"Hứa cô nương, đã trễ thế này, tại sao cô vẫn còn ở bên ngoài?"
"Tôi cố ý ở chỗ này chờ Mạnh đại ca. Vân Ca ngủ rồi sao?"
Mạnh Giác mỉm cười, "Vốn định lẳng lặng quay lại, không ngờ vẫn quấy rầy giấc ngủ của mọi người."
Hứa Bình Quân nói: "Cảnh tượng đẹp như thế, may mắn không bỏ lỡ. Hơnnữa việc này cũng không có liên quan gì tới Mạnh đại ca, chỉ là do chính bản thân tôi mấy ngày nay ngủ không ngon. Đêm khuya mấy ngày trước đâycòn nhìn thấy Vân Ca và Bệnh Dĩ cũng đã khuya mới từ bên ngoài cười cười nói nói trở về, hai người dĩ nhiên là ở nơi hoang giao dã ngoại chơiđùa đến nửa đêm, cũng không biết cỏ dại đó có gì đẹp."
Mạnh Giác ý cười không thay đổi, dường như căn bản không hề nghe hiểu ngụ ý trong lời nói của Hứa Bình Quân, "Bình Quân, ta và Bệnh Dĩ xưnghô với cô cũng như nhau. Cô tìm ta là có chuyện gì?"
Hứa Bình Quân lặng lẽ đứng đó, trong gió thu lạnh lẽo, thân thể gầyyếu có vài phần lạnh run. Mạnh Giác cũng không thúc giục nàng, ngược lại bước thêm vài bước, đứng ở phía đầu gió, thay nàng chặn lại gió thu.
"Mạnh đại ca, tôi biết huynh là người sẽ có biện pháp. Tôi muốn xinhuynh giúp tôi, tôi không muốn xuất giá tới Âu Hậu gia, tôi khôngmuốn... " Hứa Bình Quân nói đến đoạn sau, giọng nói chậm rãi nghẹn ngào, sợ mình khóc lên, chỉ có thể cắn chặt môi.
"Bình Quân, nếu điều cô muốn chính là giúp chồng dạy con, cuộc sốngvững vàng yên ổn, thì gả cho Âu Hậu gia là lựa chọn tốt nhất."
"Tôi chỉ muốn gả. . . tôi đồng ý chịu khổ, cũng không sợ vất vả."
Theo Lưu Bệnh Dĩ cũng không phải đơn giản là chịu khổ như vậy, MạnhGiác trầm mặc trong giây lát, "Nếu cô xác định đây là mong muốn của cô,ta có thể giúp cô."
Lần này Hứa Bình Quân muốn lấy Vân Ca ra đánh cược, vừa rồi thấy rằng Mạnh Giác không hề để ý chút nào, vốn đã là lòng tràn đầy thất vọng,không ngờ lại thấy hi vọng, mừng rỡ không khỏi túm cánh tay Mạnh Giác,"Mạnh đại ca, huynh thực sự chịu giúp tôi?"
Mạnh Giác ôn hòa cười, "Nếu cô tin tưởng ta, trở về nhà ngủ cho ngon, cũng không tranh chấp với mẫu thân cô nữa, làm nữ nhi ngoan, ta khẳngđịnh sẽ không để cho cô gả tới Âu Hậu gia."
Hứa Bình Quân ra sức gật gật đầu, vừa định hành lễ nói lời cảm tạ,một giọng nói trầm trầm mang theo ý cười vang lên: "Đêm tối thừa dịp gặp mỹ nhân, hiền đệ hảo ý thú vị"
Người tới quấn trong một tấm áo choàng lớn, Hứa Bình Quân không thấyrõ diện mạo, nhưng nhìn thấy vài hộ vệ đồng hành, biết người tới khôngphải giàu có cũng là cao quý, vừa định mở miệng giải thích, Mạnh Giác đã nói với nàng: "Bình Quân, cô đi về trước."
Hứa Bình Quân vội bước nhanh rời đi. Mạnh Giác xoay người hành lễ với người vừa tới: "Vương gia là vì tìm tại hạ nên đến sao?"
Người vừa tới cười đi đến bên người Mạnh Giác, "Trải qua một chuyệnVệ thái tử ở Bắc môn thành, văn võ cả triều đều là lòng người bối rối,dân gian cũng bàn tán xôn xao. Vị trí tiểu hoàng đế chỉ sợ ngồi thật sựkhông thoải mái, Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang chỉ sợ cũng ngủ khôngyên. Không cần tốn nhiều sức, đã có này kết quả, hiền đệ thật sự là hảokế sách! Bổn vương hiện tại đối với hiền đệ là lòng tràn đầy bội phục,cho nên đêm tối cố ý tới tìm hiền đệ cùng trò chuyện. Nhưng không ngờđụng phải nhã sự của hiền đệ, thậm chí có người dám đoạt nữ nhân củahiền đệ? Chuyện Âu Hậu gia bổn vương sẽ đảm bảo cho ngươi, cũng coi nhưbiểu thị cho tâm ý cuộc nói chuyện này của bổn vương."
Mạnh Giác cười hành lễ, "Đa tạ Vương gia ưu ái, vậy Mạnh Giác cung kính không bằng tuân mệnh."
Người tới ha ha cười vỗ vỗ bả vai Mạnh Giác, "Hôm nay muộn rồi, bổnvương đi về trước, nhớ rõ ngày mai đến chỗ bổn vương uống chén rượu."
Mạnh Giác nhìn theo đoàn người ẩn vào trong bóng đêm, ý cười bên môichậm rãi nhạt đi. Cũng không phải vì người mới tới, mà là vì chính mình. Vì sao lại khẩn trương? Vì sao không cho Hứa Bình Quân giải thích? Vìsao đã sai lại cứ sai theo?
...........................................
Trời không đoán trước được gió mưa, người một sớm một chiều có họaphúc. Mắt thấy ngày đại hỉ của Hứa Bình Quân gần ngay trước mắt, vị hônphu lại đột nhiên bạo bệnh bỏ mình.
Vân Ca chưa từng gặp Âu Hậu công tử kia, đối cái chết của hắn lạicàng thêm kinh ngạc. Hứa Bình Quân bỗng chốc trở nên tiều tụy, thái raucũng thái phải tay, nhóm lửa có thể làm cháy váy, ủ rượu có thể đem nước trong thay rượu phong kín trong ống trúc.
Mẫu thân Hứa Bình Quân, cả ngày mắng trời rủa đất, mỗi ngày mắng HứaBình Quân mệnh xấu, khắc làm cho nhà mình lụn bại, còn khắc cả gia đìnhnhà chồng, Hứa Bình Quân vốn tính tình cởi mở trở nên cả ngày không nóinổi một câu.
Hai người Vân Ca và Lưu Bệnh Dĩ nghĩ cách đùa giỡn để Hứa Bình Quânvui vẻ, nhưng Hứa Bình Quân cũng chỉ nụ cười khó nở, chẳng qua thườngthường nhìn Lưu Bệnh Dĩ tới ngẩn người, có khi nhìn chăm chú tới mức Lưu Bệnh Dĩ đứng ngồi không yên, nàng vẫn không hề có cảm giác.
Vân Ca nghe nói trong thành Trường An có Trương tiên nhân đoán sốmệnh rất chuẩn xác, nên nghĩ ra một cách, nếu như mẫu thân của Hứa BìnhQuân mỗi ngày đều nhắc tới số mệnh, vậy thì sẽ dựa vào mệnh mà nói.
Không ngờ Trương tiên nhân là một người cứng mềm đều không lay chuyển được, vô luận Vân Ca nói như thế nào, cũng không chịu giúp Vân Ca đoánsố mệnh, lại càng không chịu nói lời giả mạo. Ông ta nói mỗi ngày chỉxem ba quẻ, lịch đã sớm sắp xếp tới sang năm, chỉ có thể hẹn trước, chỉđoán cho người hữu duyên, kể cả công chúa gì đó cũng đều phải chờ.
Lưu Bệnh Dĩ nghe Vân Ca oán giận than phiền xong, cười nói hắn sẽgiúp Vân Ca tìm Trương tiên nhân nói chuyện. Trương tiên nhân vừa thấyLưu Bệnh Dĩ, thái độ đại chuyển biến, tôn sùng Vân Ca như thượng khách,Vân Ca nói cái gì ông ta cũng đều hoàn toàn đáp ứng, hoàn toàn khônggiống lúc trước cao cao tại thượng đúng khí phách tiên nhân.
Vân Ca lòng tràn đầy tò mò, truy vấn Lưu Bệnh Dĩ.
Lưu Bệnh Dĩ cười nói cho nàng, "Trương tiên nhân đoán tướng số chongười khác là dựa vào cái gì? Bất quá là trước hết tính toán đúng sốmệnh người đó, đưa ra được những chuyện riêng tư kín đáo của họ trongquá khứ và hiện tại, người tới tự nhiên lòng tràn đầy tin tưởng, cònchuyện tương lai cùng lời phán thì nói cho họ theo quy tắc ba phải, cáinào cũng được, giải thích ra có thể là tốt, cũng có thể là xấu, tùy ýngười tới cân nhắc. Đến xem tướng mọi người đầu tiên phải hẹn trước, lại đều là người không giàu sang cũng cao quý trong thành Trường An, cáigọi là người hữu duyên. . ."
Lưu Bệnh Dĩ lời còn chưa dứt, Vân Ca đã lớn tiếng cười rộ lên, "Cáigọi là người hữu duyên chính là đại ca có thể tra được chuyện riêng tưcủa bọn họ, hóa ra vị tiên nhân này tiên khí là do đại ca cấp cho. Thành Trường An trong ngoài, trên mặt đất, ăn mày, kẻ trộm, lưu manh, đámngười hành tẩu giang hồ đều là người của đại ca. Người ngoài nhìn vàochỉ thấy một đám cát bùn rời rạc, mà lại không ngờ phía dưới còn có hồsâu khác, thành Trường An nếu có chút gió thổi cỏ lay*, có muốn hoàntoàn giấu được đại ca, chỉ sợ không quá dễ dàng."
*Gió thổi cỏ lay: thành ngữ, ý chỉ những biến động nhỏ.
Lưu Bệnh Dĩ nghe được lời nói của Vân Ca, sắc mặt khẽ biến.
Hắn vốn chỉ tính toán nói tới ba phần, nhưng thật không ngờ Vân Ca từ nhỏ đều có tiếp xúc với đủ hạng người, kiến thức rộng rãi, bản thân lại tâm tư nhạy bén, lời tuy là vô tâm, nhưng lại làm người khác kinh ngạc.
"Vân Ca, chuyện này, muội phải thay ta giữ bí mật, không thể nói cho bất kỳ người nào."
Vân Ca cười gật gật đầu, "Muội biết rồi!"
.........................................................................
Trương tiên nhân vừa xem chỉ tay, vừa xem ngũ quan, vừa rút quẻ, cuối cùng trịnh trọng nói với Hứa Bình Quân, "Cô nương mệnh cách cao quýkhông sao nói hết được, bởi vì vô cùng cao quý, ngược lại lộ ra khắctướng. Việc hôn nhân của cô nương không thể thành, chỉ vì đối phương khó có thể tiếp nhận được số mệnh cao quý của cô nương, cho nên tương trùng mà chết."
Bởi vì Trương tiên nhân tính toán cho Hứa Bình Quân về quá khứ, hiệntại đều hoàn toàn chính xác, trong lòng Hứa Bình Quân đang cảm thấy kinh ngạc khó tin, lúc này nghe được lời nói của Trương tiên nhân, mặc dùtrong lòng khó tin, nhưng lại ngóng trông tất cả đều là số mệnh, "Hắnthực sự không phải do tôi hại chết sao?"
Trương tiên nhân vuốt râu bạc trắng, khép hờ hai mắt, từ từ nói: "Nói là do cô nương hại chết cũng không sai, bởi vì thật sự mệnh của cônương ngăn cản hại chết đối phương. Nhưng cũng không phải cô nương hạichết, bởi vì đây đều là số mệnh, là ông trời đã sớm định đoạt rồi, cũngkhông có quan hệ gì với cô nương, đối phương cũng không nên cưỡng épngười cao quý như cô nương."
Mẫu thân Hứa Bình Quân vui vẻ ra mặt, vội vàng hỏi: "Trương tiênnhân, mệnh Bình Quân nhà ta rốt cuộc cao quý thế nào? Sẽ gả cho đại quan sao? Chức quan thế nào?"
Trương tiên nhân xem xét một hồi tướng mạo Hứa mẫu, "Phu nhân ngày sau là người được hưởng phúc của con gái."
Ông ta thản nhiên nói xong một câu, đã đứng lên, chậm rãi ra đạisảnh, tiếng nói từ trong làn khói nhẹ mịt mù truyền đến, "Thiên địa tạohóa, chuyện gì cũng đều có tiền duyên. Cô nương tự có duyên phận của cônương, tới thời điểm, hết thảy tự nhiên sẽ hiểu."
Vân Ca cắn chặt môi mới có thể không bật cười. Tuy là hết sức buồn cười, nhưng cũng thực bội phục lão già râu bạc này.
Đừng nói công phu giả thần giả quỷ, trong bụng đích xác cũng có chútcông phu. Giống thật nhưng là giả, thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt,những lời ông ta nói ra cũng không phải người khác có thể tùy tiện nóira được.
Khi Hứa Bình Quân ra khỏi dinh thự của Trương tiên nhân, thần thái đã thoải mái hơn rất nhiều. Hứa mẫu cũng có nét mặt đỏ hồng, ánh mắt nhìnHứa Bình Quân có thể nói là thoả thuê mãn nguyện. Nói chuyện đối với con gái, ngữ khí vô cùng êm ái trước đây chưa từng thấy.
Vân Ca trong lòng tràn đầy vui sướng, cảm thấy rằng số mệnh tính được này thật sự là giá trị. Hóa giải khúc mắc, dịu đi mâu thuẫn gia đình,tăng thêm tình cảm mẹ con. Có thể nói gia đình hòa thuận, tâm tình vuimừng chính là thuốc tốt. Về sau cần phải cổ vũ mọi người đến tính toánsố mệnh thế này nhiều hơn.
Đúng lúc Vân Ca liếc nhìn, thấy một nam tử đội nón rộng vành che mặt, thân hình nhìn giống Mạnh Giác, nghĩ tới kể từ sau đêm đó, Mạnh Giácđúng là đi không có tin tức gì, cũng không biết huynh ấy bận bịu nhữngviệc gì.
Vân Ca do dự một hồi, rồi tìm một cái cớ, sau khi từ biệt Hứa Bình Quân và Hứa mẫu, đuổi theo Mạnh Giác.
Mạnh Giác bảy rẽ tám ngoặt, thân pháp mau lẹ, tựa hồ hết sức giấu kín hành tung. May mắn Vân Ca đối với thân hình hắn cực kỳ quen thuộc, lạicó vài phần kỹ năng theo dõi con mồi của sói, nếu không thật đúng là rất khó đuổi theo.
Vân Ca lòng tràn đầy vui thích, vốn định làm thế nào dọa hắn nhảydựng, lại nhìn thấy hắn vào cửa sau của một xướng kỹ phường*, nàng cóchút bĩu môi. Vốn định lập tức xoay người rời đi, nhưng trong lòng lạicó vài phần không cam chịu. Cân nhắc một lúc, hay là lén lút chạy vàoxướng kỹ phường.
*Xướng kỹ phường: phường ca múa.
Mạnh Giác cũng đã không thấy, nàng chỉ có thể phải trốn trái nấp màtìm kiếm xung quanh. May mắn trong vườn cô nương lui tới nhiều, Vân Calại hết sức che dấu bản thân, nên thật ra không ai chú ý đến nàng. Tìmtới tìm lui, càng tìm càng không thấy, trong lúc bất tri bất giác, sắctrời đã tối đen.
Khi nàng đang muốn buông xuôi, đột nhiên nhìn thấy một người ngồi yên lặng trong tiểu viện rất giống Mạnh Giác. Vân Ca vừa đi vừa nấp, lặnglẽ chạy tới sau hòn giả sơn.
Cách xa một khoảng, nhìn qua song cửa sổ ngăn cách, chỉ thấy mộtngười đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, trang phục sang trọng ngồi ở phíatrên, Mạnh Giác ngồi bên cạnh phía dưới.
Không biết đang nói đến chuyện gì, người đàn ông ăn mặc sang trọng đó cười ha hả, Mạnh Giác chỉ khẽ mím môi, hơi khom người lại. Một động tác rất là đơn giản, hắn lại làm với một phong thái xuất thần, khiến chongười ta thấy như cây cối đang đón gió xuân.
Đại khái bọn họ đã nói xong chuyện, lần lượt có cô nương bưng rượu và thức ăn vào phòng. Vân Ca đang cân nhắc làm thế nào tránh đi khi hộ vệđang tiến gần tới trước cửa gian phòng, bỗng nhiên bị một người nắm tóckéo lại.
Một cô gái xinh đẹp trang điểm rất đậm thấp giọng mắng: "Khó tráchđếm đi đếm lại đều thiếu người, vậy mà còn chạy tới nơi này trốn việc.Đừng tưởng rằng ma ma hôm nay bị bệnh, thì đám đê tiện các ngươi có thểkhi dễ ta đây là người mới tới, lão nương năm đó cũng một thời danhtiếng đỉnh cao, mấy thủ đoạn bắt nạt kẻ yếu, nịnh bợ người trên này củacác ngươi, ta đều biết rõ hơn nhiều so với người khác."
Vân Ca vừa kêu đau, vừa bị cô gái đó kéo tới phòng bên cạnh. Tronglòng vui mừng là đối phương nhận sai người, cũng không phải là bắt đượcnàng, nàng chỉ cần chờ một cơ hội thích hợp trốn đi là được.
Cô gái liếc mắt một cái đánh giá Vân Ca, tiện tay lấy hộp trang điểmvẽ loạn lên mặt nàng vài cái, lại nhìn nhìn y phục của nàng, kéo vạt áocủa nàng, muốn áo của nàng hở ra một chút, Vân Ca gắt gao túm y phục,không chịu buông tay. Cô gái hung hăng trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi mongmuốn trang điểm thanh tú, vậy đi trang điểm đi! Dùng thân thể hầu hạ chu đáo cho ta là được. Nam nhân đến xướng kĩ phường là muốn làm gì, chúngta và bọn họ đều một hai rõ ràng, nhưng để đám nam nhân thối tha đó hếtlần này tới lần khác tới ưu ái các ngươi thì lời nói, giọng điệu, tư thế phải như thế nào, ngươi biết rõ rồi chứ?"
Cô gái vừa nói thầm, vừa kéo Vân Ca nhanh chóng đi dọc theo hành lang dài, đợi tới khi Vân Ca thấy rằng hiện tình thế không đúng, muốn tránhthoát khỏi tay nàng ta thì đã muộn.
Hộ vệ canh giữ trước cửa phòng nhìn trên người nàng đánh giá một lượt rồi mở cửa. Cô gái đẩy mạnh Vân Ca vào phòng, bản thân cũng không dámbước vào, chỉ đứng ở, cửa nét mặt tươi cười nói: "Lưu gia, trang điểm có chút chậm trễ, mong ngài có chút bỏ quá cho, nhưng mà đây là người đẹpnhất."
Vân Ca đứng ở cửa, chỉ có thể nhìn hướng Mạnh Giác, vẻ mặt xin lỗi, ngây ngô cười.
Đúng lúc nhìn thấy bên cạnh Mạnh Giác là một cô nương đang quỳ gốihầu hạ, nàng ngay cả ngây ngô cười cũng đều keo kiệt cấp Mạnh Giác, chỉmở to mắt quan sát, trừng mắt với hắn.
Mạnh Giác có hơi giật mình một chút, lại lập tức khôi phục như thường.
Lưu gia đưa mắt nhìn Vân Ca, lạnh lùng nói: "Khó trách ngươi dám tựcao tự đại tới muộn, thật đích xác là có "vốn liếng" để tới muộn.", rồivẫy vẫy tay ý bảo Vân Ca tới ngồi vào bên cạnh hắn.
Vân Ca lúc này đã tức giận tới mức muốn ngắt đầu mình xuống để tựmắng mình là đồ đầu heo, từng bước từng bước chậm rãi đi tới cạnh Lưugia, trong lòng rất nhanh tính toán đường thoát.
Mạnh Giác bỗng nhiên lên tiếng cười nói: "Vị cô nương này đích thựclà dung mạo hơn người, xinh đẹp nhất trong những cô nương tối nay."
Lưu gia cười rộ lên, "Hiếm thấy được Mạnh hiền đệ để mắt, còn không đi rót chén rượu cho Mạnh hiền đệ?"
Vân Ca như được đại xá, lập tức đến bên cạnh Mạnh Giác, quỳ gối rótchén rượu, hai tay bưng lên đưa Mạnh Giác, Lưu gia cười lạnh hỏi: "Ngươi là ngày đầu tiên hầu hạ người khác sao? Ngươi rót rượu như vậy cũng gọi là rót sao?"
Vân Ca nghiêng đầu nhìn cô nương trong lòng Lưu gia uống một ngụmrượu, sau đó níu lấy bả vai Lưu gia, dùng miệng mang rượu, đưa rượu vàotrong miệng Lưu gia, xong xuôi, cái lưỡi đinh hương còn nhẹ nhàng lướtqua bên môi Lưu gia.
Vân Ca chưa bao giờ tận mắt thấy qua tình cảnh như thế này.
Nếu như là người xa lạ còn được, nhưng người ngồi bên cạnh lại làMạnh Giác, Vân Ca vốn thực rất trong sáng, ngay cả chính bản thân mìnhcũng đang bị đốt nóng, tay cầm chén rượu cũng trở nên run rẩy.
Nàng âm thầm đánh giá vòng hộ vệ trong bốn góc phòng, đều là tinhquang ám liễm, tư thế đứng cũng không giống thị vệ phú hào bình thườngchút nào, ngược lại càng giống quân nhân, ẩn có sát khí.
Vân Ca vừa cân nhắc nếu gặp chuyện không may cuối cùng sẽ vướng vàotai họa, vừa chậm rãi uống một hớp rượu. Không phải là miệng chạm vàomiệng một chút sao? Mỗi ngày ăn cơm miệng phải chạm vào bát, uống nướcmiệng phải chạm cốc. Không sợ! Không sợ! Tưởng tượng hắn thành cái chénlà được, Vân Ca làm đủ loại củng cố tâm lý cho mình, nhưng vẫn chậm chạp không hề cử động.
Mạnh Giác thầm thở dài một tiếng, nâng cằm Vân Ca lên, nhìn nàng chăm chú, trong ánh mắt đen như đá mã não, dường như có sóng ngầm bắt đầuchuyển động mà chính hắn cũng không thể rõ ràng.
Mạnh Giác một tay nắm ở thắt lưng Vân Ca, một tay chậm rãi khép lạiđôi mắt đang mở to của Vân Ca. Vân Ca thấy Mạnh Giác cách mình càng ngày càng gần, thấy hai cái bóng nho nhỏ của chính mình bị cuốn vào trongsóng ngầm, thấy môi hắn nhẹ nhàng mà bao phủ môi của nàng, thấy tay hắnmơn trớn mắt của nàng.
Thế giới của nàng, trong khoảnh khắc tối đen.
Bóng tối ngăn cách hết thảy, chỉ còn lại có mềm mại, ấm áp trên môi.Hơi ấm kia như thể ánh mặt trời tháng năm, làm cho người ta lộ ra mềmyếu từ trong bản chất, lại giống một loại rượu nguyên chất cực mạnh, làm cho người ta chìm đắm trong men say mà choáng váng.
Không biết là ngụm rượu kia cuối cùng là do nàng uống, hay là MạnhGiác uống, không biết là xấu hổ, hay do cái khác, Vân Ca chỉ cảm thấythân thể mình không có một chút sức lực, hoàn toàn dựa vào cánh tay Mạnh Giác mới có thể ngồi vững được.
Cánh tay Mạnh Giác ôn nhu nhưng có lực mà ôm lấy nàng, mang nàng vàhắn cùng nhốt lại trong một thế giới chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Mặt Vân Ca giấu trên bả vai Mạnh Giác, trong đầu trống rỗng, lỗ taikêu ong ong, tim đập bùm bùm, dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một hồi lâu sau, trái tim đập càng lúc càng nhanh của Vân Ca mới bình phục lại, cũng dần dần có thể nghe được tiếng cười nói của bọn họ, nghe thấy Mạnh Giác và Lưu gia nói đều là chuyện phong hoa tuyết nguyệt,trong lòng Vân Ca dần dần trở nên yên ổn, mới chậm rãi ngồi thẳng người.
Mạnh Giác tựa như chuyên tâm nói chuyện cùng Lưu gia, căn bản khônghề để ý tới nàng, cánh tay vốn vẫn ôm nàng lại theo tâm ý của hắn buônglỏng ra.
Một thị vệ từ cửa sau tiến vào, cúi đầu, nói câu gì đó bên tai Lưugia, sắc mặt Lưu gia đột nhiên lạnh băng, nhẹ vẫy tay, toàn bộ tiếng sáo tiếng đàn đều ngừng lại, tất cả các cô nương trong phòng đều cúi đầurất nhanh rời khỏi.
Vân Ca đi theo phía sau các nàng, vừa muốn theo các nàng cùng đi rangoài, chỉ thấy kiếm quang lóe ra, đâm tới hướng trước ngực nàng.
Nàng vội vàng hết sức nhảy tránh, nhưng tránh như thế nào đều khôngthoát khỏi đường kiếm, mắt thấy mạng nhỏ nguy hiểm, một bàn tay dùng sức kéo nàng vào trong ngực, dùng thân thể bảo vệ nàng, thanh kiếm khó khăn lắm mới dừng lại trước yết hầu của Mạnh Giác.
Lưu gia nói với Mạnh Giác: "Đủ loại nữ nhân, bổn vương thấy được đãnhiều. Nữ nhân này khi vừa mới bước vào, bổn vương đã động nghi tâm,thuộc hạ hồi báo xác nhận sự hoài nghi trong lòng bổn vương, cô ta không phải người của xướng kỹ phường."
Phiên vương tự tiện vào thành Trường An đều là đại tội mưu phản, VânCa nghe thấy người này tự xưng bổn vương, không chút nào che giấu thânphận, xem ra sát tâm đã định. Đảo mắt nhìn quanh, tất cả các nơi trongnhà đều có thị vệ canh giữ, khó tìm lối thoát.
Mạnh Giác vẻ mặt nghiêm túc nói với Yến vương Lưu Đán: "Không ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn đến như vậy, tại hạ không dám lại có chút giấudiếm, nàng tên gọi Vân Ca. Vương gia mấy ngày trước đây còn nói đến muốn nếm thử chút đồ ăn Nhã trù làm, nàng chính là Nhã trù, hay còn gọi làTrúc công tử trong thành Trường An. Nàng và tại hạ sớm có quen biết,việc hôm nay cũng không phải bởi vì Vương gia, thuần túy là vì tại hạ.Lúc tại hạ thấy nàng đột nhiên xuất hiện, đã muốn giải thích với Vươnggia. Chỉ là lúc ấy nhất thời hồ đồ, nhưng tình cảnh của nữ nhân này lúcđó quả thật rất khó giải thích, chỉ xin Vương gia tha thứ cho tại hạ một lần. Nếu Vương gia không thể tin tưởng, chỉ có thể để Vương gia tùy ýxử trí, không dám có một câu oán hận."
Lưu Đán nhìn chằm chằm vào Vân Ca, Mạnh Giác nắm chặt cánh tay VânCa, Vân Ca lập tức nói: "Xác thực như lời của Mạnh Giác nói, tôi tronglúc vô tình nhìn thấy huynh ấy vào xướng kĩ phường, muốn biết huynh ấylàm những việc gì ở xướng kĩ phường, cho nên đã đi theo. Nhưng do trướcphòng Vương gia đều có thủ vệ, tôi căn bản không dám tiếp cận, không hềnghe được bất cứ chuyện gì, khi đang muốn rời đi, lại bị một cô nương hồ đồ coi là một cô nương trong phường, do đó đưa vào, sau đó lại thành hồ đồ đến bây giờ."
"Vương gia, Mạnh Giác sớm đã quyết định một lòng đi theo Vương gia,nàng là nữ nhân của tại hạ, tại hạ có thể sử dụng tính mạng của mình cam đoan với Vương gia, tuyệt đối sẽ không gây ra tai họa gì."
"Chuyện bổn vương đến thành Trường An tuyệt đối không được lộ rangoài, nếu Mạnh hiền đệ thích dung mạo của nàng, sau khi mọi chuyện hoàn thành, bổn vương nhất định sẽ tìm kiếm khắp thiên hạ nữ nhân có dungmạo giống nàng cho ngươi."
Đường đường là Vương gia muốn giết một người, còn phải giải thích như vậy cho Mạnh Giác, đã là coi trọng mặt mũi của Mạnh Giác. Mạnh Giác lại không nói câu nào, cánh tay ôm Vân Ca cũng không hề nới lỏng.
Lưu Đán mày nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Mạnh Giác, trong mắt, ánhsáng lạnh lẽo hiện rõ. Vẻ mặt Mạnh Giác mặc dù khiêm nhường, nhưng ánhmắt lại không chút nhượng bộ.
Trong phòng yên tĩnh tới mức trở nên bị đè nén.
Không thể khoanh tay chờ chết! Tay Vân Ca ở bên hông chậm rãi sờsoạng. Mạnh Giác dường như sớm biết tâm ý của nàng, cánh tay hơi dùnglực, ôm chặt nàng trong ngực, để cho tay của nàng không thể tiếp tục lộn xộn.
Lưu Đán nhìn lên thanh kiếm trước yết hầu Mạnh Giác, bàn tay đang ởsau lưng khẽ nắm thành quyền. Nghĩ đến hùng đồ đại nghiệp của mình, lạinghĩ đến đất phong của mình cũng không giàu có và đông đúc, mà việc làmăn của Mạnh Giác trải rộng khắp Đại Hán, việc nắm giữ được của cải đốivới hắn hết sức quan trọng, tay hắn lại chậm rãi mở ra.
Lưu Đán ra lệnh cho thị vệ lui ra, tay vỗ vỗ vào Mạnh Giác, rồi gậtđầu cất tiếng cười, chỉ trong thoáng chốc, vẻ mặt đã biến thành hiềnlành giống như một trưởng bối, "Mạnh hiền đệ, khi mới vừa nhìn thấyphong thái của ngươi, đã biết là ngươi sẽ làm cho trái tim nữ nhân tanvỡ, quả như bổn vương sở liệu, bổn vương đã gặp được tới hai người,không biết ngươi còn có bao nhiêu chuyện phong lưu?
Vân Ca kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Giác, Mạnh Giác chỉ biết cười khổ.
Vân Ca tỉnh ngộ thấy rằng chính mình còn đang ở trong lòng Mạnh Giác, lập tức thoát khỏi ôm ấp của Mạnh Giác, đứng ra xa xa. Qua ánh mắtngười khác, thật rất có vài phần bộ dáng chuyện phóng túng.
Mạnh Giác cười gượng hành lễ tạ ơn với Lưu Đán, "Vương gia đây là quở trách tại hạ vừa rồi lừa gạt, cố ý đem chuyện của tại hạ nói ra sao?"
Lưu Đán cười nói: "Mạnh hiền đệ còn là thuộc hạ bổn vương vừa lòngnhất, làm việc hiệu suất sao. . ." Mạnh Giác cắt ngang lời Lưu Đán, "Tại hạ ghi nhớ tình cảm của Vương gia. Hôm nay đã tối muộn, tại hạ xin cáolui. Vương gia sau hai ngày nữa rời khỏi Trường An, tại hạ lại đến tiễnđưa."
Lưu Đán cười nhìn Vân Ca, lại nhìn sang Mạnh Giác, "Bổn vương sẽ không làm mất hứng thú của người khác, các ngươi mau đi đi!"
Vân Ca và Mạnh Giác một trước một sau ra khỏi xướng kỹ phường, cả hai đều không nói câu nào. Giữa không gian im lặng, khoảng cách giữa haingười càng lúc càng xa.
Mạnh Giác đi phía sau Vân Ca, trong mắt cảm xúc phức tạp. Vân Ca điphía trước, trong đầu suy nghĩ rối ren, căn bản không để ý tới bốn phía.
Vì sao phiên vương đó lại đến kinh thành, ẩn thân ở xướng kỹ phường?Vì sao Mạnh Giác lại cùng phiên vương xưng huynh gọi đệ? Vì sao MạnhGiác đi theo phiên vương lại có năng lực cứu được nàng? Huynh ấy nóimình chỉ là người làm ăn, huynh ấy đang cố ý giấu giếm, hay là nói thẳng sẽ gặp bất tiện? Huynh ấy lấy sinh mệnh đảm bảo để cứu nàng, là vì sao? . . .
Nhiều câu hỏi vì sao khiến cho trong đầu Vân Ca vô cùng hỗn loạn.
Một chiếc xe ngựa chạy như bay đi qua, mà Vân Ca giống như không cónghe thấy gì hết, vẫn đang đi thẳng về phía trước. Tới khi nàng mơ hồnghe được tiếng gọi của Mạnh Giác, đang lúc mờ mịt ngẩng đầu, chỉ nhìnthấy vó ngựa thẳng tiến sát gần mình.
Vân Ca hoảng sợ muốn tránh qua một bên, nhưng cũng đã chậm. Cuốicùng, phương pháp tránh né duy nhất nàng có thể làm chính là gắt gaonhắm hai mắt lại. Con ngựa hí lên thê thảm, vang lên tiếng roi quất.
Vân Ca cảm thấy là thân thể mình dường như bị túm lên, nghiêng ngả lảo đảo ở giữa, tựa hồ mình đang lơ lửng giữa không trung.
Hóa ra cảm giác chết đi cũng không đau như vậy.
"Vân Ca! Vân Ca? Muội còn chưa chết, ông trời còn luyến tiếc cho cái mạng nhỏ của muội."
Vân Ca mở to mắt, nhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ có vài phần biếng nhác, vàiphần tươi cười ấm áp. Trong bóng đêm, ánh mắt của hắn mơ hồ dường như có vài phần tương tự phụ thân.
Trong khoảng thời gian ngắn, sinh tử hai lần luân chuyển, tâm tìnhlúc thì ở trên không trung, lúc thì hạ xuống mặt đất, không hiểu rõ vìsao lại thành kỹ nữ, còn hôn môi.
Vân Ca chỉ cảm thấy lòng tràn đầy ủy khuất, giống như gặp được ngườithân, bỗng chốc ôm lấy Lưu Bệnh Dĩ khóc lớn lên, "Đại ca, có người ứchiếp muội."
Vân Ca ngày thường nhìn nhất cử nhất động đều rất có phong thái củatiểu thư khuê các, nhưng lúc này khóc lên, có thể nói là hoàn toàn mấthình tượng, lại còn là một bộ dáng đứa bé chịu tủi thân, gào khóc, đầymặt nước mắt lẫn nước mũi.
Khoảnh khắc Mạnh Giác chạy về phía trước nhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ đangôm Vân Ca, vốn đang định phi thân cứu Vân Ca, thân hình đột nhiên dừnglại. Hắn ẩn thân tại ngã tư đường, nhìn vào cái bóng trước mặt, lẳnglặng nhìn Lưu Bệnh Dĩ ôm Vân Ca đang cao giọng khóc lớn.
Lưu Bệnh Dĩ vì cứu Vân Ca, bất đắc dĩ đành giết ngựa kéo xe. Do lúcđó xe ngựa bị giảm tốc độ đột ngột nên bị lật, cô gái bên trong xe ngựabị va đập còn đang choáng váng nặng nề, vừa đau vừa mất ngựa yêu, đangtràn đầy tức giận trong lòng, lại nhìn thấy người gây rắc rối đang khóclóc với một bộ dáng nàng ta đang chịu oan khuất nhất thiên hạ, mà cái kẻ dám giết ngựa kia không đến cầu xin tha thứ nhận tội, ngược còn đangchiếu cố tới xú nha đầu đang trong ngực hắn.
Nàng ta lửa giận bốc tới đầu, ngay cả hình tượng từ trước tới giờcũng lười không thèm bận tâm, tức thì đoạt lấy roi ngựa trong tay ngườiphu xe, đánh tới hướng Lưu Bệnh Dĩ và Vân Ca, "Vô lễ, trước đụng vào xengựa, sau to gan giết ngựa, lại còn không chút nào thấy sai, tiện. . ."
Lưu Bệnh Dĩ túm roi ngựa trong tay nàng ta, ánh mắt sắc bén liếc vềphía nàng. Nàng ta bị ánh mắt của hắn trừng, trong lòng không rõ lý dochợt thấy ớn lạnh, những lời chuẩn bị mắng ra đã lên tới miệng đột nhiên biến mất. Nha hoàn bên trong xe ngựa loạng chà loạng choạng đi xuống xe ngựa, hét lớn: "Ngựa của tiểu thư nhà ta mà các ngươi cũng dám giết,mau về nhà chuẩn bị hậu sự đi! Công chúa thấy tiểu thư nhà ta còn thấykhách khí... "
Nhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ đang túm roi ngựa của tiểu thư, nha hoàn khôngthể tin được chỉ vào Lưu Bệnh Dĩ, "Này! Ngươi còn dám túm roi ngựa củatiểu thư?"
Lưu Bệnh Dĩ không thèm quan tâm, cười nhìn về phía nha hoàn, nha hoàn bị sự kiêu căng lớn mật của Lưu Bệnh Dĩ làm khiếp sợ, tay run run,"Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi xong rồi! Ngươi xong rồi! Phu nhân sẽ giếtngươi, sẽ... sẽ chu di cửu tộc của ngươi. A Thuận, ngươi hồi phủ đi gọingười, ta ở chỗ này bảo vệ tiểu thư, xem ai ăn tim hùm gan báo dám cảgan... "
Lông mày của tiểu thư kia đang dựng ngược, lạnh giọng trách cứ, "Buông tay!"
Lưu Bệnh Dĩ cười buông roi ngựa ra, thở dài giải thích với tiểu thưđó: "Việc này tiểu muội nhà ta đích xác có sai, nhưng tiểu thư phóngngựa chạy như bay ở trên đường cũng không thể nào có lý. Nhất thời tìnhthế cấp bách, giết ngựa của tiểu thư, là lỗi của ta, ta sẽ đền ngựa chotiểu thư, mong rằng tiểu thư bỏ quá cho."
Cô nương đó hừ lạnh: "Bồi thường? Ngươi bồi thường là được sao? Đâylà hai con ngựa mà hoàng thượng ban cho, là hãn huyết bảo mã, có giết cả nhà các ngươi cũng không bồi thường được."
Nha hoàn đang khập khiễng đi tới, cũng quát to: "Hãn huyết bảo mãđấy! Năm đó tiên hoàng dùng những thỏi vàng nhỏ kích thước giống nhaughép thành ngựa cũng không đổi được một con, cuối cùng phát binh haimươi vạn mới được hãn huyết bảo mã, ngươi cho rằng đây là ngựa tầmthường sao? Ngươi chỉ sợ ngay cả tới tên hãn huyết bảo mã cũng chưa từng nghe qua, cũng không phải là một con ngựa có thể tùy tùy tiện tiện lấy ở vườn sau nhà ngươi... "
Giữa lúc Lưu Bệnh Dĩ đang dùng ngôn ngữ khiêm nhường, cô nương đó lại là người gây sự, tâm tình Vân Ca vốn đang không tốt, lúc này lửa giậncũng bốc tới đầu, "Không phải là hai con hãn huyết bảo mã sao? Còn không phải tốt nhất. Hãn huyết bảo mã tốt nhất chính là con ngựa mẹ ngũ sắccủa Ðại Uyển cùng lai giống với con ngựa hoang trên núi tạo thành đờithứ nhất. Nghe nói Ðại Uyển năm đó tiến cống Hán triều một ngàn hãnhuyết bảo mã, hai con ngựa này là đời sau của chúng nó, huyết mạch sớmkhông tinh khiết, có cái gì hiếm lạ? Có cái gì mà bồi thường không nổi?"
Cô nương đó bực bội, vung mạnh roi mà đánh tới hướng Vân Ca, "Khẩukhí thật lớn! Trong thành Trường An từ khi nào lại có người càn rỡ nhưvậy?"
Lưu Bệnh Dĩ muốn lôi Vân Ca né tránh, Vân Ca lại không lùi mà tiếntới, chộp lấy roi ngựa, mỉm cười mà liếc nàng kia: "Có lý thì cần gìphải nao núng? Sự tình vốn là mỗi bên có lỗi một nửa, tiểu thư lại độngthủ ra tay đả thương người, cho dù lúc này ở trước mặt hoàng đế Hántriều của các ngươi mà nói, ta cũng càn rỡ như vậy."
Cô nương kia từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ đều là người khác đốivới nàng cúi người nịnh nọt, lần đầu tiên gặp nhục nhã như thế, bừngbừng nổi giẩn, vừa túm roi ngựa, vừa định phất tay đánh Vân Ca, "Ta hômnay chính là muốn đánh ngươi, thì thế nào? Cho dù tới trước mặt hoàngđế, ta cũng đánh không lầm, xem có ai dám ngăn cản ta?"
Vân Ca tuy là công phu mèo quào, nhưng ứng phó tiểu thư thế này lạidư dả, chỉ một bàn tay, đã xoay vòng cô nương đó mà trêu đùa. Nha hoànthấy tình thế không ổn, hướng ánh mắt tới xa phu ý bảo chạy nhanh về phủ tìm viện binh.
Xa phu là một người thành thật, lại có chút cà lăm, lắp bắp nói: "Cô. . . cô nương, đây. . . đây chính là Hoắc . . . Hoắc. . .", càng nóinhanh càng không rõ tiếng.
Lưu Bệnh Dĩ nghe vậy, nghĩ đến những lời nói lúc trước của cô gái đó, đoán được thân phận của cô nương này, sắc mặt khẽ biến, nói với Vân Ca: "Vân Ca, mau buông tay!"
Vân Ca nghe vậy, khóe miệng nhấp lên một tia cười gian xảo, đột nhiên buông tay. Cô nương đó đang liều mạng dùng sức muốn rút roi ngựa ra,Vân Ca lại đột nhiên buông tay, nàng ta có chút ngửa ra sau, lảo đảo lui lại mấy bước, rồi bịch một tiếng ngã ngồi xuống dưới đất, roi ngựa bậtlại, đúng hướng đánh mạnh vào cánh tay nàng ta một cái.
Vân Ca cười to, thấy Lưu Bệnh Dĩ nhíu mày, nàng thè lưỡi, vẻ mặt vô tội: "Huynh nói muội buông tay mà."
Lưu Bệnh Dĩ muốn đỡ cô gái đó đứng lên. Cô nương đó vừa xấu hổ vừagiận, gạt tay Lưu Bệnh Dĩ, nước mắt tràn trong hốc mắt, lại bị nàng cốgắng bức trở về, chỉ không rên một tiếng, oán hận nhìn chằm chằm vào Vân Ca.
Lưu Bệnh Dĩ thở dài, xem chừng kết thù kết oán lớn rồi, cũng không có cách nào giải quyết tốt. Đang cân nhắc đối sách, Mạnh Giác đột nhiênxuất hiện, từ trong bóng tối đi ra, dần dần hòa nhập vào ánh sáng, giống như bước từ trong ánh trăng bước ra, một thân áo xanh nhanh nhẹn xuấttrần.
Hắn đi đến bên cạnh người cô gái, ngồi xổm xuống, "Thành Quân, đã trễ thế này, tại sao cô còn ở chỗ này? Ta đưa cô về."
Nước mắt được Hoắc Thành Quân cố nén lại bỗng chốc rơi xuống, nàng ta vừa dựa vào Mạnh Giác, vừa rơi lệ nói: "Nha đầu lỗ mãng kia... Giếtngựa của ta, còn. . . "
Mạnh Giác đỡ Hoắc Thành Quân đứng lên, "Nàng ấy đúng thật là một nhađầu lỗ mãng, lát nữa ta sẽ nói chuyện với nàng ấy, cô muốn mắng muốnđánh như thế nào đều tùy ý, hôm nay ta đưa cô về trước. Có điều haingười cũng coi như quen biết cũ, như thế nào mà đối diện cũng không nhận ra nhau?"
Vân Ca và Hoắc Thành Quân nghe vậy đều nhìn về phía đối phương. VânCa cẩn thận nhìn kỹ, mới nhận ra cô gái này chính là một người mua ẩntịch bình phán.
Vân Ca lúc trước ở xướng kỹ phường được trang điểm như thể một mónhàng để bán ra cho thật lời, bởi vì nước mắt, lớp trang điểm trên mặt bị phai đi không ít, trên mặt đỏ đỏ đen đen, giống như một con mèo hoa,rất khó thấy rõ ràng diện mạo thực. Mà Hoắc Thành Quân lần trước là nữcải nam trang, hiện tại lại mặc trang phục của nữ nhân, Vân Ca hiểnnhiên cũng không nhận ra nàng.
Từ khi quen biết, Mạnh Giác đối với Hoắc Thành Quân vẫn ôn hoà, gần như là xa cách, đây là lần đầu tiên mềm giọng ôn tồn.
Hoắc Thành Quân mặc dù lòng đầy tức giận, nhưng đối diện với ngườitrong lòng vừa khuyên giải vừa dỗ dành, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, cuối cùng tức giận cũng hơi xẹp xuống, để cho Mạnh Giác đưa nàng trở về Hoắc phủ.
Lưu Bệnh Dĩ thấy bọn họ rời đi, mới âm thầm thở phào một tiếng. Sắcmặt Vân Ca lại trở nên u ám, cúi đầu bước đi, một câu cũng không nói.
Lưu Bệnh Dĩ vẫn bước đi cùng nàng, thấy nàng vẫn đang phụng phịu, dodự nói: "Cô nương vừa rồi tên là Hoắc Thành Quân, là nữ nhi mà HoắcQuang và Hoắc phu nhân cưng chiều nhất. Việc làm của Hoắc phu nhân, muội hẳn là cũng nghe được một chút, Phủ Từ Nhân con rể út của Xa Thừa tướng đại quan nhất phẩm, bởi vì đắc tội với đệ đệ của Hoắc phu nhân, nênchết thảm ở trong ngục. Quan viên bình thường trong thành Trường An thấy nô tài được chút sủng ái trong Hoắc phủ đều thập phần khách khí. Nhađầu Hoắc phủ nói công chúa thấy tiểu thư nhà nàng cũng phải vài phầnkhách khách khí khí, cũng không phải thổi phồng. Một Hoắc Thành Quân,còn có Thượng Quan Lan là con gái Thượng Quan Kiệt, hai người bọn họ ởTrường An, so với công chúa chân chính còn giống công chúa hơn. Nếukhông có Mạnh Giác hóa giải, chuyện này chỉ sợ khó có thể dễ dàng."
Bực bội của Vân Ca chậm rãi bình ổn vài phần. Cái gì công chúa haykhông công chúa, nàng căn bản không sợ, cùng lắm thì vỗ vỗ mông chạy rakhỏi Hán triều, chỉ là có hai từ gọi là "liên luỵ", đại ca, Hứa tỷ tỷ,Thất Lý Hương. . .
Vân Ca thấp giọng nói: "Là muội lỗ mãng. Nhưng dù Mạnh Giác có giaotình với Hoắc Thành Quân, cũng không nên nói cái gì 'Hồi sau cô muốnmắng muốn đánh thế nào đều tùy ý.' Hoắc Thành Quân là bằng hữu của hắn,chẳng lẽ chúng ta không phải?"
Lưu Bệnh Dĩ cười: "Hóa ra là vì thế này mà tức giận. Trong lời nóicủa Mạnh Giác bề ngoài toàn bộ là thiên vị Hoắc Thành Quân, nhưng muộicẩn thận ngẫm lại, lời nói đó thực sự là gần xa trách cứ ai? Trẻ conđánh nhau với người khác, cha mẹ trước mặt người khác mắng khẳng địnhđều là trách mắng con của mình."
Vân Ca suy nghĩ một lát, liền trở nên vui vẻ, cười nói với Lưu Bệnh Dĩ: "Đại ca, thực xin lỗi, thiếu chút nữa gây ra đại họa."
Lưu Bệnh Dĩ nhìn Vân Ca, muốn nhịn nhưng bây giờ nhịn không được,cười ha ha, "Ta đã muốn nhịn đã lâu rồi, màu sắc trên mặt muội có thểdùng để mở cửa hàng thuốc nhuộm."
Vân Ca lấy tay lau mặt, vừa nhìn trên tay, thấy vừa đỏ vừa đen, quảnhiên phấn khích, "Thật là lão yêu tinh, nàng ta vẽ loạn lên mặt muộimột hồi."
Lưu Bệnh Dĩ nhớ tới tiếng khóc của Vân Ca lúc trước, hỏi: "Muội nói có người khi dễ muội, là ai khi dễ muội?"
Vân Ca im lặng. Một Vương gia mờ ám! Còn có. . . Còn có. . . MạnhGiác! Nghĩ đến mọi chuyện xảy ra trong xướng kỹ phường, mặt của nàng lại bị đốt nóng.
"Vân Ca, muội đang nghĩ gì vậy? Tại sao không nói?"
"Muội... muội không nghĩ gì cả. Kỳ thật không phải chuyện gì lớn... muội chỉ... chỉ muốn khóc."
Lưu Bệnh Dĩ cười cười, không tiếp tục truy vấn nữa, "Vân Ca, đại catuy rằng chỉ là một tên côn đồ trong thành Trường An, rất nhiều chuyệnđều không giúp được muội, nhưng cái lỗ tai để nghe một chút chuyện ủykhuất thì vẫn có."
Vân Ca gắng sức gật đầu, "Muội biết, đại ca. Nhưng mà đại ca cũngkhông phải là tên côn đồ, mà là. . . Đại hồ đồ! Cũng không phải chỉ cómột đôi tai, còn có thể ra tay cứu muội, còn có thể làm cho muội khóc... "
Vân Ca nhìn thấy màu sắc vạt áo trước ngực Lưu Bệnh Dĩ, ngượng ngùngcất tiếng cười. Chỉ có những tâm tư, đối đãi bình thường, cũng khôngkhinh thị, cũng không đồng tình, mới có thể dùng hồ đồ nói giỡn vớihuynh ấy, thậm chí trong giọng nói ẩn chứa chút kiêu ngạo.
Kỳ thật không liên quan gì tới chuyện khinh thị người khác, hắn cănbản sẽ không để ý, hắn càng sợ nhìn thấy người mà hắn quan tâm sẽ đồngtình, thương hại hắn.
Trong bóng đêm, hiện ra một khuôn mặt như được vẽ tuồng không thể nào nói là đáng yêu, nhưng Lưu Bệnh Dĩ lại cảm thấy được trong lòng có mộtthứ tình cảm ấm áp lưu chuyển.
Tay hắn không khỏi xoa nhẹ vài cái ở trên đầu Vân Ca, vò tóc Vân Cathành một đám bù xù, rối tung. Lúc này, Vân Ca thật sự trở thành một con mèo hoa.
Vân Ca có vài phần buồn bực, vài phần thân thiết vuốt thẳng lại tóc của mình.
Thấy thân thiết chính là Lưu Bệnh Dĩ và Nhị ca giống nhau, đều thíchbiến nàng thành cái người xấu xí. Buồn bực chính là nàng phát giác chính mình cư nhiên cảm thấy rất hưởng thụ khi bị hắn khi dễ, còn có thể cảmthấy thật ấm áp.