Engraw: Exiled Rebels
Trans+Editor: JfourRVS⁷
(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)
Happy Christmas các thím *insert nụ hun nồng thắm của tui*
(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)
Toàn bộ thế giới đã biến thành một màu trắng xóa, trắng đến mức lóa mắt khiến cho người ta nghi ngờ nếu như ở lại đây thêm lát nữa thì có khi họ sẽ bị mù tuyết(*) chưa biết chừng.
(*)Mù tuyết: là chứng mất thị lực tạm thời, đau đớn do tiếp xúc quá nhiều với tia UV của mặt trời. Mù tuyết có thể xảy ra ngay cả khi không có tuyết. Sở dĩ gọi là mù tuyết bởi tuyết có độ phản xạ cao của bức xạ cực tím.
Thập Tư vô thức vươn tay che mắt, thế nhưng không chỉ có phía trước cậu, mà toàn bộ khu vực xung quanh và đến cả bầu trời cùng mặt đất đã hoàn toàn trắng xóa. Màu trắng này cùng màu trắng thông thường không giống nhau, khiến cho người ta bối rối, và Thập Tư phải ngẫm nghĩ tầm một phút trước khi cuối cùng cũng xác định được loại cảm giác này là gì.
Nó là một căn phòng bệnh viện, hay một phòng phẫu thuật lạnh lẽo, hay một khung cảnh đám tang trang nghiêm.
Nó là thứ mùi của cái chết.
"Người đã mơ là Gian Niệm ư?" Người đàn ông mở to mắt một cách khó tin.
Tất cả các cột đất đã biến mất, và chỉ có thứ ánh sáng lóa mắt cùng chưa đến ba mươi người là vẫn còn ở trong sân chơi. Họ sợ hãi nhìn xung quanh, với khuôn mặt kinh hãi và hoảng sợ, đồng thời, cũng có những người đã ngã xuống mặt đất, máu của họ trở nên có chút nổi bật trên nền trắng này.
"Không, không đúng! Chuyện này là hoàn toàn không đúng!" Người đàn ông tức lên, "Tôi đi vào đây là để an toàn thoát ra khỏi sân chơi, trước đó cũng chẳng có ai nói những người mà đáng lẽ ra sẽ bảo vệ tôi lại trở thành kẻ địch cả!"
"Bình tĩnh đi." Giọng của Thập Tư không hề bị dao động, "Đây không phải điều tệ nhất có thể xảy ra đâu, anh... thưa?"
"Tên tôi là Vận Lai," Đôi mắt của người đàn ông mở to, "Đây không phải là kịch bản xấu nhất ư? Tên Gian Niệm đó là một Người Sống Sót cấp S đấy, cậu ta giờ đã như thế này, rõ ràng cậu ta sẽ trở thành kẻ địch của chúng ta, nếu cậu ta muốn tấn công thì chúng ta cũng không thể chống lại cậu ta được!"
Thập Tư bình tĩnh đứng tại chỗ, "Đây là một giấc mơ."
"Gì cơ?"
"Bởi vì là một giấc mơ, phải có cách nào đó." Thập Tư đi về phía trước, tới trung tâm của không gian trắng, nơi thân ảnh màu trắng trước đó đã biến thành đen, nó đang đứng một cách nổi bật như một tác phẩm điêu khắc màu đen vậy. "Vì Gian Niệm đã bị chọn làm chủ nhân giấc mơ, sân chơi này cũng sẽ dựa theo tâm trí của cậu ấy, vậy nên miễn là biết được cậu ấy nghĩ như thế nào, chúng ta sẽ ổn thôi."
Vận Lai nhìn Thập Tư một cách phức tạp, "Cậu là muốn nói mình biết được suy nghĩ của Gian Niệm sao?"
"Có lẽ?" Thập Tư hờ hững đáp, "Cậu ta đã biến mất trong ba năm, có khả năng cậu ta đã thay đổi trong ba năm đó."
Mặc dù Vận Lai cảm thấy nó rất mạo hiểm, nhưng bây giờ không có cách nào khác. Hiện người mơ đã được tìm ra, người mơ cũng đã tỉnh dậy, thế nhưng sân chơi lại không biến mất. Càng ngày càng kì lạ, thế cuối cùng, bọn họ phải thoát ra như nào đây? Anh không nghĩ ra được gì cả, và hiển nhiên, anh không phải là người duy nhất nghĩ như vậy.
Nếu như có thể sống sót thoát ra ngoài, anh nhất định sẽ khấu trừ một nửa số tiền lương của Gian Niệm!
"Thập Tư?" Dường như cuối cùng cũng tỉnh giấc từ nỗi sợ cái chết, Nhất Minh Chí đang ngồi đờ đẫn trên mặt đất. Nhất Minh Chí không rời khỏi công ty ngay lập tức sau khi kí giấy tờ, mà đã bắt đầu đi tìm kiếm công việc khác. Chuyện đơn giản chỉ là, công ty mà anh thích nằm ở gần đây, và vì giấy tờ nghỉ việc đã được xử lý xong, nên anh đã tới công ty này để phỏng vấn, và nếu như may mắn, thì anh sẽ có thể bắt đầu công việc vào đầu tháng tới.
Ai mà nghĩ được rằng khi mà anh đang rời khỏi công ty thì cả thế giới bỗng nhiên biến đổi, bầu trời không còn trong xanh, mà bị che lại bởi một màn sương đen dày đặc, công viên trở nên tối đi, như thể đây là một buổi tối nhiều mây vậy, hơn thế nữa, có những chiếc lồng chim với đủ mọi kích cỡ trôi nổi ở trên không trung.
Một sân chơi.
Đây là điều đầu tiên Nhất Minh Chí nghĩ đến, thế rồi anh gần như mềm nhũn cả chân. Tất cả mọi người đều biết rằng sân chơi có tỉ lệ tử vong rất cao. Dù cũng có ghen tị với những Người Sống Sót sở hữu năng lực đặc biệt kia đấy, nhưng anh không muốn dùng tính mạng của mình để đổi lấy một cái như thế đâu!
Sau đó anh bước vào trong với nỗi sợ hãi cùng bi quan, thế nhưng cuối cùng anh lại gặp phải cái bóng trắng ấy và suýt bị giết chết.
"Anh ổn chứ?" Thập Tư quỳ xuống, "Anh có bị đau không?"
"Anh ổn." Nhất Minh Chí lắc đầu, trông vô cùng sợ hãi với đôi môi trắng nhợt, "Vừa rồi cậu là đang nói về Gian Niệm sao?"
Thập Tư không trả lời, bây giờ trả lời hay không cũng không có khác biệt gì, Gian Niệm đã bị chọn trở thành người mơ, điều này đã được xác nhận. Thân phận Người Sống Sót cấp S của hắn vào thời điểm này không giúp ích được gì dù chỉ là một chút, mà thậm chí trở thành nguồn cơn hoảng loạn của mọi người nơi đây.
Nếu bọn họ muốn trở thành kẻ địch với hắn ta...
"Lần trước cậu đã nói nó chỉ là trùng hợp, nhưng chắc chắn người mà forum đã nói đến thực sự là cậu ta." Nhất Minh Chí nhắm mắt lại, anh nở một nụ cười miễn cưỡng, chỉ là gương mặt tái nhợt cùng bàn tay run rẩy của anh khiến cho nụ cười này trông có chút khó coi.
"Em chỉ không muốn các anh lo lắng." Thập Tư giúp Nhất Minh Chí đứng lên, "Dù có thế nào, người bạn thuở nhỏ lớn lên cùng em lại là một Người Sống Sót cấp S đã trở về từ vô hạn lưu giới, đa số mọi người sẽ hoảng loạn khi họ nghe chuyện ấy, không phải sao?"
Nhất Minh Chí mỉm cười và lắc đầu, "Ừm." Anh đặt tay lên ngực mình, nặng nề thở ra, bởi vì nỗi sợ hãi của anh vẫn chưa lắng xuống, "Sau tất cả, truyền thuyết về Gian Niệm rất đáng sợ, nếu như đột nhiên không hay không biết mà gặp phải cái người khủng khiếp này, thì dù thế nào đi nữa người ta cũng sẽ sợ hãi. Nếu là anh, anh cũng sẽ lựa chọn giấu chuyện ấy đi."
Nhất Minh Chí hơi nhấn mạnh ngực mình, cau mày dữ dội.
Thập Tư nhìn anh, "Anh sao vậy?"
"Anh... Anh không biết." Nhất Minh Chí mở bừng mắt, anh khó nhọc hít thở, thế nhưng lại càng ngày càng thở không nổi, "Đột nhiên, ngột ngạt quá, không thở được... Tim... Đau quá."
Vừa dứt lời, Nhất Minh Chí há miệng và mở to mắt, tiêu cự nhìn về phía trước, đôi mắt anh trở nên trống rỗng, và giây tiếp theo, bịch, anh ta trực tiếp ngã mạnh xuống mặt đất.
Vận Lai mở to mắt, vô thức lùi lại hai bước, giọng nói tràn đầy hoảng loạn, "Anh ta sao vậy?!"
Đồng loạt, những tiếng bịch giống hệt nhau vang lên phía sau anh, vậy nên Vận Lai quay người lại để nhìn ra đằng sau. Có đến gần mười người giống Nhất Minh Chí đã ngã xuống mặt đất. Tình huống quái dị này khiến cho da đầu Vận Lai tê cóng, anh ta muốn tìm một nơi để chốn, thế nhưng lại phát hiện ra rằng ở đây không có nơi nào có thể chốn được cả, chỉ có độc một không gian trắng mà thôi.
Thập Tư ngồi xổm xuống để kiểm tra hơi thở của Nhất Minh Chí, thế rồi cậu dứt khoát và ngay lập tức bắt đầu thực hiện CPR(*) cho anh.
(*)CPR: Hồi sức tim phổi hay hồi sinh tim phổi là một quy trình cấp cứu kết hợp giữa ép tim trong lồng ngực và thông khí nhân tạo (thổi ngạt), được sử dụng để cứu sống một người đã ngừng thở hoặc tim ngừng đập.
"Cậu đang làm gì đấy? Anh ta đã chết rồi!" Vận Lai bước qua và kéo cổ áo của Thập Tư, "Mấy người đó đã chết rồi!"
"Vẫn chưa chết." Thập Tư không dừng các hành động của mình, "Nếu như có đủ thời gian, anh ấy vẫn có thể được cứu."
"Cái gì?" Vận Lai ngơ ngác nhìn cậu.
Thập Tư không trả lời, cậu chỉ liên tục thực hiện kĩ thuật sơ cứu khá cơ bản trong một phút, hai phút..., và sau phút thứ năm Vận Lai nghe thấy một tiếng ho, và Nhất Minh Chí, người đã mất hơi thở của mình, mở mắt. Anh ta trông có vẻ vẫn đang gặp khó khăn trong việc hít thở, thế nhưng việc anh ta có thể tự thở được đã là tốt lắm rồi.
"Còn sống ư?" Vận Lai kinh ngạc nhìn Nhất Minh Chí, "Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?"
"Anh ấy đã bị đau tim." Thập Tư lau đi những vệt mồ hôi trên trán mình.
"Người đồng nghiệp này của cậu bị bệnh tim ư?"
"Không hẳn, không được để một bệnh nhân có bệnh về tim làm hướng dẫn viên đâu, đặc biệt kiểu hướng dẫn viên như chúng tôi phải đi bộ rất nhiều." Thập Tư ngồi trên mặt đất và thở ra, "Người có vấn đề về tim là Gian Niệm."
Thập Tư liếc một cái về phía thân ảnh màu đen. Giống với Nhất Minh Chí, có những người đã ngã xuống đất, và những người còn lại thì đang la hét trong sợ hãi. Nếu như không được sơ cứu, thì sau khi trải qua một cơn đau tim phần lớn chắc chắn sẽ tử vong. Một khi chức năng tim phổi của con người ngừng lại trong hơn mười phút, thì người ấy về cơ bản là đã chết, kể cả nếu phép màu có xảy ra, não bộ cũng sẽ gặp phải tổn thương vĩnh viễn bởi vì thiếu khí oxy.
Cho đến giờ không có ai chết ở trong sân chơi, hay nói đúng hơn là họ vẫn chưa chết.
"Ý của cậu, là tất cả những người này đã ngã xuống bởi vì một cơn đau tim sao?" Giọng của Vận Lai kinh ngạc cất lên, "Và lí do đơn giản là vì Gian Niệm có vấn đề về tim?"
"Đây là giấc mơ của Gian Niệm, điều gì cũng là có thể."
Vận Lai không nhịn được mà nhìn cái người đang đứng ở giữa không gian trắng xa xa. Thân ảnh màu đen với gương mặt của Gian Niệm đứng đó như một hình ảnh tĩnh. Nếu như không phải vì những người đang ngã xuống này, Vận Lai thậm chí sẽ coi hắn ta là hình nền kìa. Là một chủ nhân giấc mơ, Gian Niệm đã mơ thấy hắn gặp phải một cơn đau tim sao?
"Những thứ như giấc mơ là rất đặc biệt, nó là điều mà ta không thể dự đoán trước được, và có những người còn không mơ." Thập Tư để Nhất Minh Chí nằm thẳng ra nhằm làm dịu đi cơn khó thở của anh, họ hiện vẫn chưa thể thoát ra khỏi sân chơi, và Nhất Minh Chí chưa thể nhận điều trị kịp thời, đã vậy thì cậu chỉ có thể cố gắng làm dịu đi các triệu chứng mà thôi.
"Bởi vậy thay vì là giấc mơ của Gian Niệm, đây là những kí ức của Gian Niệm." Thập Tư ngẩng đầu để nhìn thân ảnh màu đen, "Cậu ta đã từng như thế này một lần rồi."
Vào lúc đó, Gian Niệm mới chỉ có 13 tuổi, và hắn chỉ có một người bạn, là Thập Tư. Hắn thường đợi ở xung quanh trường chờ Thập Tư về, và sự chờ đợi này đã kéo dài trong một tháng cho tới ngày hôm đó, khi mà Thập Tư bước ra khỏi cổng trường và trông thấy, Gian Niệm đột nhiên gục xuống. Hắn của lúc ấy vô cùng nhợt nhạt đến mức thậm chí còn không thể đứng lên nổi vì cơn đau thắt ngực cùng khó thở dữ dội, và lúc Thập Tư chạy tới nơi thì hắn đã ngất đi rồi. Hắn đã có thể thoát khỏi nguy hiểm, bởi vì đang mang theo thuốc đặc trị cùng mình.
"Ra là thế." Vận Lai đột nhiên nhận ra, "Vậy điều đó có nghĩa là những kí ức sinh động nhất của Gian Niệm đang bị tái dựng lại ngay bây giờ sao? Nhưng mà, không phải cậu là một hướng dẫn viên du lịch à?" Vận Lai nhìn Thập Tư, "Tại sao cậu sơ cứu chuyên nghiệp vậy?"
"Tôi đã được huấn luyện." Nhất Minh Chí vẫn chưa lấy lại được nhận thức, vậy nên Thập Tư đứng lên sau khi chỉnh tư thế cho anh đàng hoàng, "Tôi là một hướng dẫn viên du lịch, không hẳn giống với các hướng dẫn viên du lịch bình thường, khu vực chúng tôi vốn đảm nhiệm trước đây có chút khó khăn hơn, vậy nên chúng tôi phải mang theo các loại thuốc cùng mình và học sơ cứu."
Vận Lai, người không hiểu công việc của một hướng dẫn viên, không đào sâu hơn vào chuyện ấy nữa. Với anh ta, việc Thập Tư biết sơ cứu là điều có lợi, như cách cậu có thể cứu Nhất Minh Chí ngay tại chỗ, vậy có lẽ cậu cũng có thể cứu anh ta trong tương lai.
"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?" Vận Lai hỏi Thập Tư.
Trong tình hình hiện tại, nếu như nhận định của Thập Tư là đúng, vậy thì người biết rõ Gian Niệm nhất ở trong sân chơi chắc chắn là cậu. Họ là những người bạn thời thơ ấu đã lớn lên cùng nhau, và thậm chí có lẽ còn có một mối quan hệ sâu hơn nữa kìa, thế nhưng anh chưa từng nghĩ rằng lại có lúc mà ta phải dựa vào những kí ức của nhau như thế này.
Nếu như có thể sống sót thoát ra, một nửa số tiền lương mà Gian Niệm mất đi sẽ được đưa cho Thập Tư.
"Tôi không biết, tôi không phải là một Người Sống Sót, vậy nên tôi không thể làm gì liên quan tới sân chơi cả." Thập Tư đứng đó, và liếc nhìn Gian Niệm người cũng đang đứng đó, "Có lẽ chúng ta có thể đợi một chút."
"Đợi ư?"
"Đợi cho Gian Niệm thực sự tỉnh dậy." Giọng nói của Thập Tư điềm tĩnh, "Cậu ta hẳn vẫn đang ngủ."
Vận Lai đi tới đi lui từ bên này sang bên kia, trong bộ com-lê có phần bị cọ xơ và nhăn nhúm, "Chúng ta cần làm gì để khiến cậu ta tỉnh dậy đây?"
"Tôi không biết."
Đây không phải là hoàn toàn không có tiến triển sao?
Nhất Minh Chí liên tục ho trên mặt đất, đau đớn vì khó thở, tay của anh co giật vung vẩy, điều này chỉ khiến cho anh nhanh bị nghẹt thở hơn mà thôi, vậy nên Thập Tư nhanh chóng cúi xuống để ghì tay anh ta xuống. Vận Lai cau mày với họ, và sau một lúc anh bước qua để giúp Thập Tư ghì chặt tay Nhất Minh Chí.
Vận Lai không phải là một người tàn nhẫn, trái lại, danh tiếng của anh ta vẫn luôn rất tốt, vì có thể bền bỉ nhấn đầu mấy người anh em ngoài giá thú kia xuống, năng lực và danh tiếng của anh ta là có thể tin được.
Sau cơn hoảng loạn ban đầu, Vận Lai dần dần bình tĩnh lại.
Những người bị đau tim đang hoàn toàn bất động, chỉ có người này là được cứu bởi những nỗ lực của Thập Tư. Để giữ cho một người còn sống là rất khó khăn, vậy nên họ không thể để anh ta chết lần nữa được.
Vì Thập Tư nói rằng họ chỉ có thể đợi, họ sẽ đợi, không thì chẳng lẽ kêu họ đi tấn công Gian Niệm chắc? Hắn ta là một Người Sống Sót cấp S đấy.
Thập Tư quan sát Nhất Minh Chí với một ánh mắt điềm tĩnh. Phong thái điềm tĩnh của cậu khiến cho Vận Lai thả lỏng được đôi chút, Thập Tư là một người kì diệu, thế nhưng trạng thái này có lẽ cũng là một điều tốt. Ít nhất anh có thể duy trì trạng thái có lý trí và điềm tĩnh lạ thường trong bất kì hoàn cảnh nào, dù nó nghe có chút không-giống-người-bình-thường.
Vận Lai cảm thấy nhẹ nhõm khi Nhất Minh Chí, người đang nằm trên mặt đất, dần dần bình ổn lại. Anh vừa định mở miệng, thì khoảnh khắc tiếp theo, anh nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt, và Vận Lai thậm chí không thể phản ứng lại.
"Thập Tư! Cẩn thận!"
Trước khi Thập Tư có thể quay người, một vật cứng va vào đầu cậu, lực mạnh khiến cho Thập Tư trực tiếp ngã xuống mặt đất. Nơi cậu bị thương trước đó lại nứt ra lần nữa, máu nhanh chóng thấm qua miếng băng y tế trên trán của cậu.
Thập Tư vừa vặn đứng lên từ mặt đất thì nghe thấy tiếng bước chân đến từ đằng sau.
"Ha ha ha ha ha! Có vẻ đến cả Chúa cũng đang giúp đỡ tao thì phải!" Tăng Nhậm nở một nụ cười the thé chói tai, "Tuyệt vời làm sao khi mà cái thằng đó đã bị chọn làm chủ nhân giấc mơ và biến thành một con quái vật! Mày không bị đau tim, phải không? May thật đấy, thế nhưng không sao, đưa cho tao vận may của mày và ngoan ngoãn chết thay tao đi!"
Thập Tư lau đi máu trên mặt mình, đôi mắt tối của cậu thậm chí không ánh lên một chút cảm xúc nào, không hề có căm ghét hay sợ hãi, như thể cậu chỉ đang nhìn vào không khí vậy.
"Chống cự cũng vô ích thôi." Tăng Nhậm cười và nâng bát quái của gã lên, "Khế ước đã được thành lập! Vận may của mày giờ đã là của tao rồi!"
Thập Tư không nói gì, cậu thậm chí còn không có bất kì biểu cảm nào. Bầu không khí kì lạ đến mức độ ngượng ngùng, Tăng Nhậm không nhịn được mà ngừng cười, gã nhìn Thập Tư với vẻ kì lạ trên khuôn mặt, "Mày không sợ à?"
"Đương nhiên là không." Thập Tư phát biểu cảm nghĩ.
Đôi mắt của Tăng Nhậm mở to, "Gian Niệm không nói cho mày biết tao là ai à?!"
"Kẻ Báo Hung." Thập Tư khẽ nheo mắt, "Một kẻ báo hung sử dụng các đạo cụ trong tay mình để tráo đổi vận may với người khác, khiến cho tất cả những người đã bị tráo đổi vận may thiệt mạng trong sân chơi, phải không?"
"Thế... thế thì tại sao mày lại..."
Nhanh chóng tiến hai bước về phía trước, vào khoảnh khắc mà Tăng Nhậm mất cảnh giác, Thập Tư đá một cước lên cao và trực tiếp đá bay cái bát quái trong tay của Tăng Nhậm. Món đạo cụ ấy đáp đất với một tiếng ầm vụn vỡ, một mảnh ở phần cạnh của bát quái thậm chí đã vỡ xuống, trong khi Vận Lai người đang ở phía trước Nhất Minh Chí mở to mắt.
Chuyện quái gì vậy?!
"Dường như mày chưa từng nghĩ đến chuyện đối thủ của mình sẽ tấn công lại." Thập Tư quay người và hạ một cú đá khác. Tăng Nhậm hoàn toàn không thể phản ứng lại và bị đá vào bụng. Gã ta lùi lại về sau ba bước trước khi lăn xuống đất ôm bụng mình.
"Khụ, khụ." Tăng Nhậm đang lăn lộn trên mặt đất trong khi ôm lấy bụng, khuôn mặt gã trắng bệch, và cỏ vẻ gã ta đang quá đau để có thể đứng dậy.
Vận Lai vội vã đứng lên, "Thập Tư?!"
"Không sao đâu." Thập Tư lau máu trên trán mình, "Gian Niệm từng thường xuyên bị bắt nạt khi cậu ấy còn nhỏ, và tôi đã luôn giúp cậu ta đuổi mấy kẻ bắt nạt đi."
Ai mà tưởng tượng được rằng Thập Tư, một người nhìn có vẻ yên lặng và ôn hòa, thực ra lại là một tên bạo lực hồi đi học cơ chứ?
Thế nhưng cũng phải, Gian Niệm là một người đã bị những tên đồng trang lứa với hắn bắt nạt, mà Thập Tư lại là người bạn duy nhất của hắn. Cậu ấy không hề lo lắng về việc những đứa nhóc kia sẽ đối xử với cậu như là một kẻ địch, điều này chỉ có thể có nghĩa là Thập Tư rất đáng sợ trong tim của những nhóc đồng trang lứa kia, bởi vậy mà cậu có thể không chút sợ hãi làm bạn với Gian Niệm.
"...Dù mày phản kháng, thì đã sao chứ?" Tăng Nhậm nằm trên mặt đất, giọng của gã vụn vỡ, đi cùng là tiếng cười và những tiếng khóc đau đớn, nghe rất méo mó và kinh khủng, "Khế ước... đã được thành lập... và mày không thể làm gì về chuyện đó cả... sớm... sớm thôi mày sẽ chết... và tao... sẽ sống!"
Thập Tư bước qua để nhặt bát quái trên mặt đất lên, dù một góc đã bị vỡ nát, thế nhưng cốt lõi của nó trông không có vẻ là đã bị tác động. Ngay lúc ấy, một giọt gì đó nho nhỏ mát mát rơi xuống tay của Thập Tư, vì thế cậu nhìn chằm chằm vào những hạt mưa trên tay mình, và một lúc sau cậu nhìn lên. Từ trên bầu trời màu trắng, mưa bắt đầu trút xuống.
"Cái gì vậy? Đau! Đau quá!"
"Lạnh quá, đau quá! Cứu! Ai đó cứu với!"
"A!"
Những tiếng hét vang lên từ mọi hướng, và khi Thập Tư nhìn xung quanh, trong phạm vi xa nhất mà tầm mắt cậu có thể nhìn, mọi người đang gào lên trong đau đớn, trong khi cố gắng tránh khỏi những hạt mưa này như những con vật đang chạy trốn một thảm họa. Cậu nhìn thấy Vận Lai cởi bỏ bộ com-lê của chính mình để che đầu Nhất Minh Chí lại, cơn mưa rơi trên quần áo anh ta kèm theo đó là khói bốc lên.
Nó giống như mưa axit vậy...
"A!!!" Tăng Nhậm phát ra một tiếng thét như gà bị chọc tiết, lăn lộn trên mặt đất, cơ thể gã ta đau đớn, thế nhưng gã lại không thể tránh được cơn mưa này. Thập Tư vô cảm nhìn bàn tính trong tay, nó đang bị ăn mòn từng chút một ở những chỗ bị dính mưa.
"Thập Tư?" Vận Lai nhìn Thập Tư, người hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì bởi cơn mưa, với vẻ kinh ngạc trong đôi mắt, "Cậu không cảm thấy khó chịu sao?"
"Không hẳn, nó chỉ là một cơn mưa bình thường thôi." Thập Tư ném bát quái trong tay mình xuống, thế rồi cởi bỏ áo khoác và ném nó lên người Vận Lai, anh ta bối rối và ôm lấy quần áo cậu, chỉ sau ba giây anh mới nhận ra rằng mình không cảm nhận được bất kì cơn đau nào khi đang ở dưới quần áo của Thập Tư.
Cơn mưa đã trở thành một cơn mưa bình thường, phải chăng điều đó có nghĩa là...
Vận Lai nhìn quần áo trong tay mình.
Không đời nào, bởi vì đây là giấc mơ của Gian Niệm, Thập Tư là sự tồn tại đặc biệt nhất trong sân chơi này, vậy nên đến cả quần áo của cậu cũng có tác dụng kháng mưa axit sao? Loại may mắn tuyệt vời gì thế này...
Đối diện với cơn mưa, Thập Tư bước tới chỗ thân ảnh màu đen, nó đã nuốt chửng Gian Niệm, vậy nên ở khía cạnh nào đó, nó cũng chính là Gian Niệm.
Khoảng cách chỉ còn là một mét, Gian Niệm và Thập Tư giờ đang mặt đối mặt với nhau. Cơn mưa thấm qua quần áo của Thập Tư, và cậu cứ đứng như thế trong khoảng mười giây, khi mà thân ảnh màu đen chậm rãi vươn tay ra, thế nhưng hắn không tiếp tục những hành động của mình, mà chỉ giơ thẳng tay, cứ giữ nguyên như thế.
Hắn ta đang khao khát và cố giữ ai đó lại.
"Thực ra, mặc dù đã chia tay với cậu, tôi không có ghét cậu." Thập Tư nhìn hắn với một chút ôn nhu hiếm có trong giọng nói của cậu.
Mặc dù Gian Niệm là một người rất nguy hiểm, tình yêu của hắn rất tiêu cực và điên loạn, với một **(*) khủng khiếp đến không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng cùng lúc, Gian Niệm cũng là một người rất đơn giản, và ngoại trừ những phương thức quyết liệt của hắn ta, tình yêu của hắn rất thuần khiết và sâu nặng.
(*)Tác giả viết như vậy nên tui để nguyên như vậy á.
Thập Tư chưa từng phủ nhận điều này.