Vân Trung Ca - Quyển 3 - Chương 9: Nơi sâu nhất trong lòng người cuối cùng lại hoang vu nhất

Vân Trung Ca Quyển 3 - Chương 9: Nơi sâu nhất trong lòng người cuối cùng lại hoang vu nhất
Ba ngày sau, chính là ngày lành, thích hợp cưới gả.

Do có ý chỉ của Lưu Tuân, con gái Hoắc gia và con gái Hứa gia đồngthời vào phủ. Một người là con gái của Đại Tướng quân Hoắc Quang, mộtngười là đường muội của hoàng hậu nương nương, ai cũng không thể thất lễ được. Quản gia Mạnh phủ để có thể chu toàn hết thảy, đã lao tâm khổ tứkhông ít. Chỉ cầu có thể yên yên ổn ổn, không đắc tội với bên nào.

Mạnh Giác đối với tất cả đều thờ ơ lạ thường, đi xin chỉ thị bất cứchuyện gì từ hắn, hắn chỉ có hai câu, một là: "Ngươi xem rồi lo liệu làđược", hoặc là: "Tùy ngươi."

"Vậy hai vị phu nhân đồng thời bái đường, hay là hành lễ riêng biệt?"

"Tùy ngươi."

"Buổi tối công tử dự định trước tiên nghỉ ngơi ở chỗ vị phu nhân nào? Thông thường nên ở chỗ đại phu nhân, phu nhân là chính nhất phẩm hoàngthượng phong, nhưng nếu công tử muốn động phòng với nhị phu nhân trước,lão nô cũng có thể đi an bài, ý của công tử là..."

"Ngươi xem rồi lo liệu là được rồi."

Ặc! Chuyện này cũng có thể theo hắn sắp xếp. Quản gia hoàn toàn thấu đáo là Mạnh Giác không hề để ý tới gì.

"Công tử muốn hai vị phu nhân ở tại nơi nào? Lão nô thấy Trúc hiên và Quế viên cũng không tồi, chỉ là mỗi lần công tử đi tới chỗ đó có chútxa."

Quản gia đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ sau khi nghe câu "Tùy ngươi" rồixin chỉ thị cho vấn đề tiếp theo, không ngờ Mạnh Giác im lặng một látrồi nói: "Để đại phu nhân ở xa một chút, càng xa càng tốt."

"Lão nô hiểu rồi."

Ngày đại hôn đó, bách quan cùng đi chúc mừng. Thái giám lại tới tuyên chỉ ban cho vô số vàng bạc ngọc quý, còn nói có khả năng hoàng thượngsẽ đích thân tới chúc mừng. Mạnh phủ thật sự là hoa tươi cài gấm, lửanóng sôi dầu*.

*Nguyên văn là "tiên hoa trứ cẩm, liệt hỏa phanh duchi thịnh", câu này vốn xuất phát từ Hồi 13 của Hồng lâu mộng, về sauđược sử dụng rất nhiều trong các tác phẩm văn học của Trung Quốc khimiêu tả một không khí náo nhiệt.

Hai cỗ kiệu hoa, một tả một hữu đồng thời vào Mạnh phủ. Hai đoạn lụađỏ, một đầu ở trong tay tân nương tử trong kiệu, một đầu ở trong tayMạnh Giác, hai tân nương tử được hắn dắt đi, bước vào Mạnh phủ, báithiên địa cao đường.

Nhưng vừa mới bước vào phủ, bước chân đại phu nhân đã lảo đảo, rồingã nhào xuống đất, khiến cho dây hỉ trù* nhân duyên của bọn họ rơixuống. Nha hoàn bên cạnh vội vàng chạy tới đỡ nàng, nàng nói qua tấmkhăn trùm rằng nàng váng đầu, người không có lực, thật khó có thể đứngthẳng được.

*Đoạn lụa đỏ mà tân lang và tân nương cùng cầm đó được gọi là hỉ trù.

Bà mối gấp đến độ nhảy dựng lên, khó chịu thế nào thì cũng nên cốchịu đến khi lễ bái đường kết thúc, nếu tới cả thiên địa cao đường cũngkhông bái, thì tính là thành hôn cái gì chứ?

Mọi người cũng ồn ào khuyên Vân Ca cố chịu một chút, Mạnh Giác thìkhẽ nhếch môi cười, thản nhiên nhìn vào người khuôn mặt bị khăn trùm che khuất kia. Người ở dưới khăn trùm giống như biết hành động của hắn, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có nét cười nhạo. Giữa hai người có chútquái lạ khiến cho tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, nhìn người này, rồi lại nhìn người kia. Nhưng nhìn như thế nào cũng đều không hiểu.

Mạnh Giác đột nhiên xoay người: "Đưa phu nhân vào phòng nghỉ ngơidưỡng bệnh.", một giọng nói lạnh nhạt, giống như đã ngăn cách hết thảyvui sướng hạnh phúc ở bên ngoài. Hai đoạn lụa đỏ, giờ chỉ còn một đoạndẫn một nữ tử bước vào hỉ đường, đoạn còn lại nằm chơ vơ trên mặt đất.Mọi người vốn đang cao giọng cười đùa, thấy vậy đều đột nhiên trở nêntĩnh lặng. Hoắc Quang sững sờ một lát, người hầu ngập ngừng giải thíchtiểu thư bị bệnh, ông ta vội thay con gái giải thích với Mạnh Giác,Trương An Thế cũng ở bên cạnh xảo ngôn hóa giải, mọi người cũng đều khôn ngoan theo tiếng hỉ nhạc mà cười đùa trở lại.

Những âm thanh náo nhiệt che giấu hết thảy bất an, tất cả đều thành vô cùng vui mừng.

Trên đường đi, đèn lồng đỏ thẫm, tơ lụa đỏ thẫm, cây cột đỏ thẫm, nơi nơi đều là màu đỏ. Vân Ca đi theo phía sau Tam Nguyệt, lặng lẽ nhìn một màu đỏ dường như trải dài bất tận. Tam Nguyệt đi tới trước Trúc hiên,tận lực kiềm chế tức giận nói: "Đại phu nhân, sau này người sẽ ở tại chỗ này. Nô tỳ thấy dáng vẻ phu nhân xem chừng không cần phải mời langtrung."

Vân Ca cười nhẹ, tự đẩy cửa bước vào, quay sang Vu An vẫn đi theo sau lưng nàng phân phó: "Mang hết những thứ ở trong phòng ra ngoài, thayhết bằng những đồ ta mang từ Hoắc phủ tới."

Tam Nguyệt tức giận đến độ lập tức xông vào trong phòng, ôm lấy chănhỉ và gối uyên ương trên giường mang ra ngoài, nàng phải cắn chặt môimới có thể ngăn được mình nói lời lỗ mãng.

Vu An lặng lẽ cùng với hai nha hoàn hồi môn mang theo từ Hoắc phủ sắp xếp lại toàn bộ đồ đạc trong phòng, sau chốc lát, toàn bộ Trúc hiên đãkhông còn nhìn ra được nét gì của nơi động phòng.

Vân Ca sớm đã thay hỉ phục đỏ thẫm ra, mặc vào một bộ y phục mới, dựa vào trước song cửa sổ, lẳng lặng nhìn vào khoảng không. Trên tay nàngcầm một cây tiêu ngọc, nhưng không thấy nàng thổi, bàn tay chỉ vô ý nhẹmiết lên thân chiếc tiêu hết lần này tới lần khác.

Vu An đã từng thấy chiếc tiêu ngọc trong tay nàng, khẽ thở dài mộttiếng, khuyên nhủ: "Tiểu thư, đã ầm ĩ suốt một ngày rồi, thân thể cũngđã mệt mỏi, nếu không có chuyện gì nữa, không bằng sớm nghỉ ngơi mộtchút đi!"

Vân Ca mỉm cười nói: "Ngươi đi ngủ trước đi! Một lát nữa ta sẽ đi nghỉ."

Bởi vì người trong Mạnh phủ cũng không biết Vu An từng là hoạn quantrong cung, vẫn tưởng rằng hắn là một nam tử, không tiện để hắn ở cùngnơi với nữ quyến, cho nên sắp xếp cho hắn một chỗ ở khác, Vu An yên lặng lui ra, đi đã xa, nhưng không nhịn được vẫn quay đầu lại nhìn.

Bóng dáng đứng phía trước cửa sổ nhìn bầu trời cao phía xa kia, vôcùng quen thuộc. Tư thế cố chấp như vậy, cô đơn buồn bã như vậy, hắn đãtừng nhìn thấy ở Vị Ương Cung vô số lần, nhìn đã gần mười năm, nhưngngười năm đó chí ít cũng còn hy vọng để chờ đợi.

Bên trong Trúc hiên, im lặng tối đen, chỉ có ánh sáng mỏng manh củavầng trăng non trên cao. Bên ngoài Trúc hiên, đèn đuốc rực rỡ, bóngngười huyên náo. Vầng trăng khuyết giống như một miếng sáp ong bị mộtchiếc móng tay bấm vào đứt ra, không hề nhìn thấy vầng sáng rực rỡ.

Lưu Tuân mặc thường phục, đích thân tới chúc mừng Mạnh Giác, tiệccưới càng thêm náo nhiệt. Tất cả mọi người vội tới thỉnh an hắn, lại mời rượu hắn, hắn cười khước từ: "Hôm nay nhân vật chính là tân lang quan,trẫm chỉ là tới giúp vui thôi.", nói xong đã rót rượu, mời Mạnh Giác.

Chiếc vòng tai phỉ thúy trên ngón út của hắn kia, màu xanh biếc nhưmuốn đâm vào mắt Mạnh Giác. Mạnh Giác mỉm cười nhận rượu, một ngụm uốngcạn. Mọi người vỗ tay cười lớn, cũng đều vội tới mời rượu Mạnh Giác, tụtập quanh hoàng thượng góp vui. Lưu Tuân cười ngồi cùng các thần tử mộtlát, đứng dậy rời đi, mọi người muốn tiễn, hắn nói: "Các ngươi uống rượu của các ngươi đi, Mạnh ái khanh tiễn trẫm là được rồi."

Mạnh Giác và Lưu Tuân đi ra, năm hoạn quan đều biết ý chỉ đi theo xa xa phía sau.

Lưu Tuân cười nói: "Cảnh tượng trẫm thành hôn giống như mới chỉ hômqua, cẩn thận nghĩ lại, cũng đã là chuyện của nhiều năm trước. Ngày đóngươi tặng một phần lễ trọng, trẫm ngượng ngùng mà nhận, Vân Ca còn cười nói, đợi tới khi ngươi thành hôn, trẫm cũng tặng cho ngươi một phần lễvật là được. Bình Quân vì việc này đã lo lắng rất lâu, sợ rằng ngàyngươi thành hôn, trẫm không tìm được thứ gì tới tặng."

Mạnh Giác khom người hành lễ: "Hoàng thượng ban cho thứ gì cũng làgấp ngàn lần vạn lần lễ vật ngày đó của thần, thần tạ long ân hoàngthượng."

Lưu Tuân đỡ tay Mạnh Giác, nâng hắn dậy: "Tính tình Vân Ca có chỗ khó chịu, ngươi nên thông cảm nhiều hơn."

Chiếc vòng phỉ thúy trên ngón tay hắn lạnh tới thấu xương, cảm giáclạnh lẽo này xâm nhập tới tận đáy lòng. Mạnh Giác giống như bị rắn cắn,đột nhiên rút tay lại, rồi vội vàng mượn cớ chắp tay hành lễ để chegiấu, cười nói: "Nàng là thê tử của thần, thần hiển nhiên là phải chămsóc tốt cho nàng."

Lưu Tuân cười, vẻ mặt vừa như chế nhạo vừa như khó xử. Một hồi lâusau, mới lên tiếng: "Dù sao cũng vì giữ thể diện cho trẫm, nàng cũngkhông muốn làm chuyện đó, ngươi không nên bức bách nàng. Chỉ tiễn tớiđây thôi, ngươi trở về đi!"

Mạnh Giác mỉm cười quay trở lại yến tiệc. Mọi người thấy hắn sánh vai bước đi cùng hoàng thượng, rồi còn cầm tay trò chuyện, sự quan tâm củahoàng thượng phải nói là cả triều không ai bằng, tất cả đều cười chúcmừng hắn. Mạnh Giác cũng cười uống rượu cùng mọi người. Tửu lượng củahắn cũng không thấp, nhưng người mời rượu quả thực rất nhiều, hắn thì ai đến cũng không từ chối, đưa chén nào cạn chén nấy. Người khác thì rượuvào lời ra, còn hắn thì càng say càng ít lời, chỉ luôn mỉm cười. Đếncuối cùng, chẳng quan tâm là ai tới, cũng chẳng chờ người ta mở miệng,hắn đã cười nhận lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch. Kỳ thật hắn đã sớm say tới mức thần chí mơ hồ, nhưng nhìn bộ dáng của hắn, mọi người đềukhông thấy có vẻ gì là say rượu, cho nên một đám vẫn tới chúc rượu hắn.

Từ khi hoàng thượng đến, Trương Hạ vẫn lưu tâm tới Mạnh Giác, dần dần phát hiện ra khác thường, bất giác trong lòng thấy đau xót. Đứa nhỏ này ngay cả say rượu cũng chứa đầy cảnh giới đề phòng, không mảy may thảlỏng, mười mấy năm nay rốt cuộc là nó đã trải qua những ngày tháng nhưthế nào?

Lại có một người đến mời rượu, Trương Hạ đoạt lấy cái chén trong tayMạnh Giác, thay hắn uống cạn, cười nói: "Tân nương tử có khi đang ởtrong động phòng chờ đến tức giận rồi, chư vị hãy bỏ qua cho tân langquan của chúng ta, để cho người ta đi bồi tội với tân nương tử thôi!"

Tất cả mọi người đều cười rộ lên, Trương An Thế vừa cười, vừa cáo từvới Mạnh Giác. Mọi người thấy thế, cũng đều lục tục đến cáo từ. Chờ tấtcả mọi người đã đi về hết, Trương Hạ vỗ vỗ bả vai Mạnh Giác, muốn nóirồi lại không nói nên lời, chỉ thở dài một tiếng, xoay người rời đi.

Tam Nguyệt đi theo bên cạnh Mạnh Giác nhiều năm, nhưng lần đầu tiênthấy hắn uống rượu, lén nhìn sang Bát Nguyệt nói: "Bộ dáng công tử uốngsay thực ra cũng tốt đấy chứ, không nói lời nào cũng không náo loạn, chỉ mỉm cười, nhưng nhìn lâu, cảm thấy người cũng thật quái dị."

Bát Nguyệt đối với vị sư tỷ thế này cũng chỉ đành bất đắc dĩ, nói: "Nhanh chóng đỡ công tử đi về nghỉ ngơi đi!"

Quản gia đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: "Khăn trùm đầu của các phu nhân cũng còn chưa vén đâu! Khăn trùm đầu không được vén, thì tân nương tửcũng không thể đi nghỉ ngơi được, cũng không thể để cho hai vị phu nhânngồi một mình suốt một đêm được."

Tam Nguyệt biết quản gia nói vô cùng có lý. Hoắc đại tiểu thư đươngnhiên sẽ không chờ công tử vén khăn trùm đầu thì mới đi nghỉ ngơi, nhưng cũng không thể để cho nhị phu nhân ngồi suốt một đêm được. Thế nên đành phải sai phòng bếp trước hết nấu một bát canh giải rượu, hầu hạ MạnhGiác uống canh xong, dìu hắn bước vào Quế viên.

Bà tử, nha đầu canh giữ ở trong phòng thấy Mạnh Giác đều vui vẻ ramặt, sau khi hành lễ xong, vui mừng khấp khởi lui xuống. Tam Nguyệt đặtgậy hỉ vào tay Mạnh Giác: "Công tử, người dùng cái này để vén khăn trùmđầu lên."

Dưới ánh nến đỏ mờ mờ ảo ảo, mơ hồ thấy một bóng người mặc hỉ phục đỏ thắm, yểu điệu thướt tha. Trong mơ hồ choáng váng, Mạnh Giác đột nhiêncảm thấy tim đập thình thịch, tựa hồ giờ khắc này hắn đã đợi rất lâurồi, lâu như thể đã trọn đời trọn kiếp, lâu tới độ hắn đã nghĩ rằng vĩnh viễn không có khả năng sẽ đợi được.

Hắn nắm chặt gậy hỉ, run rẩy đưa qua đó, trong nháy mắt khi sắp sửađẩy khăn trùm đầu ra, đột nhiên hắn cảm thấy sợ hãi khó lý giải, muốnlùi lại. Tam Nguyệt thấy thế, vội nắm cánh tay Mạnh Giác, giúp hắn đẩykhăn trùm đầu ra. Dưới ánh nến, hiện ra một dung nhan yêu kiều có chútngượng ngùng.

Không phải là nàng! Không phải là nàng!

Mạnh Giác đột nhiên lui về phía sau vài bước, nàng. . . Nàng đang ở đâu? Sai rồi! Sai mất rồi! Không phải như thế này!

Tam Nguyệt muốn kéo hắn lại nhưng không kéo được, hắn đã lảo đà lảo đảo chạy ra khỏi phòng.

"Công tử! Công tử!"

Tam Nguyệt ở phía sau gọi lớn, nhưng Mạnh Giác chỉ ra sức chạy. TamNguyệt tức tối nói với Bát Nguyệt: "Sớm biết thế này thì không nên nấubát canh giải rượu kia! Hiện tại nửa tỉnh nửa say không biết lại nhớthương rồi làm ra cái chuyện gì đây."

Nha đầu Trúc hiên nghe được rằng Mạnh Giác đã say túy lúy, nghĩ làkhông có khả năng sẽ đi qua đây, lúc này đang muốn đóng lại cánh cửasân, khóa lại, nhưng lại nhìn thấy cô gia đi tới, vội cười đi tới trướcnghênh đón thỉnh an hắn. Mạnh Giác đẩy các nàng ra, vừa gọi vừa gào:"Vân Ca, Vân Ca, ta...ta... có rất nhiều. . . rất nhiều. . . rất nhiềuchuyện muốn nói với nàng."

Mạnh Giác nói năng lộn xộn, vừa hấp tấp vừa tha thiết khẩn cầu, giống như một người đã đánh mất một thứ, nhưng vẫn ngoan cố muốn phải tìm về. Đám nha đầu do dự không biết phải nhắc nhở hắn thế nào bây giờ, TamNguyệt vờ cười nói: "Hai vị muội muội xin tránh đi một lát, công tử cóchuyện muốn nói riêng với Vân cô nương. . . Hoắc tiểu thư. . .À, phunhân."

Vân Ca đã nằm xuống rồi, nghe thấy tiếng động bên ngoài, cao giọngnói: "Các ngươi theo Lộng Ảnh đi ăn bữa khuya đi." Vừa nói, vừa khoác áo đứng lên, y phục vẫn chưa mặc xong xuôi, Mạnh Giác đã đẩy cửa bước vào.

Sau tấm mành la màu xanh biếc, người ấy đang vén nửa tấm mành la ra,lạnh giọng hỏi: "Ngươi muốn nói gì?" Trên cổ tay trắng ngần đang nắm lấy tấm mành la kia, chiếc vòng ngọc phỉ thúy theo động tác của nàng rungrung chuyển động.

Dưới ánh nến chiếu rọi, màu xanh biếc phát ra, Mạnh Giác chỉ cảm thấy đâm vào mắt đau đớn, những thứ cất giấu trong lòng nhiều năm bị phẫn nộ và lời nói làm cho đau đớn kia kéo căng ra, trong nháy mắt tất cả đềuvỡ vụn.

Hắn cười lớn, vừa đi đến bên cạnh nàng, vừa nói: "Đêm động phòng hoa chúc, nàng nói ... nàng nói xem ta muốn nói gì?"

Vân Ca ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, cau mày tránh ra: "Ngươilàm sao mà lại tức giận tới như vậy? Cũng không phải ta ép ngươi cướita."

Mạnh Giác cười nắm lấy cổ tay nàng: "Ta cũng không ép nàng phải gảcho ta! Nhưng mà, nếu nàng đã gả cho ta rồi, thì việc thê tử nên làmcũng không thể ít đi một việc."

Cổ tay bị hắn nắm tới đau đớn không chịu nổi, lại thấy vẻ mặt của hắn không hề giống với trước đây, Vân Ca bắt đầu căng thẳng: "Mạnh Giác!Ngươi say rượu tới phát điên rồi!"

Hắn cười ném y phục Vân Ca đang khoác trên người xuống đất: "Nàngđiên rồi, ta cũng điên rồi, thế này mới phù hợp.", vừa nói, vừa kéo VânCa vào trong ngực hắn. Vân Ca liên tục đánh đẩy Mạnh Giác ra, nhưng Mạnh Giác lại nhất định phải ôm lấy nàng. Hai người đều đã quên hết nhữngchiêu thức võ công, chỉ giống như hai đứa trẻ đánh nhau, bắt đầu chỉdùng sức mạnh mà đánh, đánh nhau hỗn loạn ở trên giường.

Vân Ca chỉ mặc chiếc áo mỏng, do quấn lấy nhau mà đánh, nên dần dần bị xé rách nhiều chỗ.

Chóp mũi quanh quẩn mùi hương cơ thể của nàng, da thịt chạm nhau thấy được sự ấm áp trên người nàng, hô hấp của Mạnh Giác dần dần nặng nề,bắt đầu không phân biệt được rõ ràng, bản thân mình rốt cuộc là phẫn nộhay là khát vọng. Vân Ca rất nhanh cũng cảm giác được sự thay đổi trênthân thể hắn, quát mắng: "Ngươi thật vô sỉ!"

Lời nói tới tai, trước mắt Mạnh Giác màu xanh biếc bỗng nhiên nổtung, khiến cho hắn không nghe được gì hết: "Ta vô sỉ? Nàng thì sao?",rồi đột nhiên kéo ống tay áo của Vân Ca, kéo mạnh áo của nàng xuống.

Gần như là nửa đời chờ đợi, kết quả lại làm cho nàng càng lúc càngrời xa. Biết rõ nàng bởi vì hận hắn, cho nên mới gả cho hắn. Nhưng hắnkhông quan tâm, chỉ cần nàng đồng ý gả cho hắn, hắn sẽ dùng tình cảmchân thành nhất để cưới nàng làm vợ. Nhưng nàng thà rằng lao vào lồngngực Lưu Tuân, chứ không chịu. . .

Một tiếng xoạc vang lên, tấm áo mỏng trên người Vân Ca đã bị hắn xérách, nhưng thứ mà hắn nhìn thấy, đã làm cho kẻ đang điên cuồng như hắnkhông thể tin nổi ngây người, lửa giận trong lòng lập tức tan thành mâykhói.

Tấm lưng vốn giống như bạch ngọc đã bị biến đổi, khắp nơi là nhữngvết roi đan xen chi chít. Vân Ca vừa khóc, vừa giãy giụa muốn bò ra khỏi đó, những vết roi giống như những con sâu xấu xí vặn vẹo trên lưngnàng.

Mạnh Giác đưa tay sờ vào. Vết roi này đã qua một thời gian mới đượcxử lý, nếu khi mới vừa bị thương có thể được chăm sóc tốt, có lẽ sẽkhông để lại vết sẹo. Nhưng để tới bây giờ, dù cho là thần dược cũngkhông thể xóa bỏ những vết roi xấu xí như vậy, nàng sẽ mang theo chúngtrên lưng suốt đời.

"Là ai làm?"

Vân Ca vừa khóc vừa lui sâu vào trong giường, tay sờ soạng lung tungtìm kiếm, tựa hồ đang tìm sự bảo vệ, trong lúc vô tình chạm vào tấmchăn, nàng lập tức kéo tấm chăn phủ lên người, giống như một thành lũychắn giữa nàng và Mạnh Giác.

"Là ai làm?"

Vân Ca hít thở không thông, bệnh cũ lại bị tái phát, bắt đầu ho khandữ dội. Ho nhiều khiến cho mặt nàng đỏ bừng, nhưng đầu ngón tay đang nắm chặt tấm chăn dần dần trắng bệch. Mạnh Giác đưa tay muốn giúp nàng dễthở hơn, nàng sợ hãi liều mạng lui vào góc tường, tiếng ho càng lúc càng dữ dội hơn. Hắn lập tức rút tay trở lại.

Hắn ngây người nhìn nàng.

Cùng với tiếng ho khan, thân thể của nàng bắt đầu run rẩy. Vết roixấu xí trên lưng giống như đang dữ tợn cười nhạo hắn. Rốt cuộc là ai làm cho tinh linh không nhiễm bụi trần trở nên ủ rũ mang những vết sẹo nhưhôm nay?

"Vân Ca!" Mạnh Giác cúi người xuống, cúi thấp trước giường, gần nhưlà tư thế quỳ, "Tha thứ cho ta!" Giọng nói của hắn có thống khổ, cũng có khẩn cầu. Nếu có thể, hắn nguyện ý dùng tất cả đổi lấy một cơ hội đượclàm lại từ đầu.

"Cút...cút ra ngoài!"

Trên gương mặt nàng, căm ghét thù hận giống như một thanh kiếm sắc,đâm nát khẩn cầu còn sót lại của hắn. Sắc mặt hắn trắng bệch, hắn chậmrãi đứng lên, chậm rãi lui về phía sau, rồi bỗng nhiên cười ha hả. Vừacao giọng cười, vừa xoay người, nghiêng nghiêng ngả ngả đi ra khỏiphòng.

Từ khi Lưu Tuân ra khỏi phủ Thái phó, bên môi vẫn chứa ý cười, nhưnggiữa đầu mày lại ẩn giấu một sự cô đơn mơ hồ không rõ. Hà Tiểu Thất đang muốn phân phó xa giá hồi cung, Lưu Tuân phất phất tay: "Hiện tại trẫmkhông muốn trở về."

Hà Tiểu Thất vội hỏi: "Vậy hoàng thượng muốn đi đâu?"

Lưu Tuân ngớ người ra một lát, bỗng nhiên trở nên phấn chấn, cười nói: "Đi tìm đám Hắc Tử uống rượu."

Hà Tiểu Thất cười nói: "Mấy tên đó khẳng định cũng đang uống tới say rồi!"

"Bọn họ đang ở đâu?"

"Không phải hoàng thượng đã nói để bọn họ vào trong quân đội rènluyện kinh nghiệm sao? Phỏng chừng giờ đang ở Thượng Lâm Uyển đấy!"

Lúc này Lưu Tuân mới thực sự bắt đầu cao hứng, lệnh xa giá đi vềtrước, cùng Hà Tiểu Thất cưỡi ngựa tới Thượng Lâm Uyển tìm kiếm đámhuynh đệ ngày trước. Hà Tiểu Thất thấy tâm tình hắn tốt, nhân lúc hắnđang vui vẻ mới nói: "Hoàng thượng, thần có một yêu cầu quá đáng."

"Xấu hổ cái gì chứ? Nói!"

"Hoàng thượng biết đám Hắc Tử đó, cứ ba chén Hoàng Tửu* là đã sayrồi, ngay cả mình họ gì cũng không nhớ! Bọn họ tụ tập cùng một chỗ, nhất định không tránh được ..." Tiểu Thất làm động tác ném xúc xắc, thổi bài cửu**.

*Hoàng Tửu: là một loại rượu ở Thiệu Hưng. Rượu Hoàng TửuThiệu Hưng có lịch sử từ rất lâu đời, là một trong những loại rượu ngonnổi tiếng. Nguyên liệu để chế biến loại rượu này là gạo nếp và nước suối có vị ngọt tinh khiết. Khi chế biến xong có sắc màu hơi vàng, hươngthơm nồng vì thế nên có tên là Hoàng Tửu(rượu vàng). Muốn ủ được loạiHoàng Tửu ngon thì cần phải ủ trong một một cái hũ làm từ gốm, sau đódùng bùn trát lên đậy chặt hũ lại. Cái hũ rượu này sẽ được chôn dưới đất khoảng từ 3 tới 5 năm, nhiều nhất là khoảng từ 10 tới 20 năm.

**Bàicửu: một trò chơi lâu đời của Trung Quốc, có các quân bài được làm từxương, ngà voi, gỗ mun hoặc tre, có đổ xúc xắc khi chơi. Luật của nó quá dài nên tớ không tìm hiểu, có vẻ luật chơi của trò mạt chược cũng cóảnh hưởng của trò này.

Lưu Tuân nhớ tới thời gian trước kia, cười lắc đầu: "Ta hiểu ý ngươi. Trong quân đội thì không được phép tụ tập đánh bạc, ngươi đang muốn tathả cho bọn họ một con ngựa."

Tiểu Thất nghe được hắn trong lúc vô ý đã từ "Trẫm" đổi thành "Ta",trong lòng trở nên thoải mái, cười hì hì gật đầu: "Kỳ thật tay thần cũng rất ngứa ngáy rồi, cảm giác kiếm được nhiều tiền dù sao cũng không vuisướng bằng khi được lời, tiền thắng bạc dù sao vẫn cảm thấy là mình lừađược từ người khác, lừa được càng nhiều trong lòng càng đắc ý!"

Lưu Tuân cười ha hả: "Đợi lát nữa ta dạy ngươi mấy chiêu, đảm bảo ngươi thắng tới cả quần của bọn họ cũng lột sạch."

Hà Tiểu Thất mừng đến thiếu chút nữa thì lộn nhào từ trên ngựa xuống: "Đa tạ đại ca, đa tạ đại ca!"

Dựa vào tấm yêu bài của Hà Tiểu Thất, hai người thuận lợi đi vàoThượng Lâm Uyển. Vừa hỏi thăm vừa tìm, mất một chút thời gian mới tìmđược một đám người đang trốn ở trên sườn núi uống rượu ăn thịt. Đúng như Tiểu Thất dự đoán, đám Hắc Tử quả là đang đánh bạc, nhưng đang chọi dếđánh cược, xem bộ dáng Hắc Tử mặt mày hồng hào, chắc là đang thắng đượctiền.

Lưu Tuân nhìn một đám người vây quanh hai con dế nhỏ hô to gọi nhỏ,đang xoa tay giậm chân, khí thế bừng bừng nhướng mày trừng mắt, hắn chỉcảm thấy thân thiết, nhưng không tới gần mà chỉ cười ngừng bước chân:"Chờ bọn họ đấu xong trận này, chúng ta tới đó 'bắt người'."

Hà Tiểu Thất cười ha hả gật đầu, cùng hoàng thượng đứng dưới bóngcây, yên lặng nhìn các huynh đệ vui đùa. Một ván đấu xong, keo này HắcTử thua, hắn tức tối quát mắng huynh đệ chọn con dế mèn. Kẻ thắng tiềnthì vừa bỏ tiền vào trong ngực áo, vừa cười nói: "Hắc Tử ca, không phảichỉ có chút tiền sao? Hiện giờ huynh chính là "nhà giàu" rồi, đừng có mà keo kiệt như vậy chứ! Mọi người đều biết các huynh là huynh đệ ngày xưa của hoàng thượng, tiền thua vừa rồi, lúc sau chỉ cần hoàng thượng tùy ý thưởng cho huynh một ít, thì kiếm lại đủ thôi."

Hắc Tử bưng bát rượu uống ừng ực vài hớp: "Nhà giàu cái đầu củangươi! Tiền của đại ca ta còn phải giữ lại để cấp cho ... dân ...trăm*...", nhưng thật sự không nghĩ ra câu trước đó Tiểu Thất đã nói,hắn chỉ có thể trừng mắt gào lên: "Dù sao cũng phải để cho người nghèokhổ, để cho tất cả mọi người có được cuộc sống tốt hơn."

*Nguyên văn là từ "thương", tớ đoán là Hắc Tử định nói "thương sinh" nghĩa là trăm họ.

Lưu Tuân cười đưa mắt nhìn Hà Tiểu Thất: "Xem ra ngươi nói lý với bọn họ cũng không ít."

Hà Tiểu Thất vội cúi đầu: "Thần chỉ hết sức làm cho các huynh đệ hiểu rõ hơn về chí lớn của hoàng thượng."

Lưu Tuân đang muốn đi ra đó, chợt nghe thấy đám người kia ồn ào muốnHắc Tử phải kể về hoàng thượng cho bọn họ nghe. Hắc Tử từ trước đến naycho dù không ai hỏi, cũng đều thích thổi phồng đại ca lợi hại như thếnày như thế kia, huống chi là có người hỏi chứ? Hắn lập tức một tay bưng bát rượu, một tay múa may bắt đầu kể. Lưu Tuân ngừng bước chân, đưa tay ra hiệu, lệnh Hà Tiểu Thất dừng lại.

"....Nói tới chuyện chọi dế đi! Nếu có đại ca tao ở đây, mẹ nó chứ,còn có cơ hội để chúng mày thắng được tiền sao? ... Sau khi đại ca thành Hầu gia, vẫn đối với huynh đệ chúng tao vô cùng tốt, khi huynh đệ chúng tao giúp đại ca trông coi Hầu phủ, thì khỏi phải nói là được nể mặt thế nào! Đám quan lão gia vênh vênh váo váo* thấy huynh đệ chúng tao cũngđều phải cúi đầu khom lưng xin chúng tao vào thông báo giúp, may mà đạica tao khóa cửa lớn lại, không chịu gặp bọn họ! Đại ca đối với đám quangia kia rất kiêu ngạo, nhưng đại ca đối với người bình thường thì vẫncười híp cả mắt, chưa bao giờ tự cao tự đại, người ở quê chúng tao cóchuyện cấp bách cần cầu đại ca giúp, đại ca đều rất tận tâm lo liệu giúp cho bọn họ. Lão Trần đánh mất trâu, khóc lóc tìm tới Hầu phủ, đại calập tức phái thị vệ đi tìm giúp lão. Tao thấy bộ dạng lão Trần rất không vừa mắt, nên có nói vài câu than phiền, đại ca còn mắng tao một trận,nói ... nói 'Trâu chính là cơm áo của nhà người ta, không còn trâu nữa,ruộng không thể cày, người ta còn sống thế nào?' . . ."

*Nguyên văn là thành ngữ "chỉ cao khí ngang" nghĩa là chân nhấc cao, mặt hếch lên, một vẻ coi thường người khác.

Rượu trong bát của Hắc Tử đã hết, người đứng bên cạnh lập tức rótđầy: "Thời gian Hắc Tử ca làm việc ở Hầu phủ, nhất định là thấy đượckhông ít sự đời."

Hắc Tử hài lòng uống hai ngụm, tiếp tục văng nước miếng tứ tung kể chuyện:

"... Vương gia, tướng quân gì đấy, tao đều gặp cả rồi... Người quáilạ gì đó cũng đều thấy. Có một lần, có mấy hắc y nhân đêm khuya độtnhiên vào Hầu phủ, nói muốn gặp đại ca. . . Còn có một lần, có một thưsinh lại mang theo một cái đèn lồng đến gặp đại ca, chúng tao đều chẳngthèm để ý tới hắn, hắn còn đĩnh đĩnh đạc đạc nói 'Không phải ta đến. . . đến kiếm lợi, là tuyết. . . tuyết. . . than....' ", Hắc Tử vỗ mạnh đùi, "Là 'Trong tuyết tặng than'! Đúng! Đúng là câu này, tao thấy tiểu tửnày thật sự quái dị, nên đi thông báo cho đại ca. . ."

Khi Lưu Tuân nghe được lời nói lúc trước, khuôn mặt luôn có nét cười, càng về sau, sắc mặt dần dần u ám. Hà Tiểu Thất càng nghe tới đoạn sau, càng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cuối cùng không để ý tới mệnh lệnhlúc trước của Lưu Tuân, đột nhiên từ trong bóng cây đi ra, cười nói:"Hắc Tử ca, huynh uống hai bát nước đái ngựa, đã nói toàn lời mê sảng.Chu công tử người ta rõ ràng là tới tìm hoàng thượng đi tìm mai trongđêm tuyết, huynh, con mẹ nó, ở Hầu phủ lâu như thế, lại không hiểu chútphong nhã gì! Rõ là bùn nhão thì không trát được tường mà!"

Hắc Tử không phục nhảy dựng lên, xắn tay áo chuẩn bị đánh Hà TiểuThất: "Ông đây thấy mày thực là có tiền đồ đấy! Mẹ nó chứ, khi đó màynước mũi lòng thòng, đi theo sau mông ông đây, mở miệng là gọi 'ca', đòi ông đây cho ăn cho uống, sao lúc đó không mắng ông đây là bùn nhão?Đừng tưởng rằng mày học được mấy chữ, là có thể đến trước mặt ông đâyxưng là lão gia. . ."

Mấy huynh đệ vội ngăn Hắc Tử lại. Những người khác đều biết bọn họ là bạn cũ của hoàng thượng, không dám giúp người nào, nên đều tìm cớ tảnđi. Hắc Tử vẫn chỉ vào Hà Tiểu Thất mắng chửi, các huynh đệ tuy rằng kéo Hắc Tử lại, nhưng lại không nói tiếng nào để mặc Hắc Tử mắng Hà TiểuThất. Hà Tiểu Thất vốn là người có vai vế thấp nhất trong đám huynh đệbọn họ, nhưng kể từ khi Lưu Tuân làm Hầu gia, dường như đặc biệt hợp ývới Tiểu Thất, thường thường dẫn hắn đi chỗ nọ đi chỗ kia. Vậy là HàTiểu Thất trong bất tri bất giác biến thành người đứng đầu, chuyện gìcũng đều phải trông nom, chuyện gì cũng đều phải dặn dò, thậm chí bọn họ gọi Lưu Tuân một tiếng "Đại ca", cũng bị Hà Tiểu Thất lải nhải nửangày. Cả đám huynh đệ sớm đã có chút nhìn Tiểu Thất không vừa mắt, lúcnày vừa vặn Hắc Tử chửi động tới điều trong đáy lòng bọn họ, cho nên một đám không nói tiếng nào, chỉ im lặng mà nghe.

Hà Tiểu Thất cúi đầu, để mặc cho Hắc Tử mắng chửi chán chê, sau đómặt lạnh lùng nói: "Quân doanh không được tụ tập đánh bạc, các vị huynhtrưởng đều phải nhớ cho kỹ, đây là lần cuối cùng. Lần sau nếu còn tụtập, cho dù Tiểu Thất có tâm che chở, nhưng quân pháp vô tình!"

Hắc Tử tức khí lại muốn xông lên, Tiểu Thất đã xoay người bước đi,cho tới khi đi xuống khỏi sườn núi, tiếng mắng chửi phía sau vẫn có thểmơ hồ nghe thấy. Trên thân cây dưới chân núi có buộc hai con ngựa, chỉcòn lại một, xem ra hoàng thượng đã đi trước rồi. Tiểu Thất nhảy lênngựa, nghĩ tới nét mặt vừa rồi của Lưu Tuân, trong lòng có từng đợt ớnlạnh. Lí Viễn là vương tử Hung Nô, nếu để cho người khác biết hoàng đếHán triều lại cần tới vương tử Hung Nô "Trong tuyết tặng than", lúc ấylại là thời khắc đặc biệt như thế, đám người thông minh như Hoắc Quang,Trương An Thế, Mạnh Giác chỉ cần biết một điểm, nhất định có thể sẽ liên hệ tới chuyện sau đó Hung Nô xuất binh tại Quan Trung, thậm chí tớichiến loạn tại Ô Tôn. Còn có chuyện hoàng thượng âm thầm huấn luyện quân đội ... Tiểu Thất rùng mình một cái, việc này cần phải chôn vùi vĩnhviễn.

Tiểu Thất một đêm không ngủ, trong đầu suy nghĩ trăm phương ngàncách, nhưng không có chủ ý nào dùng được. Ngày hôm sau, chờ sau khi tantriều, hắn vội tiến cung đi gặp hoàng thượng. Nhưng cuối cùng khi gặphoàng thượng, nên nói những gì, hắn lại mờ mịt không rõ. Thất Hỉ vừanhìn thấy hắn đã cười lớn: "Đại nhân thật sự là hiểu được tâm tư hoàngthượng, hoàng thượng mới vừa lệnh cho nô tài cho truyền đại nhân và Mạnh Thái phó tới yết kiến, không ngờ đại nhân đã tới rồi."

Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn cửa điện Thanh Lương điện, cánh cửa như thểcái miệng đang há lớn của một con quái thú đang ngủ say, dường như dựđịnh bất kỳ lúc nào cũng có thể thôn tính hết thảy. Trong lòng hắn dầndần trùng xuống.

Thất Hỉ thấy Hà Tiểu Thất đứng như trời trồng nhìn chằm chằm vào Thanh Lương điện, mới gọi: "Đại nhân?"

Hà Tiểu Thất khẽ khom người, khiêm tốn nói: "Phiền tổng quản dẫn đường."

Thất Hỉ biết tình cảm giữa hắn và hoàng thượng không giống bìnhthường, hiển nhiên là không dám kiêu căng, vội khách khí nói: "Khôngdám, không dám! Đại nhân mời đi sang bên này."

Thất Hỉ vừa đi tới cửa đại điện thì ngừng bước chân, cúi người, nhẹnhàng thối lui. Hà Tiểu Thất cất bước đi vào, trong điện tĩnh mịch mátmẻ, chỉ có một mình Lưu Tuân, sắc mặt hắn nhìn u ám, tinh thần mệt mỏi,dường như cũng là một đêm không ngủ. Hà Tiểu Thất quỳ gối trước mặt LưuTuân:

"Hoàng thượng vạn tuế."

Lưu Tuân yên lặng nhìn hắn hồi lâu: "Trẫm phải phân phó ngươi đi làm một việc, ngươi có thể cự tuyệt."

"Vâng."

Lưu Tuân tựa vào ngai rồng bằng gỗ đàn hương nạm vàng, một cánh taytùy ý nắm trên tay vịn, tay vịn có chạm khắc hình đầu rồng đang hướnglên trời xanh muốn bay lên: "Tìm một chỗ thật xa Trường An, hậu táng cho đám Hắc Tử."

Hô hấp của Hà Tiểu Thất vừa như ngừng trệ, vừa như thở gấp, hắn phảidùng hết khí lực toàn thân, mới có thể khiến cho mình phát ra âm thanh:"Thần tuân chỉ."

Trong ánh sáng u tối của đại điện, chỉ có tiếng hít thở nặng nề củahai người. Giọng nói của Thất Hỉ đột nhiên vang lên, giống như tiếng quạ kêu lúc đêm vắng, vang lên khiến người ta toàn thân ớn lạnh: "Hoàngthượng, Mạnh Thái phó tới rồi."

Hà Tiểu Thất muốn cáo lui, Lưu Tuân lại lệnh hắn ở lại, cao giọng phân phó bên ngoài: "Tuyên hắn đi vào."

Mạnh Giác liếc nhìn Hà Tiểu Thất đang quỳ trên mặt đất, dập đầu hànhlễ với Lưu Tuân, Lưu Tuân chỉ vào tọa tháp cách ngai rồng không xa, ýbảo hắn ngồi xuống. Sắc mặt Mạnh Giác xem chừng cũng hết sức không tốt,mặt mày đầy vẻ mệt mỏi, vẻ mặt lãnh đạm, đã không còn nét cười thườngngày, trên người hiện ra vài phần lạnh lùng.

Lưu Tuân liếc mắt quan sát hắn, mỉm cười nói: "Trẫm có chuyện giaocho ái khanh lo liệu. Trẫm từng phái một số thủ hạ, chính là những người đi mời Vân Ca tới, đám thủ hạ đó đã nhất thời lỡ tay giết chết Mạt Trà. Mấy ngày trước đây Vân Ca nhìn thấy một người trong Vị Ương Cung, vớitính cách của nàng, khẳng định sẽ tiếp tục truy ra tới cùng. Nếu áikhanh vẫn chưa nói chuyện này với nàng, nhất định là không muốn Vân Cavà trẫm xung đột ngay trước mặt, vậy nên trẫm giao lại đám thủ hạ đó cho ái khanh."

Mạnh Giác chắp tay, thản nhiên nói: "Thần tuân chỉ."

Lưu Tuân cười chỉ vào Hà Tiểu Thất: "Tiểu Thất cũng muốn giúp trẫm lo liệu một việc, các ngươi hãy giúp đỡ lẫn nhau, thay trẫm lo liệu thỏađáng chuyện này. Tiểu Thất, Mạnh ái khanh là cánh tay phải đắc lực*củatrẫm, ngươi đi theo hắn, cũng học được nhiều điểm tốt."

*Nguyên vănlà quăng cốt đại thần, dịch nghĩa ra là đại thần xương cánh tay, chắcmọi người đều hiểu ý, hic, tớ chả tìm được ra xuất xứ của câu này đểgiải thích.

Một tia hi vọng cuối cùng ẩn giấu trong lòng Hà Tiểu Thất cuối cùngcũng tan biến. Có lẽ hoàng thượng chỉ cẩn thận, hoặc có lẽ sớm đã dựđoán được hắn sẽ giở mánh khóe, cho nên đã lấp kín toàn bộ đường sống.Hắn không nói nên lời, chỉ thở hổn hển, dập đầu thật mạnh.

Lưu Tuân nhìn thẳng về phía trước, mặt không chút đổi sắc nói: "Các ngươi đều lui xuống đi!"

Mạnh Giác và Hà Tiểu Thất vừa ra khỏi điện phủ, đầu rồng bằng gỗ đànhương Lưu Tuân đang nắm đột nhiên vỡ vụn, mảnh gỗ đàn hương đâm vào bàntay của hắn, Lưu Tuân lại hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ không hềcử động nhìn chăm chú về phía trước. Máu tươi theo những đường điêu khắc gồ ghề lồi lõm của hoa văn hình rồng trên ngai rồng nhỏ xuống, màu đỏsẫm sáng rõ một cách khác thường trong đại điện u ám.

Hà Tiểu Thất trước hết thay Lưu Tuân phân phó đám người Hắc Tử lén ra khỏi Trường An, đuổi tới Thúy Hoa Sơn trên rặng Tần Lĩnh giết đám người Hoắc Quang phái đi ám sát hoàng thượng. Đám người Hắc Tử vừa nghe đạica sắp gặp nguy hiểm, hiển nhiên là gọi đầy đủ huynh đệ, cải trang, chegiấu hành tung, lặng lẽ ra khỏi Trường An, đuổi theo trợ giúp đại ca.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, Hà Tiểu Thất lại ngầm truyền ý chỉ của Lưu Tuân, truyền toàn bộ quan binh có liên quan tới việc truy bắt Vân Ca,giết thị nữ và hoạn quan ngự tiền của tiên đế điều tới Thúy Hoa Sơn,lệnh bọn họ đuổi giết một đám loạn tặc, không được phép để người nàosống sót.

Sau khi an bài thỏa đáng hết thảy, Hà Tiểu Thất vội vàng đi tìm MạnhGiác, hướng về phía người đang dựa vào càng xe nhắm mắt nghỉ ngơi bẩmtấu: "Mạnh đại nhân, hạ quan đã dựa theo toàn bộ phân phó của ngài, dụnhân mã hai phe tới Thúy Hoa Sơn, bây giờ nên làm gì?"

Mạnh Giác vén màn xe, đi vào bên trong xe ngựa ngồi xuống, rồi lạinhắm hai mắt lại, dường như vô cùng mỏi mệt: "Khi xe ngựa tới Thúy HoaSơn thì đánh thức ta."

Hà Tiểu Thất đứng ngơ ngác một lát, mới nhảy lên xe ngựa, tạm thờilàm người đánh xe, quất ngựa chạy tới hướng Thúy Hoa Sơn. Đối mặt vớiquân đội Lưu Tuân tự tay huấn luyện với mong muốn chống lại Vũ Lâm quân, kết cục của đám người Hắc Tử ca, không cần nói cũng biết.

Hà Tiểu Thất đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với sự chết chóc, nhưngkhi hắn đứng trên rặng núi, nhìn trong cốc là những thi thể ngổn ngang,đầu và tứ chi mỗi thứ một nơi, hắn đột nhiên phát hiện ra mình căn bảnkhông có sự kiên cường như tưởng tượng. Hắn cũng không nghĩ tới MạnhGiác đang đứng ngay cạnh hắn, có lẽ khi trở về sẽ hồi bẩm với hoàngthượng phản ứng của mình, đã quỳ xuống đất khóc rống lên, vừa khóc, vừanôn sạch những gì vừa ăn trong bụng ra.

Từ nhỏ đã là cô nhi, Đông xin được nửa bát canh, Tây xin được nửa bát cơm mà sống qua ngày. Một thời gian rất dài, đều là các huynh trưởngtiết kiệm đồ ăn của mình rồi gom góp lại cho hắn ăn. Ban đêm lạnh lẽođều chen chúc nhau cùng một chỗ sưởi ấm, lén trộm con chó trông cửa ởnhà kẻ lắm tiền hầm thịt chó ăn, lại cùng nhau đi rình trộm cô nương nhà người ta tắm ...

Mạnh Giác khoanh tay đứng bên cạnh, yên tĩnh nhìn hết thảy, chờ saukhi hắn khóc lóc một lát, thản nhiên nói: "Khóc đủ rồi thì phải đi kiểmtra lại nhân số, khi trở về hoàng thượng có hỏi thì còn trả lời được."

Hà Tiểu Thất bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy thù hận nhìn chằm chằm vào Mạnh Giác. Cho dù muốn giết chết bọn họ, vì sao nhất định phải lựa chọn phương pháp này? Vì sao không thể dùng một phương thức ôn hòa? Vì sao phải để bọn họ chết đi thống khổ như thế?

Mạnh Giác không hề để ý, chỉ mỉm cười, cầm một bao thuốc bột quăngxuống trước mặt hắn: "Đây là một bao thuốc mê, hòa tan vào trong rượu có thể làm cho toàn thân người uống không còn sức lực, nhưng thần chí lạivẫn tỉnh táo như trước." Nói xong, hắn phất phất ống tay áo, tự mìnhxuống núi trước, coi như hết thảy mọi chuyện, hắn đều đã lo liệu xong.

Sau khi hoàn thành thuận lợi mệnh lệnh của hoàng thượng, Trần Kiệndựa theo lời Hà Tiểu Thất phân phó, lui tránh vào trong rừng chờ chỉ thị tiếp theo. Đã đợi hơn hai canh giờ, mặt trời cũng sắp xuống núi, mà vẫn không thấy ai tới. Mọi người đã khát khô cả cổ, bụng đói tới sôi ùngục, cách đó không xa còn có dòng suối từ trên núi chảy xuống và thỏhoang, nhưng bọn họ từ ngày đầu tiên được huấn luyện tới giờ, đã vô cùng tuân theo quân kỷ, cho nên không có mệnh lệnh, không người nào dám lộnxộn, đều nín lặng tĩnh khí đứng thẳng.

Một đợt hương thơm của rượu thịt truyền đến, Hà Tiểu Thất đánh mộtchiếc xe trâu xuất hiện: "Đây là rượu và thức nhắm hoàng thượng khao mọi người, khi trở về cấp bậc của mọi người đã là cận vệ của hoàng thượng,các vị đều có quan tước của riêng mình. Ăn trước mấy thứ này, sau đó chờ đêm tối, lặng lẽ trở về doanh trại."

Trần Kiện lệnh mọi người nghỉ ngơi ngay tại chỗ, dùng rượu thịt.Trước hết Hà Tiểu Thất kính hắn một bát rượu, cười dặn dò hắn tương laiđược phong tướng quân, cũng đừng quên Tiểu Thất. Trần Kiện vốn xuất thân là giang hồ lỗ mãng, mấy thứ ngôn từ chốn quan trường đó cũng khôngthông thạo, chỉ cười nâng bát uống cạn. Hà Tiểu Thất nhìn hắn uống hết,chỉ nâng bát rượu, đi kính những người khác. Sau thời gian một nénhương, toàn bộ núi rừng đã không còn tiếng nói tiếng cười của bất kỳngười nào, chỉ có mấy chục hắc y nhân đang nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Hà Tiểu Thất quan sát một vòng bốn phía, hô lên vài tiếng, mười mấy người từ trong rừng cây chạy ra, khom người nghe lệnh.

"Đào một cái hố lớn ở chỗ này, rồi chôn những người này xuống."

"Vâng!"

Chờ bọn họ đào xong một cái hố sâu, khi kéo thi thể chôn xuống, bỗngnhiên phát hiện ra chạm tay vào vẫn còn ấm, người kéo trong tay vẫn cònsống, thậm chí có chút say và ánh mắt đang mở lớn kinh hoàng nhìn bọnhọ, một đám kinh hãi đứng chôn chân trên mặt đất, Hà Tiểu Thất lạnh lùng hừ một tiếng, cả đám mới bất chấp sợ hãi tiếp tục.

Tiếng xẻng xúc đất, nghe giống như lưỡi dao đang róc xương, khôngbiết người đang ở dưới đất kia, vẫn còn tỉnh táo nghe thấy tiếng bụi đất lấp xuống người mình thì sẽ có cảm nhận ra sao? Những người khác đã run cầm cập không còn ra bộ dáng gì nữa, nhưng Hà Tiểu Thất lại cảm thấyhận thù và thống khổ của bản thân mình phai nhạt vài phần. Hà Tiểu Thấtđột nhiên nghĩ có lẽ Mạnh Giác tàn nhẫn tính kế với đám ngốc Hắc Tử nhưthế, nguyên nhân chỉ là vì muốn bức bách mình giết chết đám người kiamột cách rất tàn nhẫn.

Hà Tiểu Thất thấy đám thủ hạ đã chôn xong đám hắc y nhân rồi, lại phân phó: "Nhổ ít cỏ cây đem tới đây trồng."

Chờ nhìn đám mồ mả trước mắt biến thành đám cỏ cây xanh um tươi tốt,hắn mới cười nói: "Trời sắp sáng rồi, các ngươi đều đi về nghỉ ngơi đi!Chuyện tối nay có thể quên được nhiều tới bao nhiêu thì quên hết sạchbấy nhiêu, nếu không. . ."

Mọi người lập tức quỳ xuống, chỉ lên trời lập lời thề.

Tiểu Thất phất phất tay, cho bọn họ rời đi. Hắn quay mặt về phía rừng cây, ngồi xuống mặt đất. Trong bóng đêm yên tĩnh, giống như là muốn cốgắng nghe ngóng hết thảy mọi động tĩnh dưới đất, hoặc như là đang tự hỏi sau hừng đông nên làm gì.

Mặt trời vừa mới hiện ra từ phía đằng Đông, xe ngựa của Mạnh phủ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, chờ đưa Mạnh Giác vào cung thượng triều. MạnhGiác vừa mới ra khỏi phủ đệ, Hà Tiểu Thất không biết từ nơi nào chạy ra, chắp tay nói: "Không biết hạ quan có thể đi nhờ xe của Mạnh đại nhânmột đoạn đường không?"

Mạnh Giác vẫn mang dáng vẻ ủ rũ trầm trọng, chỉ gật gật đầu, đã trèolên xe ngựa. Hà Tiểu Thất vừa ngồi xuống, đã thấy Mạnh Giác nhắm mắtlại, tựa nghiêng vào thành xe, hoàn toàn không có ý định nói gì. Hắncười nói: "Hạ quan đã chôn sống đám người làm thương tổn tới tôn phunhân, có lẽ Mạnh đại nhân hẳn là còn chưa vừa lòng với sự trừng trịnày."

Khóe môi Mạnh Giác khẽ nhếch: "Nếu không có dũng khí từ chối hoàngthượng, thì cũng đừng nên có bộ dạng giống như con mèo cào đông quào tây như vậy, vừa rồi không có ai trách cứ ngươi."

Sự gắng gượng chống đỡ khiếp sợ của Hà Tiểu Thất bị lời nói vừa rồicủa Mạnh Giác phá nát, thân thể đang ưỡn thẳng của hắn dường như độtnhiên bị co rút lại chỉ còn một nửa. Hắn hung dữ nói: "Đại nhân khôngnghĩ tới tương lai sao? Không cảm thấy là mình cũng biết quá nhiều sao?"

Mạnh Giác mở to mắt, cười nhìn Hà Tiểu Thất. Ánh mắt của hắn nhìn ônhòa, nhưng Hà Tiểu Thất lại không dám nhìn thẳng, vội vàng quay đầutránh đi ánh mắt của Mạnh Giác, tất cả bất lực hoảng sợ giấu sâu trongđáy lòng đều biểu lộ ở trên mặt.

Mạnh Giác lại nhắm hai mắt lại: "Có một số thứ không thể không coitrọng, cho dù chỉ dùng trong một lần ám sát, nhưng cũng không thể bỏđược."

Hà Tiểu Thất cân nhắc lời nói của Mạnh Giác, sắc mặt càng ngày càngkhó coi. Nếu lại có thời gian mười năm, với loại người như Mạnh Giác, có lẽ hắn có thể trở thành một Hoắc Quang, nhưng hắn có thể sống thêm mộtnăm nữa hay không còn là một vấn đề.

Mạnh Giác không để ý tới hắn nữa, tự nhắm mắt dưỡng thần. Khi xe ngựa sắp đến Vị Ương Cung, Hà Tiểu Thất đột nhiên hỏi: "Vì sao hoàng thượngkhông giao việc này cho mấy người Trương Hạ, Tuyển Bất Nghi làm? Vì saonhất định muốn ta phải đi làm?"

Mạnh Giác không để ý tới hắn, hắn tự hỏi lại tự đáp: "Bởi vì mấyngười đó là quân tử, cho nên hoàng thượng cũng muốn làm quân tử trướcmặt bọn họ, hiền quân lương thần mới có thể lưu danh sử sách, làm mẫumực cho thiên hạ, để hậu thế chiêm ngưỡng. Ta cả đời này đã vĩnh viễnkhông có khả năng trở thành người như Trương đại nhân và Tuyển đại nhân, ta chỉ có thể trốn trong bóng tối, thay hoàng thượng làm những chuyệnhoàng thượng vĩnh viễn không muốn bất kỳ người nào biết đến."

Sắc mặt hắn tái nhợt, trong giọng nói lộ ra tuyệt vọng khi thấy rõvận mệnh của chính mình. Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Mạnh Giác xuống xengựa, Hà Tiểu Thất vẫn ngơ ngác ngồi ở bên trong xe ngựa.

Sau khi tan triều, Mạnh Giác còn phải giảng bài cho thái tử, sau khigiảng bài xong, đã nhanh chóng tới thời gian ăn tối. Từ khi ra khỏiThạch Cừ Các, đều thấy mấy hoạn quan sắc mặt quái dị đang châu đầu ghétai, khi nhìn thấy hắn, lại lập tức ngậm miệng. Đúng lúc Phú Dụ tới đónthái tử, Mạnh Giác gọi hắn lại: "Trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?"

Phú Dụ cũng có vẻ mặt quái dị, thấy xung quanh không có người, mới hạ thấp giọng nói: "Trên đường đi nô tài cũng vừa mới nghe nói. Ngự tiềnsắp có thêm một thái giám chưởng sự, chính là Hà Tiểu Thất Hà đại nhân.Không biết đã xảy ra chuyện gì, ngài ấy kiên quyết phải tịnh thân vàocung hầu hạ hoàng thượng, nếu hoàng thượng không đồng ý, ngài ấy lập tức đập đầu mà chết, hoàng thượng khuyên như thế nào cũng vô dụng, cũngđành phải chuẩn. Hà đại nhân vừa vào cung, đã chỉ đứng sau tổng quảnThất Hỉ, cho nên thái giám trong cung đều bàn tán, vừa ghen tị lại vừakhó hiểu, cũng không thể nào hiểu nổi tại sao có người quan lộ thênhthang như vậy mà không đi, lại nhất định muốn đi làm hoạn quan đoạn tửtuyệt tôn."

Mạnh Giác thản nhiên mỉm cười, vậy là Hà Tiểu Thất không làm hắn thất vọng, rốt cuộc từ kết cục cái chết đã định tìm ra đường sống duy nhất.

Sau khi Mạnh Giác trở lại phủ đệ, Tam Nguyệt tới nghênh đón hỏi khinào thì dùng cơm chiều, Mạnh Giác thuận miệng nói: "Đã đói bụng rồi, tathay quan phục ra rồi đi dùng cơm."

Tam Nguyệt bắt đầu nhỏ giọng nhẹ nhàng kể về hành vi hoang đường buổi tối Mạnh Giác thành thân: "... Công tử mới vừa đẩy khăn trùm đầu củangười ta ra, đã bỏ chạy mất, biến thành giống như cô nương nhà người tadung mạo xấu xí dọa công tử. Hứa cô nương khổ sở thương tâm vô cùng,ngày hôm qua khóc cả ngày, hôm nay vẫn còn khóc, ta thấy thật sự đángthương, nên bảo nàng ấy làm mấy món ăn, buổi tối cùng dùng cơm với côngtử, nàng ấy mới không rơi nước mắt. Công tử, ta thấy nhị phu nhân là một người rất tốt, bất luận là nói như thế nào, công tử cũng phải sửa sai,bồi tội với người ta, nói lời xin lỗi."

Mạnh Giác không nói một lời, Tam Nguyệt nhỏ giọng nói tiếp: "Chỉ làđi ăn bữa cơm mà thôi, tốt xấu gì sau này cũng là người phải sống chung, dù sao cũng phải gặp mặt chứ! Chỉ sợ ngay cả người ta trông như thế nào công tử cũng chưa thấy rõ, không sợ trong phủ gặp được cũng không nhậnra sao?"

"Tới Quế viên."

Trong lòng Tam Nguyệt reo hò một tiếng, vui mừng hoan hỉ đi theo phía sau Mạnh Giác bước vào Quế viên, nha hoàn, bà tử trong Quế viên đều vôcùng vui mừng ra đón, Hứa Hương Lan cúi đầu hành lễ với Mạnh Giác. MạnhGiác khách khí bảo nàng đứng lên. Hứa Hương Lan lén liếc mắt nhìn MạnhGiác, quả giống như đám tỷ muội đồn đại, một vị công tử mặt đẹp nhưngọc. Tim đập nhanh, nàng vừa vui vừa lo, bất tri bất giác gương mặt đãửng hồng.

Tuy rằng chỉ có hai người dùng cơm, Hứa Hương Lan lại làm tới mườimón ăn, bày đầy một chiếc bàn. Tam Nguyệt thuận miệng khen phu nhân thật giỏi giang, tỳ nữ Huệ Nhi của Hứa Hương Lan vội cười nói: "Trước khiphu nhân xuất giá, lão gia đã đặc biệt mời sư phụ tới dạy phu nhân nấuăn, mấy món ăn này đều là sở trường của tiểu thư nhà ta. Sau khi lão gia nếm thử đồ ăn tiểu thư đã làm, còn nói rằng công tử nhà ai cưới đượctiểu thư nhà ta, thực là có phúc khí tốt!"

Tam Nguyệt nghe ra trong lời Huệ Nhi nói có ý khác, xấu hổ cười rồikéo tay Huệ Nhi, hướng Mạnh Giác và Hứa Hương Lan xin cáo lui. Mạnh Giác không nói một lời ăn cơm, Hứa Hương Lan cũng ngượng ngùng không nóichuyện, hai người im lặng ngồi đối diện nhau ăn xong một bữa cơm, tronglòng Hứa Hương Lan thấp thỏm, ăn không có vị gì, cũng không biết MạnhGiác có vừa ý với tay nghề của nàng hay không. Đợi nha đầu thu dọn hếtbát đĩa, bưng lên trà thơm, Hứa Hương Lan lấy hết dũng khí, lắp bắp hỏi: "Phu quân, hương vị đồ ăn có vừa miệng hay không? Nếu không ngon ..."

Mạnh Giác mỉm cười nói: "Hết sức ngon miệng."

Hứa Hương Lan không biết nói gì nữa, chỉ ngồi im lặng. Mạnh Giác trởvề vốn đã muộn, dùng xong một bữa cơm, ngoài phòng sớm đã tối đen, nàngloáng thoáng trông chờ hắn có thể ở lại, trong đầu hồi hưởng lại nhữnglời dạy của mấy bà bà, một loạt các phương pháp lấy lòng phu quân xẹtqua trong đầu, nhưng dường như không có một biện pháp gì để kéo dài thời gian có thể sử dụng trên người người này. Hắn mỉm cười quá mức hoàn mỹ, giống như thế gian không có gì có thể làm hắn lộ ra vẻ xúc động.

Đột nhiên, bên ngoài phòng vang lên một tiếng nhạc, Hứa Hương Lankhông khỏi tập trung lắng nghe. Từ khi đường tỷ trở thành hoàng hậu,trong họ có mời tiên sinh đến dạy mấy tỷ muội các nàng đánh đàn, tuyrằng còn chưa học hết toàn bộ, nhưng có một số khúc nhạc có tiếng, nàngcũng đều biết. Khúc này chính là "Thái Vi" trong "Kinh Thi", tiên sinhtừng đàn cho mấy tỷ muội các nàng nghe qua, còn nói đây là khúc nhạc biai, chỉ có người từng trải sự đời mới hiểu thấu, nhưng trước đây nàngkhông hề nghe ra trong tiếng đàn có đau thương gì cả, lúc này đây lạithật sự lĩnh hội được bi ai nặng nề mà tiên sinh đã truyền thụ "Vậtkhông còn người đã khác". Là ai mà có thể bi thương như thế, lại tấukhúc nhạc bi ai lúc đêm khuya thế này?

"Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y

Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi

Hành đạo trì trì, tái khát tái cơ

Ngã tâm thương bi, mạc tri ngã ai."

Dịch thơ:

Khi đi tha thướt cành dương,

Khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.

Tớ xin giải thích lại: lời thơ là lời người xuất chinh trở về, khi đi thìcành dương liễu thướt tha, nhưng khi trở về lại là cảnh mưa tuyết phũphàng, bài thơ thể hiện nỗi lòng bi ai của người trở về khi cảnh khôngcòn, người đã mất. Lời của Hứa Hương Lan nguyên văn là "Vật phi nhânphi", phi với nghĩa là không, theo ý nghĩa của bài thơ tớ chuyển thành"Vật không còn người đã khác."

Nụ cười trên mặt Mạnh Giác đột nhiên biến mất, thân thể hắn ngồi cứng ngắc, dường như đang đấu tranh. Cuối cùng hắn buông chung trà xuống,rồi đi ra ngoài, Hứa Hương Lan vội đứng lên, bối rối khó hiểu gọi: "Phuquân. . ."

Mạnh Giác giống như không hề nghe thấy gì hết, bước chân vội vàngchạy ra bên ngoài, Hứa Hương Lan chạy theo sau hắn, đuổi theo ra khỏiQuế viên, chỉ thấy dưới ánh trăng, một cô gái y phục màu xanh, mái tócđen dài buông xõa đang ngồi trên cây hoa quế, cầm tiêu tấu khúc, ngheđược tiếng bước chân, nàng quay đầu lại thoáng nhìn, đang lúc cười khẽ,nàng phi thân bay lên, rồi biến mất trong những cây hoa quế. Cảnh tượngtrước mắt quá mức quỷ dị, Hứa Hương Lan cho là mình gặp phải hoa thầnhay yêu quái hồ ly.

Mạnh Giác lại vọt tới trước rừng hoa quế, gọi lớn: "Vân Ca, rốt cuộc là nàng muốn thế nào?"

Tiếng nói mang theo ý cười từ sâu trong rừng hoa quế truyền tới, nhưcó như không, giống như người nói còn đang nhảy tới nhảy lui giữa cácchạc cây, "Cũng chẳng có gì cả, nếu ngươi muốn buổi tối nghỉ lại chỗnày, ta sẽ ra đây thổi "Thái Vi", mặc dù da mặt Mạnh công tử rất dày,thủ đoạn mặc dù ti tiện, hành sự tuy rằng vô sỉ, có điều vẫn còn là mộtcông tử tình cảm phong lưu, lịch sự lỗi lạc, chắc hẳn là không có cáchnào trong tiếng nhạc này vẫn ôm được giai nhân trong ngực."

Giọng nói của nàng trong trẻo, còn hàm chứa ý cười, nhưng nội dungcâu nói lại chua ngoa cay nghiệt, Hứa Hương Lan kinh ngạc nghĩ, đây làngười nào? Làm sao dám ở trước mặt Mạnh Giác làm càn như thế? Vân Ca,Vân Ca? A! Là cô ấy!

Mạnh Giác chạy vào rừng hoa quế, Hứa Hương Lan vội đuổi theo, nhưngbóng dáng Mạnh Giác rất nhanh đã biến mất trong rừng hoa quế, căn bảnngay cả hắn đi hướng nào nàng cũng không thấy rõ ràng.

Vân Ca từ trên cây nhảy xuống, vừa ngẩng đầu đã phát hiện Mạnh Giácđang đứng ngay trước mặt nàng. Nàng nắm chặt cây tiêu, thận trọng lui về phía sau vài bước, trong mắt đều là đề phòng, tựa hồ sợ hắn nổi giận sẽ làm ra chuyện gì đó.

Trong mắt Mạnh Giác có đau thương khôn xiết, khi đó dưới ánh trăngtrong thành Trường An tấu khúc nhạc này, tuyệt đối không nghĩ tới, nànglại dùng khúc "Thái Vi" chính tay hắn dạy cho nàng, đáp lễ hắn như vậy.

"Vân Ca, nàng không cần như thế."

Vân Ca mỉm cười: "Mỗi ngày ta đều làm thế! Hứa cô nương là một ngườimà ngươi nên sớm buông tha để nàng ấy tìm kiếm phu quân khác, ngươi cholà sau khi ngươi đã làm những chuyện đó, cuộc đời này còn mong có đượcvợ hiền con thảo sao! Đừng hòng!"

Tà áo dài của Mạnh Giác nhẹ bay trong gió, hắn giơ tay nhìn mặttrăng, nói rõ ràng từng chữ một, thề: "Đời này kiếp này, nếu Hoắc Vân Ca không con không cháu, ta, Mạnh Giác cũng đoạn tử tuyệt tôn! Nếu vi phạm lời thề này, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn rơi xuống Địa ngục*."

*Từ tác giả dùng là 泥 啰 耶, phiên âm Hán việt là nê la da, tớ tra mãi mới ra là Địa ngục.

Vân Ca ngây người, không ngờ rằng Mạnh Giác phát lời thề độc như vậy. Trong truyền thuyết Ở Tây Vực, Địa ngục là nơi ác quỷ tụ tập, nếu linhhồn con người rơi xuống dưới đó, sẽ vĩnh viễn không được sung sướng anbình.

Ngược lại Mạnh Giác còn cười lớn: "Đi về nghỉ ngơi đi! Không cần phải làm loạn thêm nữa, ta đi nói lời xin lỗi với Hứa cô nương, rồi cũng đivề nghỉ ngơi."

Vân Ca hoài nghi nhìn hắn, Mạnh Giác đi vài bước, chợt nhớ tới mộtchuyện, quay lại nói: "Vân Ca, không cần phải truy cứu người ngày đógiết Mạt Trà nữa."

"Dựa vào đâu?"

"Bởi vì người đó đã bị ta giết."

Vân Ca vừa như buông được gánh nặng, vừa như có căm tức: "Ai cho ngươi nhiều chuyện?"

"Ta giết hắn, ta có nguyên nhân của ta, việc của nàng cũng chỉ là thuận đường."

"Nguyên nhân gì?"

Mạnh Giác mỉm cười: "Nàng có điều gì không tin? Vô sỉ giống như ta, lại tốt như vậy giúp nàng đi báo thù?"

Vân Ca không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn. Mạnh Giác nghĩmột lát, giải thích: "Cái chết của hắn che giấu một mâu thuẫn, có lẽtương lai sẽ làm hai phe cánh lớn trên triều đình có khúc mắc trầmtrọng, coi nhau là kẻ thù."

Vân Ca lắc lắc đầu, nhẹ nhàng rời đi: "Ngay cả cái chết của một người cũng đều có thể trở thành quân cờ của ngươi!"

Mạnh Giác thản nhiên cười, cái chết đúng là một quân cờ, chẳng qua không phải là một người.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận