Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung - Chương 233: Lạc độc

Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung Chương 233: Lạc độc
Khu Bên trong phòng ốc tĩnh lặng, hai người phụ tử Nạp Lan thấp giọng nói chuyện. Ánh mắt ngẫu nhiên hướng về ba người bên cạnh giường, theo thời gian trôi qua, nhìn khuôn mặt lão già càng ngày càng trở nên hồng hào thì hai người Nạp Lan Yên Nhiên và Nạp Lan Kiệt thấp giọng nói chuyện cũng là từ từ đình chỉ, trên khuông mặt của họ nhìn nhau liếc mắt, khuôn mặt trở nên vui vẻ nhưng trong mắt đều nhìn ra sự lo lắng cùng bất an.

Không để ý đến ngoại giới, Tiểu Y Tiên chăm chú nhắm mắt điều động nguồn năng lượng màu xanh lá cây vọt vào trong cơ thể Nạp Lan Kiệt. Dưới lực lượng điều động của linh hồn lực, nguồn năng lượng màu xanh vọt vào trong cơ thể Nạp Lan Kiệt. Nó đem đám chất độc màu đen xì xua tan đồng thời dùng năng lượng của mình uẩn dưỡng xương, thịt, cơ, gân của lão già khiến cho bề ngoài làn da lao già trở nên trẻ lại.

Theo đoàn năng lượng màu xanh tiến vào đám xương đen trong cơ thể Nạp Lan Kiệt thì một đám sương mù màu đen theo đám xương cốt đen xì kia thẩm thấu mà ra. Đoàn năng lượng màu xanh lá đem xương đen thanh tẩy thì chúng dường như muốn lẩn trốn đoàn năng lượng màu xanh lá cây này. Đối với chúng thì nguồn năng lượng màu xanh lá cây này giống như trời sinh khắc tinh của chúng. Cái loại Lạc độc này cho dù là Đấu Hoàng cường giả cũng phải ngưng trọng đối đãi vậy mà dưới nguồn năng lượng màu xanh lá lại có thể dễ dàng bị đánh tan giống như một đứa trẻ gặp phải một người lớn vậy.

Theo thời gian lặng yên trôi qua, từng phần xương đen xì bị nguồn năng lượng màu xanh lá tẩy trắng cùng ôn dưỡng. Bằng mắt thường có thể nhìn rõ được mấy đoạn xương đen xì này đang thay đổi. Chúng không những dần dần trở lại ban đầu mà còn trở nên bền bỉ, rắn chắc và tràn đầy sức sống hơn xưa.

Ở bên ngoài, Nạp Lan Kiệt cảm giác cả người thư sướng giống như hắn đang ngâm mình trong nước nóng. Hắn không nhịn được rên rỉ lên một tiếng: “Ư…”

Nghe được lời này thì sắc mặt Tiêu Sơn biến ảo đủ kiểu. Hắn chặc lười lắc đầu thầm nghĩ: “Lão già này, già rồi mà còn không nên nết!”

Nạp Lan Kiệt không ngờ mình lại rên ra một tiếng thoải mái như thế. Hắn hít một hơi sau đó vội vàng nói: “Xin lỗi tiểu huynh đệ, lão hủ thất lễ rồi!” Khuôn mặt của lão già đỏ bừng lên vì xấu hổ. Hắn cũng không nghĩ được rằng mình trước mặt một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu trắng, hơn nữa còn là thê tử của người khác rên lên một tiếng như thế.

Tiêu Sơn lắc lắc nhẹ đầu mỉm cười nói: “Không sao!?” Tuy nhiên trong giọng nói có vài phần khó chịu.

Phí trước, cả người Tiểu Y Tiên đã ướt đẫm mồ hôi. Thời gian sử dụng y thuật của Thánh Y Thần Thụ quyết quá dài. Đối với nàng mà nói lượng chân nguyên lực cùng với linh hồn lực tiêu hao không nhỏ. Điều này đối với Tiểu Y Tiên có chút gánh nặng. Lúc này, đôi mắt nàng từ từ mở ra. Nàng thở dài ra một hơi sau đó dùng tay lau trên trán đã ướt đẫm mồ hôi của mình.

Lão già Nạp Lan Kiệt thấy được Tiểu Y Tiên đã thu tay lại đồng thời mở mắt ra thì có vài phần lo lắng. Lão già vội hỏi, thanh âm mang chút khàn khàn cùng run rẩy: “Tiểu nữ hài… lão phu có phải tốt, tốt rồi phải không!?”

