(blind box*là một hộp quà chứa một món đồ chơi bí ẩn. Người mua sẽ không biết mình nhận được gì, chúng có thể rẻ hoặc đắt hơn giá trị số tiền mà họ đã bỏ ra để mua)
Vì sao blind box mà cũng sẽ có nhiều người mua như vậy a?" Cậu nhỏ giọng nói thầm một câu, vừa lúc bị người bên cạnh nghe được, "Cậu không biết cái này à? Đây là blind box mới ra mắt từ series Animal-Z, thêm vào đó giới hạn ngày Noel có ẩn giấu quà tặng chim Hỉ thước, nghe nói quà tặng Noel này sẽ mang vận may đến cho người đó."
"Ra là vậy." Ôn Hi một bên gật đầu một bên kéo kéo tay áo Tư Cảnh nhỏ giọng hỏi, "Cậu cảm thấy có đáng tin không?"
"Như cậu nói, mánh lới."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Ôn Hi tán đồng gật gật đầu, nói xong liền kéo Tư Cảnh đi xếp hàng.
Tư Cảnh: "......"
Ôn Hi cảm nhận được ánh mắt hứng thú của hắn, nhịn không được đáp: "Nhìn tôi làm gì, chỉ là, dù sao cũng là ngày lễ, cầu đồ vật may mắn chung quy cũng không có gì sai a."
"Không thể nghĩ được Ôn thiếu gia của chúng ta thế mà cũng như vậy," Tư Cảnh dừng một chút, tựa hồ là đang cân nhắc từ nào mới tốt, vài giây sau mới phun ra, "Mê tín?"
"Kêu mê tín cái gì, cậu là nhóc con mười mấy tuổi sao? Giả thành ông cụ non như vậy làm cái gì?" Ôn Hi không khách khí mà duỗi tay nhéo mặt Tư Cảnh, ngoài miệng bất mãn trên tay lại không phát lực, "Cười một cái cho tôi, nhanh lên!"
Tư Cảnh không có biện pháp bật cười, nắm lấy bàn tay vẫn luôn ở quấy phá của thiếu niên, "Chỉ là loại này hẳn là rất khó lấy được." Nói nói hắn đi hỏi người xung quang một chút, nhận được câu trả lời là phi thường khó lấy, thậm chí mua cả hộp đều khó mà đảm bảo có thể lấy được.
Nghe được lời này Ôn Hi trợn tròn đôi mắt, "Cái này còn không phải đơn thuần là dựa vào may mắn sao?" Cậu từ trước đến nay đều không có may mắn cái gì, đổi lại trước kia cậu tuyệt đối sẽ không chơi loại đồ vật này!
"Đúng vậy, hơn nữa chỉ đem bán số lượng giới hạn này trong ba ngày, hôm nay ngày mai với ngày kia, mỗi người mỗi lần chỉ được lấy hai hộp, lúc sau muốn mua cũng không mua được, bằng không sao lại có nhiều người xếp hàng như vậy." Một tiểu ca đội mũ cảm thán, "Tôi ban ngày giành được một hộp, đáng tiếc là không ra, nên dù muộn như này tôi vẫn phải tiếp tục tới xếp hàng."
Ôn Hi dài giọng ậm ừ một tiếng, không khỏi có chút do dự.
"Muốn xếp hàng sao?"
Nghe được thanh âm của Tư Cảnh Ôn Hi thoáng hoàn hồn, cắn răng một cái, phun ra một sắp chữ, "Tôi vận khí tốt như vậy, khẳng định có thể ra!"
Nhưng mà sự thật chứng minh, không phải ai cũng có thể lập flag*, Ôn Hi mua hai hộp cũng chưa ra quà tặng đặc biệt được che giấu.
"Có thể căn bản là không có che giấu đồ vật đặc biệt nào cả." Ngũ quan cậu rối rắm nhìn một đống đồ vật nhỏ trước mặt này, ngón tay hư hư lay, một chút sức lực cũng không có.
Tư Cảnh theo ý của cậu nói: "Cũng không phải không có khả năng này, đem đồ vật đặc biệt giấu ở phía sau lúc sau lại bán với giá cao, là một loại kịch bản thường thấy, cho nên có còn muốn tiếp tục xếp hàng mua không?"
Ôn Hi do dự sau một lúc lâu mới nói: "Chúng ta đi ăn cơm trước, cơm nước xong lại nói."
"Được."
.
Hai người từ trung tâm thương mại ra tới thời điểm đã là 9 giờ tối, nhưng bởi vì nơi nơi đều treo đầy đèn màu, nên sáng ngời giống như ban ngày.
Tư Cảnh nhìn chim cút nhỏ nhà mình bọc kín mít ở bên cạnh , ngón tay cố ý vô tình lướt qua mặt cậu, "Lạnh không?"
Ôn Hi lắc đầu thật mạnh, "Không lạnh!"
"Trực tiếp kêu tài xế đợi ở cửa trung tâm thương mại này có phải tốt hơn không, vì sao lại muốn chú ấy dừng ở chỗ xa như vậy?"
"Bởi vì," Ôn Hi chưa có nói xong, vươn ngón trỏ liền chỉ chỉ lên trời, mi mắt cong cong, "Nhìn xem."
Không biết từ khi nào, trên bầu trời thế mà có một chút tuyết, hoa tuyết thuần sắc lạnh lẽo, lặng yên không một tiếng động rơi xuống.
Duỗi tay tiếp được vài bông tuyết bay xuống, nhìn chúng nháy mắt tiêu tán ở lòng bàn tay, Ôn Hi khóe miệng càng dương càng cao, "Đêm Giáng Sinh có tuyết rơi chính là dấu hiệu tốt đó, hơn nữa lại không lạnh, đi cùng nhau một chút cũng khá tốt."
Nói xong Ôn Hi chạy về phía trước vài bước, xoay người giương hai tay, cười rạng rỡ, "Hơn nữa cậu không cảm thấy rất lãng mạn sao?"
Dưới cây thông Noel cao lớn xanh biếc, khuôn mặt xinh đẹp thiếu niên phảng phất như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhu hòa của đèn màu xung quanh, tuyết rơi xuống chầm chậm, ngược lại cấu thành một bức họa cảnh sắc độc đáo.
Đôi mắt đen của Tư Cảnh nhìn một màn này không chớp, mãi đến khi bị Ôn Hi gọi liên tục nhiều lần mới lấy lại tinh thần.
"Làm sao vậy?"
"Là cậu mới làm sao đấy, vẫn cứ luôn ngẩn người, suy nghĩ cái gì vậy?" Ôn Hi sờ sờ cái trán hắn, "Có chỗ nào không thoải mái sao, bị cảm à?"
"Không có." Tư Cảnh lắc đầu, sau đó ngón tay nhẹ nhàng phất qua cái đầu đầy tuyết mịn của thiếu niên, sự ôn nhu trong mắt tràn ra, lời nói giống như được hắn đem mật ong bao lấy, "Ừm, rất lãng mạn."
Ngón tay Ôn Hi đặt lên khóe môi hắn, sau đó nhắc tới, "Rõ ràng là chuyện rất vui vẻ, cậu sao lại dùng cái biểu tình này vậy, lúc vui vẻ thì phải cười, có biết hay không?"
Cậu vừa nói những lời này xong, trước mắt liền rơi vào một mảng tối om, sau đó vang lên một âm thanh mang theo tiếng cười nhẹ nhàng đáp lại bên tai.
"Biết."
Ôn Hi hất mũ lên, tức giận nhìn về phía thiếu niên đang cười giống như mèo ăn trộm cá*, "Tư Cảnh!"
(mèo ăn trộm cá*: tinh ranh)
Vẻ mặt Tư Cảnh lại vô tội, "Tôi chỉ là sợ mặt cậu bị đông cứng."
Ôn Hi hận không thể giật được cái mũ ra ném vào mặt Tư Cảnh , "Nhà cậu có ai lấy mũ bao kín cả cái đầu như này à, cậu bị ngốc sao!"
"Đúng vậy, chim cút nhà tôi đội mũ như vậy đó."
Lúc đầu Ôn Hi không có phản ứng lại, sau lại nhìn tầm mắt của đối phương đoán ra được, "Tư Cảnh cậu có phải đang mắng tôi không? Ai là chim cút, ai là chim cút hả!"
Tư Cảnh ỷ vào thân cao ưu thế nhìn thiếu niên từ trên xuống, trong mắt tràn đầy nghiền ngẫm, thậm chí còn cố ý vươn tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu thiếu niên, "Không phải cậu chẳng lẽ còn có thể là tôi sao? Con chim cút lông mọc còn chưa hết."
Bị nói như vậy, Ôn Hi mới phát hiện, bất tri bất giác lúc này, cậu thấy rằng Tiểu đáng thương đã cao lớn hơn cậu rồi.
Trận đấu võ mồm vừa rồi hoàn toàn bị áp xuống bởi sự vui mừng, dần dần tràn ngập cả trái tim.
Chậm rãi phun ra một hơi khí, nhìn nó ngưng tụ thành sương trắng nhàn nhạt trong không trung, Ôn Hi hai mắt sáng ngời, "Kiêu ngạo cái gì a, tôi như này gọi là đại tài trưởng thành trễ, tôi rất nhanh sẽ cao lớn, nhảy phát đến 1m9, đến lúc đó cậu lại hâm mộ cho xem."
"Ta chờ cậu cao đến 2m3."
Ôn Hi bị hắn trêu chọc cắn răng trực tiếp nhào tới, "Tôi liều mạng với cậu!"
Tư Cảnh đem thiếu niên ôm vào lòng, "Về nhà lại đua, đừng để bị cảm."
Ôn Hi không có lập tức tránh ra, mà lại duỗi tay bắt đầu sờ thân thể thiếu niên, "Tư Cảnh, cậu hình như thật sự lớn lên không ít, cánh tay cũng thô hơn, bả vai cũng rộng hơn chút."
Tiểu đáng thương mà cậu lo lắng, bất tri bất giác, đã trở nên khỏe mạnh, thanh tuấn, thân hình cao thẳng như tùng bách.
Thật tốt.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên tay cậu bị bắt lấy , hoang mang ngẩng đầu, vừa lúc đón nhận một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, "Không cần sờ loạn."
Ôn Hi lại không cho là đúng, "Tôi sờ sờ thì làm sao, đều là tôi dưỡng ra, tôi còn không thể sờ sờ sao?"
Lời này cậu nói thế nhưng cũng không sai, dù sao trước kia Tư Cảnh có thể nói là bị hà khắc gay gắt, lần đầu tiên Ôn Hi nhìn thấy hắn, bộ dạng vừa suy yếu vừa nhỏ gầy, so sánh với hiện tại quả thực như hai người khác nhau.
Tư Cảnh bắt lấy một cái tay khác đang sờ loạn của cậu, dây dưa mãi mới đem người buông ra, "Về nhà thôi."
Ôn Hi nhìn bóng dáng thiếu niên xoay người liền đi, nhịn không được đuổi theo, mới được hai bước đã đâm vào bờ vai của hắn, "Tư Cảnh cậu có phải đang thẹn thùng hay không a?"
Ánh mắt Tư Cảnh hơi đảo qua, "Cậu tối nay nói rất nhiều."
"Khẳng định là thẹn thùng, tôi nhìn mặt cậu đều đỏ như này rồi."
"Bị gió lạnh thổi."
"Tôi đây đem khăn quàng cho cậu mượn."
"Được, được, đứng quanh đây thôi, đừng lộn xộn."
"Hảo tâm không hảo báo*!"
(Hảo tâm không hảo báo*: Có ý tốt mà không được đền đáp)
"......"
Hai người chơi đùa càng đi càng xa, trên mặt đất đầy tuyết in dấu chân nhàn nhạt thỉnh thoảng lại chống chéo lên nhau cùng một chỗ..
.
Ngày hôm sau là lễ Giáng Sinh, tuy rằng trường học ngoài mặt nói sẽ không tổ chức lễ hội phương Tây, nhưng trên thực tế cây thông Noel quà Giáng Sinh ở các lớp đều được chuẩn bị rất đầy đủ.
Ôn Hi đang ngồi ở bàn học của chính mình ngón tay linh hoạt gửi tin nhắn, bỗng nhiên mặt bàn bị gõ gõ, cậu ngẩng đầu nhìn , theo bản năng nhướn một bên mi, "Điền Thiên biểu tình này của cậu là có ý gì?"
"Không có ý gì, tôi thấy cậu nhờ Tư Cảnh đi mua kẹo sữa , tôi nói ngắn gọn thôi." Cậu ta đợi 3 tiết rốt cuộc cũng chờ được lúc Tư Cảnh không ở nơi này, nhưng cũng không được vội vàng, "Tối hôm qua cậu gửi cho tôi một đống tin nhắn đó là có ý gì?"
Ôn Hi trả lời: "Cái gì có ý gì, ý trên mặt chữ, cậu không biết chữ à?"
"Tôi sao lại không biết chữ, vấn đề là cậu đăng lên nhóm nha."
"Tôi đương nhiên biết tôi đăng lên nhóm mà." Chuẩn xác mà nói, là nhóm của đám bạn cùng tuổi ngoại trừ Từ Cảnh.
"Vậy cậu..."
"Tôi đương nhiên có tính toán của tôi, cậu cứ chiếu theo làm là được rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì."
Nhìn ngón tay Ôn Hi khua khua, Điền Thiên bỗng nhiên phản ứng lại, "Nên sẽ không liên quan đến Tư Cảnh chứ?"
Động tác Ôn Hi cứng đờ , sau đó trừng hắn một cái, "Lời nói của cậu có thể giống với chỉ số IQ của cậu không vậy?"
Điền Thiên vừa thấy bộ dáng này của thiếu niên liền biết chính mình đoán chuẩn, tròng mắt chấn động, nghĩ nghĩ vẫn không nhịn được nói: "Ôn Hi, cậu không cảm thấy mình có điểm để ý Tư Cảnh hơi quá sao?"
Vẻ mặt Ôn Hi biểu tình như nhìn người có tật xấu, đúng lý hợp tình hỏi lại: "Tư Cảnh giống như em trai của tôi, tôi quan tâm đệ đệ chút, cưng chiều chút thì làm sao?"
Điền Thiên bị câu này của cậu dội lại á khẩu không trả lời được.
Cậu ta thật sự rất muốn nói cái kiểu như hai cậu có chỗ nào xem như huynh đệ à, nhưng trực giác nhạy bén nhắc nhở cậu ta Tư Cảnh sắp quay trở lại, vì thế lời muốn nói tất cả đều nuốt trở vào, chỉ lưu lại một câu lúc sau lại nói sau đó vội vội vàng vàng trở về chỗ ngồi của mình.
Ôn Hi không thể hiểu được nhìn đối phương, thẳng đến khi Tư Cảnh trở lại chỗ ngồi mới thu hồi tầm mắt.
Đem giấy gói kẹo lột ra một viên kẹo sữa, sau đó trực tiếp uy đến trong miệng Ôn Hi, Tư Cảnh thấp thấp mở miệng: "Điền Thiên tựa hồ vẫn luôn có chuyện nói với cậu." Lúc nào cũng có thể nhìn người kia, thật là, tương đối chướng mắt đó.
Ôn Hi chớp chớp mắt, nhìn tâm tình Tiểu đáng thương nhà mình dường như có chỗ không đúng rồi, lập tức hiểu rõ mở miệng, "A không có việc gì, chỉ là cậu ta hỏi tôi hoạt động nhóm tối nay có tham gia hay là không tham gia, tôi dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt cậu ta, những cái đó đâu thể nào so với cậu đâu."
Quả nhiên như trong dự tính của cậu, thốt ra lời này xong, hơi thở trên người Tư Cảnh mắt thường có thể thấy được rõ ràng tốt lên nhiều.
Thật đúng là ghen a.
Ôn Hi nhịn không được âm thầm bật cười, quả nhiên vẫn còn là nhóc con mà.
Đang định nói cái gì đó, bỗng nhiên một tiếng la vang vọng trong lớp.
"Tư Cảnh có người tìm!"
Cậu hoang mang nhìn về phía người bên cạnh, mà vẻ mặt của Tư Cảnh cũng đang ngây ngốc.
Thấy thế Ôn Hi nhịn không được kêu trở lại, "Ai tìm cậu ấy?"
Mấy nam sinh không chê xem chuyện náo nhiệt đồng loạt hô: "Hoa khôi lớp 5!"
Mặt Ôn Hi nháy mắt liền đen.
=====================================
Mận: Mấy đứa tụi bây yêu nhau luôn đi, sờ nhau cho chán lại bảo là huynh đệ....