Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng - Chương 982: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (244)

Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng Chương 982: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (244)


Tần Thu và bà Tần đều vô cùng sợ hãi, những người khác đều hoảng sợ lùi lại, mặc dù hai người họ rất sợ nhưng người bị bắt lại là Phong Minh Châu nên họ chỉ có thể không ngừng nói với những người đó: “Đừng, đừng… Đừng làm con bé bị thương… Nhà họ Phong chúng tôi chưa từng đắc tội với người bên phía xã hội đen, chúng tôi chỉ có một đứa con gái, đừng làm hại con bé, xin hãy thả con bé ra đi…”

Nhưng đám người đó giống như hoàn toàn không nghe thấy lời của họ, chúng chỉ chĩa súng, ép tất cả mọi người xung quanh lùi lại, một tên dùng giọng tiếng Anh bập bẹ hét lớn: “Ngài Bob! Ông còn không mau chóng giao thứ chúng tôi cần ra đây, hôm nay tôi sẽ “giúp” khách sạn và buổi tiệc được tổ chức long trọng này của ông “được’ lên bản tin pháp luật của Mỹ! Để các người nổi tiếng luôn! Thân bại danh liệt!”
Rất nhiều người ở tầng một bị dọa sợ đến mức không ngừng lùi lại, hoàn toàn không hiểu tình hình ra sao.

Phong Lăng đứng trên tầng hai đã chú ý đến người đàn ông vừa mới lên tiếng kia, thấy lúc nói chuyện, gã hơi ngẩng đầu lên, như thể đang tìm kiếm vị trí của ai đó.

Nghe giọng điệu này, có lẽ đám phần tử xã hội đen này có xích mích với ông chủ của khách sạn hoặc là có nguyên nhân gì khác.

Tóm lại, những vị khách có mặt tại đây ngày hôm nay chỉ là bia đỡ đạn mà thôi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, cùng lắm cũng chỉ đổ cho phần tử khủng bố trả thù. Nếu thật sự có người chết hay xảy ra chuyện, cho dù cảnh sát có chạy đến kịp thì chưa chắc đã có thể áp chế được tình hình một cách dễ dàng.

Đã có một vài người đàn ông can đảm bắt đầu âm thầm bảo vệ cho người nhà mình di chuyển về phía sau, nhưng mọi người không ngờ rằng đám phần tử xã hội đen đó không chỉ có vài ba người như thế. Lúc có vài người di chuyển về phía sau, đột nhiên có mười bảy, mười tám tên ăn mặc gần giống nhau xông ra từ trong góc phòng, trông có vẻ là đồng phục bảo vệ!
Vì thế, tất cả bảo vệ ở tầng một của khách sạn đều là người của xã hội đen trà trộn vào sao?

Đây là hành động trả thù và khủng bố có kế hoạch?

Phong Lăng đặt nhẹ tay lên lan can, đứng ở chỗ tối trong một góc khuất, một nơi không dễ bị người khác phát hiện, lạnh lùng quan sát động tĩnh bên dưới.

Đột nhiên, chiếc điện thoại trong túi áo cô rung lên, cô lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn Kiều Phỉ gửi đến: “Bọn chúng có súng.”

Sau khi đi vào nhà vệ sinh, cô và Kiều Phỉ đã tách nhau ra, anh ta nhắn cho cô như vậy chứng tỏ anh ta rất hiểu tính cách của cô.

Với tình hình hiện tại, dù hai người họ đều là tay súng bắn tỉa giỏi trong căn cứ XI cũng vô dụng bởi bây giờ trong tay họ không có súng, mà trong tay đám người đó lại có cả súng và dao, hơn nữa đối phương còn có chuẩn bị trước khi đến đây.
Dù bọn họ muốn cứu người hay muốn thoát thân khỏi nơi này thì đều không phải chuyện đơn giản.

Mà Kiều Phỉ còn đến đây với người nhà, ở đây còn rất nhiều gia tộc có quan hệ thân thiết lâu năm với nhà họ Kiều bọn họ, chắc chắn anh ta không thể bỏ đi một mình được.

Nhưng nhìn trên nhìn dưới một vòng, Phong Lăng không hề trông thấy bóng dáng của Kiều Phỉ, chắc chắn anh ta cũng đang ở trong một góc khuất nào đó không dễ bị phát hiện rồi theo dõi tình hình giống cô.

“Đứng im! Không được động đậy!”

Lúc một người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ quyền lực không nhịn nổi nữa, đang định tiến lên phía trước cứu Phong Minh Châu thì phía sau bất chợt có một người xông ra chĩa thẳng súng vào gáy của người này, lập tức bóp cò.

Sau đó đột nhiên có người nã một phát súng lên phía trước, tiếng la hét lập tức vang lên khắp nơi, dọa mọi người sợ đến mức phải lùi về phía sau, không dám tiến lên, chỉ có thể nấp trong đám người mà run rẩy.
Phong Lăng vốn còn đang hoài nghi tại sao bảo vệ của khách sạn này đột nhiên biến mất tăm tích nhưng không ngờ đám bảo vệ lại đều là những người nguy hiểm như vậy!

Đây là một khách sạn bảy sao rất nổi tiếng của Los Angeles, để xảy ra loại chuyện này thì có thể thấy ông chủ của nơi này chắc đã giao du với người của các thế lực xã hội đen. Có lẽ ông ta đã gây ra chuyện gì đó hoặc là đã biết được bí mật gì, cho nên bây giờ mới rước lấy mối họa lớn như vậy.

Phong Lăng trông thấy bà Phong luôn thử tiến về phía Phong Minh Châu đang bị bắt làm con tin nhưng lại bị người phía sau cưỡng ép lôi lại. Bà Tần đi đứng không được nhanh nhẹn cũng định đi qua đó nhưng người phía sau đã dùng sức giữ lấy bả vai bà ấy, nên bà ấy căn bản không thể làm gì được, chỉ có thể dùng vẻ mặt khẩn thiết nhìn về phía Phong Minh Châu: “Minh Châu… Đừng sợ… Bà ngoại ở đây… Bà ngoại ở đây rồi!”
Dù Phong Minh Châu không khóc nhưng đôi mắt cô ta rõ ràng đã đỏ hoe, sự hoảng sợ trong ánh mắt tràn ra bên ngoài. Cô ta có hơi hoảng loạn muốn nhìn người đang bắt giữ mình nhưng lại bị người đó dùng sức túm tóc, ép phải nhìn về phía trước: “Đừng có làm loạn!”

Vì cơn đau nên sắc mặt của Phong Minh Châu trắng bệch, lại vì cảm nhận được sự tàn nhẫn của đám người này, ánh mắt của cô ta càng bộc lộ rõ vẻ sợ hãi hơn.

“Cứu tôi…” Phong Minh Châu hoảng hốt nhìn về phía mọi người, nhìn về phía mấy người đàn ông cũng được cho là to cao, hy vọng ai đó có thể có khả năng cứu được cô ta khỏi tay của đám người đáng sợ này. Cô ta dùng khẩu hình miệng không ngừng nói: “Cứu tôi, cứu tôi…”

“Cô ta đang cầu cứu!” Bỗng nhiên có một tên bảo vệ mặc áo đen ở bên cạnh chợt xuất hiện, chặn tầm nhìn trước mặt Phong Minh Châu lại.
Cùng lúc đó, gã đàn ông bắt lấy Phong Minh Châu ở phía sau bỗng dùng báng súng trong tay đập lên đầu cô ta một cách mạnh bạo: “Không biết điều thì tao cho mày một phát chết luôn đấy!”

“A…” Phong Minh Châu đau tới mức toàn thân cứng đờ, vị trí bị báng súng đập trúng tức khắc chảy ra máu vì bị rách da, có vài giọt máu thuận theo mép tóc của cô ta chầm chậm chảy xuống trán.

Nhìn thấy đầu của Phong Minh Châu chảy máu, bà Tần đang bị người ta khống chế cách đó không xa sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.

“Mẹ…” Tần Thu lập tức quay sang nhìn bà Tần bằng ánh mắt vô cùng lo lắng, bà đưa tay định đỡ bà cụ dậy nhưng vẫn bị người bên cạnh cố lôi lại về phía sau, lảo đảo suýt nữa ngã nhào.

Trông thấy cảnh tượng này, Phong Lăng đút tay mình vào túi áo.
Cô lấy miếng ngọc hình tròn mà mình vừa nhặt được trong nhà vệ sinh ra.

Bất kể cô có quan hệ gì với nhà họ Phong ở Los Angeles này, dù cuối cùng chỉ là trùng hợp với suy đoán vô căn cứ của cô hay là nguyên nhân gì khác, chí ít bà Phong và mẹ của bà ấy cũng đã từng có duyên gặp gỡ cô một lần, ít nhất cô có thể xác định được rằng hai người họ có thiện cảm với mình. Dù tính cách của Phong Minh Châu khá khó chịu nhưng cũng không đáng bỏ mạng ở đây chỉ vì tranh chấp giữa ông chủ khách sạn với đám xã hội đen này.

Phong Lăng đứng yên tại chỗ, chầm chậm lùi về phía sau, cho đến khi lùi tới một vị trí kín đáo nhất trong góc, không một ai có thể nhìn thấy bất kỳ hành động nào của cô thì mới dừng lại.

Gần đây Phong Lăng đều ở trong căn hộ của Lệ Nam Hành, chỉ số an toàn quá cao, cho nên cô không mang theo súng nhưng từ nhỏ tới lớn, cô đã có thói quen đắt một con dao găm trên người. Trước khi ra ngoài, cô luôn có thói quen bỏ con dao vào trong túi vũ khí thường đeo bên hông. Chiếc túi này rất nhỏ, chỉ có kích thước bằng hai chiếc chìa khóa, bên trong đó có một con dao gập rất sắc bén.
Phong Lăng nắm con đao trong tay, từ góc độ này ánh mắt của cô nhắm thẳng vào người đang đứng bên cạnh Phong Minh Châu.

Người đó chắc là tên cầm đầu của đám người này, không phải là đại ca của bọn chúng thì cũng là một trong những kẻ chủ mưu của lần hành động trả thù này.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận