Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường - Chương 16: Người Sống Sót năng lực hệ Tinh Thần
Chương trướcThập Tư ngồi xổm xuống giống như thể không nghe thấy những lời của Bạch Quân Di, cậu vươn tay ra và bứt bông hoa trên mặt đất. Bông hoa bị bứt nhanh chóng biến thành tro tàn, nhành cây gãy lại mọc trên thân cây lần nữa và nở ra một bông hoa mới.
"Anh Bạch này?"
"Sao vậy?"
"Liệu ta có thể xử lý những bông hoa này giống như những loài thực vật bình thường hay không?" Thập Tư ngắt xuống một bông hoa khác và tro tàn rơi xuống tay cậu, "Chúng có điểm đặc biệt gì không?"
Bạch Quân Di ngớ người, anh ngồi xổm xuống và đặt tay lên bông hoa một lát, những ngón tay của anh liên tục chuyển động. Dù mờ nhạt, nhưng anh quả thực cảm nhận được một chút cảm xúc truyền qua từ đó. Những bông hoa này sống dựa trên những khao khát và tinh thần của con người, và những xúc cảm của hàng chục ngàn người sẽ đút cho chúng ăn cho đến khi chúng nổ tung mới thôi.
Vậy thì... những bông hoa này có linh hồn sống sao?
"Không phải là những bông hoa ma quỷ, mà giống những con quỷ không thông minh hơn?" Thập Tư hiểu ra qua biểu cảm của Bạch Quân Di và gật đầu, "Vậy thì, anh Bạch, hãy tìm một cách để xóa sổ những bông hoa này thay vì cố gắng tìm cách để rời khỏi một sân chơi với hàng chục nghìn người trong một tiếng đồng hồ."
"Nó thực sự đơn giản như vậy sao?" Bạch Quân Di không lạc quan cho lắm, "Lửa và băng sẽ không làm gì được những bông hoa này đâu. Chúng ta sẽ phải tìm ra từng cái rễ một và tiêu diệt chúng chăng?"
Bạch Quân Di đặt những ngón tay mảnh khảnh lên cằm, và sau một lúc anh có phần lưỡng lự nói, "Dùng thuốc trừ sâu hay thuốc diệt cỏ nhỉ?"
Thập Tư có chút sững sờ, cậu ngẩng đầu nhìn Bạch Quân Di, "Thuốc diệt cỏ?"
"A, tôi chỉ đang nói vớ vẩn thôi." Bạch Quân Di mỉm cười, "Tôi đã được người chủ dạy dỗ rất nhiều khi đang chuẩn bị để mở tiệm hoa và đã bán nhiều loại thuốc diệt cỏ đó."
"Có lẽ chúng ta có thể thử nó." Thập Tư đứng lên, đẩy cô bé tới chỗ Bạch Quân Di, quay người, và quay lại vào trong nhà trong khi Bạch Quân Di ngẩn người. "Anh Bạch, trông cô bé hộ tôi trong lúc tôi đi lấy mấy thứ."
Bạch Quân Di ngây ra nhìn Thập Tư rời đi, một lúc sau anh cúi đầu và nhìn chằm chằm cô bé trong vòng tay mình. Cô bé giờ đây đã thấm mệt vì khóc, đôi mắt đỏ bừng và sưng húp cả lên. Bé con đang dần dần gật gù, và một lát sau, bé nhắm mắt lại ngủ trong vòng tay của Bạch Quân Di, vẫn hơi khóc trong giấc ngủ của mình.
Cẩn thận thả lỏng tay mình, Bạch Quân Di bất lực nở một nụ cười chua chát.
"Liệu nó thực sự sẽ có tác dụng hay là không đây? Nhưng có việc gì đó để thử đã là một tín hiệu tốt rồi."
Thập Tư quay trở lại phòng, cậu lục lọi xung quanh trong phòng ngủ của mình và cuối cùng tìm thấy một chai chất lỏng màu xanh lá cây. Thổi đi bụi bám ở trên nắp, Thập Tư cầm lấy cái chai và bước ra khỏi cửa. Bạch Quân Di đang đợi ở đó trong khi cẩn thận bế đứa trẻ. Vì cô bé đang ngủ, anh chuyển động rất thận trọng và có vẻ như anh đang sợ sẽ làm phiền cô bé.
Trong số ba Người Sống Sót cấp S, Bạch Quân Di là người dễ gần nhất. Anh từng là một giáo viên tiểu học rất yêu quý trẻ con và tử tế tới mức dường như hoàn toàn không giống một Người Sống Sót so với những người khác vẫn đang rất 'dữ dằn'.
"Đây có phải loại thuốc diệt cỏ dại mà cậu đã nói tới không?" Bạch Quân Di thì thầm hỏi, anh nhìn cái chai trong tay cậu.
Thập Tư ngồi xổm xuống, cậu lắc lắc chất lỏng trong chai, rồi cẩn thận mở nắp và đổ một chút bên trong ra. Khoảnh khắc chất lỏng kia rơi xuống đất, những bông hoa bị dính chất lỏng ấy nhanh chóng héo đi, cùng thứ chất lỏng kia lan ra như một hình tròn, và liên tục héo đi trong phạm vi đường tròn đường kính một mét.
"Cái gì?!" Bạch Quân Di thực sự rất shock, anh kinh ngạc nhìn Thập Tư, "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Tôi cũng ngạc nhiên nữa." Thập Tư nhìn khu vực đã được dọn dẹp, "Trong những năm tháng đại học, tôi có rất nhiều các sở thích, đặc biệt rất mong muốn được học về các loài thực vật. Tôi từng đi theo một vị giáo sư nông nghiệp, và khi tôi rời đi, vị giáo sư này đã đưa cho tôi công thức của một loại thuốc diệt cỏ, loại mà chưa từng xuất hiện trên thị trường trước đó. Vào lúc ấy, tôi đã cố gắng cải tiến loại thuốc diệt cỏ này và cuối cùng thì đã tạo ra cái này. Tôi đã cố sử dụng nó, và kết quả là tất cả hoa trên ban công đã chết hết chỉ sau khi đổ có một ít mà thôi. Cảm giác không đúng lắm vậy nên tôi đã thu gom và niêm phong toàn bộ chúng lại rồi."
Bạch Quân Di chớp mắt, "Điều đó có nghĩa... cậu cũng không biết tại sao nó lại hoạt động như thế ư?"
"Hmm." Thập Tư nhìn Bạch Quân Di, "Vì thứ này có tác dụng, anh có thể rải nó khắp toàn bộ sân chơi không?"
"Tôi có thể, nhưng ta chỉ có mỗi cái chai này thôi, không đủ lắm..."
Trước khi anh nói được hết câu, Bạch Quân Di nhìn thấy Thập Tư quay người, đi trở lại vào trong nhà và bê ra một thùng thuốc diệt cỏ dại.
Bạch Quân Di:...
Những người thích thực vật cũng làm một thùng to thuốc diệt cỏ homemade à?
Trans: same quét trừn:))
Bạch Quân Di không nhịn được mà bật cười khi nghĩ như vậy, anh cười và lắc đầu, đưa đứa trẻ trong vòng tay mình cho Thập Tư. Cô bé bị chuyển đi và không thoải mái nhăn trán, và một lúc sau, cô bé ngơ ngác mở mắt và thấy mình đang ở trong vòng tay của người khác. Bé giơ tay dụi mắt khi một tia sáng lấp ló bắt đầu xuất hiện.
Cô bé chớp mắt, nhìn về nơi phát ra thứ ánh sáng kia. Bạch Quân Di hiện đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, toàn thân anh đang tỏa ra ánh sáng vàng, hai đôi cánh bằng ánh sáng vươn ra từ lưng anh, với một vẻ đẹp như thể đến từ một câu chuyện cổ tích vậy.
Thuốc diệt cỏ trên mặt đất dần dần nổi lên, chúng lơ lửng xung quanh Bạch Quân Di, và chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra rằng tất cả chỗ thuốc đều đang bị điều khiển bởi Bạch Quân Di.
Cô bé nhìn anh, một giọng nói trong trẻo và thơ ngây cất lên, "Anh ơi, anh là thần à?"
"Không, anh không phải là thần." Bạch Quân Di dịu dàng đáp, "Nếu như thực sự có thần, thì anh trai đang bế em mới là thần kìa."
Cô bé có chút ngây ra nhìn anh, rồi ngẩng đầu lên nhìn người anh trai đang bế mình. Mái tóc được nhuộm trắng của Thập Tư đang tung bay trong gió, mặc dù chân tóc cậu đã mọc đen rồi. Cậu không nói gì, cũng không thừa nhận, mà chỉ im lặng quan sát trong khi Bạch Quân Di bay lên trời với những hóa chất kia.
Suốt quãng đường tới trung tâm, tia sáng lấp ló khiến đã cho mọi người để ý thấy anh trong không trung.
Anh duỗi tay, và crack, âm thanh tiếng kính vỡ vang lên, những chấm bột vàng lẫn với chất lỏng màu xanh lá trong tức khắc được rải khắp mọi hướng giống như một cơn mưa nhẹ rơi trên mặt đất.
Vẫn có những người tỉnh táo nhận ra anh ấy, họ chỉ lên bầu trời và hét 'Thần Ánh Sáng'. Đôi mắt của họ tràn ngập sự kinh ngạc và đôi nét phấn khởi. Có những tín đồ cuồng tín đã sớm quỳ trên mặt đất để chiêm ngưỡng Thần Ánh Sáng. Họ đồng loạt hò reo từ 'Ánh Sáng', đôi mắt của họ chứa đầy lòng sùng bái, chảy cả nước mắt vì Vị Thần Chân Ái của mình.
Vào khoảnh khắc những bông hoa tiếp xúc với chất lỏng kia, chúng lập tức trở nên héo tàn; những bông hoa đỏ mềm mại nhanh chóng biến thành tro tàn và ngừng mọc lên, và mọi người xung quanh như được tái sinh lần nữa.
"Thần Ánh Sáng!" Mọi người hò reo tên của anh ấy.
Thập Tư ôm cô bé và nhìn vào ban công của mình, nơi những bông hoa hướng dương đang từ từ héo dần và rơi xuống, những cánh hoa rơi xuống mặt đất, chỉ còn lại một chút màu vàng héo úa, và với những chậu cây còn lại, ngoại trừ chiếc chậu trống, thì những bông hoa héo che phủ cả chậu cây, nhìn trông đặc biệt lụi tàn.
"Anh ơi, anh là thần à?" Giọng nói thơ ngây của cô bé vang lên bên cạnh Thập Tư, người chậm rãi cúi đầu và khóa tầm mắt với cái nhìn chằm chằm ngây thơ của cô bé.
Vào lúc ấy, mọi người đều đang hò reo 'Thần Ánh Sáng', chỉ trừ có một cô bé, người đang túm lấy tay áo của Thập Tư và hỏi cậu với một khuôn mặt tràn đầy mong chờ rằng cậu có phải hay không là một vị thần.
"Anh không phải là thần." Thập Tư vỗ nhẹ vào vai cô bé, "Sẽ không còn điều khủng khiếp nào xảy ra đâu, nếu như em buồn ngủ, em có thể ngủ một lát đi."
Cô bé tươi cười, nhắm mắt và dụi thật mạnh vào vòng tay của Thập Tư.
Cậu không thừa nhận cũng không thành vấn đề, dù sao thì bé cũng biết rồi, anh trai này chắc chắn là một vị thần!
Ở một góc của sân chơi, Gian Niệm giẫm lên lưng của một Người Sống Sót, người đang liên tục xin xỏ và khóc lóc, trong khi cố gắng vùng vẫy bò ra. Chân của Gian Niệm mạnh mẽ đè xuống, Người Sống Sót kia phát ra một tiếng thét kinh hoàng, thế rồi không còn dám cử động nữa. Một thứ mùi của nước tiểu thoang thoảng bốc lên. Hắn ta đã sớm sợ hãi đến mức tiểu cả ra quần rồi.
Đây cũng chính là Người Sống Sót đã mang sân chơi về và giấu chuyện đó với công chúng.
Gian Niệm vươn tay ra, một chấm sáng vàng với chút chất lỏng màu xanh lá rơi trên lòng bàn tay của hắn. Gian Niệm quan sát ánh sáng vàng biến mất, khẽ nhướng mày.
"Quái thực sự."
"Nếu như chúng ta có thể ra được khỏi nơi này, thì việc một 'cơn mưa' đã được tạo ra như thế nào không phải là vấn đề gì đâu." Tịch Lâu ngồi trên bức tường bên cạnh hắn và lật qua cuốn sách ngoại ngữ mà cậu bé đã mang đến.
Gian Niệm chậc miệng, "Nhóc con, sao nhóc lại theo anh mày đến đây? Nhóc chán à? Biến đi."
"Không, có rất nhiều người ở đây, anh ra tay chẳng nhẹ nhàng gì cả, và anh sẽ trực tiếp bị ghi vào sổ đen bởi Đơn Vị Đặc Biệt nếu như anh sơ suất làm một người bị thương đấy." Tịch Lâu điềm tĩnh tiếp tục lật một trang sách, đôi mắt của cậu bé liên tục nhìn chằm chằm vào đoạn văn.
"Đây ở trong sổ đen hay không thì liên quan gì đến nhóc?"
"Anh trai tôi là người đã nhờ tôi đến đây."
Gian Niệm đột ngột ngậm miệng, hắn nhìn chằm chằm Tịch Lâu, và sau một lát nhấc chân ra khỏi Người Sống Sót kia, "Thập... Thập Tư là người đã bảo nhóc đến? Cậu ấy lo lắng cho mình ư?"
"Không, anh ấy chỉ là nghĩ anh sẽ gây chuyện xấu làm liên lụy đến anh ấy mà thôi."
Không may là, Gian Niệm đang không ở trong trạng thái lắng nghe ai nói cả, hắn cúi đầu xuống. Tịch Lâu không biết anh ta đang nghĩ gì nhưng cậu bé có thể nghe thấy hắn đang nhỏ giọng thì thầm. Thính giác rất tốt của cậu bé giúp cho cậu nghe được những lời của Gian Niệm to và rõ ràng.
"Cậu ấy lo lắng cho mình ư? Đã bảo rồi mà, mặc dù cậu ấy đối xử rất tệ với mình, cậu ấy vẫn thích mình! Cậu ấy thích tỏ vẻ ngạo nghễ ư? Hay cậu ấy... chỉ là không thể thay đổi cách xử sự của mình mà thôi? Tuyệt vời! Cố thêm một chút nữa, chúng ta chắc chắn sẽ lần nữa bên nhau thôi!"
Tịch Lâu cố ép mình không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm hắn ta. Cậu bé nhặt lên một cục đá và ném thẳng nó xuống, cục đá va mạnh vào đầu của Người Sống Sót đang cố gắng bỏ trốn. Người Sống Sót kia co giật hai lần và bất tỉnh nhân sự hoàn toàn.
Ở một diễn biến khác, bên ngoài sân chơi, Người Sống Sót với năng lực hệ Tinh Thần được phái đến bởi phía trên cuối cùng cũng tới, gương mặt của cô rất nghiêm nghị, và cô trực tiếp cởi bỏ đôi găng tay của mình ngay khi đến.
"Đây là Người Sống Sót với năng lực hệ Tinh Thần sao ạ?" Hạ Lạc Vũ thì thầm hỏi Ninh Dương Tắc.
Ninh Dương Tắc gật đầu, "Từ Nghệ Diêu, cô ấy cũng là một Người Sống Sót rất nổi tiếng, và là Người Sống Sót cấp A duy nhất ở Tổ năng lực hệ Tinh Thần. Sau khi trở lại tôi chưa từng nghe về cổ. Tôi đã không nghĩ sẽ gặp cô ấy ở đây bây giờ."
Lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, Từ Nghệ Diêu thử đặt tay mình lên trên bức tường ngoài của sân chơi.
Cô là một Người Sống Sót với năng lực hệ Tinh Thần, nhưng đối với cô, năng lực này lại đem đến rất nhiều rắc rối; những cảm xúc kia sẽ bị động chảy vào bên trong tâm trí và khiến cho cô gặp những thương tổn tương tự, vậy nên Từ Nghệ Diêu phải đeo một đôi găng tay đặc biệt để tránh tiếp xúc nhiều nhất có thể. Nhưng bây giờ, sân chơi đã bị cô lập quá gắt gao cho nên cô phải cởi bỏ đôi găng tay ra để thử và tiếp cận thông tin bên trong.
Nặng nhọc thở ra, Từ Nghệ Diêu nhắm mắt lại để cảm nhận nỗi đau đem đến với cô bởi phía bên trong của sân chơi. Nếu như nó là một sân chơi hệ Tinh Thần, vậy thì những điều đến từ nơi này chắc chắn toàn bộ đều khốn khổ nhỉ.
Cô đã sẵn sàng rồi!
Như thể linh hồn cô đi xuyên qua bức tường, Từ Nghệ Diêu cuối cùng cũng cảm nhận được mặt đối diện của nó, thế nhưng khoảnh khắc tiếp theo, những tiếng reo hò dữ dội trực tiếp xung kích tinh thần cô. Cô dường như nghe thấy phía bên kia đang hò reo với niềm hân hoan cực độ. Chẳng phải những người bên trong đang hoàn toàn bị thao túng bởi sân chơi này hay sao? Họ không phải đều là những người bình thường ư? Từ Nghệ Diêu cau chặt mày, thế nhưng cô không từ bỏ và tiếp tục thăm dò phía bên trong.
Ngay lúc đó, cô đột nhiên mở bừng mắt và bị đẩy lùi lại, gương mặt cô mang theo nỗi hoài nghi.
"Cô Từ?!" Ninh Dương Tắc vội vã bước tới, "Có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì sao?"
"Không..." Từ Nghệ Diêu nhanh chóng lắc đầu, "Nó là cảm giác của sự an toàn."
"Gì cơ?"
Từ Nghệ Diêu nhăn mặt và giữ hai huyệt thái dương. Sau khi gạt đi tất cả những tiếng hò reo phiền phức kia, cô đột nhiên cảm nhận được một cảm giác của sự yên lòng trong một linh hồn thuần khiết và thơ ngây. Cô thậm chí còn có thể nghe thấy nhịp tim của cô bé ấy. Cô bé nói: Anh trai chắc chắn là một vị thần!