Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng - Chương 960: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (222)

Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng Chương 960: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (222)


Nhìn thấy hai chữ này, tay Phong Lăng hơi khựng lại.

Phong Lăng lại lướt lên lướt xuống vài lần, Lệ Nam Hành chỉ gửi cho cô một tin nhắn như thế, hơn nữa còn là từ hai ngày trước, cách thời gian hiện tại rất gần.

Cô lại lướt một lượt trong nhật ký cuộc gọi.

Trong danh sách gọi nhỡ mấy ngày trước không có số của anh, thế nhưng hai ngày gần đây anh gọi cho cô mười mấy cuộc, cuối cùng lại gửi đến một tin nhắn như thế.

Như thế này không giống như những người khác chỉ đơn thuần gọi đến hỏi han tình hình của cô, có chuyện gì sao?

Phong Lăng suy nghĩ một lúc, rồi trả lời tin nhắn của anh: “Lão đại?”

Sau khi trả lời, điện thoại cô vẫn im lặng, cũng không có tin nhắn trả lời nào cả.

Phong Lăng cầm điện thoại lên nhìn chằm chằm rất lâu, lúc này điện thoại bỗng vang lên một tiếng. Ánh mắt cô tập trung nhìn, thấy thiết bị chỉ đường GPS của điện thoại sáng lên.
Cô cảm thấy ngạc nhiên, đây chẳng phải là thiết bị của căn cứ dùng khi tìm kiếm các thành viên mất tích mới được kích hoạt sao? Trên điện thoại di động của mỗi thành viên trong căn cứ đều cài đặt phần mềm này, nhưng giờ nó lại sáng lên…

Là có ai đang tìm cô sao?

Hơn nữa nhìn chấm đỏ sáng lên trên màn hình, bây giờ, thiết bị tìm kiếm trên điện thoại này không ở Los Angeles, mà đang ở Campuchia.

Là ai đang ở Campuchia?

Ai đang tìm cô?

Phong Lăng nghi ngờ nhìn điện thoại di động, cô ngôi bật dậy trong lều, suy nghĩ một lát rồi lại đứng dậy đi ra khỏi lều nhìn ra phía xa bên ngoài.

Trên núi vẫn là một khoảng không đen kịt, cách xa ánh đèn nơi thị thành, yên tĩnh, tăm tối tựa như tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới này.

Không có bất cứ tiếng động hay bóng người nào.

Chẳng lẽ căn cứ sợ tốc độ gỡ mìn của cô quá chậm, vì thế đã phái thêm người đến hỗ trợ?
Phong Lăng do dự một lúc rồi lại về lều, cô gọi điện thoại cho trung tâm căn cứ, người trong ở trung tâm căn cứ xác nhận là có cử thêm người qua đó nhưng rốt cuộc là ai đến thì đấy là sắp xếp của Lệ lão đại. Lão đại không nói cho bọn họ biết vì thế bọn họ tạm thời cũng không rõ là ai.

Vừa nghe thấy câu do Lệ Nam Hành sắp xếp, Phong Lăng bỗng nhiên lo lắng có phải anh đã gọi A K đến, bởi vì trong căn cứ A K có quan hệ tốt với cô nhất, nhưng mà hiện giờ A K đang trong quá trình huấn luyện bắn tỉa, không thể vì cô mà chạy đến đây làm trễ nải thời gian huấn luyện được.

Phong Lăng lại gửi thêm một tin nhắn cho Lệ Nam Hành: “Lão đại.”

Một lúc lâu sau vẫn không thấy anh trả lời.

Có lẽ ở chung với nhau lâu nên cũng xem như rèn ra được cho cô sự hiểu ý nhất định, ví dụ như tính tình của Lệ Nam Hành.
Không phải tự dưng mà anh lại gọi nhiều cuộc như thế trong một ngày, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.

Ngay lúc Phong Lăng đang nghi ngờ thì điện thoại vang lên âm báo có tin nhắn đến, cô cúi đầu nhìn xem…

Lệ Nam Hành: “Cẩn thận xung quanh.”

Phong Lăng: “Xung quanh? Đã xảy ra chuyện gì?”

Cô còn chưa đợi được tin nhắn trả lời từ Lệ Nam Hành thì Kiều Phỉ bỗng gọi điện đến.

“Phong Lăng, rốt cuộc cũng tìm được tín hiệu điện thoại của cô rồi, người của quân đội không định tha cho cô. Hai ngày trước, bọn tôi nhận được tin bọn họ đã âm thầm cho người đi mai phục, bọn họ vốn không định để cô sống sót trở về! Cô phải cẩn thận, giờ quan trọng nhất là phải xuống núi trước, đừng ở trên đấy nữa, có lẽ đã có rất nhiều người mang theo vũ khí phục kích xung quanh rồi. Cô không thể nào tưởng tượng được số lượng người đến đó đâu.”
Ánh mắt của Phong Lăng lạnh đi, trong chốc lát lập tức hiểu được tại sao Lệ Nam Hành lại gọi nhiều cuộc cho cô đến như vậy.

Vậy bây giờ người đang ở Campuchia là ai?

“Hiện tại tôi đang ở Campuchia, bọn chúng còn muốn truy sát xuyên quốc gia sao?”

“Ngay từ đầu, bọn họ đã không muốn buông tha cho cô rồi, bởi vì trong toàn bộ sự việc bọn họ là người đuối lý trước. Chỉ cần cô còn sống, đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ

bị cười nhạo vào mặt, hi sinh một sĩ quan chỉ huy cùng Daniken không có tác dụng gì, đối với bọn họ, chỉ cần cô chết đi thì sự việc này mới xem như được đặt một dấu chấm hết.”

Phong Lăng yên lặng chốc lát: “Tôi biết rồi.”

“Lão đại đã nhận ra tình hình trước nên anh ấy đã nhanh chóng đi tìm cô rồi.”

Phong Lăng vừa định bước ra khỏi lều, nhưng sau khi nghe được câu này thì liền khựng lại, tay đặt trên lều bạt cứng đờ một lát rồi mới nói: “Được, tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Phong Lăng đứng ngoài lều một lát, cô tắt hết toàn bộ đèn cùng ánh lửa, lại lấy tất cả súng cùng dao găm có thể mang theo được giấu hết vào túi trong áo.

Nếu hôm nay Lệ lão đại đã đến, thế thì vừa rồi người dùng thiết bị tìm kiếm cô chính là anh.

Vội vàng như vậy, còn dùng tin nhắn để nói cho cô biết thì chứng tỏ anh đang ở gần đám người muốn gϊếŧ cho cô rồi. Hiện tại, anh đang tìm vị trí cụ thể của cô nhưng không thể liên hệ trực tiếp với cô được.

Có lẽ hiện giờ, Lệ lão đại đang ẩn nấp trong đám người kia.

Sau mấy tiếng.

Bình minh sắp đến.

Phong Lăng thức trắng một đêm, ngồi trong bụi cổ cao khá gần với lều của mình, mắt nhìn chằm chằm về lều bạt lặng im giữa núi.

Bỗng nhiên, tai cô giật nhẹ, một tiếng rít xé rách trời cao vang lên nhanh như chớp, đạn của súng giảm thanh bắn ra, xé rách không khí bay đến, trúng thẳng vào lều bạt, làm nó thủng một lỗ màu đen.
Phong Lăng lập tức đanh mặt lại, nhìn tình hình này, cô ngồi yên trong bụi cỏ không động đậy, đồng thời cúi đầu nhìn con rắn xanh vằn đen thô to chừng bốn, năm centimet. Cho dù cô không sợ rắn, nhưng bởi vì tạm thời cô không thể động đậy nên phải chống hai tay xuống đất, con rắn này thấy cô bất động nên đã bò qua mu bàn tay cô.

Cảm giác lạnh lẽo rợn người lúc rắn bò qua khiến Phong Lăng dựng hết cả lông tơ, sống lưng lạnh toát.

Xa xa, bởi vì từ đầu đến cuối không nghe thấy tiếng động gì, bấy giờ đã bắt đầu có tiếng bước chân truyền đến, từ nơi này thi thoảng lại nghe thấy tiếng lộc cộc, có khoảng ít nhất ba đến năm người, hơn nữa còn đang ở trong bán kính ba trăm mét.

Thuận theo đấy, có lờ mờ vài bóng người xuất hiện dưới một thân cây cách đó không xa. Phong Lăng đang định đưa tay lên, nhưng con rắn kia cứ chầm chậm bò qua tay cô, đuôi vẫn chưa qua hết. Cô do dự một chút, không động đậy, thế nhưng nhìn lại mấy cái đầu thoắt ẩn thoắt hiện ở phía bên kia, cơ hội tốt như thế, nếu bây giờ không ra tay thì bản thân có thể sẽ trở thành phía bị động, đến lúc đó cô chỉ có nước chờ chết ở chỗ này.
Nghĩ tới đây, cô duy trì tư thế ngồi cũ, rồi bỗng rút tay ra khỏi đuôi rắn.

Con rắn kia bị dọa, nhanh chóng bò tránh ra, quay đầu lại rồi bỗng dưng đứng nửa thân trên lên. Trong chớp mắt, khi đứng dậy, Phong Lăng cảm thấy nơi nối liền tay cùng vai bỗng dâng lên một cơn đau nhói. Cô lập tức ngoảnh đầu lại, thấy con rắn độc đầu tam giác có bộ dạng đáng sợ kia đang quay đầu cắn cô. Con rắn này vừa nhìn đã biết là loài cực độc, tin Phong Lăng đập lỡ một nhịp, cô không kịp nghĩ gì nhiều mà nhanh chóng kéo mạnh con rắn kia ra. Đè nén cơn đau nhức khiến nửa bên cánh tay tê liệt trong nháy mắt, cô giơ súng lên nhắm ngay vào người vừa nhô đầu ra kia mà bán.

“Đoàng”, súng của cô không cách âm, thế nhưng kỹ thuật bắn súng lại vô cùng chuẩn, người thò đầu ra phía sau cây lập tức bị bắn xuyên đầu ngã xuống đất.
Phong Lăng cố nén đau đứng dậy, quay đầu lại rồi bắn liên tiếp hai phát vào con rắn đang chuẩn bị bò đi kia, sau khi bắn trúng vào xương sống và tim nó, cô liền đá cái xác rắn đã chết kia về phía gần lều mình, rồi lại nhanh chóng chạy tới chỗ cái cây kia, đảo ngược từ thế bị động thành chủ động, không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào!

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận