Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng - Chương 989: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (252)

Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng Chương 989: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (252)


Phong Lăng đứng bên cạnh sofa một lúc, thấy Lệ Nam Hành cứ tựa vào lưng ghế mãi như thế, cô suy nghĩ một lát rồi quay người đi về phòng ngủ lấy một cái chăn mỏng ra, sau đó nhẹ nhàng đắp lên người anh.

Lệ Nam Hành nhắm hai mắt không có phản ứng gì, cô thấy thế đành ngồi xuống tấm thảm đặt trước ghế, ngẩng đầu nhìn người đàn ông hình như đang có tâm sự gì đấy, cô hỏi: “Lão đại, anh đang không vui sao?”

Người đàn ông kia không trả lời.

“Có tâm sự gì à?”

Anh vẫn không nói gì.

Phong Lăng nghĩ có phải anh uống rượu nên đau đầu không thoải mái chăng?

Cô đang định đứng dậy xem thử có nên đến giúp anh xoa trán một chút không, thì lúc này đây giọng nói của người đàn ông bỗng có chút khàn khàn vang lên: “Phong Lăng, em thích tôi không?”

Trên cổ cô gái ngồi dưới đất vẫn còn lưu lại dấu hôn của anh, quần áo trên người tuy đã chỉnh lại nhưng vẫn có thể thấy được hơi lộn xộn.
Cô ôm hai gối ngồi trên tấm thảm, không đổi tư thế, chỉ nhìn anh.

Người đàn ông vốn đang tựa vào lưng ghế nay lại cúi thấp đầu xuống, nhìn cô gái đang ngồi trên tấm thảm kia: “Trả lời.”

Phong Lăng nhìn thấy sự lạnh lẽo thâm trầm và nghiêm túc trong ánh mắt của anh, bỗng có cảm giác đáp án của mình hình như rất quan trọng với anh.

Cô không thể trả lời qua loa được.

Cô im lặng một lúc rồi nói: “Lão đại, tôi không hiểu về chuyện tình cảm lắm. Thế nhưng dựa theo tình cảm từ trước đến nay của tôi đối với anh và đối với những người đàn ông khác thì tôi không có cảm giác xa lánh với anh cho lắm.”

Lệ Nam Hành vẫn nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc: “Đừng nói nhiều lý do như vậy, tôi chỉ hỏi em một câu, thích hay không thích?”

Phong Lăng nhìn vào đôi mắt của anh rồi chậm rãi gật gật đầu: “Thích.”
Ánh mắt có chút lạnh lẽo của người đàn ông kia lập tức hơi thay đổi, anh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi sofa như vậy, hất tấm chăn mỏng trên người ra, cúi đầu kéo cằm cô lên rồi đặt lên môi cô một nụ hôn.

Nụ hôn này rất dịu dàng, nhưng vẫn quyện lấy đầu lưỡi nhau, mãi đến khi Phong Lăng có chút mơ màng muốn bày tỏ cảm tình của mình mà học cách đáp lại, thì người đàn ông chợt khựng lại vì sự đáp lại này của cô. Ánh mắt vừa bị giội nước lạnh mới hơi hơi tỉnh táo lại nay lại tối sầm đi. Anh dời môi cô, dùng trán mình áp lên trán cô, khàn giọng nói: “Em còn chưa đầy mười tám tuổi, vẫn còn nhỏ lắm, nếu thích tôi thì có thể chờ tôi không? Chờ qua hai mươi tuổi rồi, tôi lập tức cưới em làm bà Lệ nhé?”

Phong Lăng không có ý kiến gì với chuyện kết hôn, thậm chí xưa nay còn chưa từng nghĩ đến.
Hai chữ “bà Lệ” này đối với cô mà nói vẫn có chút lạ lẫm.

Nhưng chẳng hiểu sao cô lại thấy hơi mong chờ.

Cô nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của người đàn ông rồi chậm rãi gật đầu một cái: “Ừm.”

“Chờ tôi ba năm.” Giọng nói của người đàn ông khản đặc, gần như khiến người ta khó mà nghe rõ được.

Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”

“Em muốn về căn cứ không? Tiếp tục giả nam sống ở trong căn cứ, sống cuộc sống em muốn, chí ít trong ba năm này, em muốn về căn cứ sống tiếp thì tôi có thể giúp em được.” Người đàn ông kia lại kề vào môi cô: “Muốn về không?”

Phong Lăng đáp ngay tắp lự: “Muốn.”

Lệ Nam Hành đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Anh ngửa người ra sau, ánh mắt vừa dịu dàng vừa đau lòng nhìn cô: “Vậy trong ba năm này, em cứ trở lại căn cứ tìm kiếm nơi bản thân thuộc về của mình đi. Chúng ta vẫn như trước đây, về đội bắn tỉa huấn luyện, còn chuyện giới tính của em, chỉ có một mình tôi biết thôi, những người khác sẽ không biết đâu, được không?”
Phong Lăng không rõ tại sao tự dưng anh lại cho phép cô về căn cứ, cũng không biết tại sao lại nói muốn cho cô tiếp tục ở trong căn cứ sống cuộc sống mà bản thân mong muốn trong ba năm này.

Rõ ràng lúc trước chính anh là người muốn giấu cô ở ngoài, chẳng phải anh không muốn cô về lại căn cứ sống lẫn lộn giữa một đám đàn ông kia sao?

Nhưng có thể trở về tất nhiên là chuyện tốt, có thể trở về trạng thái ban đầu thì còn tốt hơn, cô gật đầu: “Được.”

Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô, Lệ Nam Hành lại nhìn chằm chằm mặt Phong Lăng: “Em không hỏi tôi tại sao à?”

“Không hỏi, lão đại giúp tôi sắp xếp mọi thứ chắc chắn là vì muốn tốt cho tôi thôi, hơn nữa lão đại cũng là người không thích giải thích quá nhiều lời với người khác, quyết định nào của anh cũng đều có lý do của anh cả. Tôi là thành viên của căn cứ XI, phục tùng tất cả mệnh lệnh là nhiệm vụ của tôi, tôi lại là người lão đại thích, vì thế anh sẽ không làm hại tôi, tôi tin anh.” Phong Lăng trả lời rất thành thật.
Lệ Nam Hành cứ nhìn cô như thế thật lâu, bỗng nhiên lại cong môi lên: “Tôi còn có một yêu cầu nữa.”

“Cái gì?”

“Sau khi về căn cứ, em chuyển từ phòng bên cạnh sang ở chung với tôi nhé? Em cũng biết đấy, giường ở phòng tôi rất lớn”

Phong Lãng: “…”

Sau khi xác định được tình hình cánh tay của Phong Lăng đang hồi phục khá tốt, chỉ cần lúc huấn luyện hằng ngày chú ý để cánh tay bị rắn cắn đó nghỉ ngơi nhiều hơn, đến phòng y tế để Bác sĩ Văn xoa bóp cánh tay nhiều một chút thì sẽ không có vấn đề gì, cuối cùng Phong Lăng cũng được phép thu dọn hành lý rồi lên đường về căn cứ.

Hình như từ lần bị thương ở quân đội cho đến bây giờ, cũng đã ít nhất ba tháng cô không chính thức trở về căn cứ, cũng đã lâu như vậy không tham gia huấn luyện.

Đội bắn tỉa vì Kiều Phỉ rời đi nên đã đổi huấn luyện viên mới, Lệ Nam Hành là huấn luyện viên chính, phó huấn luyện viên mới họ Thẩm, nghe nói là được điều tới từ đội tinh nhuệ. Vóc người không cao, mặt mũi cũng không đẹp trai, tóm lại là không đẹp trai như Kiều Phi.
Không cần đoán cũng biết Lệ Nam Hành điều một người như thế đến đây làm huấn luyện viên là có ý gì.

Đúng là một chút cơ hội để làm cho cô phân tâm anh cũng không cho.

Lúc rảnh rỗi giữa giờ huấn luyện, A K ngồi ở bên cạnh Phong Lăng hỏi cô: “Tóc của cậu sắp dài quá tai rồi kìa, ở ngoài không có thời gian đi cạo tóc à? Trước đây khi cậu ở trong căn cứ tuy tóc không phải dạng húi cua như bọn tôi, nhưng cũng không dài đến mức này, sao vậy? Tay vẫn còn đau nên không tiện à? Có muốn tối nay đến chỗ tôi, tôi giúp cậu cạo tóc không?”

Phong Lăng vừa muốn mở miệng đáp lời thì Lệ Nam Hành đi ngang qua thấy thế lập tức quay đầu lại nói một câu lạnh lùng: “Cạo cái gì mà cạo? Không được cạo!”

Phong Lăng: “…”

A K đưa mắt nhìn anh với vẻ mặt mơ hồ: “Lão đại, tôi chỉ nói tóc Phong Lăng dài quá thôi…”
“Dài à? Năm nay không phải rất thịnh hành kiểu này à? Như nhóm nhạc The Beatles ấy, tóc ai cũng dài thườn thượt cả, cũng có khác gì đám đàn ông khác đâu?” Lệ Nam Hành cãi chày cãi cối với vẻ mặt không cảm xúc.

A K: “… Năm nay thịnh hành kiểu tóc nam nuôi dài ra như thế này à? Vậy bây giờ tôi nuôi dài một chút có còn kịp không?”

Phong Lăng: “…”

Lệ Nam Hành không để ý lắm liếc nhìn cậu ta một cái rồi lạnh nhạt nói: “Nếu cậu không sợ mình sẽ hù chết mấy cô gái bên ngoài thì cứ nuôi đi.”

“Vì sao? Vì sao lão đại lại thấy Phong Lăng nuôi tóc dài sẽ đẹp, còn tôi muốn nuôi dài một chút thì lại hù chết người? Mặt mũi tôi cũng được lắm đấy nhé!” A K không phục.

Lệ Nam Hành nhìn lướt qua Phong Lãng bằng ánh mắt yêu thích và ý tứ sâu xa, sau đó mới làm vẻ mặt ghét bỏ liếc qua A K, rồi xoay người nghênh ngang rời đi.
A K: “Lão đại anh đúng là phân biệt đối xử mà, cẩn thận tôi truyền ra ngoài chuyện lần trước đến tôi tìm Phong Lăng kết quả lại phát hiện anh đang ở trong phòng cậu ấy đó!”

Phong Lăng: “…”

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận