không ra hình dạng.
Bên trong quả thật đúng như Long dự đoán, mọi thứ có giá trị đều đã bị dọn đi hết, những thứ không bị mang đi thì đều bị phá hủy, nơi này đã không còn bất cứ thứ gì hoàn chỉnh nữa.
“Điện hạ, người đã tới.”
Từ bên ngoài một toán binh lính tiến vào dẫn theo sáu người trung niên, bọn họ mang theo khuôn mặt hoảng sợ quỳ trước mặt Long một người trong đó run rẩy lên tiếng.
“Tiểu…tiểu nhân Bùi Hồng Phúc tham kiến đại nhân.”
Bùi Hồng Phúc là một người có mắt, hắn ta nhận ra người trẻ tuổi trước mặt là chỉ huy ở đây, nhưng lại không biết thân phận người này nên chỉ có thể theo quy củ dùng từ “Đại nhân” để đảm bảo không thất lễ.
“Ngươi là trấn trưởng?”
Long không quan tâm đến chút tiểu tiết này, thân phận của kẻ này mới là điều hắn quan tâm.
“Bẩm…bẩm đại nhân, tiểu…tiểu nhân là phụ…phụ tá bên người trấn trưởng.”
“Vậy trấn trưởng đâu?”
Giọng điệu của Long mang một chút bất mãn hỏi. Tình hình lúc này mà trấn trưởng lại không xuất hiện Long hài lòng mới là lạ.
Bùi Hồng Phúc nghe ra được bất mãn trong lời nói của Long khiến lòng lão run lên vội vã trả lời.
“Bẩm…bẩm…đại nhân, trấn…trấn trưởng đã…đã rời đi cùng nhị hoàng tử.”
Bùi Hồng Phúc cảm nhận được không khí xung quanh lạnh đi, ông ta run rẩy cúi thấp đầu không dám ngẩng mặt lên.
“Vậy những người còn lại giữ chức vụ gì trong thị trấn?”
— QUẢNG CÁO —
Giọng của Long đã lạnh đi rất nhiều, xem ra tâm tình của hắn đã xấu đi rất nhiều.
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân là phó phụ trách khố phòng, người bên cạnh tiểu nhân cũng phụ trách khố phòng.”
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân là người phụ trách ruộng đất cùng nhân khẩu của thị trấn.”
“Tiểu…tiểu nhân là người trông coi công trình trong trấn.”
“Tiểu…tiểu nhân cũng là người trong coi công trình trong trấn.”
Những người còn lại đều lần lượt cẩn thận báo cáo vị trí công tác của mình.
“Chỉ có từng này?”
Long không thể hài lòng với một chút người như thế này, một thành trấn có tới gần hai mươi nghìn người nhưng chỉ còn sáu người phụ trách.
Ngay cả doanh địa được Long xây dựng với phương pháp quản lý hiện đại cũng phải có tới gần trăm người quản lý, sáu tên này thì có thể làm gì.
Biết là đợt càn quét của nhị hoàng tử đã khiến nhiều người thiệt mạng nhưng cũng không thể chết triệt để như vậy đi.
“Bẩm…bẩm đại nhân, một số đã chết, một số thì bỏ trốn, số còn lại đã theo trấn trưởng rời đi, chỉ còn vài người chúng tiểu nhân ở lại.”
Long cũng không thể nói gì trong tình trạng này, hắn nhìn Bùi Hồng Phúc quyết định.
“Từ nay ngươi là trấn trưởng, những người khác sẽ làm việc dưới quyền ngươi.”
Long nhanh chóng quyết định, hắn không có bao nhiêu lựa chọn, tuy cuộc chiến này chỉ diễn ra trong thời gian ngắn nhưng những gì ông anh thứ của Long để lại cũng khiến hắn phải đau đầu.
Phía tây đã bị tàn phá nặng nề, tuy chỉ vài ngày nhưng toàn bộ thành trấn nằm trên tuyến đường chính đã bị hắn phá nát, những thành trấn nằm xa tuyến đường chính hiện tại không thể xác định được tình huống như Long cũng không thể hy vọng nhiều
Không ngoa khi nói rằng ngoại trừ thành Vĩnh Đông trong tay Long không có gì cả, phía tây đã hỏng khi các thành trấn bị phá hủy, còn phía đông tuy không bị thiệt hại gì nhiều nhưng Long vẫn chưa kiểm soát được nơi đó.
Và chắc chắn hắn sẽ phải tốn không ít máu để bình định được nơi này khi vẫn còn rất nhiều kẻ trung thành với Lý gia đóng giữ.
“Tạ…tạ đại nhân, tiểu nhân sẽ làm hết sức mình phục vụ đại nhân.”
Bùi Hồng Phúc không biết nên vui hay buồn, chỉ đành theo đúng lễ tiết cúi đầu cảm tạ, nhưng sau đó hắn khó xử hỏi.
“Đại…đại nhân, không biết tiểu nhân phải làm gì?”
“Thế thời gian qua ngươi làm phụ ta cho trấn trưởng thì làm gì?”
— QUẢNG CÁO —
Long giật mình nhìn Bùi Hồng Phúc, hắn cong lưng đừa mặt tới gần Bùi Hồng Phúc hỏi.
Bùi Hồng Phúc sợ hãi lại cúi thấp đầu xuống tránh đi ánh mắt của Long trả lời.
“Cái…cái này tiểu nhân phụ giúp trấn trưởng quản lý công việc hàng ngày trong trấn.”
“Vậy thì cứ làm như những gì ngươi từng làm là được.”
“Nhưng, nhưng Vọng Lăng bây giờ chỉ còn một mảnh tan hoang, người dân đã ly tán khắp nơi, nơi này đã không còn là một thị trấn nữa.”
Long không biết phải nói gì với tên này, lần đầu tiên hắn có ý muốn giết người, không biết tên này trở thành phụ tá của trấn trưởng kiểu gì nữa.
Giờ thì Long hiểu tại sao trấn trưởng cùng quan viên đều trốn đi chỉ còn một tên như hắn ở lại.
“Thôi được rồi, ngươi tạm thời đảm nhiệm trấn trưởng, trở về ta sẽ để người tới thay vị trí của ngươi.”
Long bất đắc dĩ, thật sự bây giờ hắn đang rất thiếu người, mọi nơi đều thiếu, giờ lại phải điều người tới nơi này nữa lòng hắn rất đau, rất đau.
“Công việc của các ngươi bây giờ là thống kê lại mọi thứ trong trấn, đối chiếu sổ sách xem đã tổn thất những gì, chờ trấn trưởng mới tới thì giao lại cho hắn.”
Thôi thì phải chấp nhận tạm bợ như vậy, không còn cách nào khác.
Long tức giận đi ra ngoài, hắn không muốn nhìn tên này thêm lần nào nữa.
“Đại…đại nhân!”
“Lại chuyện gì nữa?”
Long hét lớn lên, dọa Bùi Hồng Phúc hoảng sợ, hắn dù ngốc cũng nghe được vị đại nhân này đang tức giận.
Nhưng không biết não hắn có bị úng hay không mà vẫn tiếp tục nói.
“Toàn…toàn bộ sổ sách đã bị nhị hoàng tử mang đi, những gì không mang đi được đều đã bị đốt sạch.”
“Ahhhh.”
Long hét lớn, đi nhanh ra ngoài, hắn thật sự đang rất điên tiết, nếu ở lại thêm một giây nữa có lẽ hắn sẽ chém chết tên đó mất.
Long lên ngựa thúc nó phi nước đại về phía trước, con ngựa dưới chân nhận được lệnh của chủ nhân kêu lên một tiếng rồi phóng đi, phía sau đám hộ vệ cũng vội vàng lên ngựa đuổi theo, nhưng Long không dừng lại hắn tiếp tục phi nước đại ngay trên đường không quan tâm nguy hiểm, trong chốc lát đã rời khỏi Vọng Lăng.
Ngựa dừng lại trên một mỏm đất nhỏ ngoài trấn, Long đưa mắt nhìn ra phía chân trời đằng xa, hình ảnh lọt vào mắt khiến lòng càng trở nên nặng trĩu.
Cơn giận đã hoàn toàn bị dập tắt thay vào đó là cảm giác lo lắng ùa tới.
— QUẢNG CÁO —
Bên ngoài Vọng Lăng là một cánh đồng rộng lớn, nhưng cánh đồng không mang màu vàng thường thấy của ngũ cốc mùa thu hoạch, thay vào đó là màu đen của tro bụi và mùi khét vẫn chưa phai đi.
“Nhị hoàng tử làm như vậy là không để người ta sống sao?”
Đức Bình nhìn tình cảnh này không nhịn được cảm thán.
Đây không phải lần đầu tiên ông ta thấy cảnh này, mấy ngày nay tất cả những nơi ông ta đi qua đều là một mảnh đồng ruộng cháy đen, dù vậy khi nhìn lại ông ta vẫn không nhịn được chửi rủa.
“Hắn chính là không muốn ta sống.”
Móng ngựa đạp lên một đống tro tàn khiến tro xung quanh bay ra, bên trong đống tro vẫn còn một chút mồi lửa đang cháy âm ỷ bị thổi bay đi.
Hai bàn tay Long siết chặt, tâm tình của hắn đã không còn bình tĩnh được nữa.
Vụ mùa này toàn bộ sản lượng lương thực phía tây Lý gia xem như mất hết, trong khi phía đông còn chưa biết tình hình thế nào.
Nhưng Long cũng không thể lạc quan được phía tây chính là nơi cung cấp lương thực chủ yếu của Lý gia, nơi này đất đai rộng hơn, lại ở xa cửa sống nên nước mặn khó xâm nhập vào vì thế nông nghiệp nơi này lớn hơn phía đông.
Cho dù phía đông giàu hơn, tập trung nhiều thành trấn hơn, nhưng đó là do giao thương buôn bán.
Nhị hoàng tử chính là đang tiêu diệt năng lực chiến tranh của Long, chỉ cần hắn không thể vượt qua mùa đông này năm sau chắc chắn sẽ có một cuộc tấn công vào lãnh địa.
“Tiêu thổi.” Chiến lược tiêu diệt mọi thứ có thể sử dụng được khi rút đi, và nhị hoàng tử rất thành công với chiến lược này. Toàn bộ lương thực cuối mùa vẫn chưa kịp thu hoạch đã bị hắn đốt trụi.
Long đã có thể nhìn thấy cảnh tưởng của mùa đông sắp tới trên lãnh địa Lý gia.
Không biết sẽ có bao nhiêu người chết đây!
“Thần vẫn không hiểu được làm sao nhị hoàng tử có thể làm một cách triệt để như vậy.”
Đức Bình quả thật không thể lý giải được, chỉ trong vài ngày nhị hoàng tử đã triệt để thiêu trui cả phía tây, hắn làm sao có thể như vậy.
“Đơn giản lắm, ba con rồng là quá đủ. Ngươi bay tới đâu thấy đồng ruộng cùng làng mạc thì xà xuống thả một hơi là xong thôi, không cần quá phức tạp.”
Đức Bình nắm chặt đôi bàn tay gằn giọng nói.
"Hắn không sợ chúng ta trả thù sao?"
"Hắn chính là không sợ chúng ta trả thù, chúng ta thậm chí không thể trả thù mà còn phải tuân thủ đúng hiệp ước nữa."
Long cười trả lười, nhưng nụ cười của hắn không ấm áp chút nào, nó mang theo nhiều sát khi hơn.
Đó là chính là những gì đang diễn ra trước mặt Long, nhà cửa đổ nát, xác người la liệt, tiếng khóc khắp nơi.
Trấn Vọng Lăng sầm uất khi xưa giờ đây đã thành một phế tích chỉ trong vài ngày, chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết nơi này từng trải qua những gì.
Long điều khiển ngựa của mình chậm rãi đạp trên đường chính của tòa thành trấn, hắn đưa mắt chậm rãi quan sát xung quanh với một khuôn mặt vô cảm lạ thường.
“Chó chết, nhị hoàng tử lại làm như thế này sau khi ký hiệp ước.”
Cưỡi ngựa bên cạnh Long là Đức Bình, thảm cảnh của nơi này khiến ông ta không nhịn được chửi thề.
Quả thật nhị hoàng tử đã làm rất triệt để, hắn không để lại cho Long bất cứ thứ gì, mọi thứ đã bị hắn vét sạch khi rút lui.
Long đã cưỡi ngựa trên con đường này một lúc, nhưng lại chỉ thấy một vài người già yếu xuất hiện trên đường, bọn họ mang theo ánh mắt sợ hãi cố tránh ánh mắt đội quân đang tiến vào vội vã tránh vào những con hẻm tối.
Phủ trấn trưởng đã ở phía trước, nhưng nơi này đã đổ nát không ra hình dạng.
Bên trong quả thật đúng như Long dự đoán, mọi thứ có giá trị đều đã bị dọn đi hết, những thứ không bị mang đi thì đều bị phá hủy, nơi này đã không còn bất cứ thứ gì hoàn chỉnh nữa.
“Điện hạ, người đã tới.”
Từ bên ngoài một toán binh lính tiến vào dẫn theo sáu người trung niên, bọn họ mang theo khuôn mặt hoảng sợ quỳ trước mặt Long một người trong đó run rẩy lên tiếng.
“Tiểu…tiểu nhân Bùi Hồng Phúc tham kiến đại nhân.”
Bùi Hồng Phúc là một người có mắt, hắn ta nhận ra người trẻ tuổi trước mặt là chỉ huy ở đây, nhưng lại không biết thân phận người này nên chỉ có thể theo quy củ dùng từ “Đại nhân” để đảm bảo không thất lễ.
“Ngươi là trấn trưởng?”
Long không quan tâm đến chút tiểu tiết này, thân phận của kẻ này mới là điều hắn quan tâm.
“Bẩm…bẩm đại nhân, tiểu…tiểu nhân là phụ…phụ tá bên người trấn trưởng.”
“Vậy trấn trưởng đâu?”
Giọng điệu của Long mang một chút bất mãn hỏi. Tình hình lúc này mà trấn trưởng lại không xuất hiện Long hài lòng mới là lạ.
Bùi Hồng Phúc nghe ra được bất mãn trong lời nói của Long khiến lòng lão run lên vội vã trả lời.
“Bẩm…bẩm…đại nhân, trấn…trấn trưởng đã…đã rời đi cùng nhị hoàng tử.”
Bùi Hồng Phúc cảm nhận được không khí xung quanh lạnh đi, ông ta run rẩy cúi thấp đầu không dám ngẩng mặt lên.
“Vậy những người còn lại giữ chức vụ gì trong thị trấn?”
— QUẢNG CÁO —
Giọng của Long đã lạnh đi rất nhiều, xem ra tâm tình của hắn đã xấu đi rất nhiều.
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân là phó phụ trách khố phòng, người bên cạnh tiểu nhân cũng phụ trách khố phòng.”
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân là người phụ trách ruộng đất cùng nhân khẩu của thị trấn.”
“Tiểu…tiểu nhân là người trông coi công trình trong trấn.”
“Tiểu…tiểu nhân cũng là người trong coi công trình trong trấn.”
Những người còn lại đều lần lượt cẩn thận báo cáo vị trí công tác của mình.
“Chỉ có từng này?”
Long không thể hài lòng với một chút người như thế này, một thành trấn có tới gần hai mươi nghìn người nhưng chỉ còn sáu người phụ trách.
Ngay cả doanh địa được Long xây dựng với phương pháp quản lý hiện đại cũng phải có tới gần trăm người quản lý, sáu tên này thì có thể làm gì.
Biết là đợt càn quét của nhị hoàng tử đã khiến nhiều người thiệt mạng nhưng cũng không thể chết triệt để như vậy đi.
“Bẩm…bẩm đại nhân, một số đã chết, một số thì bỏ trốn, số còn lại đã theo trấn trưởng rời đi, chỉ còn vài người chúng tiểu nhân ở lại.”
Long cũng không thể nói gì trong tình trạng này, hắn nhìn Bùi Hồng Phúc quyết định.
“Từ nay ngươi là trấn trưởng, những người khác sẽ làm việc dưới quyền ngươi.”
Long nhanh chóng quyết định, hắn không có bao nhiêu lựa chọn, tuy cuộc chiến này chỉ diễn ra trong thời gian ngắn nhưng những gì ông anh thứ của Long để lại cũng khiến hắn phải đau đầu.
Phía tây đã bị tàn phá nặng nề, tuy chỉ vài ngày nhưng toàn bộ thành trấn nằm trên tuyến đường chính đã bị hắn phá nát, những thành trấn nằm xa tuyến đường chính hiện tại không thể xác định được tình huống như Long cũng không thể hy vọng nhiều
Không ngoa khi nói rằng ngoại trừ thành Vĩnh Đông trong tay Long không có gì cả, phía tây đã hỏng khi các thành trấn bị phá hủy, còn phía đông tuy không bị thiệt hại gì nhiều nhưng Long vẫn chưa kiểm soát được nơi đó.
Và chắc chắn hắn sẽ phải tốn không ít máu để bình định được nơi này khi vẫn còn rất nhiều kẻ trung thành với Lý gia đóng giữ.
“Tạ…tạ đại nhân, tiểu nhân sẽ làm hết sức mình phục vụ đại nhân.”
Bùi Hồng Phúc không biết nên vui hay buồn, chỉ đành theo đúng lễ tiết cúi đầu cảm tạ, nhưng sau đó hắn khó xử hỏi.
“Đại…đại nhân, không biết tiểu nhân phải làm gì?”
“Thế thời gian qua ngươi làm phụ ta cho trấn trưởng thì làm gì?”
— QUẢNG CÁO —
Long giật mình nhìn Bùi Hồng Phúc, hắn cong lưng đừa mặt tới gần Bùi Hồng Phúc hỏi.
Bùi Hồng Phúc sợ hãi lại cúi thấp đầu xuống tránh đi ánh mắt của Long trả lời.
“Cái…cái này tiểu nhân phụ giúp trấn trưởng quản lý công việc hàng ngày trong trấn.”
“Vậy thì cứ làm như những gì ngươi từng làm là được.”
“Nhưng, nhưng Vọng Lăng bây giờ chỉ còn một mảnh tan hoang, người dân đã ly tán khắp nơi, nơi này đã không còn là một thị trấn nữa.”
Long không biết phải nói gì với tên này, lần đầu tiên hắn có ý muốn giết người, không biết tên này trở thành phụ tá của trấn trưởng kiểu gì nữa.
Giờ thì Long hiểu tại sao trấn trưởng cùng quan viên đều trốn đi chỉ còn một tên như hắn ở lại.
“Thôi được rồi, ngươi tạm thời đảm nhiệm trấn trưởng, trở về ta sẽ để người tới thay vị trí của ngươi.”
Long bất đắc dĩ, thật sự bây giờ hắn đang rất thiếu người, mọi nơi đều thiếu, giờ lại phải điều người tới nơi này nữa lòng hắn rất đau, rất đau.
“Công việc của các ngươi bây giờ là thống kê lại mọi thứ trong trấn, đối chiếu sổ sách xem đã tổn thất những gì, chờ trấn trưởng mới tới thì giao lại cho hắn.”
Thôi thì phải chấp nhận tạm bợ như vậy, không còn cách nào khác.
Long tức giận đi ra ngoài, hắn không muốn nhìn tên này thêm lần nào nữa.
“Đại…đại nhân!”
“Lại chuyện gì nữa?”
Long hét lớn lên, dọa Bùi Hồng Phúc hoảng sợ, hắn dù ngốc cũng nghe được vị đại nhân này đang tức giận.
Nhưng không biết não hắn có bị úng hay không mà vẫn tiếp tục nói.
“Toàn…toàn bộ sổ sách đã bị nhị hoàng tử mang đi, những gì không mang đi được đều đã bị đốt sạch.”
“Ahhhh.”
Long hét lớn, đi nhanh ra ngoài, hắn thật sự đang rất điên tiết, nếu ở lại thêm một giây nữa có lẽ hắn sẽ chém chết tên đó mất.
Long lên ngựa thúc nó phi nước đại về phía trước, con ngựa dưới chân nhận được lệnh của chủ nhân kêu lên một tiếng rồi phóng đi, phía sau đám hộ vệ cũng vội vàng lên ngựa đuổi theo, nhưng Long không dừng lại hắn tiếp tục phi nước đại ngay trên đường không quan tâm nguy hiểm, trong chốc lát đã rời khỏi Vọng Lăng.
Ngựa dừng lại trên một mỏm đất nhỏ ngoài trấn, Long đưa mắt nhìn ra phía chân trời đằng xa, hình ảnh lọt vào mắt khiến lòng càng trở nên nặng trĩu.
Cơn giận đã hoàn toàn bị dập tắt thay vào đó là cảm giác lo lắng ùa tới.
— QUẢNG CÁO —
Bên ngoài Vọng Lăng là một cánh đồng rộng lớn, nhưng cánh đồng không mang màu vàng thường thấy của ngũ cốc mùa thu hoạch, thay vào đó là màu đen của tro bụi và mùi khét vẫn chưa phai đi.
“Nhị hoàng tử làm như vậy là không để người ta sống sao?”
Đức Bình nhìn tình cảnh này không nhịn được cảm thán.
Đây không phải lần đầu tiên ông ta thấy cảnh này, mấy ngày nay tất cả những nơi ông ta đi qua đều là một mảnh đồng ruộng cháy đen, dù vậy khi nhìn lại ông ta vẫn không nhịn được chửi rủa.
“Hắn chính là không muốn ta sống.”
Móng ngựa đạp lên một đống tro tàn khiến tro xung quanh bay ra, bên trong đống tro vẫn còn một chút mồi lửa đang cháy âm ỷ bị thổi bay đi.
Hai bàn tay Long siết chặt, tâm tình của hắn đã không còn bình tĩnh được nữa.
Vụ mùa này toàn bộ sản lượng lương thực phía tây Lý gia xem như mất hết, trong khi phía đông còn chưa biết tình hình thế nào.
Nhưng Long cũng không thể lạc quan được phía tây chính là nơi cung cấp lương thực chủ yếu của Lý gia, nơi này đất đai rộng hơn, lại ở xa cửa sống nên nước mặn khó xâm nhập vào vì thế nông nghiệp nơi này lớn hơn phía đông.
Cho dù phía đông giàu hơn, tập trung nhiều thành trấn hơn, nhưng đó là do giao thương buôn bán.
Nhị hoàng tử chính là đang tiêu diệt năng lực chiến tranh của Long, chỉ cần hắn không thể vượt qua mùa đông này năm sau chắc chắn sẽ có một cuộc tấn công vào lãnh địa.
“Tiêu thổi.” Chiến lược tiêu diệt mọi thứ có thể sử dụng được khi rút đi, và nhị hoàng tử rất thành công với chiến lược này. Toàn bộ lương thực cuối mùa vẫn chưa kịp thu hoạch đã bị hắn đốt trụi.
Long đã có thể nhìn thấy cảnh tưởng của mùa đông sắp tới trên lãnh địa Lý gia.
Không biết sẽ có bao nhiêu người chết đây!
“Thần vẫn không hiểu được làm sao nhị hoàng tử có thể làm một cách triệt để như vậy.”
Đức Bình quả thật không thể lý giải được, chỉ trong vài ngày nhị hoàng tử đã triệt để thiêu trui cả phía tây, hắn làm sao có thể như vậy.
“Đơn giản lắm, ba con rồng là quá đủ. Ngươi bay tới đâu thấy đồng ruộng cùng làng mạc thì xà xuống thả một hơi là xong thôi, không cần quá phức tạp.”
Đức Bình nắm chặt đôi bàn tay gằn giọng nói.
"Hắn không sợ chúng ta trả thù sao?"
"Hắn chính là không sợ chúng ta trả thù, chúng ta thậm chí không thể trả thù mà còn phải tuân thủ đúng hiệp ước nữa."
Long cười trả lười, nhưng nụ cười của hắn không ấm áp chút nào, nó mang theo nhiều sát khi hơn.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Một cuộc đời mới
- Chương 2: Một thế giới mới
- Chương 3: Được!
- Chương 4: Cải cách
- Chương 5: Tình huống.
- Chương 6
- Chương 7: Luyện Kim
- Chương 8: Trở lại di tích.
- Chương 9: Hệ thống.
- Chương 10: Pháo đài
- Chương 11: Vĩnh xuân thành.
- Chương 12: Buôn bán.
- Chương 13
- Chương 14: Sát thủ.
- Chương 15: Tỉnh lại.
- Chương 16: Thương vụ hoàn thành.
- Chương 17: Các phương phản ứng 1.
- Chương 18: Các phương phản ứng 2.
- Chương 19: Giải Phóng.
- Chương 20: Khách phương xa.
- Chương 21: Pháp Thánh.
- Chương 22: Đêm ở Vương đô.
- Chương 23: Loạn.
- Chương 24: Cuộc chiến trước đại điện.
- Chương 25: Thoát thân.
- Chương 26: Một ngày sau.
- Chương 27: Cuộc chiến sắp tới
- Chương 28: Khởi đầu.
- Chương 29: Trận chiến trên bình nguyên (1)
- Chương 30: Trận chiến trên bình nguyên (2)
- Chương 31: Trận chiến trên bình nguyên (3)
- Chương 32: Trận chiến trên bình nguyên (kết thúc)
- Chương 33: Tin bại trận
- Chương 34: Hội nghị tác chiến.
- Chương 35: Lại là tin dữ.
- Chương 36: Đêm. Hành quân trên sông.
- Chương 37: Cuộc chiến thành Vĩnh Đông (Khởi đầu)
- Chương 38: Cuộc chiến thành Vĩnh Đông (1)
- Chương 39: Cuộc chiến thành Vĩnh Đông (2)
- Chương 40: Trận chiến trên đường phố.
- Chương 41: Phán đoán.
- Chương 42: Cháy trốn.
- Chương 43: Sống.
- Chương 44: Phục kích trên đường phố (1)
- Chương 45: Phục Kích trên đường phố (2)
- Chương 46: Phục kích trên đường phố (3)
- Chương 47: Cổng thành nam.
- Chương 48: Đến muộn.
- Chương 49: Sau trận chiến (1)
- Chương 50: Sau trận chiến (2)
- Chương 51: Gặp lại Hoa Nguyệt Ánh
- Chương 52: Tình hình hiện tại.
- Chương 53: Phản ứng của nhị hoàng tử.
- Chương 54: Phía tây tòa thành.
- Chương 55: Đao phủ và chó.
- Chương 56: "Học nuôi chó."
- Chương 57: Hỏa Thần.
- Chương 58: Đợt tấn công đầu tiên.
- Chương 59: Trận địa pháo bị hủy.
- Chương 60: Chiến trường.
- Chương 61: Chiến công đầu tiên.
- Chương 62: Cánh trái.
- Chương 63: Sắp kết thúc.
- Chương 64: Lại một di tích.
- Chương 65: Giá trị đầu tiên của Lý Duy Khánh.
- Chương 66: Xâm lược.
- Chương 67: Biển tối.
- Chương 68: Bên hồ.
- Chương 69: Đàm Phán.
- Chương 70: Ngoài khơi xa.
- Chương 71: Chạm trán.
- Chương 72: Tiêu thổ.
- Chương 73: Để thế giới cùng sai.
- Chương 74: Bàn bạc (1).
- Chương 75: Bàn bạc (2)
- Chương 76: Bàn bạc (3)
- Chương 77: Chiêu mộ.
- Chương 78: Tỉnh lại.
- Chương 79: Giữa đường gặp cướp!
- Chương 80: Một chút đặc quyền.
- Chương 81: Đỗ Xuân An
- Chương 82: Công thức.
- Chương 83: Đồ vật nhảy cảm.
- Chương 84: Tiến về phía đông.
- Chương 85
- Chương 86: Trại tị nạn.
- Chương 87: Tiến hành kiểm soát
- Chương 88: Những gì đang diễn ra.
- Chương 89: Vẫn chỉ là một đội quân nô lệ.
- Chương 90: Vẫn quá khác biệt.
- Chương 91: Niềm tin và tôn giáo.
- Chương 92
- Chương 93: Vẫn chưa hoàn toàn dung nhập.
- Chương 94: Bàn bạc.
- Chương 95: Vấn đề nô lệ.
- Chương 96: Kẻ hai mặt
- Chương 97: Hải Phong thành
- Chương 98: Chuẩn bị.
- Chương 99
- Chương 100: Tranh luận.
- Chương 101: Quyết định.
- Chương 102: Động tay chân.
- Chương 103: Con bài.
- Chương 104: Ngụy trang.
- Chương 105: Sắp xếp lại
- Chương 106: Trong phòng họp.
- Chương 107: Lý Hồng Ngọc và CIA, FSB, TBQP.
- Chương 108: Phát hiện.
- Chương 109: Biện pháp.
- Chương 110: Cồ Lâm Biên.
- Chương 111: Rắc rối bảo mật
- Chương 112: Vấn đề cách mạng công nghiệp.
- Chương 113
- Chương 114: Tổ chức
- Chương 115: Tổ chức (2)
- Chương 116: Tin tức
- Chương 117: Dụ dỗ
- Chương 118: Nhận thức chung
- Chương 119: Thuyết Phục
- Chương 120: Súng, ma pháp!
- Chương 121: Tình thế
- Chương 122: Đàm phán
- Chương 123: Đề nghị (1)
- Chương 124: Đề nghị (2)
- Chương 125: Hạm đội...trở về!
- Chương 126: Tình hình nhà hầu tước
- Chương 127: Vấn đề mở rộng quân đội
- Chương 128: Khách đến.
- Chương 129
- Chương 130: Đám phán (1)
- Chương 131: Đám phán (2)
- Chương 132: "Khỉ cầm súng!"
- Chương 133: Mạch nước ngầm
- Chương 134: Tập kích
- Chương 135: Toàn diệt
- Chương 136: Lại phục kích
- Chương 137: Ứng đối
- Chương 138: Tìm hỗ trợ
- bình luận