Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung - Chương 263: Náo loạn thương điếm

Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung Chương 263: Náo loạn thương điếm
Khóe mắt của Mặc Ba Tư liên tục giật giật nhìn về phía thanh niên đang đứng trước mặt của mình. Người này sao hắn không quen thuộc. Ánh mắt của Mặc Ba Tư tràn ngập mất tự nhiên, hắn mở miệng nói: “Thì ra là tiểu tử nhà ngươi. Từ khi nào ngươi đã đến thần điện Mỹ Đỗ Toa!?”

Khóe miệng Tiêu Sơn hơi cong lên, hắn cười nhẹ nhìn về phía Mặc Ba Tư hỏi: “Chúng ta có quen biết nhau sao, thống lĩnh Mặc Ba Tư?”

“Hừ” Mặc Ba Tư lạnh lùng nhìn về phía hắn nói: “Thống lĩnh Mặc Ba Tư của bộ lạc Mặc Xà… Ngươi chưa từng gặp ta nhưng lúc đó bản thông lĩnh hiển nhiên đã từng ra mắt ngươi. Ngươi bị tiểu nữ nhân Nguyệt Mị đánh cho thừa sống thiếu chết còn thiếu chút nữa không giữ được mạng của mình…” Trong giọng nói của Mặc Ba Tư tràn ngập công kích và khinh bỉ.

“A… Vậy sao?” Tiêu Sơn nở nụ cười. Hắn cười nhạt nhìn về phía Mặc Ba tư nói: “Vậy mà ta nghe nói thống lính tiên sinh Mặc Ba Tư hình như cũng ăn thua thiệt trong tay của Nguyệt Mị tỷ tỷ thì phải? Hay là ta nghe nhầm nhỉ?” Hắn cười híp mắt nhìn sang phía Nguyệt Linh Nhi.

Nguyệt Linh Nhi rất phối hợp với Tiêu Sơn. Dù sao cái tên Mặc Ba Tư này nàng sớm đã không vừa mắt rồi. Đôi môi hồng hào hơi mím lại sau đó nàng gật đầu xác nhận, Nguyệt Linh Nhi nên tiếng nói: “Thống lính đại nhân vài tháng trước có đến bộc lạc Mị Xà bị tỷ tỷ của ta đánh cho bị thương nặng. Không biết mông của thống lính Mặc Ba Tư đến giờ đã khỏi chưa!?”

Nghe thấy vậy mọi người nhìn về phía Mặc Ba Tư với ánh mắt quái dị. Khuôn mặt của Mặc Ba Tư trở nên tím tái nhìn về phía Tiêu Sơn. Phải nói đúng hơn thì Mặc Ba Tư không muốn đối mặt với Tiêu Sơn chút nào. Theo như hắn biết thì Tiêu Sơn thực lực không kém gì Nguyệt Mị ngoài ra hắn lại là một luyện dược sư cao cấp. Một thống lĩnh như hắn mà đối phó với Tiêu Sơn là hành động ngu ngốc.

Nói đơn giản một chút nữ vương bệ hạ thì có hai người nam nhân có tiềm lực theo đuổi nàng nhất là hắn cùng với thủ lĩnh bộ lạc Hắc Xà, Hắc Độc nhị thống lính của tộc xà nhân. Hai người liên tục minh tranh ám đấu mấy chục năm. Còn về mấy lão già của các tộc khác thì đều không đủ vị thế tranh dành với Mặc Ba Tư. Hiện giờ lại xuất hiện một thanh niên tuấn tú đến yêu dị hoàn toàn áp đảo hai người bất kể về thực lực tuổi tác tài nàng. Khả năng hắn trở thành trượng phu của nữ vương bệ hạ gần như chín thành. Mặc Ba Tư tuyệt đối muốn giết Tiêu Sơn nhưng cũng cần kiếm được lý do hợp lý.

Nếu như hắn giết không chết Tiêu Sơn vậy thì mấy không hiếm người sẽ thiếu Tiêu Sơn một cái nhân tình mà đem hắn trừ bỏ. Thể nào mấy lão già ở bên mấy bộ lạc khác sẽ xúm lại đối với Tiêu Sơn phỏng vấn. Thời gian trước nếu không phải vì đám người tộc xà nhân bị nữ vương Mỹ Đỗ Toa ngăn cản thì nhà riêng của tên luyện dược sư này sớm bị người đạp nát rồi.

Tiêu Sơn tất nhiên tại gia tộc Mễ Đặc Nhĩ có đọc qua thông tin về tám đại bộ lạc của tộc xà nhân. Trong đó hai người ở trong tộc xà nhân là Hắc Độc thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Xà và Mặc Ba Tư thủ lĩnh của bộ lạc Mặc Xà là người có thể tiến tới với nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhất. Hai người cũng truy cầu nữ vương Mỹ Đỗ Toa tuy nhiên bị nàng cự tuyệt. Hai người này vẫn tiếp tục theo đuổi nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Tiêu Sơn cũng muốn biết sáu bộ lạc còn lại sẽ lựa chọn đứng về bên hắn còn là bên hai người kia.

Cơ mặt co quắp lại liên tục giật giật, khuôn mặt tức giận đỏ bừng trở nên tím tái Mặc Ba Tư giận dữ nói: “Tiểu tử đừng tưởng ngươi là một luyện dược sư ta sẽ e ngại ngươi. Ngươi chẳng qua chỉ là một khách nhân của tộc xà nhân mà thôi! Tốt nhất ngươi nên yên phận một chút nếu không đừng trách ta không khách khí?”

Hai vai Tiêu Sơn nhẹ nhàng nhún nhún, hai bàn tay hắn giang rộng một chút, mu bàn tay ngửa lên trời đặt ngang vai, hắn cười nói: “Không khách khí?” đôi mắt của Tiêu Sơn nhìn về phía Mặc Ba Tư nói: “Nếu như ta vấn cố tấn tới ngươi làm gì được ta!?”

“Ngươi…” Nghe thấy vậy Mặc Ba Tư run lên. Hắn nhìn về phía Tiêu Sơn với con mắt tràn đầy oán độc.

Tiêu Sơn cười lạnh tiếp tục nói: “Thân là một lục phẩm luyện dược sư. Ta rất muốn biết mạng của thống lĩnh Mặc Ba Tư đại nhân đáng giá bao nhiêu đấu linh đan đây!?” Thấy được ánh mắt tò mò của Tiêu Sơn nhìn về phía mình, Mặc Ba Tư cả người run lên lẩy bẩy.

Hai hàm răng Mặc Ba Tư khẽ cắn lại một cái sau đó lên tiếng nói: “ngươi không thể giết ta… ta dù sao cũng là…”

“Cũng là thống lính của bộ lạc Mặc Xà” Tiêu Sơn nghe thấy vậy khinh bỉ nói: “Ta khinh! Ngươi nhìn lại một chút mình đi có ra dáng một thống lính hay sao? Ngươi nhìn xem ông chủ cửa hàng này dù là nhân loài nhưng hắn đã làm gì sai nào? Tộc xà nhân chúng ta đối với loài người có thù hằn không sai nhưng xem lại hắn đã làm gì. Hắn đem lại cho chúng ta tiền, giải quyết cho chúng ta việc làm. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng vì có đám người này mà tộc xà nhân chúng ta có cuộc sống tốt hơn. Ngươi lấy cái gì ra mà đè ép người ta? Không phải vì thân phận của ngươi cao quý sao? Giờ ta lấy thân phận cao quý của ta đè ép ngươi vậy ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ngươi có cảm giác tủi nhục đau đớn cùng bất lực hay không? Cảm giác của ngươi lúc này cũng y như cảm giác ông chủ ở đây cảm nhận vậy. Hắn là nhân loài không sai nhưng hắn cũng là một người sống có suy nghĩ có tình cảm. Hắn cũng biết khuất nhục, đau đớn, vui buồn… Ngươi sao không đặt mình vào vị trí của hắn lúc này. Hiện giờ vị thế sửa đổi ta so với ngươi cao hơn ta muốn đè ép người đấy ngươi làm gì được ta nào!?”

Nghe được lời này thì hai tay của Mặc Ba Tư nắm chặt lại vào nhau. Hai bàn tay của hắn nổi lên gân xanh cuồn cuộn. Tiêu Sơn cười nhạt lại nói tiếp: “Cho dù hiện giờ ta giết chết ngươi tại chỗ này nhưng nữ vương bệ hạ có thể làm gì được ta. Với thân phận luyện dược sư cao cấp của ta, với tiềm lực của ta… nàng chẳng qua tránh mắng vài lời. Khéo có khi mấy vị thống lính khác vì lấy lòng ta mà còn xin nữ vương bê hạ. Cái chết của ngươi khéo họ còn ăn mừng cảm ơn ta ấy chứ!?”

Mặc Ba Tư sớm bị Tiêu Sơn nói không nhịn được hắn gầm lên một tiếng: “Ngươi muốn chết!” Cả người hắn bốc ra đầy đủ đấu khí. Một bộ khôi giáp đấu khí màu đen báo phủ toàn thân của hắn. Trên bàn tay hắn xuất hiện một cái đầu rắn. Mấy hoa văn điêu khắc giống như mấy con rắn trên cơ thể của hắn giống như đang sống lại. Mặc Ba Tư gầm lên toàn lực lao lên tung ra một cú đấm hướng về phía Tiêu Sơn. Quyền lực bị hắn đánh ra toàn lực.

Phanh!

Một âm thanh cực kỳ lớn do tiếng va chạm vang lên. Khói bụi mù vang lên. Nhiều người tộc xà nhân bị uy áp của đấu vương cùng với lực lượng do va chạm của hai người trấn bay. Miệng của cả đám người bị trấn cho hộc cả máu ra ngoài.

Ánh sáng lấp lóe từ trong cát bụi lòe lòe. Một ánh sáng năm màu rực rỡ phát ra. Bụi tản đi một thanh niên tuấn lãng với mái óc bạch kim phất phơ trong gió. Hắn mặc lên một bộ giáp tuyệt đẹp. Cú đấm của Mặc Ba Tư bị hắn trực tiếp chặn lấy.

Hai người nhất thời trong giây lát dằng co. Mặc Ba Tư vung quyền lên bàn tay trái trực tiếp đấm ra một quyền. Ngay lập tức Tiêu Sơn cũng tóm được nắm đấm này. Quyền kính đem đám người đánh dạt ra bên ngoài. Trong lúc nhất thời hai người bắt đầu dằng co với nhau.

Phanh!

Cả hai người đều bị đánh lui lại về phía sau. Mỗi người lùi về phía sau cả chục bước. Khuôn mặt của Mặc Ba Tư trở lên xám xịt. Bàn tay của hắn đỏ bừng hiển nhiên ăn thua thiệt không nhỏ chút nào. Bàn tay đỏ bừng gần xanh nổi lên khắp nơi. Mấy con rắn được họa trên tay của hắn giống như mở miệng, con mắt tràn đầy oán độc nhìn về phía Tiêu Sơn.

Tuy nhiên Tiêu Sơn đưa bàn tay lên phẩy phẩy, hắn cười nhắm lại một mắt nhìn ngạo nghễ về phía Mặc Ba Tư nói: “Chậc… Thật là đau a! Thông lính Mặc Ba Tư thực lực không tệ chút nào!”

Đôi môi xám xịt của Mặc Ba Tư trở nên giật giật, hắn nhìn về phía Tiêu Sơn không biết nói gì cho phải. Hắn hít một hơi, ánh mắt cực kỳ oán độc nhì về phía Tiêu Sơn nói: “Ngươi cũng không tệ. Không ngờ ngươi có thể nhẹ nhàng đỡ được hai quyền của ta. Thực lực của ngươi không hề yếu chút nào! Miễn cưỡng có thể coi là đối thủ của bản thống lĩnh!”

“Vậy sao?” Tiêu Sơn cười lạnh nói: “Trước đây, hình như mình đã nghe được câu này ở đâu rồi nhỉ?”

“Hừ” Mặc Ba Tư hừ lạnh một tiếng. Đám người trung quanh hiện giờ đã tản ra bên ngoài. Hiển nhiên cả đám người biết rõ một điều trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Tất nhiên cả đám người đều nhìn về phía hai người vội vã chạy ra xa. Trận chiến đấu vương với đấu vương quả thực rất mê ngươi nhưng họ còn muốn sống. Họ không ngu mà đi chịu chết!

Thân mình của Mặc Ba Tư đang định lao lên thì một tiếng quát lạnh: “Các ngươi dừng lại cho ta!” Hai người Mặc Ba Tư và Tiêu Sơn đều dừng lại. Cả đám người nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy được hai vị nữ nhân xinh đẹp mà Tiêu Sơn quen thuộc là Nguyệt Mị và Hoa Xà Nhi dẫn theo một đám người ở phía sau đi tới nơi này.

Nguyệt Linh Nhi thấy thế thì cười chạy đến ôm lấy tay của Nguyệt Mị nói: “Tỷ tỷ, ngươi đã đến rồi!”

“Hừ…” Nguyệt Mị đưa bàn tay lên cốc đầu của Nguyệt Linh Nhi. Thấy vậy Nguyệt Linh Nhi vội vàng dùng tay che đi đầu của mình. Sau đó vội vàng chạy ra phía sau Hoa Xà Nhi liếc mắt nhìn về phía Nguyệt Mị rồi lẽ lưỡi. Nguyệt Mị lắc lắc đầu thở dài ra một hơi.

Hoa Xà Nhi quẫy quẫy động đuôi rắn đầy hoa văn mê người của mình được dấu kín trong lớp áo màu trắng nhạt. Hoa Xà Nhi cười khe khẽ nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Dươc Nam đệ đệ, ngươi thật là… mới có vài ngày không gặp thôi đã thành như vậy rồi! Bộ đấu khí khôi giáp của ngươi thật là đẹp a! Đệ đệ có thể thu hồi nó lại được không?”

“Hà…” Tiêu Sơn thở ra một hơi. Hắn đem khôi giáp thu lại vào trong cơ thể. Trán của hắn xuất hiện một vài giọt mồ hôi. Hắn cười nói: “Nể tình Hoa Xà Nhi tỷ tỷ, việc này ta cũng không làm tính toán nữa. Một con chó cắn người mà thôi chẳng lẽ ta lại đi cắn lại chó!?”

“Ngươi…” Mặc Ba Tư giận dữ hét lớn. Hắn chưa từng bao giờ chịu được đến khuất nhục như thế. Mặc Ba Tư nhìn về phía Tiêu Sơn chằm chằm nói: “Tiểu tử ngươi nếu là nam nhân có dám đấu sinh tử trên đài với ta không?”

“Có gì không dám?” Tiêu Sơn cười lạnh nói ra mấy tiếng này. Hiện giờ bạo viêm tinh của hắn đủ công kích một đấu hoàng. Chỉ với một đại đấu vương như Mặc Ba Tư chính xác mà nói không phải là đối thủ của hắn. Nếu như lên sinh tử đài quyết đấu hắn dễ dàng loại bỏ đi một đối thủ làm phiền mình.

Vẻ mặt của Nguyệt Mị trở nên âm trầm quát lớn: “Dừng lại! Hôm nay là ngày tế lễ của tộc xà nhân chúng ta. Hai người các ngươi đang hồ nháo sao? Nữ vương bệ hạ đã ra lệnh trong ngày này tuyệt đối không được xảy ra xung đột gì. Các tộc có ân oán tạm gác lại nếu không trảm không cần xét hỏi!”

Tiêu Sơn nhún nhún vai cười nói: “Nguyệt Mị tỷ tỷ, ngươi không biết không có tội a. Thống lính Mặc Ba Tư dường như biết rõ nhưng vẫn phảm phải tội này nặng càng thêm một bậc a!”

Nguyệt Mị hung hăng trừng mắt nhìn về phía hắn. Một nam nhân có vài phấn khí chất hiên ngang, con ngươi hẹp dài nhìn về phía Tiêu Sơn cười nói: “Ra đây là đại sư Dược Nam. Nghe danh đã lâu không bằng gặp mặt!”

“Hử” Tiêu Sơn hơi ngẩn người. Hắn nhìn về phía nam tử có phần khí chất hiên ngang này thì ánh mắt khẽ lướt qua chiếc đuôi rắn màu đen khỏe mạnh. Người này có thực lực đấu vương so với mấy vị thống lính khác còn cao hơn, Tiêu Sơn cười lên tiếng nói: “Đây hắn là thống lĩnh bộ lạc Hắc Xà, Hắc Độc đại ca. Nghe danh đã lâu…”

“A, a, a…” Người này quả thật chính là Hắc Độc thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Xà. Con ngươi hình tam giác tập trung nhìn Tiêu Sơn, âm thành trầm thấp nói: “Dược Nam huynh đệ đã gọi ta một tiếng đại ca như vậy Dược Nam huynh đệ có thể hay không bỏ qua việc này. Hôm nay hai người các ngươi nể mặt Hắc Độc đại ca đây xem chuyện này dĩ hòa vi quý, chuyện to biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ biến thành không có thế nào?”

Mặc Ba Tư hung ác nhìn chằm chằm Tiêu Sơn, chợt quay qua nam tử xà nhân Hắc Độc nói: “Hắc Độc đại ca, hôm nay ta nể mặt huynh nên không có so đo với tên tiểu tử này. Ngày khác ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!”

Tiêu Sơn cười lạnh nói: “Tùy thời phụng bồi!”

“Hừ” Mặc Ba Tư trực tiếp xoay người rời đi. Hắn hướng về phía một đám người tộc xà nhân quát lên nói: “Các ngươi còn không rời đi!”

Thấy đám người tộc xà nhân bộ lạc Mặc Ba Tư muốn rời đi thì Tiêu Sơn quát lạnh một tiếng nói: “Dừng lại!”

Nghe thấy lời này của Tiêu Sơn thì vẻ mặt Mặc Ba Tư trở nên âm trầm. Hắn quay về phía Tiêu Sơn hỏi: “Ngươi muốn gì!”

Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, ngón tay hắn chỉ về phía đám vàng bạc. Hắn lạnh lùng nói: “Để mấy món đồ đó lại đi! Ta nghĩ đại thống lĩnh sẽ không vì một chút tiền mà tổn hại uy dánh thống lĩnh của mình chứ!?”

Khóe miệng Mặc Ba Tư liên tục giật giật. Hắn nhìn về phía Tiêu Sơn tràn đầy tức giận, con người của hắn xuất hiện những tia máu đỏ bừng. Hắn hít một hơi nhìn về phía đám thuộc hạ nói: “Đem món hàng trả lại! Chúng ta đi…” Mấy tên thuộc hạ ngơ ngác nhìn về phía nhau. Sau đó đám người tộc nhân bộ lạc Mặc Ba Tư đem đám đồ này bỏ lại cửa hàng Mễ Đặc Nhĩ rồi mới rời đi.

Ông chủ hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Đa ta đại nhân đã đòi lại công đạo cho chúng ta! Đây là một phần tạ lễ…” Hắn hướng về phía Tiêu Sơn lấy ra một món hàng quý giá nhất hướng về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn phì cười, hắn cầm lấy món hàng tò mò hỏi: “Tế lễ!? Ta rất tò mò thứ này có liên quan tới tế lễ sao?”

Bất chợt một người cắt ngang lời nói của Tiêu Sơn. Hắn nghe được âm thanh của người này nói: “Đại nhân Dược Nam!”

“Hả” Tiêu Sơn ngẩn ra. Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy được một nam nhân khá cao tuổi mặc một quần áo màu tối hướng về phía hắn chào hỏi. Tiêu Sơn hướng về phía mọi người cười nói: “Thật là thất lễ khi quên mất các vị. Ta ở đây bồi lễ.” Hắn nhìn về phía Hoa Xà Nhi và Nguyệt Mị cười hỏi: “Hoa Xà Nhi tỷ tỷ và Nguyệt Mị tỷ tỷ, ta còn chưa biết mấy vị đại nhân ở đây!”

Hoa Xà Nhi mỉm cười hướng về phía người nam nhân lớn tuổi mặc quần áo tối màu cười nói: “Vị này chính là Viêm Thứ thủ lĩnh bộ lạc Viêm Xà!”

“Ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!” Tiêu Sơn đành khách khí cười nói: “Nghe nói Viêm Thứ tiền bối ở tộc xà nhân được nữ vương bệ hạ khá là tin tưởng. Năm xưa đại chiến giữa đế quốc loài người và tộc xà nhân. Tiền bối đã một mình dẫn 300 quân tộc xà nhân đi tiêu diệt 5000 quân của nhân loài. Càng đánh cho một vị đấu vương của đế quốc loài người bị thương nặng. Ta đối với tiền bối đều đã ngưỡng mộ đã lâu!”

“Không dám! Không dám!” Nghe được lời vỗ mông ngựa buồn nôn của Tiêu Sơn thì nam nhân lớn tuổi này cười khanh khách nói: “Dược Nam tiểu huynh đệ mới để ta đây ngưỡng vọng. Không những tuổi trẻ tài cao mà luyện dược thuật cũng cực kỳ cao mình. Ta đây hết sức ngưỡng vọng. Xin ngày sau chiếu cố nhiều!”

Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu. Hoa Xà Nhi lắc lắc đầu chỉ về phía một lão già mặc hôi bào nói: “Vị này chính là Âm Thế đức cao vọng trọng trong xà nhân tộc, đến nay thực lực chân chính đã tiến vào đấu vương bát tinh càng được nữ vương bệ hạ trọng dụng…”

Têu Sơn lại tiếp tục dùng cái bài vỗ mông ngựa. Hắn đem toàn bộ những chiến công huy hoàn của đám người này ra vỗ mông ngựa một lần. Cả đám nhìn nhau cười khoái trá. Có vẻ như hình tượng của Tiêu Sơn trong lòng họ khá là tốt đẹp. Duy chỉ có Hắc Độc là có ánh mắt lóe lên sát khí trong chốc lát nhìn về phía Tiêu Sơn. Hiển nhiên Tiêu Sơn cũng bắt được một tia thoáng qua này.

Sau khi giới thiệu với nhau thì Tiêu Sơn có chút tò mò lên tiếng hỏi: “Nguyệt Mị tỷ tỷ, ta rất tò mò không biết vì sao mấy thứ đồ trang sức xinh đẹp này trong ngày này lại trở nên đắt hàng như vậy?”

Đôi mắt của Nguyệt Mị nhíu mày lại tò mò hỏi: “Ngươi không biết!?”

Đầu Tiêu Sơn lắc lắc vài cái, hắn cười khổ nói: “Thực sự ta không biết a! Nói thế nào nhỉ tỷ tỷ cũng biết ta từ nhỏ không phải sống ở tộc xà nhân mà!”

Nghe thấy vậy Hoa Xà Nhi cười, ngón tay nàng vân vê đôi môi đỏ mọng mê người kia nói: “Xem ra đệ đệ còn không rõ tộc quy của tộc xà nhân chúng ta a! Tại thời điểm buổi tế lễ nữ vương bệ hạ sẽ lựa chọn một bộ trang sức xinh đẹp nhất do các tộc xà nhân chuẩn bị. Nữ vương sẽ đeo lên bộ trang sức này nhảy múa trong vũ điệu cầu mưa. Ngoài ra người chuẩn bị bộ trang sức xinh đẹp nhất sẽ được nữ vương bệ hạ tặng môt nụ hôn!?”

Con mắt của Tiêu Sơn mở to tròn nói: “Một nụ hôn hả?”

“Khụ, khụ…” Lão già Âm Thứ vội vàng ho khan nhanh chóng nói ra: “Là nữ vương bệ hạ sẽ hôn lên trán người nàng tặng nàng bộ tráng sức xinh đẹp!” Thấy con mắt sáng lên của Tiêu Sơn, lão già Âm Thứ phải nhanh chóng làm ra giải thích của mình.

Tiêu Sơn nghe thấy vậy cười khổ trong lòng. Hoa Xà Nhi thấy bộ dạng này của hắn thì cười khanh khách nói: “Tiêu Sơn đệ đệ, vậy ban đầu ngươi nghĩ là sẽ hôn vào đâu a!?”

“Khụ, khụ…” Tiêu Sơn đỏ mặt nhìn về phía lão bản nói: “Lão bản chuẩn bị cho ta vài món đồ trang sức thật đẹp mắt…” Hắn hơi ngừng một chút nói: “Thôi, thôi… để ta tự chọn đi!”

“A” Ông chủ của cửa hàng trang sức Mễ Đặc Nhĩ ngẩn người ra.

Tiêu Sơn lấy ra một bình đan dược. Hắn búng tay về phía ông chủ cửa hàng nói: “Đây là hàng ta mới luyện chế. Tam Văn Thanh Linh Đan, tứ phẩm đan dược, Tam Văn Thanh Linh Đan ở đệ nhất giai có thể trợ giúp đấu sư cường giả đột phá cực hạn tiến vào đại đấu sư. Nếu là cường giả cấp bậc đại đấu sư dùng, lại có thể có một tinh cấp bậc mà không bị cắn trả. Trong bình có ba viên đan dược. Như vậy có đủ hay không đổi lấy vài mòn đồ trang sức?”

Lão chủ cửa hàng cầm trong tay bình đan dược thì cực kỳ kinh hãi, hắn vội vã hô lên liên tục gật đầu nói: “Đủ đủ, đại nhân đã đủ rồi!”

Mấy lão già tộc xà nhân nhìn về phía đống đan dược thì trợn tròn mắt lại. Quả không hổ là luyện dược sư cao cấp chỉ tùy tiện là có thể lấy ra ba viên tứ phẩm đan dược. Đám người nhìn về phía Tiêu Sơn với con mắt cực kỳ nóng bỏng. Ngay cả mấy thiếu nữ nhìn về phía Tiêu Sơn đều phát ra dị thải quang mang trong mắt. Họ hận không thể ăn tươi nuốt sống vị mỹ nam tử này.

Đem một đống món hàng chọn lấy Tiêu Sơn đem bốn món hàng đẹp nhất hướng về phía Nguyệt Mị, Hoa Xà Nhi cùng với Đại Song và Tiểu Song cười nói: “Nguyệt Mị tỷ tỷ, thời gian trước làm phiền đại tỷ nhiều. Thứ này coi như ta bồi lễ…”

Nguyệt Mị đem món hàng thu vào trong tay. Nàng cũng không nói gì mà ưa thích không thôi.

Tiêu Sơn lại đưa cho Hoa Xà Nhi cười nói: “Thứ này cảm ơn những ngày qua tại thần điện Mỹ Đỗ Toa, ta được Hoa Xà Nhi đại tỷ chăm sóc. Cái này tỷ tỷ nhận lấy đi…”

“Sách, sách… Vậy tỷ tỷ ta cũng không khách khí!” Hoa Xà Nhi cười nói. Đôi mắt xinh đẹp híp lại nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Đệ đệ, nếu như đệ đệ không có cách nào chinh phục nữ vương bệ hạ thì chỗ của tỷ tỷ luôn sắn sàng chờ ngươi!”

Mấy lão già nghe thấy vậy thì khuôn mặt trở nên xám xịt. Nguyệt Mị hừ lạnh nói: “Không biết xấu hổ!” Thấy thế Hoa Xà Nhi chỉ cười khanh khách.

Tiêu Sơn cười khổ đem hai món hàng cho Đại Song và Tiểu Song ai dè Nguyệt Linh Nhi cáu giận nói: “Ngươi… tại sao ta không có một món hàng nào!?”

“A” Tiêu Sơn ngạc nhiên nhìn về phía nàng nói: “Chúng ta quen biết nhau sao!?”

“ngươi…” Hai hàm răng trắng bóng của Nguyệt Linh Nhi khẽ cắn vào nhau, nàng tức giận nói: “Không phải ta vừa rồi giúp ngươi nói chuyện với Mặc Ba Tư hay sao?”

Bàn tay Tiêu Sơn đưa lên gãi gãi đầu giống như một con khỉ vậy. Hắn cười khổ: “Đúng là có a!” Hắn nhìn về phía cửa tiệm nói: “Nếu không cô tùy tiện vào trong tìm một món hàng!” Nói xong hắn đem một đống trang sức đem thu vào trong trữ vật không gian.

“Ngươi…” Thấy Tiêu Sơn thu vào mấy món đồ này thì Nguyệt Linh Nhi giận tím mặt nói: “Ta không cần nữa. Ngươi nghĩ bản tiểu thư hứng thú với mấy món đồ rẻ tiền này sao?”

Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên. Hắn không thể hiểu được nữ nhân nghĩ gì. Rõ ràng nàng không thèm vậy cớ gì nàng lại đòi hắn đồ trang sức. Đến bây giờ thì nàng lại nói không thèm. Thực sự quá vô lý. Nếu đã không thèm sao không từ đầu đừng đòi nữa đi.

Sau khi cùng với đám người khách khí, Tiêu Sơn cùng với Đại Song và Tiểu Song trở lại thần điện Mỹ Đỗ Toa. Hắn muốn chuẩn bị cho Lung Linh một món đồ thật đẹp. Thấy Tiêu Sơn cùng với hai thị nữ đi khuất bóng thì cái đuôi Nguyệt Linh Nhi dẫm mạnh vụt lên đất vài cái tỏ ra tức giận.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận