Siêu Cấp Máy Tính - Chương 93: Mất điện
Chương trước- Chương 1: Máy tính đến từ tương lai
- Chương 2: Lời nhắn của cháu nội
- Chương 3: Siêu máy tính sinh vật
- Chương 4: Laptop biến thành đồng hồ
- Chương 5: Bắt trộm (1/2)
- Chương 6: Bắt trộm (2/2)
- Chương 7: Virus trên mạng
- Chương 8: Phong Hỏa cháy lan trên đồng cỏ (1/3)
- Chương 9: Phong Hỏa cháy lan trên đồng cỏ (2/3)
- Chương 10: Phong Hỏa cháy lan trên đồng cỏ (3/3)
- Chương 11: Cao Hiểu Tiết
- Chương 12: Sao chổi Halley
- Chương 13: Khắc tinh của muỗi
- Chương 14: Thực tế ảo - cây Bạch Quả
- Chương 15: Thủ môn
- Chương 16: Hai Game BC
- Chương 17: Mô phỏng chiến đấu và miễu sát [một chiêu là chết]
- Chương 18: Đội Trung Quốc kém cỏi nhất lịch sử
- Chương 19: Vì sao lên cơn?
- Chương 20: Dập lá lách [tỳ tạng]
- Chương 21: Thần y? Bán tiên?
- Chương 22: Snake - tường lửa [firewall] biến thái
- Chương 23: SMMH ở đâu?
- Chương 24: Một giờ cuối cùng
- Chương 25: Thời khắc tối hậu, SMMH xuất hiện!
- Chương 26: Cho các ngươi 8 giờ
- Chương 27: Tường lửa thần cấp [cấp độ của thần]
- Chương 28: Trừng phạt Snake!
- Chương 29: Thái độ của quân đội
- Chương 30: Bắt đầu trưởng thành
- Chương 31: “Thịt gà” hình người
- Chương 32: Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều
- Chương 33: Bạn nhảy
- Chương 34: Yêu tinh Quản Dịch
- Chương 35: Cây Tiên Nhân Chưởng [một loài xương rồng] nở hoa
- Chương 36: Bệnh dại (1/2)
- Chương 37: Bệnh dại (2/2)
- Chương 38: Con thỏ nóng nảy cũng cắn người!
- Chương 39: Khống chế
- Chương 40: Bệnh nan y
- Chương 41: Hy vọng
- Chương 42-43: Nồi cơm vàng (1/3)
- Chương 44: Nồi cơm vàng (2/3)
- Chương 45: Nồi cơm vàng (3/3)
- Chương 46: Ngôn ngữ lập trình "Hán Ngữ"
- Chương 47: Bắt đầu học tập
- Chương 48: Yoga? Thể thuật?
- Chương 49: Bài tập thể dục theo đài số 9
- Chương 50: Đừng có sờ!
- Chương 51: "Thẩm du" không khó
- Chương 52: Kim Dung truyền kỳ
- Chương 53: Game có hình ảnh xấu xí
- Chương 54: Tiệc mừng công
- Chương 55: Bình luận đầy ác ý
- Chương 56: Đại sư RPG
- Chương 57: Cực kỳ đúng lúc
- Chương 58: SMMH xuất hiện! / Cho ngươi một tháng
- Chương 59: Thần tích (1/2)
- Chương 60: Thần tích (2/2)
- Chương 61: Sự giúp đỡ của sư huynh và sư tỷ
- Chương 62: Kế hoạch "Nhà quê" - Bàn bạc
- Chương 63: Một tháng
- Chương 64: Kế hoạch "Nhà quê" - Bắt đầu
- Chương 65: Kế hoạch "Nhà quê" - Quảng cáo miễn phí giúp ngươi!
- Chương 66: Kế hoạch "Nhà quê" - Thu lưới!
- Chương 67: Kế hoạch "Nhà quê" - Game gây chấn động!
- Chương 68: Toàn thắng
- Chương 69: Nổi tiếng
- Chương 70: Tháng Mười hai
- Chương 71: Lần hẹn hò đầu tiên
- Chương 72: Năng lực hô hấp tăng mạnh
- Chương 73: Khúc nhạc đệm cho tương lai
- Chương 74: Tên Cắt Cổ?
- Chương 75: Tên Cắt Cổ!
- Chương 76: Hòn đá điên cuồng (1/2)
- Chương 77: Hòn đá điên cuồng (2/2)
- Chương 78: Ý tưởng cho tiệm bánh ngọt
- Chương 79: Truy lùng tên Cắt Cổ
- Chương 80: Đột nhập
- Chương 81: Âm nhạc vang lên
- Chương 82: Tiềm thức Đại Bi chú
- Chương 83: Một mình chống N!
- Chương 84: Ôn bài
- Chương 85: Uyên ương đồng mệnh
- Chương 86: Thi học kỳ
- Chương 87: Ở chung
- Chương 88: Mã độc trên mạng
- Chương 89: Hệ thống mô phỏng
- Chương 90: Thay đổi thủ đoạn công kích
- Chương 91: Chiến trường Hồng Khách
- Chương 92: Nắm chặt cái dạ dày của ngươi
- Chương 93: Mất điện
- Chương 94: Đêm đầu tiên
- Chương 95: Ai da
- Chương 96: Nằm vùng tiệm bánh ngọt
- Chương 97: Đột nhập thành công
- Chương 98: Melamine
- Chương 99: Nguy hại
- Chương 100: SMMH xuất hiện
- Chương 101: Thiết bị kiểm tra an toàn vệ sinh thực phẩm dân dụng
- Chương 102: Phát tài
- Chương 103: Sự kiện vệ sinh an toàn thực phẩm kết thúc
- Chương 104: Tâm tư của Quản Dịch
- Chương 105: Quản Dịch đến!
- Chương 106: Tiện Nam
- Chương 107: Trúng tà
- Chương 108: Tiềm thức ca khúc
- Chương 109: Ca khúc đáng sợ!
- Chương 110: Đại Bi Chú và Ác Ma Chi Ca
- Chương 111: Manh mối!
- Chương 112: Bữa tối ngày lễ tình nhân!
- Chương 113: Thủ Khúc Giao Chiến
- Chương 114: Ảo tưởng Thiên đường!!!
- Chương 115: Lựa Chọn!
- Chương 116: Đêm đầu tiên của nhất nam lưỡng nữ!!!
- Chương 117: Nụ hôn đầu tiên!
- Chương 118: Đại sư thiết kế nội thất
- Chương 119: Web game
- Chương 120: Gặp mặt "Cha vợ"
- Chương 121: Tự do!
- Chương 122: FOX
- Chương 123: Video 64KB!
- Chương 124: Đàm phán
- Chương 125: Hình thức ban đầu
- Chương 126: Kẻ làm ra Virut Phong Hoả!
- Chương 127: Tổ chức thần bí (thượng)
- Chương 128: Tổ chức thần bí (hạ)
- Chương 129: Sự tồn tại của tổ chức X
- Chương 130: Là đúng hay sai?
- Chương 131: Con đường thứ ba
- Chương 132: Kết cấu chuỗi DNA
- Chương 133: Uy Hiếp
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Siêu Cấp Máy Tính
Chương 93: Mất điện
40 phút sau, Trần Húc cảm thấy mình đói lắm rồi, đang muốn réo lên thì có âm thanh vui vẻ của Cao Hiểu Tiết truyền đến:
-Ăn cơm ăn cơm!
-Đầu heo bự ui, mau ra đây ăn cơm đêêêê...!
Trần Húc vừa nghe thế tinh thần tỉnh táo lại, lập tức bay nhanh vào nhà bếp, vừa tới nơi thì mùi thức ăn thơm ngát xộc vào mũi. Hắn nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn đầy đủ hương sắc, “Úi chà” một tiếng rồi thò tay bốc một miếng măng bỏ ngay vào miệng:
-Nóng quá! Ừm, hương vị thật không tệ nha!
Cao Hiểu Tiết đứng sau lưng hắn cười rồi vỗ vỗ vai hắn:
-Trước khi ăn phải rửa tay, đi nhanh rồi trở lại ăn.
Nhìn Cao Hiểu Tiết đang lui cui bày thức ăn rồi bới 2 chén cơm giống hệt một người vợ hiền, trong lòng Trần Húc dâng lên một cỗ ấm áp. Trong thời tiết lạnh giá thế này mà có một cô gái cẩn thận, chu đáo làm một bàn đầy thức ăn cho mình, cảm giác thật là tuyệt, thật là ấm cúng.
Cao Hiểu Tiết nhấm nháp, nếm thử thức ăn trong chén của mình, nàng cảm thấy tuy là nửa năm rồi mới xuống bếp nhưng tay nghề không có bị xuống cấp, nàng đang đắc ý thì thấy Trần Húc nhìn mình chằm chằm, có vẻ xuất thần... Nếu bình thường thì nhất định cô em này sẽ trừng mắt với hắn, sau đó hỏi “Nhìn cái giề?”, nhưng lúc này nhìn một bàn đầy thức ăn, trong lòng nàng đột nhiên hoảng hốt, đỏ mặt, cúi dầu xuống gần như là muốn đem khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của mình nhét vào cái chén trước mặt, nàng hỏi nhỏ:
-Ông... nhìn cái gì vậy?
-Đâu có đâu có gì!
Trần Húc cười ngây ngô, rồi nhanh tay gắp rau trong dĩa, vừa ăn vừa nói:
-Ngon quá!
Không khí chuyển thành xấu hổ, tuy đồ ăn thơm ngon, đẹp mắt như hai người không nói nời nào. Ngoài cửa sổ bông tuyết đang rơi lả tả, gió thổi qua hiên nhà tạo ra âm thanh “ù ù...”
Đại khái là hai người đều cảm thấy xấu hổ, vì thế đều muốn tìm đề tài gì đó để nói, thế là hai người cùng “Này” một tiếng, Cao Hiểu Tiết nói ngay:
-Ông kêu cái?
Trần Húc cười ngượng ngùng:
-Đâu có, đâu có gì! Bà nói trước đi, bà nói đi
Cao Hiểu Tiết suy nghĩ rồi đỏ mặt:
-Ông... Ừm, tui có vấn đề muốn hỏi. Ừm, lúc đó làm sau ông lần ta tên biến thái cắt cổ?
-Cái này...
Chuyện này thì Trần Húc đã nói dối hàng trăm lần rồi, nếu bình thường thì hắn cứ “ngựa quen đường cũ” tà tà kể lại, thêm chút mắm muối vào câu chuyện cho nó “thêm hương vị”. Nhưng lần này thì khác, dưới bầu không khí xấu hổ này thì hắn chỉ nói đơn giản là mình vô tình nhìn thấy phía sau gáy của Hoắc Hồ nên nghi ngờ hắn.
Cao Hiểu Tiết nói nhỏ:
-À, ra là thế. Ừm, cảm ơn ông đã báo thù dùm tui
Trần Húc toát mồ hôi:
-Bà đừng có nói chuyện mờ ám như vậy có được không? Cái loại khẩu khí của bà thế này nghe y như là nữ quỷ đến báo ân vậy!
Nếu bình thường thì Cao Hiểu Tiết đã cho hắn 1 cước, nhưng lúc này nàng chỉ đỏ mặt nói một câu:
-Ông mói là nữ quỷ ấy!
Trần Húc cười ha hả:
-Ặc, tui có là quỷ thì cũng là nam quỷ, là Lệ quỷ chứ. Ừm, nói thật chứ có một nữ quỷ xinh đẹp như bà sống chung thì thật là tuyệt
Sau câu nói này của Trần Húc thì bầu không khí lại càng trở nên ám muội, hai người lại nín thinh, không còn câu nào để nói.
Qua vài phút, đèn đóm phụt tắt, trong phòng bỗng tối đen, sau đó dưới lầu có người gào lên:
-Con mịa nó! Sao cắt điện rồi?
-Mất điện?
Trong bóng tối, Trần Húc và Cao Hiểu Tiết đều sửng sốt, vì thời buổi này mà mất điện là chuyện khó xảy ra, nhưng một khi mất điện thì hậu quả rất nghiêm trọng! Chắc là tuyết quá lớn làm đứt đây điện gì gì đó, thời tiết này mà muốn sửa chữa thì không biết đến khi nào mới sửa xong!
Âm thanh dưới lầu ầm ĩ một lúc lâu mới chịu ngừng, trong phòng thì tối đen, chỉ còn nghe âm thanh “ù ù” của gió. Trần Húc nói:
-Bà ngồi yên đây nha, tui nhớ là trong phòng ngủ có đèn cầy [nến] để tui đi tìm
Hắn vừa định đứng lên thì Cao Hiểu Tiết nói:
-Đừng... ông đừng để tui lại một mình, tui sợ lắm!
Trần Húc mới nghe thì sửng sốt, sau đó thì lại vui vẻ nở nụ cười “Không ngờ một cô gái nhí nhảnh, đanh đá như Cao Hiểu Tiết mà lại sợ bóng tối?!”
Nghe tiếng cười trong bóng tối của Trần Húc, Cao Hiểu Tiết nhịn không được bèn dựa theo trí nhớ thụi Trần Húc một đấm, nghe Trần Húc kêu “Úi” một tiếng, Cao Hiểu Tiết liền thì thầm:
-Ông cười cái gì? Không phải tại ông sao? Vừa rồi nói quỷ quỷ gì đó, mà giờ bên ngoài thì gió thổi ù ù... âm thanh kỳ quái, đáng sợ...
Trần Húc cố nén cười “Thì ra Cao Hiểu Tiết cũng là một cô gái bình thường nha, bình thường thì giơ nanh múa vuốt như mèo hoang vậy, nhưng thật ra những thứ mà mấy cô gái khác sợ thì nàng cũng sợ, tỷ như sợ chuột, sợ gián, sợ bóng tối, sợ quỷ,...”
Vì thế Trần Húc đáp:
-Cũng đâu thể nào để tối thui thế này được. Nếu bà sợ thì đi theo tui đi đốt đèn lên
Nói xong Trần Húc sờ sờ túi, phát hiện mình không có mang hộp quẹt [bật lửa], sau đó vì mặc ít quần áo nên hắn nhảy mũi một cái:
-Không ổn không ổn! Mất điện thì sẽ rất lạnh, để tui đi mặc thêm quần áo trước đã
Nghe hắn nói thế Cao Hiểu Tiết cũng cảm thấy hơi lạnh, sau đó nàng ngoan ngoãn im lặng. Trần Húc đứng lên làm cái ghế cọ xuống sàn kêu ken két, Cao Hiểu Tiết hoảng hốt la lên:
-Chờ tui với!
Sau đó nàng với tay nắm lấy quần áo Trần Húc. Nhưng trong bóng tối, nàng nhắm không chuẩn, nên ôm trúng cái mông của Trần Húc. Hắn gào lên:
-Úi, sao bà lưu manh quá vậy?
Cao Hiểu Tiết liền đáp:
-Tui lưu manh hồi nào?
-Bà không lưu sao sờ mông tui làm gì?
Vừa nghe thế Cao Hiểu Tiết cũng toát mồ hôi:
-Tui làm trúng mông của ông? Ặc, hèn chi nắm không được...
Sau câu này hai người lại trầm mặc, sau một lúc, Trần Húc lên tiếng:
-Đưa tay bà ra đây
Cao Hiểu Tiết thành thành thật thật đưa tay ra, Trần Húc sờ soạng trong bóng tôi, bắt được cánh tay mềm mại của nàng, trong lòng hắn rung động “Ừm, quả nhiên là tay con gái đều mềm mại như không có xương vậy, nhất là mấy cô gái nhỏ nhắn xinh xắn dễ thương Giang Nam như Cao Hiểu Tiết thì bàn tay nhỏ bé càng mềm hơn... Ừm, sao lòng bàn tay nàng lại có nhiều mồ hôi vậy, nắm bàn tay này vừa thấy kỳ quái vừa thấy thoải mái nha...”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có gió lạnh bên ngoài thổi vù vù phát ra âm thanh ma quái, trong phòng lại im lặng ngay cả tiếng tim đập của hai người cũng có thể nghe được.
Trần Húc cứ thế nắm tay Cao Hiểu Tiết chậm rãi sờ sạng ra khỏi nhà bếp, xuyên qua phòng khách. Trên đường đi va chạm tùm lum, chỉ được khoảng 10m mà đụng trúng 2 cái ghế, 1 cái bàn, 3 lần đụng trúng vách, có điều chí có Trần Húc là đụng trúng thôi, bởi vì hắn đi phía trước dò đường, còn Cao Hiểu Tiết thì đi phía sau nên thuận buồm xuôi gió.
Vào phòng ngủ thì cảm giác khá hơn một chút, bởi vì 2 cái laptop vẫn còn mở nên cũng thấy đường chút chút.
Trong bóng tối hắc ám mà thấy được chút ánh sáng thì quả là một chuyện làm lòng người phấn chấn, hai người nhẹ nhàng thở ra. Cao Hiểu Tiết khẽ kéo tay Trần Húc, lúc này hắn mới giật mình buông bàn tay nhỏ nhắn của nàng ra, sau đó hắn đánh trống lảng:
-Bà mặc thêm áo khoác đi, tui đi tìm đèn cầy
Sau đó Trần Húc đi lục tìm trong ngăn kéo, vừa tìm vừa nghĩ “Vừa rồi thật là ‘sướng tay’ nha”, bỗng Cao Hiểu Tiết “Này” một tiếng, Trần Húc quay đầu lại thì thấy nàng đã mặc cái áo lông màu vàng nhạt kia vào, hắn hỏi:
-Bà kêu gì?
Cao Hiểu Tiết đỏ mặt đáp:
-Chân tui bị lạnh, phải mặc quần lót...
Trần Húc vội nói:
-Ặc, để tui ra ngoài, đứng ở cửa chờ bà nha
Cao Hiểu Tiết vội kêu:
-A, đừng... Ông... ông quay mặt đi chỗ khác là được rồi, đừng ra khỏi phòng
Nghe thế Trần Húc biết nàng sợ phải ở một mình nên hắn ngoan ngoãn quay mặt đi, sau lưng hắn, Cao Hiểu Tiết nói:
-Ông không được quay đầu lại đâu đó, nếu ông dám quay lại thì tui... cắn chết ông
Sau đó là một loạt âm thanh sột soạt mặc quần áo.
Trần Húc nghe âm thanh sau lưng, hắn rất muốn quay đầu lại nhìn một phát, nhưng nghĩ lại thì thấy hình như làm vậy là quá vô sỉ nên hắn đành chịu đựng. Đột nhiên nghe “Phịch” một tiếng, sau đó là tiếng hét thảm thiết của Cao Hiểu Tiết, Trần Húc vội quay đầu lại, khẩn trương hỏi:
-Bà bị sao vậy?
Lần này cả hai đều sửng sốt.
Cao Hiểu Tiết ôm đầu nằm trên giường, cặp đùi trắng như tuyết lộ ra ngoài, cái quần đang mặc thì mới kéo được tới bắp chân, mà giữa cặp đùi trắng như tuyết đó lộ ra cái quần màu trắng nho nhỏ xinh xinh...
Vừa rồi không biết là Cao Hiểu Tiết khẩn trương hay là muốn mặc nhanh vào cho nên đứng không vững, thế là ngã xuống, cái đầu đập vào tường, đau đến chảy nước mắt. Cao Hiểu Tiết xoa đầu, lúc này mới thấy Trần Húc đang nhìn chằm chằm vào đôi chân mình, thế là nàng hét lên, một âm thanh cực kỳ chói ta vang lên...
Có trời đất làm chứng, tần số âm thanh của phụ nữ hét lên tuyệt đối vượt qua tần số âm thanh của cá heo! Trần Húc bịt tai lại, vội vàng quay đầu đi:
-Bà đừng có la hét nữa, tui không có thấy cái gì hết trơn á! Bà làm ơn đừng kêu nữa! Bà còn kêu như thế thì bảo vệ nhà chạy tới đó!
Cao Hiểu Tiết ôm đầu, có cảm giác rõ ràng trên đầu có một cái “bánh bao”, nàng xấu hổ, mặt mày đỏ bừng:
-Không phải kêu ông không được quay lại sao?
Trần Húc oan uổng nói:
-Bà kêu la thảm thiết như thế tui không quay lại được sao?
Bất quá trong lòng hắn thầm nói “Ừm, lần này quay đầu lại thật là ‘đúng dịp’ nha...”, vừa nghĩ tới cái quần nho nhỏ đó, Trần Húc cảm thấy mũi mình nhột nhột, hình như là có nước mũi chảy ra [máu mũi thì có ]. Trần Húc sửng sốt, nghĩ thầm “Không lẽ mình bị cảm?”
Rốt cuộc Cao Hiểu Tiết cũng mặc xong quần áo:
-Được rồi, ông có thể quay lại
Lúc Trần Húc quay lại, Cao Hiểu Tiết sửng sốt, sau đó nàng quên luôn cái đầu đang sưng của mình, bất kể hình tượng thục nữ, ôm bụng cười lăn lộn trên giường.
Trần Húc ngạc nhiên hỏi:
-Đầu óc bà bị “chập mạch” hả? Cười cái giề?
Cao Hiểu Tiết ôm bụng, vừa cười vừa nói:
-Ông tự soi gương đi, ui... sao tự nhiên lại chảy máu mũi?
-Ăn cơm ăn cơm!
-Đầu heo bự ui, mau ra đây ăn cơm đêêêê...!
Trần Húc vừa nghe thế tinh thần tỉnh táo lại, lập tức bay nhanh vào nhà bếp, vừa tới nơi thì mùi thức ăn thơm ngát xộc vào mũi. Hắn nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn đầy đủ hương sắc, “Úi chà” một tiếng rồi thò tay bốc một miếng măng bỏ ngay vào miệng:
-Nóng quá! Ừm, hương vị thật không tệ nha!
Cao Hiểu Tiết đứng sau lưng hắn cười rồi vỗ vỗ vai hắn:
-Trước khi ăn phải rửa tay, đi nhanh rồi trở lại ăn.
Nhìn Cao Hiểu Tiết đang lui cui bày thức ăn rồi bới 2 chén cơm giống hệt một người vợ hiền, trong lòng Trần Húc dâng lên một cỗ ấm áp. Trong thời tiết lạnh giá thế này mà có một cô gái cẩn thận, chu đáo làm một bàn đầy thức ăn cho mình, cảm giác thật là tuyệt, thật là ấm cúng.
Cao Hiểu Tiết nhấm nháp, nếm thử thức ăn trong chén của mình, nàng cảm thấy tuy là nửa năm rồi mới xuống bếp nhưng tay nghề không có bị xuống cấp, nàng đang đắc ý thì thấy Trần Húc nhìn mình chằm chằm, có vẻ xuất thần... Nếu bình thường thì nhất định cô em này sẽ trừng mắt với hắn, sau đó hỏi “Nhìn cái giề?”, nhưng lúc này nhìn một bàn đầy thức ăn, trong lòng nàng đột nhiên hoảng hốt, đỏ mặt, cúi dầu xuống gần như là muốn đem khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của mình nhét vào cái chén trước mặt, nàng hỏi nhỏ:
-Ông... nhìn cái gì vậy?
-Đâu có đâu có gì!
Trần Húc cười ngây ngô, rồi nhanh tay gắp rau trong dĩa, vừa ăn vừa nói:
-Ngon quá!
Không khí chuyển thành xấu hổ, tuy đồ ăn thơm ngon, đẹp mắt như hai người không nói nời nào. Ngoài cửa sổ bông tuyết đang rơi lả tả, gió thổi qua hiên nhà tạo ra âm thanh “ù ù...”
Đại khái là hai người đều cảm thấy xấu hổ, vì thế đều muốn tìm đề tài gì đó để nói, thế là hai người cùng “Này” một tiếng, Cao Hiểu Tiết nói ngay:
-Ông kêu cái?
Trần Húc cười ngượng ngùng:
-Đâu có, đâu có gì! Bà nói trước đi, bà nói đi
Cao Hiểu Tiết suy nghĩ rồi đỏ mặt:
-Ông... Ừm, tui có vấn đề muốn hỏi. Ừm, lúc đó làm sau ông lần ta tên biến thái cắt cổ?
-Cái này...
Chuyện này thì Trần Húc đã nói dối hàng trăm lần rồi, nếu bình thường thì hắn cứ “ngựa quen đường cũ” tà tà kể lại, thêm chút mắm muối vào câu chuyện cho nó “thêm hương vị”. Nhưng lần này thì khác, dưới bầu không khí xấu hổ này thì hắn chỉ nói đơn giản là mình vô tình nhìn thấy phía sau gáy của Hoắc Hồ nên nghi ngờ hắn.
Cao Hiểu Tiết nói nhỏ:
-À, ra là thế. Ừm, cảm ơn ông đã báo thù dùm tui
Trần Húc toát mồ hôi:
-Bà đừng có nói chuyện mờ ám như vậy có được không? Cái loại khẩu khí của bà thế này nghe y như là nữ quỷ đến báo ân vậy!
Nếu bình thường thì Cao Hiểu Tiết đã cho hắn 1 cước, nhưng lúc này nàng chỉ đỏ mặt nói một câu:
-Ông mói là nữ quỷ ấy!
Trần Húc cười ha hả:
-Ặc, tui có là quỷ thì cũng là nam quỷ, là Lệ quỷ chứ. Ừm, nói thật chứ có một nữ quỷ xinh đẹp như bà sống chung thì thật là tuyệt
Sau câu nói này của Trần Húc thì bầu không khí lại càng trở nên ám muội, hai người lại nín thinh, không còn câu nào để nói.
Qua vài phút, đèn đóm phụt tắt, trong phòng bỗng tối đen, sau đó dưới lầu có người gào lên:
-Con mịa nó! Sao cắt điện rồi?
-Mất điện?
Trong bóng tối, Trần Húc và Cao Hiểu Tiết đều sửng sốt, vì thời buổi này mà mất điện là chuyện khó xảy ra, nhưng một khi mất điện thì hậu quả rất nghiêm trọng! Chắc là tuyết quá lớn làm đứt đây điện gì gì đó, thời tiết này mà muốn sửa chữa thì không biết đến khi nào mới sửa xong!
Âm thanh dưới lầu ầm ĩ một lúc lâu mới chịu ngừng, trong phòng thì tối đen, chỉ còn nghe âm thanh “ù ù” của gió. Trần Húc nói:
-Bà ngồi yên đây nha, tui nhớ là trong phòng ngủ có đèn cầy [nến] để tui đi tìm
Hắn vừa định đứng lên thì Cao Hiểu Tiết nói:
-Đừng... ông đừng để tui lại một mình, tui sợ lắm!
Trần Húc mới nghe thì sửng sốt, sau đó thì lại vui vẻ nở nụ cười “Không ngờ một cô gái nhí nhảnh, đanh đá như Cao Hiểu Tiết mà lại sợ bóng tối?!”
Nghe tiếng cười trong bóng tối của Trần Húc, Cao Hiểu Tiết nhịn không được bèn dựa theo trí nhớ thụi Trần Húc một đấm, nghe Trần Húc kêu “Úi” một tiếng, Cao Hiểu Tiết liền thì thầm:
-Ông cười cái gì? Không phải tại ông sao? Vừa rồi nói quỷ quỷ gì đó, mà giờ bên ngoài thì gió thổi ù ù... âm thanh kỳ quái, đáng sợ...
Trần Húc cố nén cười “Thì ra Cao Hiểu Tiết cũng là một cô gái bình thường nha, bình thường thì giơ nanh múa vuốt như mèo hoang vậy, nhưng thật ra những thứ mà mấy cô gái khác sợ thì nàng cũng sợ, tỷ như sợ chuột, sợ gián, sợ bóng tối, sợ quỷ,...”
Vì thế Trần Húc đáp:
-Cũng đâu thể nào để tối thui thế này được. Nếu bà sợ thì đi theo tui đi đốt đèn lên
Nói xong Trần Húc sờ sờ túi, phát hiện mình không có mang hộp quẹt [bật lửa], sau đó vì mặc ít quần áo nên hắn nhảy mũi một cái:
-Không ổn không ổn! Mất điện thì sẽ rất lạnh, để tui đi mặc thêm quần áo trước đã
Nghe hắn nói thế Cao Hiểu Tiết cũng cảm thấy hơi lạnh, sau đó nàng ngoan ngoãn im lặng. Trần Húc đứng lên làm cái ghế cọ xuống sàn kêu ken két, Cao Hiểu Tiết hoảng hốt la lên:
-Chờ tui với!
Sau đó nàng với tay nắm lấy quần áo Trần Húc. Nhưng trong bóng tối, nàng nhắm không chuẩn, nên ôm trúng cái mông của Trần Húc. Hắn gào lên:
-Úi, sao bà lưu manh quá vậy?
Cao Hiểu Tiết liền đáp:
-Tui lưu manh hồi nào?
-Bà không lưu sao sờ mông tui làm gì?
Vừa nghe thế Cao Hiểu Tiết cũng toát mồ hôi:
-Tui làm trúng mông của ông? Ặc, hèn chi nắm không được...
Sau câu này hai người lại trầm mặc, sau một lúc, Trần Húc lên tiếng:
-Đưa tay bà ra đây
Cao Hiểu Tiết thành thành thật thật đưa tay ra, Trần Húc sờ soạng trong bóng tôi, bắt được cánh tay mềm mại của nàng, trong lòng hắn rung động “Ừm, quả nhiên là tay con gái đều mềm mại như không có xương vậy, nhất là mấy cô gái nhỏ nhắn xinh xắn dễ thương Giang Nam như Cao Hiểu Tiết thì bàn tay nhỏ bé càng mềm hơn... Ừm, sao lòng bàn tay nàng lại có nhiều mồ hôi vậy, nắm bàn tay này vừa thấy kỳ quái vừa thấy thoải mái nha...”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có gió lạnh bên ngoài thổi vù vù phát ra âm thanh ma quái, trong phòng lại im lặng ngay cả tiếng tim đập của hai người cũng có thể nghe được.
Trần Húc cứ thế nắm tay Cao Hiểu Tiết chậm rãi sờ sạng ra khỏi nhà bếp, xuyên qua phòng khách. Trên đường đi va chạm tùm lum, chỉ được khoảng 10m mà đụng trúng 2 cái ghế, 1 cái bàn, 3 lần đụng trúng vách, có điều chí có Trần Húc là đụng trúng thôi, bởi vì hắn đi phía trước dò đường, còn Cao Hiểu Tiết thì đi phía sau nên thuận buồm xuôi gió.
Vào phòng ngủ thì cảm giác khá hơn một chút, bởi vì 2 cái laptop vẫn còn mở nên cũng thấy đường chút chút.
Trong bóng tối hắc ám mà thấy được chút ánh sáng thì quả là một chuyện làm lòng người phấn chấn, hai người nhẹ nhàng thở ra. Cao Hiểu Tiết khẽ kéo tay Trần Húc, lúc này hắn mới giật mình buông bàn tay nhỏ nhắn của nàng ra, sau đó hắn đánh trống lảng:
-Bà mặc thêm áo khoác đi, tui đi tìm đèn cầy
Sau đó Trần Húc đi lục tìm trong ngăn kéo, vừa tìm vừa nghĩ “Vừa rồi thật là ‘sướng tay’ nha”, bỗng Cao Hiểu Tiết “Này” một tiếng, Trần Húc quay đầu lại thì thấy nàng đã mặc cái áo lông màu vàng nhạt kia vào, hắn hỏi:
-Bà kêu gì?
Cao Hiểu Tiết đỏ mặt đáp:
-Chân tui bị lạnh, phải mặc quần lót...
Trần Húc vội nói:
-Ặc, để tui ra ngoài, đứng ở cửa chờ bà nha
Cao Hiểu Tiết vội kêu:
-A, đừng... Ông... ông quay mặt đi chỗ khác là được rồi, đừng ra khỏi phòng
Nghe thế Trần Húc biết nàng sợ phải ở một mình nên hắn ngoan ngoãn quay mặt đi, sau lưng hắn, Cao Hiểu Tiết nói:
-Ông không được quay đầu lại đâu đó, nếu ông dám quay lại thì tui... cắn chết ông
Sau đó là một loạt âm thanh sột soạt mặc quần áo.
Trần Húc nghe âm thanh sau lưng, hắn rất muốn quay đầu lại nhìn một phát, nhưng nghĩ lại thì thấy hình như làm vậy là quá vô sỉ nên hắn đành chịu đựng. Đột nhiên nghe “Phịch” một tiếng, sau đó là tiếng hét thảm thiết của Cao Hiểu Tiết, Trần Húc vội quay đầu lại, khẩn trương hỏi:
-Bà bị sao vậy?
Lần này cả hai đều sửng sốt.
Cao Hiểu Tiết ôm đầu nằm trên giường, cặp đùi trắng như tuyết lộ ra ngoài, cái quần đang mặc thì mới kéo được tới bắp chân, mà giữa cặp đùi trắng như tuyết đó lộ ra cái quần màu trắng nho nhỏ xinh xinh...
Vừa rồi không biết là Cao Hiểu Tiết khẩn trương hay là muốn mặc nhanh vào cho nên đứng không vững, thế là ngã xuống, cái đầu đập vào tường, đau đến chảy nước mắt. Cao Hiểu Tiết xoa đầu, lúc này mới thấy Trần Húc đang nhìn chằm chằm vào đôi chân mình, thế là nàng hét lên, một âm thanh cực kỳ chói ta vang lên...
Có trời đất làm chứng, tần số âm thanh của phụ nữ hét lên tuyệt đối vượt qua tần số âm thanh của cá heo! Trần Húc bịt tai lại, vội vàng quay đầu đi:
-Bà đừng có la hét nữa, tui không có thấy cái gì hết trơn á! Bà làm ơn đừng kêu nữa! Bà còn kêu như thế thì bảo vệ nhà chạy tới đó!
Cao Hiểu Tiết ôm đầu, có cảm giác rõ ràng trên đầu có một cái “bánh bao”, nàng xấu hổ, mặt mày đỏ bừng:
-Không phải kêu ông không được quay lại sao?
Trần Húc oan uổng nói:
-Bà kêu la thảm thiết như thế tui không quay lại được sao?
Bất quá trong lòng hắn thầm nói “Ừm, lần này quay đầu lại thật là ‘đúng dịp’ nha...”, vừa nghĩ tới cái quần nho nhỏ đó, Trần Húc cảm thấy mũi mình nhột nhột, hình như là có nước mũi chảy ra [máu mũi thì có ]. Trần Húc sửng sốt, nghĩ thầm “Không lẽ mình bị cảm?”
Rốt cuộc Cao Hiểu Tiết cũng mặc xong quần áo:
-Được rồi, ông có thể quay lại
Lúc Trần Húc quay lại, Cao Hiểu Tiết sửng sốt, sau đó nàng quên luôn cái đầu đang sưng của mình, bất kể hình tượng thục nữ, ôm bụng cười lăn lộn trên giường.
Trần Húc ngạc nhiên hỏi:
-Đầu óc bà bị “chập mạch” hả? Cười cái giề?
Cao Hiểu Tiết ôm bụng, vừa cười vừa nói:
-Ông tự soi gương đi, ui... sao tự nhiên lại chảy máu mũi?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Máy tính đến từ tương lai
- Chương 2: Lời nhắn của cháu nội
- Chương 3: Siêu máy tính sinh vật
- Chương 4: Laptop biến thành đồng hồ
- Chương 5: Bắt trộm (1/2)
- Chương 6: Bắt trộm (2/2)
- Chương 7: Virus trên mạng
- Chương 8: Phong Hỏa cháy lan trên đồng cỏ (1/3)
- Chương 9: Phong Hỏa cháy lan trên đồng cỏ (2/3)
- Chương 10: Phong Hỏa cháy lan trên đồng cỏ (3/3)
- Chương 11: Cao Hiểu Tiết
- Chương 12: Sao chổi Halley
- Chương 13: Khắc tinh của muỗi
- Chương 14: Thực tế ảo - cây Bạch Quả
- Chương 15: Thủ môn
- Chương 16: Hai Game BC
- Chương 17: Mô phỏng chiến đấu và miễu sát [một chiêu là chết]
- Chương 18: Đội Trung Quốc kém cỏi nhất lịch sử
- Chương 19: Vì sao lên cơn?
- Chương 20: Dập lá lách [tỳ tạng]
- Chương 21: Thần y? Bán tiên?
- Chương 22: Snake - tường lửa [firewall] biến thái
- Chương 23: SMMH ở đâu?
- Chương 24: Một giờ cuối cùng
- Chương 25: Thời khắc tối hậu, SMMH xuất hiện!
- Chương 26: Cho các ngươi 8 giờ
- Chương 27: Tường lửa thần cấp [cấp độ của thần]
- Chương 28: Trừng phạt Snake!
- Chương 29: Thái độ của quân đội
- Chương 30: Bắt đầu trưởng thành
- Chương 31: “Thịt gà” hình người
- Chương 32: Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều
- Chương 33: Bạn nhảy
- Chương 34: Yêu tinh Quản Dịch
- Chương 35: Cây Tiên Nhân Chưởng [một loài xương rồng] nở hoa
- Chương 36: Bệnh dại (1/2)
- Chương 37: Bệnh dại (2/2)
- Chương 38: Con thỏ nóng nảy cũng cắn người!
- Chương 39: Khống chế
- Chương 40: Bệnh nan y
- Chương 41: Hy vọng
- Chương 42-43: Nồi cơm vàng (1/3)
- Chương 44: Nồi cơm vàng (2/3)
- Chương 45: Nồi cơm vàng (3/3)
- Chương 46: Ngôn ngữ lập trình "Hán Ngữ"
- Chương 47: Bắt đầu học tập
- Chương 48: Yoga? Thể thuật?
- Chương 49: Bài tập thể dục theo đài số 9
- Chương 50: Đừng có sờ!
- Chương 51: "Thẩm du" không khó
- Chương 52: Kim Dung truyền kỳ
- Chương 53: Game có hình ảnh xấu xí
- Chương 54: Tiệc mừng công
- Chương 55: Bình luận đầy ác ý
- Chương 56: Đại sư RPG
- Chương 57: Cực kỳ đúng lúc
- Chương 58: SMMH xuất hiện! / Cho ngươi một tháng
- Chương 59: Thần tích (1/2)
- Chương 60: Thần tích (2/2)
- Chương 61: Sự giúp đỡ của sư huynh và sư tỷ
- Chương 62: Kế hoạch "Nhà quê" - Bàn bạc
- Chương 63: Một tháng
- Chương 64: Kế hoạch "Nhà quê" - Bắt đầu
- Chương 65: Kế hoạch "Nhà quê" - Quảng cáo miễn phí giúp ngươi!
- Chương 66: Kế hoạch "Nhà quê" - Thu lưới!
- Chương 67: Kế hoạch "Nhà quê" - Game gây chấn động!
- Chương 68: Toàn thắng
- Chương 69: Nổi tiếng
- Chương 70: Tháng Mười hai
- Chương 71: Lần hẹn hò đầu tiên
- Chương 72: Năng lực hô hấp tăng mạnh
- Chương 73: Khúc nhạc đệm cho tương lai
- Chương 74: Tên Cắt Cổ?
- Chương 75: Tên Cắt Cổ!
- Chương 76: Hòn đá điên cuồng (1/2)
- Chương 77: Hòn đá điên cuồng (2/2)
- Chương 78: Ý tưởng cho tiệm bánh ngọt
- Chương 79: Truy lùng tên Cắt Cổ
- Chương 80: Đột nhập
- Chương 81: Âm nhạc vang lên
- Chương 82: Tiềm thức Đại Bi chú
- Chương 83: Một mình chống N!
- Chương 84: Ôn bài
- Chương 85: Uyên ương đồng mệnh
- Chương 86: Thi học kỳ
- Chương 87: Ở chung
- Chương 88: Mã độc trên mạng
- Chương 89: Hệ thống mô phỏng
- Chương 90: Thay đổi thủ đoạn công kích
- Chương 91: Chiến trường Hồng Khách
- Chương 92: Nắm chặt cái dạ dày của ngươi
- Chương 93: Mất điện
- Chương 94: Đêm đầu tiên
- Chương 95: Ai da
- Chương 96: Nằm vùng tiệm bánh ngọt
- Chương 97: Đột nhập thành công
- Chương 98: Melamine
- Chương 99: Nguy hại
- Chương 100: SMMH xuất hiện
- Chương 101: Thiết bị kiểm tra an toàn vệ sinh thực phẩm dân dụng
- Chương 102: Phát tài
- Chương 103: Sự kiện vệ sinh an toàn thực phẩm kết thúc
- Chương 104: Tâm tư của Quản Dịch
- Chương 105: Quản Dịch đến!
- Chương 106: Tiện Nam
- Chương 107: Trúng tà
- Chương 108: Tiềm thức ca khúc
- Chương 109: Ca khúc đáng sợ!
- Chương 110: Đại Bi Chú và Ác Ma Chi Ca
- Chương 111: Manh mối!
- Chương 112: Bữa tối ngày lễ tình nhân!
- Chương 113: Thủ Khúc Giao Chiến
- Chương 114: Ảo tưởng Thiên đường!!!
- Chương 115: Lựa Chọn!
- Chương 116: Đêm đầu tiên của nhất nam lưỡng nữ!!!
- Chương 117: Nụ hôn đầu tiên!
- Chương 118: Đại sư thiết kế nội thất
- Chương 119: Web game
- Chương 120: Gặp mặt "Cha vợ"
- Chương 121: Tự do!
- Chương 122: FOX
- Chương 123: Video 64KB!
- Chương 124: Đàm phán
- Chương 125: Hình thức ban đầu
- Chương 126: Kẻ làm ra Virut Phong Hoả!
- Chương 127: Tổ chức thần bí (thượng)
- Chương 128: Tổ chức thần bí (hạ)
- Chương 129: Sự tồn tại của tổ chức X
- Chương 130: Là đúng hay sai?
- Chương 131: Con đường thứ ba
- Chương 132: Kết cấu chuỗi DNA
- Chương 133: Uy Hiếp
- bình luận