Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung - Chương 204: Dấu vết của dị hỏa

Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung Chương 204: Dấu vết của dị hỏa
Trong tình trạng lão bà hay ghen thực sự là Tiêu Sơn không biết phải làm sao. Hắn cũng hiểu có nữ nhân nào không ghen. Nếu như Tiểu Y Tiên không ghen thì chứng tỏ nàng cũng không có yêu hắn. Tình cảm của hai người vốn rất ngọt ngào và nồng đậm nhưng Tiểu Y Tiên có chút thái quá trong việc ghen.

Bởi vì ghen tuông thế nên tối đó hai người bắt đầu cãi vã. Tiêu Sơn bất đắc dĩ đè Tiểu Y Tiên ra tét mông nàng. Ngay sau đó Tiểu Y Tiên phản kháng đáng tiếc thực lực của Tiêu Sơn cao hơn nàng. Ngay sau đó là một trận ân ái cực kỳ điên cuồng. Đến sáng ngày hôm sau Tiểu Y Tiên do hoan ái quá đồ mà toàn thân mệt mỏi giã rời, ngay cả đến một đầu ngón tay cũng không muốn chuyển động. Tiêu Sơn thì cả người thoải mái, tinh lực tràn đầy.

“Cốp, cốp…” Tiếng gõ cửa vang lên. Đôi mắt của thanh niên chớp chớp. Hắn mở ra đôi mắt ngước nhìn về phía cửa ngay sau đó khóe miệng của hắn nở một nụ cười nhàn nhạt.

Tiểu Y Tiên nằm rúc trong chăn, thân mình của nàng rúc vào ngực của hắn, hai tay ôm lấy cánh tay của hắn áp vào đôi nhũ phong phong mãn của nàng. Tiêu Sơn cười khổ, hắn biết ngày hôm qua có chút vũ phu với Tiểu Y Tiên. Đặc biệt là cặp mông của nàng nếu như không phải công pháp của nàng biến thái thì ngày hôm nay nó đã sưng vù lên.

Thân mình của Tiêu Sơn trở dậy, hắn rút nhẹ cánh tay mà Tiểu Y Tiên đang ôm dí vào ngực của nàng. Khóe miệng của hắn cong lên một nụ cười hạnh phúc. Đôi mi mắt xinh đẹp của Tiểu Y Tiên dường như hơi run run lên. Tiêu Sơn nhẹ nhàng dùng ngón tay chỏ vén mái mượt mà của Tiểu Y Tiên về phía sau. Đôi môi đỏ của hắn hôn lên má của nàng.

Bàn chân của hắn chạm vào đất. Nhìn một đám bừa bồn quần áo rách rưới ở phía dưới, đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắc lắc. Bàn tay đưa lên, trong không bốc ra một ngọn lửa. Ngọn lửa hóa thành một còn rồng lửa đem đám y phục rách nát đem đốt thành tro tàn. Sau đó, hắn lại điều động một con rồng nước đem thân thể của mình tắm rửa sạch sẽ.

Chỉ trong vài phút hắn đã tắm rửa sạch sẽ đồng thời thay y phục xong xuôi. Hắn mặc nên một bộ y phục màu xanh lam có hoa văn rất hoa mỹ nhưng lại để một bộ ngực trần. Đôi chân tiến về phía cửa. Bàn tay đưa lên mở ra cánh cửa, một thân hình xinh đẹp mặc y phục màu xanh đứng sau cánh cửa. Đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ nói: “Thiếu gia, Thanh Lân đến đây giúp thiếu gia và thiếu phu nhân dọn dẹp!”

Thiếu niên mỉm cười, hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói: “Không cần, ta đã dọn dẹp sạch sẽ rồi! Chúng ta hãy ra ngoài đi!”

“Vâng” Ánh mắt của Thanh Lân đảo qua thấy được căn phòng cũng không có ai. Cả căn phòng chỉ có một chiếc chăn đang nổi cộm lên, hiển nhiên Thanh Lân biết ai ở trong đó. Ngoài ra khi Tiêu Sơn mở ra căn phòng thì một mùi hương nồng nặc do hai người giao hoan với nhau sộc thẳng vào mũi của Tiểu Y Tiên khiến cho hai má của nàng trở nên đỏ bừng.

Tiêu Sơn mỉm cười, hắn đưa ngón chỏ lên gãi gãi sống mũi của mình. Ngay sau đó hắn đem cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại. Thân mình giảo bước ra phía ngoài, theo sau hắn là Thanh Lân. Thanh Lân có chút tò mò hỏi: “Thiếu gia, chúng ta cùng nhau ra ngoài liệu thiếu phu nhân…”

Đầu của thanh niên lắc lắc, hai vai của hắn nhún nhún vài cái sau đó hắn nở nụ cười nói: “Yên tâm đi, tiểu oán phụ ngày hôm qua đã được thiếu gia thỏa mãn a. Nàng ấy muốn dậy chí ít cũng phải đến buổi trưa. Hiện giờ, ta cần đến gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, chúng ta muốn đi tìm dị bảo được chứ!?”

“Vâng!” Thanh Lân hơi cúi đầu đáp ứng. Thân mình của nàng đi lững thững theo sau lưng của Tiêu Sơn. Thi thoảng ánh mắt của nàng lại len lén nhìn về phía hắn.

…………

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống phía dưới khiến cho nền cát trên sa mạc trở nên nóng bóng. Một thanh niên mặc áo khoác da màu lam, chiếc áo có hoa văn để hở ngực, nó kéo dài tới tận đầu gối của thanh niên. Mái tóc bạch kim của thanh niên phất phơ trong gió. Theo sau của hắn là một đám người, con mắt quét về phía thiếu nữ măc y phục màu xanh hỏi: “Thanh Lân, ngươi xác định là nơi này sao?” Ánh mắt của Tiêu Sơn chăm chú nhìn về phía trước. Phía trước là một mảnh sa mạc bằng phẳng trước mặt, địa hình nơi này, cực kì quá tầm thường, không có bất cứ cái đặc điểm gì có thể khiến cho người khác chú ý, cùng loại cát bằng phẳng này, tại trong sa mạc mênh mông, cơ hồ là nhiều không đếm xuể.

Tại phía sau Tiêu Sơn là đám người của phòng đấu giá gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, có cả mấy chục người là do đám người của phòng đấu giá tuyển chọn ra. bọn họ đều là đem ánh mắt hoài nghi hướng về phía Thanh Lân dẫn đường trước mặt, đối với bọn họ tại Thạch Mạc thành sinh sống mấy năm thậm chí vài chục năm mà nói, khối địa phương này, quả thực là tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn, hơn nữa trong đó có một số người, thậm chí còn có qua lại nhiều lần làm nhiệm vụ ở nơi này, nhưng bọn họ chưa bao giờ cảm giác được nơi này cùng địa phương khác có cái gì khác nhau đâu a...

Bị mọi người nhìn chăm chú vào, Thanh Lân mặc dù có chút khiếp đảm, bất quá nàng vẫn như cũ cố lấy dũng khí nhìn chằm chằm Tiêu Sơn, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, tại trong cảm ứng của ta, vài ngày trước địa điểm phát sinh dị động, đích thật là ở chỗ này.”

Nam tử trung tuổi mặc áo bào hoa nhìn về phía sa mạc trải dài nói: “Nơi này cũng không có kiến trúc đặc thù cùng với sơn động kì dị, Thanh Lân, cô chắc chắn tại nơi này chứ!?”

Thanh Lân nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ta chắc chắn là nơi này, không sai vào đâu… Có lẽ do gió cát mà hơi thở bị thổi loạn nhưng ta đảm bảo nó ở nơi này!”

Tiêu Sơn đột nhiên mở miệng nói: “Được rồi, nếu như ngươi chắc chắn như vậy! Vậy thì ta thử tìm tòi xem sao?” Mọi người đột nhiên thấy Tiêu Sơn nhắm mắt lại, đầu hắn hơi ngẩng lên không trung. Đôi mắt của họ tò mò nhìn về phía Tiêu Sơn nhưng cũng không có dám hỏi. Đột nhiên họ nghe được thấy Tiêu Sơn mở miệng nói rất nhỏ, nhiều người nghe được nhiều người không nghe được: “Thiên nhân mô thức, mở ra! Truy tìm khắp nơi… Cảm ứng vị trí có năng lượng hệ hỏa nồng đậm…”

Tiêu Sơn biết tại trong sa mạc không khí khi bị đốt nóng sẽ trở nên vặn vẹo mà chế tạo ra hải thị thận lâu mê hoặc tầm mắt của người khác. Hắn đã dùng tinh thần lực thử quét xem nơi này, xem ra mức độ vặn vẹo của không khí ở đây chưa đến mức chế tạo ra ảo cảnh. Khu vực này hoàn toàn là chân thật trước mắt người, cũng không có ảo cảnh gì. Linh hồn lực của hắn thẩm thấu xuống trong sa mạc. Bởi vì tinh thần lực khi gặp vật cản đặc biệt là mấy loại cát nóng sẽ tiêu hao khá nhiều linh hồn lực so với bình thường, thế nên Tiêu Sơn cũng không có nguyện ý sử dụng chúng.

Trong lòng Tiêu Sơn cười khổ một tiếng, biết vậy ngày hôm qua hắn không nên cùng Tiểu Y Tiên điên cuồng tới tận mức ấy nếu như có nàng ở bên cạnh sẽ rất dễ tìm được. Dù sao dị hỏa đối với dị hỏa, chúng có sự liên lạc nào đó. Chính xác là dị hỏa rất mẫn cảm với dị hỏa, nếu có dị hỏa Tiểu Y Tiên sẽ tìm được nó một cách dễ dàng.

Khu vực trong vòng một dặm bị Tiêu Sơn nắm giữ giống như trong lòng bàn tay, từng con kiến bò phát ra âm thanh hắn cũng có thể nghe thấy. Hắn còn nghe được âm thanh của mấy con ma thú nấp dưới cát đang thở phì phò. Khu vực này đều bị hắn điều tra đến từng chân tơ kẽ tóc. Toàn bộ hình ảnh được truyền đến não của hắn.

Bất chợt đôi mắt của hắn mở ra, khóe miệng của hắn nở một nụ cười khá lớn. Hắn quay về phía mọi người nói: “Được rồi, mọi người đi theo ta!” Thân mình của hắn đạp mạnh xuống phía dưới đất, cả thân mình của hắn bắn về phía trước. Đám người phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ vội vàng đuổi theo Tiêu Sơn. Thanh Lân cũng bất chấp cái nòng vội vàng đuổi theo hắn.

Chân của Tiêu Sơn đạp lên một đống cát. Hắn cảm giác được trong không khí có một mùi hương nhẹ nhẹ làm cho lòng hắn sao động. Hắn cực kỳ thích cái mùi này, hắn cũng không rõ tại sao nữa. Thường thường trên cơ thể nam nhân và nữ nhân đều sẽ toát ra một mùi hương hấp dẫn đối phương. Tiêu Sơn với cái mùi này cũng cực kỳ thích. Hắn không biết cái mùi này là mùi gì.

Nam nhân trung tuổi đứng sau Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Đại nhân, nơi này có cái gì sao!?”

Ánh mắt của Tiêu Sơn nhìn về phía Thanh Lân. Lúc này, Thanh Lân bất chấp cái nóng gay gắt của sa mạc, thân mình của nàng chạy tới bên cạnh hắn. Bàn tay của thiếu nữ đưa lên trán lau đi đám mồ hôi đang đọng ở đó. Chiếc mũi của nàng hơi nhảy một cái sau đó nói: “Là nơi này. Ở nơi này, hơi thở đó thật sự mạnh mẽ. Thiếu gia, ngài làm sao mà phát hiện được nơi này, chẳng lẽ ngài cũng cảm nhận thấy!?”

Nhẹ nhàng bóp mũi mình một cái, đầu của hắn lắc lắc: “Ta không giống như ngươi có thể cảm nhận thấy là ta ngửi thấy!” Hắn mỉm cười nhìn về phía Thanh Lân

“A” Thanh Lân có vài phần ngạc nhiên. Nhận thấy ánh mắt của Tiêu Sơn nhìn về phía nàng, trên khóe miệng của hắn nở một nụ cười, Thanh Lân liếc trộm một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện tên một tia ngượng ngùng, chợt hướng về phía hắn mở to hai con mắt đẹp đẽ.

“Tiểu ny tử, cô làm tốt lắm!” Bàn tay của Tiêu Sơn đưa về phía Thanh Lân. Bàn tay của hắn xoa xoa nhẹ đầu của nàng giống như đang xoa đầu một tiểu nữ hài. Vẻ mặt của Thanh Lân hơi đỏ nên, nàng nở nụ cười một cách nhẹ nhàng giống như nàng đang hưởng thụ cái xoa đầu của hắn.

Tiêu Sơn quay về phía đám người phòng đấu giá cùng với Thanh Lân mà dặn dò: “Tất cả các ngươi cách xa nơi này một chút! Ta muốn đào cát mở ra xem huyết động nơi này!” Mọi người đều nghe được lời của Tiêu Sơn, tất cả đều cách xa hắn đến cả chục trượng. Ngay cả Thanh Lân cũng không ngoại lệ.

Bàn tay của Tiêu Sơn đưa lên, một nguồn năng lượng màu vàng tụ tập lên bàn tay của hắn. Nam nhân tầm trung tuổi nhìn về phía Tiêu Sơn cảm giác cực kỳ tò mò. Nguyên do bởi vì Tiêu Sơn là một luyện dược sư theo lý phải sử dụng đáu khí hỏa hệ mới đúng nhưng trên bàn tay của Tiêu Sơn lại không có sự dao động của bất cứ năng lượng đấu khí nào làm cho hắn càng trở nên tò mò.

Oanh!

Nhảy lên không trung nắm đấm của Tiêu Sơn nện thẳng xuống phía dưới. Một tiếng nổ lớn vang lên. Đám cát vàng bị thổi bay, bụi mù mịt vang lên làm cho tất cả đều phải đưa tay lên chắn khuôn mặt của mình. Thân mình của thanh niên đáp xuống phía dưới, ánh mắt của hắn quét về phía trước.

Bụi mù tản đi để lộ ra một cái cửa động một cái động khẩu rộng chừng nửa thước. Con mắt liếc vào bên trong động khẩu chỉ thấy một mảnh tối om như mực, hơn nữa lại có nhiệt khí nhàn nhạt từ đó bốc lên. Đôi mắt của Tiêu Sơn khẽ cau lại, khóe miệng hơi nhếch lên, bàn tay vỗ vỗ nhè nhẹ, hai tay chống eo, hắn mỉm cười nói: “Cuối cùng cũng tìm được!”

Bàn tay của Tiêu Sơn đưa ra, một ngọn lửa bắn thẳng vào thông đạo. Nhất thời mọi người phát hiện được thông đạo là nơi vô cùng khúc khủy, hắn chặc lưỡi một tiếng: “Xem ra thông đạo cũng không phải đường thẳng a! Nếu muốn tìm từng cái một thì thật sự là…”

“Đại nhân, ngài có cần ta phái người xuống dò xét một chút không?”. Tiếng cười của nam nhân trung tuổi từ phía sau truyền đến.

Đầu của thanh niên nhẹ nhàng lắc, hắn bình đạm nói: “Dưới đó không biết thế nào! Đám người các ngươi xuống sẽ rất nguy hiểm. Với thực lực của các ngươi rất có thể sẽ chết cũng nên!”

Nam nhân trung tuổi mỉm cười nói: “A, a…. đại nhân yên tâm đi! Đây đều là bộ hạ thân tín của ta. Bất cứ ai trong số đám người bọn họ đều không biết. Hơn nữa, phục vụ đại nhân chính là vinh hạnh của chúng ta!”

Bàn tay của Tiêu Sơn đưa lên ngăn lại, hắn bình đạm nói: “Được rồi, người của các ngươi ở lại đây trông đi! Ta sẽ tự xuống đó một mình!”

“Đại nhân…” nam nhân trung tuổi kia hốt hoảng nói: “Đại nhân, ngài làm sao có thể một mình xuống đó được. Ngài xuống đó một mình quá nguy hiểm. Chúng ta thực sự không yên tâm chút nào. Đại nhân hãy để chúng ta giúp ngài một tay…”

Khóe miệng của Tiêu Sơn cong lên, hắn từ chối nói: “Đừng lo lắng! Ta tự có biện pháp bảo vệ bản thân. Các ngươi ở đây trông giữ kỹ cho ta đừng để cho người làm phiền ta!”

“Thiếu gia...Bên trong thông đạo phía dưới có ẩn tàng một ít hơi thở của người vài ngày trước từng tới, Hơi thở còn rất nồng nặc, ta nghĩ nếu mang ta theo ngài, hẳn sẽ tìm được thông đạo chính xác.” Ngay lúc Tiêu Sơn chuẩn bị hành động, thanh âm của Thanh Lân vang lên.

Tiêu Sơn nếu như dùng tinh thần lực quét xem ở trong lòng đất cũng cực kỳ khó. Hắn đang định sau khi xuống phía dưới thì triệu hồi mấy người Hoàng Phi Hổ, Thanh Viêm cùng Hắc Nha ra xem chỗ này. Chúng là ma thú chắc hẳn sẽ rất dễ dàng đánh hơi. Mặc dù tự tin vào cái mũi của mình nhưng Tiêu Sơn thực sự cũng không phải chuyên gia trong cái lĩnh vực này.

Hai hàng lông mày của Tiêu Sơn hơi cau lại hỏi: “Ngươi xác định muốn cùng ta xuống đó hay sao Thanh Lân? Ngươi phải biết dưới đó có thể rất dễ dàng có nguy hiểm!”

Đầu của Thanh Lân nhẹ nhàng lắc, nàng mở miệng nói: “Vì thiếu gia… ta không sợ!”

“Hài… được rồi đi cùng ta đi!” Bàn tay của Tiêu Sơn đưa ra. Thấy vậy, khuôn mặt của Thanh Lân dạng dỡ nụ cười. Bàn tay nàng trực tiếp chộp lấy bàn tay của hắn. Hắn đem nàng nắm lấy. Bị nắm lấy, hai má của Thanh Lân hơi đỏ lên. Tiêu Sơn nhìn về phía mấy người sau đó nói: “Chờ sau khi chúng ta tiến vào trong nhờ mọi người canh phòng. Mấy cái thông đạo này thực sự không quá chắc chắn. Ta không muốn bị chôn sống trong đó đâu nhé!?”

“A, a… đại nhân, ngài yên tâm đi. Trong thời gian này nếu có ai dám tiến vào khu vực này, mặc kệ hắn là ai, chúng ta chỉ có nước hạ thủ tàn nhẫn!” Nam nhân trung tuổi đảm bảo chắc chắn, ánh mắt cực kỳ tự tin nhìn về phía hai người Tiêu Sơn và Thanh Lân.

Tiêu Sơn ngước nhìn về phía cửa động, hắn cũng không cần phải có bất cứ thứ gì hỗ trợ. Bàn tay sau đó vươn ra kéo Thanh Lân lại vào trong lòng mình, mỉm cười nói: “Ôm chặt lấy ta được chứ!?” Bị Tiêu Sơn ôm vào trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân dần dần ửng đỏ, ôn nhu gật đầu. Tiêu Sơn mở miệng nói: “Ôm cho chắc!” Một tay của Tiêu Sơn ôm lấy Thanh Lân, bên tay kia của hắn đưa ra, một ngọn lửa bốc lên trong tay của hắn. Kỳ lạ ngọn lửa này, ánh sáng lại vô cùng nhu hòa.

Nam nhân trung tuổi kinh hãi nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Thứ này chẳng lẽ là dị hỏa!?” Ngay sau đó nam nhân trung tuổi lắc lắc đầu nói: “Không đúng, nếu như vị đại nhân này đã có dị hỏa còn cần tìm dị hỏa làm gì. Loại lửa này chắc hẳn là một thú hỏa…”

Trong thông đạo tối đen được thắp sáng bởi ngọn lửa Tiêu Sơn, Tiêu Sơn ôm chặt Thanh Lân trong lòng, hai người dựa vào độ dốc của thông đạo, không ngừng trượt xuống. Thi thoảng Tiêu Sơn đưa bàn tay ra, hắn đem một quả cầu lửa bắn về phía trước khiến cho đường phía trước trở nên rõ ràng hơn.

Thân thể trượt xuống thêm một lúc, ánh mắt Tiêu Sơn đảo qua hai bên vách động, sau một lúc, có chút ngạc nhiên phát hiện, cái thông đạo này cực kì bóng loáng, cơ hồ không có một hòn đá nào gồ ghề từ trong nhô ra, nhìn qua như bị một cột năng lượng hình trụ cực kì khổng lồ ấn ấn lõm sâu vào.

Sau gần hai ba phút trượt xuống, ôm Thanh Lân trong lòng, thân mình của Tiêu Sơn rơi xuống phía dưới lại nhẹ nhàng giống như một chiếc lá rơi. Hắn đạp xuống phía dưới, bàn tay nhẹ nhàng buông lỏng ra Thanh Lân. Hắn cảm nhận được trong không khí nồng nặc một mùi hương nhè nhẹ hơn nữa theo một cái mùi vị gì đó rất đặc biệt có vị hơi hôi của loài rắn. Mặc dù có một chút mùi hôi nhưng Tiêu Sơn lại không chán ghét cái mùi này hơn nữa còn cực kỳ thích nó. Nó đối với thân thể của hắn kích thích có vài phần khá mạnh. Phần hạ thể của hắn vì thể mà bắt đầu trở nên rục rịch, nếu như hắn không nhanh áp chế rất có thể cây nhục bổng sẽ mạnh mẽ ngóc đầu lên.

Hơi khịt khịt mũi, Tiêu Sơn quay về phía Thanh Lân hỏi: “Thanh Lân, cô có thể phát hiện được thông đạo nào đúng hay không?” Ánh mắt của hắn đảo qua phía trước. Hắn phát hiện được ở nơi đó có mười cái thông đạo tất cả. Nếu như không biết là cái nào hơn nữa còn đi vòng vèo rồi lại gặp thêm thông đạo thì nhất định sẽ cực kỳ rắc rối. Nếu là như thế thì không biết tìm đến bao giờ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận