Thiên Giới Hoàng Hậu - Chương 72-3
Chương trước- Chương 1: Tiết tử
- Chương 2: Trùng sinh nữ nhi Thừa tướng
- Chương 3: Đệ Nhất Đế
- Chương 4: Trầm Ngư Lạc Nhạn Chi Tư
- Chương 5: Mộc Phủ Tam Đóa Hoa
- Chương 6: Tuệ tinh hiện, phượng lâm thiên hạ
- Chương 7: Đế tâm, thận trọng
- Chương 8: Khuynh Thành Mạo, Khác Nhau Một Trời Một Vực
- Chương 9: Tứ Lạng Bạt Thiên Cân
- Chương 10: Cự hôn, chỉ nguyện tự do
- Chương 11: Bắc Tân Vương Mộ Dung Lưu Mạch
- Chương 12: Xuất phủ
- Chương 13: Chẳng qua không muốn có người chết
- Chương 14: Minh Phượng Lâu
- Chương 15: Thưởng Thức Trà Gặp Cừu Nhân
- Chương 16: Yêu Nam Thử Thật Giả
- Chương 17: Thử Công
- Chương 18: Người Đẹp Hơn Hoa
- Chương 19: Tiến Cung
- Chương 20: Kiến Giá
- Chương 21: Vui Vẻ Là Dược Rồi!
- Chương 22: Thủy Tinh Cầu Vỡ
- Chương 23: Lập Hậu Phong Ba
- Chương 24: Long Phượng Đấu
- Chương 25: Long Phượng Đấu
- Chương 26: Cung Môn Đấu
- Chương 27: Càng Gia Pháp Hầu Hạ
- Chương 28: Ân Cứu Mạng
- Chương 29: Mua Tỳ
- Chương 30: Hầu Gái Không Thấp Tiện
- Chương 31: Thứ Khách
- Chương 32: Hữu Duyên Tái Tụ
- Chương 33: Tỷ Muội Tâm Sự
- Chương 34: Lời Tiểu Thư Nói Vĩnh Viễn Là Đúng
- Chương 35: Nơi Chốn Có Huyền Cơ
- Chương 36: Âm Thầm Bảo Hộ
- Chương 37: Phụ Ái Như Tửu
- Chương 38: Thánh chỉ đến!
- Chương 39: Không Biết Tiền Đồ
- Chương 40: Thiên Hạ Kỳ Văn
- Chương 41: Trùng Thiên Một Kích
- Chương 42: Muốn Làm Kỳ Thủ
- Chương 43: Thiên Ngoại Đến Tiên
- Chương 44: Đêm Xinh Dẹp
- Chương 45: Thông Minh Quá Sẽ Bị Thông Minh Hại
- Chương 46: Cơm có thể ăn nhiều. Nói, thì nên nói ít
- Chương 47: Ngày vui vẻ
- Chương 48: Thanh La quốc thái tử
- Chương 49: Không Báo Thù Này, Thề Không Làm Người
- Chương 50: Đánh Nam An vương
- Chương 51: Công Chúa Không Thấy
- Chương 52: Hắc Y Thích Khách
- Chương 53: Canh Hai Đến
- Chương 54: Nữ Nhân Kia Ta Nhận
- Chương 55: Vô Tình Gặp Gỡ Bắc Tân Vương
- Chương 56: Kế Trúng Kế
- Chương 57: Kế Điệu Hổ Ly Sơn
- Chương 58: Kế Cao Nhất Trù
- Chương 59: Đêm Buồn Trướng, Tư Thân Nhân
- Chương 60: Tiểu Hồ Ly Khả Ái
- Chương 61: Dụng Tâm Kín Đáo
- Chương 62: Thái Hậu Nổi Giận
- Chương 63-1: Đại Hôn
- Chương 63-2
- Chương 63-3: Liễn xa bình ổn chạy tới phía trước …
- Chương 63-4
- Chương 63-5
- Chương 63-6
- Chương 63-7
- Chương 63-8
- Chương 64-1: Thái hậu thế tới hung hãn
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 64-5
- Chương 64-6
- Chương 64-7
- Chương 65-1: Bản cung muốn thu hồi phượng tỳ
- Chương 65-2
- Chương 65-3
- Chương 65-4
- Chương 65-5
- Chương 65-6
- Chương 66-1: Lục quốc sứ thần
- Chương 66-2
- Chương 66-3
- Chương 66-4
- Chương 66-5
- Chương 67-1: Vũ khí quân sự
- Chương 67-2
- Chương 67-3
- Chương 67-4
- Chương 67-5
- Chương 67-6
- Chương 68-1: Giết gà dọa khỉ
- Chương 68-2
- Chương 68-3
- Chương 68-4
- Chương 68-5
- Chương 69-1: Nam An vương nhập ngục
- Chương 69-2
- Chương 69-3
- Chương 69-4
- Chương 69-5
- Chương 69-6
- Chương 70-1: Ném đá xuống giếng
- Chương 70-2
- Chương 70-3
- Chương 70-4
- Chương 70-5
- Chương 70-6
- Chương 71-1: Dã Tâm. Tính Kế
- Chương 71-2
- Chương 71-3
- Chương 71-4
- Chương 71-5
- Chương 71-6
- Chương 72-1: Thiên Hạ Năng Giả Cư Chi
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 72-5
- Chương 73-1: Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân
- Chương 73-2
- Chương 73-3
- Chương 73-4
- Chương 73-5
- Chương 73-6
- Chương 74-1: Các Hoài Tâm Kế
- Chương 74-2
- Chương 74-3
- Chương 74-4
- Chương 74-5
- Chương 75-1: Một Hòn Đá Hạ Ba Con Chim
- Chương 75-2
- Chương 75-3
- Chương 75-4
- Chương 75-5
- Chương 76-1: Tam tỷ muội đoàn kết một lòng đối ngoại địch
- Chương 76-2
- Chương 76-3
- Chương 76-4
- Chương 76-5
- Chương 77-1: Đế Tâm Khó Dò
- Chương 77-2
- Chương 77-3
- Chương 77-4
- Chương 77-5
- Chương 77-6
- Chương 78: Thưởng Hoa Yến, Tứ Hôn
- Chương 79: Hoàng Thất Gièm Pha
- Chương 80-1: Trừng Phạt Công Chúa
- Chương 80-2
- Chương 80-3
- Chương 81-1: Bắt Giữ Tần Hạo
- Chương 81-2
- Chương 81-3
- Chương 81-4
- Chương 82-1: Thiên Kim Bất Hoán
- Chương 82-2
- Chương 82-3
- Chương 82-4
- Chương 83-1: Huyền Đế Động Tâm
- Chương 83-2
- Chương 83-3
- Chương 83-4
- Chương 84-1: Sóng Ngầm Tuôn. Bắt Cóc
- Chương 84-2
- Chương 84-3
- Chương 84-4
- Chương 84-5
- Chương 84-6
- Chương 85-1: Đêm Cứu Hoàng Hậu
- Chương 85-2
- Chương 85-3
- Chương 85-4
- Chương 85-5
- Chương 85-6
- Chương 86-1: Cửu cung hoàn
- Chương 86-2
- Chương 86-3
- Chương 86-4
- Chương 86-5
- Chương 87-1: Đây Là Lần Đầu Tiên
- Chương 87-2
- Chương 87-3
- Chương 87-4
- Chương 88-1: Trừng Phạt Thái Hậu
- Chương 88-2
- Chương 88-3
- Chương 88-4
- Chương 89-1: Hoàng Hậu Phát Uy
- Chương 89-2
- Chương 89-3
- Chương 89-4
- Chương 90-1: Tội Hành Thích
- Chương 90-2
- Chương 90-3
- Chương 90-4
- Chương 90-5
- Chương 90-6
- Chương 91-1: Từng Bước Vì Cục
- Chương 91-2
- Chương 91-3
- Chương 91-4
- Chương 91-5
- Chương 92-1: Lời Đồn, Đánh Tây Môn Tân Nguyệt
- Chương 92-2
- Chương 92-3
- Chương 92-4
- Chương 92-5
- Chương 93-1: Cứu Người, Cung Tâm Sách
- Chương 93-2
- Chương 93-3
- Chương 94-1: Xuất Cung
- Chương 94-2
- Chương 94-3
- Chương 94-4
- Chương 95-1: Trừng Trị Trẻ Hư
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 95-5
- Chương 95-6
- Chương 96-1: Đông cung thái tử phi?
- Chương 96-2
- Chương 96-3
- Chương 96-4
- Chương 96-5
- Chương 96-6
- Chương 97-1: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 97-2
- Chương 97-3
- Chương 97-4
- Chương 97-5
- Chương 97-6
- Chương 98-1: Cung Yến
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 98-5
- Chương 99-1: Vô Tình Cốc
- Chương 99-2
- Chương 99-3
- Chương 100-1: Học Nghệ
- Chương 100-2
- Chương 100-3
- Chương 100-4
- Chương 101-1: Sinh con gái· Tiểu Ngư nhi
- Chương 101-2
- Chương 101-3
- Chương 101-4
- Chương 101-5
- Chương 102-1: Hoàng vĩ cầm thị huyết
- Chương 102-2
- Chương 102-3
- Chương 102-4
- Chương 102-5
- Chương 103-1: Xuất cốc
- Chương 103-2
- Chương 103-3
- Chương 103-4
- Chương 103-5
- Chương 104-1: Thanh Lâu kỳ quán
- Chương 104-2
- Chương 104-3
- Chương 104-4
- Chương 104-5
- Chương 104-6
- Chương 105-1: Hoa Khôi Đại Tái
- Chương 105-2
- Chương 105-3
- Chương 105-4
- Chương 105-5
- Chương 105-6
- Chương 105-7
- Chương 106-1: Lạt Sát. Vô Tình Xuất Hiện
- Chương 106-2
- Chương 106-3
- Chương 106-4
- Chương 106-5
- Chương 106-6
- Chương 107-1: Tâm Động Sao?
- Chương 107-2
- Chương 107-3
- Chương 107-4
- Chương 108-1: Nàng là mệnh của Công Tử
- Chương 109-1: Kẻ Trộm Tham Hoa
- Chương 110-1: Bố Cục Giết Người
- Chương 110-4
- Chương 110-5
- Chương 111-1: Gặp Lại
- Chương 111-2
- Chương 111-3
- Chương 111-4
- Chương 112-1: Ma nữ Tiểu Ngư Nhi
- Chương 112-2
- Chương 112-3
- Chương 113-1: Vũ Điệu Đàn Xà. Lựu Đạn Hiện Thế
- Chương 113-2
- Chương 113-3
- Chương 113-4
- Chương 114-1: Thế Lực Vũ Trang Bí Mật
- Chương 114-2
- Chương 114-3
- Chương 115-1: Đoạn Trường Tán- Mãnh Thú Hiện
- Chương 115-2
- Chương 115-3
- Chương 115-4
- Chương 116-1: Huyết Hàn · Ác Nhân Đảo
- Chương 116-2
- Chương 116-3
- Chương 116-4
- Chương 116-5
- Chương 116-6
- Chương 117-1: Hoa Hàng Tộc · Người Thần Bí
- Chương 117-2
- Chương 117-3
- Chương 117-4
- Chương 117-5
- Chương 118-1: Sinh Tử Tướng Bác
- Chương 118-2
- Chương 118-3
- Chương 118-4
- Chương 119-1: Lưu Tôn Vào Cốc
- Chương 120-1: Giải Dược
- Chương 121-1: Hồi Kinh
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 122-1: Sứ Thần
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 123-1: Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước ở Phía Sau
- Chương 123-2
- Chương 123-3
- Chương 123-4
- Chương 124-1: Liên hoàn kế. Nhất cử tam dắc
- Chương 124-2
- Chương 124-3
- Chương 124-4
- Chương 125-1: Hoàng hậu nắm giữ ấn soái
- Chương 125-2
- Chương 125-3
- Chương 125-4
- Chương 126-1: Điểm binh ra trận
- Chương 126-2
- Chương 126-3
- Chương 126-4
- Chương 127-1: Thủ chiến đại tiệp
- Chương 127-2
- Chương 127-3
- Chương 127-4
- Chương 128-1: Ai chết bởi tay ai
- Chương 128-2
- Chương 128-3
- Chương 128-4
- Chương 129-1: Đại phá Trần Đường Quan
- Chương 129-2
- Chương 129-3
- Chương 130-1: Binh bại như sơn đảo
- Chương 130-2
- Chương 130-3
- Chương 130-4
- Chương 131-1: Tuyệt sắc nguyên soái
- Chương 131-2
- Chương 131-3
- Chương 131-4
- Chương 131-5
- Chương 131-6
- Chương 132-1: Nhất thương giết ngươi
- Chương 132-2
- Chương 132-3
- Chương 132-4
- Chương 133-1: Nghi là cố nhân
- Chương 133-2
- Chương 133-3
- Chương 133-4
- Chương 133-5
- Chương 133-6
- Chương 134-1: Nguyên lai là sát khí
- Chương 134-2
- Chương 134-3
- Chương 134-4
- Chương 135-1: Kinh thành phong nguyệt
- Chương 135-2
- Chương 135-3
- Chương 135-4
- Chương 136-1: Tiến cung
- Chương 136-2
- Chương 136-3
- Chương 136-4
- Chương 136-5
- Chương 137-1: Cung biến
- Chương 137-2
- Chương 137-3
- Chương 137-4
- Chương 138-1: Chân tướng
- Chương 138-2
- Chương 138-3
- Chương 138-4
- Chương 138-5
- Chương 139-1: Giận đánh chúng phi
- Chương 139-2
- Chương 139-3
- Chương 139-4
- Chương 139-5
- Chương 140: Hoán tẩy cục
- Chương 141: Bất ly Bất khí
- Chương 142: Tây Môn Tân Nguyệt bị đánh
- Chương 143: Tâm kế động
- Chương 144: Nhất hôn chế ma
- Chương 145: Ân ái
- Chương 146: Mộng hồi kiếp trước
- Chương 147-1: Kỳ duyên có một không hai
- Chương 147-2
- Chương 147-3
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 72-3
Trưởng Tôn Trúc đứng ở trước cửa đại điện, quay đầu lại liếc mắt nhìn một đôi người trong điện, quả nhiên là xứng đôi, tim của hắn khẽ đau một chút, nhưng lại kiên định cho rằng, hắn chỉ là mắt thấy nữ nhân này bị Mộ Dung Lưu Tôn ôm lấy, mà tâm hoảng sợ, tất cả đều vì đất nước, không quan hệ với mình, chỉ có suy nghĩ như thế, đau đớn kia mới giảm đi.
Ngũ quốc sứ thần cùng nhau di chuyển, hướng Lưu Ly cung mà đi.
Phía cuối hàng, Mộc Thanh Dao mâu quang u ám lạnh lùng khiếp người bắn về phía Mộ Dung Lưu Tôn, khóe môi nhất câu, mang vẻ u ám.
“Hoàng thượng làm như vậy là đem ta đưa đến nơi đầu sóng ngọn gió.”
Mộ Dung Lưu Tôn thân thể cao ráo to lớn đi tới trước, đôi mắt đen kịt lóa ra ánh sáng chói mắt của trời chiều. Khóe môi lộ nụ cười ôn nhuận như nước, đặc biệt yêu mỵ mê người, thanh âm cam thuần như rượu vang lên: “Chẳng lẽ Dao nhi không tin trẫm sao? Trẫm sẽ bảo hộ ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ người nào thương tổn ngươi.”
Bàn tay thon dài của hắn mang theo dòng nước ấm nóng, lôi kéo tay Mộc Thanh Dao, cầm lên, vẻ mặt thật tình và tận tâm.
Tuy rằng hắn hi vọng nàng cùng hắn kề vai chiến đấu, nhưng càng hy vọng bất ly bất khí.
Từ khi hắn dẫn nàng nhận đủ loại quan lại triều bái, đi qua Kiền Thanh môn, hắn là thật lòng muốn nắm tay nàng, đi suốt đời, tựa hồ cuộc đời này có nàng là đủ…..
“Từ xưa nay cung đình không chân tình, ” Mộc Thanh Dao lạnh mỏng cười, rút về tay, trong lòng bỗng có thứ tình cảm ấm áp, chí ít giờ khắc này nàng nhìn ra hắn rất thật tình, chuyện sau này ai mà biết được, nàng không phải là vẫn muốn xuất cung sao?
“Biết đâu sẽ có ngoại lệ, chúng ta đồng tâm hiệp lực mở hạ một tiền lệ, trở thành một đôi Đế hậu tương kính yêu nhau hiếm có của sử sách, vĩnh viễn lưu lại thanh danh không tốt sao?”
Mộc Thanh Dao quay đầu đi ra ngoài, không đếm xỉa đến lời của hắn, nàng đối danh lợi vô cầu, cũng không muốn cùng hắn trở thành một đôi Đế hậu lưu danh sử sách, thế sự không có tuyệt đối, chẳng lẽ trong lòng của hắn không có tư tâm sao? Nếu như nàng là một kẻ tầm thường, nếu như nàng vẫn là cái nữ tử bình thường kia, nếu như nàng vẫn là một háo sắc nữ nhân, hắn còn cố ý nghĩ đến nàng sao? (TT: ạc suy nghĩ gì kỳ vậy)
Mộ Dung Lưu Tôn đưa mắt nhìn thân thể tinh tế kiên quyết rời khỏi đại điện của Mộc Thanh Dao, con ngươi sâu không thấy đáy, hiện lên ánh sáng bén.
Dao nhi, trẫm là thật lòng, thế gian chỉ có ngươi mới xứng cùng trẫm đứng ở đỉnh núi… (TT: Ca đừng nản lòng cố lên ^.^)
Ngoài điện, vang lên thanh âm Mạc Sầu: “Nương nương, quay lại Lưu Ly cung sao?”
“Ừ.” Thanh âm rơi xuống, tiếng bước chân càng lúc càng xa.
A Cửu đi đến, thấy hoàng thượng nhìn quan tài màu đen ở đại điện như có điều suy nghĩ, ngũ quan chìm đắm, hình như có ánh sáng ôn nhuận sưởi ấm, mang theo tia sáng nhè nhẹ chói mắt, làm trong lòng yên ổn.
“Hoàng thượng, nên trở về Lưu Ly cung, tất cả mọi người đều qua đó.”
“Tốt ” thân hình cao lớn vừa di chuyển, đi ra ngoài, hai bóng dáng một vàng một xanh, đều xuất sắc mà chói mắt như nhau, chỉ là ở phía trước bóng dáng cao to anh tuấn, thấy thế nào đều có chút ít bị động…
Lưu Ly cung, lúc này một mảnh trang nghiêm uy nghi, hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương sắc mặt lãnh chìm ngồi ngay ngắn ở bên trên, ngũ quốc sứ thần chia ra ngồi ở hai bên, Huyền Nguyệt quốc Hình bộ thượng thư, còn có tả hữu thừa tướng, ngay cả Bắc Tân vương gia đều tới, Bắc Tân vương gia sắc mặt không chỉ trắng hơn nữa còn rất trầm lặng, phát sinh chuyện như vậy, hắn khó thoát trách nhiệm, có thể đây chính là dụng ý của hoàng thượng.
Vương gia Cơ Tuyết quỳ gối ở giữa đại điện, ánh mắt thay đổi liên tục, sắc mặt âm ngao xấu xí, liều mạng trừng mắt nhìn Mộc Thanh Dao ngồi trên cao. Vốn là thiên y vô phùng (không có kẽ hở), đều là nữ nhân này phá hủy đại sự của nàng.
Nhưng mà đừng tưởng rằng nàng thừa nhận là có thể muốn làm gì cũng được, nàng Cơ Tuyết là sứ thần, bọn họ không có quyền lợi giết nàng, chỉ có mẫu hoàng mới có quyền lợi xử tử nàng, nghĩ đến mẫu hoàng đối với hoàng tỷ sủng ái, đáy mắt Cơ Tuyết một mảnh lạnh lẽo, chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết, bất quá chết ở quốc gia của mình so với chết ở bên ngoài vẫn tốt hơn.
Phía dưới ngoại trừ Cơ Tuyết đang quỳ, còn có tỳ nữ Tiểu Kiều của hoàng thái nữ.
Ngoài cửa điện lúc này đứng thẳng rất nhiều thị vệ, dẫn đầu chính là thị vệ thống lĩnh Hoa Ly Ca, hoàng thượng ở Lưu Ly cung thẩm vấn Đan Phượng vương gia, sự tình này liên quan trọng đại, cũng không phải là chuyện cá nhân của Nam An vương, vì thế trách nhiệm bọn họ rất lớn, tuyệt không cho phép bất cứ người nào phá hư ngự thẩm.
“Cơ Tuyết, ngươi chính miệng thừa nhận giết hoàng thái nữ Đan Phượng, ngươi còn có cái gì để nói?”
Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm từ tính u ám vang lên, sát khí lăng hàn như phán quan từ trong địa ngục.
Trên đại điện, con ngươi của Cơ Tuyết loang loáng, mím môi cười nhạt, thản nhiên mở miệng: “Là bản vương giết hoàng thái nữ, bản vương là vô tâm, lúc đầu hoàng tỷ tâm tình không tốt, bản vương có lòng tốt muốn khuyên giải an ủi nàng, ai ngờ nàng đem hỏa phát ở trên người bản vương, mắng to bản vương vô năng, bản vương lúc đó nổi giận, thẳng tay đem nàng ta đánh bay ra ngoài, ai ngờ lại rơi trúng vào góc ghế, liền tắt thở.”
Cơ tuyết kẻ lại sự tình từ đầu đến cuối, kỳ thực nàng rất hận hoàng tỷ, cũng muốn giết nàng ta, nhưng đêm hôm đó thật đúng là không nghĩ đến việc giết nàng, nhưng vô tình ra tay làm nàng ta chết, tất cả đều là ý trời a.
Trong đại điện rất yên tĩnh, mọi người thần sắc không giống nhau, có người thở dài một hơi, có người khinh thường hành vi của Cơ Tuyết, có người ảo não, cũng có người không có phản ứng.
Mộ Dung Lưu Tôn cùng Mộc Thanh Dao tuy rằng chưa lên tiếng, nhưng đã vừa ý, đáy lòng thở dài một hơi, nếu Cơ Tuyết thừa nhận nàng giết hoàng tỷ, như vậy Nam An vương liền không có việc gì, nhưng có người nhìn thấy Nam An vương từ phòng ngủ của hoàng thái nữ đi ra, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ phía sau Cơ vương gia còn có một người khác, là ai?
Trên mặt tuấn mỹ như quan ngọc của Huyền đế bao phủ âm ngao, đôi mắt đen thâm thúy thần bí quét mắt liếc nhìn ngũ quốc sứ thần, rốt cuộc ai có khả năng là kẻ đồng lõa phía sau Cơ Tuyết nhất?
“Cơ Tuyết, như vậy là kẻ nào từ trong phòng ngủ của hoàng thái nữ đi ra?”
“Nam An vương.” Cơ Tuyết khóe môi nhếch lên cười nhạt.
Lời vừa nói ra, như đá chìm đáy biển, trong nháy mắt nổi lên sóng to gió lớn ở đại điện, tại sao lại là Nam An vương, Nam An vương tại sao lại cùng Cơ Tuyết cấu kết ở cùng một chỗ, hắn cố ý gây ra?
Ngũ quốc sứ thần không ai ngoại lệ, tất cả đều phấn khởi lên, bởi vì Huyền đế ở đây, nét mặt phải đè nén, nhưng ánh sáng kỳ lạ từ ánh mắt tiết lộ lòng của mỗi người, ngay cả kẻ mặt không thay đổi như Trưởng Tôn Trúc cũng không ngoại lệ, gương mặt tuyệt mỹ cười khẽ, mài kiếm gãy nhẹ, môi mỏng kéo ra, con ngươi lóe ra bất định (nghi ngờ).
Không nghĩ tới việc này thật đúng là chỉ vào Nam An vương, bất quá đến tột cùng là Nam An vương thực sự liên quan cùng việc này, hay do Cơ Tuyết giá họa?
Nếu như giá họa, chỉ mong nàng liều chết cắn cho chặt mới tốt.
Trưởng Tôn Trúc cười đến rạng rỡ, vẻ mặt hứng thú nhìn Huyền đế đang ngồi bên trên.
Trên ngũ quan như điêu khắc mà thành của Mộ Dung Lưu Tôn, lúc này bao phủ tầng sương mỏng, con ngươi đen kịt như mực chợt lóe lên ánh sáng lợi hại rồi biến mất, lạnh lẽo mà quỷ dị, bàn tay to thon dài nắm chặt tay vịn hình kim long của long ỷ, tựa như sắp bóp nát nó ra.
Mộc Thanh Dao thân hình khẽ động, bàn tay mảnh khảnh đè lại thân hình muốn chuyện động của Huyền đế, khẽ gật đầu một cái, ý bảo chuyện này để cho nàng đến xử lý.
Mộ Dung Lưu Tôn mạnh mẽ đè xuống cơn tức giận của chính mình, con ngươi rét lạnh sáng tỏa hẳn lên, thở ra một hơi thở sâu, không còn mang dáng vẻ thô bạo như trước.
Ở nơi này nhiều con mắt phía dưới đang nhìn chăm chú, Huyền đế cùng hoàng hậu ăn ý với nhau, họ nhìn một cái đã hiểu rõ tất cả, một ánh mắt, một động tác, liền hiểu rõ ở trong lòng, nên nói bọn họ tình sâu như biển, hay là thông tuệ hơn người đây?
Mọi người đều đồng thời nghĩ như thế.
Mộc Thanh Dao đã rút tay của mình về, quay đầu quét mắt một vòng nhìn mọi người trên đại điện, mâu quang của nàng không hờn không giận, hình như mang theo một cổ ma lực điều tra, mọi người thoáng cái kinh hãi lòng thầm mừng rỡ, hoàng hậu ra tay, chưa chắc Cơ Tuyết gánh vác được.
“Cơ Tuyết, ngươi nói đồng phạm của ngươi trong vụ án này là Nam An vương, phải không?”
Cơ Tuyết nhìn về phía trên cao, nhìn nữ nhân cao cao tại thượng, một thân thanh tươi đẹp đẽ, quanh thân tỏa sáng, ánh mắt cơ trí, đang bình tĩnh nhìn nàng.
“Phải” Cơ tuyết trầm giọng, trong lòng thầm nghĩ, ta không được tốt đẹp, cũng tuyệt sẽ không để cho Huyền Nguyệt các ngươi dễ chịu, các ngươi muốn cho Nam An vương kia vô tội thả ra, bản vương không cho các ngươi được như ý.
Trong con ngươi của Mộc Thanh Dao hiện lên ánh sáng sắc bén, nhìn vẻ mặt trấn định của Cơ Tuyết, nàng ta muốn cắn chết Nam An vương, để cho bọn họ hết cách, nếu như đây là ân oán cá nhân, không thể nghi ngờ sự thông minh của Cơ Tuyết, nhưng bây giờ là lúc hai nước đang tranh chấp, nàng cắn chặt Nam An vương, chỉ có thể đưa hai nước rơi vào cục diện bế tắc, điều này sẽ làm lợi cho những quốc gia khác.
“Cơ Tuyết, Nam An vương vì sao cùng ngươi hợp mưu giết hoàng thái nữ?”
“Hắn trước giúp ta lên ngôi vị hoàng đế, sau đó ta sẽ giúp hắn cướp ngôi vị hoàng đế, giúp đỡ lẫn nhau thôi.” Cơ Tuyết mặt không đổi sắc nói, biểu tình chăm chú, thu lại bộ dạng suy đoán.
Trong đại điện, rất nhiều người ồ lên, hữu thừa tướng Sở Phong Ngọc sắc mặt âm ngao, khó coi đến cực điểm đứng lên: “Hoang đường, hoang đường, Nam An vương thật quá mức, hoàng thượng, Nam An vương quả thật phụ lòng hoàng thượng.”
Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt thoáng cái u ám, đuôi lông mày nhướng lên, vẫn chưa có động tác gì, đối với Nam An vương hắn tín nhiệm không nghi ngờ, nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi.
Mộc Thanh Dao cười lạnh một tiếng, nhìn bộ dạng kích động của hữu thừa tướng, hắn kích động như vậy làm gì, giang sơn cũng không phải của Sở gia, mà là của Mộ Dung gia, Mộ Dung gia cũng không gấp, hắn gấp cái gì? Mộc Thanh Dao phất phất tay: “Hữu thừa tướng ngồi xuống đi, còn không có thẩm vấn xong đâu.”
Sở Phong Ngọc ngẩn ra, không nghĩ tới hoàng hậu một chút mặt mũi cũng không cho hắn, có chút chán nản, nét mặt già nua đỏ ửng, xấu hổ ngồi xuống, trong lòng hờn dỗi tức giận, Huyền Nguyệt thế là xong, dĩ nhiên để cho một nữ nhân can thiệp việc triều chính, hoang đường, hoang đường…
Ngũ quốc sứ thần tiếp tục xem trò hay, Mộc Thanh Dao cũng không nóng lòng, thần sắc thủy chung vẫn nhàn nhạt, không hờn không giận, nhưng Cơ vương gia thì có chút thiếu kiên nhẫn, đuôi lông mài gãy nhẹ, lạnh lùng mở miệng.
“Còn có cái gì muốn nói, bản vương đã nói tất cả, là Huyền Nguyệt quốc Nam An vương cùng bản vương lập kế.”
“Nói bậy, Cơ Tuyết, hoàng thái nữ trong tay có ngọc bội của Nam An vương, thử hỏi ai đi giết người còn đem ngọc bội bỏ vào trong tay người chết, để cho người khác đi nghi ngờ chính mình.”
Mộc Thanh Dao đột nhiên quát thét, căn bản là một bên hồ ngôn loạn ngữ, Cơ Tuyết muốn kéo người khác theo mình mà thôi, tâm tư thật đủ ác độc.
Ngũ quốc sứ thần cùng nhau di chuyển, hướng Lưu Ly cung mà đi.
Phía cuối hàng, Mộc Thanh Dao mâu quang u ám lạnh lùng khiếp người bắn về phía Mộ Dung Lưu Tôn, khóe môi nhất câu, mang vẻ u ám.
“Hoàng thượng làm như vậy là đem ta đưa đến nơi đầu sóng ngọn gió.”
Mộ Dung Lưu Tôn thân thể cao ráo to lớn đi tới trước, đôi mắt đen kịt lóa ra ánh sáng chói mắt của trời chiều. Khóe môi lộ nụ cười ôn nhuận như nước, đặc biệt yêu mỵ mê người, thanh âm cam thuần như rượu vang lên: “Chẳng lẽ Dao nhi không tin trẫm sao? Trẫm sẽ bảo hộ ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ người nào thương tổn ngươi.”
Bàn tay thon dài của hắn mang theo dòng nước ấm nóng, lôi kéo tay Mộc Thanh Dao, cầm lên, vẻ mặt thật tình và tận tâm.
Tuy rằng hắn hi vọng nàng cùng hắn kề vai chiến đấu, nhưng càng hy vọng bất ly bất khí.
Từ khi hắn dẫn nàng nhận đủ loại quan lại triều bái, đi qua Kiền Thanh môn, hắn là thật lòng muốn nắm tay nàng, đi suốt đời, tựa hồ cuộc đời này có nàng là đủ…..
“Từ xưa nay cung đình không chân tình, ” Mộc Thanh Dao lạnh mỏng cười, rút về tay, trong lòng bỗng có thứ tình cảm ấm áp, chí ít giờ khắc này nàng nhìn ra hắn rất thật tình, chuyện sau này ai mà biết được, nàng không phải là vẫn muốn xuất cung sao?
“Biết đâu sẽ có ngoại lệ, chúng ta đồng tâm hiệp lực mở hạ một tiền lệ, trở thành một đôi Đế hậu tương kính yêu nhau hiếm có của sử sách, vĩnh viễn lưu lại thanh danh không tốt sao?”
Mộc Thanh Dao quay đầu đi ra ngoài, không đếm xỉa đến lời của hắn, nàng đối danh lợi vô cầu, cũng không muốn cùng hắn trở thành một đôi Đế hậu lưu danh sử sách, thế sự không có tuyệt đối, chẳng lẽ trong lòng của hắn không có tư tâm sao? Nếu như nàng là một kẻ tầm thường, nếu như nàng vẫn là cái nữ tử bình thường kia, nếu như nàng vẫn là một háo sắc nữ nhân, hắn còn cố ý nghĩ đến nàng sao? (TT: ạc suy nghĩ gì kỳ vậy)
Mộ Dung Lưu Tôn đưa mắt nhìn thân thể tinh tế kiên quyết rời khỏi đại điện của Mộc Thanh Dao, con ngươi sâu không thấy đáy, hiện lên ánh sáng bén.
Dao nhi, trẫm là thật lòng, thế gian chỉ có ngươi mới xứng cùng trẫm đứng ở đỉnh núi… (TT: Ca đừng nản lòng cố lên ^.^)
Ngoài điện, vang lên thanh âm Mạc Sầu: “Nương nương, quay lại Lưu Ly cung sao?”
“Ừ.” Thanh âm rơi xuống, tiếng bước chân càng lúc càng xa.
A Cửu đi đến, thấy hoàng thượng nhìn quan tài màu đen ở đại điện như có điều suy nghĩ, ngũ quan chìm đắm, hình như có ánh sáng ôn nhuận sưởi ấm, mang theo tia sáng nhè nhẹ chói mắt, làm trong lòng yên ổn.
“Hoàng thượng, nên trở về Lưu Ly cung, tất cả mọi người đều qua đó.”
“Tốt ” thân hình cao lớn vừa di chuyển, đi ra ngoài, hai bóng dáng một vàng một xanh, đều xuất sắc mà chói mắt như nhau, chỉ là ở phía trước bóng dáng cao to anh tuấn, thấy thế nào đều có chút ít bị động…
Lưu Ly cung, lúc này một mảnh trang nghiêm uy nghi, hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương sắc mặt lãnh chìm ngồi ngay ngắn ở bên trên, ngũ quốc sứ thần chia ra ngồi ở hai bên, Huyền Nguyệt quốc Hình bộ thượng thư, còn có tả hữu thừa tướng, ngay cả Bắc Tân vương gia đều tới, Bắc Tân vương gia sắc mặt không chỉ trắng hơn nữa còn rất trầm lặng, phát sinh chuyện như vậy, hắn khó thoát trách nhiệm, có thể đây chính là dụng ý của hoàng thượng.
Vương gia Cơ Tuyết quỳ gối ở giữa đại điện, ánh mắt thay đổi liên tục, sắc mặt âm ngao xấu xí, liều mạng trừng mắt nhìn Mộc Thanh Dao ngồi trên cao. Vốn là thiên y vô phùng (không có kẽ hở), đều là nữ nhân này phá hủy đại sự của nàng.
Nhưng mà đừng tưởng rằng nàng thừa nhận là có thể muốn làm gì cũng được, nàng Cơ Tuyết là sứ thần, bọn họ không có quyền lợi giết nàng, chỉ có mẫu hoàng mới có quyền lợi xử tử nàng, nghĩ đến mẫu hoàng đối với hoàng tỷ sủng ái, đáy mắt Cơ Tuyết một mảnh lạnh lẽo, chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết, bất quá chết ở quốc gia của mình so với chết ở bên ngoài vẫn tốt hơn.
Phía dưới ngoại trừ Cơ Tuyết đang quỳ, còn có tỳ nữ Tiểu Kiều của hoàng thái nữ.
Ngoài cửa điện lúc này đứng thẳng rất nhiều thị vệ, dẫn đầu chính là thị vệ thống lĩnh Hoa Ly Ca, hoàng thượng ở Lưu Ly cung thẩm vấn Đan Phượng vương gia, sự tình này liên quan trọng đại, cũng không phải là chuyện cá nhân của Nam An vương, vì thế trách nhiệm bọn họ rất lớn, tuyệt không cho phép bất cứ người nào phá hư ngự thẩm.
“Cơ Tuyết, ngươi chính miệng thừa nhận giết hoàng thái nữ Đan Phượng, ngươi còn có cái gì để nói?”
Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm từ tính u ám vang lên, sát khí lăng hàn như phán quan từ trong địa ngục.
Trên đại điện, con ngươi của Cơ Tuyết loang loáng, mím môi cười nhạt, thản nhiên mở miệng: “Là bản vương giết hoàng thái nữ, bản vương là vô tâm, lúc đầu hoàng tỷ tâm tình không tốt, bản vương có lòng tốt muốn khuyên giải an ủi nàng, ai ngờ nàng đem hỏa phát ở trên người bản vương, mắng to bản vương vô năng, bản vương lúc đó nổi giận, thẳng tay đem nàng ta đánh bay ra ngoài, ai ngờ lại rơi trúng vào góc ghế, liền tắt thở.”
Cơ tuyết kẻ lại sự tình từ đầu đến cuối, kỳ thực nàng rất hận hoàng tỷ, cũng muốn giết nàng ta, nhưng đêm hôm đó thật đúng là không nghĩ đến việc giết nàng, nhưng vô tình ra tay làm nàng ta chết, tất cả đều là ý trời a.
Trong đại điện rất yên tĩnh, mọi người thần sắc không giống nhau, có người thở dài một hơi, có người khinh thường hành vi của Cơ Tuyết, có người ảo não, cũng có người không có phản ứng.
Mộ Dung Lưu Tôn cùng Mộc Thanh Dao tuy rằng chưa lên tiếng, nhưng đã vừa ý, đáy lòng thở dài một hơi, nếu Cơ Tuyết thừa nhận nàng giết hoàng tỷ, như vậy Nam An vương liền không có việc gì, nhưng có người nhìn thấy Nam An vương từ phòng ngủ của hoàng thái nữ đi ra, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ phía sau Cơ vương gia còn có một người khác, là ai?
Trên mặt tuấn mỹ như quan ngọc của Huyền đế bao phủ âm ngao, đôi mắt đen thâm thúy thần bí quét mắt liếc nhìn ngũ quốc sứ thần, rốt cuộc ai có khả năng là kẻ đồng lõa phía sau Cơ Tuyết nhất?
“Cơ Tuyết, như vậy là kẻ nào từ trong phòng ngủ của hoàng thái nữ đi ra?”
“Nam An vương.” Cơ Tuyết khóe môi nhếch lên cười nhạt.
Lời vừa nói ra, như đá chìm đáy biển, trong nháy mắt nổi lên sóng to gió lớn ở đại điện, tại sao lại là Nam An vương, Nam An vương tại sao lại cùng Cơ Tuyết cấu kết ở cùng một chỗ, hắn cố ý gây ra?
Ngũ quốc sứ thần không ai ngoại lệ, tất cả đều phấn khởi lên, bởi vì Huyền đế ở đây, nét mặt phải đè nén, nhưng ánh sáng kỳ lạ từ ánh mắt tiết lộ lòng của mỗi người, ngay cả kẻ mặt không thay đổi như Trưởng Tôn Trúc cũng không ngoại lệ, gương mặt tuyệt mỹ cười khẽ, mài kiếm gãy nhẹ, môi mỏng kéo ra, con ngươi lóe ra bất định (nghi ngờ).
Không nghĩ tới việc này thật đúng là chỉ vào Nam An vương, bất quá đến tột cùng là Nam An vương thực sự liên quan cùng việc này, hay do Cơ Tuyết giá họa?
Nếu như giá họa, chỉ mong nàng liều chết cắn cho chặt mới tốt.
Trưởng Tôn Trúc cười đến rạng rỡ, vẻ mặt hứng thú nhìn Huyền đế đang ngồi bên trên.
Trên ngũ quan như điêu khắc mà thành của Mộ Dung Lưu Tôn, lúc này bao phủ tầng sương mỏng, con ngươi đen kịt như mực chợt lóe lên ánh sáng lợi hại rồi biến mất, lạnh lẽo mà quỷ dị, bàn tay to thon dài nắm chặt tay vịn hình kim long của long ỷ, tựa như sắp bóp nát nó ra.
Mộc Thanh Dao thân hình khẽ động, bàn tay mảnh khảnh đè lại thân hình muốn chuyện động của Huyền đế, khẽ gật đầu một cái, ý bảo chuyện này để cho nàng đến xử lý.
Mộ Dung Lưu Tôn mạnh mẽ đè xuống cơn tức giận của chính mình, con ngươi rét lạnh sáng tỏa hẳn lên, thở ra một hơi thở sâu, không còn mang dáng vẻ thô bạo như trước.
Ở nơi này nhiều con mắt phía dưới đang nhìn chăm chú, Huyền đế cùng hoàng hậu ăn ý với nhau, họ nhìn một cái đã hiểu rõ tất cả, một ánh mắt, một động tác, liền hiểu rõ ở trong lòng, nên nói bọn họ tình sâu như biển, hay là thông tuệ hơn người đây?
Mọi người đều đồng thời nghĩ như thế.
Mộc Thanh Dao đã rút tay của mình về, quay đầu quét mắt một vòng nhìn mọi người trên đại điện, mâu quang của nàng không hờn không giận, hình như mang theo một cổ ma lực điều tra, mọi người thoáng cái kinh hãi lòng thầm mừng rỡ, hoàng hậu ra tay, chưa chắc Cơ Tuyết gánh vác được.
“Cơ Tuyết, ngươi nói đồng phạm của ngươi trong vụ án này là Nam An vương, phải không?”
Cơ Tuyết nhìn về phía trên cao, nhìn nữ nhân cao cao tại thượng, một thân thanh tươi đẹp đẽ, quanh thân tỏa sáng, ánh mắt cơ trí, đang bình tĩnh nhìn nàng.
“Phải” Cơ tuyết trầm giọng, trong lòng thầm nghĩ, ta không được tốt đẹp, cũng tuyệt sẽ không để cho Huyền Nguyệt các ngươi dễ chịu, các ngươi muốn cho Nam An vương kia vô tội thả ra, bản vương không cho các ngươi được như ý.
Trong con ngươi của Mộc Thanh Dao hiện lên ánh sáng sắc bén, nhìn vẻ mặt trấn định của Cơ Tuyết, nàng ta muốn cắn chết Nam An vương, để cho bọn họ hết cách, nếu như đây là ân oán cá nhân, không thể nghi ngờ sự thông minh của Cơ Tuyết, nhưng bây giờ là lúc hai nước đang tranh chấp, nàng cắn chặt Nam An vương, chỉ có thể đưa hai nước rơi vào cục diện bế tắc, điều này sẽ làm lợi cho những quốc gia khác.
“Cơ Tuyết, Nam An vương vì sao cùng ngươi hợp mưu giết hoàng thái nữ?”
“Hắn trước giúp ta lên ngôi vị hoàng đế, sau đó ta sẽ giúp hắn cướp ngôi vị hoàng đế, giúp đỡ lẫn nhau thôi.” Cơ Tuyết mặt không đổi sắc nói, biểu tình chăm chú, thu lại bộ dạng suy đoán.
Trong đại điện, rất nhiều người ồ lên, hữu thừa tướng Sở Phong Ngọc sắc mặt âm ngao, khó coi đến cực điểm đứng lên: “Hoang đường, hoang đường, Nam An vương thật quá mức, hoàng thượng, Nam An vương quả thật phụ lòng hoàng thượng.”
Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt thoáng cái u ám, đuôi lông mày nhướng lên, vẫn chưa có động tác gì, đối với Nam An vương hắn tín nhiệm không nghi ngờ, nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi.
Mộc Thanh Dao cười lạnh một tiếng, nhìn bộ dạng kích động của hữu thừa tướng, hắn kích động như vậy làm gì, giang sơn cũng không phải của Sở gia, mà là của Mộ Dung gia, Mộ Dung gia cũng không gấp, hắn gấp cái gì? Mộc Thanh Dao phất phất tay: “Hữu thừa tướng ngồi xuống đi, còn không có thẩm vấn xong đâu.”
Sở Phong Ngọc ngẩn ra, không nghĩ tới hoàng hậu một chút mặt mũi cũng không cho hắn, có chút chán nản, nét mặt già nua đỏ ửng, xấu hổ ngồi xuống, trong lòng hờn dỗi tức giận, Huyền Nguyệt thế là xong, dĩ nhiên để cho một nữ nhân can thiệp việc triều chính, hoang đường, hoang đường…
Ngũ quốc sứ thần tiếp tục xem trò hay, Mộc Thanh Dao cũng không nóng lòng, thần sắc thủy chung vẫn nhàn nhạt, không hờn không giận, nhưng Cơ vương gia thì có chút thiếu kiên nhẫn, đuôi lông mài gãy nhẹ, lạnh lùng mở miệng.
“Còn có cái gì muốn nói, bản vương đã nói tất cả, là Huyền Nguyệt quốc Nam An vương cùng bản vương lập kế.”
“Nói bậy, Cơ Tuyết, hoàng thái nữ trong tay có ngọc bội của Nam An vương, thử hỏi ai đi giết người còn đem ngọc bội bỏ vào trong tay người chết, để cho người khác đi nghi ngờ chính mình.”
Mộc Thanh Dao đột nhiên quát thét, căn bản là một bên hồ ngôn loạn ngữ, Cơ Tuyết muốn kéo người khác theo mình mà thôi, tâm tư thật đủ ác độc.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiết tử
- Chương 2: Trùng sinh nữ nhi Thừa tướng
- Chương 3: Đệ Nhất Đế
- Chương 4: Trầm Ngư Lạc Nhạn Chi Tư
- Chương 5: Mộc Phủ Tam Đóa Hoa
- Chương 6: Tuệ tinh hiện, phượng lâm thiên hạ
- Chương 7: Đế tâm, thận trọng
- Chương 8: Khuynh Thành Mạo, Khác Nhau Một Trời Một Vực
- Chương 9: Tứ Lạng Bạt Thiên Cân
- Chương 10: Cự hôn, chỉ nguyện tự do
- Chương 11: Bắc Tân Vương Mộ Dung Lưu Mạch
- Chương 12: Xuất phủ
- Chương 13: Chẳng qua không muốn có người chết
- Chương 14: Minh Phượng Lâu
- Chương 15: Thưởng Thức Trà Gặp Cừu Nhân
- Chương 16: Yêu Nam Thử Thật Giả
- Chương 17: Thử Công
- Chương 18: Người Đẹp Hơn Hoa
- Chương 19: Tiến Cung
- Chương 20: Kiến Giá
- Chương 21: Vui Vẻ Là Dược Rồi!
- Chương 22: Thủy Tinh Cầu Vỡ
- Chương 23: Lập Hậu Phong Ba
- Chương 24: Long Phượng Đấu
- Chương 25: Long Phượng Đấu
- Chương 26: Cung Môn Đấu
- Chương 27: Càng Gia Pháp Hầu Hạ
- Chương 28: Ân Cứu Mạng
- Chương 29: Mua Tỳ
- Chương 30: Hầu Gái Không Thấp Tiện
- Chương 31: Thứ Khách
- Chương 32: Hữu Duyên Tái Tụ
- Chương 33: Tỷ Muội Tâm Sự
- Chương 34: Lời Tiểu Thư Nói Vĩnh Viễn Là Đúng
- Chương 35: Nơi Chốn Có Huyền Cơ
- Chương 36: Âm Thầm Bảo Hộ
- Chương 37: Phụ Ái Như Tửu
- Chương 38: Thánh chỉ đến!
- Chương 39: Không Biết Tiền Đồ
- Chương 40: Thiên Hạ Kỳ Văn
- Chương 41: Trùng Thiên Một Kích
- Chương 42: Muốn Làm Kỳ Thủ
- Chương 43: Thiên Ngoại Đến Tiên
- Chương 44: Đêm Xinh Dẹp
- Chương 45: Thông Minh Quá Sẽ Bị Thông Minh Hại
- Chương 46: Cơm có thể ăn nhiều. Nói, thì nên nói ít
- Chương 47: Ngày vui vẻ
- Chương 48: Thanh La quốc thái tử
- Chương 49: Không Báo Thù Này, Thề Không Làm Người
- Chương 50: Đánh Nam An vương
- Chương 51: Công Chúa Không Thấy
- Chương 52: Hắc Y Thích Khách
- Chương 53: Canh Hai Đến
- Chương 54: Nữ Nhân Kia Ta Nhận
- Chương 55: Vô Tình Gặp Gỡ Bắc Tân Vương
- Chương 56: Kế Trúng Kế
- Chương 57: Kế Điệu Hổ Ly Sơn
- Chương 58: Kế Cao Nhất Trù
- Chương 59: Đêm Buồn Trướng, Tư Thân Nhân
- Chương 60: Tiểu Hồ Ly Khả Ái
- Chương 61: Dụng Tâm Kín Đáo
- Chương 62: Thái Hậu Nổi Giận
- Chương 63-1: Đại Hôn
- Chương 63-2
- Chương 63-3: Liễn xa bình ổn chạy tới phía trước …
- Chương 63-4
- Chương 63-5
- Chương 63-6
- Chương 63-7
- Chương 63-8
- Chương 64-1: Thái hậu thế tới hung hãn
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 64-5
- Chương 64-6
- Chương 64-7
- Chương 65-1: Bản cung muốn thu hồi phượng tỳ
- Chương 65-2
- Chương 65-3
- Chương 65-4
- Chương 65-5
- Chương 65-6
- Chương 66-1: Lục quốc sứ thần
- Chương 66-2
- Chương 66-3
- Chương 66-4
- Chương 66-5
- Chương 67-1: Vũ khí quân sự
- Chương 67-2
- Chương 67-3
- Chương 67-4
- Chương 67-5
- Chương 67-6
- Chương 68-1: Giết gà dọa khỉ
- Chương 68-2
- Chương 68-3
- Chương 68-4
- Chương 68-5
- Chương 69-1: Nam An vương nhập ngục
- Chương 69-2
- Chương 69-3
- Chương 69-4
- Chương 69-5
- Chương 69-6
- Chương 70-1: Ném đá xuống giếng
- Chương 70-2
- Chương 70-3
- Chương 70-4
- Chương 70-5
- Chương 70-6
- Chương 71-1: Dã Tâm. Tính Kế
- Chương 71-2
- Chương 71-3
- Chương 71-4
- Chương 71-5
- Chương 71-6
- Chương 72-1: Thiên Hạ Năng Giả Cư Chi
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 72-5
- Chương 73-1: Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân
- Chương 73-2
- Chương 73-3
- Chương 73-4
- Chương 73-5
- Chương 73-6
- Chương 74-1: Các Hoài Tâm Kế
- Chương 74-2
- Chương 74-3
- Chương 74-4
- Chương 74-5
- Chương 75-1: Một Hòn Đá Hạ Ba Con Chim
- Chương 75-2
- Chương 75-3
- Chương 75-4
- Chương 75-5
- Chương 76-1: Tam tỷ muội đoàn kết một lòng đối ngoại địch
- Chương 76-2
- Chương 76-3
- Chương 76-4
- Chương 76-5
- Chương 77-1: Đế Tâm Khó Dò
- Chương 77-2
- Chương 77-3
- Chương 77-4
- Chương 77-5
- Chương 77-6
- Chương 78: Thưởng Hoa Yến, Tứ Hôn
- Chương 79: Hoàng Thất Gièm Pha
- Chương 80-1: Trừng Phạt Công Chúa
- Chương 80-2
- Chương 80-3
- Chương 81-1: Bắt Giữ Tần Hạo
- Chương 81-2
- Chương 81-3
- Chương 81-4
- Chương 82-1: Thiên Kim Bất Hoán
- Chương 82-2
- Chương 82-3
- Chương 82-4
- Chương 83-1: Huyền Đế Động Tâm
- Chương 83-2
- Chương 83-3
- Chương 83-4
- Chương 84-1: Sóng Ngầm Tuôn. Bắt Cóc
- Chương 84-2
- Chương 84-3
- Chương 84-4
- Chương 84-5
- Chương 84-6
- Chương 85-1: Đêm Cứu Hoàng Hậu
- Chương 85-2
- Chương 85-3
- Chương 85-4
- Chương 85-5
- Chương 85-6
- Chương 86-1: Cửu cung hoàn
- Chương 86-2
- Chương 86-3
- Chương 86-4
- Chương 86-5
- Chương 87-1: Đây Là Lần Đầu Tiên
- Chương 87-2
- Chương 87-3
- Chương 87-4
- Chương 88-1: Trừng Phạt Thái Hậu
- Chương 88-2
- Chương 88-3
- Chương 88-4
- Chương 89-1: Hoàng Hậu Phát Uy
- Chương 89-2
- Chương 89-3
- Chương 89-4
- Chương 90-1: Tội Hành Thích
- Chương 90-2
- Chương 90-3
- Chương 90-4
- Chương 90-5
- Chương 90-6
- Chương 91-1: Từng Bước Vì Cục
- Chương 91-2
- Chương 91-3
- Chương 91-4
- Chương 91-5
- Chương 92-1: Lời Đồn, Đánh Tây Môn Tân Nguyệt
- Chương 92-2
- Chương 92-3
- Chương 92-4
- Chương 92-5
- Chương 93-1: Cứu Người, Cung Tâm Sách
- Chương 93-2
- Chương 93-3
- Chương 94-1: Xuất Cung
- Chương 94-2
- Chương 94-3
- Chương 94-4
- Chương 95-1: Trừng Trị Trẻ Hư
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 95-5
- Chương 95-6
- Chương 96-1: Đông cung thái tử phi?
- Chương 96-2
- Chương 96-3
- Chương 96-4
- Chương 96-5
- Chương 96-6
- Chương 97-1: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 97-2
- Chương 97-3
- Chương 97-4
- Chương 97-5
- Chương 97-6
- Chương 98-1: Cung Yến
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 98-5
- Chương 99-1: Vô Tình Cốc
- Chương 99-2
- Chương 99-3
- Chương 100-1: Học Nghệ
- Chương 100-2
- Chương 100-3
- Chương 100-4
- Chương 101-1: Sinh con gái· Tiểu Ngư nhi
- Chương 101-2
- Chương 101-3
- Chương 101-4
- Chương 101-5
- Chương 102-1: Hoàng vĩ cầm thị huyết
- Chương 102-2
- Chương 102-3
- Chương 102-4
- Chương 102-5
- Chương 103-1: Xuất cốc
- Chương 103-2
- Chương 103-3
- Chương 103-4
- Chương 103-5
- Chương 104-1: Thanh Lâu kỳ quán
- Chương 104-2
- Chương 104-3
- Chương 104-4
- Chương 104-5
- Chương 104-6
- Chương 105-1: Hoa Khôi Đại Tái
- Chương 105-2
- Chương 105-3
- Chương 105-4
- Chương 105-5
- Chương 105-6
- Chương 105-7
- Chương 106-1: Lạt Sát. Vô Tình Xuất Hiện
- Chương 106-2
- Chương 106-3
- Chương 106-4
- Chương 106-5
- Chương 106-6
- Chương 107-1: Tâm Động Sao?
- Chương 107-2
- Chương 107-3
- Chương 107-4
- Chương 108-1: Nàng là mệnh của Công Tử
- Chương 109-1: Kẻ Trộm Tham Hoa
- Chương 110-1: Bố Cục Giết Người
- Chương 110-4
- Chương 110-5
- Chương 111-1: Gặp Lại
- Chương 111-2
- Chương 111-3
- Chương 111-4
- Chương 112-1: Ma nữ Tiểu Ngư Nhi
- Chương 112-2
- Chương 112-3
- Chương 113-1: Vũ Điệu Đàn Xà. Lựu Đạn Hiện Thế
- Chương 113-2
- Chương 113-3
- Chương 113-4
- Chương 114-1: Thế Lực Vũ Trang Bí Mật
- Chương 114-2
- Chương 114-3
- Chương 115-1: Đoạn Trường Tán- Mãnh Thú Hiện
- Chương 115-2
- Chương 115-3
- Chương 115-4
- Chương 116-1: Huyết Hàn · Ác Nhân Đảo
- Chương 116-2
- Chương 116-3
- Chương 116-4
- Chương 116-5
- Chương 116-6
- Chương 117-1: Hoa Hàng Tộc · Người Thần Bí
- Chương 117-2
- Chương 117-3
- Chương 117-4
- Chương 117-5
- Chương 118-1: Sinh Tử Tướng Bác
- Chương 118-2
- Chương 118-3
- Chương 118-4
- Chương 119-1: Lưu Tôn Vào Cốc
- Chương 120-1: Giải Dược
- Chương 121-1: Hồi Kinh
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 122-1: Sứ Thần
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 123-1: Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước ở Phía Sau
- Chương 123-2
- Chương 123-3
- Chương 123-4
- Chương 124-1: Liên hoàn kế. Nhất cử tam dắc
- Chương 124-2
- Chương 124-3
- Chương 124-4
- Chương 125-1: Hoàng hậu nắm giữ ấn soái
- Chương 125-2
- Chương 125-3
- Chương 125-4
- Chương 126-1: Điểm binh ra trận
- Chương 126-2
- Chương 126-3
- Chương 126-4
- Chương 127-1: Thủ chiến đại tiệp
- Chương 127-2
- Chương 127-3
- Chương 127-4
- Chương 128-1: Ai chết bởi tay ai
- Chương 128-2
- Chương 128-3
- Chương 128-4
- Chương 129-1: Đại phá Trần Đường Quan
- Chương 129-2
- Chương 129-3
- Chương 130-1: Binh bại như sơn đảo
- Chương 130-2
- Chương 130-3
- Chương 130-4
- Chương 131-1: Tuyệt sắc nguyên soái
- Chương 131-2
- Chương 131-3
- Chương 131-4
- Chương 131-5
- Chương 131-6
- Chương 132-1: Nhất thương giết ngươi
- Chương 132-2
- Chương 132-3
- Chương 132-4
- Chương 133-1: Nghi là cố nhân
- Chương 133-2
- Chương 133-3
- Chương 133-4
- Chương 133-5
- Chương 133-6
- Chương 134-1: Nguyên lai là sát khí
- Chương 134-2
- Chương 134-3
- Chương 134-4
- Chương 135-1: Kinh thành phong nguyệt
- Chương 135-2
- Chương 135-3
- Chương 135-4
- Chương 136-1: Tiến cung
- Chương 136-2
- Chương 136-3
- Chương 136-4
- Chương 136-5
- Chương 137-1: Cung biến
- Chương 137-2
- Chương 137-3
- Chương 137-4
- Chương 138-1: Chân tướng
- Chương 138-2
- Chương 138-3
- Chương 138-4
- Chương 138-5
- Chương 139-1: Giận đánh chúng phi
- Chương 139-2
- Chương 139-3
- Chương 139-4
- Chương 139-5
- Chương 140: Hoán tẩy cục
- Chương 141: Bất ly Bất khí
- Chương 142: Tây Môn Tân Nguyệt bị đánh
- Chương 143: Tâm kế động
- Chương 144: Nhất hôn chế ma
- Chương 145: Ân ái
- Chương 146: Mộng hồi kiếp trước
- Chương 147-1: Kỳ duyên có một không hai
- Chương 147-2
- Chương 147-3