Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng - Chương 737: Kết thúc

Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng Chương 737: Kết thúc
Nói xong, Quý Noãn cố sức bế bạn nhỏ Mặc Cẩn Ninh mới ba tháng đã trắng trẻo mập mạp quay người, vừa đi vừa nói: “Ba sắp nấu cơm rồi, con ngoan ngoãn lên giường bú sữa nhé. Nếu không, mẹ không kịp ăn tối là mẹ uống sữa bột của con đấy.”

Mặc Cảnh Thâm rất xấu hổ về hành vi “đe dọa” con của Quý Noãn, có điều, lúc này có lẽ anh càng khϊếp sợ vì hành vi muốn giành sữa với con của cô hơn.

"... Anh hay để em đói lắm à?” Không biết anh biến đâu ra một miếng bánh ngọt, đồng thời xoa đầu cô, điệu bộ này hệt như hành động xoa đằu em bé khi cho con bú của cô.

Quý Noãn hài lòng vừa bế con vừa bê bánh ngọt ra phòng khách. Cô ngậm miếng bánh ngọt trên muỗng, quay đầu lại, vừa khéo bắt gặp ánh mắt dịu dàng chưa kịp thu lại của Mặc cảnh Thâm.

Nhớ lại trưa nay nếu mình không phải đang uống đồ do chị Tràn nấu, thì cũng ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa ăn trái cây và đồ ăn vặt, Quý Noãn tự kiểm điểm mình, ngậm muỗng hỏi: “Có phải gần đây em ăn nhiều quá không?”
Lúc mang thai cô cũng không béo lên bao nhiêu, ba tháng nay cơ bản đã gầy lại như trước. Nhưng nghe chị Trân bảo cô nên ăn nhiều chút, béo lên chút mới đẹp, Quý Noãn ỷ mình vẫn đang trong thời gian cho con bú, không cần lo lắng đến dáng người, vì vậy ngày nào cũng ăn rất nhiều, nhưng vẫn không béo lên được.

Mặc Cảnh Thâm bình thản nhếch môi: “Em có ăn nhiều hơn nữa anh cũng nuôi nổi.”

***

Chẳng mấy chốc, bạn nhỏ Mặc cẩn An và Mặc Cẩn Ninh đã một tuổi rưỡi.

Mùng Năm Âm lịch là ngày đón thần tài.

Nhưng thân tài nhà bọn họ lại đến Shine tăng ca.

Chị Trần và người giúp việc đang bận rộn làm sủi cảo và nấu sủi cảo, để lại một mình Quý Noãn và An An Ninh Ninh mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Vâng, cô là mắt lớn, hai nhóc kia là hai đôi mắt nhỏ. Mặt của hai đứa bé cũng chưa to bằng bàn tay, dù mắt chúng vừa đen vừa to như trái nho cũng không hơn được cô. Bây giờ vẫn còn được, qua mấy năm nữa cô không muốn đọ với chúng đâu, nhất là Ninh Ninh. Vốn là con gái, mặt mũi của bé thật sự như phiên bản thu nhỏ của cô vậy, nhưng cô lại không nói rõ được điểm mà cô bé xinh đẹp hơn cô, có lẽ là vì trong thần thái của Ninh Ninh luôn có cảm giác của Mặc Cảnh Thâm chăng?
Còn An An thì cực kỳ giống ba, từ nhỏ đã là một bào thai đẹp trai, nhưng biểu cảm lại thỉnh thoảng giống cô.

Rõ ràng hai đứa bé với dáng vẻ khác nhau, nhưng mỗi khi đặt chúng cạnh nhau lại cảm thấy rất rất giống.

Vì lẽ đó nên mới nói gen của loài người thật mạnh mẽ và thần kỳ. Có thể tập hợp tất cả ưu điểm của ba mẹ lên người con cái, lại có thể hợp nhất hai người vốn khác nhau hoàn toàn thành một.

Đêm đó, khi thần tài trong nhà – boss Mặc tăng ca về nhà đã là sau bữa tối. Công ty tạm thời có việc gấp cần anh đích thân quyết định phương án, nên buộc phải về muộn. Lúc về nhà, để bày tỏ sự áy náy vì về muộn, anh đã cố ý mua ba phần sữa chua trẻ em và kẹo que.

Hai phần trong đó được làm thủ công từ sữa không có chất bảo quản, cho cục cưng ăn tuyệt đối không thành vấn đề.
Phần của Quý Noãn cũng giống vậy, nhưng to hơn và có thêm vị ngọt của kẹo trái cây. Nói tóm lại, có lẽ bây giờ trong mắt anh, địa vị của Quý Noãn cũng như An An và Ninh Ninh vậy, cũng cần phải dỗ như trẻ con. Dù về nhà muộn hơn một tiếng cũng nhất định phải dỗ dành, để tránh cho bà xã không vui.

Thấy boss Mặc có tính tự giác cao thế này, Quý Noãn cũng mừng và bớt lo, cầm lấy kẹo que ăn quên cả trời đất.

***

Tết Âm lịch qua đi, Mặc Thiệu Tắc và bà Vạn Châu thật sự là quá nhớ cháu, muốn đón cháu sang Mỹ ở hai ba tháng. Chị Trần quen chăm hai đứa bé, không yên lòng nên cũng theo hai đứa sang Mỹ.

Từ khi cục cưng được ông bà nội đón đi, Quý Noãn hiếm khi rảnh rỗi đến công ty làm việc. Sau khi tan tầm, cô buồn chán ra ngoài đi dạo từng khu chợ thú cưng để tìm mấy con mèo con xinh đẹp, nghĩ về những ngày tháng sống với con và mèo.
Tuy nhiên, dù thế nào cô cũng không ngờ rằng, lần đầu tiên cô mua con mèo trắng về nhà thì đã đâm sầm vào ông Mặc đột ngột về nhà ngay ở cửa.

Hai người nhìn nhau không nói gì, anh ra hiệu cho cô giải thích trước.

Quý Noãn nuốt nước bọt, hơi căng thẳng. Nét mặt anh nghiêm túc như thể trên mặt đang viết dòng chữ “Anh cho em chạy trước ba mươi chín mét.”

“Em muốn nuôi nó.” Cô dứt khoát ngẩng đầu ưỡn ngực, nói thẳng không nhún nhường.

“Không được.” Anh nói chắc như đinh đóng cột.

“Tháng này buổi tối em nhất định sẽ ăn thêm nửa bát cơm.” Cô bắt đầu nhượng bộ để xin việc khác.

“Có ý nghĩa sao?” Anh khinh thường hỏi lại.

“… Em sẽ mặc bộ đồ tai mèo gợi cảm mà anh thích nhất và làm ấm giường cho anh một tuần.” Trong thời khắc nguy hiểm, con người có thể không cần mặt mũi, như Quý Noãn bây giờ vậy.
“Một tháng.” Anh được đằng chân lân đằng đầu.

“Hai tuần!” Cô cò kè mặc cả.

“Hai tháng.”

“…” Ông Mặc à, sao anh có thể xuất chiêu không theo nguyên tắc nào thế?

“Một tháng!” Cuối cùng Quý Noãn đành phải nghiến răng nghiến lợi khuất phục.

Nhà đã có thêm một thành viên mới như thế.

Quý Noãn đặt tên cho mèo là Mặc Tiểu Thâm.

Mỗi lần cô gọi mèo, Mặc Cảnh Thâm đều vô thức ngẩng đầu lên, sau đó giả vờ tằng hắng rồi vùi đầu vào đống tài liệu.

Hừ, Mặc Đại Thâm cũng có ngày hôm nay.

***

Quý Noãn thích nhất là lúc cô lén mở mắt mỗi sáng.

Lúc đó mặt trời vừa mới nhô lên nơi chân trời.

Mặc Cảnh Thâm sẽ xuất hiện đúng giờ trong gian bếp ở tầng hai, chậm rãi làm bữa sáng cho hai đứa bé đã về nước. Đôi khi, để không đánh thức cô, khi ra ngoài anh sẽ khép kín cửa phòng ngủ lại.
Thế là Quý Noãn liền lặng lẽ đứng dậy, nhìn anh tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng cho An An và Ninh Ninh qua khe cửa, anh tiện tay cắt cá tươi thành từng miếng nhỏ, đựng trong bát rồi để trước mặt Mặc Tiểu Thâm, sau đó đứng dậy tiếp tục rửa tay và bận rộn.

Mặt trời hừng đông gỡ bỏ tấm màn đêm, mang theo hơi ấm từ từ thức tỉnh, nhẹ nhàng lướt qua bờ vai anh. Quanh người anh như dát một lớp màu vàng kim ấm áp.

Anh vừa xoay người dưới ánh mặt trời, cô liền nhìn thấy tình yêu ngập tràn trong đôi mắt đậm màu của anh, tình yêu ấy chỉ mình cô mới biết.

Chính văn hoàn

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận