Vân Trung Ca - Quyển 3 - Chương 14: Tiếng hồng nhan lạc bầy, ba kiếp ước định, phải chăng là giống Lương Hồng
Chương trướcGương mặt Vân Ca được bao phủ bởi một tầng sương lạnh, nhẹ nhàngtránh sang một bên. Tam Nguyệt trước giờ vốn hơi tí là bốc hỏa lại không hề tức giận, chỉ vừa lau nước mắt, vừa đứng lên.
Hứa Hương Lan thấy một đám người vây quanh ở trước người Mạnh Giác,căn bản không có chỗ cho mình chen chân tới. Mạnh Giác căn bản cũngkhông liếc mắt nhìn nàng tới một lần. Vân Ca vừa định rời đi, người hầulại đến thông báo: "Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ giá lâm."
Đám người Chưởng sự vội vội vàng vàng đi chuẩn bị tiếp giá, nhữngngười không có liên quan đều vội vàng tránh đi. Không lâu sau, trongphòng đã không còn ai khác, chỉ có Mạnh Giác nằm ở trên giường, Vân Cađứng ở cửa, Hứa Hương Lan đứng ở một góc trong phòng, đang cầm chiếckhăn nhỏ lau nước mắt.
Hứa Bình Quân dẫn theo Lưu Thích vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy Vân Ca, tức thì chạy tới ôm lấy nàng: "Cuối cùng muội cũng bình an trở vềrồi!"
Vân Ca cũng ôm chặt lấy nàng: "Tỷ tỷ!"
Vân Ca một thân một mình lao vào trong núi tuyết, hoàng hậu quỳ suốtmột đêm trước Chiêu Dương Điện, trong đó phức tạp hiểm nguy thế nàokhông nhất thiết phải nói rõ là bao nhiêu, cả hai tỷ muội đều hiểu rõràng là cả hai đều đã đi một chuyến tới trước Quỷ Môn quan.
Miệng Hứa Hương Lan hơi há ra, ngơ ngác nhìn đường tỷ và Vân Ca, giữa hai người bọn họ có một loại thân thiết, giống như không cần ngôn ngữmà cả hai bên đều có thể hiểu rõ. Một câu bỗng nhiên nhảy ra trong đầunàng – can đảm tương chiếu*, câu đó vốn là dùng để hình dung nam nhi hào hùng, nhưng lúc này, giờ khắc này, Hứa Hương Lan cảm thấy rằng hoàntoàn có thể dùng được trên người đường tỷ và Vân Ca.
*Đây là một câuthành ngữ của Trung Quốc, can là gan, đảm là mật, can đảm vốn chỉ rằngdốc hết lòng hết dạ, tương chiếu là đối xử với nhau, câu thành ngữ có ýrằng lấy chân thành, thật tâm đối xử với người khác, và đúng như HứaHương Lan nói, câu này vốn được dùng miêu tả về nam nhi hào hùng trượngnghĩa, xuất hiện trong nhiều tác phẩm như: Hoài Âm hầu liệt truyện củaSử ký Tư Mã Thiên, Tùy đường diễn nghĩa...
Hứa Bình Quân dắt tay Lưu Thích quỳ xuống trước Mạnh Giác, Mạnh Giácvội vàng nói: "Bình Quân, mau đứng lên!", nhưng lại thấy rằng chỉ nóithế thì không chu đáo với Hứa Bình Quân, vội gọi Vân Ca đi tới đỡ nànglên.
Vân Ca đứng không nhúc nhích, chờ sau khi Hứa Bình Quân quỳ xuống thi lễ xong, mới đưa tay đỡ nàng đứng lên: "Tuy có kinh hãi, có nguy hiểm,nhưng hắn vẫn còn sống rất tốt, cho nên tỷ tỷ cũng không cần phải áynáy, Lưu Tuân...", nhìn thấy Lưu Thích, nàng lại ngậm miệng.
Hứa Bình Quân nói với Hứa Hương Lan: "Hương Lan, muội dẫn Thái tử điện hạ đi ra ngoài dạo chơi một lát."
Hứa Hương Lan đang đứng nhìn tới trợn mắt há mồm, sững sờ trong chốclát rồi khẽ gật đầu, dắt Thái tử đi ra khỏi phòng. Vân Ca thấy bọn họ đi rồi, mới nói: "Tỷ tỷ không cần vì việc làm của Lưu Tuân mà đau lòngđâu."
Hứa Bình Quân mỉm cười, nói: "Tỷ không phải là vì hành động của hắnmà đau lòng, hắn gieo nhân nào, tất gặt được quả nấy, tỷ chỉ là thaymình và Hổ nhi mà cám ơn ân tình của Mạnh đại ca từ trước tới nay vẫnluôn che chở."
Vân Ca không thể tin được nhìn chằm chằm vào Hứa Bình Quân. Hứa BìnhQuân gõ một cái lên đỉnh đầu nàng: "Muội đang làm gì? Chưa từng nhìnthấy tỷ sao?"
"Đúng là chưa từng nhìn thấy, tỷ tỷ trở nên có chút không giống trước."
Hứa Bình Quân thản nhiên nói: "Tỷ chỉ là ngộ ra."
Vân Ca không phân biệt rõ ràng lắm là mình nên vui hay nên buồn, nàng vẫn từng nghĩ rằng Bệnh Dĩ đại ca sẽ ở bên Hứa tỷ tỷ cả đời, cuối cùngcó lẽ còn có thể trọn đời trọn kiếp yêu thương nhau, cũng không thể nghĩ rằng nút kết* này cứ như vậy mà lại cởi ra.
*Từ kết này trong "đồng tâm kết", chắc mọi người đều hiểu ý câu này.
Hứa Bình Quân dường như đoán được lý do nàng đăm chiêu, nhẹ giọng nói: "Hắn tên là Lưu Tuân."
Vân Ca cũng nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy! Tên hắn là Lưu Tuân."
Sóng mắt Hứa Bình Quân ý vị thâm trường đảo qua trên mặt Vân Ca, rồidừng ở trên người Mạnh Giác: "Mạnh đại ca, trải qua mấy ngày vừa rồi như thế nào?"
Mạnh Giác khẽ mỉm cười, không nói lời nào.
Vân Ca không được tự nhiên đứng lên, muốn rời đi: "Muội đi rửa mặt,thay quần áo, nếu tỷ tỷ không vội đi, trước hết cứ nói chuyện cùng MạnhGiác đi! Một lát nữa muội sẽ trở lại. Nếu vội vàng hồi cung, lần saumuội lại vào cung nói chuyện với tỷ tỷ."
Hứa Bình Quân mỉm cười đồng ý, thấy Vân Ca đã đi xa, ý cười của nàngchậm rãi phai nhạt: "Mạnh đại ca, thực xin lỗi. Muội xin huynh vẫn làmsư phụ của Hổ nhi."
"Khi muội xuất cung, hoàng thượng đã nói gì với muội?"
"Hoàng thượng không hề nói gì với muội hết, chỉ căn dặn Hổ nhi đi theo muội cùng tới thăm sư phụ."
Mạnh Giác cười nhạt nói: "Muội không cần lo lắng, ta không làm Tháiphó, thì còn có thể làm gì? Trừ phi ta rời khỏi Trường An, bằng không,làm chức quan gì cũng đều là làm."
Hứa Bình Quân mừng muốn khóc: "Cám ơn, cám ơn!"
"Ta muốn phiền muội một chuyện."
"Đại ca cứ nói."
Mạnh Giác nói: "Sớm hay muộn, ta sẽ tìm một thời cơ thích hợp, xinHứa Hương Lan rời đi. Nếu nàng ấy nguyện ý, ta sẽ viết cho nàng một bứcthư chia tay.
Thân thể nàng vẫn trong sạch không tỳ vết, nàng lại là tiểu di tử*của hoàng thượng, còn là di mẫu** của hoàng thượng tương lai, bất luậnlà sau này tái giá với ai, cũng không có người nào dám không tốt vớinàng."
*Tiểu di tử: em vợ, **di mẫu: dì.
Hứa Bình Quân có hơi ngây người một chút rồi nói: "Được, muội sẽ tựmình nói rõ với muội ấy. Đại ca và Vân Ca lần này trở về đã tốt đẹpchưa?"
Mạnh Giác vô cùng thản nhiên nói: "Nút thắt trong lòng nàng khôngphải dễ dàng như vậy là tháo gỡ được, nhưng mà ta cũng đã đợi nàng hơnmười năm, cũng không quan tâm là phải đợi nàng thêm mười năm nữa."
Hứa Bình Quân trong kinh ngạc cũng có đau xót, cũng có vui mừng, đauxót cho chính mình bất hạnh, vui mừng cho Vân Ca may mắn: "Những việclàm của đại ca đều là do bất đắc dĩ, dần dần Vân Ca sẽ hiểu rõ lý do của huynh, nhưng đại ca có thấy mình may mắn khi từ đỉnh núi ngã xuốngkhông?"
Mạnh Giác mỉm cười nói: "Cho nên lúc này đây ta tha thứ cho Lưu Tuân, để cho hắn tiếp tục ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế của hắn."
Một trận ớn lạnh thấu xương từ lòng bàn chân lan tới tận đỉnh đầu,Hứa Bình Quân rùng mình một cái, nàng nghĩ rằng nàng đã tháo gỡ được nút thắt này rồi, nhưng không biết rằng có lẽ tất cả sớm đã là một nútchết. Nếu như không có Vân Ca, có lẽ sau này Mạnh Giác sẽ bắt tay vớiHoắc Quang, thậm chí với tính cách của Mạnh Giác, nói không chừng sớm có an bài mọi thứ, nhờ vào sự trợ giúp của Hoắc Quang hoặc là mượn tay ông ta để báo thù cho huynh ấy, cho dù phải nhất phách lưỡng tán*, lưỡngbại câu thương**! Nàng chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, rốt cuộc ngồikhông yên, vội vàng đứng lên: "Mạnh đại ca, muội... muội phải trở về."
*Nhất phách lưỡng tán: nghĩa đen là một đập vỡ đôi, câu thành ngữ với nghĩarằng để đạt được mục đích, hai bên cùng thiệt hại cũng không sao.
**Lưỡng bại câu thương: cả hai bên cùng thiệt hại.
Mạnh Giác không giữ khách, chỉ khẽ gật đầu.
Mạnh Giác bị thương nặng, hành động bất tiện, đương nhiên là khôngthể thượng triều, hắn lại lấy cớ rằng bị bệnh, tinh thần không tốt,không thể tiếp khách. Trong phủ, việc lớn việc nhỏ cũng giảm đi rấtnhiều, đám người hầu cũng trở nên nhàn nhã, Mạnh Giác dưỡng bệnh, ngườihầu Mạnh phủ thì lại nói chuyện phiếm để giết thời gian.
Nói rằng từ khi đại phu nhân vào cửa, công tử chưa từng có vẻ mặt dễcoi nói chuyện với nàng, khi nói chuyện với người khác, công tử đều mỉmcười lễ độ, nhưng khi nói chuyện cùng đại phu nhân, lại thường thường là vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng sau khi công tử được cứu trở về phủ, thái độcủa công tử đối với đại phu nhân đã đại biến, người còn đang ngồi trênxe lăn, vậy mà mỗi ngày từ sáng sớm đã đi tới Trúc hiên.
Ngày đầu tiên tới, đại phu nhân đang đắp thêm đất cho những mầm câytam thất, ngăn ngừa rễ cây bị rét làm tổn hại. Thấy công tử, tới liếcmắt cũng không thèm liếc, chỉ cúi đầu, đang làm gì thì làm tiếp. Công tử ngồi đờ ra ở bên cạnh, nhìn lên trời, tới giờ ăn cơm, công tử lại rờiđi.
Ngày hôm sau tới, đại phu nhân đang đắp thêm đất cho cây hoàng liên,vẫn không hề để ý tới công tử, công tử cũng lại đực mặt ra ở bên cạnhnhìn.
Ngày thứ ba tới, đại phu nhân đang xới đất, bón phân cho cây sanhân*, đương nhiên cũng không đáp lời công tử, công tử cũng lại ngồi bên cạnh nhìn.
*Sa nhân: tên một loại cây thuốc.
...
Đại phu nhân liên tiếp bận bịu trong vườn thảo dược mười ngày, côngtử cũng ngồi bên cạnh nhìn mười ngày, hai người không chỉ không nóichuyện, mà ngay cả ánh mắt cũng chưa từng chạm nhau.
Mặc dù việc ở trong vườn thảo dược đã xong rồi, nhưng cả ngày đại phu nhân vẫn bận bận bịu bịu, có khi thì lật giở thư tịch, có khi thìnghiền dược liệu chế thuốc, có khi thì mời đại phu tới truyền thụ ythuật hay thảo luận những điều nàng tâm đắc. Công tử thì vẫn mỗi ngàyđều tới, sau khi tới, không nói tới một câu, chỉ chờ ở bên cạnh. Đại phu nhân trồng cây, hắn nhìn cây, đại phu nhân đọc sách, hắn cũng lấy mộtquyển sách để xem. Đại phu nhân nghiền dược liệu, hắn cũng ở bên cạnhchọn lựa dược liệu, dược liệu mà hắn chọn ra, căn bản là đại phu nhânkhông cần, nhưng hắn vẫn cứ chọn ra. Đại phu nhân thảo luận y thuật vớiđại phu, hắn ở bên cạnh lắng nghe, có đôi khi đại phu nhân và đại phutranh cãi vì một ca bệnh nào đó, hắn tựa hồ muốn mở miệng, nhưng lạinhìn thấy bộ dáng đại phu nhân nói chuyện cùng đại phu, hắn lại lặng im, chỉ lẳng lặng nhìn đại phu nhân, khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mày.
Đám người hầu đối với công tử nhà mình chỉ cúi đầu nể phục cùng vớivô cùng kinh ngạc. Đề tài tám chuyện càng lúc càng nóng hổi, sục sôingất trời, chí ít cũng nóng hơn cái lò than. Nhưng cái chuyện để tám này thì ngày nào cũng như vậy, có nóng tới bao nhiêu đi chăng nữa thì cũngphải tắt, cuối cùng thành nhàm chán, cả đám bắt đầu cá cược, cược xemkhi nào thì đại phu nhân nói chuyện với công tử.
...
Thời gian trôi nhanh, cứ từ từ mà qua cũng đã tới đầu năm mới. Đầumùa xuân trời vẫn còn vẫn se lạnh, ở góc tường, dưới mái hiên, mấy bụihoa nở vào mùa xuân chẳng hề sợ giá lạnh, lần lượt nở ra những đóa hoamàu vàng nhạt.
Đám người hầu Mạnh phủ vẫn tụ họp nhau lại, thường là có một người còn giấu tay ở trong tay áo, ngáp hỏi: "Còn chưa nói sao?"
Một người hai mắt vẫn còn ngái ngủ, lắc đầu: "Còn chưa."
"Tiền!"
Một người uể oải chìa tay ra, một người ủ dột bỏ tiền vào.
Thân thể Mạnh Giác đã hoàn toàn hồi phục, nhưng mỗi ngày hắn vẫn đitới chỗ Vân Ca. Nếu Vân Ca không để ý tới hắn, hắn sẽ đợi lâu một chút,nếu Vân Ca nhíu mày không vui, hắn sẽ đợi ít đi một chút, ngày hôm sauvẫn lại trình diện, dù là gió tuyết thì cũng không lỡ một ngày, mà làtrời trong thì càng không nghỉ.
Lúc đầu nha đầu trong Trúc hiên còn hoàn toàn không được tự nhiên,cảm thấy là công tử ở ngay trước mắt, làm việc nói chuyện đều phải thậntrọng hơn một phần, cẩn thận hơn một phần, nhưng sau một thời gian dài,chịu ảnh hưởng của Vân Ca, Mạnh Giác ở trong mắt các nàng so với bìnhphong, cây cảnh cũng không khác biệt bao nhiêu, chỉ hơn là biết nóichuyện mà thôi.
Bận bịu suốt mấy tháng, thật vất vả mới đợi được loại thuốc mới đượcbào chế xong, Vân Ca kích động nếm thử, nhưng lại thất vọng tràn trề ném viên thuốc vào trong bếp lò. Thất vọng ngồi một lát, nàng lấy lại tinhthần bắt đầu bào chế thuốc một lần nữa, cầm lấy một vị thuốc vừa bỏ vào, rồi lại nhanh chóng nhặt lại, do dự hồi lâu, cau mày suy tư.
Mạnh Giác đi đến bên cạnh nàng, nàng còn đang tập trung suy tư, không hề phát hiện ra. Đột nhiên, một bàn tay thon dài xuất hiện ở trước mắtnàng, ở mỗi hộp đựng thảo dược đều lướt qua rất nhanh, nhìn như tùy ý,nắm lên một phần thuốc không sai không kém, sau một chớp mắt, trong cốiđựng thuốc đã chất đầy các vị thuốc được phối xong.
Vân Ca nhìn chằm chằm vào cối đựng thuốc, tức giận lạnh lùng hỏi:"Mỗi một việc ngươi làm đều không làm miễn phí, lần này cần thứ gì? Tacũng không mời ngươi giúp đỡ, cũng không có thứ gì để cho ngươi đâu."
Dưới nụ cười của Mạnh Giác có chua sót, cũng chỉ có thể than một tiếng tự gây nghiệp chướng!
"Lần này là miễn phí đưa tặng."
Vân Ca càng thêm tức giận, đột nhiên đổ cả cối thuốc ra: "Tự ta có thể làm được."
Mạnh Giác thở dài không thành tiếng, ngồi vào đối diện Vân Ca, nhặtnhững vị thuốc rơi vãi bỏ lại vào trong cối thuốc: "Nàng trả lời ta mộtcâu hỏi để trao đổi."
Vân Ca không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chú vào hắn.
"Nàng làm viên thuốc này là cho ai dùng?"
Vân Ca trả lời thật sự sảng khoái, trong mắt ẩn có khiêu khích: "Hoắc Thành Quân, cô ta đã uống canh lộc nhung chim trĩ thời gian rất dàirồi, nếu không làm mất đi mùi vị khác thường, sớm hay muộn cô ta sẽ hoài nghi."
Mạnh Giác cầm bút lông viết ra phương pháp phối thuốc, đưa cho Vân Ca: "Đem phương thuốc này trực tiếp giao cho Lưu Tuân."
Vân Ca do dự một lát, rồi nắm chặt phương thuốc.
"Kỳ thật thuốc này vị khác thường hay không cũng không quan trọng,nếu thuốc này sử dụng thời gian hơn ba năm, mới có thể suốt đời khôngthể mang thai, nhưng thuốc lần đầu tiên ta làm cho nàng để Hoắc ThànhQuân dùng, tính theo thời gian thì nhanh hơn."
Tay Vân Ca nắm phương thuốc bắt đầu phát run, huyết sắc trên mặt cũng nhạt dần, nhưng lại cắn chặt môi, không chịu buông phương thuốc xuống.
"Nàng trả thù cô ta, nàng sẽ vui sướng sao? Cô ta cả đời không thể có con, có thể bù lại được chút đau khổ nào trong lòng nàng hay không?"
Vân Ca không thể trả lời, chỉ thấy tay nàng run rẩy. Mạnh Giác bỗngnhiên cầm lấy tay nàng: "Vân Ca, chúng ta hãy rời khỏi nơi này. Tâm tưcủa nàng không phải dùng để nghiên cứu những thứ này, chúng ta đi tìmkiếm thực đơn để nấu ăn, hiện tại ta có thể nếm được..."
Vân Ca gắng sức giật tay ra khỏi tay hắn, liên tiếp lui về phía saumấy bước, sắc mặt tái nhợt, nhưng giọng nói lại bén nhọn giống như mũidao: "Ta đã sớm không còn nấu ăn nữa!"
Tử Kì qua đời, Bá Nha đã đập gẫy đàn, suốt đời không còn đánh đànnữa. Từ khi Lưu Phất Lăng ra đi, Vân Ca đã không còn bước vào phòng bếp, đồ gia vị đựng trong hà bao cũng đổi thành hương liệu bình thường vẫnsử dụng.
Mạnh Giác giống như ăn phải hoàng liên*, đau xót khôn kể. Khi nàng vì hắn mà mỗi ngày đều nấu ăn, hắn chưa bao giờ cảm thấy có gì hiếm lạ,khi nàng vì hắn mà nếm thử cả trăm vị đắng, mong ước giúp hắn khôi phụcvị giác, hắn lại chưa bao giờ từng thực sự khát vọng muốn nếm thử đồ ăncủa nàng. Khi hắn không tiếc vái tứ phương, nghìn vàng muốn đổi lấy mộtvị thì không nếm được thức ăn nàng làm, khi hắn rốt cuộc đã có thểthưởng thức được hương vị trong món ăn của nàng, thì nàng cũng đã khôngcòn nấu ăn nữa.
*Hoàng liên rất đắng.
Vân Ca chậm rãi bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nói: "Ngươi trở về đi! Đừng lãng phí thời gian ở chỗ này của ta."
Mạnh Giác đứng dậy đi ra ngoài, khi bước ra cửa, đầu cũng không quaylại, nói: "Ngày mai ta lại đến." Không chờ Vân Ca lạnh lùng mở miệng,hắn đã bước nhanh đi ra sân. Vân Ca nắm chặt phương thuốc ngẩn người,bên tai vẫn vang lên lời nói của Mạnh Giác, suốt đời sẽ không mang thai, nàng hẳn là phải hài lòng, đây không phải là điều nàng muốn sao? Mọithứ mà Hoắc Thành Quân đã làm, là trừng phạt đúng tội! Nhưng nàng khôngcó một chút cảm giác vui vẻ thoải mái, chỉ cảm thấy tâm tư càng bị đènặng, quá nặng, ép tới khiến nàng mệt mỏi không chịu nổi.
Thật lâu sau, nàng mới nhấc bút lông lên, ở phía dưới phương thuốc mà Mạnh Giác viết, thêm một hàng ghi chú: "Phương thuốc này dùng cẩn thận, dùng lâu e rằng cả đời sẽ không mang thai được."
Cuộn phương thuốc rồi cho vào trong ống trúc, sau khi đậy nút và gắnchặt, nàng giao cho Vu An: "Nghĩ biện pháp giao tới tay Thất Hỉ, xin hắn chuyển tới hoàng thượng."
Vu An đáp vâng, rồi xoay người đi ra ngoài.
Vân Ca nhìn dược liệu chất đầy trong phòng, ngửi thấy từng đợt mùithuốc đông y, chỉ cảm thấy rất căm ghét bản thân mình hiện tại, hao tổntâm cơ chỉ là vì hại người!
Nàng đột nhiên cao giọng gọi người, mấy nha đầu vội vàng chạy vào, chờ phân phó.
"Mang toàn bộ dược liệu ra ngoài."
Nha đầu cẩn thận hỏi: "Phu nhân nói là tìm một chỗ rồi cất đi ạ?"
"Tùy ngươi, cất đi hay ném đi cũng được, dù sao cũng không được xuấthiện ở trong nhà này nữa. Còn nữa, tất cả dược thảo trong vườn cũng đềunhổ tới trồng ở nơi khác đi."
"Vâng."
Mấy nha đầu tay chân lanh lẹ bắt đầu làm việc, trong chốc lát toàn bộ dược liệu trong phòng đều đã được mang ra ngoài. Một nha hoàn lanh lợicòn cố ý đốt thêm huân hương, để mùi dược thảo bị át đi.
Vân Ca đang ngồi cạnh cửa sổ ngẩn người, khi ngửi được mùi huânhương, vẻ mặt mê mang, giống như trong lúc nhất thời không phân biệtđược rõ ràng là mình đang ở chỗ nào. Bên môi nàng khẽ mỉm cười, bắtchước ngữ điệu của hắn, nói: "Mùi này đậm quá, nên dùng lưu kim ngânhuân cầu*, ủ ở trong ống tay áo, không nên dùng thác kim bác sơn huânlô**."
*Đồ để đốt huân hương, hình ở cuối bài nhé.
**Tạm dịch nghĩa ra là: lò hình núi dát vàng, mà đây là cổ vật, bạn không dám dịch bậy nên cứ để tên Hán việt thế nhé.
Nha đầu vội vàng chuẩn bị đổi: "Đây là hương trong cung ban thưởng,vẫn cất giữ nhưng chưa sử dụng, nô tỳ không biết cách dùng, lại lỗ mãngnên làm hỏng rồi."
Vân Ca phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt ảm đạm nói: "Không cần, các ngươi đều lui xuống đi!"
Mấy nha đầu vội vàng rời khỏi phòng.
Vân Ca ngửi thấy hương thơm, nhắm hai mắt lại, trong mơ hồ cứ cảmthấy rằng trong phòng còn có một người khác, người ấy chỉ lẳng lặng mỉmcười nhìn vào nàng. Nếu hình bóng một người được khắc sâu ở trong tâmtrí, bất luận là đi tới chỗ nào, người đó dường như cũng ở bên cạnhmình. Ngửi được từng đợt hương thơm, nàng chỉ cảm thấy chóp mũi ngửiđược chính là mùi hương trên y bào của hắn, nhìn tới cảnh trí quenthuộc, lại nhớ tới những lời hắn nói, buổi tối nghe được tiếng gió đậpvào cửa sổ, lại cảm thấy là hắn nghị sự trở về muộn, nghe tiếng hoa rơi, lại cảm thấy là nghe được tiếng thở dài của hắn...
Từng chút từng chút một, rốt cuộc giờ giờ khắc khắc đều làm cho người ta sinh ra ảo giác, tựa hồ hắn chỉ ở ngay một khoảng cách đưa tay ra là có thể chạm tới được, nhưng khi bỗng nhiên mở mắt, thì luôn luôn khônghề thấy gì cả.
Cho nên, thiếp không mở mắt, chàng sẽ còn ở lại nơi này, còn ở cạnh thiếp thêm một thời gian, đúng không?
Trong màn hương khí mờ mịt, nàng dựa vào cửa sổ ngồi nhắm mắt, một cử động nhỏ cũng không dám. Dần dần, từ nửa thật nửa giả đã thành ngủthật.
Bốn phía tràn ngập màu trắng của màn sương mù, không thấy được thứ gì rõ ràng, chỉ có một mình nàng đứng ở trong màn sương. Nàng muốn chạytới phía trước, nhưng lại chỉ cảm thấy trước là vách núi cao, một bướcchân bước hụt, sẽ ngã xuống. Lui về phía sau, nhưng mơ hồ lại thấy sợhãi, cảm thấy trong màn sương trắng dày đặc có ẩn chứa thứ gì đó. Nàngvừa sợ hãi vừa hoang mang, muốn hét lên thật to, nhưng há miệng, làm như thế nào cũng đều không thể phát ra tiếng, chỉ cảm thấy màn sương trắngbốn phía càng lúc càng dày đặc, giống như sẽ nuốt lấy nàng.
Bỗng nhiên, một luồng tiêu âm truyền đến, là một khúc nhạc vô cùngquen thuộc. Cho nên sợ hãi và hoang mang đều biến mất, nàng theo phươnghướng của tiếng tiêu mà chạy tới, màn sương mù dần dần tan biết, mộtđiểm, hai điểm, ba điểm, ánh sáng dần xóa tan đi màn sương mù, giống như chiếu sáng cho nàng.
Rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy người đó. Trong màn sương trắng vờnquanh, hắn một thân áo xanh, đang đứng ở nơi đó thổi tiêu, vô số ánhsáng lấp lánh lóe sáng quanh thân thể hắn, chiếu sáng khiến cho hắn lúcẩn lúc hiện, giống như gần ngay trước mắt, nhưng dường như lại xa tậnphía chân trời. Đây là lần đầu tiên nàng cách hắn gần như vậy, Vân Cavừa vui mừng, lại vừa bi thương. Trong lòng là vạn phần muốn tới gần,nhưng rốt cuộc lại không dám cất bước, chỉ rất lưu luyến nhìn hắn.
Một khúc chưa thổi hết, hắn đã ngẩng đầu lên, trầm mặc nhìn nàng.
Vì sao ánh mắt của chàng lại bi thương như vậy? Vì sao?
Nàng hỏi rất nhiều lần, nhưng hắn chỉ im lặng, ánh mắt bi thương vẫn nhìn vào nàng.
Lăng ca ca, không phải là chàng cũng thấy thiếp là người xấu? NhưngHoắc Thành Quân đã giết chết con của chúng ta! Thiếp không làm sai!Thiếp không có làm sai!
Vì sao chàng còn nhìn thiếp như vậy? Vì sao?
"Tiểu thư!"
"Không được đi! Lăng ca ca! Không được đi!" Vân Ca đau đớn gọi. Nhưng thân hình hắn đã nhanh chóng đi xa, biến mất, trong đáy lòng nàng tiếng gọi có nhiều bao nhiêu cũng đều hóa thành hư vô.
Nàng không hề mở mắt, chỉ vô cùng mệt mỏi hỏi: "Có chuyện gì?"
Giọng nói của nha hoàn mang theo run rẩy, giống như bị tiếng gọi bithương của Vân Ca dọa: "Lão gia phái người tới đón tiểu thư hồi phủ thăm nhà, nói có gia yến, muốn tiểu thư trở về đoàn viên."
"Ta biết rồi."
Nha hoàn kiên trì hỏi: "Vậy nô tỳ giúp tiểu thư thu dọn hành lý?"
Vân Ca vẫn ngây người nhắm mắt ngồi đó, không hề có ý định di chuyển. Nha hoàn nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, cô gia đã đồng ý, nếu người muốn đi, bất cứ khi nào xe ngựa cũng có thể khởi hành."
Vân Ca đột nhiên hỏi: "Nếu một người, trước kia lúc nào nhìn ngươi,ánh mắt cũng đều thấy ấm áp, cũng đều thấy vui vẻ, nhưng đột nhiên cómột ngày, người đó nhìn ngươi lúc nào cũng tràn ngập bi thương, ngươinói đây là vì sao?"
Nha hoàn tập trung suy nghĩ một lát, ngập ngừng nói: "Đại khái là do nô tỳ làm sai một chuyện, làm cho người đó không vui."
Vân Ca lẩm bẩm nói: "Ta không có sai! Chàng hẳn là hiểu được."
Một giọng nói đột nhiên vang lên: "Có lẽ hắn không vui, chỉ là bởi vì trong lòng nàng không vui. Hắn khổ sở, chỉ là bởi vì trong lòng nàngkhổ sở, hắn cảm thấy là nàng làm sai, chỉ là bởi vì ở chỗ sâu trong đáylòng nàng đã sớm nhận định chính mình đã sai rồi."
Vân Ca đột nhiên mở mắt, Mạnh Giác đứng trước song cửa sổ, mặt khôngchút biểu cảm đang nhìn nàng. Có lẽ là do chuyện của Hoắc Quang, nên hắn đi cùng nha hoàn, nhưng chỉ đứng ở ngoài phòng không nói gì.
Khóe môi hắn khẽ nhếch, dường như rất hờ hững, đôi mắt đen như mựcđang nhìn chăm chú vào nàng có bi thương vô hạn, nhưng sao lại giống hệt như ánh mắt Lăng ca ca vừa rồi nhìn nàng, trong lòng Vân Ca đột nhiênrun lên, nàng bỗng nhiên đứng dậy, tiện tay cầm áo choàng gần đó rồi đira ngoài, nha hoàn vội vàng cẩn thận hầu hạ Vân Ca xuất môn.
Khi tới Hoắc phủ, Hoắc Quang lại tự mình nghênh đón ở bên ngoài. Đốidiện với hậu đãi của Hoắc Quang, Vân Ca thản nhiên hành lễ vấn an, dướivẻ khách khí là lạnh nhạt xa cách. Nha đầu đứng bên đều cảm thấy quẫnbách bất an, nhưng Hoắc Quang chỉ cười giống như không hề cách trở gì.
Bởi vì Vân Ca tới, không khí trong yến tiệc đột nhiên trở nên yêntĩnh. Hoắc Quang cười lệnh Hoắc Vũ mời rượu các trưởng bối, mọi ngườivội thức thời cười lên, mang hết khó xử che giấu ở trong tiệc rượu, dưới khua đũa chạm chén.
Hoắc Quang thấy Vân Ca không mang theo hành lý, biết nàng nhất địnhchỉ ngồi một lát rồi lại đi. Ông ta vội tìm cớ, rời khỏi chỗ ngồi, dẫntheo Vân Ca bước thong thả đi tới hướng thư phòng. Ông ta vừa đi, vừachỉ những cảnh vật chung quanh: "Có nhìn thấy căn phòng phía bên tráikia không? Trước kia là nơi ở của chủ nhân, cha và mẹ cháu đã ở tại chỗđó."
"Bãi cỏ bên kia trước kia là một sân xúc cúc*, cha cháu rất thích xúc cúc, thường gọi người đến phủ chơi xúc cúc, nhưng cũng đừng xem thườngcái sân nhỏ không chút bắt mắt này, năm đó những nhân vật phong lưu đềuđến nơi này chơi cả, có Vương gia, có tướng quân, có Hầu gia, Vệ Thái tử điện hạ cũng tới chơi vài lần, nhưng mà cha cháu cũng mặc kệ bọn họ làVương hay là Hầu, có mấy cái mũi mấy cái mắt, chân cũng không hề lưutình, đám người kia thường thường bị cha cháu đá tới tè ra quần."
*Xúc cúc: là môn đá bóng thời cổ ở Trung Quốc, quả bóng tròn được làm bằngda thuộc, bên trong có nhồi lông. Tương truyền đây là môn thể thao doHoàng Đế phát minh để rèn luyện cho binh sĩ.
Trước mắt Hoắc Quang hiện lên cảnh tượng của năm đó, trong giọng nóichậm rãi của một thiếu niên có chút thô lỗ sảng khoái, đuôi lông mày lại có vài phần nhướng lên.
Vẻ lạnh lùng trên người Vân Ca không tự giác đã phai nhạt đi vàiphần, theo hướng chỉ của Hoắc Quang, cẩn thận nhìn mỗi một chỗ, dườngnhư muốn nhìn xuyên thấu thời gian, nhìn thấy người phong lưu lỗi lạcnăm đó.
"Thư phòng này là nơi năm đó cha cháu làm việc nghị sự, bố cục đạikhái không thay đổi, chỉ thay đổi bày biện gì đó thôi. Bên kia trước kia có đặt một cái sa bàn*thật lớn, cha cháu thường chơi đánh trận với mẹcháu trên đó, còn đánh bạc, nhưng rốt cuộc là ai thua ai thắng, thì tavẫn luôn không biết rõ được, hình như là cha cháu đã thua mất cả phủđệ."
*Sa bàn: bản đồ dùng trong quân sự thời xưa.
"Chơi đánh trận? Cùng mẹ cháu?"
Hoắc Quang cười: "Đúng vậy! Cha cháu chuyện gì cũng không giấu mẹcháu, kể cả khi huynh ấy cùng các tướng quân thương nghị đại sự xuấtbinh, mẹ cháu cũng có thể tùy ý ra vào. Trong thư phòng này còn có mộtgian phòng ở được làm riêng cho mẹ cháu dùng, hiện tại ta dùng để cấtthư tịch."
Đột nhiên lúc này Vân Ca cảm thấy thư phòng này vô hạn thân thiết,nàng đưa tay sờ vào từng cây cột trong phòng, giống như còn có thể cảmnhận được tiếng cười của cha mẹ. Khóe miệng của nàng không nhịn được khẽ nhếch lên, nở nụ cười, mỏi mệt vẫn mang theo bên người đều phai nhạt,trong lòng nàng mơ mơ hồ hồ xuất hiện một ý niệm, nàng nên rời khỏiTrường An! Lăng ca ca khẳng định đã sớm muốn rời đi! Ý niệm này một khiđã hiện lên, càng lúc lại càng rõ ràng, quanh quẩn ở trong đầu khôngbiến mất, Vân Ca đặt nhẹ tay lên vách tường nghĩ rằng, vậy ngày mai sẽđi!
Hoắc Quang mỉm cười nhìn nàng, trong mắt có vô hạn trống trải: "Cuộcđời của đại ca thật là tốt so với rất nhiều người khác, ở triều đình cóthể kiến công lập nghiệp, tên tuổi vang danh sử sách, ở giang hồ có thểtung hoành thiên địa, cười nhìn muôn dân trăm họ, có thê tử cùng sinhcùng tử, còn có Diệu nhi và con gái giống như cháu vậy, ta nghĩ cuộc đời này của đại ca nhất định không còn gì hối tiếc!"
Vân Ca nhìn thấy hai bên tóc mai của ông ấy đã hoa râm, mỉm cười thêlương, lần đầu tiên nàng nhận thấy ông ấy đã già, nhìn qua già hơn mườituổi so với tuổi thực, giống như mỏi mệt mang trên bờ vai bất cứ lúc nào cũng có thể làm ông ấy ngã quỵ. Tuy rằng trong lòng có căm ghét, nhưngmiệng cũng không chịu khống chế nói: "Thanh danh của thúc thúc cũng nhưtriều dâng sóng dậy, phụ tá bốn đời... ba đời đế vương, vài lần ngăn cơn sóng dữ, biến một Hán triều trong hiểm cảnh thành an ổn thái bình nhưngày hôm nay, thúc thúc cũng sẽ lưu danh sử sách."
Hoắc Quang bảo Vân Ca ngồi, ông ta tự mình rót trà cho Vân Ca, Vân Ca chỉ thản nhiên nói tiếng cám ơn.
"Ta nghĩ đại ca cũng không để ý lưu danh hay không lưu danh sử sách,huynh ấy chỉ đi làm chuyện chính mình muốn làm, người khác đánh giá nhưthế nào là chuyện của người khác, ta thì lại không giống như huynh ấy,ta rất để ý người đời đánh giá ta như thế nào, ta đúng là hy vọng có thể lưu danh sử sách, nhưng đó cũng không phải chuyện mà ta quan tâm nhất,người người đều cho rằng Hoắc Quang quan tâm nhất là quyền thế, kỳ thậtđó cũng không phải là thứ ta quan tâm nhất."
Vân Ca có chút kinh ngạc: "Vậy đó là thứ gì?"
"Ta muốn biên cương không còn chiến tranh nữa! Ta muốn tứ di thầnphục! Ta muốn hét lớn thái bình ổn định không phải dùng huyết lệ*củanhững nữ tử đó để đổi lấy! Đây mới là điều ta thực sự muốn!" Hoắc Quangcười lạnh đứng lên, cao giọng nói: "Quyền thế thì có gì mà hấp dẫn?Chẳng qua là do con đường để thực hiện hết thảy những thứ này đều phảiđi qua! Không có quyền thế, ta sẽ không có năng lực làm những chuyện tamuốn làm! Chỉ có quyền thế đỉnh cao mới có thể làm cho ta đề bạt nhữngnhân tài không theo khuôn mẫu trước giờ, mới có thể giảm nhẹ lao dịch,hạ thấp thuế má, để ruộng tốt không bị bỏ hoang, mới có thể làm cho quốc thái dân an, tích trữ tiền của, mới có thể tu sửa binh khí, đúc đượckiếm sắc, triều ta mới có thể có một ngày sánh được với vạn quân thiếtkỵ, thắng được Hung Nô, Khương tộc!"
*Qua hôn nhân chính trị, tựa như công chúa Giải Ưu.
Tuy rằng Hoắc Quang thân mặc trường bào, ngồi ở trước bàn, nhưng khíthế ông ta nói chuyện lại giống như thân mặc áo giáp, ngồi trên lưngngựa, chỉ cần kiếm sắc rút ra khỏi vỏ, chỉ thẳng lên trời, vó ngựa cóthể phi tới giẫm lên quân địch. Nhưng chỉ ngay sau đó một khắc, ông talại lập tức ý thức được, ông ta có được quyền khuynh thiên hạ tới baonhiêu, hao tâm tổn trí tổ chức tới bao nhiêu, cũng chỉ là một thần tử,người có khả năng lệnh hướng cho mũi kiếm đâm tới, gót sắt của ngựa đạptới vĩnh viễn không phải là ông ta! Trước kia không phải, hiện tại cũngkhông phải, tương lai cũng sẽ không thể xảy ra! Hùng tâm tráng chí trong mắt của ông ta dần dần đều hóa thành bi thương bất đắc dĩ, ông ta cườigiễu nói: "'Nếu thái bình là do tướng quân gây dựng nên, hà cớ gì hồngnhan lại phải đau khổ tới biên cương?', nam nhi Đại Hán đều phải khôngcòn chút thể diện nào mới đúng!"
Vân Ca rốt cuộc cũng hiểu được vì sao thời điểm ông ta nghe tin Ô Tôn binh bại lại kinh hoàng như vậy, bệnh nặng không rời giường được tớimấy tháng, ông ta cũng không phải là giả bệnh để giáo huấn Lưu Tuân, làm cho Lưu Tuân hiểu được chính lệnh muốn thi hành được thì không thểkhông có ông ta, mà là thật sự bị sự tức giận do Lưu Tuân cố chấp tự cho là đúng quật ngã. Ông ta cả đời cẩn thận thận trọng, lại bị hủy bởi Lưu Tuân chỉ trong một buổi chiều, lúc đó đau xót thế nào cũng không cóngười ngoài nào có khả năng tưởng tượng, đã nắm được ngọn nguồn, nàngbắt đầu cảm thấy rằng người này đúng thật là thúc thúc của nàng, trênngười ông ấy và phụ thân đúng là cùng chảy một dòng máu.
Hoắc Quang nhận thấy là bản thân mình thất thố, cảm xúc trong mắt lập tức bị thu hồi, lại biến thành quyền thần trấn tĩnh ung dung như trước, mọi sự trong lòng đều có định trước*: "Những lời này cũng đã gần bamươi năm chưa từng nói với người khác, không biết tại sao lúc này lạiđột nhiên... cho nên cháu đừng chê cười!"
*Nguyên văn là thành ngữ"Hung hữu thành trúc", xuất phát từ điển cố của họa sĩ đời Tống, trướckhi vẽ cây trúc, trong lòng đã có phác thảo sẵn trước.
Vân Ca lấy chén trà đã nguội của ông ấy, rồi rót một chén trà nóng,hai tay dâng lên cho ông ấy: "Thân thể thúc thúc khỏe mạnh, tay còn nắmđại quyền, còn có rất nhiều thời gian có thể hoàn thành tâm nguyện. Tuyrằng hoàng thượng có chút cố chấp, nhưng cũng không phải quân vươngkhông hiểu rõ đạo lý. Theo cháu thấy, hắn đối với tiên đế Lưu Triệt vừahận lại vừa tôn kính, chỉ sợ hắn vẫn luôn giấu một tâm tư, muốn hoànthành tâm nguyện mà Vũ Đế Lưu Triệt vẫn chưa hoàn thành... Biên cươngyên ổn, tứ di thần phục, một phương diện là hùng tâm tráng chí của chính mình, về phương diện khác cũng là muốn thấy Lưu Triệt ở dưới Cửu Tuyềntức giận. Cháu nghĩ chỉ cần quân thần đồng tâm, nguyện vọng của thúcthúc nhất định có thể thực hiện."
Hoắc Quang nhận chén trà nóng, nhưng lại không uống, vội vàng hỏi:"Lời cháu nói là sự thật? Bộ dáng hoàng thượng vẫn biểu hiện ra ngoài so với lời cháu nói thì không phù hợp, hắn vẫn luôn tỏ ra không hề quantâm tới Tây Vực, Hung Nô, tựa hồ chỉ cần quan lại thanh minh, nhân dâncó cuộc sống bình yên là được rồi. Văn Đế, Cảnh Đế tuy rằng hàng năm đều quy phục, tiến cống Hung Nô, đưa tặng công chúa, nhưng cuộc sống củabách tính bình dân kỳ thật lại tốt hơn so với thời Vũ Đế, ta vẫn chorằng hoàng thượng dự định làm một hoàng đế noi theo Văn Cảnh nhị đế."
Vân Ca nói: "Thúc thúc thông minh một đời, nhưng bởi vì rất để ý tớiviệc này, ngược lại lại thành hồ đồ, hoàng thượng nhất định là nhìn thấu thúc thúc quan tâm tới, cho nên hắn sẽ không quan tâm. Thúc thúc càngmuốn đánh, hắn sẽ càng có biểu hiện không muốn đánh. Lợi dụng sự quantâm của thúc thúc, bức thúc thúc phải thoái nhượng đối với những chuyệnkhác."
Hoắc Quang ngây người suy nghĩ, hồi tưởng lại từng chuyện từ sau khiLưu Phất Lăng băng hà. Sau một hồi lâu, mới vô cùng đau đớn thở dài:"Không nghĩ tới Hoắc Quang ta hơn nửa đời người sử dụng ngôn từ để bứcngười khác làm theo kế sách của mình, cuối cùng lại bị một đứa nhóc đùabỡn trong lòng bàn tay."
Vân Ca đang muốn nói tiếp, lại nghe thấy tiếng gọi của người hầu bên ngoài: "Nương nương, nương nương, người không thể..."
Cánh cửa ầm một tiếng bị đẩy ra, Hoắc Thành Quân sắc mặt tối sầm, chỉ vào Vân Ca nói: "Cút ra ngoài! Hoắc gia không có chỗ cho ngươi, năm đócha ngươi đã chạy đi, có từng lo lắng cho cha ta không? Ông ta thì thậttiêu dao, đi tới khắp nơi, còn cha ta thì sao? Một người lẻ loi một mình ở Trường An, ngươi có biết cha ngươi ở Trường An có bao nhiêu kẻ thùhay không...?"
Hoắc Quang quả quyết quát: "Câm miệng!", rồi lạnh lùng nghiêm nghịđảo mắt về phía đám người hầu đứng bên ngoài thư phòng, lập tức tất cảđều nhanh như chớp lui ra ngoài, đi được xa tới bao nhiêu thì đi tới bấy nhiêu.
"Vân Ca, cháu đi ra ngoài ngồi một lát, chờ thúc thúc xử lý xong chuyện này, sẽ tới bồi tội với cháu."
Vân Ca cười cười không hề gì, cáo từ rời đi: "Hôm nay đã tối muộn, cháu đi về trước, thúc thúc, xin người bảo trọng!"
Sau khi ra khỏi thư phòng, nàng đi được một lát, bỗng nhiên cảm thấylạnh, mới phát hiện ra lúc vội vàng đã quên lấy áo choàng. Y phục bìnhthường thì coi như thôi, nhưng hoa văn trên tấm áo choàng kia là do LưuPhất Lăng tự tay vẽ, sai người y theo đó mà thêu, nên nàng hiển nhiênphải tới lấy về.
Vừa mới đi tới cửa thư phòng, nàng chợt nghe thấy tiếng tranh cãi đứt quãng.
"...Thà rằng ta có đứa cháu như Vân Ca, cũng không cần đứa con gái như con..."
"...Con nói con là con gái ruột thịt của cha?" Tiếng cười của HoắcQuang nghe hết sức bi thương, "...Con gái ruột lại giúp Lưu Tuân thăm dò nhất cử nhất động của cha già này, thông báo cho Lưu Tuân làm như thếnào để đối phó với cha già này? Con gái ruột thịt lại dùng lợi íchthuyết phục đường huynh cùng nhau phản bội lại người cha già này?..."
"...Con đã cùng Lưu Tuân tình đầu ý hợp như thế, cha không ngăn cảncon... Hoắc Quang ta coi như chưa từng sinh ra con, từ nay về sau, Hoắcgia là Hoắc gia, nương nương là nương nương."
Giọng nói ở trong phòng lúc cao lúc thấp, Vân Ca nghe được đứt quãng. Nàng giống như bị trúng cổ độc*, biết rõ là không đúng, nhưng lại nhẹnhàng lui sát dưới mái hiên, giấu mình ở trong bóng tối.
*Cổ độc: loại độc trong truyền thuyết của Trung Quốc thường liên quan tới các pháp sư trù úm.
Trong phòng truyền đến tiếng khóc: "Cha... cha..."
Dường như Hoắc Thành Quân muốn túm lấy ống tay áo của Hoắc Quang, lại bị Hoắc Quang hất ra. Nàng ta vừa đau khổ vừa nổi giận, đột nhiên bắtđầu gào thét: "Phụ thân có từng coi con là con gái không? Có từng thựcsự đau lòng vì con không? Phụ thân đeo lên bộ mặt cha già hiền hậu, đểcho con gái tự chọn Lưu Tuân hay Lưu Hạ, chờ sau khi thăm dò ra tâm tưcủa con gái, lại cố tình lật lại nói chọn Lưu Hạ. Còn cả đại tỷ nữa, năm đó phụ thân đã đồng ý với tỷ ấy chuyện gì? Kết quả thì thế nào? Cha làm cho con gái làm cách nào để tin tưởng cha? Phụ thân rốt cuộc là chegiấu chúng con tới bao nhiêu chuyện? Phụ thân nói tính mạng Lưu PhấtLăng là do ông trời định đoạt, nhưng trên núi ở ngoại thành Trường Ankia có trồng thứ gì? Bệnh của Lưu Phất Lăng..."
Bốp, vang lên tiếng một cái tát, lời nói của Hoắc Thành Quân độtnhiên bị chặn lại, tất cả đều rơi vào im lặng. Sau một hồi lâu, giọngnói mơ hồ không rõ của nàng lại vang lên: "Phụ thân, con gái đã biết sai rồi! Xin phụ thân tha thứ! Phụ..."
Hoắc Quang trầm mặc rất lâu sau mới mở miệng, giọng nói khàn khàntràn đầy mỏi mệt: "Con đi đi! Cha không làm được người cha tốt, nên cũng không thể trách được đứa con gái như con."
Tiếng dập đầu thùng thùng vang lên, tiếng khóc cầu vang lên hết lầnnày tới lần khác, nhưng Hoắc Quang vẫn không mở miệng. Vang lên mộttiếng kẽo kẹt, Hoắc Thành Quân mở cánh cửa ra, bụm mặt chạy ra khỏi thưphòng.
Vân Ca mềm nhũn ngồi xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch không còn một tia huyết sắc.
"Phụ thân rốt cuộc là che giấu chúng con tới bao nhiêu chuyện?"
"Phụ thân nói tính mạng Lưu Phất Lăng là do ông trời định đoạt, nhưng trên núi ngoại thành Trường An kia đã trồng thứ gì?"
"Bệnh của Lưu Phất Lăng..."
Bọn họ rốt cuộc là muốn nói tới chuyện gì? Vì sao lại phải nhắc tớibệnh của Lăng ca ca? Hoắc Quang vì sao lại ngăn cản lời Hoắc Thành Quânchưa nói ra, tới mức không hề để ý tới thân phận của Hoắc Thành Quân mànặng tay cắt ngang lời cô ta! Vân Ca chỉ cảm thấy hít thở cũng khôngthông, tựa hồ phía trước chính là vực sâu không đáy, nhưng nàng vẫn muốn đi về phía trước.
Năm đó cười giễu Thượng Quan Kiệt nuôi được "con trai ngoan", hiệngiờ lại là con gái của mình, cháu trai thì còn hơn thế chứ không hề kém, Hoắc Quang thất vọng, bi thương công tâm, ngồi ở trong phòng, cả ngườiđờ đẫn. Chợt nghe thấy tiếng thở bên ngoài, ông ta lớn tiếng hỏi: "Ai?", đang muốn đi ra khỏi phòng kiểm tra, lại nhìn thấy Vân Ca đứng ở cửa,dựa vào khung cửa, dường như mới vừa chạy vội trở lại, vừa thở vừa nói:"Cháu quên lấy áo choàng."
Hoắc Quang thấy sắc mặt nàng khác thường, trong lòng hoài nghi, mỉmcười nói: "Để ở trong phòng, nhưng mà chỉ có một tấm áo choàng, hà tấtgì còn phải cố ý chạy về một chuyến? Cho dù muốn lấy, phái một đứa nhađầu tới là được rồi, nhìn bộ dáng cuống cuồng của cháu kìa."
Vân Ca cầm lấy áo choàng, cúi đầu nói: "Cái áo choàng này rất đặc biệt, là... là Lăng ca ca tự tay vẽ hoa văn."
Trong mắt nàng ẩn có nước mắt, Hoắc Quang thấy thoải mái, vừa đi cùng nàng ra cửa, vừa dặn dò: "Hiện giờ cháu đã xuất giá rồi, ta thấy MạnhGiác đối với cháu rất tốt, hắn cũng đích thực là một người không tồi.Người chết thì đã chết rồi, người còn sống thì phải tiếp tục sống. Cuộcđời cháu còn rất dài, không thể mỗi ngày đều như thế. Hiện tại cháu nhưthế này, người ở dưới đất cũng không thể an lòng, hãy đem chuyện xưangười cũ chôn thật sâu xuống tận đáy lòng, hãy quý trọng người ở trướcmắt mình, vậy mới là vừa không phụ lòng người cũ, cũng không phụ lòngngười mới, lại càng không phụ lại bản thân mình."
Vẻ mặt Vân Ca hoảng hốt, dung nhan tiều tụy, đối với lời của ông tagiống như nghe thấy, cũng giống như không nghe thấy, Hoắc Quang chỉ cóthể bất đắc dĩ lắc đầu.
Vu An ở đằng sau xe ngựa đã nhìn thấy bộ dáng của nàng, lại nghe thấy lời của Hoắc Quang, nội tâm xúc động, quay sang Hoắc Quang nói lời cảmtạ:
"Đa tạ lời vàng ý ngọc của Hoắc đại nhân, kỳ thật đó cũng là những lời nô tài vẫn muốn nói."
Vân Ca nhìn Hoắc Quang gắng gượng cười: "Thúc thúc, cháu đi về, người nhớ bảo trọng thân thể."
Hoắc Quang khách khí phân phó Vu An: "Ngươi chăm sóc Vân Ca cho tốt."
Vu An đáp "Vâng", điều khiển xe ngựa rời khỏi Hoắc phủ.
Sau khi Vân Ca trở lại Trúc hiên, vẫn đứng ở cửa ngẩn người, chậmchạp không bước vào phòng. Vu An khuyên nhủ: "Đã ở Hoắc phủ nửa ngàyrồi, nên lệnh cho nha đầu chuẩn bị nước ấm rửa mặt đi!"
Vân Ca đột nhiên xoay người chạy ra bên ngoài, Vu An vội đuổi theo: "Tiểu thư, cô muốn làm gì?"
"Ta đi tìm Mạnh Giác."
Vu An cho rằng nàng đã hồi tâm chuyển ý, mừng tới mức liên tục nói: "Được! Được! Được! Vậy trước hết nô tài lui xuống."
Khi Vân Ca thở hổn hển đẩy mạnh cửa phòng Mạnh Giác, trong giây látMạnh Giác nâng mắt lên, có vui mừng và kinh ngạc không thể tin được.
"Mạnh Giác, ngươi nhận ta làm đồ đệ, được không? Ta muốn theo ngươi học y thuật."
Mặc dù không phải lời nói mà mình chờ đợi, nhưng ít nhất thế có nghĩa là Vân Ca bằng lòng kết giao bình thường với hắn, sẽ không còn hờ hữngđối với hắn nữa. Hắn mỉm cười nói: "Nàng nguyện ý học, ta đương nhiên sẽ nguyện ý dạy, nhưng mà cũng không cần bái sư gì cả, nhưng nếu không cần phải bái sư, vậy nàng cứ bái nghĩa phụ ta làm thầy, nghĩa phụ đang ởtrên đời, khẳng định cũng sẽ không cự tuyệt nàng, ta cứ coi như là đạisư huynh truyền nghề."
Vân Ca cảm kích nói: "Đa tạ ngươi! Vậy hiện tại chúng ta sẽ bái sư, ngày mai ta sẽ học, được không?"
Mạnh Giác sao có thể nói là không được? Lệnh cho Tam Nguyệt bố tríhương án xong xuôi, nhưng không có bài vị, hắn lấy tạm một tấm lụatrắng, viết ba chữ "Mạnh Tây Mạc" rồng bay phượng múa, rồi treo lên trên tường.
Vân Ca quỳ xuống trước ba chữ "Mạnh Tây Mạc", cung kính nói: "Sư phụ ở trên, xin nhận ba lạy của đệ tử.", nàng vừa dập đầu, trong lòng vừathầm niệm: "Sư phụ, tuy rằng con chưa từng gặp người, nhưng biết ngườinhất định là một người rất tốt. Động cơ con bái sư không trong sạch, cólẽ người sẽ không vui, nhưng đệ tử nhất định sẽ tận tâm học tập, tươnglai cũng sẽ dùng y thuật để cứu người. Đệ tử ngu dốt, khẳng định khôngđuổi kịp y thuật của sư phụ, nhưng nhất định sẽ không làm chuyện hổ thẹn với sư môn."
Sau khi dập đầu xong, Vân Ca lại đọc thầm tên "Mạnh Tây Mạc" một lần. Từ nay về sau, ngoại trừ cha mẹ, huynh trưởng, nàng còn có thêm một sưphụ. Mạnh Giác thấy nàng đã dập đầu xong, lại nhìn chằm chằm vào tên của nghĩa phụ ngẩn người, cười nhắc nhở: "Nên kính trà nghĩa phụ."
Vân Ca nhận chén trà mà hắn chuyển cho, thật cẩn thận mở nắp đậy ra,rót nước trà xuống mặt đất. Sau khi dâng xong chén trà, lễ bái sư củanàng đã có thể hoàn thành, nàng còn cung kính dập đầu lạy ba lần, mớiđứng lên.
Mạnh Giác vừa thu dọn hương án, vừa nói: "Lúc này, chúng ta cũng thực sự thành sư huynh muội."
Vân Ca ngẫm lại, cũng cảm thấy duyên phận thật sự là một chuyện hếtsức kỳ quái. Khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy chiếc đàn có khắc hoa kimngân, còn thắc mắc rằng một người như thế nào mới có thể khắc ra loạihoa chứa đựng cả đau thương và vui sướng như vậy, không nghĩ rằng sau đó đột nhiên lại thành đồ đệ của người. Nàng ngồi lên tọa tháp, nói: "Vềsau nếu ngươi có chút thời gian, kể thêm cho ta một số chuyện về sư phụ, ta rất muốn hiểu rõ hơn một chút về sư phụ."
Mạnh Giác thu dọn xong mấy thứ, ngồi xuống đối diện nàng, gật đầu đáp ứng: "Nhưng mà ta chỉ biết tới những chuyện sau khi ta đi theo nghĩaphụ, nghĩa phụ cũng không nhắc tới những chuyện trước đó, cho nên tacũng không biết, rất nhiều đều là ta đoán."
"Sau này ta có thể hỏi phụ thân và mẫu thân ta, chờ ta biết được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Ngàn vạn lần đừng hỏi!" Mạnh Giác cấp bách nói, "Nếu nàng muốn hỏi,đến hỏi Nhị ca* nàng, huynh ấy hẳn là cũng biết, ngàn vạn lần không được đến hỏi mẹ nàng, chuyện nàng bái sư cũng không được nói cho mẹ nàng."
*Nhị ca Vân Ca hồi nhỏ được nghĩa phụ Mạnh Giác nuôi.
Vân Ca thấy rất kỳ lạ: "Vì sao? Bọn họ không phải là bạn cũ sao? Hơnnữa giao tình hẳn là vô cùng thắm thiết, bằng không ngươi cũng sẽ khôngmuốn lợi dụng..." Nàng vội nuốt vào lời nói đã đến bên miệng, quay đầuđi.
Giọng nói của Mạnh Giác vô cùng đau xót: "Nguyên nhân chính là vìgiao tình thắm thiết giữa bọn họ, nghĩa phụ mới không muốn cho mẹ nàngbiết người đã mất nhiều năm rồi, người sợ rằng mẹ nàng sẽ đau lòng."
Vân Ca đã trải qua sinh ly tử biệt, nghe được câu nói kia "Người sợlàm mẹ nàng đau lòng", nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống. Hóa ra lànhư vậy, sư phụ hắn lại thâm tình tới như thế!
"Trước khi lâm chung nghĩa phụ đã đặc biệt dặn dò cả ba bá bá và Nhịca nàng, Nhị ca nàng bởi vì nghĩa phụ qua đời, thương tâm khó nén, nhưng trước mặt cha mẹ vẫn giả bộ cười nói như thường, hết sức giấu giếm,nhưng cha nàng và mẹ nàng sao có thể là người dễ bị lừa gạt? Cho nên,huynh ấy một nửa là do tính tình thích khám phá, một nửa cũng là vìnghĩa phụ, đơn giản là cách xa nhà ngàn dặm, những năm gần đây cha nàngvà mẹ nàng đã du tẩu khắp nơi, hẳn là cũng chỉ vì muốn gặp lại nghĩa phụ một lần."
Vân Ca nghe được vừa kinh ngạc lại vừa đau lòng, thì thào nói: "Chỉsợ là Nhị ca ta đã lộ tẩy trước mặt cha ta rồi, cha hẳn là sớm đoánđược, tuy rằng cha cùng đi khắp nơi với mẹ, nhưng khi gặp phải tuyết lở, cha liền mượn cơ hội ở lại bên trong, bởi vì cha sớm biết rằng, cho dùtìm kiếm khắp chân trời góc biển bao nhiêu lần đi nữa, cũng không thểtìm thấy được!"
Mạnh Giác khẽ thở dài: "Lần trước ta đi tới nhà nàng cầu thân, mẹnàng có hỏi tới nghĩa phụ, ta đã nói vài địa điểm lung tung, ta còn cốgắng nói tới những chuyện khác, mẹ nàng lại buồn bực hỏi ta: "Nghĩa phụcủa cháu đi tới chỗ đó làm gì chứ?", cha nàng lại chỉ ngồi ở bên cạnhyên lặng nghe, hóa ra là bác ấy đã sớm biết."
Hai người mải mê cân nhắc những chuyện trước kia còn chưa hiểu rõhết, có chút thương cảm. Giờ khắc này, tất cả ngăn cách giữa bọn họdường như đều biến mất. Bởi vì duyên phận còn dây dưa không rõ, giữa hai bên còn có hiểu rõ và thân thiết người khác khó mà bì kịp.
Vân Ca nhỏ giọng nói: "Khó trách cha ta và mẹ ta chẳng quan tâm tới ta, bọn họ hẳn là rất tin tưởng sư phụ."
Mạnh Giác rất xấu hổ, cũng nhỏ giọng nói: "Vốn cha nàng sai Tam canàng dõi theo mọi hành tung của nàng, nhưng khi ta nói rằng ta sẽ đuổitheo nàng, cha và mẹ nàng lập tức đều tán thành, nhờ ta chăm sóc chonàng. Có lẽ bọn họ tuy rằng không muốn ép buộc nàng, nhưng trong lòngnhất định rất hy vọng là hôn sự có thể thành."
Vân Ca cúi đầu, ngồi yên lặng, Mạnh Giác cũng yên lặng ngồi đó.
Ánh nến nhảy múa, tiếng lách tách rất nhỏ cũng có thể nghe rõ ràng.Bóng của hai người dưới ánh nến đan vào nhau, Mạnh Giác bỗng nhiên hivọng giờ khắc này có thể thiên trường địa cửu.
Nhưng Vân Ca lại đột nhiên cúi đầu nói: "Ta đi về đây, ngày mai chờ sau khi ngươi tan triều, ta sẽ tới tìm ngươi."
Mạnh Giác cũng vội vàng đứng lên: "Ta đưa nàng về."
"Không cần!"
Mạnh Giác không hề để ý tới lời từ chối của nàng, đèn lồng cũng không cầm theo, chỉ đi theo phía sau nàng ra khỏi phòng. Trên dọc đường đi,tuy rằng Vân Ca cũng không nói chuyện với hắn,nhưng cũng không bảo hắnphải trở về, hai người dưới ánh trăng, sóng vai bước đi trên con đườngnhỏ quanh co yên tĩnh. Mạnh Giác chỉ cảm thấy trong lòng yên tĩnh tựanhư nước, bình yên an ổn khó diễn tả được thành lời, giống như hồng trần hỗn loạn đều cách xa hắn vạn trượng, chỉ thấy có trăng thanh gió mát,sự yên ổn mà thường ngày cần phải mượn tới cầm kỳ thư họa mới có, cũngkhông phải là dễ dàng mà có được, nên không khỏi ngóng trông đường đi có thể dài hơn một chút.
Khi tới Trúc hiên, Mạnh Giác tự động dừng lại, Vân Ca cũng không nóilời cáo biệt gì đã đi vào, đi được vài bước, đột nhiên xoay người nói:"Sớm hay muộn, hẳn là Hán triều sẽ có một lần chiến sự dụng binh với quy mô lớn, đến lúc đó, ngươi có thể đứng ở bên phía Hoắc Quang không? Takhông phải là vì ông ấy, mà là vì ông ấy đã nói một câu: "Thái bình nếulà do tướng quân tạo dựng, hà cớ gì hồng nhan lại phải đau khổ tới biêncương?". Các ngươi đường đường là nam nhi thân cao bảy thước thì hãyngày đêm luyện tập mà tới đó chiến đấu đi, sao có thể để thái bình trênlãnh thổ Tây Bắc Hán triều trong suốt mười mấy năm qua là dựa vào hai nữ tử* thanh xuân gắng sức duy trì? Còn có cả những hồng nhan phải rời xaquê hương, nữ tử hòa thân phải chôn thân ở nơi đất khách quê người. Đámngười các ngươi mưu kế ngoại trừ dùng để tranh quyền đoạt lợi, thì không sử dụng để định quốc an bang sao? Nghĩ tới các cô gái ấy, các ngươi sẽkhông có một chút bất an nào hay sao?"
*Công chúa Giải Ưu và công chúa Tế Quân.
Mạnh Giác không ngờ rằng nàng lại có yêu cầu như vậy, thực sự cảmthấy kính nể, rất chân thành đồng ý: "Nàng yên tâm, đại sự trên triềuđình ta tuyệt đối sẽ không làm càn."
Vân Ca lần đầu tiên để lộ một chút ý cười, khóe môi khẽ nhếch, nói lời "Đa tạ", xoay người bước vào trong.
Mạnh Giác trả lời: "Đây vốn là việc của nam nhi thân cao bảy thước, việc gì nàng cần phải cảm tạ ta?"
Bước chân của Vân Ca hơi ngừng một chút, dù chưa quay đầu lại, nhưng giữa mặt mày đã hiện lên một vẻ nhu hòa.
Sau khi chính thức bái sư, Vân Ca bắt đầu thực sự học tập y thuật.Mỗi ngày, dù mưa nắng không bỏ, trời râm cũng không hề muộn, đều tới tìm Mạnh Giác. Vân Ca vốn thông minh sáng trí, còn thật sự chịu khó, MạnhGiác lại dốc túi dạy dỗ, cẩn thận chỉ bảo, cho nên y thuật của Vân Catiến bộ với tốc độ một ngày ngàn dặm, khiến cho Mạnh Giác cũng phải âmthầm kinh ngạc, nghĩ rằng nếu nghĩa phụ còn sống, có thể tự mình dạy ythuật cho Vân Ca, có lẽ Vân Ca mới là truyền nhân kế thừa y bát* tốtnhất của nghĩa phụ.
*Y bát: truyền từ đời này sang đời khác, vốn xuất phát từ áo cà sa và bát của các nhà sư truyền lại cho môn đồ, về sauchỉ chung tư tưởng, học thuật... truyền cho đời sau.
Lúc mới đầu, Vân Ca cũng không thiếu lo lắng và đề phòng, nhưng pháthiện Mạnh Giác đã dạy thì chỉ dạy, tuyệt đối không nói tới chuyện khác,lo lắng và đề phòng cũng dần dần giảm bớt.
Lúc Vân Ca sơ ý phạm sai lầm, Mạnh Giác đều răn dạy không chút nàokhách khí, cũng không chút lưu tình. Từ nhỏ đến lớn, nàng đều được chayêu mẹ chiều, ca ca nhường nhịn, chưa từng bị người nào giáo huấn nhưvậy, khi lửa giận bốc tới đầu, cũng mở miệng phản bác, nhưng lời nói của Mạnh Giác sắc bén, đều đánh trúng vào điểm yếu, lần nào cũng cố tìnhdùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, càng thể hiện rõ là nàng đã vô lý lại còn cãi bướng.
Nàng lời tận ý cạn, vừa thẹn vừa giận, chỉ có thể nén nhịn hắn: "Nếusư phụ còn sống, cũng sẽ không nói như vậy với ta! Là do ngươi dạy quákém mà thôi!"
Mạnh Giác cười khẩy một tiếng, phất tay áo bước đi, một bộ dáng "Nàng đã chê ta dạy quá kém, vậy ta đây không thèm dạy". Vân Ca nhịn thìnhịn, nhưng kỳ thật trong lòng cũng rất rõ ràng, đích thật là mình làmsai rồi. Y thuật không giống như những thứ khác, những việc khác có thểphạm sai lầm, một món ăn làm thất bại rồi, cùng lắm thì đổ đi nấu lại,nhưng thuốc mà dùng sai, thì sẽ hại đến tính mạng con người. Cho nên chỉ sau chốc lát, chờ lửa giận tiêu tan, nàng sẽ cúi đầu, lại đi hỏi hắn,hắn vẫn dùng ngữ khí nhẹ nhàng, cũng không nói tới chuyện hai người cãinhau, chỉ giảng giải kỹ càng vấn đề Vân Ca hỏi tới, rồi nhấn mạnh tớichỗ nàng đã sai. Một người học, một người dạy, ngày ngày ở chung vớinhau, mâu thuẫn giữa hai người dần dần được xoa dịu. Mặc dù cũng chưatới mức nói cười được như bình thường, nhưng ít ra khi không đề cập tớinhững chuyện cũ, hai người có thể giống như bằng hữu bình thường ởchung.