Siêu Cấp Máy Tính - Chương 12: Sao chổi Halley
Chương trước- Chương 1: Máy tính đến từ tương lai
- Chương 2: Lời nhắn của cháu nội
- Chương 3: Siêu máy tính sinh vật
- Chương 4: Laptop biến thành đồng hồ
- Chương 5: Bắt trộm (1/2)
- Chương 6: Bắt trộm (2/2)
- Chương 7: Virus trên mạng
- Chương 8: Phong Hỏa cháy lan trên đồng cỏ (1/3)
- Chương 9: Phong Hỏa cháy lan trên đồng cỏ (2/3)
- Chương 10: Phong Hỏa cháy lan trên đồng cỏ (3/3)
- Chương 11: Cao Hiểu Tiết
- Chương 12: Sao chổi Halley
- Chương 13: Khắc tinh của muỗi
- Chương 14: Thực tế ảo - cây Bạch Quả
- Chương 15: Thủ môn
- Chương 16: Hai Game BC
- Chương 17: Mô phỏng chiến đấu và miễu sát [một chiêu là chết]
- Chương 18: Đội Trung Quốc kém cỏi nhất lịch sử
- Chương 19: Vì sao lên cơn?
- Chương 20: Dập lá lách [tỳ tạng]
- Chương 21: Thần y? Bán tiên?
- Chương 22: Snake - tường lửa [firewall] biến thái
- Chương 23: SMMH ở đâu?
- Chương 24: Một giờ cuối cùng
- Chương 25: Thời khắc tối hậu, SMMH xuất hiện!
- Chương 26: Cho các ngươi 8 giờ
- Chương 27: Tường lửa thần cấp [cấp độ của thần]
- Chương 28: Trừng phạt Snake!
- Chương 29: Thái độ của quân đội
- Chương 30: Bắt đầu trưởng thành
- Chương 31: “Thịt gà” hình người
- Chương 32: Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều
- Chương 33: Bạn nhảy
- Chương 34: Yêu tinh Quản Dịch
- Chương 35: Cây Tiên Nhân Chưởng [một loài xương rồng] nở hoa
- Chương 36: Bệnh dại (1/2)
- Chương 37: Bệnh dại (2/2)
- Chương 38: Con thỏ nóng nảy cũng cắn người!
- Chương 39: Khống chế
- Chương 40: Bệnh nan y
- Chương 41: Hy vọng
- Chương 42-43: Nồi cơm vàng (1/3)
- Chương 44: Nồi cơm vàng (2/3)
- Chương 45: Nồi cơm vàng (3/3)
- Chương 46: Ngôn ngữ lập trình "Hán Ngữ"
- Chương 47: Bắt đầu học tập
- Chương 48: Yoga? Thể thuật?
- Chương 49: Bài tập thể dục theo đài số 9
- Chương 50: Đừng có sờ!
- Chương 51: "Thẩm du" không khó
- Chương 52: Kim Dung truyền kỳ
- Chương 53: Game có hình ảnh xấu xí
- Chương 54: Tiệc mừng công
- Chương 55: Bình luận đầy ác ý
- Chương 56: Đại sư RPG
- Chương 57: Cực kỳ đúng lúc
- Chương 58: SMMH xuất hiện! / Cho ngươi một tháng
- Chương 59: Thần tích (1/2)
- Chương 60: Thần tích (2/2)
- Chương 61: Sự giúp đỡ của sư huynh và sư tỷ
- Chương 62: Kế hoạch "Nhà quê" - Bàn bạc
- Chương 63: Một tháng
- Chương 64: Kế hoạch "Nhà quê" - Bắt đầu
- Chương 65: Kế hoạch "Nhà quê" - Quảng cáo miễn phí giúp ngươi!
- Chương 66: Kế hoạch "Nhà quê" - Thu lưới!
- Chương 67: Kế hoạch "Nhà quê" - Game gây chấn động!
- Chương 68: Toàn thắng
- Chương 69: Nổi tiếng
- Chương 70: Tháng Mười hai
- Chương 71: Lần hẹn hò đầu tiên
- Chương 72: Năng lực hô hấp tăng mạnh
- Chương 73: Khúc nhạc đệm cho tương lai
- Chương 74: Tên Cắt Cổ?
- Chương 75: Tên Cắt Cổ!
- Chương 76: Hòn đá điên cuồng (1/2)
- Chương 77: Hòn đá điên cuồng (2/2)
- Chương 78: Ý tưởng cho tiệm bánh ngọt
- Chương 79: Truy lùng tên Cắt Cổ
- Chương 80: Đột nhập
- Chương 81: Âm nhạc vang lên
- Chương 82: Tiềm thức Đại Bi chú
- Chương 83: Một mình chống N!
- Chương 84: Ôn bài
- Chương 85: Uyên ương đồng mệnh
- Chương 86: Thi học kỳ
- Chương 87: Ở chung
- Chương 88: Mã độc trên mạng
- Chương 89: Hệ thống mô phỏng
- Chương 90: Thay đổi thủ đoạn công kích
- Chương 91: Chiến trường Hồng Khách
- Chương 92: Nắm chặt cái dạ dày của ngươi
- Chương 93: Mất điện
- Chương 94: Đêm đầu tiên
- Chương 95: Ai da
- Chương 96: Nằm vùng tiệm bánh ngọt
- Chương 97: Đột nhập thành công
- Chương 98: Melamine
- Chương 99: Nguy hại
- Chương 100: SMMH xuất hiện
- Chương 101: Thiết bị kiểm tra an toàn vệ sinh thực phẩm dân dụng
- Chương 102: Phát tài
- Chương 103: Sự kiện vệ sinh an toàn thực phẩm kết thúc
- Chương 104: Tâm tư của Quản Dịch
- Chương 105: Quản Dịch đến!
- Chương 106: Tiện Nam
- Chương 107: Trúng tà
- Chương 108: Tiềm thức ca khúc
- Chương 109: Ca khúc đáng sợ!
- Chương 110: Đại Bi Chú và Ác Ma Chi Ca
- Chương 111: Manh mối!
- Chương 112: Bữa tối ngày lễ tình nhân!
- Chương 113: Thủ Khúc Giao Chiến
- Chương 114: Ảo tưởng Thiên đường!!!
- Chương 115: Lựa Chọn!
- Chương 116: Đêm đầu tiên của nhất nam lưỡng nữ!!!
- Chương 117: Nụ hôn đầu tiên!
- Chương 118: Đại sư thiết kế nội thất
- Chương 119: Web game
- Chương 120: Gặp mặt "Cha vợ"
- Chương 121: Tự do!
- Chương 122: FOX
- Chương 123: Video 64KB!
- Chương 124: Đàm phán
- Chương 125: Hình thức ban đầu
- Chương 126: Kẻ làm ra Virut Phong Hoả!
- Chương 127: Tổ chức thần bí (thượng)
- Chương 128: Tổ chức thần bí (hạ)
- Chương 129: Sự tồn tại của tổ chức X
- Chương 130: Là đúng hay sai?
- Chương 131: Con đường thứ ba
- Chương 132: Kết cấu chuỗi DNA
- Chương 133: Uy Hiếp
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Siêu Cấp Máy Tính
Chương 12: Sao chổi Halley
Chương 12: Sao chổi Halley
Lúc tới nơi, Trần Húc mới nhìn rõ cô bé này chính là người ngồi cạnh Trạm Tinh và nói “phim xxx” trong lớp học.
Vừa rồi, hắn và Ngô Nguyên mới ăn cơm trong căn tin xong, rảnh rỗi không có việc gì nên đi tới sân thể dục, khi đến cạnh sân bóng thấy bọn Tần Tiểu Ngạn đang đá bóng, hai người sinh ra hứng thú, đứng dựa vào lan can nhìn một lúc, đúng lúc chứng kiến Lưu Quảng để bóng trên mặt đất, sau đó bày ra tư thế đá phạt, nhắm ngay Cao Hiểu Tiết mà sút.
Khoảng cách giữa hai người đại khái khoảng 30m, đối với một cầu thủ thì khoảng cách này sút trúng mục tiêu không phải là chuyện gì quá khó. Với lại, Lưu Quảng dám mặc áo số 23 Real Madrid là do ngoài việc hắn đẹp trai nhất Khoa Hóa thì hắn còn chuyền bóng rất chính xác, nên người này tự cho mình là "Beckham Khoa Hóa học"
Lúc đó Trần Húc không nhận ra Cao Hiểu Tiết, nhưng chỉ cần không phải là thằng ngốc thì có thể nhìn ra ý đồ của người này. Vốn Trần Húc không muốn để ý tới chuyện này, nhưng thấy cô gái kia cực khổ đem nước cho bọn Tần Tiểu Ngạn, Trần Húc liền nhận định nhất định cô gái này là người một nhà. Trần Húc không thể chấp nhận chuyện người một nhà bị khi dễ hoặc bị lừa, vì thế hắn liền chạy tới nhanh như chớp.
Nghe Trần Húc nói như vậy, bọn Tần Tiểu Ngạn bên cạnh - mới vừa uống nước xong, đang chuẩn bị tiếp tục bóng - liền vây quanh lại đây, không khí nhất thời trầm xuống.
Lưu Quảng không nghĩ tới chuyện mình bị người ta vạch trần ngay tận mặt, nhất thời xấu hổ nói không nên lời, bộ dáng này của hắn đã chứng minh lời Trần Húc, mà đám bạn của Lưu Quảng - vốn đang đứng từ xa xem náo nhiệt - phát hiện tình huống không đúng cũng xông tới.
Cao Hiểu Tiết vẫn cho rằng mình là một người thông minh lanh lợi, ít ra thì IQ của nàng không thấp. Lúc này còn không rõ chuyện gì xảy ra sao? Tuy nàng không biết người bênh vực lẽ phải, nhưng thoạt nhìn thấy hơi quen, hình như là bạn cùng lớp. Dưới tình huống này tự nhiên nàng sẽ tin tưởng bạn cùng lớp.
"Mày nói bậy!" Sau một lúc lâu, Lưu Quảng mới rặn ra được một câu, sau đó nhìn về phía Cao Hiểu Tiết, hắn thất vọng phát hiện, cô gái nhỏ xinh này đang dùng bộ mặt khinh bỉ nhìn mình.
"Biết ngay mà, ai cũng đoán được anh sẽ nói tôi nói hưu nói vượn, lời thoại không có gì mới cả" Trần Húc khinh bỉ nói, "Nếu trong lòng anh không có quỷ, anh có dám thề: ‘nếu anh cố ý đá trúng nàng thì vợ anh cả đời là xử nữ’ trước mặt mọi người không?"
Mọi người ở đây, kể cả Lưu Quảng, đều toát mồ hôi, nghĩ thầm, lời thề này thật sự là rất độc ác, hiện giờ thời đại thay đổi, toàn sinh ra những tư tưởng không thuần khiết như thế.
Sắc mặt Lưu Quảng lúc đỏ lúc trắng, hoàn hảo, trời tối đen nên không ai thấy rõ ràng cả, hắn oán độc trừng mắt với Trần Húc một cái, ngay cả một câu giải thích cũng lười nói, hắn và mấy thằng bạn mặt mày tối sầm, cứ như vậy đi ra ngoài. Đi ra bên ngoài, đám Trần Húc nghe Lưu Quảng nói với người bên cạnh một câu: "Đíu mịa, kiêu ngạo cái gì? Đá bóng mà kêu mỹ nữ theo, không ăn sh.t mới lạ! Chó má!"
Nghe nói như thế, sắc mặt mọi người Khoa CNTT trở nên vô cùng khó coi!
"Anh đứng lại cho tôi! Có ngon thì lặp lại lần nữa!" Một âm thanh vang lên, mọi người phát hiện người mở miệng chính là Cao Hiểu Tiết!
Lúc biết Lưu Quảng lừa mình nàng cũng không phẫn nộ, nhưng hiện giờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái Giang Nam này lại đỏ lên, chỉ vào Lưu Quảng nói: "Anh có ngon thì lặp lại lần nữa!"
Âm thanh thanh thúy vang dội toàn bộ sân thể dục, có không ít ánh mắt tập trung về phía này.
Lúc này Lưu Quảng có ý muốn tự sát cho rồi, trước mắt bao nhiêu người, ngươi có thể làm cái gì với con gái người ta? Đừng nói là đánh, chỉ sợ cho dù cãi lại một câu thôi đã bị người chung quanh mắng chửi, khinh bỉ nhục đến chết mất!
Hắn nghĩ lúc này mà không nói gì thì sao này không còn mặt mũi lăn lộn ở đại học Tổng hợp này nữa, nên hắn liền bày ra tư thái chó chết nói: "Sao vậy? Kỹ thuật kém mà không cho người ta nói hả? Bóng đá là một môn thể thao chú ý thực lực vận động, tôi ăn ngay nói thật mà. Các người nếu không phục thì chúng tôi cũng không khi dễ, vậy theo lời vừa nói đi, các người năm nhất vậy đấu với đội năm nhất khoa chúng tôi một trận là biết ngay"
"F..k, ai sợ ai!" Cả bọn Tần Tiểu Ngạn đều phát hỏa, cả đám gào lên ầm ĩ.
Cao Hiểu Tiết cắn hàm răng: "Sắp xếp ngày đi!"
Đám gia súc kia cười ha ha, nói “Tụi tao cũng không khi dễ đám lính mới tụi mày, thấy đám tụi mày còn chưa có đồng phục nữa, vậy một tuần sau đi, cho tụi mày thời gian đi bộ đồng phục, rồi huấn luyện huấn luyện, đến lúc đó không thua thảm quá là được”
Quá kiêu ngạo! Đám năm nhất CNTT có xúc động muốn quần ẩu một trận! Trần Húc tức giận, hận không thể đè đầu của thằng này xuống mặt đất, dùng 3 chiêu đánh hổ của Võ Tòng đập cho cái mặt của nó vỡ ra. Bất quá, phía sau đã có người ra mặt giúp hắn, tại cửa vào sân bóng có một thanh âm quen thuộc vang lên: "Đíu mịa, thằng nào trong này đang ăn hiếp sư đệ, sư muội của tao?!"
Trần Húc mừng rỡ quay đầu nhìn, người tới là Vương Đống. Mà đám Lưu Quảng thấy Vương Đống thì sắc mặt đều biến đổi.
"ĐM thằng nào gây sự đâu?" Vương Đống mặc áo thun ba lỗ, mặc cái quần cộc, trên chân xỏ một đôi dép lào [dép lê], nhìn thế nào thì hắn cũng giống giang hồ hơn là sinh viên, nhìn thấy Lưu Quảng, lại thấy Cao Hiểu Tiết mặt đỏ bừng, Vương Đống biết rõ bản tính Lưu Quảng nên không chút khách khí nói với Lưu Quảng: "Lưu Quảng, mày quậy thế nào ở khoa khác thì tao đíu thèm để ý, nhưng Khoa CNTT không phải là chỗ để mày quậy nhá, biến!"
Quá ngưu!
Đám gà năm nhất hết sức sùng bái vị sư huynh này như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn không ngừng! Chẳng những là do hắn nói chuyện không chút khách khí, bảo vệ bọn họ như gà mẹ che chở gà con, quan trọng hơn là Vương Đống nói khó nghe như vậy – gần như mắng Lưu Quảng như mắng chó – nhưng thằng mặt trắng này chỉ biết nghiến răng, rắm cũng không dám thả!
Lúc này Trần Húc kể sơ qua chuyện vừa rồi, chuyện này không những Vương Đống, mà mấy người bạn bên cạnh hắn cũng đều cười lạnh nói: "Ghê vậy à? Đội bóng Khoa Hóa tụi mày dám lớn tiếng với đội Khoa CNTT khi nào vậy? Hay là tụi mày đã quên cái gì là sao chổi Halley?"
Nghe những lời này, mặt mày đám sinh viên Khoa Hóa càng khó nhìn hơn. Trần Húc ngạc nhiên hỏi một sư huynh bên cạnh: "Sao chổi Halley là sao?"
"Không có gì," vị sư huynh kia thấy đám sư đệ và mỹ nữ kia đang vểnh tai nghe thì cố ý cười lạnh một tiếng, nói rất lớn: "Chỉ có thể trách Khoa Hóa quá kém mà thôi, liên tiếp 4 năm, trường tổ chức ‘Cúp bóng đá đại học Tổng hợp’, Khoa Hóa đều được phân cùng bảng với Khoa CNTT chúng ta, bọn hắn chưa hề thắng chúng ta trận nào, trước sau bị ghi 76 bàn thắng, chia đều mỗi năm là 19 quả. Vì chu kỳ vận chuyển của sao chổi Halley là 76 năm, cho nên kêu bọn họ là sao chổi Halley!"
Hắn nói rất lớn tiếng, mọi người đang vây quanh xem náo nhiệt đều nghe rất rõ ràng, nhất thời một trận cười vang. Trong Khoa Hóa học có vài người đã chịu không nổi, Lưu Quảng đứng ra nói: "F..k! Vương Đống, tao không phủ nhận đội bóng khóa trên của bọn tao không bằng tụi mày..."
Hắn nói còn chưa nói xong, bên cạnh lập tức đã ồn ào: "Muốn phủ nhận cũng không được, trừ phi Khoa Hóa học tụi mày học theo tụi cây gậy [Hàn Quốc]!"
Sắc mặt Lưu Quảng trắng bệch, cũng không để ý tới, nói tiếp: "Nhưng bắt đầu từ năm nay, Khoa CNTT của tụi mày sẽ mất hết ưu thế! Không tin thì cho hai đội năm nhất thi đấu, dựa vào thực lực nói chuyện!"
Vương Đống là đội trưởng đội bóng Khoa CNTT, tất nhiên là biết chuyện nhà mình. Năm nay nhân tài không có, thực lực kém mấy năm trước không ít. Vì thế Vương Đống hèn mọn nói “Có bản lĩnh thì đội tụi mày tự thi đấu với tụi tao, coi ai thua cho biết”
Bọn Lưu Quảng ngậm miệng lại, ra vẻ không thèm nói chuyện với đám Vương Đống.
"Đấu thì đấu!" Lúc này, Cao Hiểu Tiết tức đến nổ phổi, thật sự là “thúc thúc có thể nhẫn thẩm thẩm không thể nhẫn”?!
"Cuối tuần ngày, 3 giờ chiều!"
"Cứ như vậy đi!"
Nhìn vẻ mặt tươi cười Lưu Quảng lộ ra một tia âm mưu đã được thực hiện, Trần Húc ở bên cạnh nhịn không được, nhịn không được thì làm sao nói cái gì tốt được? “ĐM, lúc đó tụi mày thắng thì được cái gì?”
Những lời này làm cho đám Lưu Quảng đứng lại, hỏi “Mày có ý gì”?
Trần Húc thấy chính mình phải bày tỏ khí phách, nói: "Tao thật sự không rõ, cho dù năm nhất khoa tụi mày thắng thì nói lên được cái gì? Nói lên Khoa Hóa học tụi mgưu hả? Tao khinh! Làm ơn thông minh dùm chút đi? Năm nhất mới vừa khai giảng, thực lực đội bóng được quyết định bởi với cái gì? Quyết định bởi trình độ đá bóng trướckhi bọn hắn lên đại học! Có quan hệ gì tới Khoa Hóa học tụi mày? Tụi nó có phải do Khoa Hóa học tụi mày đào tạo ra đâu!"
Nghe những lời này, một đám gia súc bên cạnh lập tức ồn ào, Cao Hiểu Tiết nhìn Trần Húc với ánh mắt tán thưởng, cảm thấy gia súc này thông minh lanh lợi, thoạt nhìn cũng rất thuận mắt.
Trần Húc thấy lời của mình có hiệu quả, đắc ý đứng lên nói: "Hơn nữa! Cho dù tụi mày đá thật tốt thì như thế nào?! Đám heo trong đội tuyển Trung Quốc không phải là đá tốt nhất sao? Tụi mày đá tốt quá thì vào đội tuyển quốc gia đi?!"
Nói xong, Trần Húc cảm thấy rất đắc ý, nhưng rất nhanh hắn phát hiện có chút không đúng.
Không riêng sắc mặt bọn Lưu Quảng âm trầm giống như mình thiếu bọn họ mấy trăm vạn vậy, mà ngay cả Vương Đống, sắc mặt bọn Tần Tiểu Ngạn cũng đều khó coi muốn chết, Cao Hiểu Tiết nghiến răng kèn kẹt, có bộ dáng như hận không thể tiến tới cắn mình mấy cái!
Trần Húc gãi gãi đầu: "Tui nói sai cái gì sao?"
Lúc tới nơi, Trần Húc mới nhìn rõ cô bé này chính là người ngồi cạnh Trạm Tinh và nói “phim xxx” trong lớp học.
Vừa rồi, hắn và Ngô Nguyên mới ăn cơm trong căn tin xong, rảnh rỗi không có việc gì nên đi tới sân thể dục, khi đến cạnh sân bóng thấy bọn Tần Tiểu Ngạn đang đá bóng, hai người sinh ra hứng thú, đứng dựa vào lan can nhìn một lúc, đúng lúc chứng kiến Lưu Quảng để bóng trên mặt đất, sau đó bày ra tư thế đá phạt, nhắm ngay Cao Hiểu Tiết mà sút.
Khoảng cách giữa hai người đại khái khoảng 30m, đối với một cầu thủ thì khoảng cách này sút trúng mục tiêu không phải là chuyện gì quá khó. Với lại, Lưu Quảng dám mặc áo số 23 Real Madrid là do ngoài việc hắn đẹp trai nhất Khoa Hóa thì hắn còn chuyền bóng rất chính xác, nên người này tự cho mình là "Beckham Khoa Hóa học"
Lúc đó Trần Húc không nhận ra Cao Hiểu Tiết, nhưng chỉ cần không phải là thằng ngốc thì có thể nhìn ra ý đồ của người này. Vốn Trần Húc không muốn để ý tới chuyện này, nhưng thấy cô gái kia cực khổ đem nước cho bọn Tần Tiểu Ngạn, Trần Húc liền nhận định nhất định cô gái này là người một nhà. Trần Húc không thể chấp nhận chuyện người một nhà bị khi dễ hoặc bị lừa, vì thế hắn liền chạy tới nhanh như chớp.
Nghe Trần Húc nói như vậy, bọn Tần Tiểu Ngạn bên cạnh - mới vừa uống nước xong, đang chuẩn bị tiếp tục bóng - liền vây quanh lại đây, không khí nhất thời trầm xuống.
Lưu Quảng không nghĩ tới chuyện mình bị người ta vạch trần ngay tận mặt, nhất thời xấu hổ nói không nên lời, bộ dáng này của hắn đã chứng minh lời Trần Húc, mà đám bạn của Lưu Quảng - vốn đang đứng từ xa xem náo nhiệt - phát hiện tình huống không đúng cũng xông tới.
Cao Hiểu Tiết vẫn cho rằng mình là một người thông minh lanh lợi, ít ra thì IQ của nàng không thấp. Lúc này còn không rõ chuyện gì xảy ra sao? Tuy nàng không biết người bênh vực lẽ phải, nhưng thoạt nhìn thấy hơi quen, hình như là bạn cùng lớp. Dưới tình huống này tự nhiên nàng sẽ tin tưởng bạn cùng lớp.
"Mày nói bậy!" Sau một lúc lâu, Lưu Quảng mới rặn ra được một câu, sau đó nhìn về phía Cao Hiểu Tiết, hắn thất vọng phát hiện, cô gái nhỏ xinh này đang dùng bộ mặt khinh bỉ nhìn mình.
"Biết ngay mà, ai cũng đoán được anh sẽ nói tôi nói hưu nói vượn, lời thoại không có gì mới cả" Trần Húc khinh bỉ nói, "Nếu trong lòng anh không có quỷ, anh có dám thề: ‘nếu anh cố ý đá trúng nàng thì vợ anh cả đời là xử nữ’ trước mặt mọi người không?"
Mọi người ở đây, kể cả Lưu Quảng, đều toát mồ hôi, nghĩ thầm, lời thề này thật sự là rất độc ác, hiện giờ thời đại thay đổi, toàn sinh ra những tư tưởng không thuần khiết như thế.
Sắc mặt Lưu Quảng lúc đỏ lúc trắng, hoàn hảo, trời tối đen nên không ai thấy rõ ràng cả, hắn oán độc trừng mắt với Trần Húc một cái, ngay cả một câu giải thích cũng lười nói, hắn và mấy thằng bạn mặt mày tối sầm, cứ như vậy đi ra ngoài. Đi ra bên ngoài, đám Trần Húc nghe Lưu Quảng nói với người bên cạnh một câu: "Đíu mịa, kiêu ngạo cái gì? Đá bóng mà kêu mỹ nữ theo, không ăn sh.t mới lạ! Chó má!"
Nghe nói như thế, sắc mặt mọi người Khoa CNTT trở nên vô cùng khó coi!
"Anh đứng lại cho tôi! Có ngon thì lặp lại lần nữa!" Một âm thanh vang lên, mọi người phát hiện người mở miệng chính là Cao Hiểu Tiết!
Lúc biết Lưu Quảng lừa mình nàng cũng không phẫn nộ, nhưng hiện giờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái Giang Nam này lại đỏ lên, chỉ vào Lưu Quảng nói: "Anh có ngon thì lặp lại lần nữa!"
Âm thanh thanh thúy vang dội toàn bộ sân thể dục, có không ít ánh mắt tập trung về phía này.
Lúc này Lưu Quảng có ý muốn tự sát cho rồi, trước mắt bao nhiêu người, ngươi có thể làm cái gì với con gái người ta? Đừng nói là đánh, chỉ sợ cho dù cãi lại một câu thôi đã bị người chung quanh mắng chửi, khinh bỉ nhục đến chết mất!
Hắn nghĩ lúc này mà không nói gì thì sao này không còn mặt mũi lăn lộn ở đại học Tổng hợp này nữa, nên hắn liền bày ra tư thái chó chết nói: "Sao vậy? Kỹ thuật kém mà không cho người ta nói hả? Bóng đá là một môn thể thao chú ý thực lực vận động, tôi ăn ngay nói thật mà. Các người nếu không phục thì chúng tôi cũng không khi dễ, vậy theo lời vừa nói đi, các người năm nhất vậy đấu với đội năm nhất khoa chúng tôi một trận là biết ngay"
"F..k, ai sợ ai!" Cả bọn Tần Tiểu Ngạn đều phát hỏa, cả đám gào lên ầm ĩ.
Cao Hiểu Tiết cắn hàm răng: "Sắp xếp ngày đi!"
Đám gia súc kia cười ha ha, nói “Tụi tao cũng không khi dễ đám lính mới tụi mày, thấy đám tụi mày còn chưa có đồng phục nữa, vậy một tuần sau đi, cho tụi mày thời gian đi bộ đồng phục, rồi huấn luyện huấn luyện, đến lúc đó không thua thảm quá là được”
Quá kiêu ngạo! Đám năm nhất CNTT có xúc động muốn quần ẩu một trận! Trần Húc tức giận, hận không thể đè đầu của thằng này xuống mặt đất, dùng 3 chiêu đánh hổ của Võ Tòng đập cho cái mặt của nó vỡ ra. Bất quá, phía sau đã có người ra mặt giúp hắn, tại cửa vào sân bóng có một thanh âm quen thuộc vang lên: "Đíu mịa, thằng nào trong này đang ăn hiếp sư đệ, sư muội của tao?!"
Trần Húc mừng rỡ quay đầu nhìn, người tới là Vương Đống. Mà đám Lưu Quảng thấy Vương Đống thì sắc mặt đều biến đổi.
"ĐM thằng nào gây sự đâu?" Vương Đống mặc áo thun ba lỗ, mặc cái quần cộc, trên chân xỏ một đôi dép lào [dép lê], nhìn thế nào thì hắn cũng giống giang hồ hơn là sinh viên, nhìn thấy Lưu Quảng, lại thấy Cao Hiểu Tiết mặt đỏ bừng, Vương Đống biết rõ bản tính Lưu Quảng nên không chút khách khí nói với Lưu Quảng: "Lưu Quảng, mày quậy thế nào ở khoa khác thì tao đíu thèm để ý, nhưng Khoa CNTT không phải là chỗ để mày quậy nhá, biến!"
Quá ngưu!
Đám gà năm nhất hết sức sùng bái vị sư huynh này như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn không ngừng! Chẳng những là do hắn nói chuyện không chút khách khí, bảo vệ bọn họ như gà mẹ che chở gà con, quan trọng hơn là Vương Đống nói khó nghe như vậy – gần như mắng Lưu Quảng như mắng chó – nhưng thằng mặt trắng này chỉ biết nghiến răng, rắm cũng không dám thả!
Lúc này Trần Húc kể sơ qua chuyện vừa rồi, chuyện này không những Vương Đống, mà mấy người bạn bên cạnh hắn cũng đều cười lạnh nói: "Ghê vậy à? Đội bóng Khoa Hóa tụi mày dám lớn tiếng với đội Khoa CNTT khi nào vậy? Hay là tụi mày đã quên cái gì là sao chổi Halley?"
Nghe những lời này, mặt mày đám sinh viên Khoa Hóa càng khó nhìn hơn. Trần Húc ngạc nhiên hỏi một sư huynh bên cạnh: "Sao chổi Halley là sao?"
"Không có gì," vị sư huynh kia thấy đám sư đệ và mỹ nữ kia đang vểnh tai nghe thì cố ý cười lạnh một tiếng, nói rất lớn: "Chỉ có thể trách Khoa Hóa quá kém mà thôi, liên tiếp 4 năm, trường tổ chức ‘Cúp bóng đá đại học Tổng hợp’, Khoa Hóa đều được phân cùng bảng với Khoa CNTT chúng ta, bọn hắn chưa hề thắng chúng ta trận nào, trước sau bị ghi 76 bàn thắng, chia đều mỗi năm là 19 quả. Vì chu kỳ vận chuyển của sao chổi Halley là 76 năm, cho nên kêu bọn họ là sao chổi Halley!"
Hắn nói rất lớn tiếng, mọi người đang vây quanh xem náo nhiệt đều nghe rất rõ ràng, nhất thời một trận cười vang. Trong Khoa Hóa học có vài người đã chịu không nổi, Lưu Quảng đứng ra nói: "F..k! Vương Đống, tao không phủ nhận đội bóng khóa trên của bọn tao không bằng tụi mày..."
Hắn nói còn chưa nói xong, bên cạnh lập tức đã ồn ào: "Muốn phủ nhận cũng không được, trừ phi Khoa Hóa học tụi mày học theo tụi cây gậy [Hàn Quốc]!"
Sắc mặt Lưu Quảng trắng bệch, cũng không để ý tới, nói tiếp: "Nhưng bắt đầu từ năm nay, Khoa CNTT của tụi mày sẽ mất hết ưu thế! Không tin thì cho hai đội năm nhất thi đấu, dựa vào thực lực nói chuyện!"
Vương Đống là đội trưởng đội bóng Khoa CNTT, tất nhiên là biết chuyện nhà mình. Năm nay nhân tài không có, thực lực kém mấy năm trước không ít. Vì thế Vương Đống hèn mọn nói “Có bản lĩnh thì đội tụi mày tự thi đấu với tụi tao, coi ai thua cho biết”
Bọn Lưu Quảng ngậm miệng lại, ra vẻ không thèm nói chuyện với đám Vương Đống.
"Đấu thì đấu!" Lúc này, Cao Hiểu Tiết tức đến nổ phổi, thật sự là “thúc thúc có thể nhẫn thẩm thẩm không thể nhẫn”?!
"Cuối tuần ngày, 3 giờ chiều!"
"Cứ như vậy đi!"
Nhìn vẻ mặt tươi cười Lưu Quảng lộ ra một tia âm mưu đã được thực hiện, Trần Húc ở bên cạnh nhịn không được, nhịn không được thì làm sao nói cái gì tốt được? “ĐM, lúc đó tụi mày thắng thì được cái gì?”
Những lời này làm cho đám Lưu Quảng đứng lại, hỏi “Mày có ý gì”?
Trần Húc thấy chính mình phải bày tỏ khí phách, nói: "Tao thật sự không rõ, cho dù năm nhất khoa tụi mày thắng thì nói lên được cái gì? Nói lên Khoa Hóa học tụi mgưu hả? Tao khinh! Làm ơn thông minh dùm chút đi? Năm nhất mới vừa khai giảng, thực lực đội bóng được quyết định bởi với cái gì? Quyết định bởi trình độ đá bóng trướckhi bọn hắn lên đại học! Có quan hệ gì tới Khoa Hóa học tụi mày? Tụi nó có phải do Khoa Hóa học tụi mày đào tạo ra đâu!"
Nghe những lời này, một đám gia súc bên cạnh lập tức ồn ào, Cao Hiểu Tiết nhìn Trần Húc với ánh mắt tán thưởng, cảm thấy gia súc này thông minh lanh lợi, thoạt nhìn cũng rất thuận mắt.
Trần Húc thấy lời của mình có hiệu quả, đắc ý đứng lên nói: "Hơn nữa! Cho dù tụi mày đá thật tốt thì như thế nào?! Đám heo trong đội tuyển Trung Quốc không phải là đá tốt nhất sao? Tụi mày đá tốt quá thì vào đội tuyển quốc gia đi?!"
Nói xong, Trần Húc cảm thấy rất đắc ý, nhưng rất nhanh hắn phát hiện có chút không đúng.
Không riêng sắc mặt bọn Lưu Quảng âm trầm giống như mình thiếu bọn họ mấy trăm vạn vậy, mà ngay cả Vương Đống, sắc mặt bọn Tần Tiểu Ngạn cũng đều khó coi muốn chết, Cao Hiểu Tiết nghiến răng kèn kẹt, có bộ dáng như hận không thể tiến tới cắn mình mấy cái!
Trần Húc gãi gãi đầu: "Tui nói sai cái gì sao?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Máy tính đến từ tương lai
- Chương 2: Lời nhắn của cháu nội
- Chương 3: Siêu máy tính sinh vật
- Chương 4: Laptop biến thành đồng hồ
- Chương 5: Bắt trộm (1/2)
- Chương 6: Bắt trộm (2/2)
- Chương 7: Virus trên mạng
- Chương 8: Phong Hỏa cháy lan trên đồng cỏ (1/3)
- Chương 9: Phong Hỏa cháy lan trên đồng cỏ (2/3)
- Chương 10: Phong Hỏa cháy lan trên đồng cỏ (3/3)
- Chương 11: Cao Hiểu Tiết
- Chương 12: Sao chổi Halley
- Chương 13: Khắc tinh của muỗi
- Chương 14: Thực tế ảo - cây Bạch Quả
- Chương 15: Thủ môn
- Chương 16: Hai Game BC
- Chương 17: Mô phỏng chiến đấu và miễu sát [một chiêu là chết]
- Chương 18: Đội Trung Quốc kém cỏi nhất lịch sử
- Chương 19: Vì sao lên cơn?
- Chương 20: Dập lá lách [tỳ tạng]
- Chương 21: Thần y? Bán tiên?
- Chương 22: Snake - tường lửa [firewall] biến thái
- Chương 23: SMMH ở đâu?
- Chương 24: Một giờ cuối cùng
- Chương 25: Thời khắc tối hậu, SMMH xuất hiện!
- Chương 26: Cho các ngươi 8 giờ
- Chương 27: Tường lửa thần cấp [cấp độ của thần]
- Chương 28: Trừng phạt Snake!
- Chương 29: Thái độ của quân đội
- Chương 30: Bắt đầu trưởng thành
- Chương 31: “Thịt gà” hình người
- Chương 32: Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều
- Chương 33: Bạn nhảy
- Chương 34: Yêu tinh Quản Dịch
- Chương 35: Cây Tiên Nhân Chưởng [một loài xương rồng] nở hoa
- Chương 36: Bệnh dại (1/2)
- Chương 37: Bệnh dại (2/2)
- Chương 38: Con thỏ nóng nảy cũng cắn người!
- Chương 39: Khống chế
- Chương 40: Bệnh nan y
- Chương 41: Hy vọng
- Chương 42-43: Nồi cơm vàng (1/3)
- Chương 44: Nồi cơm vàng (2/3)
- Chương 45: Nồi cơm vàng (3/3)
- Chương 46: Ngôn ngữ lập trình "Hán Ngữ"
- Chương 47: Bắt đầu học tập
- Chương 48: Yoga? Thể thuật?
- Chương 49: Bài tập thể dục theo đài số 9
- Chương 50: Đừng có sờ!
- Chương 51: "Thẩm du" không khó
- Chương 52: Kim Dung truyền kỳ
- Chương 53: Game có hình ảnh xấu xí
- Chương 54: Tiệc mừng công
- Chương 55: Bình luận đầy ác ý
- Chương 56: Đại sư RPG
- Chương 57: Cực kỳ đúng lúc
- Chương 58: SMMH xuất hiện! / Cho ngươi một tháng
- Chương 59: Thần tích (1/2)
- Chương 60: Thần tích (2/2)
- Chương 61: Sự giúp đỡ của sư huynh và sư tỷ
- Chương 62: Kế hoạch "Nhà quê" - Bàn bạc
- Chương 63: Một tháng
- Chương 64: Kế hoạch "Nhà quê" - Bắt đầu
- Chương 65: Kế hoạch "Nhà quê" - Quảng cáo miễn phí giúp ngươi!
- Chương 66: Kế hoạch "Nhà quê" - Thu lưới!
- Chương 67: Kế hoạch "Nhà quê" - Game gây chấn động!
- Chương 68: Toàn thắng
- Chương 69: Nổi tiếng
- Chương 70: Tháng Mười hai
- Chương 71: Lần hẹn hò đầu tiên
- Chương 72: Năng lực hô hấp tăng mạnh
- Chương 73: Khúc nhạc đệm cho tương lai
- Chương 74: Tên Cắt Cổ?
- Chương 75: Tên Cắt Cổ!
- Chương 76: Hòn đá điên cuồng (1/2)
- Chương 77: Hòn đá điên cuồng (2/2)
- Chương 78: Ý tưởng cho tiệm bánh ngọt
- Chương 79: Truy lùng tên Cắt Cổ
- Chương 80: Đột nhập
- Chương 81: Âm nhạc vang lên
- Chương 82: Tiềm thức Đại Bi chú
- Chương 83: Một mình chống N!
- Chương 84: Ôn bài
- Chương 85: Uyên ương đồng mệnh
- Chương 86: Thi học kỳ
- Chương 87: Ở chung
- Chương 88: Mã độc trên mạng
- Chương 89: Hệ thống mô phỏng
- Chương 90: Thay đổi thủ đoạn công kích
- Chương 91: Chiến trường Hồng Khách
- Chương 92: Nắm chặt cái dạ dày của ngươi
- Chương 93: Mất điện
- Chương 94: Đêm đầu tiên
- Chương 95: Ai da
- Chương 96: Nằm vùng tiệm bánh ngọt
- Chương 97: Đột nhập thành công
- Chương 98: Melamine
- Chương 99: Nguy hại
- Chương 100: SMMH xuất hiện
- Chương 101: Thiết bị kiểm tra an toàn vệ sinh thực phẩm dân dụng
- Chương 102: Phát tài
- Chương 103: Sự kiện vệ sinh an toàn thực phẩm kết thúc
- Chương 104: Tâm tư của Quản Dịch
- Chương 105: Quản Dịch đến!
- Chương 106: Tiện Nam
- Chương 107: Trúng tà
- Chương 108: Tiềm thức ca khúc
- Chương 109: Ca khúc đáng sợ!
- Chương 110: Đại Bi Chú và Ác Ma Chi Ca
- Chương 111: Manh mối!
- Chương 112: Bữa tối ngày lễ tình nhân!
- Chương 113: Thủ Khúc Giao Chiến
- Chương 114: Ảo tưởng Thiên đường!!!
- Chương 115: Lựa Chọn!
- Chương 116: Đêm đầu tiên của nhất nam lưỡng nữ!!!
- Chương 117: Nụ hôn đầu tiên!
- Chương 118: Đại sư thiết kế nội thất
- Chương 119: Web game
- Chương 120: Gặp mặt "Cha vợ"
- Chương 121: Tự do!
- Chương 122: FOX
- Chương 123: Video 64KB!
- Chương 124: Đàm phán
- Chương 125: Hình thức ban đầu
- Chương 126: Kẻ làm ra Virut Phong Hoả!
- Chương 127: Tổ chức thần bí (thượng)
- Chương 128: Tổ chức thần bí (hạ)
- Chương 129: Sự tồn tại của tổ chức X
- Chương 130: Là đúng hay sai?
- Chương 131: Con đường thứ ba
- Chương 132: Kết cấu chuỗi DNA
- Chương 133: Uy Hiếp
- bình luận