Thiên Giới Hoàng Hậu - Chương 111-3
Chương trước- Chương 1: Tiết tử
- Chương 2: Trùng sinh nữ nhi Thừa tướng
- Chương 3: Đệ Nhất Đế
- Chương 4: Trầm Ngư Lạc Nhạn Chi Tư
- Chương 5: Mộc Phủ Tam Đóa Hoa
- Chương 6: Tuệ tinh hiện, phượng lâm thiên hạ
- Chương 7: Đế tâm, thận trọng
- Chương 8: Khuynh Thành Mạo, Khác Nhau Một Trời Một Vực
- Chương 9: Tứ Lạng Bạt Thiên Cân
- Chương 10: Cự hôn, chỉ nguyện tự do
- Chương 11: Bắc Tân Vương Mộ Dung Lưu Mạch
- Chương 12: Xuất phủ
- Chương 13: Chẳng qua không muốn có người chết
- Chương 14: Minh Phượng Lâu
- Chương 15: Thưởng Thức Trà Gặp Cừu Nhân
- Chương 16: Yêu Nam Thử Thật Giả
- Chương 17: Thử Công
- Chương 18: Người Đẹp Hơn Hoa
- Chương 19: Tiến Cung
- Chương 20: Kiến Giá
- Chương 21: Vui Vẻ Là Dược Rồi!
- Chương 22: Thủy Tinh Cầu Vỡ
- Chương 23: Lập Hậu Phong Ba
- Chương 24: Long Phượng Đấu
- Chương 25: Long Phượng Đấu
- Chương 26: Cung Môn Đấu
- Chương 27: Càng Gia Pháp Hầu Hạ
- Chương 28: Ân Cứu Mạng
- Chương 29: Mua Tỳ
- Chương 30: Hầu Gái Không Thấp Tiện
- Chương 31: Thứ Khách
- Chương 32: Hữu Duyên Tái Tụ
- Chương 33: Tỷ Muội Tâm Sự
- Chương 34: Lời Tiểu Thư Nói Vĩnh Viễn Là Đúng
- Chương 35: Nơi Chốn Có Huyền Cơ
- Chương 36: Âm Thầm Bảo Hộ
- Chương 37: Phụ Ái Như Tửu
- Chương 38: Thánh chỉ đến!
- Chương 39: Không Biết Tiền Đồ
- Chương 40: Thiên Hạ Kỳ Văn
- Chương 41: Trùng Thiên Một Kích
- Chương 42: Muốn Làm Kỳ Thủ
- Chương 43: Thiên Ngoại Đến Tiên
- Chương 44: Đêm Xinh Dẹp
- Chương 45: Thông Minh Quá Sẽ Bị Thông Minh Hại
- Chương 46: Cơm có thể ăn nhiều. Nói, thì nên nói ít
- Chương 47: Ngày vui vẻ
- Chương 48: Thanh La quốc thái tử
- Chương 49: Không Báo Thù Này, Thề Không Làm Người
- Chương 50: Đánh Nam An vương
- Chương 51: Công Chúa Không Thấy
- Chương 52: Hắc Y Thích Khách
- Chương 53: Canh Hai Đến
- Chương 54: Nữ Nhân Kia Ta Nhận
- Chương 55: Vô Tình Gặp Gỡ Bắc Tân Vương
- Chương 56: Kế Trúng Kế
- Chương 57: Kế Điệu Hổ Ly Sơn
- Chương 58: Kế Cao Nhất Trù
- Chương 59: Đêm Buồn Trướng, Tư Thân Nhân
- Chương 60: Tiểu Hồ Ly Khả Ái
- Chương 61: Dụng Tâm Kín Đáo
- Chương 62: Thái Hậu Nổi Giận
- Chương 63-1: Đại Hôn
- Chương 63-2
- Chương 63-3: Liễn xa bình ổn chạy tới phía trước …
- Chương 63-4
- Chương 63-5
- Chương 63-6
- Chương 63-7
- Chương 63-8
- Chương 64-1: Thái hậu thế tới hung hãn
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 64-5
- Chương 64-6
- Chương 64-7
- Chương 65-1: Bản cung muốn thu hồi phượng tỳ
- Chương 65-2
- Chương 65-3
- Chương 65-4
- Chương 65-5
- Chương 65-6
- Chương 66-1: Lục quốc sứ thần
- Chương 66-2
- Chương 66-3
- Chương 66-4
- Chương 66-5
- Chương 67-1: Vũ khí quân sự
- Chương 67-2
- Chương 67-3
- Chương 67-4
- Chương 67-5
- Chương 67-6
- Chương 68-1: Giết gà dọa khỉ
- Chương 68-2
- Chương 68-3
- Chương 68-4
- Chương 68-5
- Chương 69-1: Nam An vương nhập ngục
- Chương 69-2
- Chương 69-3
- Chương 69-4
- Chương 69-5
- Chương 69-6
- Chương 70-1: Ném đá xuống giếng
- Chương 70-2
- Chương 70-3
- Chương 70-4
- Chương 70-5
- Chương 70-6
- Chương 71-1: Dã Tâm. Tính Kế
- Chương 71-2
- Chương 71-3
- Chương 71-4
- Chương 71-5
- Chương 71-6
- Chương 72-1: Thiên Hạ Năng Giả Cư Chi
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 72-5
- Chương 73-1: Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân
- Chương 73-2
- Chương 73-3
- Chương 73-4
- Chương 73-5
- Chương 73-6
- Chương 74-1: Các Hoài Tâm Kế
- Chương 74-2
- Chương 74-3
- Chương 74-4
- Chương 74-5
- Chương 75-1: Một Hòn Đá Hạ Ba Con Chim
- Chương 75-2
- Chương 75-3
- Chương 75-4
- Chương 75-5
- Chương 76-1: Tam tỷ muội đoàn kết một lòng đối ngoại địch
- Chương 76-2
- Chương 76-3
- Chương 76-4
- Chương 76-5
- Chương 77-1: Đế Tâm Khó Dò
- Chương 77-2
- Chương 77-3
- Chương 77-4
- Chương 77-5
- Chương 77-6
- Chương 78: Thưởng Hoa Yến, Tứ Hôn
- Chương 79: Hoàng Thất Gièm Pha
- Chương 80-1: Trừng Phạt Công Chúa
- Chương 80-2
- Chương 80-3
- Chương 81-1: Bắt Giữ Tần Hạo
- Chương 81-2
- Chương 81-3
- Chương 81-4
- Chương 82-1: Thiên Kim Bất Hoán
- Chương 82-2
- Chương 82-3
- Chương 82-4
- Chương 83-1: Huyền Đế Động Tâm
- Chương 83-2
- Chương 83-3
- Chương 83-4
- Chương 84-1: Sóng Ngầm Tuôn. Bắt Cóc
- Chương 84-2
- Chương 84-3
- Chương 84-4
- Chương 84-5
- Chương 84-6
- Chương 85-1: Đêm Cứu Hoàng Hậu
- Chương 85-2
- Chương 85-3
- Chương 85-4
- Chương 85-5
- Chương 85-6
- Chương 86-1: Cửu cung hoàn
- Chương 86-2
- Chương 86-3
- Chương 86-4
- Chương 86-5
- Chương 87-1: Đây Là Lần Đầu Tiên
- Chương 87-2
- Chương 87-3
- Chương 87-4
- Chương 88-1: Trừng Phạt Thái Hậu
- Chương 88-2
- Chương 88-3
- Chương 88-4
- Chương 89-1: Hoàng Hậu Phát Uy
- Chương 89-2
- Chương 89-3
- Chương 89-4
- Chương 90-1: Tội Hành Thích
- Chương 90-2
- Chương 90-3
- Chương 90-4
- Chương 90-5
- Chương 90-6
- Chương 91-1: Từng Bước Vì Cục
- Chương 91-2
- Chương 91-3
- Chương 91-4
- Chương 91-5
- Chương 92-1: Lời Đồn, Đánh Tây Môn Tân Nguyệt
- Chương 92-2
- Chương 92-3
- Chương 92-4
- Chương 92-5
- Chương 93-1: Cứu Người, Cung Tâm Sách
- Chương 93-2
- Chương 93-3
- Chương 94-1: Xuất Cung
- Chương 94-2
- Chương 94-3
- Chương 94-4
- Chương 95-1: Trừng Trị Trẻ Hư
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 95-5
- Chương 95-6
- Chương 96-1: Đông cung thái tử phi?
- Chương 96-2
- Chương 96-3
- Chương 96-4
- Chương 96-5
- Chương 96-6
- Chương 97-1: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 97-2
- Chương 97-3
- Chương 97-4
- Chương 97-5
- Chương 97-6
- Chương 98-1: Cung Yến
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 98-5
- Chương 99-1: Vô Tình Cốc
- Chương 99-2
- Chương 99-3
- Chương 100-1: Học Nghệ
- Chương 100-2
- Chương 100-3
- Chương 100-4
- Chương 101-1: Sinh con gái· Tiểu Ngư nhi
- Chương 101-2
- Chương 101-3
- Chương 101-4
- Chương 101-5
- Chương 102-1: Hoàng vĩ cầm thị huyết
- Chương 102-2
- Chương 102-3
- Chương 102-4
- Chương 102-5
- Chương 103-1: Xuất cốc
- Chương 103-2
- Chương 103-3
- Chương 103-4
- Chương 103-5
- Chương 104-1: Thanh Lâu kỳ quán
- Chương 104-2
- Chương 104-3
- Chương 104-4
- Chương 104-5
- Chương 104-6
- Chương 105-1: Hoa Khôi Đại Tái
- Chương 105-2
- Chương 105-3
- Chương 105-4
- Chương 105-5
- Chương 105-6
- Chương 105-7
- Chương 106-1: Lạt Sát. Vô Tình Xuất Hiện
- Chương 106-2
- Chương 106-3
- Chương 106-4
- Chương 106-5
- Chương 106-6
- Chương 107-1: Tâm Động Sao?
- Chương 107-2
- Chương 107-3
- Chương 107-4
- Chương 108-1: Nàng là mệnh của Công Tử
- Chương 109-1: Kẻ Trộm Tham Hoa
- Chương 110-1: Bố Cục Giết Người
- Chương 110-4
- Chương 110-5
- Chương 111-1: Gặp Lại
- Chương 111-2
- Chương 111-3
- Chương 111-4
- Chương 112-1: Ma nữ Tiểu Ngư Nhi
- Chương 112-2
- Chương 112-3
- Chương 113-1: Vũ Điệu Đàn Xà. Lựu Đạn Hiện Thế
- Chương 113-2
- Chương 113-3
- Chương 113-4
- Chương 114-1: Thế Lực Vũ Trang Bí Mật
- Chương 114-2
- Chương 114-3
- Chương 115-1: Đoạn Trường Tán- Mãnh Thú Hiện
- Chương 115-2
- Chương 115-3
- Chương 115-4
- Chương 116-1: Huyết Hàn · Ác Nhân Đảo
- Chương 116-2
- Chương 116-3
- Chương 116-4
- Chương 116-5
- Chương 116-6
- Chương 117-1: Hoa Hàng Tộc · Người Thần Bí
- Chương 117-2
- Chương 117-3
- Chương 117-4
- Chương 117-5
- Chương 118-1: Sinh Tử Tướng Bác
- Chương 118-2
- Chương 118-3
- Chương 118-4
- Chương 119-1: Lưu Tôn Vào Cốc
- Chương 120-1: Giải Dược
- Chương 121-1: Hồi Kinh
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 122-1: Sứ Thần
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 123-1: Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước ở Phía Sau
- Chương 123-2
- Chương 123-3
- Chương 123-4
- Chương 124-1: Liên hoàn kế. Nhất cử tam dắc
- Chương 124-2
- Chương 124-3
- Chương 124-4
- Chương 125-1: Hoàng hậu nắm giữ ấn soái
- Chương 125-2
- Chương 125-3
- Chương 125-4
- Chương 126-1: Điểm binh ra trận
- Chương 126-2
- Chương 126-3
- Chương 126-4
- Chương 127-1: Thủ chiến đại tiệp
- Chương 127-2
- Chương 127-3
- Chương 127-4
- Chương 128-1: Ai chết bởi tay ai
- Chương 128-2
- Chương 128-3
- Chương 128-4
- Chương 129-1: Đại phá Trần Đường Quan
- Chương 129-2
- Chương 129-3
- Chương 130-1: Binh bại như sơn đảo
- Chương 130-2
- Chương 130-3
- Chương 130-4
- Chương 131-1: Tuyệt sắc nguyên soái
- Chương 131-2
- Chương 131-3
- Chương 131-4
- Chương 131-5
- Chương 131-6
- Chương 132-1: Nhất thương giết ngươi
- Chương 132-2
- Chương 132-3
- Chương 132-4
- Chương 133-1: Nghi là cố nhân
- Chương 133-2
- Chương 133-3
- Chương 133-4
- Chương 133-5
- Chương 133-6
- Chương 134-1: Nguyên lai là sát khí
- Chương 134-2
- Chương 134-3
- Chương 134-4
- Chương 135-1: Kinh thành phong nguyệt
- Chương 135-2
- Chương 135-3
- Chương 135-4
- Chương 136-1: Tiến cung
- Chương 136-2
- Chương 136-3
- Chương 136-4
- Chương 136-5
- Chương 137-1: Cung biến
- Chương 137-2
- Chương 137-3
- Chương 137-4
- Chương 138-1: Chân tướng
- Chương 138-2
- Chương 138-3
- Chương 138-4
- Chương 138-5
- Chương 139-1: Giận đánh chúng phi
- Chương 139-2
- Chương 139-3
- Chương 139-4
- Chương 139-5
- Chương 140: Hoán tẩy cục
- Chương 141: Bất ly Bất khí
- Chương 142: Tây Môn Tân Nguyệt bị đánh
- Chương 143: Tâm kế động
- Chương 144: Nhất hôn chế ma
- Chương 145: Ân ái
- Chương 146: Mộng hồi kiếp trước
- Chương 147-1: Kỳ duyên có một không hai
- Chương 147-2
- Chương 147-3
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 111-3
Sau khi ở trọ, Mạc Sầu lập tức tìm tiểu nhị để nghe ngóng tin tức, Ly kinh gần đây có ai bị chém không.
Tiểu nhị kinh ngạc, nhìn nữ nhân này xem có thần kinh không, thật lâu mới kịp phản ứng, liên tục lắc đầu.
“Không có, khách quan, nào có ai bị chém đầu, kinh thành gần đây chỉ có một hỉ sự, không có án tử.”
“Đại hỉ sự?”
Mạc Sầu sửng sốt một lúc, có chút không yên lòng, thuận tiện hỏi:
“Hỉ sự gì vậy?”
Mặt mài tiểu nhị rạng rỡ nói:
“Thất hoàng tử đã trở về, Hoàng thượng thật vui mừng.”
Nghe xong một lúc lâu Mạc Sầu mới phản ứng được, Thất hoàng tử, Mạc Ưu không phải là thất hoàng tử sao, hắn quả nhiên lại trở về làm thất hoàng tử, hắn căn bản là không có việc gì, mà các nàng trên đường thì ăn không ngon ngủ không yên, hắn được lắm, dĩ nhiên làm hoàng tử, không biết bởi vì thân phận Mạc Ưu hay là do chịu khổ, Mạc Sầu nổi cáu khóc, không nói được một lời, đi bẩm báo chủ tử.
Thanh Dao nghe xong như đã hiểu rõ, nhưng mà nhìn Mạc Sầu ánh mắt hồng hồng, thật có chút yêu thương.
“Ngươi khóc cái gì, hắn vốn là thất hoàng tử Thẩm Ngọc, bây giờ xác định hắn không có việc gì, không phải nên cao hứng sao? Chẳng nhẽ ngươi nhẫn tâm nhìn hắn bị giết?”
Thanh Dao vừa nói xong, Mạc Sầu trong lòng cứng lại lẩm bẩm nói:
“Nhưng là hắn thành Thất hoàng tử, vậy thì hắn không theo chúng ta về Vô Tình cốc sao?”
Cả người đều mệt mỏi, không có tinh thần, Thanh Dao quay đầu nhìn Vô Tình, xem ra nha đầu này trong lòng đã có Mạc Ưu, có trở về Vô Tình cốc hay không, đương nhiên là phải xem ý tứ Mạc Ưu. Chỉ cần hắn muốn về, nàng tự nhiên sẽ có biện pháp đưa hắn đi, nếu hắn không tự nguyện đi, nàng muốn mang hắn đi cũng không mang được.
“Mặc kệ có trở về hay không, chúng ta vẫn nên vấn an hắn.Hiện tại tất cả mọi người mệt mỏi, nghỉ ngơi nửa ngày đi, đến tối chúng ta đến phủ Thất hoàng tử bái phỏng, xem hắn muốn là Thất hoàng tử Thẩm Ngọc hay là Mạc Ưu.”
Thanh Dao nói xong quay đầu nhìn Vô Tình, thản nhiên mở miệng:
“Vô Tình, ngươi cũng nghỉ ngơi chút đi, trên đường đã mệt mỏi rồi. Đến tối chúng ta sẽ đi bái phỏng Thất hoàng tử, nếu hắn đồng ý về Vô Tình cốc, chúng ta cùng nhau đi, nếu hắn không muốn trở về thì chúng ta tự trở về.”
“Được.”
Vô Tình gật đầu, hắn rất khát vọng trở lại trong cốc, nơi đó rất yên tĩnh, hắn đã nghĩ cùng Thanh Dao yên ổn mà sống.
Thanh Phong qua giúp Vô Tình sang phòng khác, bốn người chia nhau rửa mặt nghỉ ngơi.
Buổi tối, mọi người mới tỉnh ngủ, đứng lên dùng bữa, hỏi tiểu nhị xem phủ đệ của Thất hoàng tử ở chỗ nào, đoàn người ngồi xe ngựa đến phủ của Thất hoàng tử.
Ly kinh – Hoàng Viên quốc đế đô, buổi tối so với ban ngày càng náo nhiệt, xa hoa hơn, đủ loại đèn lồng treo trước cửa hình thành khung cảnh tráng lệ. Mạc Sầu vén rèm nhìn cảnh sắc, lẳng lặng suy tư, cảm súc phập phồng không thể suy nghĩ, sắp gặp lại Mạc Ưu, trong lòng nàng liền cao hứng, nhưng nghĩ tới thân phận của hắn lại nhói đau một cái, hắn cùng nàng không giống nhau.
Phủ đệ Thất hoàng tử cách hoàng cung rất gần, đây là ân điển của hoàng thượng, xung quanh khá yên tĩnh, một tiếng động cũng không có.
Trước cửa phủ đồ sộ, hai cái đèn lồng đỏ sẫm, thạch sư hai bên thật uy vũ, phía trước hai con sư tử đá rất nhiều thị vệ đứng thành hai hàng, hông đeo bội kiếm, thỉnh thoảng đi lại trước cửa, Mạc Sầu lập tức đi xuống, bình tĩnh nói:
“Chúng ta muốn cầu kiến Thất hoàng tử.”
Mấy thị vệ vô cùng kinh ngạc, liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng thị vệ đứng đầu trầm mặt, phất phất tay:
“Ở nơi nào đến đây thế, Thất hoàng tử đang nghỉ ngơi, không gặp bất cứ ai.”
Mạc Sầu chán nản, trừng mắt nhìn thị vệ,Thất hoàng tử thật khí thế, ngay cả người cũng không thấy được.
Thị vệ dẫn đầu vừa thấy Mạc Sầu phẫn nộ, không khỏi nóng giận, vươn người qua, vừa sờ bội kiếm bên hông, vừa hung hăng mở miệng:
“Mau cút, bằng không sẽ bắt ngươi giam lại.”
Theo tính tình hàng ngày của Mạc Sầu thì đã sớm cùng hắn đánh nhau, nhưng tốt xấu gì đây cũng là phủ đệ của Mạc Ưu, hơn nữa không có chỉ thị của chủ tử nàng không dám tự ý, chỉ đành quay người lại đi tới trước xe ngựa cung kính bẩm báo:
“Chủ tử, không cho gặp, hắn nói Thất hoàng tử đang nghỉ ngơi.”
Mạc Sầu vừa báo, Thanh Dao trong xe ngựa khẽ nhíu mi, nàng biết sẽ như vậy.
Điều này chứng minh rõ ràng nàng đã suy đoán đúng, Thất hoàng tử bị giam lỏng, thị vệ trước của nhất định nghe lệnh của Y gia, mà mục đích của Y gia là bảo vệ Thất hoàng tử, như vậy thì lợi thế của bọn họ mới tốt.
Thanh Dao sắc mặt lạnh lùng, khóe môi hiện ra ý cười, lạnh như nước.
Ngồi bên cạnh nàng Vô Tình vươn tay nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói:
“Không cho gặp, thì xông vào.”
Tuy tiếng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo lệ khí thị huyết, đôi mắt Thanh Dao tối sầm lại, cùng Vô Tình bước xuống xe, ngẩng đầu lạnh lùng phân phó Mạc Sầu cùng Thanh Phong:
“Không cho gặp thì xông vào bên trong cho ta.”
Cuồng vọng dâng trào, sát khí ngất trời.
Mạc Sầu đã không quen nhìn những hình người dạng cẩu, vừa nghe mệnh lệnh của chủ tử, đã không còn khách khí với bọn họ, thân hình chợt lóe, ánh sáng lạnh khiếp người toả ra, mang theo bảo kiếm lao thẳng về hướng thị vệ, sau đó Thanh Phong cũng không cam lòng bĩ rớt lại phía sau, phi thân mà lên.
Hai người giống như hai món vũ khí sắc bén, gặp người giết người, gặp phật giết phật, một đường thẳng tiến vào phủ Thất hoàng tử.
Mấy người thị vệ trước cửa bị đánh tơi bời, liên tiếp thối lui, trong phủ tràn ra nhóm thị vệ khác, mấy thì vệ này thì đáng gì, các nàng đại chiến cùng với hai nghìn phòng vệ quân cùng một nghìn tinh binh cũng không có chuyện gì, huống chi là mười mấy thị vệ, khỏi cần Thanh Dao cùng Vô Tình động thủ.
Thanh Dao đẩy Vô Tình theo Mạc Sầu và Thanh Phong một mạch tiến vào phủ Thất hoàng tử.
Trong phủ ngoài thị vệ đang xông tới còn có một số hạ nhân, nha hoàn, hoảng sợ chạy toán loạn, nhất thời cả phủ đều náo loạn.
Lúc này có rất nhiều thị vệ bị thương, nên không dám tiến lên gần Thanh Phong cùng Mạc Sầu nữa, họ thối lui về sau, vượt khỏi trung đình, chạy qua hoa viên, hành lang, một người vội vàng đi tới, trang phục xa hoa, trên đầu mũ vàng, cả người phát ra hơi thở tôn quý.
Mạc Sầu ngơ ngác nhìn nam nhân đang đi đến, tuy rằng hắn không lớn, nhưng một thân quý khí bức người, căn bản không phải là Mạc Ưu, mà là Thất hoàng tử Thẩm Ngọc.
Mạc Ưu đứng ở trên hành lang, trừng mắt lạnh nhìn thị vệ:
“To gan, đó là bằng hữu của ta, dám tổn thương bọn họ, các ngươi đáng chết.”
Hắn vừa nói xong, mười mấy thị vệ tức khắc hoảng sợ thối lui về một bên, người đứng đầu vội vàng nói:
“Thuộc hạ đáng chết, không biết là khách của Thất hoàng tử, đã mạo phạm.”
Mạc Sầu thấy Mạc Ưu như vậy, ngược lại đã bình tĩnh, lùi một bước, đến sau lưng Thanh Dao và không nói gì cả.
Thanh Dao giơ tay lên, nhìn về phía Mạc Ưu, hắn nói một câu, nhưng lại không có nhiều lực, xem ra đã bị ngươi ta hạ độc.
“Thất hoàng tử, không tiếp bằng hữu sao.”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, Mạc Ưu thu hồi ánh mắt ở chỗ Mạc Sầu lại, cung kính nói:
“Mời đến phòng khách.”
Thanh Dao khẽ gật đầu, xem ra vẫn là Mạc Ưu, hắn không có thay đổi, chỉ sợ hiện tại hắng đang thân bất do kỷ, hoàn toàn bị người ta hạ độc, các nàng đanh định theo Mạc Ưu đi vào, thì nghe thấy ở chỗ khác trên hành lang có một tiếng nói:
“Khoan đã.”
Theo tiếng nói nhìn sang thì ra là một cô nương xinh đẹp, mài rậm mắt to, đúng là biểu muôi Y Song Nhi của Thất hoàng tử, một thân vênh váo hung hăng, hai mắt đầy lửa giận nhìn về phía dưới hàng lang, nơi bốn người đứng trong hoa viên, đèn lồng chiếu sáng tỏ, thấy rõ bốn người kia là ai thì càng tức giận, nghĩ đến cái tát của Mạc Sầu, nàng hận không thể phát tiết được, nhưng biết rõ thân thủ lợi hại của nàng ta nên cũng không dám hành động tùy tiện, chỉ lạnh lùng nhìn về phía thị vệ bên cạnh:
“Mấy người này không phải là bằng hữu của Thất hoàng tử, họ là người đã bắt cóc Thất hoàng tử, lập tức lên bắt bọn họ.”
Y Song Nhi vừa nói xong, bên cạnh đã có một tiếng quát lên như sấm: “Ai dám?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Y Song Nhi loé lên vẻ khó tin, cuối cùng tính nũng nịu tiểu thư cũng thể hiện ra:
“Biểu ca, ngươi quát ta làm gì? Những người này thoạt nhìn cũng không phải ngươi tốt, ngươi là hoàng tử, sao có thể ở cùng chỗ với bọn họ, ngươi xem bọn họ dám đánh người của vương phủ, hơn nữa trước đây nữ nhân kia còn đánh ta.”
Y Song Nhi đáng thương đau khổ cắn môi dưới, đôi mắt có lệ lưng tròng, bộ dáng như bị khi dễ, nói xong còn dùng một ngón tay chỉ Mạc Sầu, không biết bởi vì thiên tính nữ nhân, hay bởi vì Mạc Sầu đánh nàng, dù sao hai người thấy nhau đều hận không thể bóp chết người kia.
Mạc Ưu khuôn mặt lạnh nhạt hờ hững, trên đầu kim quan sáng rực, giơ tay nhấc chân đều hiện một vẻ không giận mà uy nghi:
“Y Song Nhi, nơi này là phủ Thất hoàng tử, không phải Y phủ của ngươi, không tới phiên ngươi nói chuyện, nếu ngươi không quen, có thể đi, nhưng đừng đắc tội bằng hữu của ta.”
Mạc Ưu ác độc lên tiếng, trước đây hắn đối với Y Song Nhi còn có chút tình huynh muội, giờ đây chút tình huynh muội đó cũng không còn. Chẳng qua bề ngoài của Y phủ là bảo vệ Thất hoàng tử, vì hoàng mệnh mà tới, nhưng thực tế cũng đáng hận như người trong hoàng thất. Bọn họ hạ độc và giam lỏng hắn.
Y Song Nhi bị Mạc Ưu quát dọa, tuy rằng tức giận nhưng không dám nói một câu.
Nàng thích biểu ca, muốn gả cho hắn, vì thế không thể làm hắn tức giận, bằng không hắn nhất định sẽ không thú nàng, phụ thân nói nữ hài tử phải dịu dàng hiền lành, như vậy mới có thể có được lòng của nam nhân, nghĩ vậy Y Song Nhi hít sâu, sau đó chậm rãi nói:
“Được rồi biểu ca, vì ngươi ta không so đo cùng với bọn họ nữa.”
Vài người trong hoa viên thật sự là không chịu nổi nữ nhân này. Ai cũng nhìn ra được nam nhân kia ghét nàng đến cỡ nào, nàng còn tỏ vẻ đáng yêu, giả ngây thơ, không biết là ngu ngốc hay thần kinh, Mạc Sầu thực không chịu nổi hừ lạnh, nói một câu:
“Ngực lớn không có đầu óc.”
Một lời này không lớn không nhỏ truyền vào trong tai Y tiểu thư, sắc mặt nữ nhân này lập tức thay đổi, quay đầu lại hung hăng trừng Mạc Sầu, Mạc Sầu liền trừng lại
Nàng mà sợ nàng ta sao, nếu không phải có chủ tử ở đây, đã sớm đánh cho nàng ta mặt mũi bầm dập, ai mà thèm xem nàng ta giả bộ khả ái, thanh thuần chứ, nghĩ đến là muốn nôn.
Nghe Mạc Sầu nói, Mạc Ưu nhìn Y Song Nhi, thấy nàng tóc tay dựng thẳng, ánh mắt trừng trừng, như con nhím xù lông, hắn sợ gặp phải chuyện gì nữa, nhịn không được nhẹ giọng một chút:
“Song Nhi, biểu ca phải tiếp đãi khách nhân.”
Hắn vừa nói xong. Y Song Nhi như nghe được âm thanh thiên nhiên, biểu ca lần đầu tiên nói nhỏ nhẹ với nàng như vậy, nàng thực sự quá kích động, lập tức quên không cùng Mạc Sầu đối chọi, gật đầu liên tục, giống như gà mổ thóc.
“Được, ta đi xuống trước.”
Phụ thân đã nói, nữ nhân thông minh phải biết tốt mà thu lại. Nhưng mà trước khi dời đi vẫn không quên lườm Mạc Sầu, nữ nhân này nàng sẽ không bỏ qua. Y Song Nhi hung hăng phát thệ, dẫn nha hoàn bên người rời đi.
Trong hành lang Mạc Ưu vung tay lên, lạnh lùng ra lệnh:
“Đều đi xuống đi.”
Thủ vệ phủ Thất hoàng tử lên tiếng trả lời, nhân cơ hội đi xuống xử lý vết thương.
Họ mặc dù vô tri, cũng biết những người trước mắt này là nhân vật cực kì lợi hại, chỉ hai người thủ hạ, liền đánh bại mười mấy người họ đơn giản, nhìn nam tử tóc bạc dẫn đầu, ngồi trên xe lăn, đẹp tựa thiên tiên, nam tử này là Vô Tình nghe đồn thị huyết, giết người không chớp mắt, đừng nói mấy người bọn họ, dù có nhiều hơn chỉ sợ cũng không phải đối thủ của hắn.
Trong chớp mắt, vườn hoa rộng lớn, trừ bỏ bọn họ, ngay cả hạ nhân cũng đều lui xuống.
Mạc Ưu theo hành lang đi xuống, trước mặt Thanh Dao cung kính nói: “Tiểu thư?”
Thanh Dao chưa kịp lên tiếng, Mạc Sầu ở bên cạnh lạnh lùng nói: “ Thất hoàng tử thật hiếu khách a, xem ra chúng tôi đến là dư thừa, còn tưởng ngươi gặp phải chuyện gì, sớm biết thế đã không tới? Kết quả ngươi an tâm ở chỗ này làm hoàng tử.”
Mạc Ưu vẫn là tuổi trẻ, bị Mạc Sầu châm chọc mặt liền lúc đỏ lúc trắng, một lời cũng không nói lên được.
Thanh Dao lạnh lùng thản nhiên nói: “Đến đại sảnh nói chuyện đi.”
“Dạ”. Mạc Ưu cuối cùng cũng thở dài một hơi, cung kính đưa Thanh Dao cùng Vô Tình vào đại sảnh, bản thân thì đứng ở một bên, Thanh Dao nhìn thần sắc của hắn không có vẻ cuồng ngạo, vẫn như trước khiêm tốn, trong lòng cũng thấy dễ chịu chút, vẫy vẫy tay:
“Mạc Ưu, ngươi cũng ngồi đi, ngươi là chủ nhân, làm cho người ngoài thấy sẽ không tốt.”
“Chủ tử.”
Mạc Ưu ngẩng đầu, đón nhận tầm mắt bức người của chủ tử, không chống cự được liền ngồi trên chủ vị, những người khác ngồi ở vị trí khách nhân.
“Chúng ta đi là muốn xem ngươi có bình an không, hiện tại cũng an tâm, chúng ta phải về Vô tình cốc.”
Thanh Dao nói xong, ánh mắt Mạc Ưu chợt lóe lên: “Đã diệt trừ Trường Tôn Dận.”
“Ừ đã giết hắn rồi, không biết Tiểu Ngư Nhi thế nào? Cũng đã đi được mấy tháng rồi.”
Thanh Dao nhẫm tính một chút, lúc ra đi là tháng hai mùa xuân, giờ đã mùa thu, thời gian trôi thật mau, cũng đã được sáu, bảy tháng, Tiểu Ngư Nhi hẳn là đã biết nói, cũng đã biết đi, ánh mắt Thanh Dao có chút chờ mong, không biết nha đầu kia mở miệng sẽ nói cái gì?
“Có thể dẫn ta đi không?”
Bỗng nhiên âm thanh cô đơn của Mạc Ưu vang lên, Thanh Dao không bất ngờ, ngước mắt lên nhìn hắn:
“Mạc Ưu thân phận ngươi tôn quý như vậy, chẳng lẽ thực sự muốn đi theo chúng ta sao?
“Nếu không phải thân bất do kỉ, ta đã đi tìm mọi người, ta bị Ngũ hoàng huynh hạ độc, vì thế nội lực hoàn toàn không còn. Hiện tại, trong phủ nói là bảo hộ ta, nhưng mục đích thực sự là khống chế ta, bởi vì mất đi ta Y gia sẽ không còn gì.”
Hắn vừa nói xong Thanh Dao thở dài một tiếng, liền biêt có người nghe trộm ngoài cửa, tiếng nói lạnh lùng vang lên:
“Thất hoàng tử chúng ta hôm nay đến là cùng người nói lời từ biệt, cũng từng là bằng hữu của nhau. Chúng ta cũng nên cùng ngươi nói tiếng tạm biệt.”
Động tác của Thanh Dao mọi người trong sảnh đều biết, chỉ có Mạc Ưu là không hiểu bởi vì không có nội lực, nhưng thấy động tác của chủ tử hắn biết bên ngoài có người nghe trộm, không cần đoán cũng biết, ngoại trừ Y Song Nhi thì còn ai, nếu nàng thích nghe trộm hắn sẽ thành toàn cho nàng.
“Vậy cũng tốt, ta sẽ không tiễn các ngươi, đi đường mạnh khỏe, đến Hoàng Viên quốc thì hãy tìm ta.”
Tiểu nhị kinh ngạc, nhìn nữ nhân này xem có thần kinh không, thật lâu mới kịp phản ứng, liên tục lắc đầu.
“Không có, khách quan, nào có ai bị chém đầu, kinh thành gần đây chỉ có một hỉ sự, không có án tử.”
“Đại hỉ sự?”
Mạc Sầu sửng sốt một lúc, có chút không yên lòng, thuận tiện hỏi:
“Hỉ sự gì vậy?”
Mặt mài tiểu nhị rạng rỡ nói:
“Thất hoàng tử đã trở về, Hoàng thượng thật vui mừng.”
Nghe xong một lúc lâu Mạc Sầu mới phản ứng được, Thất hoàng tử, Mạc Ưu không phải là thất hoàng tử sao, hắn quả nhiên lại trở về làm thất hoàng tử, hắn căn bản là không có việc gì, mà các nàng trên đường thì ăn không ngon ngủ không yên, hắn được lắm, dĩ nhiên làm hoàng tử, không biết bởi vì thân phận Mạc Ưu hay là do chịu khổ, Mạc Sầu nổi cáu khóc, không nói được một lời, đi bẩm báo chủ tử.
Thanh Dao nghe xong như đã hiểu rõ, nhưng mà nhìn Mạc Sầu ánh mắt hồng hồng, thật có chút yêu thương.
“Ngươi khóc cái gì, hắn vốn là thất hoàng tử Thẩm Ngọc, bây giờ xác định hắn không có việc gì, không phải nên cao hứng sao? Chẳng nhẽ ngươi nhẫn tâm nhìn hắn bị giết?”
Thanh Dao vừa nói xong, Mạc Sầu trong lòng cứng lại lẩm bẩm nói:
“Nhưng là hắn thành Thất hoàng tử, vậy thì hắn không theo chúng ta về Vô Tình cốc sao?”
Cả người đều mệt mỏi, không có tinh thần, Thanh Dao quay đầu nhìn Vô Tình, xem ra nha đầu này trong lòng đã có Mạc Ưu, có trở về Vô Tình cốc hay không, đương nhiên là phải xem ý tứ Mạc Ưu. Chỉ cần hắn muốn về, nàng tự nhiên sẽ có biện pháp đưa hắn đi, nếu hắn không tự nguyện đi, nàng muốn mang hắn đi cũng không mang được.
“Mặc kệ có trở về hay không, chúng ta vẫn nên vấn an hắn.Hiện tại tất cả mọi người mệt mỏi, nghỉ ngơi nửa ngày đi, đến tối chúng ta đến phủ Thất hoàng tử bái phỏng, xem hắn muốn là Thất hoàng tử Thẩm Ngọc hay là Mạc Ưu.”
Thanh Dao nói xong quay đầu nhìn Vô Tình, thản nhiên mở miệng:
“Vô Tình, ngươi cũng nghỉ ngơi chút đi, trên đường đã mệt mỏi rồi. Đến tối chúng ta sẽ đi bái phỏng Thất hoàng tử, nếu hắn đồng ý về Vô Tình cốc, chúng ta cùng nhau đi, nếu hắn không muốn trở về thì chúng ta tự trở về.”
“Được.”
Vô Tình gật đầu, hắn rất khát vọng trở lại trong cốc, nơi đó rất yên tĩnh, hắn đã nghĩ cùng Thanh Dao yên ổn mà sống.
Thanh Phong qua giúp Vô Tình sang phòng khác, bốn người chia nhau rửa mặt nghỉ ngơi.
Buổi tối, mọi người mới tỉnh ngủ, đứng lên dùng bữa, hỏi tiểu nhị xem phủ đệ của Thất hoàng tử ở chỗ nào, đoàn người ngồi xe ngựa đến phủ của Thất hoàng tử.
Ly kinh – Hoàng Viên quốc đế đô, buổi tối so với ban ngày càng náo nhiệt, xa hoa hơn, đủ loại đèn lồng treo trước cửa hình thành khung cảnh tráng lệ. Mạc Sầu vén rèm nhìn cảnh sắc, lẳng lặng suy tư, cảm súc phập phồng không thể suy nghĩ, sắp gặp lại Mạc Ưu, trong lòng nàng liền cao hứng, nhưng nghĩ tới thân phận của hắn lại nhói đau một cái, hắn cùng nàng không giống nhau.
Phủ đệ Thất hoàng tử cách hoàng cung rất gần, đây là ân điển của hoàng thượng, xung quanh khá yên tĩnh, một tiếng động cũng không có.
Trước cửa phủ đồ sộ, hai cái đèn lồng đỏ sẫm, thạch sư hai bên thật uy vũ, phía trước hai con sư tử đá rất nhiều thị vệ đứng thành hai hàng, hông đeo bội kiếm, thỉnh thoảng đi lại trước cửa, Mạc Sầu lập tức đi xuống, bình tĩnh nói:
“Chúng ta muốn cầu kiến Thất hoàng tử.”
Mấy thị vệ vô cùng kinh ngạc, liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng thị vệ đứng đầu trầm mặt, phất phất tay:
“Ở nơi nào đến đây thế, Thất hoàng tử đang nghỉ ngơi, không gặp bất cứ ai.”
Mạc Sầu chán nản, trừng mắt nhìn thị vệ,Thất hoàng tử thật khí thế, ngay cả người cũng không thấy được.
Thị vệ dẫn đầu vừa thấy Mạc Sầu phẫn nộ, không khỏi nóng giận, vươn người qua, vừa sờ bội kiếm bên hông, vừa hung hăng mở miệng:
“Mau cút, bằng không sẽ bắt ngươi giam lại.”
Theo tính tình hàng ngày của Mạc Sầu thì đã sớm cùng hắn đánh nhau, nhưng tốt xấu gì đây cũng là phủ đệ của Mạc Ưu, hơn nữa không có chỉ thị của chủ tử nàng không dám tự ý, chỉ đành quay người lại đi tới trước xe ngựa cung kính bẩm báo:
“Chủ tử, không cho gặp, hắn nói Thất hoàng tử đang nghỉ ngơi.”
Mạc Sầu vừa báo, Thanh Dao trong xe ngựa khẽ nhíu mi, nàng biết sẽ như vậy.
Điều này chứng minh rõ ràng nàng đã suy đoán đúng, Thất hoàng tử bị giam lỏng, thị vệ trước của nhất định nghe lệnh của Y gia, mà mục đích của Y gia là bảo vệ Thất hoàng tử, như vậy thì lợi thế của bọn họ mới tốt.
Thanh Dao sắc mặt lạnh lùng, khóe môi hiện ra ý cười, lạnh như nước.
Ngồi bên cạnh nàng Vô Tình vươn tay nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói:
“Không cho gặp, thì xông vào.”
Tuy tiếng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo lệ khí thị huyết, đôi mắt Thanh Dao tối sầm lại, cùng Vô Tình bước xuống xe, ngẩng đầu lạnh lùng phân phó Mạc Sầu cùng Thanh Phong:
“Không cho gặp thì xông vào bên trong cho ta.”
Cuồng vọng dâng trào, sát khí ngất trời.
Mạc Sầu đã không quen nhìn những hình người dạng cẩu, vừa nghe mệnh lệnh của chủ tử, đã không còn khách khí với bọn họ, thân hình chợt lóe, ánh sáng lạnh khiếp người toả ra, mang theo bảo kiếm lao thẳng về hướng thị vệ, sau đó Thanh Phong cũng không cam lòng bĩ rớt lại phía sau, phi thân mà lên.
Hai người giống như hai món vũ khí sắc bén, gặp người giết người, gặp phật giết phật, một đường thẳng tiến vào phủ Thất hoàng tử.
Mấy người thị vệ trước cửa bị đánh tơi bời, liên tiếp thối lui, trong phủ tràn ra nhóm thị vệ khác, mấy thì vệ này thì đáng gì, các nàng đại chiến cùng với hai nghìn phòng vệ quân cùng một nghìn tinh binh cũng không có chuyện gì, huống chi là mười mấy thị vệ, khỏi cần Thanh Dao cùng Vô Tình động thủ.
Thanh Dao đẩy Vô Tình theo Mạc Sầu và Thanh Phong một mạch tiến vào phủ Thất hoàng tử.
Trong phủ ngoài thị vệ đang xông tới còn có một số hạ nhân, nha hoàn, hoảng sợ chạy toán loạn, nhất thời cả phủ đều náo loạn.
Lúc này có rất nhiều thị vệ bị thương, nên không dám tiến lên gần Thanh Phong cùng Mạc Sầu nữa, họ thối lui về sau, vượt khỏi trung đình, chạy qua hoa viên, hành lang, một người vội vàng đi tới, trang phục xa hoa, trên đầu mũ vàng, cả người phát ra hơi thở tôn quý.
Mạc Sầu ngơ ngác nhìn nam nhân đang đi đến, tuy rằng hắn không lớn, nhưng một thân quý khí bức người, căn bản không phải là Mạc Ưu, mà là Thất hoàng tử Thẩm Ngọc.
Mạc Ưu đứng ở trên hành lang, trừng mắt lạnh nhìn thị vệ:
“To gan, đó là bằng hữu của ta, dám tổn thương bọn họ, các ngươi đáng chết.”
Hắn vừa nói xong, mười mấy thị vệ tức khắc hoảng sợ thối lui về một bên, người đứng đầu vội vàng nói:
“Thuộc hạ đáng chết, không biết là khách của Thất hoàng tử, đã mạo phạm.”
Mạc Sầu thấy Mạc Ưu như vậy, ngược lại đã bình tĩnh, lùi một bước, đến sau lưng Thanh Dao và không nói gì cả.
Thanh Dao giơ tay lên, nhìn về phía Mạc Ưu, hắn nói một câu, nhưng lại không có nhiều lực, xem ra đã bị ngươi ta hạ độc.
“Thất hoàng tử, không tiếp bằng hữu sao.”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, Mạc Ưu thu hồi ánh mắt ở chỗ Mạc Sầu lại, cung kính nói:
“Mời đến phòng khách.”
Thanh Dao khẽ gật đầu, xem ra vẫn là Mạc Ưu, hắn không có thay đổi, chỉ sợ hiện tại hắng đang thân bất do kỷ, hoàn toàn bị người ta hạ độc, các nàng đanh định theo Mạc Ưu đi vào, thì nghe thấy ở chỗ khác trên hành lang có một tiếng nói:
“Khoan đã.”
Theo tiếng nói nhìn sang thì ra là một cô nương xinh đẹp, mài rậm mắt to, đúng là biểu muôi Y Song Nhi của Thất hoàng tử, một thân vênh váo hung hăng, hai mắt đầy lửa giận nhìn về phía dưới hàng lang, nơi bốn người đứng trong hoa viên, đèn lồng chiếu sáng tỏ, thấy rõ bốn người kia là ai thì càng tức giận, nghĩ đến cái tát của Mạc Sầu, nàng hận không thể phát tiết được, nhưng biết rõ thân thủ lợi hại của nàng ta nên cũng không dám hành động tùy tiện, chỉ lạnh lùng nhìn về phía thị vệ bên cạnh:
“Mấy người này không phải là bằng hữu của Thất hoàng tử, họ là người đã bắt cóc Thất hoàng tử, lập tức lên bắt bọn họ.”
Y Song Nhi vừa nói xong, bên cạnh đã có một tiếng quát lên như sấm: “Ai dám?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Y Song Nhi loé lên vẻ khó tin, cuối cùng tính nũng nịu tiểu thư cũng thể hiện ra:
“Biểu ca, ngươi quát ta làm gì? Những người này thoạt nhìn cũng không phải ngươi tốt, ngươi là hoàng tử, sao có thể ở cùng chỗ với bọn họ, ngươi xem bọn họ dám đánh người của vương phủ, hơn nữa trước đây nữ nhân kia còn đánh ta.”
Y Song Nhi đáng thương đau khổ cắn môi dưới, đôi mắt có lệ lưng tròng, bộ dáng như bị khi dễ, nói xong còn dùng một ngón tay chỉ Mạc Sầu, không biết bởi vì thiên tính nữ nhân, hay bởi vì Mạc Sầu đánh nàng, dù sao hai người thấy nhau đều hận không thể bóp chết người kia.
Mạc Ưu khuôn mặt lạnh nhạt hờ hững, trên đầu kim quan sáng rực, giơ tay nhấc chân đều hiện một vẻ không giận mà uy nghi:
“Y Song Nhi, nơi này là phủ Thất hoàng tử, không phải Y phủ của ngươi, không tới phiên ngươi nói chuyện, nếu ngươi không quen, có thể đi, nhưng đừng đắc tội bằng hữu của ta.”
Mạc Ưu ác độc lên tiếng, trước đây hắn đối với Y Song Nhi còn có chút tình huynh muội, giờ đây chút tình huynh muội đó cũng không còn. Chẳng qua bề ngoài của Y phủ là bảo vệ Thất hoàng tử, vì hoàng mệnh mà tới, nhưng thực tế cũng đáng hận như người trong hoàng thất. Bọn họ hạ độc và giam lỏng hắn.
Y Song Nhi bị Mạc Ưu quát dọa, tuy rằng tức giận nhưng không dám nói một câu.
Nàng thích biểu ca, muốn gả cho hắn, vì thế không thể làm hắn tức giận, bằng không hắn nhất định sẽ không thú nàng, phụ thân nói nữ hài tử phải dịu dàng hiền lành, như vậy mới có thể có được lòng của nam nhân, nghĩ vậy Y Song Nhi hít sâu, sau đó chậm rãi nói:
“Được rồi biểu ca, vì ngươi ta không so đo cùng với bọn họ nữa.”
Vài người trong hoa viên thật sự là không chịu nổi nữ nhân này. Ai cũng nhìn ra được nam nhân kia ghét nàng đến cỡ nào, nàng còn tỏ vẻ đáng yêu, giả ngây thơ, không biết là ngu ngốc hay thần kinh, Mạc Sầu thực không chịu nổi hừ lạnh, nói một câu:
“Ngực lớn không có đầu óc.”
Một lời này không lớn không nhỏ truyền vào trong tai Y tiểu thư, sắc mặt nữ nhân này lập tức thay đổi, quay đầu lại hung hăng trừng Mạc Sầu, Mạc Sầu liền trừng lại
Nàng mà sợ nàng ta sao, nếu không phải có chủ tử ở đây, đã sớm đánh cho nàng ta mặt mũi bầm dập, ai mà thèm xem nàng ta giả bộ khả ái, thanh thuần chứ, nghĩ đến là muốn nôn.
Nghe Mạc Sầu nói, Mạc Ưu nhìn Y Song Nhi, thấy nàng tóc tay dựng thẳng, ánh mắt trừng trừng, như con nhím xù lông, hắn sợ gặp phải chuyện gì nữa, nhịn không được nhẹ giọng một chút:
“Song Nhi, biểu ca phải tiếp đãi khách nhân.”
Hắn vừa nói xong. Y Song Nhi như nghe được âm thanh thiên nhiên, biểu ca lần đầu tiên nói nhỏ nhẹ với nàng như vậy, nàng thực sự quá kích động, lập tức quên không cùng Mạc Sầu đối chọi, gật đầu liên tục, giống như gà mổ thóc.
“Được, ta đi xuống trước.”
Phụ thân đã nói, nữ nhân thông minh phải biết tốt mà thu lại. Nhưng mà trước khi dời đi vẫn không quên lườm Mạc Sầu, nữ nhân này nàng sẽ không bỏ qua. Y Song Nhi hung hăng phát thệ, dẫn nha hoàn bên người rời đi.
Trong hành lang Mạc Ưu vung tay lên, lạnh lùng ra lệnh:
“Đều đi xuống đi.”
Thủ vệ phủ Thất hoàng tử lên tiếng trả lời, nhân cơ hội đi xuống xử lý vết thương.
Họ mặc dù vô tri, cũng biết những người trước mắt này là nhân vật cực kì lợi hại, chỉ hai người thủ hạ, liền đánh bại mười mấy người họ đơn giản, nhìn nam tử tóc bạc dẫn đầu, ngồi trên xe lăn, đẹp tựa thiên tiên, nam tử này là Vô Tình nghe đồn thị huyết, giết người không chớp mắt, đừng nói mấy người bọn họ, dù có nhiều hơn chỉ sợ cũng không phải đối thủ của hắn.
Trong chớp mắt, vườn hoa rộng lớn, trừ bỏ bọn họ, ngay cả hạ nhân cũng đều lui xuống.
Mạc Ưu theo hành lang đi xuống, trước mặt Thanh Dao cung kính nói: “Tiểu thư?”
Thanh Dao chưa kịp lên tiếng, Mạc Sầu ở bên cạnh lạnh lùng nói: “ Thất hoàng tử thật hiếu khách a, xem ra chúng tôi đến là dư thừa, còn tưởng ngươi gặp phải chuyện gì, sớm biết thế đã không tới? Kết quả ngươi an tâm ở chỗ này làm hoàng tử.”
Mạc Ưu vẫn là tuổi trẻ, bị Mạc Sầu châm chọc mặt liền lúc đỏ lúc trắng, một lời cũng không nói lên được.
Thanh Dao lạnh lùng thản nhiên nói: “Đến đại sảnh nói chuyện đi.”
“Dạ”. Mạc Ưu cuối cùng cũng thở dài một hơi, cung kính đưa Thanh Dao cùng Vô Tình vào đại sảnh, bản thân thì đứng ở một bên, Thanh Dao nhìn thần sắc của hắn không có vẻ cuồng ngạo, vẫn như trước khiêm tốn, trong lòng cũng thấy dễ chịu chút, vẫy vẫy tay:
“Mạc Ưu, ngươi cũng ngồi đi, ngươi là chủ nhân, làm cho người ngoài thấy sẽ không tốt.”
“Chủ tử.”
Mạc Ưu ngẩng đầu, đón nhận tầm mắt bức người của chủ tử, không chống cự được liền ngồi trên chủ vị, những người khác ngồi ở vị trí khách nhân.
“Chúng ta đi là muốn xem ngươi có bình an không, hiện tại cũng an tâm, chúng ta phải về Vô tình cốc.”
Thanh Dao nói xong, ánh mắt Mạc Ưu chợt lóe lên: “Đã diệt trừ Trường Tôn Dận.”
“Ừ đã giết hắn rồi, không biết Tiểu Ngư Nhi thế nào? Cũng đã đi được mấy tháng rồi.”
Thanh Dao nhẫm tính một chút, lúc ra đi là tháng hai mùa xuân, giờ đã mùa thu, thời gian trôi thật mau, cũng đã được sáu, bảy tháng, Tiểu Ngư Nhi hẳn là đã biết nói, cũng đã biết đi, ánh mắt Thanh Dao có chút chờ mong, không biết nha đầu kia mở miệng sẽ nói cái gì?
“Có thể dẫn ta đi không?”
Bỗng nhiên âm thanh cô đơn của Mạc Ưu vang lên, Thanh Dao không bất ngờ, ngước mắt lên nhìn hắn:
“Mạc Ưu thân phận ngươi tôn quý như vậy, chẳng lẽ thực sự muốn đi theo chúng ta sao?
“Nếu không phải thân bất do kỉ, ta đã đi tìm mọi người, ta bị Ngũ hoàng huynh hạ độc, vì thế nội lực hoàn toàn không còn. Hiện tại, trong phủ nói là bảo hộ ta, nhưng mục đích thực sự là khống chế ta, bởi vì mất đi ta Y gia sẽ không còn gì.”
Hắn vừa nói xong Thanh Dao thở dài một tiếng, liền biêt có người nghe trộm ngoài cửa, tiếng nói lạnh lùng vang lên:
“Thất hoàng tử chúng ta hôm nay đến là cùng người nói lời từ biệt, cũng từng là bằng hữu của nhau. Chúng ta cũng nên cùng ngươi nói tiếng tạm biệt.”
Động tác của Thanh Dao mọi người trong sảnh đều biết, chỉ có Mạc Ưu là không hiểu bởi vì không có nội lực, nhưng thấy động tác của chủ tử hắn biết bên ngoài có người nghe trộm, không cần đoán cũng biết, ngoại trừ Y Song Nhi thì còn ai, nếu nàng thích nghe trộm hắn sẽ thành toàn cho nàng.
“Vậy cũng tốt, ta sẽ không tiễn các ngươi, đi đường mạnh khỏe, đến Hoàng Viên quốc thì hãy tìm ta.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiết tử
- Chương 2: Trùng sinh nữ nhi Thừa tướng
- Chương 3: Đệ Nhất Đế
- Chương 4: Trầm Ngư Lạc Nhạn Chi Tư
- Chương 5: Mộc Phủ Tam Đóa Hoa
- Chương 6: Tuệ tinh hiện, phượng lâm thiên hạ
- Chương 7: Đế tâm, thận trọng
- Chương 8: Khuynh Thành Mạo, Khác Nhau Một Trời Một Vực
- Chương 9: Tứ Lạng Bạt Thiên Cân
- Chương 10: Cự hôn, chỉ nguyện tự do
- Chương 11: Bắc Tân Vương Mộ Dung Lưu Mạch
- Chương 12: Xuất phủ
- Chương 13: Chẳng qua không muốn có người chết
- Chương 14: Minh Phượng Lâu
- Chương 15: Thưởng Thức Trà Gặp Cừu Nhân
- Chương 16: Yêu Nam Thử Thật Giả
- Chương 17: Thử Công
- Chương 18: Người Đẹp Hơn Hoa
- Chương 19: Tiến Cung
- Chương 20: Kiến Giá
- Chương 21: Vui Vẻ Là Dược Rồi!
- Chương 22: Thủy Tinh Cầu Vỡ
- Chương 23: Lập Hậu Phong Ba
- Chương 24: Long Phượng Đấu
- Chương 25: Long Phượng Đấu
- Chương 26: Cung Môn Đấu
- Chương 27: Càng Gia Pháp Hầu Hạ
- Chương 28: Ân Cứu Mạng
- Chương 29: Mua Tỳ
- Chương 30: Hầu Gái Không Thấp Tiện
- Chương 31: Thứ Khách
- Chương 32: Hữu Duyên Tái Tụ
- Chương 33: Tỷ Muội Tâm Sự
- Chương 34: Lời Tiểu Thư Nói Vĩnh Viễn Là Đúng
- Chương 35: Nơi Chốn Có Huyền Cơ
- Chương 36: Âm Thầm Bảo Hộ
- Chương 37: Phụ Ái Như Tửu
- Chương 38: Thánh chỉ đến!
- Chương 39: Không Biết Tiền Đồ
- Chương 40: Thiên Hạ Kỳ Văn
- Chương 41: Trùng Thiên Một Kích
- Chương 42: Muốn Làm Kỳ Thủ
- Chương 43: Thiên Ngoại Đến Tiên
- Chương 44: Đêm Xinh Dẹp
- Chương 45: Thông Minh Quá Sẽ Bị Thông Minh Hại
- Chương 46: Cơm có thể ăn nhiều. Nói, thì nên nói ít
- Chương 47: Ngày vui vẻ
- Chương 48: Thanh La quốc thái tử
- Chương 49: Không Báo Thù Này, Thề Không Làm Người
- Chương 50: Đánh Nam An vương
- Chương 51: Công Chúa Không Thấy
- Chương 52: Hắc Y Thích Khách
- Chương 53: Canh Hai Đến
- Chương 54: Nữ Nhân Kia Ta Nhận
- Chương 55: Vô Tình Gặp Gỡ Bắc Tân Vương
- Chương 56: Kế Trúng Kế
- Chương 57: Kế Điệu Hổ Ly Sơn
- Chương 58: Kế Cao Nhất Trù
- Chương 59: Đêm Buồn Trướng, Tư Thân Nhân
- Chương 60: Tiểu Hồ Ly Khả Ái
- Chương 61: Dụng Tâm Kín Đáo
- Chương 62: Thái Hậu Nổi Giận
- Chương 63-1: Đại Hôn
- Chương 63-2
- Chương 63-3: Liễn xa bình ổn chạy tới phía trước …
- Chương 63-4
- Chương 63-5
- Chương 63-6
- Chương 63-7
- Chương 63-8
- Chương 64-1: Thái hậu thế tới hung hãn
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 64-5
- Chương 64-6
- Chương 64-7
- Chương 65-1: Bản cung muốn thu hồi phượng tỳ
- Chương 65-2
- Chương 65-3
- Chương 65-4
- Chương 65-5
- Chương 65-6
- Chương 66-1: Lục quốc sứ thần
- Chương 66-2
- Chương 66-3
- Chương 66-4
- Chương 66-5
- Chương 67-1: Vũ khí quân sự
- Chương 67-2
- Chương 67-3
- Chương 67-4
- Chương 67-5
- Chương 67-6
- Chương 68-1: Giết gà dọa khỉ
- Chương 68-2
- Chương 68-3
- Chương 68-4
- Chương 68-5
- Chương 69-1: Nam An vương nhập ngục
- Chương 69-2
- Chương 69-3
- Chương 69-4
- Chương 69-5
- Chương 69-6
- Chương 70-1: Ném đá xuống giếng
- Chương 70-2
- Chương 70-3
- Chương 70-4
- Chương 70-5
- Chương 70-6
- Chương 71-1: Dã Tâm. Tính Kế
- Chương 71-2
- Chương 71-3
- Chương 71-4
- Chương 71-5
- Chương 71-6
- Chương 72-1: Thiên Hạ Năng Giả Cư Chi
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 72-5
- Chương 73-1: Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân
- Chương 73-2
- Chương 73-3
- Chương 73-4
- Chương 73-5
- Chương 73-6
- Chương 74-1: Các Hoài Tâm Kế
- Chương 74-2
- Chương 74-3
- Chương 74-4
- Chương 74-5
- Chương 75-1: Một Hòn Đá Hạ Ba Con Chim
- Chương 75-2
- Chương 75-3
- Chương 75-4
- Chương 75-5
- Chương 76-1: Tam tỷ muội đoàn kết một lòng đối ngoại địch
- Chương 76-2
- Chương 76-3
- Chương 76-4
- Chương 76-5
- Chương 77-1: Đế Tâm Khó Dò
- Chương 77-2
- Chương 77-3
- Chương 77-4
- Chương 77-5
- Chương 77-6
- Chương 78: Thưởng Hoa Yến, Tứ Hôn
- Chương 79: Hoàng Thất Gièm Pha
- Chương 80-1: Trừng Phạt Công Chúa
- Chương 80-2
- Chương 80-3
- Chương 81-1: Bắt Giữ Tần Hạo
- Chương 81-2
- Chương 81-3
- Chương 81-4
- Chương 82-1: Thiên Kim Bất Hoán
- Chương 82-2
- Chương 82-3
- Chương 82-4
- Chương 83-1: Huyền Đế Động Tâm
- Chương 83-2
- Chương 83-3
- Chương 83-4
- Chương 84-1: Sóng Ngầm Tuôn. Bắt Cóc
- Chương 84-2
- Chương 84-3
- Chương 84-4
- Chương 84-5
- Chương 84-6
- Chương 85-1: Đêm Cứu Hoàng Hậu
- Chương 85-2
- Chương 85-3
- Chương 85-4
- Chương 85-5
- Chương 85-6
- Chương 86-1: Cửu cung hoàn
- Chương 86-2
- Chương 86-3
- Chương 86-4
- Chương 86-5
- Chương 87-1: Đây Là Lần Đầu Tiên
- Chương 87-2
- Chương 87-3
- Chương 87-4
- Chương 88-1: Trừng Phạt Thái Hậu
- Chương 88-2
- Chương 88-3
- Chương 88-4
- Chương 89-1: Hoàng Hậu Phát Uy
- Chương 89-2
- Chương 89-3
- Chương 89-4
- Chương 90-1: Tội Hành Thích
- Chương 90-2
- Chương 90-3
- Chương 90-4
- Chương 90-5
- Chương 90-6
- Chương 91-1: Từng Bước Vì Cục
- Chương 91-2
- Chương 91-3
- Chương 91-4
- Chương 91-5
- Chương 92-1: Lời Đồn, Đánh Tây Môn Tân Nguyệt
- Chương 92-2
- Chương 92-3
- Chương 92-4
- Chương 92-5
- Chương 93-1: Cứu Người, Cung Tâm Sách
- Chương 93-2
- Chương 93-3
- Chương 94-1: Xuất Cung
- Chương 94-2
- Chương 94-3
- Chương 94-4
- Chương 95-1: Trừng Trị Trẻ Hư
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 95-5
- Chương 95-6
- Chương 96-1: Đông cung thái tử phi?
- Chương 96-2
- Chương 96-3
- Chương 96-4
- Chương 96-5
- Chương 96-6
- Chương 97-1: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 97-2
- Chương 97-3
- Chương 97-4
- Chương 97-5
- Chương 97-6
- Chương 98-1: Cung Yến
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 98-5
- Chương 99-1: Vô Tình Cốc
- Chương 99-2
- Chương 99-3
- Chương 100-1: Học Nghệ
- Chương 100-2
- Chương 100-3
- Chương 100-4
- Chương 101-1: Sinh con gái· Tiểu Ngư nhi
- Chương 101-2
- Chương 101-3
- Chương 101-4
- Chương 101-5
- Chương 102-1: Hoàng vĩ cầm thị huyết
- Chương 102-2
- Chương 102-3
- Chương 102-4
- Chương 102-5
- Chương 103-1: Xuất cốc
- Chương 103-2
- Chương 103-3
- Chương 103-4
- Chương 103-5
- Chương 104-1: Thanh Lâu kỳ quán
- Chương 104-2
- Chương 104-3
- Chương 104-4
- Chương 104-5
- Chương 104-6
- Chương 105-1: Hoa Khôi Đại Tái
- Chương 105-2
- Chương 105-3
- Chương 105-4
- Chương 105-5
- Chương 105-6
- Chương 105-7
- Chương 106-1: Lạt Sát. Vô Tình Xuất Hiện
- Chương 106-2
- Chương 106-3
- Chương 106-4
- Chương 106-5
- Chương 106-6
- Chương 107-1: Tâm Động Sao?
- Chương 107-2
- Chương 107-3
- Chương 107-4
- Chương 108-1: Nàng là mệnh của Công Tử
- Chương 109-1: Kẻ Trộm Tham Hoa
- Chương 110-1: Bố Cục Giết Người
- Chương 110-4
- Chương 110-5
- Chương 111-1: Gặp Lại
- Chương 111-2
- Chương 111-3
- Chương 111-4
- Chương 112-1: Ma nữ Tiểu Ngư Nhi
- Chương 112-2
- Chương 112-3
- Chương 113-1: Vũ Điệu Đàn Xà. Lựu Đạn Hiện Thế
- Chương 113-2
- Chương 113-3
- Chương 113-4
- Chương 114-1: Thế Lực Vũ Trang Bí Mật
- Chương 114-2
- Chương 114-3
- Chương 115-1: Đoạn Trường Tán- Mãnh Thú Hiện
- Chương 115-2
- Chương 115-3
- Chương 115-4
- Chương 116-1: Huyết Hàn · Ác Nhân Đảo
- Chương 116-2
- Chương 116-3
- Chương 116-4
- Chương 116-5
- Chương 116-6
- Chương 117-1: Hoa Hàng Tộc · Người Thần Bí
- Chương 117-2
- Chương 117-3
- Chương 117-4
- Chương 117-5
- Chương 118-1: Sinh Tử Tướng Bác
- Chương 118-2
- Chương 118-3
- Chương 118-4
- Chương 119-1: Lưu Tôn Vào Cốc
- Chương 120-1: Giải Dược
- Chương 121-1: Hồi Kinh
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 122-1: Sứ Thần
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 123-1: Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước ở Phía Sau
- Chương 123-2
- Chương 123-3
- Chương 123-4
- Chương 124-1: Liên hoàn kế. Nhất cử tam dắc
- Chương 124-2
- Chương 124-3
- Chương 124-4
- Chương 125-1: Hoàng hậu nắm giữ ấn soái
- Chương 125-2
- Chương 125-3
- Chương 125-4
- Chương 126-1: Điểm binh ra trận
- Chương 126-2
- Chương 126-3
- Chương 126-4
- Chương 127-1: Thủ chiến đại tiệp
- Chương 127-2
- Chương 127-3
- Chương 127-4
- Chương 128-1: Ai chết bởi tay ai
- Chương 128-2
- Chương 128-3
- Chương 128-4
- Chương 129-1: Đại phá Trần Đường Quan
- Chương 129-2
- Chương 129-3
- Chương 130-1: Binh bại như sơn đảo
- Chương 130-2
- Chương 130-3
- Chương 130-4
- Chương 131-1: Tuyệt sắc nguyên soái
- Chương 131-2
- Chương 131-3
- Chương 131-4
- Chương 131-5
- Chương 131-6
- Chương 132-1: Nhất thương giết ngươi
- Chương 132-2
- Chương 132-3
- Chương 132-4
- Chương 133-1: Nghi là cố nhân
- Chương 133-2
- Chương 133-3
- Chương 133-4
- Chương 133-5
- Chương 133-6
- Chương 134-1: Nguyên lai là sát khí
- Chương 134-2
- Chương 134-3
- Chương 134-4
- Chương 135-1: Kinh thành phong nguyệt
- Chương 135-2
- Chương 135-3
- Chương 135-4
- Chương 136-1: Tiến cung
- Chương 136-2
- Chương 136-3
- Chương 136-4
- Chương 136-5
- Chương 137-1: Cung biến
- Chương 137-2
- Chương 137-3
- Chương 137-4
- Chương 138-1: Chân tướng
- Chương 138-2
- Chương 138-3
- Chương 138-4
- Chương 138-5
- Chương 139-1: Giận đánh chúng phi
- Chương 139-2
- Chương 139-3
- Chương 139-4
- Chương 139-5
- Chương 140: Hoán tẩy cục
- Chương 141: Bất ly Bất khí
- Chương 142: Tây Môn Tân Nguyệt bị đánh
- Chương 143: Tâm kế động
- Chương 144: Nhất hôn chế ma
- Chương 145: Ân ái
- Chương 146: Mộng hồi kiếp trước
- Chương 147-1: Kỳ duyên có một không hai
- Chương 147-2
- Chương 147-3