Thiên Giới Hoàng Hậu - Chương 112-1: Ma nữ Tiểu Ngư Nhi
Chương trước- Chương 1: Tiết tử
- Chương 2: Trùng sinh nữ nhi Thừa tướng
- Chương 3: Đệ Nhất Đế
- Chương 4: Trầm Ngư Lạc Nhạn Chi Tư
- Chương 5: Mộc Phủ Tam Đóa Hoa
- Chương 6: Tuệ tinh hiện, phượng lâm thiên hạ
- Chương 7: Đế tâm, thận trọng
- Chương 8: Khuynh Thành Mạo, Khác Nhau Một Trời Một Vực
- Chương 9: Tứ Lạng Bạt Thiên Cân
- Chương 10: Cự hôn, chỉ nguyện tự do
- Chương 11: Bắc Tân Vương Mộ Dung Lưu Mạch
- Chương 12: Xuất phủ
- Chương 13: Chẳng qua không muốn có người chết
- Chương 14: Minh Phượng Lâu
- Chương 15: Thưởng Thức Trà Gặp Cừu Nhân
- Chương 16: Yêu Nam Thử Thật Giả
- Chương 17: Thử Công
- Chương 18: Người Đẹp Hơn Hoa
- Chương 19: Tiến Cung
- Chương 20: Kiến Giá
- Chương 21: Vui Vẻ Là Dược Rồi!
- Chương 22: Thủy Tinh Cầu Vỡ
- Chương 23: Lập Hậu Phong Ba
- Chương 24: Long Phượng Đấu
- Chương 25: Long Phượng Đấu
- Chương 26: Cung Môn Đấu
- Chương 27: Càng Gia Pháp Hầu Hạ
- Chương 28: Ân Cứu Mạng
- Chương 29: Mua Tỳ
- Chương 30: Hầu Gái Không Thấp Tiện
- Chương 31: Thứ Khách
- Chương 32: Hữu Duyên Tái Tụ
- Chương 33: Tỷ Muội Tâm Sự
- Chương 34: Lời Tiểu Thư Nói Vĩnh Viễn Là Đúng
- Chương 35: Nơi Chốn Có Huyền Cơ
- Chương 36: Âm Thầm Bảo Hộ
- Chương 37: Phụ Ái Như Tửu
- Chương 38: Thánh chỉ đến!
- Chương 39: Không Biết Tiền Đồ
- Chương 40: Thiên Hạ Kỳ Văn
- Chương 41: Trùng Thiên Một Kích
- Chương 42: Muốn Làm Kỳ Thủ
- Chương 43: Thiên Ngoại Đến Tiên
- Chương 44: Đêm Xinh Dẹp
- Chương 45: Thông Minh Quá Sẽ Bị Thông Minh Hại
- Chương 46: Cơm có thể ăn nhiều. Nói, thì nên nói ít
- Chương 47: Ngày vui vẻ
- Chương 48: Thanh La quốc thái tử
- Chương 49: Không Báo Thù Này, Thề Không Làm Người
- Chương 50: Đánh Nam An vương
- Chương 51: Công Chúa Không Thấy
- Chương 52: Hắc Y Thích Khách
- Chương 53: Canh Hai Đến
- Chương 54: Nữ Nhân Kia Ta Nhận
- Chương 55: Vô Tình Gặp Gỡ Bắc Tân Vương
- Chương 56: Kế Trúng Kế
- Chương 57: Kế Điệu Hổ Ly Sơn
- Chương 58: Kế Cao Nhất Trù
- Chương 59: Đêm Buồn Trướng, Tư Thân Nhân
- Chương 60: Tiểu Hồ Ly Khả Ái
- Chương 61: Dụng Tâm Kín Đáo
- Chương 62: Thái Hậu Nổi Giận
- Chương 63-1: Đại Hôn
- Chương 63-2
- Chương 63-3: Liễn xa bình ổn chạy tới phía trước …
- Chương 63-4
- Chương 63-5
- Chương 63-6
- Chương 63-7
- Chương 63-8
- Chương 64-1: Thái hậu thế tới hung hãn
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 64-5
- Chương 64-6
- Chương 64-7
- Chương 65-1: Bản cung muốn thu hồi phượng tỳ
- Chương 65-2
- Chương 65-3
- Chương 65-4
- Chương 65-5
- Chương 65-6
- Chương 66-1: Lục quốc sứ thần
- Chương 66-2
- Chương 66-3
- Chương 66-4
- Chương 66-5
- Chương 67-1: Vũ khí quân sự
- Chương 67-2
- Chương 67-3
- Chương 67-4
- Chương 67-5
- Chương 67-6
- Chương 68-1: Giết gà dọa khỉ
- Chương 68-2
- Chương 68-3
- Chương 68-4
- Chương 68-5
- Chương 69-1: Nam An vương nhập ngục
- Chương 69-2
- Chương 69-3
- Chương 69-4
- Chương 69-5
- Chương 69-6
- Chương 70-1: Ném đá xuống giếng
- Chương 70-2
- Chương 70-3
- Chương 70-4
- Chương 70-5
- Chương 70-6
- Chương 71-1: Dã Tâm. Tính Kế
- Chương 71-2
- Chương 71-3
- Chương 71-4
- Chương 71-5
- Chương 71-6
- Chương 72-1: Thiên Hạ Năng Giả Cư Chi
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 72-5
- Chương 73-1: Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân
- Chương 73-2
- Chương 73-3
- Chương 73-4
- Chương 73-5
- Chương 73-6
- Chương 74-1: Các Hoài Tâm Kế
- Chương 74-2
- Chương 74-3
- Chương 74-4
- Chương 74-5
- Chương 75-1: Một Hòn Đá Hạ Ba Con Chim
- Chương 75-2
- Chương 75-3
- Chương 75-4
- Chương 75-5
- Chương 76-1: Tam tỷ muội đoàn kết một lòng đối ngoại địch
- Chương 76-2
- Chương 76-3
- Chương 76-4
- Chương 76-5
- Chương 77-1: Đế Tâm Khó Dò
- Chương 77-2
- Chương 77-3
- Chương 77-4
- Chương 77-5
- Chương 77-6
- Chương 78: Thưởng Hoa Yến, Tứ Hôn
- Chương 79: Hoàng Thất Gièm Pha
- Chương 80-1: Trừng Phạt Công Chúa
- Chương 80-2
- Chương 80-3
- Chương 81-1: Bắt Giữ Tần Hạo
- Chương 81-2
- Chương 81-3
- Chương 81-4
- Chương 82-1: Thiên Kim Bất Hoán
- Chương 82-2
- Chương 82-3
- Chương 82-4
- Chương 83-1: Huyền Đế Động Tâm
- Chương 83-2
- Chương 83-3
- Chương 83-4
- Chương 84-1: Sóng Ngầm Tuôn. Bắt Cóc
- Chương 84-2
- Chương 84-3
- Chương 84-4
- Chương 84-5
- Chương 84-6
- Chương 85-1: Đêm Cứu Hoàng Hậu
- Chương 85-2
- Chương 85-3
- Chương 85-4
- Chương 85-5
- Chương 85-6
- Chương 86-1: Cửu cung hoàn
- Chương 86-2
- Chương 86-3
- Chương 86-4
- Chương 86-5
- Chương 87-1: Đây Là Lần Đầu Tiên
- Chương 87-2
- Chương 87-3
- Chương 87-4
- Chương 88-1: Trừng Phạt Thái Hậu
- Chương 88-2
- Chương 88-3
- Chương 88-4
- Chương 89-1: Hoàng Hậu Phát Uy
- Chương 89-2
- Chương 89-3
- Chương 89-4
- Chương 90-1: Tội Hành Thích
- Chương 90-2
- Chương 90-3
- Chương 90-4
- Chương 90-5
- Chương 90-6
- Chương 91-1: Từng Bước Vì Cục
- Chương 91-2
- Chương 91-3
- Chương 91-4
- Chương 91-5
- Chương 92-1: Lời Đồn, Đánh Tây Môn Tân Nguyệt
- Chương 92-2
- Chương 92-3
- Chương 92-4
- Chương 92-5
- Chương 93-1: Cứu Người, Cung Tâm Sách
- Chương 93-2
- Chương 93-3
- Chương 94-1: Xuất Cung
- Chương 94-2
- Chương 94-3
- Chương 94-4
- Chương 95-1: Trừng Trị Trẻ Hư
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 95-5
- Chương 95-6
- Chương 96-1: Đông cung thái tử phi?
- Chương 96-2
- Chương 96-3
- Chương 96-4
- Chương 96-5
- Chương 96-6
- Chương 97-1: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 97-2
- Chương 97-3
- Chương 97-4
- Chương 97-5
- Chương 97-6
- Chương 98-1: Cung Yến
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 98-5
- Chương 99-1: Vô Tình Cốc
- Chương 99-2
- Chương 99-3
- Chương 100-1: Học Nghệ
- Chương 100-2
- Chương 100-3
- Chương 100-4
- Chương 101-1: Sinh con gái· Tiểu Ngư nhi
- Chương 101-2
- Chương 101-3
- Chương 101-4
- Chương 101-5
- Chương 102-1: Hoàng vĩ cầm thị huyết
- Chương 102-2
- Chương 102-3
- Chương 102-4
- Chương 102-5
- Chương 103-1: Xuất cốc
- Chương 103-2
- Chương 103-3
- Chương 103-4
- Chương 103-5
- Chương 104-1: Thanh Lâu kỳ quán
- Chương 104-2
- Chương 104-3
- Chương 104-4
- Chương 104-5
- Chương 104-6
- Chương 105-1: Hoa Khôi Đại Tái
- Chương 105-2
- Chương 105-3
- Chương 105-4
- Chương 105-5
- Chương 105-6
- Chương 105-7
- Chương 106-1: Lạt Sát. Vô Tình Xuất Hiện
- Chương 106-2
- Chương 106-3
- Chương 106-4
- Chương 106-5
- Chương 106-6
- Chương 107-1: Tâm Động Sao?
- Chương 107-2
- Chương 107-3
- Chương 107-4
- Chương 108-1: Nàng là mệnh của Công Tử
- Chương 109-1: Kẻ Trộm Tham Hoa
- Chương 110-1: Bố Cục Giết Người
- Chương 110-4
- Chương 110-5
- Chương 111-1: Gặp Lại
- Chương 111-2
- Chương 111-3
- Chương 111-4
- Chương 112-1: Ma nữ Tiểu Ngư Nhi
- Chương 112-2
- Chương 112-3
- Chương 113-1: Vũ Điệu Đàn Xà. Lựu Đạn Hiện Thế
- Chương 113-2
- Chương 113-3
- Chương 113-4
- Chương 114-1: Thế Lực Vũ Trang Bí Mật
- Chương 114-2
- Chương 114-3
- Chương 115-1: Đoạn Trường Tán- Mãnh Thú Hiện
- Chương 115-2
- Chương 115-3
- Chương 115-4
- Chương 116-1: Huyết Hàn · Ác Nhân Đảo
- Chương 116-2
- Chương 116-3
- Chương 116-4
- Chương 116-5
- Chương 116-6
- Chương 117-1: Hoa Hàng Tộc · Người Thần Bí
- Chương 117-2
- Chương 117-3
- Chương 117-4
- Chương 117-5
- Chương 118-1: Sinh Tử Tướng Bác
- Chương 118-2
- Chương 118-3
- Chương 118-4
- Chương 119-1: Lưu Tôn Vào Cốc
- Chương 120-1: Giải Dược
- Chương 121-1: Hồi Kinh
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 122-1: Sứ Thần
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 123-1: Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước ở Phía Sau
- Chương 123-2
- Chương 123-3
- Chương 123-4
- Chương 124-1: Liên hoàn kế. Nhất cử tam dắc
- Chương 124-2
- Chương 124-3
- Chương 124-4
- Chương 125-1: Hoàng hậu nắm giữ ấn soái
- Chương 125-2
- Chương 125-3
- Chương 125-4
- Chương 126-1: Điểm binh ra trận
- Chương 126-2
- Chương 126-3
- Chương 126-4
- Chương 127-1: Thủ chiến đại tiệp
- Chương 127-2
- Chương 127-3
- Chương 127-4
- Chương 128-1: Ai chết bởi tay ai
- Chương 128-2
- Chương 128-3
- Chương 128-4
- Chương 129-1: Đại phá Trần Đường Quan
- Chương 129-2
- Chương 129-3
- Chương 130-1: Binh bại như sơn đảo
- Chương 130-2
- Chương 130-3
- Chương 130-4
- Chương 131-1: Tuyệt sắc nguyên soái
- Chương 131-2
- Chương 131-3
- Chương 131-4
- Chương 131-5
- Chương 131-6
- Chương 132-1: Nhất thương giết ngươi
- Chương 132-2
- Chương 132-3
- Chương 132-4
- Chương 133-1: Nghi là cố nhân
- Chương 133-2
- Chương 133-3
- Chương 133-4
- Chương 133-5
- Chương 133-6
- Chương 134-1: Nguyên lai là sát khí
- Chương 134-2
- Chương 134-3
- Chương 134-4
- Chương 135-1: Kinh thành phong nguyệt
- Chương 135-2
- Chương 135-3
- Chương 135-4
- Chương 136-1: Tiến cung
- Chương 136-2
- Chương 136-3
- Chương 136-4
- Chương 136-5
- Chương 137-1: Cung biến
- Chương 137-2
- Chương 137-3
- Chương 137-4
- Chương 138-1: Chân tướng
- Chương 138-2
- Chương 138-3
- Chương 138-4
- Chương 138-5
- Chương 139-1: Giận đánh chúng phi
- Chương 139-2
- Chương 139-3
- Chương 139-4
- Chương 139-5
- Chương 140: Hoán tẩy cục
- Chương 141: Bất ly Bất khí
- Chương 142: Tây Môn Tân Nguyệt bị đánh
- Chương 143: Tâm kế động
- Chương 144: Nhất hôn chế ma
- Chương 145: Ân ái
- Chương 146: Mộng hồi kiếp trước
- Chương 147-1: Kỳ duyên có một không hai
- Chương 147-2
- Chương 147-3
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 112-1: Ma nữ Tiểu Ngư Nhi
Editor: Lazycat
Lời hắn vừa nói ra, rất nhiều người liền hiểu rõ lòng dạ của Y gia, không chỉ khống chế Mạc Ưu, mà còn chuẩn bị đem Y Song Nhi gả cho hắn.
Trong đại sảnh, ngoại trừ Y Song Nhi, không còn kiêu ngạo, e thẹn dậm chân, trách cứ Y Tư Nguyên: “Phụ thân, ta là nữ nhân, biểu ca còn chưa đồng ý.”
Nói xong thì nhìn trộm Mạc Ưu, Mạc Ưu vẻ mặt lạnh lùng, không phản đối cũng không gật đầu, bởi vì hắn sẽ nhanh chóng rời đi, nhưng động tác đó rơi vào trong mắt hai nữ nhân là hai ý khác nhau.
Y Song Nhi thấy biểu ca không phản đối, càng cao hứng, gương mặt đỏ ửng.
Mà người khác là Mạc Sầu, con ngươi âm trầm nhìn về phía Mạc Ưu, nam nhân đáng chết này, vậy mà cũng không cự tuyệt, xem ra thật là muốn kết hôn với biểu muội của hắn, trong suy nghĩ của Mạc Sầu thì chính là hắn đã đồng ý
Liên quan đến mình thì sẽ loạn, Mạc Sầu đã quên hoàn toàn, chuyện Mạc Ưu phải rời khỏi đây, giờ này nàng chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, ngực lại đau nhói, nói chung là toàn thân khó chịu, trước trừng Mạc Ưu, sau đó trừng Y Song Nhi, thật hận không thể xuyên thủng trên người bọn họ hai cái lỗ, giống như nàng đang bắt được đôi gian phu dâm phụ vậy.
Y Song Nhi nghe Y đại nhân nói thế liền cao hứng hẳn lên, không kiên quyết phản đối, đồng ý để các nàng ở lại, theo Y đại nhân phân phó, dẫn hai nha hoàn rời đi.
Thanh Dao lạnh lùng nhìn tất cả trước mắt, khóe môi nhếch lên, mỉm cười lộ vẻ yếu ớt bất minh.
Vẻ mặt Y Tư Nguyên hiện ý cười nói:
“Tính tình của tiểu nữ đơn thuần, nếu có đắc tội, mong đừng cùng tiểu hài tử so đo tính toán.”
Ở trong mắt phụ thân, bất kể con mình bao nhiêu tuổi, thì vẫn là tiểu hài tử, ở tuổi như Y Song Nhi nhiều người đã lập gia đình, nhưng Y Tư Nguyên vẫn lấy điều này làm cái cớ để nói vậy nhưng Thanh Dao cũng lười cùng hắn tranh chấp, trầm giọng nói:
“Chúng tôi làm sao lại cùng lệnh thiên kim so bì được, Y đại nhân, chúng ta tới biệt viện đi.”
“Được, đưa khách nhân qua đó” Y Tư Nguyên thấy vẻ mặt Thanh Dao không kiên nhẫn nữa, đành phải quay đầu mệnh lệnh cho nha hoàn bên cạnh, nói thật ra, nếu không phải nể mặt Vô Tình, hắn sẽ không lưu lại những người này đâu. Trên thực tế, hắn căn bản không biết Thanh Dao là người lợi hại như thế nào, có xuất xứ ra sao, nên mới xem nhẹ nàng.
Đoàn người của Thanh Dao, theo sự dẫn dắt của tiểu nha hoàn, tới biệt viện trong phủ Thất hoàng tử.
Biệt viện rất lớn, một vài viện nằm cùng một chỗ, bình thường dùng để tiếp đãi khách nhân, chỉ vì trước đây Thất hoàng tử đã mất tích hơn một năm, vì thế rất lâu không có người, nhưng vẫn được quét tước sạch sẽ, không có một bụi, bên trong nha hoàn luôn sẵn sàng.
Thanh Dao và Vô Tình đều ở trong một sân viện, phòng sát vách, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy cảnh tượng trong viện, ở giữa là một hồ nước, giữa hồ là một cây cầu nhỏ đi vài bước là qua bên kia cầu.
Bởi vì đã khuya, nên hai người chia tay đều tự về phòng nghỉ ngơi.
Gian phòng không phải thập phần hoa lệ, nhưng cũng hết sức tao nhã, ngoại trừ một số vật dụng cần thiết, trong phòng còn có đàn cùng với văn phong tứ bảo, Thanh Dao đem Phượng Vĩ cầm đặt trên bàn, ngẩng đầu nhìn cửa sổ, ánh trăng nồng đậm, một điểm mờ ảo cũng không có, làm nàng không khỏi nhớ đến Vô Tình.
Từ khi các nàng gặp lại, rất nhiều thời điểm ánh mắt của hắn đều dõi theo nàng, dường như không bao giờ muốn tách khỏi nàng, bình thường thì tĩnh lặng giống như không người.
Nàng biết hắn không thích nói chuyện, có đôi khi ngay cả trong nội tâm hắn cũng không chân chính biết, bởi vì đôi mắt đẹp của hắn không hề có một chút dục niệm nào.
Thanh Dao đang suy nghĩ đến nhập thần, thì Mạc Sầu đã đem giường chiếu sửa soạn xong, đi tới cung kính nói: “Chủ tử, tắm rửa, ngủ thôi, đêm đã khuya rồi.”
Tiếng nói của Mạc Sầu lạnh lùng, tâm tình cũng không được tốt lắm, Thanh Dao biết tâm tư của nàng, nhàn nhạt nói: “Nếu vẫn lo lắng cho hắn, thì đi gặp sao đó quan tâm hắn, việc gì mà rối rắm, chuyện Y Song Nhi quấn quýt không phải là lỗi của hắn.”
Mạc Sầu không nghĩ chủ tử tự nhiên vạch trần tâm tư của nàng, sắc mặt đỏ lên, vội vàng nói: “Chuyện không liên quan đến nô tỳ, sau này chuyện của hắn đều không có liên quan đến nô tỳ.”
Nàng nói xong giận dỗi đi qua một bên, Thanh Dao định nói gì đó nữa, thì bỗng nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đàn du dương.
Ở trong bóng đêm như nước chảy hoa trôi, thấm vào lòng người.
Là Vô Tình đang gảy đàn, xem ra hắn cũng như nàng không ngủ được, tiếng đàn vui mừng, để lộ ra tâm tình của hắn vô cùng tốt, Thanh Dao khóe môi lộ ra nụ cười, nếu không ngủ được, không bằng đi nghe hắn đàn, nghĩ vậy nàng quay người đi ra ngoài, Mạc Sầu cũng nghe thấy được tiếng đàn, nhìn động tác của chủ tử, biết nàng ấy đi nghe Vô Tình công tử đánh đàn, nên cũng theo sau chủ tử ra ngoài.
Ngoài cửa, một bóng dáng tuấn dật đứng lặng yên trên hành lang, thì ra là Mạc Ưu, hắn vốn muốn đến chỗ các nàng, nhưng tới cửa lại do dự, không nghĩ tới các nàng tự nhiên đi ra.
Vừa thấy Thanh Dao, hắn vội vàng cúi đầu gọi một tiếng: “Chủ tử.”
“Ừ, ta đi nghe đàn, Mạc Sầu lưu lại cùng Mạc Ưu nói chuyện đi.” Khẩu khí không cho thương lượng, Mạc Sầu muốn cự tuyệt đã bị Mạc Ưu đưa tay kéo nàng qua một bên mà đi, dọc bên đường đi còn nghe thấy giọng nữ nhân nói nhỏ kháng nghị.
“Buông ta ra, ta nói ngươi buông ra cho ta.”
Mạc Ưu lôi kéo nàng đến bên giả sơn, không cho nàng nói thêm nữa, xoay mình cúi xuống ngăn miệng của nàng lại. Mạc Sầu ngây dại, nháy mắt con ngươi cũng không hiểu được, xú tiểu tử này, tiểu tử này đang làm gì? Hiện tại không phải nàng trâu già gặm cỏ non, mà là hắn trêu chọc nàng, tức khắc cũng không khách khí, nhiệt tình đáp lại hắn, hai người không phải mũi chạm, cũng là răng đụng, thật vất vả mới hoàn thành một nụ hôn.
Mạc Sầu thở hồng hộc, người nhuyễn như bong, ngồi phịch trong lòng Mạc Ưu, lẳng lặng nghe nhịp tim của hắn.
Trong lòng bỗng nhiên có một loại tình cảm kiên định, may mà hắn không có việc gì. Trong khoảng thời gian trước, nàng sợ hãi, trong đầu không chỉ một lần nghĩ đến những tình huống hắn gặp phải, mỗi tình huống đều làm nàng kinh hãi, nóng ruột nóng gan lâu như vậy, Mạc Sầu bỗng nhiên khóc lên, Mạc Ưu lập tức luống cuống, hắn chưa bao giờ dỗ nữ nhân,vì thế chân tay có điểm lúng túng, vừa lau nước mắt cho Mạc Sầu vừa dỗ nàng.
“Được rồi, đừng khóc, đừng khóc.”
“Không, ta không khóc.” Mạc Sầu ngừng khóc, nàng không phải người đa sầu đa cảm, chỉ là mấy ngày trước sợ hãi, khiến cho tình cảm trong nàng thiếu hụt, cho nên mới phải khóc như vậy.
Hai người cuối cùng hiểu rõ lòng mình, tránh phía sau giả sơn thân thiết khe khẽ nói chuyện với nhau.
Thanh Dao dưới ánh trăng, một đường hướng tiếng đàn mà đi.
Gió đêm thổi tới, hiu hiu thấm vào da thịt, bên cạnh cầu, sóng dồn dập, ánh trăng giống như tầng sa mỏng phủ trên mặt nước, bóng trăng sáng ngời khi phản chiếu vào mặt hồ, đặc biệt chói mắt.
Ánh trăng nhu hòa, nhẹ nhàng bao phủ tiểu đình, rèm lụa mỏng bay lên, tiếng đàn từ trong đình vang ra ngoài, Thanh Dao không tự chủ đi tới.
Ngoài đình, Thanh Phong đang đứng thẳng, vừa nhìn thấy nàng đi đến, cung kính cúi thân thể, không tiếng động mời nàng đi vào.
Từ sự kiện lần trước, Thanh Phong đặc biệt đối với nàng cung kính, không chút nào chậm trễ, điều này làm cho Thanh Dao có cảm giác bất an, tựa hồ hắn còn có chuyện che giấu, chỉ là chủ tớ bọn họ không đề cập tới, nàng cũng không thể biết được.
Trong đình, gió thổi vào, ngân trâm cố định mái tóc tóc trắng, tóc trắng tựa như mây trôi nước chảy, làm nổi bật ngũ quan tuyệt mỹ, một chút cũng không lộ vẻ khó coi, trái lại càng tăng thêm cảm giác yêu mị, mài như trăng non, mắt như gương sáng, bên trong chứa ánh sáng trong sạch, cánh môi ướt át mà mê người, lúc này hắn chuyên chú trong tiếng đàn, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, ý cười hiện lên, dưới ánh trăng tựa như tiên nhân ngọc bàn lặng yên đánh đàn, làm cho người ta say sưa trong tiếng đàn của hắn, không thể tự thoát ra được.
Trăng sáng, người đẹp, cảnh hoàn mỹ, thực sự làm người khác tới cảnh giới vui vẻ thoải mái.
Thanh Dao chậm rãi ngồi đối diện hắn, đôi mắt chứa đựng đau lòng, lẳng lặng nhìn hắn, nghe tiếng đàn trong tay hắn, dưới ánh trăng nhẹ nhàng xao động dâng lên.
Một khúc cuối cùng, dư âm lượn lờ, rất lâu nhưng vẫn còn thất thần, sau đó chỉ nghe một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên.
Vô Tình ngẩng đầu lên, quan tâm nhìn người thở dài: “Làm sao vậy? Thanh Dao có tâm sự gì sao?”
“Đàn của Vô Tình, lúc nào đánh cũng êm tai như vậy, ta dường như kém ngươi rất nhiều.”
Thái độ giả bộ của Thanh Dao, lập tức chọc cười Vô Tình, sắc mặt hắn như có một tầng lụa mỏng, đôi mắt mông lung bên trong mang theo thâm tình, hắn vươn tay nắm lấy tay Thanh Dao, từ khi cầm qua tay nàng, hắn liền thích cảm giác như vậy, nắm tay nàng, trong lòng liền có cảm giác ấm áp, lạnh lẽo trong tâm không còn tồn tại nữa,
“Đàn hay không phải là chuyện nhất thời, trình độ của ngươi khá cao, chỉ cần một thời gian sau ngươi nhất định sẽ vượt qua ta.”
Vô Tình lời nói dịu dàng ôn nhu làm cho người nghe xong trong lòng sinh ra một dòng nước tự do thoải mái.
Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn hắn, tuy rằng hắn giờ phút này nhìn mờ ảo xuất trần, nhưng chỉ cần nghĩ đến mái tóc đen trước kia, nàng vẫn đang đau lòng rối rắm muốn chết, đôi mài không tự chủ cau lại.
“Vô Tình, sau này đừng tổn thương tới mình như vậy nữa, được không? Ngươi không biết ta sẽ rất khổ sở sao? Thật sự.”
Vô Tình buông bàn tay nhỏ bé của nàng ra, khẽ vuốt mi tâm nàng, thần sắc nhàn nhạt như trước, nhưng lời nói lại khiến cho người ta không có cách nào quên: “Ngươi không cần khổ sở, hiện tại ngươi có thể ở cùng ta, ta thật cao hứng, thực sự lúc trước ta chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện, cho nên tóc mới trắng, nếu ngươi không thích như vậy trở về cốc ta nhuộm đen nó lại.”
Thanh Dao nghe xong đưa tay cầm lại tay hắn, dùng sức lắc đầu.
“Cứ như vậy đi, mặc kệ Vô Tình có bộ dạng như thế nào, đều đặc biệt như thế, vì vậy đừng nhuộm, cứ để vậy.”
Thanh Dao nắm tay Vô Tình. Đầu ngón tay mềm nhẵn, mịn màng như gấm vóc, làm cho người ta không nhịn được sờ lại muốn sờ nữa, cho đến khi, phục hồi lại tinh thần, thấy cử động của mình giống như đang sàm sỡ, lập tức sắc mặt đỏ ửng lên muốn bỏ tay ra, nhưng Vô Tình cầm ngược lại tay nàng, tay hắn ấm áp thế, nhưng có đôi khi lại lạnh lẽo, Thanh Dao nhăn mài một chút, không nhịn được mở miệng hỏi:
“Nhiệt độ cơ thể ngươi thật lạ a, lúc nóng, lúc lạnh, không giống với người bình thường.”
Vô Tình thản nhiên cười rộ lên: “Ta từ nhỏ tính tình đã lạnh, hơn nữa nội công thuộc tính hàn, lúc bình thường nhiệt độ cơ thể lạnh, nhưng bởi vì trong lòng nhớ đến ngươi cho lên sẽ thay đổi.”
“Thật kì quái.” Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, dưới bóng đêm, ánh mắt Vô Tình như hồ nước, sáng ngời làm cho người ta không lỡ dời mắt.
Hai người liền như thế nhìn nhau, tựa như có dòng nước ấm chảy qua trong tiểu đình.
Tuy rằng không nói nhiều, nhưng lại ấm áp như rượu, hương thơm lan toả xen lẫn trong không khí.
“Chờ cứu Mạc Ưu ra, chúng ta về Vô tình cốc.” Thanh Dao nói, Vô Tình dùng sức gật đầu, đó là mong mỏi lớn nhất trong lòng hắn, cùng nàng sống cuộc sống bình thường qua ngày: “Tốt.”
Đêm đã khuya, Thanh Dao đứng lên, cười tươi như hoa mùa hạ, rực rỡ chói mắt.
“Ta về nghỉ ngơi trước, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi, nhất định phải dưỡng tốt thân thể”.
“Được, ngươi về trước đi, ta ngồi thêm chút nữa.” hắn phất tay một cái, đưa mắt nhìn nàng rời đi dưới ánh trăng, cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất, Thanh Phong từ ngoài đình đi vào, lẳng lặng đứng ở một bên, thấy công tử si ngốc nhìn phía xa xa, cả khuôn mặt sáng ngời, đây là chuyện mà từ bao nhiêu năm nay chưa bao giờ xảy ra, từ lúc công tử và nàng gặp nhau, hình như đã quên tất cả mọi chuyện, chỉ yên tĩnh cùng nàng ở chung.
“Công tử, đã không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
“Ừ, được.” Vô Tình nhẹ gật đầu, nhìn mặt trăng ở phía xa xôi, sự vui mừng đều lộ ra ngoài: “Thanh Phong, ta thật cao hứng, chưa từng bao giờ cao hứng như thế.”
“Ta biết, công tử.”
Thanh Phong gật đầu, hắn sao không biết chứ, trên mặt công tử tràn đầy hạnh phúc, công tử chỉ cần ở bên người Mộc cô nương, biết nàng ấy sống tốt đẹp, không cần nói gì, công tử cũng cảm thấy sung sướng,
Vô Tình quay đầu lại nói: “Chúng ta trở về đi.”
Thanh Phong thu hồi cây đàn, giúp công tử rời khỏi tiểu đình, đi về phòng.
Bởi vì bôn ba mấy ngày liên tiếp, Thanh Dao đã mệt chết, gần sáng định ngủ một chút, không ngờ mới sáng sớm trong phòng lại vang lên âm thanh của Mạc Sầu.
Nha đầu này không biết có chuyện gì mà cao hứng, phấn khích cả một đêm, xoay người lăn qua lăn lại, rất sớm liền thức dậy.
“Chủ tử, chủ tử, tin tức tốt, tin tức tốt a.”
Thanh Dao mơ mơ màng màng mở mắt ra, tức giận hừ lạnh: “Ngươi lại trúng gió gì thế, suốt một đêm còn chưa đủ sao?”
Mạc Sầu vừa nghe liền biết mình đã ảnh hưởng tới chủ tử, sắc mặt lập tức ửng đỏ lên, nàng chỉ vì buổi tối hôm qua hai người hôn nhau, liền không ngủ được, bởi vì nàng cùng Mạc Ưu- nhỏ hơn nàng vài tuổi hôn và cũng một chỗ, khiến cho nàng bất an, cảm giác như mình đang chiếm tiện nghi của hắn.
Mạc Ưu mới mười lăm tuổi, thân phận tôn quý, diện mạo tuấn tú, nhìn như thế nào thì cũng không nên thích người như nàng a.
Mạc Sầu một phen rối rắm, mắt thấy tiểu thư lại muốn ngủ, nên vội vàng kéo thân thể nàng: “Tiểu thư, người nghe ta nói, có chuyện tốt,”
“Cái gì hả?” Thanh Dao không nhúc nhích nhắm mắt hỏi.
Lời hắn vừa nói ra, rất nhiều người liền hiểu rõ lòng dạ của Y gia, không chỉ khống chế Mạc Ưu, mà còn chuẩn bị đem Y Song Nhi gả cho hắn.
Trong đại sảnh, ngoại trừ Y Song Nhi, không còn kiêu ngạo, e thẹn dậm chân, trách cứ Y Tư Nguyên: “Phụ thân, ta là nữ nhân, biểu ca còn chưa đồng ý.”
Nói xong thì nhìn trộm Mạc Ưu, Mạc Ưu vẻ mặt lạnh lùng, không phản đối cũng không gật đầu, bởi vì hắn sẽ nhanh chóng rời đi, nhưng động tác đó rơi vào trong mắt hai nữ nhân là hai ý khác nhau.
Y Song Nhi thấy biểu ca không phản đối, càng cao hứng, gương mặt đỏ ửng.
Mà người khác là Mạc Sầu, con ngươi âm trầm nhìn về phía Mạc Ưu, nam nhân đáng chết này, vậy mà cũng không cự tuyệt, xem ra thật là muốn kết hôn với biểu muội của hắn, trong suy nghĩ của Mạc Sầu thì chính là hắn đã đồng ý
Liên quan đến mình thì sẽ loạn, Mạc Sầu đã quên hoàn toàn, chuyện Mạc Ưu phải rời khỏi đây, giờ này nàng chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, ngực lại đau nhói, nói chung là toàn thân khó chịu, trước trừng Mạc Ưu, sau đó trừng Y Song Nhi, thật hận không thể xuyên thủng trên người bọn họ hai cái lỗ, giống như nàng đang bắt được đôi gian phu dâm phụ vậy.
Y Song Nhi nghe Y đại nhân nói thế liền cao hứng hẳn lên, không kiên quyết phản đối, đồng ý để các nàng ở lại, theo Y đại nhân phân phó, dẫn hai nha hoàn rời đi.
Thanh Dao lạnh lùng nhìn tất cả trước mắt, khóe môi nhếch lên, mỉm cười lộ vẻ yếu ớt bất minh.
Vẻ mặt Y Tư Nguyên hiện ý cười nói:
“Tính tình của tiểu nữ đơn thuần, nếu có đắc tội, mong đừng cùng tiểu hài tử so đo tính toán.”
Ở trong mắt phụ thân, bất kể con mình bao nhiêu tuổi, thì vẫn là tiểu hài tử, ở tuổi như Y Song Nhi nhiều người đã lập gia đình, nhưng Y Tư Nguyên vẫn lấy điều này làm cái cớ để nói vậy nhưng Thanh Dao cũng lười cùng hắn tranh chấp, trầm giọng nói:
“Chúng tôi làm sao lại cùng lệnh thiên kim so bì được, Y đại nhân, chúng ta tới biệt viện đi.”
“Được, đưa khách nhân qua đó” Y Tư Nguyên thấy vẻ mặt Thanh Dao không kiên nhẫn nữa, đành phải quay đầu mệnh lệnh cho nha hoàn bên cạnh, nói thật ra, nếu không phải nể mặt Vô Tình, hắn sẽ không lưu lại những người này đâu. Trên thực tế, hắn căn bản không biết Thanh Dao là người lợi hại như thế nào, có xuất xứ ra sao, nên mới xem nhẹ nàng.
Đoàn người của Thanh Dao, theo sự dẫn dắt của tiểu nha hoàn, tới biệt viện trong phủ Thất hoàng tử.
Biệt viện rất lớn, một vài viện nằm cùng một chỗ, bình thường dùng để tiếp đãi khách nhân, chỉ vì trước đây Thất hoàng tử đã mất tích hơn một năm, vì thế rất lâu không có người, nhưng vẫn được quét tước sạch sẽ, không có một bụi, bên trong nha hoàn luôn sẵn sàng.
Thanh Dao và Vô Tình đều ở trong một sân viện, phòng sát vách, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy cảnh tượng trong viện, ở giữa là một hồ nước, giữa hồ là một cây cầu nhỏ đi vài bước là qua bên kia cầu.
Bởi vì đã khuya, nên hai người chia tay đều tự về phòng nghỉ ngơi.
Gian phòng không phải thập phần hoa lệ, nhưng cũng hết sức tao nhã, ngoại trừ một số vật dụng cần thiết, trong phòng còn có đàn cùng với văn phong tứ bảo, Thanh Dao đem Phượng Vĩ cầm đặt trên bàn, ngẩng đầu nhìn cửa sổ, ánh trăng nồng đậm, một điểm mờ ảo cũng không có, làm nàng không khỏi nhớ đến Vô Tình.
Từ khi các nàng gặp lại, rất nhiều thời điểm ánh mắt của hắn đều dõi theo nàng, dường như không bao giờ muốn tách khỏi nàng, bình thường thì tĩnh lặng giống như không người.
Nàng biết hắn không thích nói chuyện, có đôi khi ngay cả trong nội tâm hắn cũng không chân chính biết, bởi vì đôi mắt đẹp của hắn không hề có một chút dục niệm nào.
Thanh Dao đang suy nghĩ đến nhập thần, thì Mạc Sầu đã đem giường chiếu sửa soạn xong, đi tới cung kính nói: “Chủ tử, tắm rửa, ngủ thôi, đêm đã khuya rồi.”
Tiếng nói của Mạc Sầu lạnh lùng, tâm tình cũng không được tốt lắm, Thanh Dao biết tâm tư của nàng, nhàn nhạt nói: “Nếu vẫn lo lắng cho hắn, thì đi gặp sao đó quan tâm hắn, việc gì mà rối rắm, chuyện Y Song Nhi quấn quýt không phải là lỗi của hắn.”
Mạc Sầu không nghĩ chủ tử tự nhiên vạch trần tâm tư của nàng, sắc mặt đỏ lên, vội vàng nói: “Chuyện không liên quan đến nô tỳ, sau này chuyện của hắn đều không có liên quan đến nô tỳ.”
Nàng nói xong giận dỗi đi qua một bên, Thanh Dao định nói gì đó nữa, thì bỗng nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đàn du dương.
Ở trong bóng đêm như nước chảy hoa trôi, thấm vào lòng người.
Là Vô Tình đang gảy đàn, xem ra hắn cũng như nàng không ngủ được, tiếng đàn vui mừng, để lộ ra tâm tình của hắn vô cùng tốt, Thanh Dao khóe môi lộ ra nụ cười, nếu không ngủ được, không bằng đi nghe hắn đàn, nghĩ vậy nàng quay người đi ra ngoài, Mạc Sầu cũng nghe thấy được tiếng đàn, nhìn động tác của chủ tử, biết nàng ấy đi nghe Vô Tình công tử đánh đàn, nên cũng theo sau chủ tử ra ngoài.
Ngoài cửa, một bóng dáng tuấn dật đứng lặng yên trên hành lang, thì ra là Mạc Ưu, hắn vốn muốn đến chỗ các nàng, nhưng tới cửa lại do dự, không nghĩ tới các nàng tự nhiên đi ra.
Vừa thấy Thanh Dao, hắn vội vàng cúi đầu gọi một tiếng: “Chủ tử.”
“Ừ, ta đi nghe đàn, Mạc Sầu lưu lại cùng Mạc Ưu nói chuyện đi.” Khẩu khí không cho thương lượng, Mạc Sầu muốn cự tuyệt đã bị Mạc Ưu đưa tay kéo nàng qua một bên mà đi, dọc bên đường đi còn nghe thấy giọng nữ nhân nói nhỏ kháng nghị.
“Buông ta ra, ta nói ngươi buông ra cho ta.”
Mạc Ưu lôi kéo nàng đến bên giả sơn, không cho nàng nói thêm nữa, xoay mình cúi xuống ngăn miệng của nàng lại. Mạc Sầu ngây dại, nháy mắt con ngươi cũng không hiểu được, xú tiểu tử này, tiểu tử này đang làm gì? Hiện tại không phải nàng trâu già gặm cỏ non, mà là hắn trêu chọc nàng, tức khắc cũng không khách khí, nhiệt tình đáp lại hắn, hai người không phải mũi chạm, cũng là răng đụng, thật vất vả mới hoàn thành một nụ hôn.
Mạc Sầu thở hồng hộc, người nhuyễn như bong, ngồi phịch trong lòng Mạc Ưu, lẳng lặng nghe nhịp tim của hắn.
Trong lòng bỗng nhiên có một loại tình cảm kiên định, may mà hắn không có việc gì. Trong khoảng thời gian trước, nàng sợ hãi, trong đầu không chỉ một lần nghĩ đến những tình huống hắn gặp phải, mỗi tình huống đều làm nàng kinh hãi, nóng ruột nóng gan lâu như vậy, Mạc Sầu bỗng nhiên khóc lên, Mạc Ưu lập tức luống cuống, hắn chưa bao giờ dỗ nữ nhân,vì thế chân tay có điểm lúng túng, vừa lau nước mắt cho Mạc Sầu vừa dỗ nàng.
“Được rồi, đừng khóc, đừng khóc.”
“Không, ta không khóc.” Mạc Sầu ngừng khóc, nàng không phải người đa sầu đa cảm, chỉ là mấy ngày trước sợ hãi, khiến cho tình cảm trong nàng thiếu hụt, cho nên mới phải khóc như vậy.
Hai người cuối cùng hiểu rõ lòng mình, tránh phía sau giả sơn thân thiết khe khẽ nói chuyện với nhau.
Thanh Dao dưới ánh trăng, một đường hướng tiếng đàn mà đi.
Gió đêm thổi tới, hiu hiu thấm vào da thịt, bên cạnh cầu, sóng dồn dập, ánh trăng giống như tầng sa mỏng phủ trên mặt nước, bóng trăng sáng ngời khi phản chiếu vào mặt hồ, đặc biệt chói mắt.
Ánh trăng nhu hòa, nhẹ nhàng bao phủ tiểu đình, rèm lụa mỏng bay lên, tiếng đàn từ trong đình vang ra ngoài, Thanh Dao không tự chủ đi tới.
Ngoài đình, Thanh Phong đang đứng thẳng, vừa nhìn thấy nàng đi đến, cung kính cúi thân thể, không tiếng động mời nàng đi vào.
Từ sự kiện lần trước, Thanh Phong đặc biệt đối với nàng cung kính, không chút nào chậm trễ, điều này làm cho Thanh Dao có cảm giác bất an, tựa hồ hắn còn có chuyện che giấu, chỉ là chủ tớ bọn họ không đề cập tới, nàng cũng không thể biết được.
Trong đình, gió thổi vào, ngân trâm cố định mái tóc tóc trắng, tóc trắng tựa như mây trôi nước chảy, làm nổi bật ngũ quan tuyệt mỹ, một chút cũng không lộ vẻ khó coi, trái lại càng tăng thêm cảm giác yêu mị, mài như trăng non, mắt như gương sáng, bên trong chứa ánh sáng trong sạch, cánh môi ướt át mà mê người, lúc này hắn chuyên chú trong tiếng đàn, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, ý cười hiện lên, dưới ánh trăng tựa như tiên nhân ngọc bàn lặng yên đánh đàn, làm cho người ta say sưa trong tiếng đàn của hắn, không thể tự thoát ra được.
Trăng sáng, người đẹp, cảnh hoàn mỹ, thực sự làm người khác tới cảnh giới vui vẻ thoải mái.
Thanh Dao chậm rãi ngồi đối diện hắn, đôi mắt chứa đựng đau lòng, lẳng lặng nhìn hắn, nghe tiếng đàn trong tay hắn, dưới ánh trăng nhẹ nhàng xao động dâng lên.
Một khúc cuối cùng, dư âm lượn lờ, rất lâu nhưng vẫn còn thất thần, sau đó chỉ nghe một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên.
Vô Tình ngẩng đầu lên, quan tâm nhìn người thở dài: “Làm sao vậy? Thanh Dao có tâm sự gì sao?”
“Đàn của Vô Tình, lúc nào đánh cũng êm tai như vậy, ta dường như kém ngươi rất nhiều.”
Thái độ giả bộ của Thanh Dao, lập tức chọc cười Vô Tình, sắc mặt hắn như có một tầng lụa mỏng, đôi mắt mông lung bên trong mang theo thâm tình, hắn vươn tay nắm lấy tay Thanh Dao, từ khi cầm qua tay nàng, hắn liền thích cảm giác như vậy, nắm tay nàng, trong lòng liền có cảm giác ấm áp, lạnh lẽo trong tâm không còn tồn tại nữa,
“Đàn hay không phải là chuyện nhất thời, trình độ của ngươi khá cao, chỉ cần một thời gian sau ngươi nhất định sẽ vượt qua ta.”
Vô Tình lời nói dịu dàng ôn nhu làm cho người nghe xong trong lòng sinh ra một dòng nước tự do thoải mái.
Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn hắn, tuy rằng hắn giờ phút này nhìn mờ ảo xuất trần, nhưng chỉ cần nghĩ đến mái tóc đen trước kia, nàng vẫn đang đau lòng rối rắm muốn chết, đôi mài không tự chủ cau lại.
“Vô Tình, sau này đừng tổn thương tới mình như vậy nữa, được không? Ngươi không biết ta sẽ rất khổ sở sao? Thật sự.”
Vô Tình buông bàn tay nhỏ bé của nàng ra, khẽ vuốt mi tâm nàng, thần sắc nhàn nhạt như trước, nhưng lời nói lại khiến cho người ta không có cách nào quên: “Ngươi không cần khổ sở, hiện tại ngươi có thể ở cùng ta, ta thật cao hứng, thực sự lúc trước ta chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện, cho nên tóc mới trắng, nếu ngươi không thích như vậy trở về cốc ta nhuộm đen nó lại.”
Thanh Dao nghe xong đưa tay cầm lại tay hắn, dùng sức lắc đầu.
“Cứ như vậy đi, mặc kệ Vô Tình có bộ dạng như thế nào, đều đặc biệt như thế, vì vậy đừng nhuộm, cứ để vậy.”
Thanh Dao nắm tay Vô Tình. Đầu ngón tay mềm nhẵn, mịn màng như gấm vóc, làm cho người ta không nhịn được sờ lại muốn sờ nữa, cho đến khi, phục hồi lại tinh thần, thấy cử động của mình giống như đang sàm sỡ, lập tức sắc mặt đỏ ửng lên muốn bỏ tay ra, nhưng Vô Tình cầm ngược lại tay nàng, tay hắn ấm áp thế, nhưng có đôi khi lại lạnh lẽo, Thanh Dao nhăn mài một chút, không nhịn được mở miệng hỏi:
“Nhiệt độ cơ thể ngươi thật lạ a, lúc nóng, lúc lạnh, không giống với người bình thường.”
Vô Tình thản nhiên cười rộ lên: “Ta từ nhỏ tính tình đã lạnh, hơn nữa nội công thuộc tính hàn, lúc bình thường nhiệt độ cơ thể lạnh, nhưng bởi vì trong lòng nhớ đến ngươi cho lên sẽ thay đổi.”
“Thật kì quái.” Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, dưới bóng đêm, ánh mắt Vô Tình như hồ nước, sáng ngời làm cho người ta không lỡ dời mắt.
Hai người liền như thế nhìn nhau, tựa như có dòng nước ấm chảy qua trong tiểu đình.
Tuy rằng không nói nhiều, nhưng lại ấm áp như rượu, hương thơm lan toả xen lẫn trong không khí.
“Chờ cứu Mạc Ưu ra, chúng ta về Vô tình cốc.” Thanh Dao nói, Vô Tình dùng sức gật đầu, đó là mong mỏi lớn nhất trong lòng hắn, cùng nàng sống cuộc sống bình thường qua ngày: “Tốt.”
Đêm đã khuya, Thanh Dao đứng lên, cười tươi như hoa mùa hạ, rực rỡ chói mắt.
“Ta về nghỉ ngơi trước, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi, nhất định phải dưỡng tốt thân thể”.
“Được, ngươi về trước đi, ta ngồi thêm chút nữa.” hắn phất tay một cái, đưa mắt nhìn nàng rời đi dưới ánh trăng, cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất, Thanh Phong từ ngoài đình đi vào, lẳng lặng đứng ở một bên, thấy công tử si ngốc nhìn phía xa xa, cả khuôn mặt sáng ngời, đây là chuyện mà từ bao nhiêu năm nay chưa bao giờ xảy ra, từ lúc công tử và nàng gặp nhau, hình như đã quên tất cả mọi chuyện, chỉ yên tĩnh cùng nàng ở chung.
“Công tử, đã không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
“Ừ, được.” Vô Tình nhẹ gật đầu, nhìn mặt trăng ở phía xa xôi, sự vui mừng đều lộ ra ngoài: “Thanh Phong, ta thật cao hứng, chưa từng bao giờ cao hứng như thế.”
“Ta biết, công tử.”
Thanh Phong gật đầu, hắn sao không biết chứ, trên mặt công tử tràn đầy hạnh phúc, công tử chỉ cần ở bên người Mộc cô nương, biết nàng ấy sống tốt đẹp, không cần nói gì, công tử cũng cảm thấy sung sướng,
Vô Tình quay đầu lại nói: “Chúng ta trở về đi.”
Thanh Phong thu hồi cây đàn, giúp công tử rời khỏi tiểu đình, đi về phòng.
Bởi vì bôn ba mấy ngày liên tiếp, Thanh Dao đã mệt chết, gần sáng định ngủ một chút, không ngờ mới sáng sớm trong phòng lại vang lên âm thanh của Mạc Sầu.
Nha đầu này không biết có chuyện gì mà cao hứng, phấn khích cả một đêm, xoay người lăn qua lăn lại, rất sớm liền thức dậy.
“Chủ tử, chủ tử, tin tức tốt, tin tức tốt a.”
Thanh Dao mơ mơ màng màng mở mắt ra, tức giận hừ lạnh: “Ngươi lại trúng gió gì thế, suốt một đêm còn chưa đủ sao?”
Mạc Sầu vừa nghe liền biết mình đã ảnh hưởng tới chủ tử, sắc mặt lập tức ửng đỏ lên, nàng chỉ vì buổi tối hôm qua hai người hôn nhau, liền không ngủ được, bởi vì nàng cùng Mạc Ưu- nhỏ hơn nàng vài tuổi hôn và cũng một chỗ, khiến cho nàng bất an, cảm giác như mình đang chiếm tiện nghi của hắn.
Mạc Ưu mới mười lăm tuổi, thân phận tôn quý, diện mạo tuấn tú, nhìn như thế nào thì cũng không nên thích người như nàng a.
Mạc Sầu một phen rối rắm, mắt thấy tiểu thư lại muốn ngủ, nên vội vàng kéo thân thể nàng: “Tiểu thư, người nghe ta nói, có chuyện tốt,”
“Cái gì hả?” Thanh Dao không nhúc nhích nhắm mắt hỏi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiết tử
- Chương 2: Trùng sinh nữ nhi Thừa tướng
- Chương 3: Đệ Nhất Đế
- Chương 4: Trầm Ngư Lạc Nhạn Chi Tư
- Chương 5: Mộc Phủ Tam Đóa Hoa
- Chương 6: Tuệ tinh hiện, phượng lâm thiên hạ
- Chương 7: Đế tâm, thận trọng
- Chương 8: Khuynh Thành Mạo, Khác Nhau Một Trời Một Vực
- Chương 9: Tứ Lạng Bạt Thiên Cân
- Chương 10: Cự hôn, chỉ nguyện tự do
- Chương 11: Bắc Tân Vương Mộ Dung Lưu Mạch
- Chương 12: Xuất phủ
- Chương 13: Chẳng qua không muốn có người chết
- Chương 14: Minh Phượng Lâu
- Chương 15: Thưởng Thức Trà Gặp Cừu Nhân
- Chương 16: Yêu Nam Thử Thật Giả
- Chương 17: Thử Công
- Chương 18: Người Đẹp Hơn Hoa
- Chương 19: Tiến Cung
- Chương 20: Kiến Giá
- Chương 21: Vui Vẻ Là Dược Rồi!
- Chương 22: Thủy Tinh Cầu Vỡ
- Chương 23: Lập Hậu Phong Ba
- Chương 24: Long Phượng Đấu
- Chương 25: Long Phượng Đấu
- Chương 26: Cung Môn Đấu
- Chương 27: Càng Gia Pháp Hầu Hạ
- Chương 28: Ân Cứu Mạng
- Chương 29: Mua Tỳ
- Chương 30: Hầu Gái Không Thấp Tiện
- Chương 31: Thứ Khách
- Chương 32: Hữu Duyên Tái Tụ
- Chương 33: Tỷ Muội Tâm Sự
- Chương 34: Lời Tiểu Thư Nói Vĩnh Viễn Là Đúng
- Chương 35: Nơi Chốn Có Huyền Cơ
- Chương 36: Âm Thầm Bảo Hộ
- Chương 37: Phụ Ái Như Tửu
- Chương 38: Thánh chỉ đến!
- Chương 39: Không Biết Tiền Đồ
- Chương 40: Thiên Hạ Kỳ Văn
- Chương 41: Trùng Thiên Một Kích
- Chương 42: Muốn Làm Kỳ Thủ
- Chương 43: Thiên Ngoại Đến Tiên
- Chương 44: Đêm Xinh Dẹp
- Chương 45: Thông Minh Quá Sẽ Bị Thông Minh Hại
- Chương 46: Cơm có thể ăn nhiều. Nói, thì nên nói ít
- Chương 47: Ngày vui vẻ
- Chương 48: Thanh La quốc thái tử
- Chương 49: Không Báo Thù Này, Thề Không Làm Người
- Chương 50: Đánh Nam An vương
- Chương 51: Công Chúa Không Thấy
- Chương 52: Hắc Y Thích Khách
- Chương 53: Canh Hai Đến
- Chương 54: Nữ Nhân Kia Ta Nhận
- Chương 55: Vô Tình Gặp Gỡ Bắc Tân Vương
- Chương 56: Kế Trúng Kế
- Chương 57: Kế Điệu Hổ Ly Sơn
- Chương 58: Kế Cao Nhất Trù
- Chương 59: Đêm Buồn Trướng, Tư Thân Nhân
- Chương 60: Tiểu Hồ Ly Khả Ái
- Chương 61: Dụng Tâm Kín Đáo
- Chương 62: Thái Hậu Nổi Giận
- Chương 63-1: Đại Hôn
- Chương 63-2
- Chương 63-3: Liễn xa bình ổn chạy tới phía trước …
- Chương 63-4
- Chương 63-5
- Chương 63-6
- Chương 63-7
- Chương 63-8
- Chương 64-1: Thái hậu thế tới hung hãn
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 64-5
- Chương 64-6
- Chương 64-7
- Chương 65-1: Bản cung muốn thu hồi phượng tỳ
- Chương 65-2
- Chương 65-3
- Chương 65-4
- Chương 65-5
- Chương 65-6
- Chương 66-1: Lục quốc sứ thần
- Chương 66-2
- Chương 66-3
- Chương 66-4
- Chương 66-5
- Chương 67-1: Vũ khí quân sự
- Chương 67-2
- Chương 67-3
- Chương 67-4
- Chương 67-5
- Chương 67-6
- Chương 68-1: Giết gà dọa khỉ
- Chương 68-2
- Chương 68-3
- Chương 68-4
- Chương 68-5
- Chương 69-1: Nam An vương nhập ngục
- Chương 69-2
- Chương 69-3
- Chương 69-4
- Chương 69-5
- Chương 69-6
- Chương 70-1: Ném đá xuống giếng
- Chương 70-2
- Chương 70-3
- Chương 70-4
- Chương 70-5
- Chương 70-6
- Chương 71-1: Dã Tâm. Tính Kế
- Chương 71-2
- Chương 71-3
- Chương 71-4
- Chương 71-5
- Chương 71-6
- Chương 72-1: Thiên Hạ Năng Giả Cư Chi
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 72-5
- Chương 73-1: Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân
- Chương 73-2
- Chương 73-3
- Chương 73-4
- Chương 73-5
- Chương 73-6
- Chương 74-1: Các Hoài Tâm Kế
- Chương 74-2
- Chương 74-3
- Chương 74-4
- Chương 74-5
- Chương 75-1: Một Hòn Đá Hạ Ba Con Chim
- Chương 75-2
- Chương 75-3
- Chương 75-4
- Chương 75-5
- Chương 76-1: Tam tỷ muội đoàn kết một lòng đối ngoại địch
- Chương 76-2
- Chương 76-3
- Chương 76-4
- Chương 76-5
- Chương 77-1: Đế Tâm Khó Dò
- Chương 77-2
- Chương 77-3
- Chương 77-4
- Chương 77-5
- Chương 77-6
- Chương 78: Thưởng Hoa Yến, Tứ Hôn
- Chương 79: Hoàng Thất Gièm Pha
- Chương 80-1: Trừng Phạt Công Chúa
- Chương 80-2
- Chương 80-3
- Chương 81-1: Bắt Giữ Tần Hạo
- Chương 81-2
- Chương 81-3
- Chương 81-4
- Chương 82-1: Thiên Kim Bất Hoán
- Chương 82-2
- Chương 82-3
- Chương 82-4
- Chương 83-1: Huyền Đế Động Tâm
- Chương 83-2
- Chương 83-3
- Chương 83-4
- Chương 84-1: Sóng Ngầm Tuôn. Bắt Cóc
- Chương 84-2
- Chương 84-3
- Chương 84-4
- Chương 84-5
- Chương 84-6
- Chương 85-1: Đêm Cứu Hoàng Hậu
- Chương 85-2
- Chương 85-3
- Chương 85-4
- Chương 85-5
- Chương 85-6
- Chương 86-1: Cửu cung hoàn
- Chương 86-2
- Chương 86-3
- Chương 86-4
- Chương 86-5
- Chương 87-1: Đây Là Lần Đầu Tiên
- Chương 87-2
- Chương 87-3
- Chương 87-4
- Chương 88-1: Trừng Phạt Thái Hậu
- Chương 88-2
- Chương 88-3
- Chương 88-4
- Chương 89-1: Hoàng Hậu Phát Uy
- Chương 89-2
- Chương 89-3
- Chương 89-4
- Chương 90-1: Tội Hành Thích
- Chương 90-2
- Chương 90-3
- Chương 90-4
- Chương 90-5
- Chương 90-6
- Chương 91-1: Từng Bước Vì Cục
- Chương 91-2
- Chương 91-3
- Chương 91-4
- Chương 91-5
- Chương 92-1: Lời Đồn, Đánh Tây Môn Tân Nguyệt
- Chương 92-2
- Chương 92-3
- Chương 92-4
- Chương 92-5
- Chương 93-1: Cứu Người, Cung Tâm Sách
- Chương 93-2
- Chương 93-3
- Chương 94-1: Xuất Cung
- Chương 94-2
- Chương 94-3
- Chương 94-4
- Chương 95-1: Trừng Trị Trẻ Hư
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 95-5
- Chương 95-6
- Chương 96-1: Đông cung thái tử phi?
- Chương 96-2
- Chương 96-3
- Chương 96-4
- Chương 96-5
- Chương 96-6
- Chương 97-1: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 97-2
- Chương 97-3
- Chương 97-4
- Chương 97-5
- Chương 97-6
- Chương 98-1: Cung Yến
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 98-5
- Chương 99-1: Vô Tình Cốc
- Chương 99-2
- Chương 99-3
- Chương 100-1: Học Nghệ
- Chương 100-2
- Chương 100-3
- Chương 100-4
- Chương 101-1: Sinh con gái· Tiểu Ngư nhi
- Chương 101-2
- Chương 101-3
- Chương 101-4
- Chương 101-5
- Chương 102-1: Hoàng vĩ cầm thị huyết
- Chương 102-2
- Chương 102-3
- Chương 102-4
- Chương 102-5
- Chương 103-1: Xuất cốc
- Chương 103-2
- Chương 103-3
- Chương 103-4
- Chương 103-5
- Chương 104-1: Thanh Lâu kỳ quán
- Chương 104-2
- Chương 104-3
- Chương 104-4
- Chương 104-5
- Chương 104-6
- Chương 105-1: Hoa Khôi Đại Tái
- Chương 105-2
- Chương 105-3
- Chương 105-4
- Chương 105-5
- Chương 105-6
- Chương 105-7
- Chương 106-1: Lạt Sát. Vô Tình Xuất Hiện
- Chương 106-2
- Chương 106-3
- Chương 106-4
- Chương 106-5
- Chương 106-6
- Chương 107-1: Tâm Động Sao?
- Chương 107-2
- Chương 107-3
- Chương 107-4
- Chương 108-1: Nàng là mệnh của Công Tử
- Chương 109-1: Kẻ Trộm Tham Hoa
- Chương 110-1: Bố Cục Giết Người
- Chương 110-4
- Chương 110-5
- Chương 111-1: Gặp Lại
- Chương 111-2
- Chương 111-3
- Chương 111-4
- Chương 112-1: Ma nữ Tiểu Ngư Nhi
- Chương 112-2
- Chương 112-3
- Chương 113-1: Vũ Điệu Đàn Xà. Lựu Đạn Hiện Thế
- Chương 113-2
- Chương 113-3
- Chương 113-4
- Chương 114-1: Thế Lực Vũ Trang Bí Mật
- Chương 114-2
- Chương 114-3
- Chương 115-1: Đoạn Trường Tán- Mãnh Thú Hiện
- Chương 115-2
- Chương 115-3
- Chương 115-4
- Chương 116-1: Huyết Hàn · Ác Nhân Đảo
- Chương 116-2
- Chương 116-3
- Chương 116-4
- Chương 116-5
- Chương 116-6
- Chương 117-1: Hoa Hàng Tộc · Người Thần Bí
- Chương 117-2
- Chương 117-3
- Chương 117-4
- Chương 117-5
- Chương 118-1: Sinh Tử Tướng Bác
- Chương 118-2
- Chương 118-3
- Chương 118-4
- Chương 119-1: Lưu Tôn Vào Cốc
- Chương 120-1: Giải Dược
- Chương 121-1: Hồi Kinh
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 122-1: Sứ Thần
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 123-1: Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước ở Phía Sau
- Chương 123-2
- Chương 123-3
- Chương 123-4
- Chương 124-1: Liên hoàn kế. Nhất cử tam dắc
- Chương 124-2
- Chương 124-3
- Chương 124-4
- Chương 125-1: Hoàng hậu nắm giữ ấn soái
- Chương 125-2
- Chương 125-3
- Chương 125-4
- Chương 126-1: Điểm binh ra trận
- Chương 126-2
- Chương 126-3
- Chương 126-4
- Chương 127-1: Thủ chiến đại tiệp
- Chương 127-2
- Chương 127-3
- Chương 127-4
- Chương 128-1: Ai chết bởi tay ai
- Chương 128-2
- Chương 128-3
- Chương 128-4
- Chương 129-1: Đại phá Trần Đường Quan
- Chương 129-2
- Chương 129-3
- Chương 130-1: Binh bại như sơn đảo
- Chương 130-2
- Chương 130-3
- Chương 130-4
- Chương 131-1: Tuyệt sắc nguyên soái
- Chương 131-2
- Chương 131-3
- Chương 131-4
- Chương 131-5
- Chương 131-6
- Chương 132-1: Nhất thương giết ngươi
- Chương 132-2
- Chương 132-3
- Chương 132-4
- Chương 133-1: Nghi là cố nhân
- Chương 133-2
- Chương 133-3
- Chương 133-4
- Chương 133-5
- Chương 133-6
- Chương 134-1: Nguyên lai là sát khí
- Chương 134-2
- Chương 134-3
- Chương 134-4
- Chương 135-1: Kinh thành phong nguyệt
- Chương 135-2
- Chương 135-3
- Chương 135-4
- Chương 136-1: Tiến cung
- Chương 136-2
- Chương 136-3
- Chương 136-4
- Chương 136-5
- Chương 137-1: Cung biến
- Chương 137-2
- Chương 137-3
- Chương 137-4
- Chương 138-1: Chân tướng
- Chương 138-2
- Chương 138-3
- Chương 138-4
- Chương 138-5
- Chương 139-1: Giận đánh chúng phi
- Chương 139-2
- Chương 139-3
- Chương 139-4
- Chương 139-5
- Chương 140: Hoán tẩy cục
- Chương 141: Bất ly Bất khí
- Chương 142: Tây Môn Tân Nguyệt bị đánh
- Chương 143: Tâm kế động
- Chương 144: Nhất hôn chế ma
- Chương 145: Ân ái
- Chương 146: Mộng hồi kiếp trước
- Chương 147-1: Kỳ duyên có một không hai
- Chương 147-2
- Chương 147-3