Thiếu nữ lấy ra một chiếc khăn trắng thơm ngát đem mồ hôi trên mặt nàng lau đi đồng thời nàng cũng nhẹ giọng nói: “Lần này, lão gia gia ngài trúng độc có chút nặng. Ta đã đem một lượng lớn độc dược khu trừ ra khỏi cơ thể. Hiện giờ năng lượng của ta tiêu hao có chút nhiều ta cần nghỉ ngơi một quãng thời gian. Tuy nhiên đối với việc trị cho lão gia tử ta chỉ có thể chậm dãi chữa trị mà thôi!”

“Kia lạc độc, thực có thể toàn bộ đuổi đi?” Nghe vậy, Nạp Lan Kiệt nhịn không được kinh hỉ nói. Lão nhân sống như nhiều năm như vậy giữa tử vong và sinh tồn, nếu như phải lựa chọn thì ai muốn lựa chọn tử vong làm gì?

Tiểu Y Tiên mỉm cười nói: “Theo tiến triển này Lạc độc hẳn có thể khu trừ được!”

“A a, không nghĩ tới tiểu nữ hữu tuổi nhỏ như thế! Thế nhưng có được bổn sự như vậy, thật không hiểu vị cao nhân lánh đời nào có thể bồi dưỡng ra loại đệ tử kiệt xuất này...” Nạp Lan Kiệt vội vàng gật đầu, thanh âm khàn khàn cười nói: “Vậy toàn dựa vào tiểu nữ hữu rồi!”

Nói đến đấy Nạp Lan Kiệt nhìn về phía Tiêu Sơn ở đằng sau vội vàng nói: “Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của hai vị tiểu bằng hữu đây!?”

Tiêu Sơn ngồi ở sau lưng lẳng lặng nói: “Tên của ta là Tiêu Sơn. Nàng là ái thê của ta, Tiểu Y Tiên!” Hắn đem lão già từ từ đặt xuống phía giường. Ánh mắt tò mò nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Nếu như chữa trị cho Nạp Lan lão gia tử, nàng cần dùng bao nhiêu thời gian!?”

Tiểu Y Tiên thầm suy nghĩ sau đó lẩm bẩm nói: “Nếu như thiếp muốn trị hết cho lão gia tử chỉ cần tốn hao hai ngày là đủ rồi. Tuy nhiên vừa rồi thiếp phát hiện được lão gia tử tranh đấu nhiều năm nên trong cơ thể có xuất hiện ẩn tật. Nếu như muốn chữa khỏi một lần khiến cho thực lực có điều đột phá thì cần phải dùng ba ngày để chữa trị!”

Tiêu Sơn hơi ngạc nhiên, sau đó hắn mở miệng hỏi: “Sau khi chữa trị thân thể cho lão già tử, lão gia tử còn có thể đột phá!”

Nạp Lan Kiệt cũng kinh hãi nói: “Tiểu nữ bằng hữu, ngươi đây là đang nói sự thật hay sao?”

Đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười giống như mùa xuân ấm áp, nàng nhẹ nhàng nói: “Hắn là như thế! Mặc dù mấy năm nay lão gia tử bị Lạc động xâm nhập thân thể nhưng trong quá trình giao tranh với Lạc độc mà thân thể, máu thịt, xương cốt đồng thời cả đấu khí cũng được rèn luyện nên sau khi chữa trị xong thì lão gia tử rất có thể sẽ đột phá. Lão gia tử đột phá được bao nhiêu cấp đó cùng phải xem may mắn rồi!”

Thân mình Nạp Lan Kiệt run lên lạnh lùng nói: “Lão phu nhặt được cái mạng nhỏ này về là tốt rồi! Lão phu cũng không ngờ mình lại nhân họa đắc phúc a!”

“Đa tạ hai vị tiểu bằng hữu. Chỉ cần hai vị có thể đem lão gia tử chữa khỏi, phương diện thù lao, Nạp Lan gia tộc tuyệt đối sẽ không khiến ngươi có bất kì thất vọng!” Nhìn khuôn mặt già nua Nạp Lan Kiệt trở nên hồng hào thì rốt cuộc tảng đá đặt trong lòng Nạp Lan túc cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Đối với Nạp Lan gia tộc, tầm quan trọng của Nạp Lan Kiệt giống như Mặc Thừa đối với Mặc gia đều có vị trí vô cùng quan trọng. Mất đi trụ cột này có lẽ gia tộc Nạp Lan cũng không phải không dậy nổi nhưng xuống dốc hẳn là điều đương nhiên.

Tiêu Sơn đưa chân xuống giường. Ánh mắt nhìn về phía Tiểu Y Tiên sau đó lại nhìn về phía mấy người Nạp Lan Kiệt nói: “Thời gian cũng không còn sớm. Chúng ta cũng cần phải trở về. Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục trở lại chữa trị cho lão gia tử.” Hắn mỉm cười nhìn về phía Tiểu Y Tiên đang muốn nói thì Nạp Lan Kiệt lại cắt đứt.

“Hai vị tiểu bằng hữu, ta xem các ngươi dính không ít phiền toái. Không bằng ở lại Nạp Lan gia tộc đi?” Nghe vậy, Nạp Lan Kiệt vội vàng nhiệt tình cười nói.

Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, hắn đạm mạc nói: “Không được, hiện giờ mẫu thân cùng một vị ái thê khác của ta đang ở nhà chờ. Ta cũng không thể để họ chờ!?” Ánh mắt nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Chúng ta mau rời đi thôi!”

“Vâng!” Tiểu Y Tiên mỉm cười hướng về phía sau Tiêu Sơn.

“Ách... Một khi đã như vậy, nha đầu, ngươi đi tiễn hai vị tiểu bằng hữu đây đi.” trông Tiểu Y Tiên có chút ướt át bẩn thỉu, Nạp Lan Kiệt sửng sốt tức thì bất đắc dĩ nói.

“Ừm.” Có chút, khẽ gật đầu, Nạp Lan Yên Nhiên nhìn phía trước bóng dáng đan bạc, sau đó chậm rãi cùng tiếp tục.



Chạm rãi đi trên con đường, Tiêu Sơn trực tiếp đem Tiểu Y Tiên kéo vào trong ngực. Tiểu Y Tiên mỉm cười dùng bàn tay ôm lấy cánh tay của hắn. Nạp Lan Yên Nhiên sóng vai bên cạnh hai người có chút khó chịu.

Dường như hai người cũng không có bất cứ cảm nhận gì được sự tồn tại của Nạp Lan Yên Nhiên, hai người thỏa mái nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Ánh mắt Nạp Lan Yên Nhiên ngẫu nhiên hướng trực tiếp vô thanh niên đang hứng thú nói chuyện với thê tử hắn. Mặc dù mặt nàng đang cười cười nhưng trong lòng thật sự có chút khó chịu cùng buồn bực nho nhỏ. Mặc dù cũng không quá để ý, nhưng bị đối đãi coi thường như vậy, nhưng nhiều năm như vậy qua cũng là lần đầu, nàng vốn tưởng rằng chính mình tính tình kiêu ngạo, không nghĩ tới, trước mặt người này so với nàng còn kiêu ngạo hơn nhiều.

Tuy nhiên Nạp Lan Yên Nhiên cũng biết mình so với hai người trước mặt này quá nhỏ bé. Hai người tuổi nhỏ như vậy đã có thực lực bất phàm mặc dù nàng không nhìn ra được thực lực hai người là như thế nào. Đối với Tiêu Sơn thì hắn nắm giữ trong tay lực lượng đủ để thay đổi hoàn toàn đế quốc Gia Mã ngay cả Vân Lam tông cũng không phải đối thủ của hắn. Ngoài ra hắn còn là một luyện dược sư cao cấp năm trong tay dị hỏa không thua kém gì đại sư Cổ Hà của Vân Lam tông. Vị thê tử đầu tiên của hắn là Nhã Phi của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, thân phận cũng không kém nàng là bao. Vị thê tử tử hai của hắn thì tuyệt đối không kém nàng chút nào. Ngay cả việc chữa trị Lạc độc cho gia gia nàng, thì thê tử hắn cũng có thể dễ dàng hoàn thành. Đứng trước hắn, nàng cảm giác mình quá nhỏ bé. Nghĩ đến đây thì Nạp Lan Yên Nhiên, thoáng có chút biệt khuất đồng thời, cũng không khỏi cảm thấy vài phần thán phục.

“Tiêu Sơn ngươi tựa hồ đối với thực lực của ta thật quan tâm a?” Nạp Lan Yên Nhiên giương mắt nhìn Tiêu Sơn có chút thâm ý cười nói: “Tuy ta không phải là Luyện Dược Sư. Chẳng qua trời sinh đối linh hồn lực lượng rất là mẫn cảm...”

Bất chợt Tiêu Sơn đánh ánh mắt về phía Nạp Lan Yên Nhiên. Nạp Lan Yên Nhiên đột nhiên bị hắn nhìn về phía mình thì thoáng giật mình trong phút chốc. Bất chợt Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Thực lực của người dường như là đại đấu sư đồng thời lại là cửu tinh đấu sư đỉnh phong. Hình như giao động rất mạnh!”

“A, ngươi cũng nhìn ra!” Nạp Yên Nhiên kinh ngạc mở miệng nói. Sau đó nàng thở ra một hơi: “Thực lực của ta, ta chính mình không biết đến tột cùng thuộc loại cấp bậc gì, tổng thể dao động quá lớn.”

“Tổng thể dao động quá lớn? Có ý tứ gì?” Nghe vậy, trong lòng Tiêu Sơn khẻ nhúc nhích, hắn rất tò mò hỏi.

“... Thật có lỗi, đây là một ít cơ mật của Vân Lam tông, không thể tiết lộ ra ngoài.” Nạp Lan Yên Nhiên thoáng xin lỗi lắc đầu, vẫn chưa đem nguyên nhân tột cùng nói ra.

Tiêu Sơn mỉm cười lạnh nhạt nói: “Đã sớm nghe nói qua Đại tiểu thư gia tộc Nạp Lan là người có sức cạnh tranh cho chức vị tông chủ Vân Lam tông, xem ra là không giả đi!?”

“Ha ha. Thật không.” Khẽ cười, Nạp Lan Yên Nhiên đôi mắt đẹp gắt gao giương mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn. Chẳng biết vì sao, trong lòng nàng tựa hồ ẩn ẩn loại cảm giác kì dị nhưng lại thủy chung không lý giải được loại cảm giác này rốt cuộc là gì. Sau đó nàng lập tức mày liễu nhíu lại, thoáng có chút rối rắm.

Tiểu Y Tiên nhìn thấy dị trạng như vậy thì nhíu mày rõ ràng không vui. Thấy như vậy thì Tiêu Sơn đem bàn tay đưa lên vỗ nhè nhẹ bàn tay nàng. Ngay sau đó hắn bình tĩnh nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên hỏi: “Tiểu thư Nạp Lan, không biết ta có thể hỏi ngươi mấy câu được không?”

Nạp Lan Yên Nhiên nhẹ nhàng gật đầu: “Ngươi cứ hỏi! Nếu như biết ta sẽ trả lời!”

Tiêu Sơn cười đạm mạc nói: “Thực lực của tiểu thư giao động như vậy có phải hay không vì ngươi đã phục dụng một viên đan dược có liên quan tới tử linh tinh mà Vân Vận nàng ta mang về thời gian trước?”

“A” Nạp Lan Yên Nhiên nghe thấy vậy thì kinh ngạc sau đó lẳng lặng gật đầu nói: “Đúng vậy, ngươi cũng nhìn ra!”

Tiêu Sơn thở ra một hơi nói: “Đan dược mặc dù có thể làm cho người ta tăng nhanh tốc độ tu luyện nhưng thường để lại ám tật. Ta khuyên tiểu thư tốt nhất không muốn dùng thứ này nữa. Nếu như tiểu thư muốn ta có thể giúp tiểu thư chiến thắng chiến thắng Tiêu Viêm.”

“A’ Nạp Lan Yên Nhiên còn tưởng mình nghe lần. Thiếu nữ vội vàng hỏi lại: “Vì sao ngươi muốn giúp ta đánh bại Tiêu Viêm. Nếu như ta nhớ không nhầm, lần đó ngươi vì Tiêu gia mà ra mặt đi!”

Tiêu Sơn cười lạnh nói: “Tiểu thư Nạp Lan ngươi có bao nhiêu thành có thể thắng được Tiêu Viêm!”

Nạp Lan Yên Nhiên thấy vậy nhíu mày nói: “Hiện giờ ta có tám thành có thể đánh thắng hắn. Hiện giờ thực lực của ta cũng tương đương với nhất tinh đại đấu sư. Còn mười tháng nữa ta tin tưởng mình sẽ đạt đến ngũ phẩm đại đấu sư. Đến lúc đó ta tuyệt đối sẽ không thua hắn!”

Tiêu Sơn cười nhạt nói: “Vậy tiểu thư nhầm rồi! Nếu như có ý nghĩ này thì tiểu thư chắc chắn sẽ thua. Thật là… Vân Vận nàng ta nghĩ thế nào khi để tiểu thư chỉ phục dụng mà không có bất cứ luyện tập khó khăn nào. Tiểu thư, ngươi hẳn chưa từng trải qua chém giết máu lửa đi. Nếu có rèn luyện chẳng qua chỉ là luyện tập đối chiến bình thường mà không có sinh tử đúng không?”

Nạp Lan yên Nhiên ngạc nhiên nói: “Ngươi làm sao biết? Là sư phụ ta nói cho ngươi biết sao?”

“Trên người ngươi chẳng có tí mùi sát khí nào. Sao ta không nhận ra được. Ngoài ra ngươi đừng quên ta là một luyện dược sư đối với đan hương rất nhạy cảm. Trên người ngươi vẫn lưu một chút đan hương nhè nhẹ…” Tiêu Sơn nhún nhún vai, ngón chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi, hắn nở một nụ cười khổ nói: “Còn việc tại sao ta phải giúp ngươi đánh bại Tiêu Viêm. Bởi vì ta thực sự là người nhỏ mọn. Năm xưa ta trở thành phế nhân không có bất kỳ người nào của Tiêu gia chịu vì ta mà ra mặt cả. Ta cũng biết thế giời này vốn là cường giả vi tôn. Ta cũng hiểu được vì sao họ không chịu ra mặt…”

“Giống như Tiêu Viêm vậy. Khi hắn ngã xuống đài cao của thiên tài thì hắn vẫn có người ở bên cạnh an ủi hắn. Mà ta lại không có bất cứ ai chính vì vậy lòng ta có oán khí. Ta nhỏ nhen, ta ghen tức với Tiêu Viêm. Hắn vì sao cũng giống như ta mà vẫn có người bên cạnh hắn.”

“hài…” Tiêu Sơn lắc lắc đầu. Hắn mỉm cười nhìn sang Tiểu Y Tiên nói: “Tuy nhiên khi ta trở thành phế nhân cũng là lúc đó ta học được cánh tìm được chân tình chân chính…” Hắn cầm lấy tay Tiểu Y Tiên cực kỳ yêu thích. Sau đó đầu quay về phía Nạp Lan Yên Nhiên nói: “Vậy giờ tiểu thư đã biết tại sao ta sẽ giúp tiểu thư rồi chứ!?”

Nạp Lan Yên Nhiên hoàn toàn kinh ngạc sau đó nàng tò mò nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Ngươi muốn giúp ta chiến thắng Tiêu Viêm sao?”

“Ừ” Tiêu Sơn nhẹ nhàng đáp lại, hắn đạm mạc nói: “Tuy nhiên ta cũng có điều kiện của mình!”

Nạp Lan Yên Nhiên nhíu mày lại thầm nghĩ: “Quả nhiên!” Đôi môi đỏ hơi mím lại nói: “Ngươi có điều kiện gì!?”

Tiêu Sơn mỉm cười sau đó đáp lại: “Bất kế tiểu thư thắng hay thua Tiêu Viêm ta chỉ yêu cầu tiểu thư một việc. Tiểu thư hãy trước mặt mọi người xin lỗi Tiêu gia ta vì đã có những hành động quá đáng trong việc tiến hành từ hôn kia. Sau đó tiểu thư phải tiền hành bồi thường đối với Tiêu gia ta”.

Nạp Lan Yên Nhiên nghe thấy vậy thở dài một hơi: “Ta đồng ý với điều kiện của ngươi! Không biết ngươi định dùng cách nào để tăng lên tu vi của ta? Ngươi định dùng đan dược hay sao?”

Tiêu Sơn không ngờ nàng lại đồng ý nhanh như vậy. Hắn nhún nhún vai cười nói: “Chỉ có Vân Vận đại hung vô não (vú to không não) mới nghĩ ra cách này mà thôi! Nếu như ngươi muốn ta có cách tăng trưởng thực lực ngươi cực nhanh mà lại không để lại bất cứ ẩn họa nào. Ta chỉ không biết ngươi có chịu được khổ cực hay không?”

Hai má Nạp Lan Yên Nhiên ửng đỏ bởi vì hắn dám gọi sư phụ nàng là đại hung vô não. Vân Vận trong lòng nàng tuyệt đối là cao cao tại thương, không ai có quyền xâm phậm. Nhưng trước mặt thanh niên này lại dám gọi sư phụ nàng như vậy. Nàng mặc dù ẩn ẩn đoán ra được quan hệ của hai người có cái gì đó không bình thường nhưng nàng không muốn tin mà thôi.

Tiểu Y Tiên ở bên thì bĩu môi khó chịu nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cười dâm đãng nói nhỏ vào tai nàng một cái ai ngờ Tiểu Y Tiên đỏ bừng mặt trừng mắt về phía hắn. Tiêu Sơn cười khổ dùng ngón chỏ gãi gãi sống mũi của mình. Nạp Lan Yên Nhiên cắn răng đáp lại: “Chỉ cần ngươi giúp thực lực của ta tăng trưởng mà không để lại bất cứ hậu hoạn gì! Bất cứ khó khăn gì ta cũng đều chịu được…”

Tiêu Sơn mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu nói: “Tuyệt!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận