"Không phải ảo giác." Tư Cảnh vỗ vỗ cánh tay cậu, sau đó đỡ cậu đứng lên.
Ôn Hi biểu tình trong nháy mắt trở nên đặc sắc, cậu liếm liếm môi, còn chưa kịp nói ra lời nào phía sau đã truyền đến một giọng nam bạo nộ hùng hậu, "Hai cô cậu đừng chạy, vừa vặn lại bị tôi bắt được, mới bao tuổi mà đòi yêu sớm, thật là tuổi còn nhỏ còn không chịu học hành cho tốt!"
Nghe lời nói kia như liên hoàn pháo dội tới, Ôn Hi hơi rũ đầu xoay người, khuôn mặt trực tiếp đỏ hoàn toàn.
"Tôi nói cho cô cậu biết, chuyện này không..." nam nhân quát lớn nhưng ngay khi nhìn đến thiếu niên đứng ở nơi đó lời nói liền bị mắc ở trong cổ họng, một hơi gian nan phun ra, ngón tay ngừng ở giữa không trung không biết làm sao, "Ôn Hi?!"
Ngượng ngùng gãi gãi đầu, Ôn Hi lôi kéo khóe miệng xấu hổ cười cười, "Em vừa mới có hơi khó chịu, nên dựa vào bạn học một chút." Nói xong dường như là muốn tăng cường mức độ đáng tin trong lời nói của chính mình, còn cố ý lấy tay vịn lên trán.
Nam nhân nhìn thấy một màn này trong lòng cũng là vạn phần xấu hổ, "À, dựa, dựa một chút, thực bình thường, ta biết thân thể trò không tốt, thực bình thường."
Cứng đờ cười cười, thầy tiếp tục nói, "Ai gia các trò cũng biết, gần đây học sinh yêu sớm quá nhiều, ta đây kiểm soát không hết, nên vừa rồi mới có điểm nóng vội."
Ôn Hi phối hợp gật gật đầu, "Có thể lý giải có thể lý giải."
"Hai đứa các trò nếu không có việc gì thì về lớp trước đi, cũng sắp vào tiết rồi."
"Vâng."
Ôn Hi theo bản năng liền muốn lôi kéo Tư Cảnh đi, chỉ là không biết sao, đột nhiên nghĩ đến lời vừa nói của chủ nhiệm giáo dục, tay chỉ có thể cứng rắn ở giữa không trung đánh cái vài quyền, sau đó nhét vào trong túi quần.
Hai người một trước một sau trở về lớp, ai đều không có nói chuyện.
Cảm thấy được người bên cạnh tựa hồ cảm xúc có chút trùng xuống, Tư Cảnh chợt dừng lại bước chân, kéo lấy cánh tay thiếu niên trước mặt, "Làm sao vậy?"
Trong miệng hàm chứa khẩu khí trẻ con, từ bên trái phồng sang bên phải, lại thật mạnh phun ra, Ôn Hi còn thật sự nghiêm túc nhìn thiếu niên, "Tư Cảnh, tôi nhìn qua thật sự rất giống nữ sinh sao?"
Tư Cảnh bị cậu hỏi liền sửng sốt, hắn còn tưởng rằng Ôn Hi chỉ là đang xấu hổ, lại không nghĩ rằng, thiếu niên lại thực sự để ý? Bật cười xoa xoa tóc của cậu, "Không giống."
Ôn Hi đánh hạ tay hắn xuống liếc mắt một cái, thanh âm không lớn, lại vừa vặn đủ để cho hai người bọn họ nghe rõ, "Gạt người."
Tư Cảnh cười càng bất đắc dĩ, "Cậu không tin tôi sao lại còn muốn hỏi tôi?"
Duỗi tay nắm lấy khuôn mặt thiếu niên, ngón cái cùng ngón trỏ kéo gương mặt ra hai bên, hơi hơi lấy lực đè xuống, đôi mắt Tư Cảnh thâm thúy, "Ở trong mắt tôi, cậu chính là cậu, là cậu nhóc đáng yêu nhất."
Ôn Hi nhịn không được phun tào: "Cái từ hình dung phía sau không cần thiết, đáng yêu không phải để hình dung nam sinh."
Tư Cảnh hỏi lại, "Đáng yêu vì cái gì không thể hình dung con trai? Chẳng lẽ cậu càng thích từ xinh đẹp sao?"
Ôn Hi: "......"
"Cậu cư nhiên là chỉ xem mặt người, tôi đúng là nhìn lầm cậu rồi!"
Nhìn bóng dáng tức giận của thiếu niên, Tư Cảnh khóe môi rốt cuộc ức chế không được càng giương càng cao, đuôi mắt đều xao động nồng nàn ý vui.
Hai người thực mau trở về lớp, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống, liền có người nói: "Ôn Hi, Tư Cảnh, cô chủ nhiệm nói hai cậu trở về thì tới văn phòng cô một chuyến."
Nghe vậy Ôn Hi theo bản năng nhìn về phía Tư Cảnh, hai người ánh mắt lơ đãng nhìn nhau, nhưng ai cũng không nói gì.
Trong văn phòng, Trương Đường nhìn hai người cười nói: "Hai đứa bọn em có phải trộm mời thầy cô dạy kèm không?"
Ôn Hi chớp chớp mắt, còn không kịp nói chuyện, Tư Cảnh liền hỏi: "Là có chuyện gì sao? Cô Trương."
"Không có gì, chỉ là hai đứa bọn em lần này khảo sát tốt quá, đặc biệt là Ôn Hi, tiến bộ phi thường phi thường lớn, cho nên cô mới hỏi, các em có phải bổ túc ngoài giờ học không."
"Thật sự không có, chủ yếu là bản thân em thông minh, trước kia đều là không chú tâm, hiện tại chú ý hơn, hơn nữa cũng nỗ lực, tự nhiên liền như vậy, hắc hắc hắc." Ôn Hi trên mặt cười ra tiếng một cái xán lạn, lời trong lời ngoài tràn đầy khoe khoang, giống như con khổng tước nhỏ kiêu ngạo, nếu không có lỗ tai chống đỡ khóe miệng sợ muốn cười đến cái ót sau đầu.
"Cho nên nói hai đứa ngồi cùng bàn vẫn là khá tốt, cùng nhau tiến bộ." Lúc nói lời này Trương Đường ánh mắt dừng trên người Tư Cảnh đang đứng ở một bên, nhưng người phía sau sắc mặt lại bình tĩnh.
Trương Đường nhướng mày, sau đó từ trên bàn lấy ra hai tờ giấy tách biệt đưa cho hai người, "Đây là phiếu điểm, hai đứa tự nhìn xem đi, thật sự rất tuyệt!"
Ôn Hi đắc ý tiếp nhận kia tờ giấy nhẹ bay trên tay cô Trương, ánh mắt thoáng nhìn, khóe miệng rạng rỡ xinh đẹp lại đột nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi rũ xuống, "Trương lão sư, cái này, có chỗ nào không đúng hay không?"
"Không đúng? Không thể không đúng a, đây chính là phiếu điểm, em đối với thành tích môn nào có thắc mắc sao?"
Ôn Hi trong mắt phảng phất hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ, nhưng trong miệng lại một chữ đều phun không ra.
Trên phiếu điểm rõ ràng giấy trắng mực đen.
Đệ nhất bảng Tư Cảnh 700
Đệ nhị bảng Ôn Hi 695
Cậu quả thực không thể tin, một cái khảo sát sơ trung nhỏ, cậu cư nhiên thua bởi một học sinh trung học!!!
"Hai đứa các em lần này thi đều rất tốt, chờ chút nữa sẽ được xứng tên khen ngợi toàn trường."
Nghe được thanh âm Ôn Hi thoáng hoàn hồn, "Toàn trường?"
"Cái kia, Trương lão sư, ta tương đối khiêm tốn, hay là thôi bỏ đi."
Đùa thôi, cậu mới không muốn đi lên biểu diễn như khỉ đâu!
Trương Đường lại nói: "Khó mà làm được, em là điển hình, nhất định phải khen, bất quá nếu em thật sự không thích, việc lên đài diễn thuyết thật ra cô có thể giúp em đẩy."
Ôn Hi nghĩ nghĩ cảm thấy như vậy cũng tạm ổn, hướng tới đối phương gật đầu, "Vậy làm phiền cô rồi!"
"Được rồi, nếu không có việc gì hai đứa về lớp trước đi."
"Có việc ạ."
Vẫn luôn bảo trì an tĩnh Tư Cảnh bỗng nhiên mở miệng, sau đó ở dưới ánh mắt của hai người kinh ngạc nói, "Trương chủ nhiệm, em muốn đổi chỗ ngồi."
Ôn Hi biểu tình bỗng chốc biến đổi, "Cậu nói cái gì?!"
Tư Cảnh lại phảng phất không có cảm nhận được sự không dám tin tưởng của Ôn Hi, lại lặp lại một lần, "Em muốn đổi chỗ ngồi."
Trương Đường hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ phát triển thành như vậy, tầm mắt đảo qua giữa hai người một vòng, sau đó mới nói: "Tôi là một giáo viên dân chủ, chuyện này vẫn là hai đứa bọn em tự thương lượng một chút rồi nói lại với tôi đi."
Tư Cảnh gật gật đầu, tiếp theo xoay người liền ra khỏi văn phòng, Ôn Hi thấy thế liền vội vội vàng vàng đuổi theo.
"Này, Tư Cảnh!"
Một phen kéo lấy thiếu niên, nụ cười bên môi Ôn Hi đã biến mất không thấy, "Vì sao cậu muốn đổi chỗ ngồi?"
Tư Cảnh hỏi lại: "Cần lý do sao?"
"Đương nhiên!"
"Khảo sát đã kết thúc, tháng này cũng kết thúc rồi."
"Vậy thì sao?"
Nói xong Ôn Hi như là ý thức được cái gì, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó thái độ cường ngạnh nói, "Tôi nói cho cậu biết, tôi còn chưa nói đổi chỗ ngồi, cậu cũng chỉ có thể ngồi cùng với tôi! Tôi cũng chưa có cho cậu được đề cập trước, nằm mơ đi! Đem mấy cái tâm tư rối loạn lung tung của cậu nghỉ đi cho tôi, ngoan ngoãn mà ngồi cạnh tôi đi!" Nói xong cũng không thèm nhìn đến Tư Cảnh, xoay người bước đi trở về phòng học.
Cả người bao phủ áp suất thấp, một hồi đến chỗ ngồi Ôn Hi liền ghé vào trên bàn, giống như một quả bom hẹn giờ.
Nhắm hai mắt nằm ở trên cánh tay, Ôn Hi nhịn không được cắn chặt răng.
Vui đùa cái gì chứ, hai người bọn họ không phải bạn tốt sao?
Hai người bọn họ mới cùng nhau đi ăn thịt nướng, ngủ trên một chiếc giường, cũng từng cùng nhau đánh người đến mất dạng, Tư Cảnh cư nhiên muốn chuyển chỗ ngồi? Ngồi cùng bàn với cậu không vui như vậy sao?
Hơn nữa, tên Cố Dương kia chưa biết chừng còn muốn tìm phiền toái, không đem Tiểu đáng thương đặt ở dưới mi mắt chính mình cậu như thế nào mà yên tâm được.
"Ôn Hi."
Quen thuộc thanh âm vang lên, Ôn Hi trong lòng tức giận đem đầu chuyển hướng bên kia.
"Ôn Hi."
Lại bị kêu một lần, cậu giống như cái pháo đốt đột nhiên ngẩng đầu, hung ác trừng mắt nhìn qua, "Làm cái gì?!"
Chỉ thấy Tư Cảnh nhấc tay xuống cắm ống hút vào hộp sữa bò, "Uống không, vị dâu tây."
Ôn Hi càng tức, "Không! Uống!"
Tư Cảnh mềm hạ ngữ khí, "Thực xin lỗi, xin lỗi cậu, tôi không nên nói muốn đổi chỗ ngồi, Ôn thiếu gia của chúng ta đại nhân đại lượng, bụng tể tướng có thể trèo thuyền*, tha thứ ta lúc này đây đi."
bụng tể tướng có thể trèo thuyền*: chỉ những người khoan dung độ lượng
"Nói tốt cũng vô dụng!"
"Uống đi, giơ mỏi lắm đó." Chưa nói xong Tư Cảnh đã đem sữa bò đưa tới bên môi thiếu niên.
Thiếu niên hừ một tiếng, lại bị hương vị ngọt ngào câu dẫn nuốt một ngụm nước miếng, hung hăng đoạt lấy hộp sữa hút một ngụm lớn, "Tôi sẽ không tha thứ cho cậu!"
"Tôi biết." Tư Cảnh ngồi xuống, khoác vai thiếu niên dựa vào vai mình, thấp thấp nói, "Tôi thắng cược rồi, dùng nó để đổi cậu không nóng giận nữa."
Ôn Hi bị một bộ thao tác này của hắn làm đến không biết nên nói cái gì, cậu hoang mang nhìn Tư Cảnh, trong mắt tràn ngập ý tứ nghe không hiểu.
Sau một lúc lâu, cậu mới ủ rũ cụp đuôi hỏi: "Ngồi cùng một bàn với tôi, thật sự không vui như vậy sao?"
"Không phải." Tư Cảnh lắc đầu, "Chỉ là"
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Ôn Hi giơ tay ngăn lại, "Được rồi cậu đừng nói tôi không muốn nghe."
Loại chuyện này tuy nghe chưa ra lời, nhưng, vừa nghe cảm giác liền thấy không giống lời hay gì cả, hắn vẫn là đừng nên kích thích trái tim nhỏ yếu ớt của mình.
"Cậu có thích ngồi cùng bàn với tôi hay không đều không quan trọng, ý nghĩ của tôi mới quan trọng, biết chưa?" Ôn Hi nói xong cảm thấy bộ dáng tùy hứng của chính mình thật là càng ngày càng thuần thục.
"Biết, cho nên có muốn ăn chocolate không?"
"Cậu sao lại chuẩn bị nhiều đồ vật như vậy, mua khi nào a?" Ôn Hi nói liền nhìn thấy kiểu đóng gói quen thuộc trên tay thiếu niên, giọng nói trực tiếp vừa chuyển, "Vị gì vậy?"
"Quả khô."
"Cậu mua cũng đều mua rồi, tôi cũng không phải không thể ăn một miếng." Ôn Hi ngoài miệng nói như vậy, tầm mắt lại gắt gao không ngại nhìn chocolate trên tay Tư Cảnh, phảng phất như thể giây tiếp theo sẽ biến thành thực thể đem đồ vật kéo lại đây vậy.
Lấy chocolate được vào trong tay, Ôn Hi xé mở đóng gói liền cắn một miếng thật lớn, kết quả giây tiếp theo khóe môi đã bị một mạt mềm mại thổi qua.
Cậu khó hiểu chớp chớp mắt, Tư Cảnh giải thích: "Bị dính, tôi giúp cậu lau."
"A." Ôn Hi chút nào không để ý, thậm chí lại dùng mu bàn tay cọ cọ miệng, "Lau sạch chưa?"
Xem ra ở cậu, vẫn là một cậu nhóc chưa đủ lông đủ cánh, động tác thân mật một chút thực bình thường, suy cho cùng, nhiều đứa trẻ ở độ tuổi này thậm chí còn chưa thức tỉnh nhận thức về giới tính của mình, phải biết rằng, lúc mà hắn còn học ở mẫu giáo thậm chí còn cùng tiểu bằng hữu ngủ trên cùng một chiếc giường.
Tư Cảnh nheo mắt, "Lau tiếp đi."
"Lại nói nữa, Tư Cảnh, cậu sao lại có thể thi tốt hơn tôi a?" Ôn Hi đột nhiên hỏi nói.
Cậu thật sự thập phần không hiểu, làm thế nào mà Tư Cảnh có thể lợi hại hơn bản thân mình cái người mà đang được buff* này vậy?
(*nguyên văn đoạn này là 开了外挂: khai ngoại quải, t chỉ hiểu ý nôm na là được buff, chứ cũng không biết sát nghĩa là gì, mọi người rõ có thể cmt, tôi sẽ fix lại nhé,
"được buff" có nghĩa là sử dụng hành vi gian lận để chiến thắng một việc nào đó, như ở đây Ôn Hi đang có sẵn kiến thức cấp 3 để hoàn thành bài thi, thi đua với Tư Cảnh)