Thiên Giới Hoàng Hậu - Chương 139-3
Chương trước- Chương 1: Tiết tử
- Chương 2: Trùng sinh nữ nhi Thừa tướng
- Chương 3: Đệ Nhất Đế
- Chương 4: Trầm Ngư Lạc Nhạn Chi Tư
- Chương 5: Mộc Phủ Tam Đóa Hoa
- Chương 6: Tuệ tinh hiện, phượng lâm thiên hạ
- Chương 7: Đế tâm, thận trọng
- Chương 8: Khuynh Thành Mạo, Khác Nhau Một Trời Một Vực
- Chương 9: Tứ Lạng Bạt Thiên Cân
- Chương 10: Cự hôn, chỉ nguyện tự do
- Chương 11: Bắc Tân Vương Mộ Dung Lưu Mạch
- Chương 12: Xuất phủ
- Chương 13: Chẳng qua không muốn có người chết
- Chương 14: Minh Phượng Lâu
- Chương 15: Thưởng Thức Trà Gặp Cừu Nhân
- Chương 16: Yêu Nam Thử Thật Giả
- Chương 17: Thử Công
- Chương 18: Người Đẹp Hơn Hoa
- Chương 19: Tiến Cung
- Chương 20: Kiến Giá
- Chương 21: Vui Vẻ Là Dược Rồi!
- Chương 22: Thủy Tinh Cầu Vỡ
- Chương 23: Lập Hậu Phong Ba
- Chương 24: Long Phượng Đấu
- Chương 25: Long Phượng Đấu
- Chương 26: Cung Môn Đấu
- Chương 27: Càng Gia Pháp Hầu Hạ
- Chương 28: Ân Cứu Mạng
- Chương 29: Mua Tỳ
- Chương 30: Hầu Gái Không Thấp Tiện
- Chương 31: Thứ Khách
- Chương 32: Hữu Duyên Tái Tụ
- Chương 33: Tỷ Muội Tâm Sự
- Chương 34: Lời Tiểu Thư Nói Vĩnh Viễn Là Đúng
- Chương 35: Nơi Chốn Có Huyền Cơ
- Chương 36: Âm Thầm Bảo Hộ
- Chương 37: Phụ Ái Như Tửu
- Chương 38: Thánh chỉ đến!
- Chương 39: Không Biết Tiền Đồ
- Chương 40: Thiên Hạ Kỳ Văn
- Chương 41: Trùng Thiên Một Kích
- Chương 42: Muốn Làm Kỳ Thủ
- Chương 43: Thiên Ngoại Đến Tiên
- Chương 44: Đêm Xinh Dẹp
- Chương 45: Thông Minh Quá Sẽ Bị Thông Minh Hại
- Chương 46: Cơm có thể ăn nhiều. Nói, thì nên nói ít
- Chương 47: Ngày vui vẻ
- Chương 48: Thanh La quốc thái tử
- Chương 49: Không Báo Thù Này, Thề Không Làm Người
- Chương 50: Đánh Nam An vương
- Chương 51: Công Chúa Không Thấy
- Chương 52: Hắc Y Thích Khách
- Chương 53: Canh Hai Đến
- Chương 54: Nữ Nhân Kia Ta Nhận
- Chương 55: Vô Tình Gặp Gỡ Bắc Tân Vương
- Chương 56: Kế Trúng Kế
- Chương 57: Kế Điệu Hổ Ly Sơn
- Chương 58: Kế Cao Nhất Trù
- Chương 59: Đêm Buồn Trướng, Tư Thân Nhân
- Chương 60: Tiểu Hồ Ly Khả Ái
- Chương 61: Dụng Tâm Kín Đáo
- Chương 62: Thái Hậu Nổi Giận
- Chương 63-1: Đại Hôn
- Chương 63-2
- Chương 63-3: Liễn xa bình ổn chạy tới phía trước …
- Chương 63-4
- Chương 63-5
- Chương 63-6
- Chương 63-7
- Chương 63-8
- Chương 64-1: Thái hậu thế tới hung hãn
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 64-5
- Chương 64-6
- Chương 64-7
- Chương 65-1: Bản cung muốn thu hồi phượng tỳ
- Chương 65-2
- Chương 65-3
- Chương 65-4
- Chương 65-5
- Chương 65-6
- Chương 66-1: Lục quốc sứ thần
- Chương 66-2
- Chương 66-3
- Chương 66-4
- Chương 66-5
- Chương 67-1: Vũ khí quân sự
- Chương 67-2
- Chương 67-3
- Chương 67-4
- Chương 67-5
- Chương 67-6
- Chương 68-1: Giết gà dọa khỉ
- Chương 68-2
- Chương 68-3
- Chương 68-4
- Chương 68-5
- Chương 69-1: Nam An vương nhập ngục
- Chương 69-2
- Chương 69-3
- Chương 69-4
- Chương 69-5
- Chương 69-6
- Chương 70-1: Ném đá xuống giếng
- Chương 70-2
- Chương 70-3
- Chương 70-4
- Chương 70-5
- Chương 70-6
- Chương 71-1: Dã Tâm. Tính Kế
- Chương 71-2
- Chương 71-3
- Chương 71-4
- Chương 71-5
- Chương 71-6
- Chương 72-1: Thiên Hạ Năng Giả Cư Chi
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 72-5
- Chương 73-1: Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân
- Chương 73-2
- Chương 73-3
- Chương 73-4
- Chương 73-5
- Chương 73-6
- Chương 74-1: Các Hoài Tâm Kế
- Chương 74-2
- Chương 74-3
- Chương 74-4
- Chương 74-5
- Chương 75-1: Một Hòn Đá Hạ Ba Con Chim
- Chương 75-2
- Chương 75-3
- Chương 75-4
- Chương 75-5
- Chương 76-1: Tam tỷ muội đoàn kết một lòng đối ngoại địch
- Chương 76-2
- Chương 76-3
- Chương 76-4
- Chương 76-5
- Chương 77-1: Đế Tâm Khó Dò
- Chương 77-2
- Chương 77-3
- Chương 77-4
- Chương 77-5
- Chương 77-6
- Chương 78: Thưởng Hoa Yến, Tứ Hôn
- Chương 79: Hoàng Thất Gièm Pha
- Chương 80-1: Trừng Phạt Công Chúa
- Chương 80-2
- Chương 80-3
- Chương 81-1: Bắt Giữ Tần Hạo
- Chương 81-2
- Chương 81-3
- Chương 81-4
- Chương 82-1: Thiên Kim Bất Hoán
- Chương 82-2
- Chương 82-3
- Chương 82-4
- Chương 83-1: Huyền Đế Động Tâm
- Chương 83-2
- Chương 83-3
- Chương 83-4
- Chương 84-1: Sóng Ngầm Tuôn. Bắt Cóc
- Chương 84-2
- Chương 84-3
- Chương 84-4
- Chương 84-5
- Chương 84-6
- Chương 85-1: Đêm Cứu Hoàng Hậu
- Chương 85-2
- Chương 85-3
- Chương 85-4
- Chương 85-5
- Chương 85-6
- Chương 86-1: Cửu cung hoàn
- Chương 86-2
- Chương 86-3
- Chương 86-4
- Chương 86-5
- Chương 87-1: Đây Là Lần Đầu Tiên
- Chương 87-2
- Chương 87-3
- Chương 87-4
- Chương 88-1: Trừng Phạt Thái Hậu
- Chương 88-2
- Chương 88-3
- Chương 88-4
- Chương 89-1: Hoàng Hậu Phát Uy
- Chương 89-2
- Chương 89-3
- Chương 89-4
- Chương 90-1: Tội Hành Thích
- Chương 90-2
- Chương 90-3
- Chương 90-4
- Chương 90-5
- Chương 90-6
- Chương 91-1: Từng Bước Vì Cục
- Chương 91-2
- Chương 91-3
- Chương 91-4
- Chương 91-5
- Chương 92-1: Lời Đồn, Đánh Tây Môn Tân Nguyệt
- Chương 92-2
- Chương 92-3
- Chương 92-4
- Chương 92-5
- Chương 93-1: Cứu Người, Cung Tâm Sách
- Chương 93-2
- Chương 93-3
- Chương 94-1: Xuất Cung
- Chương 94-2
- Chương 94-3
- Chương 94-4
- Chương 95-1: Trừng Trị Trẻ Hư
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 95-5
- Chương 95-6
- Chương 96-1: Đông cung thái tử phi?
- Chương 96-2
- Chương 96-3
- Chương 96-4
- Chương 96-5
- Chương 96-6
- Chương 97-1: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 97-2
- Chương 97-3
- Chương 97-4
- Chương 97-5
- Chương 97-6
- Chương 98-1: Cung Yến
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 98-5
- Chương 99-1: Vô Tình Cốc
- Chương 99-2
- Chương 99-3
- Chương 100-1: Học Nghệ
- Chương 100-2
- Chương 100-3
- Chương 100-4
- Chương 101-1: Sinh con gái· Tiểu Ngư nhi
- Chương 101-2
- Chương 101-3
- Chương 101-4
- Chương 101-5
- Chương 102-1: Hoàng vĩ cầm thị huyết
- Chương 102-2
- Chương 102-3
- Chương 102-4
- Chương 102-5
- Chương 103-1: Xuất cốc
- Chương 103-2
- Chương 103-3
- Chương 103-4
- Chương 103-5
- Chương 104-1: Thanh Lâu kỳ quán
- Chương 104-2
- Chương 104-3
- Chương 104-4
- Chương 104-5
- Chương 104-6
- Chương 105-1: Hoa Khôi Đại Tái
- Chương 105-2
- Chương 105-3
- Chương 105-4
- Chương 105-5
- Chương 105-6
- Chương 105-7
- Chương 106-1: Lạt Sát. Vô Tình Xuất Hiện
- Chương 106-2
- Chương 106-3
- Chương 106-4
- Chương 106-5
- Chương 106-6
- Chương 107-1: Tâm Động Sao?
- Chương 107-2
- Chương 107-3
- Chương 107-4
- Chương 108-1: Nàng là mệnh của Công Tử
- Chương 109-1: Kẻ Trộm Tham Hoa
- Chương 110-1: Bố Cục Giết Người
- Chương 110-4
- Chương 110-5
- Chương 111-1: Gặp Lại
- Chương 111-2
- Chương 111-3
- Chương 111-4
- Chương 112-1: Ma nữ Tiểu Ngư Nhi
- Chương 112-2
- Chương 112-3
- Chương 113-1: Vũ Điệu Đàn Xà. Lựu Đạn Hiện Thế
- Chương 113-2
- Chương 113-3
- Chương 113-4
- Chương 114-1: Thế Lực Vũ Trang Bí Mật
- Chương 114-2
- Chương 114-3
- Chương 115-1: Đoạn Trường Tán- Mãnh Thú Hiện
- Chương 115-2
- Chương 115-3
- Chương 115-4
- Chương 116-1: Huyết Hàn · Ác Nhân Đảo
- Chương 116-2
- Chương 116-3
- Chương 116-4
- Chương 116-5
- Chương 116-6
- Chương 117-1: Hoa Hàng Tộc · Người Thần Bí
- Chương 117-2
- Chương 117-3
- Chương 117-4
- Chương 117-5
- Chương 118-1: Sinh Tử Tướng Bác
- Chương 118-2
- Chương 118-3
- Chương 118-4
- Chương 119-1: Lưu Tôn Vào Cốc
- Chương 120-1: Giải Dược
- Chương 121-1: Hồi Kinh
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 122-1: Sứ Thần
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 123-1: Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước ở Phía Sau
- Chương 123-2
- Chương 123-3
- Chương 123-4
- Chương 124-1: Liên hoàn kế. Nhất cử tam dắc
- Chương 124-2
- Chương 124-3
- Chương 124-4
- Chương 125-1: Hoàng hậu nắm giữ ấn soái
- Chương 125-2
- Chương 125-3
- Chương 125-4
- Chương 126-1: Điểm binh ra trận
- Chương 126-2
- Chương 126-3
- Chương 126-4
- Chương 127-1: Thủ chiến đại tiệp
- Chương 127-2
- Chương 127-3
- Chương 127-4
- Chương 128-1: Ai chết bởi tay ai
- Chương 128-2
- Chương 128-3
- Chương 128-4
- Chương 129-1: Đại phá Trần Đường Quan
- Chương 129-2
- Chương 129-3
- Chương 130-1: Binh bại như sơn đảo
- Chương 130-2
- Chương 130-3
- Chương 130-4
- Chương 131-1: Tuyệt sắc nguyên soái
- Chương 131-2
- Chương 131-3
- Chương 131-4
- Chương 131-5
- Chương 131-6
- Chương 132-1: Nhất thương giết ngươi
- Chương 132-2
- Chương 132-3
- Chương 132-4
- Chương 133-1: Nghi là cố nhân
- Chương 133-2
- Chương 133-3
- Chương 133-4
- Chương 133-5
- Chương 133-6
- Chương 134-1: Nguyên lai là sát khí
- Chương 134-2
- Chương 134-3
- Chương 134-4
- Chương 135-1: Kinh thành phong nguyệt
- Chương 135-2
- Chương 135-3
- Chương 135-4
- Chương 136-1: Tiến cung
- Chương 136-2
- Chương 136-3
- Chương 136-4
- Chương 136-5
- Chương 137-1: Cung biến
- Chương 137-2
- Chương 137-3
- Chương 137-4
- Chương 138-1: Chân tướng
- Chương 138-2
- Chương 138-3
- Chương 138-4
- Chương 138-5
- Chương 139-1: Giận đánh chúng phi
- Chương 139-2
- Chương 139-3
- Chương 139-4
- Chương 139-5
- Chương 140: Hoán tẩy cục
- Chương 141: Bất ly Bất khí
- Chương 142: Tây Môn Tân Nguyệt bị đánh
- Chương 143: Tâm kế động
- Chương 144: Nhất hôn chế ma
- Chương 145: Ân ái
- Chương 146: Mộng hồi kiếp trước
- Chương 147-1: Kỳ duyên có một không hai
- Chương 147-2
- Chương 147-3
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 139-3
Liên Yên không dám nói thêm cái gì, rất nhanh dẫn mấy người thái giám cùng cung nữ hướng Ôn Đức cung mà đi
······
Lúc này Phượng Loan cung cũng nhận được tin tức, sáng sớm, Tiểu Ngư nhi liền ở bên trong tẩm cung đi qua đi lại, vẻ mặt tính toán, sau khi dùng đồ ăn sáng liền hướng Thanh Dao xin chỉ thị: “Mẫu thân, ta sẽ đi gặp nữ nhân kia?”
“Ân, tốt, bất quá phải cẩn thận một chút.”
Thanh Dao gật đầu tán thành, nàng đã mệnh lệnh cho Băng Tiêu ở trong ngoài Xây Dương cung tìm tòi, nhìn xem có dấu tích của hoàng thượng hay không? Chỉ cần tìm được hoàng thượng, liền đem hắn mang ra khỏi cung mà bọn họ cũng sẽ mau chóng ly khai.
Về phần ngôi vị hoàng đế, chỉ cần hoàng thượng còn sống, sẽ đem người nam nhân kia kéo xuống.
Thanh Dao ngẩng đầu nhìn phía Mạc Sầu: “Bảo vệ tốt công chúa, ai nếu như ai xúc phạm tới công chúa, cứ đáng thẳng cho ta.” Nàng cũng không tin, người nam nhân kia dám can đảm cùng nàng chính diện giao phong.
“Dạ, nương nương.”
Tiểu Ngư nhi nghe được lời của nương nói, trong lòng lo lắng càng nhiều, nghĩ đến phụ hoàng lúc này còn không biết gặp phải tình trạng gì, trong lòng càng thêm phẫn nộ, hôm nay nàng sẽ không để cho các nàng ta dễ chịu ······
Tiểu Ngư nhi dẫn Mạc Sầu và thái giám cùng cung nữ Phượng Loan cung lý hùng hổ đi đến Ôn Đức cung.
Dọc theo đường đi mấy thái giám cùng cung nữ khác cung kính hành lễ, bất quá tiểu gia hỏa này chưa từng có chút sắc mặt tốt, một đôi mắt đẹp lạnh lùng bình tĩnh, kiêu ngạo mở miệng: “Cút ngay.”
Hai đạo nhân mã ùn ùn kéo đến Ôn Đức cung.
Ngoài cửa Ôn đức cung thái giám đã sớm lắc mình tiến điện bẩm báo cho Mai phi nương nương.
“Nương nương, Thục phi nương nương cùng tiểu công chúa đã tới.”
Mai phi một thân tiên diễm cung trang, hầu hạ một đêm ơn trạch, cả người trở nên như một con mèo Ba Tư, lười nhác phe phẩy lông mi thật dài, hờn dỗi cáu kỉnh.
“Các nàng đến thì đến đi, ngươi hoảng cái gì? Chẳng lẽ các nàng có thể ăn bản cung sao, đừng quên bên trong hoàng cung, hoàng thượng là lớn nhất.”
Ý tứ của Mai phi, người khác đều nghe được rõ ràng, nàng có hoàng thượng là chỗ dựa, thì sợ cái gì.
Trong Ôn đức cung, những phi tần đố kỵ thì có vẻ mặt xem kịch vui, lúc trước họ vốn định rời đi, lúc này có trò hay để xem nên không cần vội, Thục phi nương nương là người tốt, đối với các nàng giống như tỷ muội còn đi, thế nhưng tiểu công chúa nghe nói rất khó đối phó, lúc hoàng thượng nạp phi đã từng ra mặt ngăn cản hoàng thượng, lần này đến, chỉ sợ không chuyện gì tốt?
Mấy người phụ nhân nhìn nhau mà cười, nhìn Tư Mã Lan Mai đang ngồ trên thượng vị mang vẻ mặt hạnh phúc, mà vẻ hạnh phúc kia quá mức lộ ra ngoài, đã làm cho mọi người ghen ghét.
Thái giám Ôn Đức cung, nghe Mai phi nương nương nói như thế, liền chậm rãi lui xuống, không bao lâu.
Thanh âm của Thái giám vang lên: “Thục phi nương nương giá lâm.”
Trong đại điện, mọi người đứng dậy, cung kính tham kiến Tây Môn Tân Nguyệt: “Tham kiến Thục phi nương nương.”
“Đứng lên đi.” Tây Môn Tân Nguyệt gật đầu một cái,thanh âm mềm mại đáng yêu vang lên, nàng ngẩng đầu lên nhìn phía Tư Mã Lan Mai, nữ nhân này thị sủng mà kiêu, thậm chí ngay cả thân thể cũng chưa từng động một chút, chỉ kiều mị cười: “Tỷ tỷ đã tới, mau mời ngồi, muội muội thân thể vô lực, không nhúc nhích được, mong rằng tỷ tỷ thứ tội.”
Tây Môn Tân Nguyệt con ngươi u ám một chút, chậm rãi ưu nhã cười: “Muội muội sâu thụ hoàng ân, hôm qua đã mệt mỏi, cứ an vị đi.”
Nói xong cũng không so đo thêm, rộng lượng ngồi qua một bên, lập tức có cung nữ đến dâng nước trà.
Chúng phi cùng nhau nhìn Thục phi, suy đoán xem Thục phi nương nương qua đây là vì chuyện gì? Theo quang cảnh trước mắt, nàng tựa hồ cũng không có tức giận với Mai phi, ngược lại còn thay Mai phi cao hứng, chúng phi không khỏi kính phục Thục phi, Thục phi nương nương quả nhiên đức độ, người không chỉ đẹp, liền lòng dạ đều tốt, trái lại Mai phi kia, mới vừa được sủng, liền thị sủng mà kiêu, Tân Nguyệt tỷ tỷ người ta đang mang long chủng cũng không có giống nàng ta, bởi vậy dưới đáy lòng mọi người đều xa lánh Mai phi ánh mắt cực kỳ khinh thường.
Lúc này, tiếng nói dịu dàng của Tây Môn Tân Nguyệt vang lên.
“Bản cung qua đây, là có chuyện muốn dặn Mai phi, tuy rằng đã được hoàng thượng ân sủng, nhưng ở trong cung hành tẩu, tuyệt đối không thể thị sủng mà kiêu, bởi vì trong cung không phải chỉ có bản cung một người, còn có hoàng hậu cùng tiểu công chúa, tiểu công chúa không đồng ý cho hoàng thượng nạp phi, sau này nếu gặp nàng các ngươi cần phải đi đường vòng, nàng không phải một người dễ đối phó.”
Tây Môn Tân Nguyệt tiếng nói vừa dứt, chúng phi liền biến sắc, không dám khinh thường, chỉ có Mai phi vẫn mang vẻ mặt lơ đễnh, không phải là một đứa bé thôi sao? Nhìn bộ dạng trịnh trọng đến kỳ lạ của Thục phi nương nương kìa, thực sự là chuyện bé xé ra to, muốn hù dọa nàng sao? Nàng không để mình bị đẩy vòng vòng đâu, gương mặt phù dung lập tức hiện lên ý cười.
“Tạ ơn tỷ tỷ đã có lòng, thế nhưng công chúa chỉ là một đứa bé, hơn nữa hoàng thượng sao lại để nàng làm càn chứ.”
Tây Môn Tân Nguyệt khóe môi câu ra tiếu ý, nữ nhân a, chỉ cần vừa bò được lên giường của hoàng đế, liền cho rằng chiếm được toàn bộ thiên hạ, nàng ta đừng quên, mẫu thân thân sinh của công chúa là hoàng hậu, hoàng hậu ở Huyền Nguyệt cũng không phải người bình thường có thể đối phó, dân gian đối với hoàng hậu rất tôn sùng, chẳng lẽ nàng cho rằng hoàng thượng sẽ vì một mình nàng, mà đắc tội với hoàng hậu sao, trừ phi hắn có thể chỉ một chiêu liền dồn hoàng hậu vào chỗ chết, bằng không tuyệt đối sẽ không làm khó nàng.
Tây Môn Tân Nguyệt ưu nhã đưa tay bưng chén trà trên bàn nhẹ nhàng uống một chút, nàng vẫn là chờ xem kịch vui đi, chỉ sợ công chúa sẽ không buông tha nàng ta.
Đang nghĩ đến nhập thần, ngoài cung vang lên thanh âm thái giám: “Công chúa giá lâm.”
Chúng phi sửng sốt, liền không tự chủ được mà đứng lên, chỉ có Mai phi vẫn ngồi trên cao không nhúc nhích, đương nhiên, Tây Môn Tân Nguyệt cũng không có động, nàng đang có mang long chủng, đương nhiên sẽ không để ý tiểu nha đầu kia, nàng khác với những nữ nhân không được sủng ái này.
Trước cửa đại điện, đi tới một bóng dáng nho nhỏ, trên đầu búi công chúa kế, trên đó cắm bảo thạch châu hoa màu hồng nhạt, làm nổi bật được khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn tươi đẹp, da thịt trắng nộn kiều diễm được như nụ hoa sáng sớm, hai mắt thật to chớp chớp, ánh mắt của nàng và lông mi cùng hoàng thượng tựa như một khuôn đúc ra, ngay cả môi cũng rất giống, hơi mỏng và có độ cong sâu, bất quá lúc này nó đang nhếch lên, cả khuôn mặt một chút ý cười cũng không có, quanh thân lóe ra lãnh khí, con ngươi âm u nàng bước tới, đi theo phía sau là một bang thái giám cùng cung nữ.
Trong lúc này tiểu nha đầu khí thế lăng người, trong tay lại cầm một cái roi ngựa màu đen, một vòng rồi một vòng quấn ở trên cánh tay của nàng, nàng giống như rất tùy ý, bất quá như vậy cũng đủ làm cho đáng lòng người ta phát run, không dám khinh thường.
“Tham kiến công chúa.”
Chúng phi cùng kêu to, Tiểu Ngư nhi ngước mắt quét nhìn những nữ nhân này một cái, ánh mắt nhất nhất lướt qua họ, cuối cùng rơi vào trên mặt của Tây Môn Tân Nguyệt, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt âm u khó hiểu, thần thái này làm cho Tây Môn Tân Nguyệt run lên, nàng cảm giác được có chút không ổn, sau đó chăm chỉ nhìn kỹ, tiểu nha đầu này lại lướt qua nàng, nhìn về phía Tư Mã Lan Mai.
“Ngươi chính là Mai phi, phi tử vừa được phụ hoàng sủng hạnh à?”
Mai phi vừa nhìn tiểu nha đầu này hỏi, chỉ lơ đễnh gật đầu: “Dạ, công chúa.”
Nàng tiếng nói vừa dứt, roi ngựa trong tay Tiểu Ngư nhi như giao long xuất thủy, đột ngột bay lên trời, cổ tay run lên, thẳng tắp đánh ra ngoài, mắt thấy roi ngựa kia muốn đánh đến trên đầu của Tư Mã Lan Mai, hù doạ nàng ta hoa dung thất sắc, sắc mặt thảm đạm không ánh sáng, thân thể động cũng không kịp động một chút, triệt để sợ choáng váng.
Bất quá roi ngựa cũng không có như ý nguyện đánh đến nàng, bởi vì giữa không trung có người đã bắt được, chính là Tây Môn Tân Nguyệt, nàng đột nhiên đưa tay lên, bắt lấy roi ngựa hòa hoãn cười rộ lên.
“Công chúa, có chuyện gì có thể từ từ nói, tại sao lại muốn động thủ? Nàng ấy là tân phi tử mới sủng hạnh của hoàng thượng.”
Tây Môn Tân Nguyệt dùng sức nắm roi ngựa, cổ tay run lên, roi ngựa bị kéo thẳng, thân thể nho nhỏ của Tiểu Ngư nhi liền bay lên trời, thẳng tắp văng ra, mượn lực nhào ra bên ngoài, quả thật Tây Môn Tân Nguyệt căn bản không có dùng nhiều sức, không nghĩ tới lại đem tiểu nha đầu này quăng ra ngoài, nên nhất thời ngây ngẩn cả người, kỳ thực nàng căn bản không có nghĩ qua, chuyện này là do Tiểu Ngư nhi muốn mượn cớ để động thủ, nên đã nương theo lực đạo phản xạ lại của nàng, mà văng ra ngoài.
Tiểu Ngư nhi bị Tây Môn Tân Nguyệt vứt ra ngoài, nhất thời thẹn quá thành giận, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, cổ tay run lên, lúc này roi ngựa lần thứ hai bay lên trời, thẳng tắp đánh về phía mặt của Tây Môn Tân Nguyệt, tiếp theo là một tiếng quát lạnh.
“Tây Môn Tân Nguyệt, tiện nhân này, lại dám đánh ta, phụ hoàng đều luyến tiếc đánh ta, ngươi lại dám đánh ta.”
Tây Môn Tân Nguyệt ngây ngẩn cả người, bên tai tiếng rít gió đã tới, thân hình nhúng một cái vội vàng né đi, nhưng những nữ nhân đứng ở bên cạnh nàng, không một ai may mắn tránh khỏi, tất cả đều trúng chiêu, mỗi lần roi ngựa quét qua, không chút nào ngoài ý muốn mỗi người đều bị đánh một cái, đau đến hoa dung thất sắc, toàn bộ di chuyển sang một bên mà trốn, roi ngựa của Tiểu Ngư nhi liên tiếp vung lên, lần này là đánh Tư Mã Lan Mai, Tư Mã Lan Mai từ trên cao đứng lên, nóng ruột chạy qua một bên, bởi vì quá lo lắng làm cho chính mình từ trên cao trượt rơi xuống, té một cái thật là chật vật, mà Tiểu Ngư nhi thấy thế liền cười ha ha. Đem điêu ngoa tùy hứng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, trên đại điện Ôn Đức cung, chúng phi trốn trái trốn phải, mà tiểu nha đầu kia thì đánh đến hưng phấn, vẻ mặt cao hứng, mang theo tiếng cười cuồng vọng thỉnh thoảng vang lên.
······
Lúc này Phượng Loan cung cũng nhận được tin tức, sáng sớm, Tiểu Ngư nhi liền ở bên trong tẩm cung đi qua đi lại, vẻ mặt tính toán, sau khi dùng đồ ăn sáng liền hướng Thanh Dao xin chỉ thị: “Mẫu thân, ta sẽ đi gặp nữ nhân kia?”
“Ân, tốt, bất quá phải cẩn thận một chút.”
Thanh Dao gật đầu tán thành, nàng đã mệnh lệnh cho Băng Tiêu ở trong ngoài Xây Dương cung tìm tòi, nhìn xem có dấu tích của hoàng thượng hay không? Chỉ cần tìm được hoàng thượng, liền đem hắn mang ra khỏi cung mà bọn họ cũng sẽ mau chóng ly khai.
Về phần ngôi vị hoàng đế, chỉ cần hoàng thượng còn sống, sẽ đem người nam nhân kia kéo xuống.
Thanh Dao ngẩng đầu nhìn phía Mạc Sầu: “Bảo vệ tốt công chúa, ai nếu như ai xúc phạm tới công chúa, cứ đáng thẳng cho ta.” Nàng cũng không tin, người nam nhân kia dám can đảm cùng nàng chính diện giao phong.
“Dạ, nương nương.”
Tiểu Ngư nhi nghe được lời của nương nói, trong lòng lo lắng càng nhiều, nghĩ đến phụ hoàng lúc này còn không biết gặp phải tình trạng gì, trong lòng càng thêm phẫn nộ, hôm nay nàng sẽ không để cho các nàng ta dễ chịu ······
Tiểu Ngư nhi dẫn Mạc Sầu và thái giám cùng cung nữ Phượng Loan cung lý hùng hổ đi đến Ôn Đức cung.
Dọc theo đường đi mấy thái giám cùng cung nữ khác cung kính hành lễ, bất quá tiểu gia hỏa này chưa từng có chút sắc mặt tốt, một đôi mắt đẹp lạnh lùng bình tĩnh, kiêu ngạo mở miệng: “Cút ngay.”
Hai đạo nhân mã ùn ùn kéo đến Ôn Đức cung.
Ngoài cửa Ôn đức cung thái giám đã sớm lắc mình tiến điện bẩm báo cho Mai phi nương nương.
“Nương nương, Thục phi nương nương cùng tiểu công chúa đã tới.”
Mai phi một thân tiên diễm cung trang, hầu hạ một đêm ơn trạch, cả người trở nên như một con mèo Ba Tư, lười nhác phe phẩy lông mi thật dài, hờn dỗi cáu kỉnh.
“Các nàng đến thì đến đi, ngươi hoảng cái gì? Chẳng lẽ các nàng có thể ăn bản cung sao, đừng quên bên trong hoàng cung, hoàng thượng là lớn nhất.”
Ý tứ của Mai phi, người khác đều nghe được rõ ràng, nàng có hoàng thượng là chỗ dựa, thì sợ cái gì.
Trong Ôn đức cung, những phi tần đố kỵ thì có vẻ mặt xem kịch vui, lúc trước họ vốn định rời đi, lúc này có trò hay để xem nên không cần vội, Thục phi nương nương là người tốt, đối với các nàng giống như tỷ muội còn đi, thế nhưng tiểu công chúa nghe nói rất khó đối phó, lúc hoàng thượng nạp phi đã từng ra mặt ngăn cản hoàng thượng, lần này đến, chỉ sợ không chuyện gì tốt?
Mấy người phụ nhân nhìn nhau mà cười, nhìn Tư Mã Lan Mai đang ngồ trên thượng vị mang vẻ mặt hạnh phúc, mà vẻ hạnh phúc kia quá mức lộ ra ngoài, đã làm cho mọi người ghen ghét.
Thái giám Ôn Đức cung, nghe Mai phi nương nương nói như thế, liền chậm rãi lui xuống, không bao lâu.
Thanh âm của Thái giám vang lên: “Thục phi nương nương giá lâm.”
Trong đại điện, mọi người đứng dậy, cung kính tham kiến Tây Môn Tân Nguyệt: “Tham kiến Thục phi nương nương.”
“Đứng lên đi.” Tây Môn Tân Nguyệt gật đầu một cái,thanh âm mềm mại đáng yêu vang lên, nàng ngẩng đầu lên nhìn phía Tư Mã Lan Mai, nữ nhân này thị sủng mà kiêu, thậm chí ngay cả thân thể cũng chưa từng động một chút, chỉ kiều mị cười: “Tỷ tỷ đã tới, mau mời ngồi, muội muội thân thể vô lực, không nhúc nhích được, mong rằng tỷ tỷ thứ tội.”
Tây Môn Tân Nguyệt con ngươi u ám một chút, chậm rãi ưu nhã cười: “Muội muội sâu thụ hoàng ân, hôm qua đã mệt mỏi, cứ an vị đi.”
Nói xong cũng không so đo thêm, rộng lượng ngồi qua một bên, lập tức có cung nữ đến dâng nước trà.
Chúng phi cùng nhau nhìn Thục phi, suy đoán xem Thục phi nương nương qua đây là vì chuyện gì? Theo quang cảnh trước mắt, nàng tựa hồ cũng không có tức giận với Mai phi, ngược lại còn thay Mai phi cao hứng, chúng phi không khỏi kính phục Thục phi, Thục phi nương nương quả nhiên đức độ, người không chỉ đẹp, liền lòng dạ đều tốt, trái lại Mai phi kia, mới vừa được sủng, liền thị sủng mà kiêu, Tân Nguyệt tỷ tỷ người ta đang mang long chủng cũng không có giống nàng ta, bởi vậy dưới đáy lòng mọi người đều xa lánh Mai phi ánh mắt cực kỳ khinh thường.
Lúc này, tiếng nói dịu dàng của Tây Môn Tân Nguyệt vang lên.
“Bản cung qua đây, là có chuyện muốn dặn Mai phi, tuy rằng đã được hoàng thượng ân sủng, nhưng ở trong cung hành tẩu, tuyệt đối không thể thị sủng mà kiêu, bởi vì trong cung không phải chỉ có bản cung một người, còn có hoàng hậu cùng tiểu công chúa, tiểu công chúa không đồng ý cho hoàng thượng nạp phi, sau này nếu gặp nàng các ngươi cần phải đi đường vòng, nàng không phải một người dễ đối phó.”
Tây Môn Tân Nguyệt tiếng nói vừa dứt, chúng phi liền biến sắc, không dám khinh thường, chỉ có Mai phi vẫn mang vẻ mặt lơ đễnh, không phải là một đứa bé thôi sao? Nhìn bộ dạng trịnh trọng đến kỳ lạ của Thục phi nương nương kìa, thực sự là chuyện bé xé ra to, muốn hù dọa nàng sao? Nàng không để mình bị đẩy vòng vòng đâu, gương mặt phù dung lập tức hiện lên ý cười.
“Tạ ơn tỷ tỷ đã có lòng, thế nhưng công chúa chỉ là một đứa bé, hơn nữa hoàng thượng sao lại để nàng làm càn chứ.”
Tây Môn Tân Nguyệt khóe môi câu ra tiếu ý, nữ nhân a, chỉ cần vừa bò được lên giường của hoàng đế, liền cho rằng chiếm được toàn bộ thiên hạ, nàng ta đừng quên, mẫu thân thân sinh của công chúa là hoàng hậu, hoàng hậu ở Huyền Nguyệt cũng không phải người bình thường có thể đối phó, dân gian đối với hoàng hậu rất tôn sùng, chẳng lẽ nàng cho rằng hoàng thượng sẽ vì một mình nàng, mà đắc tội với hoàng hậu sao, trừ phi hắn có thể chỉ một chiêu liền dồn hoàng hậu vào chỗ chết, bằng không tuyệt đối sẽ không làm khó nàng.
Tây Môn Tân Nguyệt ưu nhã đưa tay bưng chén trà trên bàn nhẹ nhàng uống một chút, nàng vẫn là chờ xem kịch vui đi, chỉ sợ công chúa sẽ không buông tha nàng ta.
Đang nghĩ đến nhập thần, ngoài cung vang lên thanh âm thái giám: “Công chúa giá lâm.”
Chúng phi sửng sốt, liền không tự chủ được mà đứng lên, chỉ có Mai phi vẫn ngồi trên cao không nhúc nhích, đương nhiên, Tây Môn Tân Nguyệt cũng không có động, nàng đang có mang long chủng, đương nhiên sẽ không để ý tiểu nha đầu kia, nàng khác với những nữ nhân không được sủng ái này.
Trước cửa đại điện, đi tới một bóng dáng nho nhỏ, trên đầu búi công chúa kế, trên đó cắm bảo thạch châu hoa màu hồng nhạt, làm nổi bật được khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn tươi đẹp, da thịt trắng nộn kiều diễm được như nụ hoa sáng sớm, hai mắt thật to chớp chớp, ánh mắt của nàng và lông mi cùng hoàng thượng tựa như một khuôn đúc ra, ngay cả môi cũng rất giống, hơi mỏng và có độ cong sâu, bất quá lúc này nó đang nhếch lên, cả khuôn mặt một chút ý cười cũng không có, quanh thân lóe ra lãnh khí, con ngươi âm u nàng bước tới, đi theo phía sau là một bang thái giám cùng cung nữ.
Trong lúc này tiểu nha đầu khí thế lăng người, trong tay lại cầm một cái roi ngựa màu đen, một vòng rồi một vòng quấn ở trên cánh tay của nàng, nàng giống như rất tùy ý, bất quá như vậy cũng đủ làm cho đáng lòng người ta phát run, không dám khinh thường.
“Tham kiến công chúa.”
Chúng phi cùng kêu to, Tiểu Ngư nhi ngước mắt quét nhìn những nữ nhân này một cái, ánh mắt nhất nhất lướt qua họ, cuối cùng rơi vào trên mặt của Tây Môn Tân Nguyệt, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt âm u khó hiểu, thần thái này làm cho Tây Môn Tân Nguyệt run lên, nàng cảm giác được có chút không ổn, sau đó chăm chỉ nhìn kỹ, tiểu nha đầu này lại lướt qua nàng, nhìn về phía Tư Mã Lan Mai.
“Ngươi chính là Mai phi, phi tử vừa được phụ hoàng sủng hạnh à?”
Mai phi vừa nhìn tiểu nha đầu này hỏi, chỉ lơ đễnh gật đầu: “Dạ, công chúa.”
Nàng tiếng nói vừa dứt, roi ngựa trong tay Tiểu Ngư nhi như giao long xuất thủy, đột ngột bay lên trời, cổ tay run lên, thẳng tắp đánh ra ngoài, mắt thấy roi ngựa kia muốn đánh đến trên đầu của Tư Mã Lan Mai, hù doạ nàng ta hoa dung thất sắc, sắc mặt thảm đạm không ánh sáng, thân thể động cũng không kịp động một chút, triệt để sợ choáng váng.
Bất quá roi ngựa cũng không có như ý nguyện đánh đến nàng, bởi vì giữa không trung có người đã bắt được, chính là Tây Môn Tân Nguyệt, nàng đột nhiên đưa tay lên, bắt lấy roi ngựa hòa hoãn cười rộ lên.
“Công chúa, có chuyện gì có thể từ từ nói, tại sao lại muốn động thủ? Nàng ấy là tân phi tử mới sủng hạnh của hoàng thượng.”
Tây Môn Tân Nguyệt dùng sức nắm roi ngựa, cổ tay run lên, roi ngựa bị kéo thẳng, thân thể nho nhỏ của Tiểu Ngư nhi liền bay lên trời, thẳng tắp văng ra, mượn lực nhào ra bên ngoài, quả thật Tây Môn Tân Nguyệt căn bản không có dùng nhiều sức, không nghĩ tới lại đem tiểu nha đầu này quăng ra ngoài, nên nhất thời ngây ngẩn cả người, kỳ thực nàng căn bản không có nghĩ qua, chuyện này là do Tiểu Ngư nhi muốn mượn cớ để động thủ, nên đã nương theo lực đạo phản xạ lại của nàng, mà văng ra ngoài.
Tiểu Ngư nhi bị Tây Môn Tân Nguyệt vứt ra ngoài, nhất thời thẹn quá thành giận, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, cổ tay run lên, lúc này roi ngựa lần thứ hai bay lên trời, thẳng tắp đánh về phía mặt của Tây Môn Tân Nguyệt, tiếp theo là một tiếng quát lạnh.
“Tây Môn Tân Nguyệt, tiện nhân này, lại dám đánh ta, phụ hoàng đều luyến tiếc đánh ta, ngươi lại dám đánh ta.”
Tây Môn Tân Nguyệt ngây ngẩn cả người, bên tai tiếng rít gió đã tới, thân hình nhúng một cái vội vàng né đi, nhưng những nữ nhân đứng ở bên cạnh nàng, không một ai may mắn tránh khỏi, tất cả đều trúng chiêu, mỗi lần roi ngựa quét qua, không chút nào ngoài ý muốn mỗi người đều bị đánh một cái, đau đến hoa dung thất sắc, toàn bộ di chuyển sang một bên mà trốn, roi ngựa của Tiểu Ngư nhi liên tiếp vung lên, lần này là đánh Tư Mã Lan Mai, Tư Mã Lan Mai từ trên cao đứng lên, nóng ruột chạy qua một bên, bởi vì quá lo lắng làm cho chính mình từ trên cao trượt rơi xuống, té một cái thật là chật vật, mà Tiểu Ngư nhi thấy thế liền cười ha ha. Đem điêu ngoa tùy hứng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, trên đại điện Ôn Đức cung, chúng phi trốn trái trốn phải, mà tiểu nha đầu kia thì đánh đến hưng phấn, vẻ mặt cao hứng, mang theo tiếng cười cuồng vọng thỉnh thoảng vang lên.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiết tử
- Chương 2: Trùng sinh nữ nhi Thừa tướng
- Chương 3: Đệ Nhất Đế
- Chương 4: Trầm Ngư Lạc Nhạn Chi Tư
- Chương 5: Mộc Phủ Tam Đóa Hoa
- Chương 6: Tuệ tinh hiện, phượng lâm thiên hạ
- Chương 7: Đế tâm, thận trọng
- Chương 8: Khuynh Thành Mạo, Khác Nhau Một Trời Một Vực
- Chương 9: Tứ Lạng Bạt Thiên Cân
- Chương 10: Cự hôn, chỉ nguyện tự do
- Chương 11: Bắc Tân Vương Mộ Dung Lưu Mạch
- Chương 12: Xuất phủ
- Chương 13: Chẳng qua không muốn có người chết
- Chương 14: Minh Phượng Lâu
- Chương 15: Thưởng Thức Trà Gặp Cừu Nhân
- Chương 16: Yêu Nam Thử Thật Giả
- Chương 17: Thử Công
- Chương 18: Người Đẹp Hơn Hoa
- Chương 19: Tiến Cung
- Chương 20: Kiến Giá
- Chương 21: Vui Vẻ Là Dược Rồi!
- Chương 22: Thủy Tinh Cầu Vỡ
- Chương 23: Lập Hậu Phong Ba
- Chương 24: Long Phượng Đấu
- Chương 25: Long Phượng Đấu
- Chương 26: Cung Môn Đấu
- Chương 27: Càng Gia Pháp Hầu Hạ
- Chương 28: Ân Cứu Mạng
- Chương 29: Mua Tỳ
- Chương 30: Hầu Gái Không Thấp Tiện
- Chương 31: Thứ Khách
- Chương 32: Hữu Duyên Tái Tụ
- Chương 33: Tỷ Muội Tâm Sự
- Chương 34: Lời Tiểu Thư Nói Vĩnh Viễn Là Đúng
- Chương 35: Nơi Chốn Có Huyền Cơ
- Chương 36: Âm Thầm Bảo Hộ
- Chương 37: Phụ Ái Như Tửu
- Chương 38: Thánh chỉ đến!
- Chương 39: Không Biết Tiền Đồ
- Chương 40: Thiên Hạ Kỳ Văn
- Chương 41: Trùng Thiên Một Kích
- Chương 42: Muốn Làm Kỳ Thủ
- Chương 43: Thiên Ngoại Đến Tiên
- Chương 44: Đêm Xinh Dẹp
- Chương 45: Thông Minh Quá Sẽ Bị Thông Minh Hại
- Chương 46: Cơm có thể ăn nhiều. Nói, thì nên nói ít
- Chương 47: Ngày vui vẻ
- Chương 48: Thanh La quốc thái tử
- Chương 49: Không Báo Thù Này, Thề Không Làm Người
- Chương 50: Đánh Nam An vương
- Chương 51: Công Chúa Không Thấy
- Chương 52: Hắc Y Thích Khách
- Chương 53: Canh Hai Đến
- Chương 54: Nữ Nhân Kia Ta Nhận
- Chương 55: Vô Tình Gặp Gỡ Bắc Tân Vương
- Chương 56: Kế Trúng Kế
- Chương 57: Kế Điệu Hổ Ly Sơn
- Chương 58: Kế Cao Nhất Trù
- Chương 59: Đêm Buồn Trướng, Tư Thân Nhân
- Chương 60: Tiểu Hồ Ly Khả Ái
- Chương 61: Dụng Tâm Kín Đáo
- Chương 62: Thái Hậu Nổi Giận
- Chương 63-1: Đại Hôn
- Chương 63-2
- Chương 63-3: Liễn xa bình ổn chạy tới phía trước …
- Chương 63-4
- Chương 63-5
- Chương 63-6
- Chương 63-7
- Chương 63-8
- Chương 64-1: Thái hậu thế tới hung hãn
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 64-4
- Chương 64-5
- Chương 64-6
- Chương 64-7
- Chương 65-1: Bản cung muốn thu hồi phượng tỳ
- Chương 65-2
- Chương 65-3
- Chương 65-4
- Chương 65-5
- Chương 65-6
- Chương 66-1: Lục quốc sứ thần
- Chương 66-2
- Chương 66-3
- Chương 66-4
- Chương 66-5
- Chương 67-1: Vũ khí quân sự
- Chương 67-2
- Chương 67-3
- Chương 67-4
- Chương 67-5
- Chương 67-6
- Chương 68-1: Giết gà dọa khỉ
- Chương 68-2
- Chương 68-3
- Chương 68-4
- Chương 68-5
- Chương 69-1: Nam An vương nhập ngục
- Chương 69-2
- Chương 69-3
- Chương 69-4
- Chương 69-5
- Chương 69-6
- Chương 70-1: Ném đá xuống giếng
- Chương 70-2
- Chương 70-3
- Chương 70-4
- Chương 70-5
- Chương 70-6
- Chương 71-1: Dã Tâm. Tính Kế
- Chương 71-2
- Chương 71-3
- Chương 71-4
- Chương 71-5
- Chương 71-6
- Chương 72-1: Thiên Hạ Năng Giả Cư Chi
- Chương 72-2
- Chương 72-3
- Chương 72-4
- Chương 72-5
- Chương 73-1: Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân
- Chương 73-2
- Chương 73-3
- Chương 73-4
- Chương 73-5
- Chương 73-6
- Chương 74-1: Các Hoài Tâm Kế
- Chương 74-2
- Chương 74-3
- Chương 74-4
- Chương 74-5
- Chương 75-1: Một Hòn Đá Hạ Ba Con Chim
- Chương 75-2
- Chương 75-3
- Chương 75-4
- Chương 75-5
- Chương 76-1: Tam tỷ muội đoàn kết một lòng đối ngoại địch
- Chương 76-2
- Chương 76-3
- Chương 76-4
- Chương 76-5
- Chương 77-1: Đế Tâm Khó Dò
- Chương 77-2
- Chương 77-3
- Chương 77-4
- Chương 77-5
- Chương 77-6
- Chương 78: Thưởng Hoa Yến, Tứ Hôn
- Chương 79: Hoàng Thất Gièm Pha
- Chương 80-1: Trừng Phạt Công Chúa
- Chương 80-2
- Chương 80-3
- Chương 81-1: Bắt Giữ Tần Hạo
- Chương 81-2
- Chương 81-3
- Chương 81-4
- Chương 82-1: Thiên Kim Bất Hoán
- Chương 82-2
- Chương 82-3
- Chương 82-4
- Chương 83-1: Huyền Đế Động Tâm
- Chương 83-2
- Chương 83-3
- Chương 83-4
- Chương 84-1: Sóng Ngầm Tuôn. Bắt Cóc
- Chương 84-2
- Chương 84-3
- Chương 84-4
- Chương 84-5
- Chương 84-6
- Chương 85-1: Đêm Cứu Hoàng Hậu
- Chương 85-2
- Chương 85-3
- Chương 85-4
- Chương 85-5
- Chương 85-6
- Chương 86-1: Cửu cung hoàn
- Chương 86-2
- Chương 86-3
- Chương 86-4
- Chương 86-5
- Chương 87-1: Đây Là Lần Đầu Tiên
- Chương 87-2
- Chương 87-3
- Chương 87-4
- Chương 88-1: Trừng Phạt Thái Hậu
- Chương 88-2
- Chương 88-3
- Chương 88-4
- Chương 89-1: Hoàng Hậu Phát Uy
- Chương 89-2
- Chương 89-3
- Chương 89-4
- Chương 90-1: Tội Hành Thích
- Chương 90-2
- Chương 90-3
- Chương 90-4
- Chương 90-5
- Chương 90-6
- Chương 91-1: Từng Bước Vì Cục
- Chương 91-2
- Chương 91-3
- Chương 91-4
- Chương 91-5
- Chương 92-1: Lời Đồn, Đánh Tây Môn Tân Nguyệt
- Chương 92-2
- Chương 92-3
- Chương 92-4
- Chương 92-5
- Chương 93-1: Cứu Người, Cung Tâm Sách
- Chương 93-2
- Chương 93-3
- Chương 94-1: Xuất Cung
- Chương 94-2
- Chương 94-3
- Chương 94-4
- Chương 95-1: Trừng Trị Trẻ Hư
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 95-5
- Chương 95-6
- Chương 96-1: Đông cung thái tử phi?
- Chương 96-2
- Chương 96-3
- Chương 96-4
- Chương 96-5
- Chương 96-6
- Chương 97-1: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 97-2
- Chương 97-3
- Chương 97-4
- Chương 97-5
- Chương 97-6
- Chương 98-1: Cung Yến
- Chương 98-2
- Chương 98-3
- Chương 98-4
- Chương 98-5
- Chương 99-1: Vô Tình Cốc
- Chương 99-2
- Chương 99-3
- Chương 100-1: Học Nghệ
- Chương 100-2
- Chương 100-3
- Chương 100-4
- Chương 101-1: Sinh con gái· Tiểu Ngư nhi
- Chương 101-2
- Chương 101-3
- Chương 101-4
- Chương 101-5
- Chương 102-1: Hoàng vĩ cầm thị huyết
- Chương 102-2
- Chương 102-3
- Chương 102-4
- Chương 102-5
- Chương 103-1: Xuất cốc
- Chương 103-2
- Chương 103-3
- Chương 103-4
- Chương 103-5
- Chương 104-1: Thanh Lâu kỳ quán
- Chương 104-2
- Chương 104-3
- Chương 104-4
- Chương 104-5
- Chương 104-6
- Chương 105-1: Hoa Khôi Đại Tái
- Chương 105-2
- Chương 105-3
- Chương 105-4
- Chương 105-5
- Chương 105-6
- Chương 105-7
- Chương 106-1: Lạt Sát. Vô Tình Xuất Hiện
- Chương 106-2
- Chương 106-3
- Chương 106-4
- Chương 106-5
- Chương 106-6
- Chương 107-1: Tâm Động Sao?
- Chương 107-2
- Chương 107-3
- Chương 107-4
- Chương 108-1: Nàng là mệnh của Công Tử
- Chương 109-1: Kẻ Trộm Tham Hoa
- Chương 110-1: Bố Cục Giết Người
- Chương 110-4
- Chương 110-5
- Chương 111-1: Gặp Lại
- Chương 111-2
- Chương 111-3
- Chương 111-4
- Chương 112-1: Ma nữ Tiểu Ngư Nhi
- Chương 112-2
- Chương 112-3
- Chương 113-1: Vũ Điệu Đàn Xà. Lựu Đạn Hiện Thế
- Chương 113-2
- Chương 113-3
- Chương 113-4
- Chương 114-1: Thế Lực Vũ Trang Bí Mật
- Chương 114-2
- Chương 114-3
- Chương 115-1: Đoạn Trường Tán- Mãnh Thú Hiện
- Chương 115-2
- Chương 115-3
- Chương 115-4
- Chương 116-1: Huyết Hàn · Ác Nhân Đảo
- Chương 116-2
- Chương 116-3
- Chương 116-4
- Chương 116-5
- Chương 116-6
- Chương 117-1: Hoa Hàng Tộc · Người Thần Bí
- Chương 117-2
- Chương 117-3
- Chương 117-4
- Chương 117-5
- Chương 118-1: Sinh Tử Tướng Bác
- Chương 118-2
- Chương 118-3
- Chương 118-4
- Chương 119-1: Lưu Tôn Vào Cốc
- Chương 120-1: Giải Dược
- Chương 121-1: Hồi Kinh
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 122-1: Sứ Thần
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 123-1: Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước ở Phía Sau
- Chương 123-2
- Chương 123-3
- Chương 123-4
- Chương 124-1: Liên hoàn kế. Nhất cử tam dắc
- Chương 124-2
- Chương 124-3
- Chương 124-4
- Chương 125-1: Hoàng hậu nắm giữ ấn soái
- Chương 125-2
- Chương 125-3
- Chương 125-4
- Chương 126-1: Điểm binh ra trận
- Chương 126-2
- Chương 126-3
- Chương 126-4
- Chương 127-1: Thủ chiến đại tiệp
- Chương 127-2
- Chương 127-3
- Chương 127-4
- Chương 128-1: Ai chết bởi tay ai
- Chương 128-2
- Chương 128-3
- Chương 128-4
- Chương 129-1: Đại phá Trần Đường Quan
- Chương 129-2
- Chương 129-3
- Chương 130-1: Binh bại như sơn đảo
- Chương 130-2
- Chương 130-3
- Chương 130-4
- Chương 131-1: Tuyệt sắc nguyên soái
- Chương 131-2
- Chương 131-3
- Chương 131-4
- Chương 131-5
- Chương 131-6
- Chương 132-1: Nhất thương giết ngươi
- Chương 132-2
- Chương 132-3
- Chương 132-4
- Chương 133-1: Nghi là cố nhân
- Chương 133-2
- Chương 133-3
- Chương 133-4
- Chương 133-5
- Chương 133-6
- Chương 134-1: Nguyên lai là sát khí
- Chương 134-2
- Chương 134-3
- Chương 134-4
- Chương 135-1: Kinh thành phong nguyệt
- Chương 135-2
- Chương 135-3
- Chương 135-4
- Chương 136-1: Tiến cung
- Chương 136-2
- Chương 136-3
- Chương 136-4
- Chương 136-5
- Chương 137-1: Cung biến
- Chương 137-2
- Chương 137-3
- Chương 137-4
- Chương 138-1: Chân tướng
- Chương 138-2
- Chương 138-3
- Chương 138-4
- Chương 138-5
- Chương 139-1: Giận đánh chúng phi
- Chương 139-2
- Chương 139-3
- Chương 139-4
- Chương 139-5
- Chương 140: Hoán tẩy cục
- Chương 141: Bất ly Bất khí
- Chương 142: Tây Môn Tân Nguyệt bị đánh
- Chương 143: Tâm kế động
- Chương 144: Nhất hôn chế ma
- Chương 145: Ân ái
- Chương 146: Mộng hồi kiếp trước
- Chương 147-1: Kỳ duyên có một không hai
- Chương 147-2
- Chương 147-3