Sau Khi Xuyên Thư, Cố Chấp Trúc Mã Trọng Sinh - Chương 46: End: "TÔI YÊU CẬU! TÔI MUỐN Ở BÊN CẬU, MÃI MÃI KHÔNG XA RỜI!"

Sau Khi Xuyên Thư, Cố Chấp Trúc Mã Trọng Sinh Chương 46: End: "TÔI YÊU CẬU! TÔI MUỐN Ở BÊN CẬU, MÃI MÃI KHÔNG XA RỜI!"
Lúc Ôn Hi còn đang cân nhắc chính mình rốt cuộc nghĩ như thế nào, kỳ nghỉ dài ba ngày đã kết thúc, cho dù cậu có nghĩ cách để trốn thế nào, cũng trốn không thoát.

Nhưng mà, ngoài dự kiến của cậu, Tư Cảnh thế mà lại không có phản ứng khác lạ gì, lúc trước như thế nào thì bây giờ vẫn cứ như thế đó, không hề có chút thay đổi nào hết, quả thực đúng với cái câu kia "Cậu không cần phải vội cho tôi một câu trả lời, chỉ là tôi muốn nói cho cậu tâm ý của tôi."

Hắn rộng rãi như thế, Ôn Hi thì lại trở nên không được tự nhiên, trong lòng cậu bị chuyện này quấn thành một đống hỗn độn không thể gỡ rối.

Nhưng may mắn thay, rất nhanh đã đến ngày diễn văn nghệ của cao trung, khiến cậu chuyển rời lực chú ý đi một chút.

Ôn Hi vừa chậm rãi ăn chocolate vừa hỏi: "Có tiết mục nào thú vị không?"

Điền Thiên cắn hạt dưa giết thời gian: "Đúng vậy, tiết mục kinh điển hạng nhất là hoàng tử cứu công chúa gặp nạn, nghe nói những bộ quần áo đó đều vô cùng đắt, còn chăm chút tạo hình soái nam mỹ nữ, chuẩn một bữa tiệc thị giác, lớp 4 hình như là tiết mục gõ trống Jazz, ngẫm lại thôi cũng đã cảm giác rất tuyệt vời rồi."

"Lớp chúng ta thì sao?"

"Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không hỏi chứ, đoán xem?"

Nhìn bộ dáng bỉ ổi úp úp mở mở cứ hề hề của Điền Thiên, Ôn Hi kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ Tư Cảnh lên biểu diễn?"

"Đương nhiên không phải." Điền Thiên buồn cười cảm khái, "Trong đầu của cậu thật đúng là chỉ có một mình Tư Cảnh thôi nhỉ."

Ôn Hi trừng cậu ta một cái, "Rõ ràng là do thái độ của cậu dẫn đường chứ? Trừ bỏ cậu ấy ra còn có ai đáng giá để cậu thần thần bí bí như vậy ở trước mặt tôi à."

Điền Thiên cười xán lạn, dùng bả vai huých khuých bả vai thiếu niên một chút, "Đương nhiên là Tống thiếu gia của chúng ta rồi."

"Tống Mão?" Ôn Hi không thể tin được trợn to mắt, trong nháy mắt cậu còn hoài nghi lỗ tai của chính mình xuất hiện ảo giác.

Cái vị thiếu gia phần lớn thời gian đều bận rộn đến mức không thấy bóng dáng, thế mà lại rảnh rỗi chạy tới tham gia cái hội diễn văn nghệ này, thậm chí còn có một tiết mục biễu diễn nũa, thật là không thể tưởng tượng nổi.

Điền Thiên phun ra một hạt dưa, gật gật đầu, "Không ngờ tới phải không, đó là đại thiếu gia chủ động xin báo danh đó."

"Đúng là không ngờ được."

Điền Thiên chờ cậu nói tiếp, lại không nghĩ rằng chờ nửa ngày cũng chưa nói thêm gì khác, cuối cùng không nhịn nổi mà truy vấn: "Cậu không tiếp tục hỏi lát nữa cậu ta biểu diễn cái gì sao?"

Ôn Hi hỏi lại: "Cậu ta biểu diễn cái gì thì có liên quan đến tôi sao?"

"Cậu ta báo danh độc tấu dương cầm, không thấy các nữ sinh hôm nay trang điểm ăn mặc xinh đẹp hơn sao, tất cả đều là vì Tống Mão tới đó." Điền Thiên nghiêng người sát vào nhỏ giọng nói.

"Ồ."

"Phản ứng của cậu cũng nhạt nhẽo quá mà."

"Nhạt nhẽo chỗ nào?"

Điền Thiên không muốn tiếp tục tranh cãi với cậu nữa, chỉ hỏi tiếp: "Nói mới nhớ, Tư Cảnh sao còn chưa tới vậy?"

Ôn Hi trả lời: "Không biết, trước đó cậu ấy nhắn cho tôi nói có việc phải làm, lát nữa sẽ đến sau."

Chớp chớp mắt, Điền Thiên đột nhiên hỏi: "Hai cậu bây giờ, là kiểu quan hệ gì rồi?"

Ôn Hi sờ sờ cái mũi, "Cái gì...cái gì mà quan hệ, quan hệ bình thường thôi."

Liếc liếc mắt biểu tình rối rắm nhìn Điền Thiên, Ôn Hi gục đầu xuống, "Tôi còn chưa suy nghĩ cẩn thận xong."

"Vậy cậu phải suy nghĩ nhanh lên chứ."

Ôn Hi nghi hoặc ngẩng đầu.

"Cậu không phát hiện sao, ngoại trừ Tư Cảnh, Kỷ Vọng cũng không có ở đây đó."

Ôn Hi ngẩn ra, nhìn nhìn xung quanh, thật sự không thấy bóng dáng Kỷ Vọng, cậu vô thức nín thở, hơi hơi phồng má lên, "Ý của cậu là......"

Điền Thiên vỗ vỗ vụn hạt dưa trên tay, ánh mắt phiêu phiêu, "Tôi cái gì cũng chưa nói nhé, tôi chỉ đang suy đoán mà thôi."

Ôn Hi muốn nói lại thôi, cậu cái gi cũng chưa nói à? Cái câu này của cậu còn lợi hại hơn hàng vạn câu rõ ràng luôn ấy chứ!

Không hiểu sao trong lòng cũng đồng thời bùng lên một cơn tức giận vô cớ, không biết là giận ai.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa, tiết mục thứ nhất chính là của Tống thiếu gia, tốt xấu gì cũng là người theo đuổi cậu, xem một cái nhé."

Ôn Hi vừa nhấc đầu, đã nhìn thấy thiếu niên anh tuấn mặc một thân tây trang màu trắng đang khẽ hành lễ chào dưới sân khấu, ánh mắt còn phảng phất như có như không lướt qua chính cậu ở hướng này.

Điền Thiên cũng không nhịn được cảm khái, "Chậc chậc, hazz, diện mạo này khí chất này của Tống Mão, thật đúng là, đày chẳng lẽ còn không phải thông sát* luôn cả nam nữ à, sao cậu ta lại xui xẻo đi thích cậu được chứ?"

(thông sát, 通杀: có nghĩa là thu hút cả nam và nữ, đốn gục trái tim cả hai giới)

"Này, cái gì mà bảo là xui xẻo chứ!"

"Bởi vì cậu có Tư Cảnh, phần cảm tình này của người ta nhất định là không có hy vọng."

Ôn Hi bĩu môi, Tống Mão bên kia đã bắt đầu diễn tấu.

Tiếng đàn piano êm dịu truyền ra, xung quanh bọn họ tức khắc vang lên những tiếng kinh ngạc cảm thán nho nhỏ lác đác, ngay cả Ôn Hi cũng bị cuốn vào.

Rất nhanh, tiết mục diễn tấu cũng kết thúc, Ôn Hi bên này còn đang suy nghĩ lung tung, Tống Mão bên kia đã bước tới trước mặt cậu.

"Cậu có thể ra ngoài với tôi một chút không, tôi có lời muốn nói với cậu."

Đám đông mọi người đếu nhìn đến trên người cậu, ánh mắt như ngọn lửa nóng bỏng da, cơ hồ còn muốn thiêu rụi cậu hoàn toàn, thần sắc Tống Mão ngưng trọng, mặc kệ là nhìn từ phương diện nào, chính mình hẳn là vẫn nên rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Gật gật đầu, cậu đi theo Tống Mão rời đi.

Ở bên cạnh nhìn rành mạch rõ ràng hoàn chỉnh một màn này, Điền Thiên nhịn không được huýt sáo một cái, Tư Cảnh và Kỷ Vọng bên kia còn chưa hiện thân, bên này Ôn Hi và Tống Mão cũng đã cùng nhau rời đi, này thật đúng là làm cho người ta ngạc nhiên mà.

Do dự một lát, cậu ta móc di động ra nhanh chóng soạn một cái tin nhắn, click gửi đi.

Buổi chiều cuối thu, trong không khí tràn ngập mùi hoa quế hương nồng đậm.

Ôn Hi thất thần đi theo Tống Mão từng bước ở phía sau, kết quả không ngờ đối phương lại đột ngột dừng lại, cậu vô ý một cái là đã trực tiếp đụng thẳng vào trên người đối phương.

Cậu theo bản năng che cái mũi lại ai da một tiếng.

"Suy nghĩ cái gì mà xuất thần vậy?"

"Không có gì, nhưng thật ra cậu, muốn nói cái gì?"

"Cái tôi muốn nói, tôi cảm thấy Tiểu Hi cậu hẳn là có thể đoán được chứ." Không đợi đối phương nói nữa, Tống Mão đột nhiên hỏi, "Khúc tấu vừa rồi có dễ nghe không?"

Ôn Hi trả lời: "Cũng được, tuy rằng tôi không hiểu âm nhạc, nhưng cũng có thể lọt được tai tôi."

Tống Mão giải thích nói: "Khúc này gọi là Ballade pour Adeline, bối cảnh sáng tác nghe nói là của một quốc vương cô độc yêu một người, ngày ngày hướng tới chúng thần cầu nguyện, cuối cùng ông ấy đã cảm động được thần tình yêu Aphrodite, cuối cùng hai người sống hạnh phúc cùng nhau."

Này đã không thể nói là ám chỉ nữa rồi, đây quả thực chính là bày tỏ chính diện, cái loại mà có thể trực tiếp nhìn thân phận mà đọc ra số ID luôn.

Nhưng mà Ôn Hi lại không phản ứng, chỉ nói thầm một tiếng, "Các vị thần Hy Lạp đều rất hỗn loạn, còn có câu chuyện xưa về tình yêu trong sáng như vậy à"

Tống Mão nhìn bộ dáng thiếu niên nhẹ nhàng phun tào nhịn không được bật cười, "Không thể ngờ được cậu biết nhiều đến thế."

"Cái đó đương nhiên rồi, tôi nói cho cậu biết, tôi với mấy câu chuyện thần thoại Hy Lạp Bắc Âu đều là..."

"Ôn Hi, tôi thích cậu."

Lời tỏ tình đột nhiên xuất hiện, đánh gãy sự tự biên tự diễn của Ôn Hi, cậu nhấp môi dưới, chậm rãi phun ra một hơi, "Tôi biết, cậu đã nói qua rất nhiều lần."

Tuy rằng cậu không có cảm tình gì với Tống Mão, nhưng cứ lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt tâm ý một người, luôn vô cớ khiến người sinh ra chút cảm xúc khác thường.

Cự tuyệt một người thì đơn giản, nhưng cự tuyệt một phần cảm tình, lại rất nặng nề.

"Nhưng lần này đây, tôi vô cùng nghiêm túc, muốn nói cho cậu tâm ý của tôi, tôi là thật tình thật lòng thích cậu, muốn cùng cậu ở bên nhau."

Ôn Hi nhìn đối phương, trong nháy mắt, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, lại cúi thấp đầu xuống, nói ra lời từ chối, chỉ là lý do lại hoàn toàn khác với mọi lần trước.

"Thật xin lỗi, tôi đã có bạn trai rồi."

Hô Hấp Tống Mão cứng lại, thanh âm có chút khàn khàn, nhưng lại không có vẻ gì là kinh ngạc, "Cậu và Tư Cảnh ở bên nhau rồi?"

Ôn Hi gật gật đầu, sau đó liền bật cười, mặt mày phiêu đãng tràn đầy vui mừng, "Ừ, tôi với cậu ấy ở bên nhau rồi."

Nâng mu bàn tay trái che lại cánh môi, Tống Mão giật giật khóe miệng, tay phải rũ bên người nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, hắn ta cố kìm nén nỗi buồn bi thương đang trào dâng từ đáy lòng, ngữ điệu nhẹ nhàng, "Tôi còn nghĩ, nếu như cậu vẫn luôn không thông suốt tôi vẫn có thể có cơ hội, thật đúng là đáng tiếc mà."

Nghe được lời này Ôn Hi không khỏi sửng sốt, "Cậu cũng đã sớm nhìn ra tôi và Tiểu Cảnh......"

"Chỉ sợ chỉ có chính cậu không biết thôi." Tống Mão nỗ lực duy trì phong độ, nhưng có thế nào cũng không thể che giấu hết được sự chua xót nhè nhẹ trong mắt.

"Tuy rằng nói như vậy là rất không tốt, nhưng nếu một ngày hai người chia tay, cậu nhất định phải nhớ rõ ưu tiên suy xét tôi."

"Này,con người cậu..." Lời Ôn Hi muốn nói còn chưa xong đầu bị đè xuống, sau đó giọng nói của thiếu niên bay thẳng vào trong tai cậu, "Muốn tôi không thể chiếm tiện nghi, cậu phải sống tốt với Tư Cảnh đó."

Ôn Hi còn chưa kịp phản ứng lại, Tống Mão đã nói tạm biệt với cậu.

Bóng lưng thiếu niên vẫy tay rời đi trông rất tiêu sái, nhưng dù nhìn thế nào cũng lộ ra vài phần cô đơn.

"Nhìn cái gì mà chuyên chú vậy?"

Nghe được thanh âm Ôn Hi quay đầu lại, cách đó vài bước đã nhìn thấy được hình bóng quen thuộc, nhịn không được kinh hô ra tiếng, "Tiểu Cảnh?! Sao cậu lại ở chỗ này?"

Tư Cảnh đến gần hỏi lại: "Lời này hẳn là tôi nên hỏi cậu mới đúng, đáng ra lúc này cậu phải ở bên trong xem biểu diễn chứ?"

Ôn Hi ngẩng cằm, "Tôi ra ngoài hóng gió."

Tư Cảnh lại không tin, "Thật sao?"

"Cậu không cần lo lắng, còn cậu thì sao thế này, có phải lặng lẽ chạy tới chỗ Kỷ Vọng làm cái gì đó bí mật rồi không?" Ôn Hi híp híp mắt, rất có một loại tư thế kiểu nếu cậu dám gạt tôi, tôi sẽ lập tức đồng quy vu tận với cậu.

"Đúng vậy." Trước khi thiếu gia nhà mình xù lông, những lời nói trấn an của Tư Cảnh đã rơi xuống, " Tôi đi làm chuyện giống cậu vừa mới làm."

Ôn Hi cả kinh, "Cậu thấy được sao?"

Tư Cảnh lắc đầu, thẳng thắn nói: "Không có, nhưng có thể nghĩ ra."

Đời trước, Kỷ Vọng và Tống Mão kể rằng màn tỏ tình của họ trong buổi biểu diễn văn nghệ rất lãng mạn, nhưng sau này lại nói hành động đó là ngớ ngẩn*, lại không ngờ rằng, một đời này, Tống Mão thế mà lại làm chuyện ngớ ngẩn như chính miệng hắn ta nói.

( *cái lần sau này là do nguyên thân Ôn Hi đi tỏ tình nên Tống Mão mới nói là ngớ ngẩn)

Vừa nghĩ hắn vừa vươn tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ mặt Ôn Hi, bất đắc dĩ mà cảm khái, "Mị lực sao lại lớn như vậy chứ?"

"Không có biện pháp, trời sinh rồi!" Ôn Hi giống con công nhỏ khoe khoang, ngoắc ngón tay, "Tôi nói cho cậu một bí mật, lại đây."

Tư Cảnh nghiêng người lại gần.

"Tôi thích cậu, tôi rất rất thích cậu!" Nói xong Ôn Hi liền muốn chạy, kết quả bị Tư Cảnh kéo cánh tay lại, cả người xoay vòng tại chỗ, ngã vào trong cái ôm ấm áp của đối phương.

Tư Cảnh ôm thiếu niên gắt gao vào trong ngực, cánh môi tinh tế cọ xát vành tai cậu, "Tôi cũng rất rất rất thích cậu."

Ôn Hi đẩy đầu hắn ra, nhìn chằm chằm vào hắn, "Tôi càng thích cậu hơn!"

"Cái này không thể nhường cậu được, tôi thích nhất cậu!"

Chớp chớp mắt, toàn bộ ánh mắt Ôn Hi bao trùm bằng thứ ánh sáng rạng rỡ, cậu nhanh lẹ thay đổi cách nói, "Vậy, tôi yêu cậu! Tôi muốn ở bên cậu, mãi mãi không xa rời!"

Vốn luôn giữ được bình tĩnh Tư Cảnh giờ đây lại không kìm được, sợi dây lí trí trong đầu như tan thành bột phấn, ôm chặt đối phương một lần nữa, " Ừ, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, mãi mãi."

Lực đạo của cánh tay trên vai cậu nhóc như đã không còn chịu khống chế của hắn nữa, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Ngay lúc Ôn Hi muốn hắn buông mình ra, Tư Cảnh lại bỗng nhiên buông lỏng tay, sau đó thấp thấp nói: "Nhắm mắt lại."

Tuy rằng đầu óc cậu không hiểu những lời này, nhưng thân thể lại theo bản năng làm theo.

Giây tiếp theo, đôi môi mềm mại rơi vào trên cánh môi mình, ôn nhu mềm mại như là lông vũ rơi xuống.

Ôn Hi còn chưa kịp cảm nhận, nụ hôn này đã kết thúc, cậu mê mang chớp chớp mắt, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.

Tư Cảnh xoa xoa môi cậu, cười khẽ, "Có một số việc, vẫn là nên về nhà lại làm, bạn trai à."

Ôn Hi căn bản là không nghe tiếng hắn nói, đầu óc đều là 3 chữ bạn trai à, cậu kích động trực tiếp nhảy lên trên người Tư Cảnh, bẹp một cái hôn lên trên môi đối phương, "Bạn trai!"

Ôn Hi không thể khống chế sự vui sướng của chính mình, cậu cảm thấy bản năng có khả năng sẽ điên mất nếu không nói ra, "Tiểu Cảnh tôi thích cậu!"

Tư Cảnh cũng đáp lại theo: "Tôi cũng thích cậu."

"Tôi còn thích cậu hơn cậu thích tôi nhiều!"

"Tôi còn thích cậu hơn cậu thích tôi nhiều hơn!"

"Tôi còn thích cậu hơn cậu thích tôi nhiều nhiều nhiều nhiều hơn!"

Ánh mặt trời bao trùm lên bóng dáng hai người đang chồng lên nhau, mùi hoa quế nồng nàn hơn khắp vạn lan tràn trong không khí.

- ------ Hoàn chính văn-------
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận