Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng - Chương 328: Ông mặc, ông không nên đi ra ngoài

Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng Chương 328: Ông mặc, ông không nên đi ra ngoài
“Sao lúc hôn anh tối qua, em không ngượng?” Anh cố tình phanh vạt áo ra để cô thấy những dấu hôn trên ngực anh.

“Nhưng anh cũng cắn em mà!” Quý Noãn vừa nhỏ giọng cãi vừa đưa tay khép vạt áo anh lại, rồi lần lượt cài từng cúc áo cho anh, nhưng cô cài tới cúc áo trên cùng rồi mà vẫn không che được dấu hôn rất lộ trên cổ anh.

“Thật hả?” Mặc Cảnh Thâm làm bộ làm tịch hỏi một câu, định vén áo Quý Noãn lên: “Để anh xem nào.”

Quý Noãn rất sợ mới sáng sớm mà ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ đã bị khơi lên không thể dập tắt, nên vội vén chăn xuống giường.

Mặc Cảnh Thâm đang bị thương, không thể đuổi theo cô, đành chịu thua nhìn cô vợ bé nhỏ đỏ bừng mặt vừa túm áo vừa chạy ra cửa. 

Quý Noãn cuống quýt chạy, quên cả cầm điện thoại. Khi cô còn chưa mở cửa phòng, điện thoại đặt trên giường anh chợt reo lên.
Cô dừng bước, quay đầu lại thấy anh đang ung dung cầm điện thoại của cô trên tay, đưa mắt nhìn cô. Quý Noãn vội quay trở lại, cầm lấy điện thoại trên tay anh, nhìn thấy số điện thoại của Tiểu Bát trên màn hình, cô vội bắt máy.

“A lô?”

“Chị Đại Noãn, chị dậy chưa? Giờ này bên Mỹ hẳn là mới sáng sớm phải không?” Đầu bên kia, Tiểu Bát vui vẻ hỏi.

“Ừ, dậy rồi.” Quý Noãn xem đồng hồ, giờ này trong nước cũng không còn sớm, ít nhất cũng đã tan tầm rồi.

“Gần đây giá nhà trong nước đang lên, sản phẩm của công ty chúng ta được rất nhiều công ty lớn chú ý. Mấy hôm nay phòng họp của chúng ta sắp không đủ chỗ để ngồi, có rất nhiều người đến tham gia đấu giá. Chị Hạ Điềm nói chờ chị về, có thể sẽ cân nhắc về việc dời khỏi cao ốc Kim Lâm, chuyển tới một tòa cao ốc văn phòng độc lập, nếu không những người mang tiền tới cho chúng ta sẽ không có cả chỗ mà ngồi.” Tiểu Bát vừa cười vừa nói: “Chị Đại, trước khi chị trở về, có muốn bọn em tìm trước cho chị một địa điểm thích hợp để chuyển công ty không?”
Bây giờ đã qua tháng Một, sắp tới Tết Nguyên Đán rồi, qua năm mới, giá nhà trong nước sẽ bắt đầu có chiều hướng tăng lên.

“À, đợi khi nào chị về rồi tính. Giờ này em còn chưa tan ca sao?”

“Dạ chưa, hôm nay chị Hạ Điềm về sớm, giao một số việc cho em, khoảng nửa giờ nữa em mới về được.”

“Cô ấy đi đâu?”

Tiểu Bát bỗng cười hì hì: “Đi hẹn hò!”

Quý Noãn: “…”

Cô chợt nhíu mày: “Cô ấy đi hẹn hò thật sao?”

“Lần trước chị Hạ Điềm cầm ba-toong đánh người ta bị thương, sau đó bị cảnh sát bắt đi. Viên sĩ quan cảnh sát thẩm vấn chị ấy cũng từ thành phố S tới, hơn nữa còn là sĩ quan đặc công được điều đến tạm thời tăng viện! Nhà chị Hạ Điềm cũng ở thành phố S phải không? Gần đây hai người lui tới khá mật thiết.”

Quý Noãn còn chưa lấy lại tinh thần, Tiểu Bát đã nói còn phải đóng dấu một số văn kiện để tan ca, rồi tắt máy.
Quý Noãn cầm điện thoại trên tay một lúc lâu mới hiểu được câu chuyện vừa nghe. Chuyện gì thế này? Không lẽ mùa xuân của ai đó tới rồi chăng?

Cô luôn lo lắng, nhưng rốt cuộc tình cảm của Hạ Điềm cũng rẽ sang một hướng khác chứ không duy trì tình cảm với gã đàn ông cặn bã kia.

Thế nhưng vị sĩ quan cảnh sát ở Sở Cảnh sát lần trước là ai? 

Lúc đó sự việc quá phức tạp, quá gấp gáp, cô cũng không chú ý đến dung mạo của vị sĩ quan cảnh sát kia.

Chà, cô nàng Hạ Điềm này lại gây ra một vụ giật gân sau lưng cô nữa kìa! 

Thảo nào mấy hôm nay cô nàng không thường xuyên gửi tin nhắn quấy rầy cô nữa, hóa ra là đã có đối tượng để lải nhải rồi!

Mặc Cảnh Thâm lười biếng tựa vào đầu giường, nhìn khuôn mặt hơi phức tạp của Quý Noãn khi nghe tin người chị em thân thiết của mình sắp có người rước đi, hỏi: “Phòng giao dịch phải chuyển tới địa điểm mới sao?”
Giọng nói hờ hững của anh khiến Quý Noãn bừng tỉnh. Cô vội dời mắt khỏi dấu hôn trên cổ anh, trầm ngâm một lát mới nói: “Trước kia em đặt văn phòng ở cao ốc Kim Lâm chỉ là tạm thời. Bây giờ phía nhà đầu tư còn có thêm đối tác tham gia đấu thầu, do đó điều kiện văn phòng của em thật sự không được sang trọng. Nếu như phải chuyển đi, có thể phải chuyển đến gần Sở Xây dựng, như vậy sau này cần xin hồ sơ giấy tờ gì cũng gần và thuận tiện hơn.”

“Bảo Tần Tư Đình đi chọn vị trí giúp em, anh ta thường lui tới với người ở Sở Xây dựng.” Mặc Cảnh Thâm chăm chú nhìn Quý Noãn, khẽ cười nói.

“Dạ… Bác sĩ Tần hả? Có làm phiền anh ấy quá không?”

“Cậu ta còn ước bị em làm phiền nữa kia!” Mặc Cảnh Thâm khinh thường nói: “Gần đây Tập đoàn Thời Đạt có động tĩnh không nhỏ trong nước. Nhà họ Tần và Tập đoàn Thời Đạt có hợp tác, cậu ta cùng cô người yêu cũ thường xuyên gặp nhau cũng rất ngột ngạt, tìm việc cho cậu ta làm cũng tốt.” 
***

Buổi chiều.

Nhân lúc Mặc Cảnh Thâm được truyền kháng sinh, Quý Noãn quay về phòng bệnh tắm rửa.

Mấy ngày này ở trong bệnh viện thật sự quá nhàn nhã. Ăn, ngủ, tắm rửa và trông nom Mặc Cảnh Thâm, không phải đối mặt với nguy hiểm trước đó, cũng không giống như lúc ở Hải Thành, mở mắt ra là trăm công nghìn việc chờ đợi.

Tuy nhiên khi Quý Noãn tắm, cô không biết có một vị khách không mời bỗng xuất hiện ở bệnh viện. 

Mặc Cảnh Thâm đã truyền được nửa bình dịch truyền, A K phụ trách căn cứ XI và mấy thuộc hạ vẫn luôn canh gác bên ngoài khu vực phòng bệnh. 

Không bao lâu sau, A K bỗng gõ cửa bước vào: “Ông Mặc, cô Tô tới.”

Khuôn mặt vẫn còn hơi tái của Mặc Cảnh Thâm rất bình thản: “Nam Hành không nói cho cậu biết, bất kỳ người nhà họ Tô nào cũng không được phép vào sao?” 
“Dạ tôi biết. Bởi vậy tôi không dám để cô Tô đi vào khu vực phòng bệnh này. Cô ta chờ ở bên ngoài một lát, thấy chúng tôi không cho vào, vừa bỏ đi rồi.”

Mặc Cảnh Thâm nhắm lại nghỉ ngơi. Lúc này đột nhiên nhớ tới điều gì, A K lại nói: “À, sau khi cô Tô đi rồi, người của chúng ta thấy cô ta đi tới phòng bệnh của bà Mặc. Tuy bên đó có người canh gác, nhưng trước đây mấy người đó có giao tình với cô Tô, có thể họ sẽ cho cô ta đi vào.”

Mắt Mặc Cảnh Thâm vừa nhắm lại, liền mở bừng ra, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng nhìn về phía A K.

Vừa chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Mặc Cảnh Thâm, A K cảm thấy tình hình không ổn, liền ngậm miệng không dám nói gì nữa.

Mặc Cảnh Thâm đột nhiên ngồi dậy, trước ánh mắt kinh ngạc của A K, anh rút kim tiêm ở mu bàn tay ra, vén chăn bước xuống giường. Nhưng do miệng vết thương sau lưng còn chưa khép lại, anh đau đến mức mặt mày trắng bệch.
A K vội bước tới ngăn lại nhưng Mặc Cảnh Thâm đã xuống giường. Không để ý mu bàn tay đang rỉ máu vì rút kim tiêm quá nhanh, anh không thay đổi sắc mặt, đi ra phía ngoài.

Thấy mặt mày Mặc Cảnh Thâm khó coi, ra khỏi phòng bệnh, A K hoảng sợ đuổi theo: “Ông Mặc, vết thương của ông tạm thời còn chưa thể cử động mạnh, ông không nên ra ngoài!”

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận