Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng - Chương 992: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (255)

Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng Chương 992: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (255)


Tuy ngoài trời đã tối đen.

Nhưng trong phòng ánh đèn vẫn sáng trưng.

Chênh lệch chiều cao giữa hai người quá lớn, hơn nữa, Phong Lăng đang dựa người vào thành giường lại bị người đàn ông kia nâng cằm hôn, mỗi một lần, cô đều cảm thấy không thể thở nổi.

Tiếp đó, lần nào người đàn ông này cũng lợi dụng lúc cô bị hôn đến mức cả người không còn chút sức lực, tay đặt lên người cô, mò vào trong quần áo của cô… sàm sỡ cô…

“Lệ Nam Hành, ngày nào anh cũng chạy sang phòng em như vậy không được đâu.” Phong Lăng đỏ bừng mặt, đẩy Lệ Nam Hành, cô thở hổn hển, rồi nghiêng đầu nói: “Đã nói sẽ để em tiếp tục làm con trai rồi cơ mà, em…”

“Đó là trước mặt bọn họ thôi chứ không phải ở trước mặt anh.” Giọng nói của người đàn ông vang lên bên môi cô: “Trước mặt anh, em cứ quay lại làm con gái đi.”
Phong Lăng rất muốn nói là cả đời này, có lẽ cô sẽ không thể làm một cô gái bình thường được, nhưng một giây sau, cô đột nhiên bị bế lên, khẽ kêu một tiếng, người đàn ông ngồi thẳng xuống giường, để cô ngồi lên đùi anh, hai tay cô khoác lên bả vai anh, trong ánh mắt vẫn còn chút sợ hãi.

Vừa rồi, suýt chút nữa cô đã tưởng anh muốn đè cô lên giường rồi làm xằng làm bậy…

Phong Lăng không nhịn được mà hỏi: “Chẳng lẽ tối nay anh không định về lại phòng mình sao?”

“Có ngày nào mà anh muốn về đâu.” Người đàn ông đặt lên đôi môi cô một nụ hôn, vừa hôn nhẹ vừa nói: “Chẳng phải lần nào cũng bị em đuổi về sao?”

Phong Lăng: “…”

Khi ngồi trên đùi anh, cô cảm nhận được chỗ đó của anh đang nhô lên, có hơi nguy hiểm: “Em muốn xuống…”

Còn chưa nói hết, người đàn ông đã giữ sau gáy cô, ép cô cúi đầu xuống, lại một lần nữa kề lên đôi môi cô.
Một tuần sau.

Mọi người trong căn cứ XI phát hiện ra một vấn đề.

Gần đây, mấy ông cụ nhà họ Lệ rất hay ra vào căn cứ, mặc dù họ chưa từng xuống xe, cũng toàn đi xe đến rồi ngồi xe về nhưng mỗi lần đến để gặp Lệ lão đại thì anh lại luôn từ chối, không gặp.

Lại thêm một ngày trôi qua.

Đêm hôm qua, Phong Lăng huấn luyện mấy đứa nhóc kia trên sân huấn luyện, tập đến tối muộn, phải tới gần một giờ sáng mới ngủ.

Lệ Nam Hành không đợi được cô, nửa đêm vào phòng, nằm xuống giường rồi kéo cô gái đang say giấc nồng vào trong lòng, rồi cứ thế ôm cô ngủ suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, lúc Phong Lăng mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt Lệ Nam Hành gần trong gang tấc, mặc dù vẻ mặt vẫn còn hơi mơ màng nhưng cũng không hề ngạc nhiên chút nào.

Cô đẩy anh ra, đứng dậy vào phòng tắm để rửa mặt, chuẩn bị đi huấn luyện sáng sớm. Sau khi tắm xong, đi ra thì nhìn thấy người đàn ông rắn rỏi đầy khí chất đang ngồi trên giường, đầu tóc rối bời, dáng vẻ không giống với dáng vẻ lạnh lùng điềm đạm thường ngày của anh, chỉ thấy hơi đờ đẫn, ngái ngủ vào sáng sớm.
“Lần trước là ai đã nói hả? Ai đã nói sau khi về lại căn cứ thì cùng lắm là tối đến thăm em một chút thôi, nhất định sẽ không qua đêm ở trong phòng em, kết quả anh lại nuốt lời.” Phong Lăng không nhịn được mà mỉa mai.

Lệ Nam Hành liếc Phong Lăng một cái, thản nhiên cầm lấy chiếc áo khoác màu đen đặt bên giường rồi mặc vào. Lúc mặc áo xong mới tranh thủ nói một câu hững hờ: “Sắp tới anh phải rời căn cứ vài ngày, khoảng một tuần sau sẽ quay về.”

Phong Lăng nhìn anh: “Chẳng phải chuyện anh rời căn cứ, ra ngoài làm việc là chuyện rất bình thường sao, khoảng thời gian dài nhất là lúc anh về nhà họ Lệ hai, ba năm cũng đã từng có rồi. Giờ chẳng qua chỉ là một tuần mà thôi, sao trông anh như không muốn đi vậy?”

Người đàn ông trông có vẻ hững hờ: “Anh sợ mình sẽ nhớ em, vì thế mới qua đây ôm em một đêm, có vấn đề gì không?”
Nhưng chỉ rời căn cứ một tuần mà thôi, từ trước đến giờ cô với Lệ Nam Hành cũng đâu phải ngày nào lúc nào cũng ở bên cạnh nhau đâu?

Những lúc bận rộn, Lệ lão đại cũng thường xuyên phải ra ngoài giải quyết công việc vài ngày, anh là người phụ trách của căn cứ, trong hay ngoài đều cần anh quản lý.

Một tuần, tương đương bảy ngày mà thôi, có khác gì mấy đâu?

Phong Lăng đứng ở cửa phòng tắm bĩu môi: “Thế xem ra một tuần này phải ra ngoài làm việc đối với anh mà nói hẳn là một sự kiên nhẫn dài đằng đẳng rồi.”

Người đàn ông nhìn cô, môi cong lên khẽ cười: “Bắt đầu thấy nhớ anh rồi đấy hả?”

Sau đó Lệ Nam Hành đứng dậy, bước đến ép cô lên cửa phòng tắm rồi cúi đầu hôn lên khóe môi cô một cái: “Lần này anh ra ngoài có lẽ tạm thời không thể liên hệ bằng điện thoại được, em phải ngoan ngoãn ở trong căn cứ, có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải nói cho Hàn Kình và Tiểu Hứa một tiếng, bọn họ sẽ giúp em…”
Phong Lăng: “… Lão đại, anh chỉ ra ngoài bảy ngày thôi, chứ có phải bảy năm đâu, em sống trong căn cứ bao năm qua có sao đâu, anh đang lo lắng gì vậy?”

“Anh yêu em nên mới lo lắng cho em, cho dù em chỉ bị muỗi cắn thôi, anh cũng đau lòng đấy biết không?” Người đàn ông lại cắn lên môi cô một cái.

Phong Lăng không nói gì, chỉ ngước mắt lên nhìn anh.

Yêu cô?

Đúng lúc này, điện thoại của người đàn ông vang lên, sau khi hôn cô một cái, nhìn cô thêm một lát anh mới cầm điện thoại lên rồi xoay người đi ra ngoài nhận điện thoại.

Không biết người trong điện thoại nói cái gì, nhưng nghe giọng điệu của anh thì hình như anh đang không bình tĩnh lắm, chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng rồi đi ra ngoài. Lúc ra khỏi phòng, cô cảm nhận được dường như bước chân của anh hơi ngập ngừng nhưng anh không quay đầu lại, chỉ giúp cô đóng cửa phòng.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Hai ngày ròng rã trôi qua, không có Lệ Nam Hành ở đây, buổi tối sau khi tắm xong Phong Lăng nhìn căn phòng yên tĩnh không có bóng dáng người đàn ông đó, cảm giác không quen lắm.

Hơn nữa hai ngày nay mí mắt của cô thường xuyên giật giật.

Lẽ nào lão đại được phái ra ngoài làm nhiệm vụ gì đó rất nguy hiểm sao?

Điện thoại tắt nguồn?

Ban đêm, Phong Lăng trở mình, không thể nào ngủ được. Cô cầm điện thoại lên gọi cho Lệ Nam Hành nhưng đầu dây bên kia thông báo rằng điện thoại của đối phương đã khóa máy.

Ngày thứ ba Lệ Nam Hành rời khỏi căn cứ.

Buổi sáng vẫn huấn luyện như bình thường, giờ cơm trưa, Phong Lăng lại dẫn theo hai đàn em của mình đi huấn luyện tăng cường, bận đến mức không có thời gian đi ăn, cũng không nghe được tin tức và sự việc mọi người truyền tai nhau trong nhà ăn.
Tới tận tối muộn cô mới dành ra được chút thời gian rảnh để đến nhà ăn ăn cơm, lúc này cô nghe thấy các thành viên đội

khác ngồi bàn bên cạnh vừa ăn vừa thảo luận: “Lệ lão đại cũng nhanh thật đấy, lúc trước chưa từng nghe nói anh ấy có bạn gái đây, sao giờ lại đột nhiên kết hôn?”

“Ai mà biết, nhưng nghe đồn nhà họ Lệ với nhà họ Phong đã có quan hệ thân thiết nhiều đời, có lẽ Lệ lão đại cùng cái cô Phong kia vốn đĩ đã có hôn ước từ nhỏ. Bởi vì có hôn ước rồi, vậy nên bao năm nay anh ấy chẳng qua lại với cô gái nào khác ở bên ngoài. Bây giờ là lúc thời cơ chín muồi, phải nhanh chóng chạy về cưới cô gái xinh đẹp kia chứ.”

“Hình như trước đây tôi có thấy con gái lớn nhà họ Phong trên bảng tin thì phải, chắc cô chủ nhà giàu họ Phong mà lão đại cưới là cô ấy nhỉ? Trông rất xinh đẹp, đúng chuẩn là tiểu thư khuê các, nhưng mà hình như cô gái này hơi kiêu ngạo. Mà thôi phụ nữ mà, kiêu ngạo một chút cũng tốt, đanh đá một chút càng tốt, biết đâu lão đại của chúng ta lại thích tuýp người như thế ha ha…”
“Không phải nhà họ Phong chỉ có một cô con gái thôi à? Thế chắc là cái cô Phong đó rồi, lão đại đúng là có số hưởng mà. Nhưng cũng đột ngột thật, mấy ngày trước còn chưa có tin tức gì, thế mà hôm nay, tin tức kết hôn bỗng được tung ra, đúng là khiến người ta không kịp trở tay.”

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận