Thiên Giới Hoàng Hậu - Chương 77-1: Đế Tâm Khó Dò
Chương trước- Chương 1: Tiết tử
- Chương 2: Trùng sinh nữ nhi Thừa tướng
- Chương 3: Đệ Nhất Đế
- Chương 4: Trầm Ngư Lạc Nhạn Chi Tư
- Chương 5: Mộc Phủ Tam Đóa Hoa
- Chương 6: Tuệ tinh hiện, phượng lâm thiên hạ
- Chương 7: Đế tâm, thận trọng
- Chương 8: Khuynh Thành Mạo, Khác Nhau Một Trời Một Vực
- Chương 9: Tứ Lạng Bạt Thiên Cân
- Chương 10: Cự hôn, chỉ nguyện tự do
- Chương 11: Bắc Tân Vương Mộ Dung Lưu Mạch
- Chương 12: Xuất phủ
- Chương 13: Chẳng qua không muốn có người chết
- Chương 14: Minh Phượng Lâu
- Chương 15: Thưởng Thức Trà Gặp Cừu Nhân
- Chương 16: Yêu Nam Thử Thật Giả
- Chương 17: Thử Công
- Chương 18: Người Đẹp Hơn Hoa
- Chương 19: Tiến Cung
- Chương 20: Kiến Giá
- Chương 21: Vui Vẻ Là Dược Rồi!
- Chương 22: Thủy Tinh Cầu Vỡ
- Chương 23: Lập Hậu Phong Ba
- Chương 24: Long Phượng Đấu
- Chương 25: Long Phượng Đấu
- Chương 26: Cung Môn Đấu
- Chương 27: Càng Gia Pháp Hầu Hạ
- Chương 28: Ân Cứu Mạng
- Chương 29: Mua Tỳ
- Chương 30: Hầu Gái Không Thấp Tiện
- Chương 31: Thứ Khách
- Chương 32: Hữu Duyên Tái Tụ
- Chương 33: Tỷ Muội Tâm Sự
- Chương 34: Lời Tiểu Thư Nói Vĩnh Viễn Là Đúng
- Chương 35: Nơi Chốn Có Huyền Cơ
- Chương 36: Âm Thầm Bảo Hộ
- Chương 37: Phụ Ái Như Tửu
- Chương 38: Thánh chỉ đến!
- Chương 39: Không Biết Tiền Đồ
- Chương 40: Thiên Hạ Kỳ Văn
- Chương 41: Trùng Thiên Một Kích
- Chương 42: Muốn Làm Kỳ Thủ
- Chương 43: Thiên Ngoại Đến Tiên
- Chương 44: Đêm Xinh Dẹp
- Chương 45: Thông Minh Quá Sẽ Bị Thông Minh Hại
- Chương 46: Cơm có thể ăn nhiều. Nói, thì nên nói ít
- Chương 47: Ngày vui vẻ
- Chương 48: Thanh La quốc thái tử
- Chương 49: Không Báo Thù Này, Thề Không Làm Người
- Chương 50: Đánh Nam An vương
- Chương 51: Công Chúa Không Thấy
- Chương 52: Hắc Y Thích Khách
- Chương 53: Canh Hai Đến
- Chương 54: Nữ Nhân Kia Ta Nhận
- Chương 55: Vô Tình Gặp Gỡ Bắc Tân Vương
- Chương 56: Kế Trúng Kế
- Chương 57: Kế Điệu Hổ Ly Sơn
- Chương 58: Kế Cao Nhất Trù
- Chương 59: Đêm Buồn Trướng, Tư Thân Nhân
- Chương 60: Tiểu Hồ Ly Khả Ái
- Chương 61: Dụng Tâm Kín Đáo
- Chương 62: Thái Hậu Nổi Giận
- Chương 63-1: Đại Hôn
- Chương 63-2
- Chương 63-3: Liễn xa bình ổn chạy tới phía trước …
- Chương 63-4
- Chương 63-5
- Chương 63-6
- Chương 63-7
- Chương 63-8
- Chương 64-1: Thái hậu thế tới hung hãn
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 64-5
- Chương 64-6
- Chương 64-7
- Chương 65-1: Bản cung muốn thu hồi phượng tỳ
- Chương 65-2
- Chương 65-3
- Chương 65-4
- Chương 65-5
- Chương 65-6
- Chương 66-1: Lục quốc sứ thần
- Chương 66-2
- Chương 66-3
- Chương 66-4
- Chương 66-5
- Chương 67-1: Vũ khí quân sự
- Chương 67-2
- Chương 67-3
- Chương 67-4
- Chương 67-5
- Chương 67-6
- Chương 68-1: Giết gà dọa khỉ
- Chương 68-2
- Chương 68-3
- Chương 68-4
- Chương 68-5
- Chương 69-1: Nam An vương nhập ngục
- Chương 69-2
- Chương 69-3
- Chương 69-4
- Chương 69-5
- Chương 69-6
- Chương 70-1: Ném đá xuống giếng
- Chương 70-2
- Chương 70-3
- Chương 70-4
- Chương 70-5
- Chương 70-6
- Chương 71-1: Dã Tâm. Tính Kế
- Chương 71-2
- Chương 71-3
- Chương 71-4
- Chương 71-5
- Chương 71-6
- Chương 72-1: Thiên Hạ Năng Giả Cư Chi
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 72-5
- Chương 73-1: Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân
- Chương 73-2
- Chương 73-3
- Chương 73-4
- Chương 73-5
- Chương 73-6
- Chương 74-1: Các Hoài Tâm Kế
- Chương 74-2
- Chương 74-3
- Chương 74-4
- Chương 74-5
- Chương 75-1: Một Hòn Đá Hạ Ba Con Chim
- Chương 75-2
- Chương 75-3
- Chương 75-4
- Chương 75-5
- Chương 76-1: Tam tỷ muội đoàn kết một lòng đối ngoại địch
- Chương 76-2
- Chương 76-3
- Chương 76-4
- Chương 76-5
- Chương 77-1: Đế Tâm Khó Dò
- Chương 77-2
- Chương 77-3
- Chương 77-4
- Chương 77-5
- Chương 77-6
- Chương 78: Thưởng Hoa Yến, Tứ Hôn
- Chương 79: Hoàng Thất Gièm Pha
- Chương 80-1: Trừng Phạt Công Chúa
- Chương 80-2
- Chương 80-3
- Chương 81-1: Bắt Giữ Tần Hạo
- Chương 81-2
- Chương 81-3
- Chương 81-4
- Chương 82-1: Thiên Kim Bất Hoán
- Chương 82-2
- Chương 82-3
- Chương 82-4
- Chương 83-1: Huyền Đế Động Tâm
- Chương 83-2
- Chương 83-3
- Chương 83-4
- Chương 84-1: Sóng Ngầm Tuôn. Bắt Cóc
- Chương 84-2
- Chương 84-3
- Chương 84-4
- Chương 84-5
- Chương 84-6
- Chương 85-1: Đêm Cứu Hoàng Hậu
- Chương 85-2
- Chương 85-3
- Chương 85-4
- Chương 85-5
- Chương 85-6
- Chương 86-1: Cửu cung hoàn
- Chương 86-2
- Chương 86-3
- Chương 86-4
- Chương 86-5
- Chương 87-1: Đây Là Lần Đầu Tiên
- Chương 87-2
- Chương 87-3
- Chương 87-4
- Chương 88-1: Trừng Phạt Thái Hậu
- Chương 88-2
- Chương 88-3
- Chương 88-4
- Chương 89-1: Hoàng Hậu Phát Uy
- Chương 89-2
- Chương 89-3
- Chương 89-4
- Chương 90-1: Tội Hành Thích
- Chương 90-2
- Chương 90-3
- Chương 90-4
- Chương 90-5
- Chương 90-6
- Chương 91-1: Từng Bước Vì Cục
- Chương 91-2
- Chương 91-3
- Chương 91-4
- Chương 91-5
- Chương 92-1: Lời Đồn, Đánh Tây Môn Tân Nguyệt
- Chương 92-2
- Chương 92-3
- Chương 92-4
- Chương 92-5
- Chương 93-1: Cứu Người, Cung Tâm Sách
- Chương 93-2
- Chương 93-3
- Chương 94-1: Xuất Cung
- Chương 94-2
- Chương 94-3
- Chương 94-4
- Chương 95-1: Trừng Trị Trẻ Hư
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 95-5
- Chương 95-6
- Chương 96-1: Đông cung thái tử phi?
- Chương 96-2
- Chương 96-3
- Chương 96-4
- Chương 96-5
- Chương 96-6
- Chương 97-1: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 97-2
- Chương 97-3
- Chương 97-4
- Chương 97-5
- Chương 97-6
- Chương 98-1: Cung Yến
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 98-5
- Chương 99-1: Vô Tình Cốc
- Chương 99-2
- Chương 99-3
- Chương 100-1: Học Nghệ
- Chương 100-2
- Chương 100-3
- Chương 100-4
- Chương 101-1: Sinh con gái· Tiểu Ngư nhi
- Chương 101-2
- Chương 101-3
- Chương 101-4
- Chương 101-5
- Chương 102-1: Hoàng vĩ cầm thị huyết
- Chương 102-2
- Chương 102-3
- Chương 102-4
- Chương 102-5
- Chương 103-1: Xuất cốc
- Chương 103-2
- Chương 103-3
- Chương 103-4
- Chương 103-5
- Chương 104-1: Thanh Lâu kỳ quán
- Chương 104-2
- Chương 104-3
- Chương 104-4
- Chương 104-5
- Chương 104-6
- Chương 105-1: Hoa Khôi Đại Tái
- Chương 105-2
- Chương 105-3
- Chương 105-4
- Chương 105-5
- Chương 105-6
- Chương 105-7
- Chương 106-1: Lạt Sát. Vô Tình Xuất Hiện
- Chương 106-2
- Chương 106-3
- Chương 106-4
- Chương 106-5
- Chương 106-6
- Chương 107-1: Tâm Động Sao?
- Chương 107-2
- Chương 107-3
- Chương 107-4
- Chương 108-1: Nàng là mệnh của Công Tử
- Chương 109-1: Kẻ Trộm Tham Hoa
- Chương 110-1: Bố Cục Giết Người
- Chương 110-4
- Chương 110-5
- Chương 111-1: Gặp Lại
- Chương 111-2
- Chương 111-3
- Chương 111-4
- Chương 112-1: Ma nữ Tiểu Ngư Nhi
- Chương 112-2
- Chương 112-3
- Chương 113-1: Vũ Điệu Đàn Xà. Lựu Đạn Hiện Thế
- Chương 113-2
- Chương 113-3
- Chương 113-4
- Chương 114-1: Thế Lực Vũ Trang Bí Mật
- Chương 114-2
- Chương 114-3
- Chương 115-1: Đoạn Trường Tán- Mãnh Thú Hiện
- Chương 115-2
- Chương 115-3
- Chương 115-4
- Chương 116-1: Huyết Hàn · Ác Nhân Đảo
- Chương 116-2
- Chương 116-3
- Chương 116-4
- Chương 116-5
- Chương 116-6
- Chương 117-1: Hoa Hàng Tộc · Người Thần Bí
- Chương 117-2
- Chương 117-3
- Chương 117-4
- Chương 117-5
- Chương 118-1: Sinh Tử Tướng Bác
- Chương 118-2
- Chương 118-3
- Chương 118-4
- Chương 119-1: Lưu Tôn Vào Cốc
- Chương 120-1: Giải Dược
- Chương 121-1: Hồi Kinh
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 122-1: Sứ Thần
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 123-1: Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước ở Phía Sau
- Chương 123-2
- Chương 123-3
- Chương 123-4
- Chương 124-1: Liên hoàn kế. Nhất cử tam dắc
- Chương 124-2
- Chương 124-3
- Chương 124-4
- Chương 125-1: Hoàng hậu nắm giữ ấn soái
- Chương 125-2
- Chương 125-3
- Chương 125-4
- Chương 126-1: Điểm binh ra trận
- Chương 126-2
- Chương 126-3
- Chương 126-4
- Chương 127-1: Thủ chiến đại tiệp
- Chương 127-2
- Chương 127-3
- Chương 127-4
- Chương 128-1: Ai chết bởi tay ai
- Chương 128-2
- Chương 128-3
- Chương 128-4
- Chương 129-1: Đại phá Trần Đường Quan
- Chương 129-2
- Chương 129-3
- Chương 130-1: Binh bại như sơn đảo
- Chương 130-2
- Chương 130-3
- Chương 130-4
- Chương 131-1: Tuyệt sắc nguyên soái
- Chương 131-2
- Chương 131-3
- Chương 131-4
- Chương 131-5
- Chương 131-6
- Chương 132-1: Nhất thương giết ngươi
- Chương 132-2
- Chương 132-3
- Chương 132-4
- Chương 133-1: Nghi là cố nhân
- Chương 133-2
- Chương 133-3
- Chương 133-4
- Chương 133-5
- Chương 133-6
- Chương 134-1: Nguyên lai là sát khí
- Chương 134-2
- Chương 134-3
- Chương 134-4
- Chương 135-1: Kinh thành phong nguyệt
- Chương 135-2
- Chương 135-3
- Chương 135-4
- Chương 136-1: Tiến cung
- Chương 136-2
- Chương 136-3
- Chương 136-4
- Chương 136-5
- Chương 137-1: Cung biến
- Chương 137-2
- Chương 137-3
- Chương 137-4
- Chương 138-1: Chân tướng
- Chương 138-2
- Chương 138-3
- Chương 138-4
- Chương 138-5
- Chương 139-1: Giận đánh chúng phi
- Chương 139-2
- Chương 139-3
- Chương 139-4
- Chương 139-5
- Chương 140: Hoán tẩy cục
- Chương 141: Bất ly Bất khí
- Chương 142: Tây Môn Tân Nguyệt bị đánh
- Chương 143: Tâm kế động
- Chương 144: Nhất hôn chế ma
- Chương 145: Ân ái
- Chương 146: Mộng hồi kiếp trước
- Chương 147-1: Kỳ duyên có một không hai
- Chương 147-2
- Chương 147-3
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 77-1: Đế Tâm Khó Dò
Sau bữa tối, sắc trời đã khuya, trăng rằm đọng ở giữa không trung, ánh sáng như nước trút xuống mặt đất, bao phủ cả tòa hoàng cung.
Mộc Thanh Dao ngủ cả một ngày, nhớ tới chuyện của Xuân Hàn, nàng cần lấy được huyết nhân sâm mới có thể cứu Xuân Hàn, vì thế liền dẫn hai nha đầu, và mấy người thái giám cầm đèn, cùng nhau hướng Lưu Ly cung mà đi.
Ánh trăng đúng lúc, vượt ra khỏi đám mây chiếu ánh sáng trắng xuống mặt đất, bước trên con đường trải đá vụn, sương mù trong không khí mang theo hơi ẩm, nhiễm ướt hoa cỏ, khiến cho hoa cỏ xanh non lóng lánh, ở trong gió đêm bập bềnh nhẹ nhàng, ban đêm cảnh sắc đẹp như thế, Mộc Thanh Dao không muốn ngồi ở trong nhuyễn kiệu.
Ngủ một ngày, lại vừa mới ăn bữa tối, vẫn là tản bộ một chút mới tốt.
“Mạc Sầu, chúng ta đi bộ qua đó đi.”
“Dạ, nương nương, ” Mạc Sầu đồng ý, nương nương ngủ một ngày trời, lại vừa mới ăn cơm, đi tản bộ đối thân thể mới có lợi, bởi vậy liền gật đầu đồng ý, phân phó thái giám đem nhuyễn kiệu để lại, đoàn người các nàng sẽ cùng nương nương đi bộ đến Lưu Ly cung.
Phía trước có thái giám cầm đèn lồng, phía sau có cung nữ đi theo, Mai Tâm và Mạc Sầu cẩn thận đi cùng nàng.
Tuy rằng cung nữ khác không biết, nhưng các nàng thì biết nhị tiểu thư vừa bị người làm nhục, cho nên bọn họ nhất định phải bảo vệ tốt nương nương, nếu như nương nương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể để lại hậu quả rất lớn.
“Nương nương, cẩn thận một chút.”
Mạc Sầu cẩn thận tỉ mỉ nhắc nhở, Mộc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn bóng đêm, rõ ràng sạch sẽ, trong suốt bóng loáng như vừa bị nước rửa qua, bầu trời tựa như một tấm lụa màu lam không tỳ vết.
“Ừ” nàng nhẹ đáp lời, hiện tại nàng sẽ không ngồi chờ chết, nàng ta không dám tùy tiện đối với nàng hạ thủ, nên hại người bên cạnh nàng, nàng mới không để cho nàng ta lại thực hiện được mưu đồ.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng càng sáng tỏ, gió nhẹ tạo nên gợn sóng trên cỏ xanh, kiều diễm chuyển động như một cơn sóng biển.
Ánh trăng soi sáng khắp nơi, sương mù sa xuống mông lung như tấm lụa mỏng, xa xa có những đóa hoa được ánh trăng soi sáng, càng xinh đẹp hơn trong đêm tối.
Mộc Thanh Dao một thân y phục trắng, tóc dài thả đến thắt lưng, chỉ cài một cây trâm màu sắc nhạt và sợi tơ buột lại, ánh trăng bao phủ quanh thân nàng, tựa như tiên tử mặt trăng, xuất trần không lây nhiễm.
“Nương nương, đêm lạnh, người cũng thở ra hơi lạnh, có muốn nô tỳ trở lại lấy thêm bộ y phục mang qua đây hay không, ” Mai Tâm quan tâm hỏi, Mộc Thanh Dao đạm nhiên lắc đầu “Không cần, phải vậy.”
Nếu nương nương nói như thế, Mạc Sầu cùng Mai Tâm cũng không nói thêm cái gì nữa, đoàn người đi qua ngự hoa viên, xa xa nhìn thấy rường cột chạm trổ của Lưu Ly cung được bao phủ trong ánh trăng, dưới trăng nó tựa như tiên cảnh, hoa lệ và uy nghiêm.
Trong gió đêm, một trận tiếng tiêu du dương truyền đến, êm tai dễ nghe, Mộc Thanh Dao dừng bước, tiếng tiêu này cách khá xa, loáng thoáng truyền qua đây, ngoại trừ Mộc Thanh Dao, chỉ có Mạc Sầu là nghe thấy, những người còn lại căn bản không nghe được bất cứ động tĩnh gì, nhìn thấy nương nương dừng lại, tất cả mọi người cũng dừng lại bất động.
Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu nhìn nhau, nhướng mài vô cùng kinh ngạc.
Ở trong hoàng cung thậm chí còn có người thổi tiêu, thanh âm của nó mênh mông, du dương động lòng người, người thổi tiêu tựa hồ tâm tình không tốt, vì thế mới thổi ra tiếng tiêu mang theo tâm sự sâu lắng mịt mờ, khúc chiết uyển chuyển kéo dài, rung động đến tâm can.
“Nương nương?”
Mạc Sầu kêu một tiếng, là ai thổi tiêu ở đây, nơi này chính là hoàng cung, có phải là cái người làm nhục nhị tiểu thư hay không, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu đều nghĩ giống nhau, hai người sắc mặt đồng thời lạnh xuống.
“Các ngươi ở lại chỗ này, Mạc Sầu theo ta ” Mộc Thanh Dao lạnh lùng phân phó.
“Nương nương, ” Mai Tâm kêu lên, không rõ nương nương cùng Mạc Sầu vì sao có khuôn mặt cảnh giác, quay đầu quét mắt nhìn một vòng, ánh trăng soi rõ, hoa cỏ chập chờn, không có gì khác lạ cả, vì sao nương nương quanh thân lạnh lẽo, khuôn mặt băng hàn.
“Đừng nói nữa.”
Mộc Thanh Dao lạnh lùng lên tiếng, Mai Tâm không dám nói cái gì nữa, chỉ có thể nhìn nương nương cùng Mạc Sầu nhanh chóng lắc mình hướng góc tây bắc ngự hoa viên mà đi.
Ở góc tây bắc ngự hoa viên, có một chỗ lâm viên, nhiều tảng đá và danh hoa kỳ dị trải rộng, còn có ao và hoa đình, cái gì cần có đều có, tiếng tiêu chính là từ trong nơi lâm viên này truyền đến, hai người cẩn thận từng li từng tí đạp lên con đường đá khúc khuỷu trải dài về phía trước, rất xa một núi giả tạo thành một tấm bình phong màu xanh chắn đi tầm mắt.
Tiếng tiêu chính là từ phía sau nơi này truyền đến, Mộc Thanh Dao vẫn cho rằng, trong tất cả các nhạc khí, âm sắc của tiêu thổi ra là động lòng người nhất, có lẽ là bởi vì nàng thích nhất nghe tiếng tiêu, bản chất của tiếng tiêu là triền miên khúc chiết, nên mỗi một từ mỗi một khúc cất giấu một câu chuyện động lòng người.
“Nương nương, ngươi cẩn thận chút.”
Mắt thấy đã đến gần, Mạc Sầu rất sợ có chuyện không hay xảy ra, nên cẩn thận dặn dò Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao gật đầu một cái, hai người từ bên cạnh núi giả nhảy ra ngoài, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng rực chiếu lên một cái hồ nhân tạo, bên hồ có rừng trúc, in bóng xuống mặt hồ, gió nhẹ thỏi qua, bích hồ gợn sóng, sáng loáng dồn dập động lòng người.
Ở một góc bích hồ có một tòa tiểu đình linh lung sừng sững, lúc này rèm mỏng trong đình bay cao, một bạch y nam tử đơn độc ở đó, hắn ngồi trên lan can chạm khắc của tiểu đình để hóng gió, gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của hắn, bạch y tóc đen, đúng là cao nhã, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng chỉ cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra dung mạo như tiên nhân của nam tử này.
Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu đang nhìn đến nhập thần (TT: tỷ cũng háo sắc nhá), bên cạnh bỗng nhiên xông ra một người đột nhiên mở miệng.
“Người nào?”
Mộc Thanh Dao xoay người lại, nhìn người đột nhiên nhảy ra kia, thì ra là thái giám tổng quản A Cửu, lúc này cũng ngạc nhiên nhìn Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu.
“Tiểu nhân tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi, bên kia?” Mộc Thanh Dao trong nháy mắt ngốc lăng, dùng ngón tay chỉ vào nam nhân đang ngồi ở trên lan cang thổi tiêu, không phải là hoàng thượng chứ.
“Là hoàng thượng, ” A Cửu chủ động vì Mộc Thanh Dao giải thích nghi hoặc, đã trễ thế này nương nương sao lại tới đây, ở đây bình thường có người coi chừng, ai cũng không cho phép tiến vào, bởi vì đêm nay hoàng thượng ở chỗ này, nên hắn để cho những người khác lui xa một chút, không nghĩ tới lại để cho nương nương vào được.
“Ah, quả nhiên là hắn, ” Mộc Thanh Dao cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ở trong đầu nàng, phàm là người thổi tiêu, hẳn là cái loại không nhiễm khói lửa của nhân gian, là người chí tình chí nghĩa, không nghĩ tới người vẫn bị thiên hạ cho là lãnh khốc vô tình, cơ trí khôn khéo Huyền đế, lại có thể thổi ra một khúc ưu thương triền miên như thế, trên người hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật mà nàng không biết?
Thân là hoàng đế, hắn có tâm kế kinh người, bất luận thủ đoạn hay là mưu lược, đều là hiếm thấy, hơn nữa võ công nhất định vô cùng lợi hại, hiện tại lại thêm việc biết thổi tiêu, lại còn có thể thổi đến êm tai dễ nghe như vậy. Trong bóng đêm, tiếng tiêu triền triền miên miên kia thật ẩn chứa bao nhiêu tâm tư mà hắn không muốn cho người khác biết, Mộc Thanh Dao nghe đến ngây người, lại sinh ra một loại tình cảm nhớ nhà, chậm rãi từng bước một theo con đường đá mòn hướng tiểu đình đi đến.
Mạc Sầu muốn đi cùng nàng, liền bị A Cửu đưa tay lên kéo lại, hai người thối lui ra phía sau núi giả.
Tiêu khúc động lòng người, nhưng mang theo một cỗ bi thương nhợt nhạt, một loại cảm xúc làm cho người ta muốn khóc, làm cho người ta đau đớn như đứt từng đoạn ruột ở trong lòng, Mộc Thanh Dao không khỏi bị lây nhiễm, đôi mắt ướt át, nghe tiêu khúc này tựa như kinh nghiệm sinh ly tử biệt, nàng nhớ tới Tô Mẫu của mình, người thích ôm kêu nàng là tâm can bảo bối, người sẽ đem trang phục mặc cho nàng càng xinh đẹp mỹ lệ, đưa ra khỏi nhà, sau đó bảo nàng quyến rũ một tiểu tử suất trở về cho tổ mẫu… Một giọt lệ vô ý thức vừa rơi xuống, bị gió đêm thổi qua, lạnh lẽo như băng, mà nàng toàn bộ đang chìm đắm trong vô thức.
Tiêu âm đột nhiên ngừng lại, nam nhân thổi tiêu quay người…, ánh sáng của vầng trăng chiếu lên ngũ quan tuấn mỹ kinh người của hắn, trên gương mặt tuấn mỹ đó không có cuồng tứ lạnh lẽo như lúc bình thường, mà nho nhã ôn nhuận, trong đôi mắt đen dưới ánh trăng trở nên trong suốt tựa như thủy tinh, khóe môi nhất câu đó là nụ cười ấm lòng người.
“Nàng khóc?” Thanh âm trầm thấp, mang theo sự ngạc nhiên, khó có thể tin, trong hiểu biết của hắn, nàng là một nữ tử có lý trí lại mạnh hơn người, thế nhưng cũng sẽ rơi lệ.
Cũng tương tự, hắn ở trong nhận thức của nàng, không ngờ lại biết thổi tiêu, còn thổi ra một khúc hay như vậy, rất dễ dàng khiêu khích đến một phần mềm yếu ấm áp trong đáy lòng của nàng.
Đêm nay hai người đều chứng kiến những mặt khác lạ của đối phương, đáy lòng đồng thời bắt đầu khởi động một cái gì đó không biết tên, tựa như nước chậm rãi chảy qua.
“Tiếng tiêu của người thật êm tai, ta nghe đến khóc.”
“Ta luôn nghĩ nàng không phải là một nữ nhân đa sầu đa cảm, ” hắn nở nụ cười, thân hình vẫn bất động, cứ như vậy dựa vào lang cang, gió thổi làm tóc đen của hắn bay lượn, bạch y đong đưa, thật tốt cho một bộ sống sắc sinh hương mỹ nam đồ.
“Ngươi hiểu nữ nhân rất ít?”
Nàng cười rộ lên, cứ như vậy bình bình đạm đạm nói chuyện thì thật là tốt, không giống hoàng đế cùng hoàng hậu, giống như bằng hữu hơn, vô câu vô thúc, hoàng đế cùng hoàng hậu lưng đeo quá nhiều thứ, nên tháo dỡ những thứ đó đi.
Hắn nở nụ cười, vươn tay ra: “Ngồi xuống đi.”
“Được ” Mộc Thanh Dao cũng không ngại ngùng, duỗi tay ra nắm tay hắn, Mộ Dung Lưu Tôn đưa tay kéo nàng ngồi bên cạnh mình trên lang cang, ngồi trên cao, nghe gió nghe nước, ngắm hoa ngắm trăng và ngắm mỹ nam. (TT: tỷ sướng ghê ^_^)
“Không nghĩ tới ngươi biết thổi tiêu, vừa rồi ta còn tưởng rằng?” Mộc Thanh Dao không có nói tiếp, nàng còn tưởng rằng là cái tên hái hoa tặc kia, vốn muốn tới đây giáo huấn hắn một hồi, không nghĩ tới lại là hoàng thượng, hơn nữa hoàng thượng còn có một mặt khác không muốn người ta biết, nhưng mà mặt này lại tốt đẹp như vậy, ôn nhuận thanh nhã.
“Đã trễ thế này, tại sao không ngủ?” Mộ Dung Lưu Tôn nhàn nhạt hỏi, ánh mắt mơ màng nhìn hồ nhân tạo mỹ lệ.
“Ngươi nên biết ta ngủ một ngày, bây giờ làm sao mà còn ngủ được.”
Mộc Thanh Dao nói xong liền nhìn về phía hoàng thượng, hắn đêm nay tựa hồ tâm sự nặng nề, cũng không còn ôn nhuận như nước giống lúc nãy, cũng không phải cao cao tại thượng như ngày thường, cả người lộ ra phiền muộn buồn bã vô tận, ánh mắt đang đau xót…”Hoàng thượng làm sao vậy?”
Gió đêm thổi lên, bích hồ bắt đầu gợn sóng, đèn lồng chiếu xuống, lấp lánh động lòng người.
“Nàng biết không? mẫu hậu của trẫm từng ở nơi hồ nhân tạo này được người ta vớt lên, lúc nàng chết, sắc mặt thật là trắng, phong tư xinh đẹp như vậy, lại bị chết thảm.”
_________________
Mộc Thanh Dao ngủ cả một ngày, nhớ tới chuyện của Xuân Hàn, nàng cần lấy được huyết nhân sâm mới có thể cứu Xuân Hàn, vì thế liền dẫn hai nha đầu, và mấy người thái giám cầm đèn, cùng nhau hướng Lưu Ly cung mà đi.
Ánh trăng đúng lúc, vượt ra khỏi đám mây chiếu ánh sáng trắng xuống mặt đất, bước trên con đường trải đá vụn, sương mù trong không khí mang theo hơi ẩm, nhiễm ướt hoa cỏ, khiến cho hoa cỏ xanh non lóng lánh, ở trong gió đêm bập bềnh nhẹ nhàng, ban đêm cảnh sắc đẹp như thế, Mộc Thanh Dao không muốn ngồi ở trong nhuyễn kiệu.
Ngủ một ngày, lại vừa mới ăn bữa tối, vẫn là tản bộ một chút mới tốt.
“Mạc Sầu, chúng ta đi bộ qua đó đi.”
“Dạ, nương nương, ” Mạc Sầu đồng ý, nương nương ngủ một ngày trời, lại vừa mới ăn cơm, đi tản bộ đối thân thể mới có lợi, bởi vậy liền gật đầu đồng ý, phân phó thái giám đem nhuyễn kiệu để lại, đoàn người các nàng sẽ cùng nương nương đi bộ đến Lưu Ly cung.
Phía trước có thái giám cầm đèn lồng, phía sau có cung nữ đi theo, Mai Tâm và Mạc Sầu cẩn thận đi cùng nàng.
Tuy rằng cung nữ khác không biết, nhưng các nàng thì biết nhị tiểu thư vừa bị người làm nhục, cho nên bọn họ nhất định phải bảo vệ tốt nương nương, nếu như nương nương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể để lại hậu quả rất lớn.
“Nương nương, cẩn thận một chút.”
Mạc Sầu cẩn thận tỉ mỉ nhắc nhở, Mộc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn bóng đêm, rõ ràng sạch sẽ, trong suốt bóng loáng như vừa bị nước rửa qua, bầu trời tựa như một tấm lụa màu lam không tỳ vết.
“Ừ” nàng nhẹ đáp lời, hiện tại nàng sẽ không ngồi chờ chết, nàng ta không dám tùy tiện đối với nàng hạ thủ, nên hại người bên cạnh nàng, nàng mới không để cho nàng ta lại thực hiện được mưu đồ.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng càng sáng tỏ, gió nhẹ tạo nên gợn sóng trên cỏ xanh, kiều diễm chuyển động như một cơn sóng biển.
Ánh trăng soi sáng khắp nơi, sương mù sa xuống mông lung như tấm lụa mỏng, xa xa có những đóa hoa được ánh trăng soi sáng, càng xinh đẹp hơn trong đêm tối.
Mộc Thanh Dao một thân y phục trắng, tóc dài thả đến thắt lưng, chỉ cài một cây trâm màu sắc nhạt và sợi tơ buột lại, ánh trăng bao phủ quanh thân nàng, tựa như tiên tử mặt trăng, xuất trần không lây nhiễm.
“Nương nương, đêm lạnh, người cũng thở ra hơi lạnh, có muốn nô tỳ trở lại lấy thêm bộ y phục mang qua đây hay không, ” Mai Tâm quan tâm hỏi, Mộc Thanh Dao đạm nhiên lắc đầu “Không cần, phải vậy.”
Nếu nương nương nói như thế, Mạc Sầu cùng Mai Tâm cũng không nói thêm cái gì nữa, đoàn người đi qua ngự hoa viên, xa xa nhìn thấy rường cột chạm trổ của Lưu Ly cung được bao phủ trong ánh trăng, dưới trăng nó tựa như tiên cảnh, hoa lệ và uy nghiêm.
Trong gió đêm, một trận tiếng tiêu du dương truyền đến, êm tai dễ nghe, Mộc Thanh Dao dừng bước, tiếng tiêu này cách khá xa, loáng thoáng truyền qua đây, ngoại trừ Mộc Thanh Dao, chỉ có Mạc Sầu là nghe thấy, những người còn lại căn bản không nghe được bất cứ động tĩnh gì, nhìn thấy nương nương dừng lại, tất cả mọi người cũng dừng lại bất động.
Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu nhìn nhau, nhướng mài vô cùng kinh ngạc.
Ở trong hoàng cung thậm chí còn có người thổi tiêu, thanh âm của nó mênh mông, du dương động lòng người, người thổi tiêu tựa hồ tâm tình không tốt, vì thế mới thổi ra tiếng tiêu mang theo tâm sự sâu lắng mịt mờ, khúc chiết uyển chuyển kéo dài, rung động đến tâm can.
“Nương nương?”
Mạc Sầu kêu một tiếng, là ai thổi tiêu ở đây, nơi này chính là hoàng cung, có phải là cái người làm nhục nhị tiểu thư hay không, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu đều nghĩ giống nhau, hai người sắc mặt đồng thời lạnh xuống.
“Các ngươi ở lại chỗ này, Mạc Sầu theo ta ” Mộc Thanh Dao lạnh lùng phân phó.
“Nương nương, ” Mai Tâm kêu lên, không rõ nương nương cùng Mạc Sầu vì sao có khuôn mặt cảnh giác, quay đầu quét mắt nhìn một vòng, ánh trăng soi rõ, hoa cỏ chập chờn, không có gì khác lạ cả, vì sao nương nương quanh thân lạnh lẽo, khuôn mặt băng hàn.
“Đừng nói nữa.”
Mộc Thanh Dao lạnh lùng lên tiếng, Mai Tâm không dám nói cái gì nữa, chỉ có thể nhìn nương nương cùng Mạc Sầu nhanh chóng lắc mình hướng góc tây bắc ngự hoa viên mà đi.
Ở góc tây bắc ngự hoa viên, có một chỗ lâm viên, nhiều tảng đá và danh hoa kỳ dị trải rộng, còn có ao và hoa đình, cái gì cần có đều có, tiếng tiêu chính là từ trong nơi lâm viên này truyền đến, hai người cẩn thận từng li từng tí đạp lên con đường đá khúc khuỷu trải dài về phía trước, rất xa một núi giả tạo thành một tấm bình phong màu xanh chắn đi tầm mắt.
Tiếng tiêu chính là từ phía sau nơi này truyền đến, Mộc Thanh Dao vẫn cho rằng, trong tất cả các nhạc khí, âm sắc của tiêu thổi ra là động lòng người nhất, có lẽ là bởi vì nàng thích nhất nghe tiếng tiêu, bản chất của tiếng tiêu là triền miên khúc chiết, nên mỗi một từ mỗi một khúc cất giấu một câu chuyện động lòng người.
“Nương nương, ngươi cẩn thận chút.”
Mắt thấy đã đến gần, Mạc Sầu rất sợ có chuyện không hay xảy ra, nên cẩn thận dặn dò Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao gật đầu một cái, hai người từ bên cạnh núi giả nhảy ra ngoài, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng rực chiếu lên một cái hồ nhân tạo, bên hồ có rừng trúc, in bóng xuống mặt hồ, gió nhẹ thỏi qua, bích hồ gợn sóng, sáng loáng dồn dập động lòng người.
Ở một góc bích hồ có một tòa tiểu đình linh lung sừng sững, lúc này rèm mỏng trong đình bay cao, một bạch y nam tử đơn độc ở đó, hắn ngồi trên lan can chạm khắc của tiểu đình để hóng gió, gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của hắn, bạch y tóc đen, đúng là cao nhã, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng chỉ cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra dung mạo như tiên nhân của nam tử này.
Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu đang nhìn đến nhập thần (TT: tỷ cũng háo sắc nhá), bên cạnh bỗng nhiên xông ra một người đột nhiên mở miệng.
“Người nào?”
Mộc Thanh Dao xoay người lại, nhìn người đột nhiên nhảy ra kia, thì ra là thái giám tổng quản A Cửu, lúc này cũng ngạc nhiên nhìn Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu.
“Tiểu nhân tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi, bên kia?” Mộc Thanh Dao trong nháy mắt ngốc lăng, dùng ngón tay chỉ vào nam nhân đang ngồi ở trên lan cang thổi tiêu, không phải là hoàng thượng chứ.
“Là hoàng thượng, ” A Cửu chủ động vì Mộc Thanh Dao giải thích nghi hoặc, đã trễ thế này nương nương sao lại tới đây, ở đây bình thường có người coi chừng, ai cũng không cho phép tiến vào, bởi vì đêm nay hoàng thượng ở chỗ này, nên hắn để cho những người khác lui xa một chút, không nghĩ tới lại để cho nương nương vào được.
“Ah, quả nhiên là hắn, ” Mộc Thanh Dao cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ở trong đầu nàng, phàm là người thổi tiêu, hẳn là cái loại không nhiễm khói lửa của nhân gian, là người chí tình chí nghĩa, không nghĩ tới người vẫn bị thiên hạ cho là lãnh khốc vô tình, cơ trí khôn khéo Huyền đế, lại có thể thổi ra một khúc ưu thương triền miên như thế, trên người hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật mà nàng không biết?
Thân là hoàng đế, hắn có tâm kế kinh người, bất luận thủ đoạn hay là mưu lược, đều là hiếm thấy, hơn nữa võ công nhất định vô cùng lợi hại, hiện tại lại thêm việc biết thổi tiêu, lại còn có thể thổi đến êm tai dễ nghe như vậy. Trong bóng đêm, tiếng tiêu triền triền miên miên kia thật ẩn chứa bao nhiêu tâm tư mà hắn không muốn cho người khác biết, Mộc Thanh Dao nghe đến ngây người, lại sinh ra một loại tình cảm nhớ nhà, chậm rãi từng bước một theo con đường đá mòn hướng tiểu đình đi đến.
Mạc Sầu muốn đi cùng nàng, liền bị A Cửu đưa tay lên kéo lại, hai người thối lui ra phía sau núi giả.
Tiêu khúc động lòng người, nhưng mang theo một cỗ bi thương nhợt nhạt, một loại cảm xúc làm cho người ta muốn khóc, làm cho người ta đau đớn như đứt từng đoạn ruột ở trong lòng, Mộc Thanh Dao không khỏi bị lây nhiễm, đôi mắt ướt át, nghe tiêu khúc này tựa như kinh nghiệm sinh ly tử biệt, nàng nhớ tới Tô Mẫu của mình, người thích ôm kêu nàng là tâm can bảo bối, người sẽ đem trang phục mặc cho nàng càng xinh đẹp mỹ lệ, đưa ra khỏi nhà, sau đó bảo nàng quyến rũ một tiểu tử suất trở về cho tổ mẫu… Một giọt lệ vô ý thức vừa rơi xuống, bị gió đêm thổi qua, lạnh lẽo như băng, mà nàng toàn bộ đang chìm đắm trong vô thức.
Tiêu âm đột nhiên ngừng lại, nam nhân thổi tiêu quay người…, ánh sáng của vầng trăng chiếu lên ngũ quan tuấn mỹ kinh người của hắn, trên gương mặt tuấn mỹ đó không có cuồng tứ lạnh lẽo như lúc bình thường, mà nho nhã ôn nhuận, trong đôi mắt đen dưới ánh trăng trở nên trong suốt tựa như thủy tinh, khóe môi nhất câu đó là nụ cười ấm lòng người.
“Nàng khóc?” Thanh âm trầm thấp, mang theo sự ngạc nhiên, khó có thể tin, trong hiểu biết của hắn, nàng là một nữ tử có lý trí lại mạnh hơn người, thế nhưng cũng sẽ rơi lệ.
Cũng tương tự, hắn ở trong nhận thức của nàng, không ngờ lại biết thổi tiêu, còn thổi ra một khúc hay như vậy, rất dễ dàng khiêu khích đến một phần mềm yếu ấm áp trong đáy lòng của nàng.
Đêm nay hai người đều chứng kiến những mặt khác lạ của đối phương, đáy lòng đồng thời bắt đầu khởi động một cái gì đó không biết tên, tựa như nước chậm rãi chảy qua.
“Tiếng tiêu của người thật êm tai, ta nghe đến khóc.”
“Ta luôn nghĩ nàng không phải là một nữ nhân đa sầu đa cảm, ” hắn nở nụ cười, thân hình vẫn bất động, cứ như vậy dựa vào lang cang, gió thổi làm tóc đen của hắn bay lượn, bạch y đong đưa, thật tốt cho một bộ sống sắc sinh hương mỹ nam đồ.
“Ngươi hiểu nữ nhân rất ít?”
Nàng cười rộ lên, cứ như vậy bình bình đạm đạm nói chuyện thì thật là tốt, không giống hoàng đế cùng hoàng hậu, giống như bằng hữu hơn, vô câu vô thúc, hoàng đế cùng hoàng hậu lưng đeo quá nhiều thứ, nên tháo dỡ những thứ đó đi.
Hắn nở nụ cười, vươn tay ra: “Ngồi xuống đi.”
“Được ” Mộc Thanh Dao cũng không ngại ngùng, duỗi tay ra nắm tay hắn, Mộ Dung Lưu Tôn đưa tay kéo nàng ngồi bên cạnh mình trên lang cang, ngồi trên cao, nghe gió nghe nước, ngắm hoa ngắm trăng và ngắm mỹ nam. (TT: tỷ sướng ghê ^_^)
“Không nghĩ tới ngươi biết thổi tiêu, vừa rồi ta còn tưởng rằng?” Mộc Thanh Dao không có nói tiếp, nàng còn tưởng rằng là cái tên hái hoa tặc kia, vốn muốn tới đây giáo huấn hắn một hồi, không nghĩ tới lại là hoàng thượng, hơn nữa hoàng thượng còn có một mặt khác không muốn người ta biết, nhưng mà mặt này lại tốt đẹp như vậy, ôn nhuận thanh nhã.
“Đã trễ thế này, tại sao không ngủ?” Mộ Dung Lưu Tôn nhàn nhạt hỏi, ánh mắt mơ màng nhìn hồ nhân tạo mỹ lệ.
“Ngươi nên biết ta ngủ một ngày, bây giờ làm sao mà còn ngủ được.”
Mộc Thanh Dao nói xong liền nhìn về phía hoàng thượng, hắn đêm nay tựa hồ tâm sự nặng nề, cũng không còn ôn nhuận như nước giống lúc nãy, cũng không phải cao cao tại thượng như ngày thường, cả người lộ ra phiền muộn buồn bã vô tận, ánh mắt đang đau xót…”Hoàng thượng làm sao vậy?”
Gió đêm thổi lên, bích hồ bắt đầu gợn sóng, đèn lồng chiếu xuống, lấp lánh động lòng người.
“Nàng biết không? mẫu hậu của trẫm từng ở nơi hồ nhân tạo này được người ta vớt lên, lúc nàng chết, sắc mặt thật là trắng, phong tư xinh đẹp như vậy, lại bị chết thảm.”
_________________
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiết tử
- Chương 2: Trùng sinh nữ nhi Thừa tướng
- Chương 3: Đệ Nhất Đế
- Chương 4: Trầm Ngư Lạc Nhạn Chi Tư
- Chương 5: Mộc Phủ Tam Đóa Hoa
- Chương 6: Tuệ tinh hiện, phượng lâm thiên hạ
- Chương 7: Đế tâm, thận trọng
- Chương 8: Khuynh Thành Mạo, Khác Nhau Một Trời Một Vực
- Chương 9: Tứ Lạng Bạt Thiên Cân
- Chương 10: Cự hôn, chỉ nguyện tự do
- Chương 11: Bắc Tân Vương Mộ Dung Lưu Mạch
- Chương 12: Xuất phủ
- Chương 13: Chẳng qua không muốn có người chết
- Chương 14: Minh Phượng Lâu
- Chương 15: Thưởng Thức Trà Gặp Cừu Nhân
- Chương 16: Yêu Nam Thử Thật Giả
- Chương 17: Thử Công
- Chương 18: Người Đẹp Hơn Hoa
- Chương 19: Tiến Cung
- Chương 20: Kiến Giá
- Chương 21: Vui Vẻ Là Dược Rồi!
- Chương 22: Thủy Tinh Cầu Vỡ
- Chương 23: Lập Hậu Phong Ba
- Chương 24: Long Phượng Đấu
- Chương 25: Long Phượng Đấu
- Chương 26: Cung Môn Đấu
- Chương 27: Càng Gia Pháp Hầu Hạ
- Chương 28: Ân Cứu Mạng
- Chương 29: Mua Tỳ
- Chương 30: Hầu Gái Không Thấp Tiện
- Chương 31: Thứ Khách
- Chương 32: Hữu Duyên Tái Tụ
- Chương 33: Tỷ Muội Tâm Sự
- Chương 34: Lời Tiểu Thư Nói Vĩnh Viễn Là Đúng
- Chương 35: Nơi Chốn Có Huyền Cơ
- Chương 36: Âm Thầm Bảo Hộ
- Chương 37: Phụ Ái Như Tửu
- Chương 38: Thánh chỉ đến!
- Chương 39: Không Biết Tiền Đồ
- Chương 40: Thiên Hạ Kỳ Văn
- Chương 41: Trùng Thiên Một Kích
- Chương 42: Muốn Làm Kỳ Thủ
- Chương 43: Thiên Ngoại Đến Tiên
- Chương 44: Đêm Xinh Dẹp
- Chương 45: Thông Minh Quá Sẽ Bị Thông Minh Hại
- Chương 46: Cơm có thể ăn nhiều. Nói, thì nên nói ít
- Chương 47: Ngày vui vẻ
- Chương 48: Thanh La quốc thái tử
- Chương 49: Không Báo Thù Này, Thề Không Làm Người
- Chương 50: Đánh Nam An vương
- Chương 51: Công Chúa Không Thấy
- Chương 52: Hắc Y Thích Khách
- Chương 53: Canh Hai Đến
- Chương 54: Nữ Nhân Kia Ta Nhận
- Chương 55: Vô Tình Gặp Gỡ Bắc Tân Vương
- Chương 56: Kế Trúng Kế
- Chương 57: Kế Điệu Hổ Ly Sơn
- Chương 58: Kế Cao Nhất Trù
- Chương 59: Đêm Buồn Trướng, Tư Thân Nhân
- Chương 60: Tiểu Hồ Ly Khả Ái
- Chương 61: Dụng Tâm Kín Đáo
- Chương 62: Thái Hậu Nổi Giận
- Chương 63-1: Đại Hôn
- Chương 63-2
- Chương 63-3: Liễn xa bình ổn chạy tới phía trước …
- Chương 63-4
- Chương 63-5
- Chương 63-6
- Chương 63-7
- Chương 63-8
- Chương 64-1: Thái hậu thế tới hung hãn
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 64-5
- Chương 64-6
- Chương 64-7
- Chương 65-1: Bản cung muốn thu hồi phượng tỳ
- Chương 65-2
- Chương 65-3
- Chương 65-4
- Chương 65-5
- Chương 65-6
- Chương 66-1: Lục quốc sứ thần
- Chương 66-2
- Chương 66-3
- Chương 66-4
- Chương 66-5
- Chương 67-1: Vũ khí quân sự
- Chương 67-2
- Chương 67-3
- Chương 67-4
- Chương 67-5
- Chương 67-6
- Chương 68-1: Giết gà dọa khỉ
- Chương 68-2
- Chương 68-3
- Chương 68-4
- Chương 68-5
- Chương 69-1: Nam An vương nhập ngục
- Chương 69-2
- Chương 69-3
- Chương 69-4
- Chương 69-5
- Chương 69-6
- Chương 70-1: Ném đá xuống giếng
- Chương 70-2
- Chương 70-3
- Chương 70-4
- Chương 70-5
- Chương 70-6
- Chương 71-1: Dã Tâm. Tính Kế
- Chương 71-2
- Chương 71-3
- Chương 71-4
- Chương 71-5
- Chương 71-6
- Chương 72-1: Thiên Hạ Năng Giả Cư Chi
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 72-5
- Chương 73-1: Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân
- Chương 73-2
- Chương 73-3
- Chương 73-4
- Chương 73-5
- Chương 73-6
- Chương 74-1: Các Hoài Tâm Kế
- Chương 74-2
- Chương 74-3
- Chương 74-4
- Chương 74-5
- Chương 75-1: Một Hòn Đá Hạ Ba Con Chim
- Chương 75-2
- Chương 75-3
- Chương 75-4
- Chương 75-5
- Chương 76-1: Tam tỷ muội đoàn kết một lòng đối ngoại địch
- Chương 76-2
- Chương 76-3
- Chương 76-4
- Chương 76-5
- Chương 77-1: Đế Tâm Khó Dò
- Chương 77-2
- Chương 77-3
- Chương 77-4
- Chương 77-5
- Chương 77-6
- Chương 78: Thưởng Hoa Yến, Tứ Hôn
- Chương 79: Hoàng Thất Gièm Pha
- Chương 80-1: Trừng Phạt Công Chúa
- Chương 80-2
- Chương 80-3
- Chương 81-1: Bắt Giữ Tần Hạo
- Chương 81-2
- Chương 81-3
- Chương 81-4
- Chương 82-1: Thiên Kim Bất Hoán
- Chương 82-2
- Chương 82-3
- Chương 82-4
- Chương 83-1: Huyền Đế Động Tâm
- Chương 83-2
- Chương 83-3
- Chương 83-4
- Chương 84-1: Sóng Ngầm Tuôn. Bắt Cóc
- Chương 84-2
- Chương 84-3
- Chương 84-4
- Chương 84-5
- Chương 84-6
- Chương 85-1: Đêm Cứu Hoàng Hậu
- Chương 85-2
- Chương 85-3
- Chương 85-4
- Chương 85-5
- Chương 85-6
- Chương 86-1: Cửu cung hoàn
- Chương 86-2
- Chương 86-3
- Chương 86-4
- Chương 86-5
- Chương 87-1: Đây Là Lần Đầu Tiên
- Chương 87-2
- Chương 87-3
- Chương 87-4
- Chương 88-1: Trừng Phạt Thái Hậu
- Chương 88-2
- Chương 88-3
- Chương 88-4
- Chương 89-1: Hoàng Hậu Phát Uy
- Chương 89-2
- Chương 89-3
- Chương 89-4
- Chương 90-1: Tội Hành Thích
- Chương 90-2
- Chương 90-3
- Chương 90-4
- Chương 90-5
- Chương 90-6
- Chương 91-1: Từng Bước Vì Cục
- Chương 91-2
- Chương 91-3
- Chương 91-4
- Chương 91-5
- Chương 92-1: Lời Đồn, Đánh Tây Môn Tân Nguyệt
- Chương 92-2
- Chương 92-3
- Chương 92-4
- Chương 92-5
- Chương 93-1: Cứu Người, Cung Tâm Sách
- Chương 93-2
- Chương 93-3
- Chương 94-1: Xuất Cung
- Chương 94-2
- Chương 94-3
- Chương 94-4
- Chương 95-1: Trừng Trị Trẻ Hư
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 95-5
- Chương 95-6
- Chương 96-1: Đông cung thái tử phi?
- Chương 96-2
- Chương 96-3
- Chương 96-4
- Chương 96-5
- Chương 96-6
- Chương 97-1: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 97-2
- Chương 97-3
- Chương 97-4
- Chương 97-5
- Chương 97-6
- Chương 98-1: Cung Yến
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 98-5
- Chương 99-1: Vô Tình Cốc
- Chương 99-2
- Chương 99-3
- Chương 100-1: Học Nghệ
- Chương 100-2
- Chương 100-3
- Chương 100-4
- Chương 101-1: Sinh con gái· Tiểu Ngư nhi
- Chương 101-2
- Chương 101-3
- Chương 101-4
- Chương 101-5
- Chương 102-1: Hoàng vĩ cầm thị huyết
- Chương 102-2
- Chương 102-3
- Chương 102-4
- Chương 102-5
- Chương 103-1: Xuất cốc
- Chương 103-2
- Chương 103-3
- Chương 103-4
- Chương 103-5
- Chương 104-1: Thanh Lâu kỳ quán
- Chương 104-2
- Chương 104-3
- Chương 104-4
- Chương 104-5
- Chương 104-6
- Chương 105-1: Hoa Khôi Đại Tái
- Chương 105-2
- Chương 105-3
- Chương 105-4
- Chương 105-5
- Chương 105-6
- Chương 105-7
- Chương 106-1: Lạt Sát. Vô Tình Xuất Hiện
- Chương 106-2
- Chương 106-3
- Chương 106-4
- Chương 106-5
- Chương 106-6
- Chương 107-1: Tâm Động Sao?
- Chương 107-2
- Chương 107-3
- Chương 107-4
- Chương 108-1: Nàng là mệnh của Công Tử
- Chương 109-1: Kẻ Trộm Tham Hoa
- Chương 110-1: Bố Cục Giết Người
- Chương 110-4
- Chương 110-5
- Chương 111-1: Gặp Lại
- Chương 111-2
- Chương 111-3
- Chương 111-4
- Chương 112-1: Ma nữ Tiểu Ngư Nhi
- Chương 112-2
- Chương 112-3
- Chương 113-1: Vũ Điệu Đàn Xà. Lựu Đạn Hiện Thế
- Chương 113-2
- Chương 113-3
- Chương 113-4
- Chương 114-1: Thế Lực Vũ Trang Bí Mật
- Chương 114-2
- Chương 114-3
- Chương 115-1: Đoạn Trường Tán- Mãnh Thú Hiện
- Chương 115-2
- Chương 115-3
- Chương 115-4
- Chương 116-1: Huyết Hàn · Ác Nhân Đảo
- Chương 116-2
- Chương 116-3
- Chương 116-4
- Chương 116-5
- Chương 116-6
- Chương 117-1: Hoa Hàng Tộc · Người Thần Bí
- Chương 117-2
- Chương 117-3
- Chương 117-4
- Chương 117-5
- Chương 118-1: Sinh Tử Tướng Bác
- Chương 118-2
- Chương 118-3
- Chương 118-4
- Chương 119-1: Lưu Tôn Vào Cốc
- Chương 120-1: Giải Dược
- Chương 121-1: Hồi Kinh
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 122-1: Sứ Thần
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 123-1: Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước ở Phía Sau
- Chương 123-2
- Chương 123-3
- Chương 123-4
- Chương 124-1: Liên hoàn kế. Nhất cử tam dắc
- Chương 124-2
- Chương 124-3
- Chương 124-4
- Chương 125-1: Hoàng hậu nắm giữ ấn soái
- Chương 125-2
- Chương 125-3
- Chương 125-4
- Chương 126-1: Điểm binh ra trận
- Chương 126-2
- Chương 126-3
- Chương 126-4
- Chương 127-1: Thủ chiến đại tiệp
- Chương 127-2
- Chương 127-3
- Chương 127-4
- Chương 128-1: Ai chết bởi tay ai
- Chương 128-2
- Chương 128-3
- Chương 128-4
- Chương 129-1: Đại phá Trần Đường Quan
- Chương 129-2
- Chương 129-3
- Chương 130-1: Binh bại như sơn đảo
- Chương 130-2
- Chương 130-3
- Chương 130-4
- Chương 131-1: Tuyệt sắc nguyên soái
- Chương 131-2
- Chương 131-3
- Chương 131-4
- Chương 131-5
- Chương 131-6
- Chương 132-1: Nhất thương giết ngươi
- Chương 132-2
- Chương 132-3
- Chương 132-4
- Chương 133-1: Nghi là cố nhân
- Chương 133-2
- Chương 133-3
- Chương 133-4
- Chương 133-5
- Chương 133-6
- Chương 134-1: Nguyên lai là sát khí
- Chương 134-2
- Chương 134-3
- Chương 134-4
- Chương 135-1: Kinh thành phong nguyệt
- Chương 135-2
- Chương 135-3
- Chương 135-4
- Chương 136-1: Tiến cung
- Chương 136-2
- Chương 136-3
- Chương 136-4
- Chương 136-5
- Chương 137-1: Cung biến
- Chương 137-2
- Chương 137-3
- Chương 137-4
- Chương 138-1: Chân tướng
- Chương 138-2
- Chương 138-3
- Chương 138-4
- Chương 138-5
- Chương 139-1: Giận đánh chúng phi
- Chương 139-2
- Chương 139-3
- Chương 139-4
- Chương 139-5
- Chương 140: Hoán tẩy cục
- Chương 141: Bất ly Bất khí
- Chương 142: Tây Môn Tân Nguyệt bị đánh
- Chương 143: Tâm kế động
- Chương 144: Nhất hôn chế ma
- Chương 145: Ân ái
- Chương 146: Mộng hồi kiếp trước
- Chương 147-1: Kỳ duyên có một không hai
- Chương 147-2
- Chương 147-3