Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng - Chương 456: Cúp điện tối om, mặc cảnh thâm cưỡng hôn (3)

Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng Chương 456: Cúp điện tối om, mặc cảnh thâm cưỡng hôn (3)
Trên người anh không chỉ có mùi thuốc lá, mà còn có mùi rượu thoang thoảng, tuy không nồng nhưng vẫn rõ.

Dường như anh không để ý cô có nhận ra mình hay không, anh giam hãm cơ thể cô, khoảng cách gần trong gang tấc, giọng nói khàn khàn nặng nề vang lên: “Em gọi anh là gì?”

Quý Noãn ép người ra phía sau: “Mặc tổng.”

Anh đè lên trán cô, mũi dán lên mũi cô, đôi môi cũng gần như kề sát môi cô, nhưng vì Quý Noãn ép người ra sau nên còn cách một chút.

Anh không áp sát lại gần hơn, ánh đèn trong hành lang cũng bất chợt lóe sáng lên.

Quý Noãn khẽ nheo mắt lại vì chưa kịp thích ứng với ánh đèn bất chợt lóe sáng, nhưng trong giây phút này cô đã nhìn rõ người đàn ông trước mặt.

Mặc Cảnh Thâm mặc âu phục, nhưng cổ áo sơ mi phanh ra vài cúc áo. Lúc ở quán cà phê ban sáng, anh vẫn ra vẻ đạo mạo đàng hoàng. Ai mà ngờ đường đường Tổng Giám đốc của Tập đoàn Shine bị gán mác thanh tâm quả dục mà nửa đêm lại chạy đến nhà vợ cũ, nhân lúc mất điện mà hôn vợ cũ đến nhũn cả chân.
Nhưng quan trọng đây chính là người vợ bị anh hắt hủi.

Quý Noãn buồn cười, cũng thật sự bật cười trước mặt anh, nhưng cô lạnh lùng thờ ơ không chút ấm áp. Dù môi cô bây giờ còn sưng đỏ nóng rát, nhìn qua vô cùng hấp dẫn quyễn rũ, nhưng nụ cười lại xa lánh hờ hững, nét giễu cợt hằn trong ánh mắt.

Đây không phải là lần đầu tiên cô gọi anh là Mặc tổng.

Trong dịp hội chợ triển lãm, ở khu nghỉ mát, cô cũng đã lên tiếng chào một tiếng Mặc tổng rất tự nhiên và trôi chảy.

Mặc Cảnh Thâm nhìn vào đôi mắt như ngọc đen óng ánh nước trong hang tối tĩnh lạnh của cô, lóng lánh lóe sáng rồi lập tức buốt lạnh. Cặp lông mi của cô chậm rãi chấp chới dưới ánh đèn như biết làm thế nào để khơi gợi cảm xúc của người khác.

Anh buông cô ra, bước lùi về phía sau, trở lại với dáng vẻ đạo mạo kiểm soát tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, nhìn Quý Noãn cứ phải bám dựa vào tường mới đứng vững được rồi chậm rãi lên tiếng: “Gọi lại lần nữa xem.”
Quý Noãn lên tiếng: “Mặc tổng, anh uống chút rượu vào rồi chạy đến chỗ tôi giả điên giả khùng sao? Tửu lượng của anh không người bình thường nào đọ được. Mùi rượu trên người anh nhạt như vậy mà anh lại say đến mức độ không còn phân biệt được thực tế nữa? Về tình về lý, xét chuyện công chuyện tư, tôi đều nên gọi anh là Mặc tổng, anh hi vọng tôi gọi anh là gì?”

Cô thoáng dừng lại rồi chợt cười lạnh: “Ông Mặc à?”

Ánh mắt tĩnh lặng sâu thẳm của Mặc Cảnh Thâm đau đáu nhìn cô: “Không gọi bằng kính ngữ, chỉ gọi tên họ thôi không được sao?”

Quý Noãn khẽ cười: “Không thích hợp.”

Anh lạnh lùng híp mắt lại: “Không thích hợp chỗ nào?”

Cô đáp: “Thế nào cũng không thích hợp.”

Anh từ từ đút một tay vào túi quần, đứng cách cô nửa mét, có thể thu toàn bộ hình ảnh của cô vào trong mắt. Anh nhìn cô nửa lạnh nửa không: “Với người khác thì thích hợp sao?”
Có vẻ như hôm nay anh đã nhìn thấy hết tình huống trong quán cà phê cô bị người ta gọi là con dâu, rồi buổi tối lại bị ép hôn trong xe.

Chẳng trách.

Xe của anh đỗ dưới nhà nhưng cô không nhận ra. Rõ ràng là chiếc Ghost, nhưng vì mất điện, đèn tắt nên cô không thể nhận ra được.

Quý Noãn vững vàng hít thở dựa vào cửa, ánh mắt khép hờ không nhìn đến anh, chỉ biếng nhác như đang ôn chuyện với bạn cũ, cũng không hề có cảm giác nguy cơ khi người đàn ông tìm đến tận cửa nhà: “Mặc tổng nói gì, tôi nghe mà không hiểu.”

Cô liếc mắt nhìn tàn thuốc trên sàn: “Đường đường là Mặc tổng thì cũng nên biết như thế nào gọi là khu vực cấm hút thuốc. Nhân lúc chỗ chúng tôi bị cúp điện mà đứng trước cửa nhà tôi hút thuốc, không có điện nên không kích hoạt được hệ thống báo cháy, anh lại còn vứt mẩu thuốc hút rồi trước cửa nhà tôi thoải mái thế này nữa hả.”
Nói rồi cô cúi xuống lục lại chìa khóa từ trong túi. Hai chân ô vẫn không có chút sức lực nên cô vẫn dựa vào cửa, vừa đút chìa vào ổ xoay mở vừa nói: “Tôi mới leo mười lăm tầng cầu thang, đến giờ không còn hơi sức gì nữa. Nếu Mặc tổng xấu xa đến mức muốn gây sự gì ở đây thì e rằng đúng là tôi không thể cản được.”

Chật vật mở cửa xong thì cô sực nhớ ra là đã có điện, bấm mật mã là có thể vào nhà.

Cô thoáng khựng lại, thôi bỏ đi, mở cửa kiểu này để anh khỏi phải nhìn thấy mật mã vào cửa. Nếu không sau này sợ là cô cũng không thể ở đây được nữa.

Vừa mở cửa phòng ra, Quý Noãn lê đôi chân mềm nhũn vào, giơ tay bật đèn sáng. Cô nhìn thấy anh đứng ngoài cửa, không có ý định đi vào thì mới đứng ở cửa lạnh lùng cười một tiếng: “Mặc tổng, thế này gọi là hôn xong tỉnh rượu sao? Biết vừa rồi mình làm gì không?”
Nói rồi cô đóng cửa rầm một cái, ngăn cách tầm mắt của hai người.

Sau khi vào nhà, Quý Noãn mệt mỏi quăng túi ra sàn, vừa cúi xuống xoa bóp chân vừa loạng choạng bước đến ngồi xuống ghế sofa.

M* nó, người bình thường thật sự không thể leo nổi mười lăm tầng cầu thang được, thật là muốn lấy mạng người mà.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, chân vẫn tê dại, Quý Noãn cứ mở mắt trân trân ngồi tựa vào sofa. Cô chợt nhớ ra gì đó bèn lấy di động từ trong túi ra, thả lên bàn trà sạc pin. Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại vài phút thì mí mắt díp lại, cứ thế dựa người vào ghế sofa nhanh chóng chợp mắt.

Đến khi điện thoại di động bị rơi xuống thì Quý Noãn mới chợt bừng tỉnh, mụ mị nhìn quanh phòng khách trống vắng rồi lại nhìn đồng hồ. Thế mà cô đã dựa vào sofa ngủ một tiếng rồi.
Cô ngồi trên ghế sofa nghĩ miên man một lúc, cuối cùng vẫn để điện thoại di động xuống rồi đứng dậy bước đến cửa phòng, ghé vào mắt thần trên cửa nhìn ra ngoài.

Bây giờ bên ngoài đã không còn bóng người.

Vừa rồi cô ngủ có chút mơ hồ, lúc chợt thức dậy thì đầu óc cũng lơ mơ, thậm chí có khoảnh khắc cô nghi ngờ không biết Mặc Cảnh Thâm xuất hiện ở hành lang nhà cô là thật hay mơ.

Bắp chân cô bây giờ vẫn còn tê dại, đúng là cô đã bò hết mười lăm tầng cầu thang.

Quý Noãn hé cửa nhìn ra ngoài, cầu thang vắng lặng không một bóng người, kể cả tàn thuốc trên sàn cũng không còn nữa.

Cô băn khoăn nhìn hành lang vắng vẻ, dừng lại một lúc rồi đưa tay lên khẽ day Thái dương, quay người chuẩn bị đóng cửa lại.

Thế nhưng bước chân chợt khựng lại, cô nhìn hành lang vắng vẻ.
Người đi, tàn thuốc cũng bị lấy đi, nhưng mùi thuốc lá như có như không vẫn còn lởn vởn trong không khí. Mùi thuốc lá rất nhạt, nhưng dù sao đây cũng là khu vực cấm hút thuốc, bình thường không có ai dám hút thuốc ở đây.

Vì vậy.

Là thật.

Ngay lúc này, đầu Quý Noãn chợt nhói lên, cô đóng cửa lại, lập tức đưa hai tay lên day mạnh vào Thái dương rồi quay lại ghế sofa ngồi xuống. Có lẽ do cô đột ngột vận động mạnh, leo tận mười lăm tầng, cả người cảm thấy khó chịu, chân đau, đầu cũng đau. Một lúc lâu sau cô mới nghĩ đến chuyện đi vào phòng tắm ngâm cả người và chân vào bồn nước ấm để xua đi mệt mỏi.  

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận