Sau Khi Xuyên Thư, Cố Chấp Trúc Mã Trọng Sinh - Chương 38: "Đừng khóc nữa mà"

Sau Khi Xuyên Thư, Cố Chấp Trúc Mã Trọng Sinh Chương 38: "Đừng khóc nữa mà"
Đại hội thể thao tổ chức tổng cộng ba ngày, Ôn Hi ngoại trừ ngày đầu tiên bởi vì có Tư Cảnh thi đấu mà tương đối cao hứng, hai ngày còn lại đều giống như một người máy tắt điện, lười biếng dựa vào Tư Cảnh, để hắn dốc lòng chăm sóc.

"Không phải tôi nói, huynh đệ à, cậu đối đãi khác biệt cũng quá rõ ràng đi, tôi vừa rồi dù sao cũng giành được giải nhất bóng chuyền, cậu ngay cả chúc mừng cũng không thể chúc mừng tôi một câu sao?" Điền Thiên mới vừa thi đấu xong phun tào nói.

Ôn Hi cuối cùng cũng rời môi khỏi ống hút, ngữ điệu không chút gợn sóng, "Ồ, chúc mừng nha."

Điền Thiên: "......"

Cậu có thể qua loa hơn một chút nữa không vậy?

"Cậu cứ nuông chiều cậu ta như vậy à? Cậu nhìn cậu xem, cậu nhìn cậu xem! Nuông chiều cậu ta thành cái bộ dáng gì rồi, uống nước cũng phải cậu dâng đến tận miệng, sao vậy, thiếu gia nhà cậu không có tay à?"

Tư Cảnh không cho là xấu hổ ngược lại còn cảm thấy rất tự hào, không những thế còn lấy ra một cái hộp bảo quản, cắm một khối quả táo thỏ từ trong hộp đút cho Ôn Hi, "Có tôi ở đây Tiểu Hi nhà tôi đúng là có thể không cần tay."

Cắn một miếng táo, Ôn Hi vừa nhai vừa giả vờ như có chuyện nghiêm trọng* lắc lư ngón tay trắng nõn của mình, "Đúng vậy, mười ngón tay này của tôi đây tương lai chỉ muốn để thiết kế ra những kế hoạch to lớn cho đất nước, sao có thể giống với cậu được."

( nguyên văn là 煞有其事 sát hữu kì sự, ý chỉ giả vờ như có chuyện nghiêm trọng)

Điền Thiên nhìn bộ dáng kiêu ngạo này của Ôn Hi nhịn không được thấp giọng hô: "Tôi muốn đi báo cáo hai cậu yêu sớm!"

Những lời này hai ngày qua Ôn Hi đã nghe đến chán ngấy, mới đầu còn kích động xấu hổ và giận dữ, còn như bây giờ? Đã không thể gây ra chút dao động nào trong lòng cậu rồi, mặt cậu không đổi sắc xua xua tay, "Được rồi tôi biết rồi, cậu đây là muốn ăn táo chứ gì, đây phần của cậu này."

Nói rồi đưa qua một quả táo.

Điền Thiên ghét bỏ tiếp nhận, "Sao không gọt vỏ mà cũng không cắt ra vậy?"

Cái này đến phiên Ôn Hi hoang mang, trên mặt tràn ngập mờ mịt, "Chẳng lẽ cậu còn yêu cầu gọt vỏ rồi cắt ra sao?"

Điền Thiên đúng lý hợp tình đáp lại: "Tôi sao lại không cần chứ, ai mà không phải hoàng tử bé chứ!"

Ôn Hi đáp lại: "Vậy cậu tự cắt đi, rống lớn tiếng như vậy làm gì."

Điền Thiên từ bỏ giao tiếp với cái người này, quay đầu nhìn về phía Tư Cảnh, "Cậu có thể cắt phần của cậu ta thành hình con thỏ, sao không thuận tay cắt luôn phần của tôi?"

Tư Cảnh dứt khoát lưu loát cự tuyệt, "Không thể."

Trong lòng Điền Thiên bị nghẹn một búng máu.

Lúc này, một thiếu niên mắt một mí cười nói: "Được rồi, Điền Thiên, đừng tự rước lấy nhục không phải tốt hơn sao."

Những người khác cũng phụ họa theo, "Đúng vậy đúng vậy cậu lấy cái gì mà đòi so với Ôn Hi được!"

"Còn sao lại không thể thuận tiện cắt luôn cho cậu, cậu đang muốn chọc cho chúng tôi cười sao?"

"Mẹ kiếp nhóm ngươi các cậu, các cậu chẳng lẽ không muốn ăn à!" Rõ ràng ngày hôm qua cậu ta cọ từ chỗ Ôn Hi được ít trái cây những người này đều nhào lên như sói đói, hôm nay lại làm một đám giả bộ.

Tóc húi cua lắc lắc ngón tay, "Chúng tôi không giống với cậu, chúng tôi không giành."

Điền Thiên nghi hoặc, "Có ý gì?"

Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa vui tươi hớn hở đáp: "Có nghĩa là hôm nay Ôn Hi đã phát cho chúng ta mỗi người một quả táo, ngay lúc cậu đang thi đấu đó."

Vừa nghe lời này Điền Thiên lập tức nhảy dựng lên, "Mẹ kiếp! Tôi không phục!" Cậu ta ôm ngực lại như một ảnh đế, than thở khóc lóc lên án, "Ôn Hi, làm huynh đệ tốt nhất của cậu, sao cậu lại có thể để tôi ăn cơm tập thể chứ?"

Ôn Hi lại nói: "Sao có thể vậy được? Quả táo trong tay cậu kia chính là tôi cố ý chọn, cậu không thấy tương đối tròn sao?"

"Tròn cái con khỉ khô ấy! Tôi muốn ăn cắt ra kia!"

"Không có! Muốn ăn tự mình cắt đi nha!" Nói Ôn Hi vừa bắt lấy Tư Cảnh, vừa nắm hộp bảo quản, bảo vệ lãnh địa của mình một cách rõ ràng, "Đây là Tiểu Cảnh đặc biệt chuẩn bị cho tôi, cậu đừng có mà nằm mơ."

"Chậc chậc chậc, thấy sắc quên bạn! Ôn Hi cậu đúng là thay đổi rồi! Cậu quên lúc trước cậu còn tìm tôi"

Sắc mặt Ôn Hi đột nhiên biến đổi, cơ hồ là cậu ta vừa thốt ra nháy mắt liền đánh gãy cậu ta tiếp tục, thanh âm vội vàng thậm chí còn có chút biến âm, "Cho cậu cho cậu cho cậu!!"

Ánh mắt ở giữa hai người phiêu một vòng, Tư Cảnh âm cuối khẽ nhếch, "Cái gì lúc trước?"

"Đúng vậy, hai người các cậu có cái giao dịch bí mật nào sao?"

"Tư Cảnh sao tôi lại thấy đỉnh đầu cậu có chút xanh thì phải?"*

(* cắm sừng)

"Ha ha ha ha ha ha ha cười chết mất!"

Ôn Hi nghe mọi người trêu ghẹo liền nắm một túi khoai tây lát trong tầm tay ném đến trên người Điền Thiên.

Cái miệng bép xép đần độn này nữa!!

Tận lực ha ha cười trừ một cái, Ôn Hi kéo kéo tay áo Tư Cảnh, ngoan ngoãn chớp chớp mắt đánh dẹp, "Không có chuyện gì."

Khóe miệng Tư Cảnh cong lên một độ cung nguy hiểm, trực tiếp đứng lên, sau lưng nắm lấy tay thiếu niên, "Xin lỗi mọi người, tôi đi xử lý chút chuyện gia đình, các cậu cứ ăn cái này trước đi." Nói xong còn ném một túi bên tay cho mọi người.

Ôn Hi nâng một cánh tay hô một câu, "A, đó là sữa chua khoai lát với khô bò của tôi!"

Tư Cảnh lại cười nhẹ một tiếng, thanh âm không lớn, vừa lúc có thể đủ để Ôn Hi nghe được, đồng thời trên tay hơi hơi dùng thêm hai phân lực.

Ôn Hi lập tức tựa như hiểu được cười cười, phun ra câu nói trái ngược hoàn toàn với ánh mắt tràn đầy đau lòng, "Mọi người cứ từ từ ăn, không cần khách khí, không đủ thì chỗ tôi ngồi đó vẫn còn."

Tóc húi cua dẫn đầu nói: "Cảm ơn ý tốt của Ôn thiếu gia!"

"Đi đi, đi đi, lão sư hỏi chúng tôi sẽ tận lực giúp các cậu che giấu."

"Mọi người đều hiểu mà, Tư ca xuống tay nhẹ một chút nha!"

Ôn Hi còn không kịp nhìn đồ ăn vặt yêu quý của mình lần cuối liếc mắt một cái đã bị Tư Cảnh lôi đi, lại còn chưa từ bỏ ý định cao giọng reo lên: "Quả táo thỏ để lại cho tôi, các cậu không được ăn! Nghe rõ không! Đừng ăn quả táo của tôi!"

( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)

Đi ra khỏi từng hàng ghế ngồi, mãi đến một chỗ yên lặng sau cây đại thụ Tư Cảnh mới dừng lại bước lại.

"Không được ăn cái gì?"

"Không có gì." Ôn Hi cũng không ngẩng đầu lên, ngữ khí chán nản, ẩn một chút u oán.

Bỗng nhiên, trước mặt cậu đột nhiên nhiều thêm một cái hộp nhỏ, bên trong đúng là quả táo thỏ cậu tâm tâm niệm niệm.

Ôn Hi tức khắc trợn tròn mắt, còn không đợi hắn hỏi nhiều một câu, tóc đã bị đối phương dùng sức xoa xoa, "Biết cậu để ý cái này, cho nên tôi cố ý mang ra cho cậu."

Ôn Hi một phen đoạt lấy cái hộp ôm vào trong ngực, lại nói: "Tôi không chỉ để ý cái này, tôi còn để ý đồ ăn vặt của tôi nữa."

"Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước đúng không?" Tư Cảnh không khách khí nhéo nhéo gương mặt mềm mại của cậu, "Mọi người đã giúp cậu bao che rồi, dù sao cậu cũng phải trả ơn một chút chứ."

Ôn Hi hoang mang chớp chớp mắt, "Có ý gì?"

Tư Cảnh nắm tay cậu nhéo nhéo, "Không có ý gì, chỉ là muốn có thế giời của riêng hai người cùng vời tiểu thiếu gia của tôi." Dừng một chút, lại bổ sung một câu, "Đống đồ ăn vặt đó lúc sau tôi sẽ mua mới cho cậu, gấp đôi lượng cũ được không."

Ôn Hi không hiều sao lại có chút ngượng ngùng, sờ sờ vành tai, mở miệng nhỏ nhẹ: "Kỳ thật, đống đồ ăn vặt đó tôi cũng không phải quá thích ăn, cũng không để ý cho lắm."

Tư Cảnh nhìn bộ dáng này của cậu ôn nhu, vui mừng quả thực tràn đầy trong mắt, "Cho nên có phải là nên nói chính xác cho tôi biết, cậu với Điền Thiên rốt cuộc là có mưu đồ bí mật gì không."

Ôn Hi mắc kẹt, "Không, không có mưu đồ bí mật cái gì đâu."

Tư Cảnh nhướng mày, "Cậu đang hy vọng tôi đi hỏi Điền Thiên?"

"Cậu hỏi cậu ta cũng sẽ không nói." Lần này cậu phải phát lệnh tử với cái tên ngu ngốc kia mới được, đầu đứt đoạn, huyết không lưu, nếu dám nói ra ngoài mình sẽ ôm đống bảo bối trong tay cậu ta ném xuống vũng bùn.

Bất quá vừa rồi cậu ta mới tiết lộ nửa câu, xem mình lúc sau sẽ tìm hắn tính sổ như thế nào!

"Tiểu Hi bây giờ đang có bí mật với tôi sao."

Thiếu niên thoáng rũ mắt, lông mi nhỏ dài mỏng manh nhẹ nhàng run rẩy, thanh âm yếu ớt như thể chạm vào một cái sẽ vỡ ngay lập tức.

Ôn Hi lần này lại không dỗ hắn, mà nâng cằm hắn lên nhìn rõ vẻ mặt của hắn, quả nhiên dưới đáy mắt đối phương là ý cười nhẹ nhợt nhạt.

"Cậu có thể đổi chiêu khác hay không?!" Trải qua lâu như vậy, cậu rốt cuộc cũng đoán ra được, Tư Cảnh căn bản là không có ủy khuất gì cả, hắn chính là biết chắc bản thân mình đây không có sức chống cự với bộ dáng đáng thương của hắn.

Tư Cảnh cười tủm tỉm đáp: "Chiêu không mới, nhưng vẫn có tác dụng tốt."

Ôn Hi lại hừ một tiếng, "Thực đáng tiếc, tôi bây giờ đã không ăn cái chiêu duy nhất này nữa rồi."

"Thật sao? Vậy đúng là quá tiếc nuối rồi." Ngoài miệng nói như vậy, biểu tình và ngữ khí của Tư Cảnh lại không hề chứa một tia mất mát.

"Cho nên cậu tính toán bây giờ phải làm sao đây?"

"Bây giờ phải làm gì ta? Đối với cậu tôi không nỡ đánh cũng không nỡ mắng, ngậm ở trong miệng sợ tan, nâng lòng bàn tay, lại sợ quăng ngã," giọng nói vừa chuyển, ngữ khí của hắn lại mang thêm vài phần nguy hiểm, "Bất quá, tôi có thể dùng một ít thủ đoạn đặc thù, để cho Điền Thiên nói cho tôi."

Ôn Hi cả kinh, "Cậu không phải muốn đi đánh cậu ta đó chứ?"

Tư Cảnh bật cười, "Đương nhiên không phải, ở trong mắt cậu, tôi chính là người dã man như vậy sao."

Ôn Hi nhăn cái mũi lại, "Nói không chừng."

Tư Cảnh theo cậu nói: "Vậy không có biện pháp, ai bảo Tiểu thiếu gia nhà chúng ta có bí mật nhỏ với tôi chứ."

"Cậu cũng không nên đi khi dễ người ta như Điền Thiên được."

"Tiểu Hi bây giờ học cách gây oan uổng cho tôi rồi, rõ ràng lúc trước đều là sợ tôi bị người khác khi dễ."

"Cậu nhìn cậu bây giờ xem, cánh tay này, cơ bắp trên đùi này, cậu chạy còn nhanh hơn con thỏ, người bình thường sao có thể khi dễ cậu được." Ôn Hi vừa nói vừa nhéo nhéo cánh tay hắn.

Tư Cảnh cúi đầu dán lên cái trán cậu, "Thật sự không thể nói cho tôi sao?"

Hai người ngày ngày đều làm loại hành động thân mật này, Ôn Hi đã thành thói quen, chỉ là chạm đến mắt Tư Cảnh vẫn trốn tránh như muốn quay đầu đi.

"Lại muốn cho tôi kinh hỉ sao?"

Những lời này có thể nói là trực tiếp chọc trúng chỗ uy hiếp Ôn Hi.

Lần trước sau sự kiện quà sinh nhật Tư Cảnh đã nói không bao giờ muốn làm loại chuyện này, cậu cũng đã đáp ứng, nhưng lần này lại......

Thở dài, Ôn Hi liếm liếm môi, do dự sau một lúc lâu vẫn là nói ra, "Tôi chỉ là cảm thấy trường học cách trường học có hơi xa."

Tư Cảnh nghĩ nghĩ trả lời: "Không phải vẫn luôn như vậy tới đây sao? Hơn nữa điều kiện khu biệt thự bên này tương đối tốt, cũng tương đối thích hợp với cậu."

Tròng mắt Ôn Hi xoay chuyển, "Ở một chỗ lâu rồi, thấy chán thôi."

"Cho nên cậu muốn làm cái gì?"

"Không muốn làm cái gì."

"Muốn đổi chỗ ở?" Thanh âm Tư Cảnh lạnh xuống, đáy mắt kết lại một tầng băng sương thật dày, "Chuyển đến nơi nào? Chuyển đến trong nhà Điền Thiên sao?!"

Ôn Hi lập tức phủ nhận: "Đương nhiên không có khả năng, tôi sao có thể chuyển đến nhà người khác sống được."

"Cho nên cậu muốn dọn ra ngoài phải không?"

Nhận thấy được Tư Cảnh tựa hồ có chút không đúng, Ôn Hi duỗi tay thử thăm dò chạm vào hắn, "Tiểu Cảnh, cậu làm sao vậy?"

"Không có việc gì."

"Tiểu Cảnh, cậu..."

"Tôi đã nói là không có việc gì!" Thiếu niên đột nhiên gào lên, mang theo thanh âm tức giận như cái búa tạ, trực tiếp gõ vào trên đầu Ôn Hi, làm cậu bị đập đến thất điên bát đảo cả người đều ngốc rớt.

Chưa từng gặp qua bộ dáng này của Tư Cảnh, đầu óc Ôn Hi loạn thành hồ nhão, đứng sững sờ ở nơi đó, miệng giật giật, một lúc lâu sau cũng chưa phun ra được một cái âm tiết nào.

Gió tựa hồ cũng ngừng thổi, tất cả thanh âm tại đây phảng phất tiêu tán hết như biến mất chỉ trong nháy mắt.

"Tiểu Cảnh......" Ôn Hi lấy hết can đảm muốn kéo thiếu niên lại, sao cũng không ngờ tới sẽ bị đối phương ném ra.

Hung hăng mà không hề lưu lại chút tình cảm nào.

Ngay cả hộp bảo quản trên tay cậu cũng bị tuột khỏi tay, quả táo thỏ đáng yêu rơi xuống tan tác vương vãi đầy đất.

Hô hấp Ôn Hi cứng lại, hai tròng mắt hơi mở, thật lâu sau dường như mới phản ứng lại được, phun ra một hơi cực chậm, nhanh chóng chớp chớp mắt, ngón tay cuộn lại cuộn, nhấp miệng cắn chặt răng ngồi xổm xuống đất, thật cẩn thận nhặt từng khối từng khối táo xếp lại vào trong hộp, không màng đến mặt trên đã dính bụi bẩn, "Rốt cuộc là làm sao vậy, cậu không muốn rời khỏi biệt thự vậy thì không chuyển nữa, tức giận cái gì chứ! Lại không phải không thể nói, cậu nói với tôi cậu thích ở biệt thự hơn thì tôi sẽ không đi xem phòng ở nữa, có cái gì đâu chứ"

Lời cậu nói còn chưa hoàn chỉnh cả người đã bị kéo vào trong một cái ôm ấm ấp, "Thật xin lỗi!"

Vốn đang có thể kiềm chế Ôn Hi lập tức liền khống chế không được, cái mũi đau xót, nước mắt lạch tạch rớt xuống dưới.

Những giọt nước mắt đập vào da thịt mình, lại phảng phất như ngọn lửa nóng bỏng, làm cho trái tim Tư Cảnh như bị thiêu cháy.

"Thật xin lỗi, đều là tôi sai, tôi không nên cái gì cũng không rõ ràng đã nổi giận, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi!"

Ôn Hi càng nghe thấy giọng nói của hắn càng ủy khuất, ngay từ đầu chỉ là cắn môi nức nở, sau đó lại trực tiếp không che giấu, ôm lấy cổ hắn gào lên khóc.

Mà Tư Cảnh chỉ có thể ôn nhu xuôi theo lưng cậu, lặp đi lặp lại từ xin lỗi.

Rốt cuộc không biết qua bao lâu, Ôn Hi khóc mệt rồi, thanh âm dần dần nhỏ lại, Tư Cảnh nắm hai vai cậu, nhẹ nhàng buông cậu ra.

"Đừng khóc nữa mà."

Kèm theo những lời này, là một cái hôn cực kỳ dịu dàng, dừng ở trên đôi mắt của Ôn Hi.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận