Vân Trung Ca - Quyển 2 - Chương 15: Đêm khuya sen ngát, đầy thuyền vang tiếng ca
Chương trướcDù sao bản tính nàng vốn hiếu động, không phải không cảm thấy nhàmchán, chỉ là nghĩ rằng tiếp theo chỉ một thời gian ngắn, sẽ hoàn toànbay ra khỏi nơi này, tâm tư cũng chậm rãi lắng đọng lại hơn, ôm tronglòng bí mật nho nhỏ của nàng và Lưu Phất Lăng, vui sướng chờ ngày đótới.
Trong lúc Vân Ca ngày ngày chờ đợi, đêm tối càng ngày càng ngắn, banngày càng ngày càng dài, mùa xuân rực rỡ biến thành mùa hạ ngào ngạthương thơm.
Vân Ca cảm thấy mình đã ngủ thật lâu, nhưng mở mắt ra lại thấy vàitia nắng chiều chiếu xuống làm cho căn phòng thêm sáng rực. Hôm nay saolại còn chưa tối?
Nàng nhìn tấm mành bích thiến sa ở cửa sổ, rồi đếm từng song cửa sổ.
"Quá nhàm chán sao?" Một người ngồi xuống bên cạnh giường.
Vân Ca ngạc nhiên vui mừng, "Sao mà hôm nay trời còn chưa tối, chàng đã trở về rồi? Không còn phải bận bịu chuyện gì nữa sao?"
"Chuẩn bị đã ổn thỏa rồi, có thể bắt đầu từ từ hành động." Lưu PhấtLăng trả lời. Trong khoảng thời gian này, hắn đã gầy đi không ít, trênmặt mang theo vài phần mệt mỏi, nhưng bởi vì vui sướng, tinh thần lại có vẻ vô cùng tốt.
Vân Ca lập tức ngồi dậy, "Chàng chọn ai rồi?", rồi lại vội vàng nói:"Không cần nói cho thiếp biết là ai, thiếp không giỏi nói dối trước mặtnhững người quen, thiếp sợ cử chỉ và vẻ mặt của thiếp sẽ để lộ ra mất."
Lưu Phất Lăng mỉm cười: "Hai người bọn họ đều được lắm, trước mắt còn chưa nhìn ra ai thích hợp hơn."
Vân Ca gật đầu, "Chàng đã chuẩn bị như thế nào rồi?"
"Ta đã triệu hồi Triệu Sung Quốc tướng quân về kinh thành, thăng ĐỗDiên Niên thành Thái Bộc Hữu Tào, Hữu Tướng quân Trương An Thế tuy rằngvô cùng cẩn thận chặt chẽ, giữa ta và Hoắc Quang đều không nghiêng vềphe nào, nhưng ca ca của ông ta là Trương Hạ lại có phong cách hào hiệp, có thể hoàn toàn nắm giữ được, ta đã nắm Trương Hạ trong tay, không sợông ta sẽ giúp Hoắc Quang..."
Vân Ca kinh ngạc: "Trương Hạ? Trương đại nhân? Chàng bảo Bệnh Dĩ đạica ra mặt, bất kể là chuyện gì, Trương đại nhân đều sẽ hết sức."
"Hóa ra...Như vậy." Lưu Phất Lăng đã hiểu, "Xem ra đúng như theo lờingười khác, trong triều vẫn có một số người nhớ tới ân cũ của Vệ Tháitử."
"Rốt cuộc là có ai còn có quan hệ tới Vệ Thái tử, chàng muốn biết thì cứ đi hỏi Bệnh Dĩ đại ca."
"Lưu Bệnh Dĩ sẽ không nói cho ta biết, thần tử còn vương vấn tâm tư với chủ cũ là điều tối kỵ."
Vân Ca thở dài, "Ai bảo chàng là hoàng thượng chứ?"
Lưu Phất Lăng không để ý cười, "Trong lòng ta biết rõ là được rồi.Không nói với nàng về chuyện này nữa, nói nàng nghe cũng không hiểu.Nàng là cái người mơ hồ, chỉ sợ hiện tại mới biết được Hữu Tướng quânTrương An Thế là đệ đệ của Trương Hạ."
Vân Ca le lưỡi, "Chức quan của Trương đại nhân rất nhỏ, sao mà thiếpcó thể nghĩ được là đệ đệ của ông ấy lại làm tới chức quan cao như vậychứ? Nhiều quan viên văn võ như vậy, phải nhớ tên của từng người trongbọn họ cũng đủ hao công tổn sức rồi, còn phải hiểu rõ quan hệ thân thích giữa bọn họ nữa, hoàng đế quả nhiên phải là người thông minh mới có thể đảm nhiệm được! Chàng thông minh như vậy..."
Lưu Phất Lăng cười, gõ một cái lên đầu Vân Ca, "Không cần nói vòng vo với ta, có gì cứ nói thẳng."
Đầu mày của Vân Ca nhíu lại, "Bệnh của Tiểu Muội đã khỏi hẳn rồi,Hoắc Quang hẳn là sẽ nhắc lại chuyện Hoắc Thành Quân tiến cung, chàng đã nghĩ được phải ứng phó như thế nào cho tốt chưa?"
Nụ cười của Lưu Phất Lăng dần biến mất, trong một lúc không nói gì.Người bình thường cũng đều có áp lực: "Trong ba điều bất hiếu, không cócon là tội lớn nhất", huống chi là hoàng đế chứ? Hoàng tử quan hệ tớitoàn bộ giang sơn xã tắc, đối với vấn đề này, trong triều đình không cómột quan viên nào sẽ đứng về phe hắn.
Vân Ca nhìn thấy ánh mắt của hắn, vội cười nói: "Buổi tối chàng muốn ăn gì? Thiếp làm cho chàng ăn."
Lưu Phất Lăng cầm tay Vân Ca nói: "Ta sẽ nghĩ biện pháp lo liệu chuyện của Hoắc Thành Quân, nàng không cần lo lắng."
Vân Ca cười gật gật đầu.
Lưu Phất Lăng cười nói: "Nghe nói Đê Quang Hà(Hoa sen cúi đầu dướiánh mặt trời) ở Lâm Trì đã nở rồi, Hạ Nô ồn ào mấy ngày nay là quá mệtmỏi, buổi tối muốn đi chơi hồ. Ta đã lệnh cho ngự trù chuẩn bị mấy thứ,hoa quả tươi, điểm tâm, buổi tối vừa ngắm sen vừa ăn, nàng thấy đượckhông?"
Vân Ca mừng rỡ, "Vẫn là Hạ Nô hiểu tâm ý của thiếp."
Vân Ca đã phiền muộn đã rất lâu, sau khi rửa mặt xong, cũng đã khôngkiềm chế được, lôi kéo Lưu Phất Lăng thẳng đến Lâm Trì. Không biết nămđó Vũ Đế tìm ở chỗ nào được loài hoa lạ này, hoa sen ở Lâm Trì khônggiống với hoa sen ở nơi khác. Thân cây có bốn lá, hình giống như hai cái nắp vung đối xứng nhau, khi ánh nắng chiếu xuống phiến lá sẽ cúi xuống, nên gọi là "Đê Quang Hà". Mỗi khi đến mùa hoa nở, hương thơm tỏa khắptrong ngoài mười dặm đều có thể ngửi thấy. Thần kỳ nhất chính là, saukhi ăn lá sen có thể làm cho miệng người ăn có hương thơm, cho nên phitần trong cung, mệnh phụ ngoài cung, đều cực kỳ thích loại sen này, coirằng có được một cành nửa lá đã là vinh hạnh.
Lúc này mặt trời còn chưa lặn về phía đằng Tây, ánh sáng vàng nhạtchiếu xuống từng phiến lá sen xanh biếc cúi thấp, xanh vàng đan xen,sóng biếc dập dềnh.
Từng bông, từng bông sen to bằng miệng cái bát tô, bông thì trắngmuốt, bông thì hồng phấn, cứ tụm năm tụm ba nối tiếp san sát nhau tớitận phía chân trời. Một làn gió thổi qua, lá lay, ánh sáng thay đổi, hoa động, nước động. Ánh sáng biến đổi, màu sắc đan xen.
Vân Ca vui sướng hét lên: "Cả ngày cứ ở lì trong phòng, nhìn xem thiếu chút nữa thiếp đã bỏ lỡ cái gì!"
Những người khác còn chưa tới, nhưng Lưu Phất Lăng thấy Vân Ca đãkhông đợi được thêm nữa rồi, bèn sai người thả một chiếc thuyền nhỏxuống hồ. Vân Ca đuổi thái giám chèo thuyền xuống, "Không cần ngươi chèo đâu, tự ta sẽ chèo thuyền."
Vu An lo lắng, "Hoàng thượng..."
Lưu Phất Lăng liếc mắt nhìn hắn một cái, Vu An không dám nhiều lờithêm nữa. Vân Ca dưới ánh mắt không tín nhiệm của Vu An, dong thuyền rahồ. Thuyền nhỏ càng đi, hoa sen càng rậm rạp, dần dần bốn phía đều làhoa sen, hai người ở giữa đám lá sen, đã không nhìn thấy người ở trênbờ.
Vân Ca đã lâu không hoạt động, chèo thuyền không lâu, trên trán đãthấm đầy mồ hôi, hai má ửng hồng khỏe mạnh, gương mặt nàng được hoa senhai bên tôn thêm, như thể hòa cùng phong cảnh.
Vân Ca thấy Lưu Phất Lăng chỉ nhìn mình chằm chằm, cười mắng, "Chànglàm sao mà cứ luôn nhìn chằm chằm vào thiếp? Thiếp cũng không đẹp hơnhoa sen được!"
Lưu Phất Lăng mỉm cười, thuận tay hái một cái lá sen lớn, úp ngược lên trên đầu Vân Ca, làm mũ che nắng.
Thú vui khi đi chơi hồ, một nửa chính là việc chèo thuyền. Vân Canghĩ rằng Lưu Phất Lăng không được chèo thuyền nên không vui, mới đưamái chèo cho hắn, "Thiếp dạy chàng chèo thuyền."
Lưu Phất Lăng cười: "Nàng thực sự xem ta là hoàng đế cái gì cũng sẽkhông làm sao? Hoàng đế khi còn nhỏ cũng giống như những đứa trẻ bìnhthường ham chơi phá phách." Nói xong, hắn nhận lấy mái chèo bắt đầuchèo, chỉ sau vài lần, động tác dần dần lưu loát, chèo cũng không hề kém hơn so với Vân Ca.
Vân Ca thích ý lui lại nằm xuống thuyền, thuận tay xé rìa "mũ" lá sen của mình bỏ vào trong miệng.
"Quả nhiên là miệng đầy mùi thơm ngát.", nàng lại xé một mảnh nhỏ, dướn người đút cho Lưu Phất Lăng.
Thuyền được dòng nước đẩy đi, vốn là có chút tròng trành, Lưu PhấtLăng há miệng cắn lá sen, thân thể Vân Ca hơi lắc lư một chút, nghiêngvề phía trước, Lưu Phất Lăng ngậm vào ngón tay nàng.
Hai người giống như bị điện giật*, cứng đờ người ở trên thuyền, chiếc thuyền nhỏ tròng trành tròng trành, xoay tròn theo dòng nước.
*Nguyên văn là 触电, phiên âm Hán Việt là xúc điện, có nghĩa là điện giật. Tớ ýthức rất rõ là thời cổ đại chưa có điện, không dùng hình ảnh này được,vào trường hợp khác tớ sẽ tự chế là bị sét đánh, nhưng mà ở đây thìchịu, có khả năng nó là điện giật theo đúng nguyên tác thiệt nhé, tácgiả không để ý chăng?
Vân Ca vùi đầu giữa hai tay, Lưu Phất Lăng lại cầm tay nàng, tay kiathì ôm lấy hông nàng, cúi người muốn hôn Vân Ca. Vân Ca chỉ cảm thấy mùi thơm của lá sen xông lên khiến cho cả người mềm nhũn, dựa vào cánh tayLưu Phất Lăng, nhắm hai mắt lại.
Môi Lưu Phất Lăng mới vừa chạm tới môi Vân Ca, trong đầu Vân Ca bỗngdưng nhớ tới lời thề với Mạnh Giác, vội vàng đẩy hắn ra, "Không được!"
Vân Ca dùng sức quá mạnh, Lưu Phất Lăng vừa rồi không hề đề phòng,mắt thấy hắn sẽ ngã xuống hồ, Vân Ca vội vàng túm lấy hắn, rất vất vảmới ổn định được thân thể, y phục đã bị ướt mất hơn nửa.
Thuyền còn đang tròng trành dữ dội, hai người đều thở hổn hển. TayLưu Phất Lăng nắm chặt mép thuyền, nhìn lá sen nối nhau không dứt, nói:"Là ta không đúng."
Trong đôi mắt đen nhánh nhìn như bình tĩnh, đã có rất nhiều chua xót.
Vân Ca đưa tay nắm lấy tay hắn, Lưu Phất Lăng không có phản ứng.
"Lăng ca ca, không phải thiếp...thiếp không muốn. Chỉ là bởi vì...Lăng ca ca, thiếp bằng lòng, thiếp thật sự bằng lòng." Vân Ca không biết nên giải thích như thế nào để hắn tin tưởng, chỉ có thể lặp lại từ"bằng lòng" hết lần này tới lần khác.
Tâm trạng Lưu Phất Lăng dần dần hồi phục, nắm chặt lấy tay Vân Ca,"Là ta không đúng." Đau xót bi thương trong mắt Lưu Phất Lăng, đều bịhắn che giấu đi toàn bộ, còn lại chỉ có bao dung và thông cảm.
Vân Ca biết chỉ cần một câu, hoặc là một động tác, là có thể an ủiđược tổn thương trong lòng Lưu Phất Lăng, nhưng nàng lại không thể nóigì cả, cũng không thể làm gì hết, nàng đột nhiên vô cùng hận Mạnh Giác,cũng vô cùng hận chính mình.
"Lăng ca ca, đợi tới sang năm, bất kể là chàng muốn làm gì, thiếp đều nguyện ý, tuyệt đối sẽ không đẩy chàng ra." Màu đỏ trên hai má Vân Cađã lan xuống tận cổ, nàng còn lớn mật ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lưu Phất Lăng.
Trong đôi mắt Vân Ca giống như có hai ngọn lửa bùng cháy, lạnh lẽotrong lòng Lưu Phất Lăng dần dần phai nhạt, bị Vân Ca nhìn tới ngượngngùng, hắn dời tầm mắt đi, "Nghe nàng nói thì ta háo sắc giống như ĐăngĐồ Tử vậy, con gái Tây Vực đều nhiệt tình lớn mật như vậy sao?"
Vân Ca lấy lá sen che mặt, dùng lá sen mát lạnh để giảm bớt đi sức nóng trên mặt.
Lưu Phất Lăng chèo thuyền, xuyên qua từng đám lá sen.
Tịch dương, hoa sen. Gió mát, nước biếc.
Thuyền nhỏ trôi từ từ, giữa hai người, ngượng ngùng dần dần tan biến. Vân Ca cảm thấy tốc độ của thuyền càng lúc càng chậm, mới bỏ lá sen ra, nhìn thấy mặt Lưu Phất Lăng cũng ửng đỏ, trên trán đã đầy mồ hôi.
"Lăng ca ca, chàng làm sao vậy?"
Lưu Phất Lăng lau trán, một tay đầy mồ hôi lạnh, "Nóng chút thôi.",rồi cười với Vân Ca, "Đại khái là chèo thuyền có chút vội vàng, lâu lắmkhông vận động, nên có chút mệt."
Vân Ca vội hái một cái lá sen, đội lên đầu hắn, rồi dùng lá sen trên tay mình quạt cho hắn, "Có đỡ không?"
Lưu Phất Lăng gật gật đầu.
Vân Ca cầm lấy mái chèo, "Để thiếp chèo, xin hỏi công tử muốn đi tới bến phà nào?"
Một tay Lưu Phất Lăng vịn vào mép thuyền, một tay ấn xuống cạnh sườncủa mình, cười nói: "Tiểu thư đi hướng nào, tại hạ đi hướng đó."
Vân Ca từ từ chèo, đưa thuyền về hướng mặt trời lặn xuống. Vầng mặttrời mang theo một quầng sáng màu đỏ thật lớn, ánh sáng phác họa nênhình ảnh một chiếc thuyền nho nhỏ dập dềnh trên sóng, ẩn ẩn có tiếngcười nói, truyền ra giữa hương sen thơm ngát.
"Nếu thiếp đi tới chân trời thì sao?"
"Cũng được."
"Tới bờ biển thì sao?"
"Cũng được."
"Tới đỉnh núi thì sao?"
......................................
Hoàng hôn buông xuống bốn phía, Vân Ca mới giật mình nhận ra, nàng đã chơi ở trên hồ quá lâu, nghĩ tới Lưu Hạ chắc chắn đang sốt ruột chờ,nàng vội vội vàng vàng quay thuyền lại. Chưa đi được bao xa, đã nhìnthấy phía trước là một chiếc thuyền hoa, trên thuyền đèn đuốc sángtrưng, mơ hồ có tiếng đàn sáo, bốn phía còn có mấy chiếc thuyền nhỏ đitheo.
Lưu Hạ cũng nhìn thấy bọn họ, ồn ào bất mãn: "Thần đề nghị đi chơitrên hồ, hoàng thượng lại bỏ rơi bọn thần, một mình chạy tới tiêu dao.Qua tường vứt thang, qua sông phá cầu, rất không có đạo nghĩa."
Lúc đi tới gần, Vân Ca nhìn thấy Lưu Tuân và Hứa Bình Quân ngồi chung một chiếc thuyền, Lưu Hạ và Hồng Y cũng ngồi chung một chiếc thuyền,Mạnh Giác một mình ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ. Vu An và Thất Hỉ cũng ngồi trên một chiếc thuyền, đi phía sau mọi người.
Vân Ca có niềm vui bất ngờ, cười vẫy Hứa Bình Quân: "Hứa tỷ tỷ."
Nhìn thấy Lưu Phất Lăng, Hứa Bình Quân có hơi câu nệ, chỉ mỉm cườigật đầu với Vân Ca, rồi vội vàng hành lễ với Lưu Phất Lăng. Trên thuyềnhoa có thị nữ thổi sáo, đánh đàn cầm, gẩy cổ sắt.
Thuyền hoa đi phía trước, thuyền nhỏ đi theo phía sau, có thể vừanghe nhạc, vừa ngắm cảnh. Nếu bàn về dạo chơi, trong nhiều người nhưvậy, cũng chỉ có Lưu Hạ và Vân Ca là có tiếng nói chung.
Lưu Hạ đắc ý cười hỏi Vân Ca: "Thế nào?"
Vân Ca khinh thường bĩu môi: "Nói ngươi là một người dung tục, ngươithật đúng là dung tục đến nơi đến chốn. Đêm nay ánh trăng đẹp như vậy,không ngắm trăng, ngược lại còn chuẩn bị đèn đuốc sáng trưng trên thuyền hoa như vậy. Hoa sen thanh nhã đẹp đẽ dường ấy, cho dù muốn nghe khúcnhạc, cũng nên chỉ là sáo, hay một cây tiêu, hoặc là bày ra một cây đàn, dưới ánh trăng diễn tấu, sẽ được nghe cả tiếng sóng gợn, tiếng gióthổi. Ngươi lại mang theo một thuyền đầy người, lộn xộn không đâu vàođâu vừa thổi, vừa gõ, vừa đàn, thật sự là không xứng với ánh trăng trêntrời, hoa sen sóng biếc."
Lưu Hạ lấy tay che mắt, buồn bực trong chớp mắt, mệt mỏi vẫy vẫy tay với đám người trên thuyền hoa: "Đều trở về đi!"
Thuyền hoa đi xa, không gian bốn phía bỗng dưng an tĩnh lại, năm giác quan của con người càng thêm nhạy bén. Lúc này mọi người mới cảm thấyđược ánh trăng sáng tỏ, hương thơm quanh quẩn nơi chóp mũi, dòng nướcróc rách, lá sen rung rung.
Lưu Hạ hỏi Vân Ca: "Muốn chơi như thế nào đây?"
Vân Ca cười: "Không nên hỏi ta, ta không thích mấy chuyện phải độngnão, chơi đoán, xạ phúc, tàng câu*, đều chơi không vui. Mọi người muốnchơi gì thì chơi cái đó đi, ta ở bên cạnh góp vui là được rồi"
*Ba trò này xin xem chú thích phía dưới.
Hứa Bình Quân há miệng, muốn nói gì đó, rồi lại lập tức ngậm miệnglại. Lưu Tuân quay sang nàng cười cổ vũ, thấp giọng nói: "Chỉ là đi chơi thôi mà, không cần quá mức nghĩ rằng bọn họ là hoàng thượng, Vương gia, huống chi nàng hiện tại cũng là Hầu gia phu nhân, muốn nói gì cứ việcnói, nếu nói sai rồi, cũng không có gì là đáng ngại."
Hứa Bình Quân đánh bạo nói: "Vương thúc, thiếp thân có một chủ ý, bốn chiếc thuyền, mỗi chiếc thuyền tính là một phe, như vậy có bốn phe. Mỗi phe dựa vào thứ mà mình yêu thích, hoặc tấu khúc, hoặc ca hát, hoặcvịnh thơ, những người khác cảm thấy hay, có thể quăng hoa sen vào thuyền của người đó, cuối cùng dùng số lượng hoa sen nhiều ít để định phe nàothắng, bên thua phải phạt rượu. Nhưng mà, trên thuyền Mạnh đại nhân chỉcó một mình huynh ấy, có hơi chịu thiệt."
Lưu Hạ vỗ tay cười khen: "Đã nhiều lần đi ngắm sen, nhưng chưa baogiờ chơi như vậy, quả là chủ ý hay, thú vui tao nhã.", rồi quét mắt tớiMạnh Giác, "Khi chơi chúng ta cho hắn nhiều hơn một cơ hội, hắn làm saochịu thiệt? Vân Ca, ngươi cảm thấy được không?"
Vân Ca cúi đầu, ngắm nghía lá sen trong tay, một bộ dáng không hề gì, nói: "Vương gia cảm thấy được, vậy thì được rồi."
Lưu Phất Lăng vẫn chưa nói lời nào, Lưu Hạ ôm quyền hành lễ với hắn: "Vòng thứ nhất, cung thỉnh hoàng thượng khai đề trước."
Vẻ mặt Lưu Phất Lăng có chút hoảng hốt, giống như vừa rồi không nghe thấy lời Lưu Hạ, Vân Ca gọi nhỏ: "Lăng ca ca?"
Lưu Phất Lăng nghi hoặc nhìn về phía Vân Ca, hiển nhiên vừa rồi thấtthần, căn bản không có nghe được mọi người nói gì. Vân Ca nhẹ giọng nói: "Chúng ta có thể ca hát, làm thơ, tấu khúc, chàng muốn làm cái gì?"
Khi Vân Ca nói chuyện, ngón tay như một dải lụa trắng nhỏ chuyểnđộng, quấn lấy cuống lá sen xanh biếc. Lưu Phất Lăng nhìn nàng một lát,ngẩng đầu lên nói:
"Thanh tố cảnh hề phiếm hồng ba, huy tiêm thủ hề chiết kị hà.
Lương phong thê thê dương trạo ca, vân quang thự khai nguyệt đê hà."
Bài Lâm Trì ca, bài thơ này được Hán Chiêu Đế Lưu Phất Lăng sáng tác khi ngắm sen trên Lâm Trì, đã được sử gia ghi lại.
Tạm dịch nghĩa:
Cảnh sắc thanh thuần, nổi trôi theo sóng nước, vươn bàn tay nhỏ nhắn hái lấy cành sen.
Mái chèo nhẹ khua, tiếng ca nương theo làn gió mát hiu hiu thổi, trăng cũng vén mây ngó xuống mặt sông.
Là tớ tự dịch, mà với thơ thẩn thì sẽ dịch không thành thơ, và tuyệt không chính xác, mọi người đọc tạm vậy.
Đã hợp với cảnh, lại còn tả người, tất cả mọi người trầm trồ khenngợi. Lưu Bệnh Dĩ khen: "Hay cho một câu 'Vân quang thự khai nguyệt thấp hà'."
Mọi người đều hái hoa sen quăng vào thuyền của hai người họ, nhưngkhông dám ném vào Lưu Phất Lăng, chỉ có thể ném vào Vân Ca, Vân Ca vừacười vừa trốn: "Này, này! Mọi người rất xấu tính, thuyền lớn như vậy, cố tình phải hướng vào người ta mà ném."
Không bao lâu, đầu nàng đã đầy cánh hoa, cả người ngát hương thơm,Vân Ca dở khóc dở cười, nói với Lưu Phất Lăng: "Chàng thắng, thiếp lạichịu bị ném. Lần sau chúng ta có lẽ không cần thắng thì tốt hơn, cuốnghoa này đập vào người cũng đau lắm."
Vân Ca cúi đầu rũ hoa sen trên váy xuống, Lưu Phất Lăng mỉm cười muốn nhặt giúp Vân Ca cánh hoa trên đầu, nhưng tay mới vừa vươn tới một nửa, đã lại lùi về, đặt ở bên sườn, tay kia thì nhanh chóng nắm lấy mạnthuyền.
Vu An vẫn đi theo phía sau mọi người, sắc mặt đột nhiên nặng nề, chèo thuyền tiến sát lại đó, ghé tai Lưu Phất Lăng nói nhỏ một câu, Lưu Phất Lăng khẽ gật đầu.
Lưu Phất Lăng cười nói với mọi người: "Trẫm có chút việc gấp cần làm, phải đi về trước. Các vị khanh gia không cần vì trẫm mà mất hứng thú,tiếp tục dạo chơi trên hồ, trẫm xử lý xong mọi chuyện, lập tức trở lại."
Vân Ca vội nói: "Thiếp đi về cùng với chàng."
Lưu Phất Lăng thấp giọng nói: "Là chuyện trên triều đình, nàng có đicùng, cũng chỉ có thể ở đứng chờ bên cạnh. Không bằng đi chơi cùng vớimọi người, Hứa Bình Quân khó được tiến cung một chuyến, nàng cũng coinhư nửa chủ nhân, tại sao có thể bỏ khách lại chạy mất? Ta xử lý mọichuyện xong xuôi, lập tức quay lại."
Vân Ca chỉ có thể gật gật đầu.
Chiếc thuyền của Vu An chỉ có thể chở hai người, hắn không muốn trìhoãn thời gian chờ Thất Hỉ đi lấy thuyền: "Vân cô nương, cô chịu khóngồi chung với người khác một chút, nô tài dùng chiếc thuyền này đưahoàng thượng trở về."
Lưu Hạ cười nói: "Thuyền của Mạnh Giác vừa vặn còn có thể ngồi thêm một người, trước hết Vân Ca ngồi vào thuyền của hắn đi!".
Vân Ca không nói câu nào, Vu An đã vội vã kêu: "Phiền Mạnh đại nhân chèo thuyền lại đây đón Vân cô nương."
Mạnh Giác chèo thuyền lại đó.
Lưu Phất Lăng gật đầu với Vân Ca, ý bảo nàng cứ dùng phóng khoáng mà đối đãi: "Ta đi một lát sẽ trở về."
Vân Ca gật gật đầu, vịn vào mái chèo của chiếc thuyền mà Mạnh Giácvừa đưa tới, nhảy qua. Vu An lập tức nhảy đến chỗ Vân Ca ngồi lúc trước, dùng chân đạp mái chèo, thuyền lướt nhanh về phía bờ hồ.
Lưu Phất Lăng vừa đi, Hứa Bình Quân lập tức thấy thoải mái, cười nói: "Chúng ta hiện tại chỉ có ba chiếc thuyền, vậy tính là ba phe đi, mỗithuyền đều có hai người, rất công bằng. Vân Ca, vừa rồi muội nhận đượchoa sen xem ra rất tự đắc, nhưng mà chút nữa sẽ cho muội xếp bét bảng."
Vân Ca có cảm giác tất cả mọi người đều thiên vị Mạnh Giác, tức giận nói: "Hứa tỷ tỷ, tỷ chờ coi."
Nàng nói xong lại nhụt chí, có Bệnh Dĩ đại ca ở đó, hai người họ rất khó thua.
Không ngờ Hứa Bình Quân trong lòng đã có định liệu trước, nhoẻn cười, không chờ Lưu Tuân mở miệng, đã ngâm: "Thủy tinh liêm hạ hề lung tunga, la quần vi hành hề duệ bích ba. Thanh trạo khứ hề hoàn lai, khôngdịch mộng hề hồn phi."
Tạm dịch nghĩa:
Mành thủy tinh nhốt lấy mỹ nhân e thẹn, váy la tha thướt trốn đi cùng sóng biếc.
Mái chèo vẫn còn đây, nhưng người thì không thấy, giấc mộng tan biến, hồn cũng bay.
Ngoại trừ Mạnh Giác, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, ngay cảLưu Tuân cũng giống như đang nhìn người xa lạ, nhìn chằm chằm vào HứaBình Quân. Không phải Hứa Bình Quân ngâm thơ rất hay, thơ vịnh hoa sennày của nàng so với thơ vịnh hoa sen của Lưu Phất Lăng còn kém rấtnhiều. Có điều một năm trước, Hứa Bình Quân còn không biết chữ. Từ mộtchữ cũng không biết tới hôm nay làm bài thơ này, nàng âm thầm tốn biếtbao nhiêu khổ công?
Hứa Bình Quân thấy tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào mình, nội tâmcó chút bất an, nhìn về phía Mạnh Giác, Mạnh Giác nhìn nàng khen ngợigật gật đầu, Hứa Bình Quân mới yên lòng, ngượng ngùng nói: "Không haylắm, các vị cứ cười mà nghe đi!"
"Cái gì mà không hay lắm? Quả thực rất hay mà!" Vân Ca hét lớn mộttiếng, vội vàng tìm hoa sen, Mạnh Giác đưa cho Vân Ca hoa sen mới vừahái trên tay, Vân Ca đang lúc vội vàng cũng không nghĩ nhiều, lập tứccầm lấy, dùng sức ném về hướng Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân cười nétránh, hoa sen của Hồng Y cũng lập tức ném tới, né một bông, nhưng không né được một bông khác, đập trúng vào giữa trán nàng, Hứa Bình Quân vừakêu đau, vừa cười vui vẻ.
Vân Ca thấy phương hướng Mạnh Giác muốn ném chính là vạt váy của HứaBình Quân, bất mãn nói: "Vừa mới ném ta, cũng không dùng ít sức."
Mạnh Giác liền đưa hoa sen cho nàng: "Cho nàng ném."
Lưu Hạ gọi Vân Ca một tiếng, cầm hoa sen trong tay, nhếch nhếch môi,Vân Ca hiểu ý cười, vội cầm hoa sen lên, hai người đồng thời ném ra, một trái một phải, ném về phía Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân thấy Vân Ca ném tốc độ rất chậm, trước hết tránh về phía bên trái, không ngờ hoa senbên phải đột nhiên tăng tốc vòng sang, trước hết đập vào hoa sen bêntrái, sau đó hai đóa hoa sen rất nhanh cùng nhau đập trúng đầu Hứa BìnhQuân. Hứa Bình Quân xoa đầu, tức giận hét lớn: "Đại công tử, Vân Ca, hai người các ngươi khi dễ ta không có võ công!"
"Lúc đầu tỷ chưa có nói, ném hoa sen không được dùng võ công." Vân Ca hướng nàng lè lưỡi, vẻ mặt hiện rõ: xem tỷ làm gì muội.
Hứa Bình Quân nhẹ nhàng cười, chỉ vào Vân Ca: "Tiếp theo là Mạnh Giác và Vân Ca."
Vân Ca không thuận theo: "Lại muốn ném ta nữa sao? Ta... ta... ta cái gì cũng sẽ không làm, vòng này tính là ta thua đi."
Lưu Hạ và Lưu Tuân cùng cười giễu: "Ngươi không làm, còn có MạnhGiác. Mạnh Giác, ngươi không định là sẽ nhận thua với chúng ta chứ?"
Mạnh Giác nhìn về phía Vân Ca, Vân Ca ngồi bên cạnh đang ngẩng đầu ngắm trăng.
Mạnh Giác cười nhạt: "Thua thì thua.", rồi nâng chén rượu lên định uống.
Lưu Hạ kêu: "Quá nhỏ, đổi chén khác, đổi chén khác, bên cạnh đó, không, bên kia."
Mạnh Giác cũng chẳng thèm thoái thác, giơ bát lớn lên, rót đầy rượu, uống một hơi cạn sạch.
Lưu Hạ lại gào lên: "Vân Ca, ngươi cũng phải uống."
"Mạnh Giác không phải mới vừa uống cạn một bát rồi sao?"
Hứa Bình Quân cười: "Vân Ca, là hai người bọn muội đều thua, đươngnhiên hai người đều phải uống, làm sao chỉ có một người uống chứ?"
"Hừ! Lúc nãy ném ta, cũng không thấy trên thuyền còn có một người khác sao?"
Vân Ca oán giận thì oán giận, rượu vẫn phải bưng lên, còn chưa đưađến bên miệng, Mạnh Giác đã đoạt lấy chén rượu, một ngụm uống cạn, hướng mọi người lật ngược cái chén xuống.
Vân Ca thấp giọng nói: "Ta sẽ uống rượu, không cần ngươi đỡ hộ."
Mạnh Giác thản nhiên nói: "Từ nay về sau, một ngày ho khan chưa hoàn toàn chữa khỏi, thì một ngày không được động tới rượu."
Lưu Hạ và Hứa Bình Quân cùng nháy mắt ra hiệu với Vân Ca: "Không cóai ném, lại không phải uống rượu, đây thật là có thể yên lòng mà lấy chí khí nhận thua."
Mạnh Giác chỉ vào Lưu Hạ nói: "Đừng ở đó mà nói khích, tới lượt các ngươi."
Hồng Y lấy từ ống tay áo ra một cây sáo trúc nhỏ màu xanh, mỉm cườiđưa sáo trúc đến bên môi. Khúc nhạc của Hồng Y cũng giống như con ngườinàng, ôn nhu uyển chuyển, thanh lệ du dương.
Không hề giống như tiếng khóc than, không có sầu ai triền miên, cũngkhông có thâm trầm mãnh liệt rung động đáy lòng, không có khả năng cảmtinh bế nguyệt*, cũng không có khả năng làm cây buồn hoa sầu. Nhưngtiếng sáo của nàng giống như một làn gió ôn hòa nhất, làn nước thanhthuần nhất, bất tri bất giác thổi đi phiền não, bực bội trong một ngàymùa hạ, gột rửa đi phiền não chốn hồng trần. Tất cả mọi người không tựgiác mà buông xuống hết thảy mọi trói buộc, hoặc dựa, hoặc nằm, để mặccho thuyền nhỏ theo sóng nhẹ trôi.
*Cảm tinh bế nguyệt: Sao cũng cảm động, trăng cũng thấy không bằng mà núp ra sau.
Trăng sáng nhô lên cao, làn gió mát thổi qua mặt, bên cạnh có bằng hữu tốt, cuộc sống vui vẻ thế này, còn thiếu gì nữa?
Hồng Y ngồi bên cạnh thổi sáo, Lưu Hạ không biết từ khi nào đã từ mạn thuyền tiến sát lại, dựa vào người Hồng Y, ngửa mặt nhìn sang Lưu Tuânvà Hứa Bình Quân ngồi sánh vai, hai tay hắn đan vào nhau, nhìn hoa senhai bên mạn thuyền lướt qua, mỉm cười thỏa mãn.
Mạnh Giác và Vân Ca cách nhau một khoảng, một người ngồi, một ngườinằm, ngước mắt nhìn trăng tròn, ngẫu nhiên bốn mắt nhìn nhau, trong đôimắt Mạnh Giác dường như có thiên ngôn vạn ngữ lưu động, nhưng bên miệnglại chỉ có một nụ cười như có như không.
Tiếng sáo của Hồng Y nhẹ nhàng lặng lẽ biến mất, mọi người vẫn yên lặng nghe tiếng nước chảy, ngắm trăng tròn.
Sau một hồi lâu, tiếng nói của Lưu Tuân vang lên từ sâu trong đám hoa sen: "Nghe thấy khúc nhạc hiểu được người thổi. Đại công tử, ngươi phải biết quý trọng cái phúc này."
Lưu Hạ cười hỏi: "Rốt cuộc là hay hay không hay? Sao mà không thấycác ngươi quăng hoa sen, cũng không thấy các ngươi phạt rượu?"
Mọi người lúc này mới nhanh chóng ngắt hoa sen, nhưng nhìn dáng người Hồng Y nhã nhặn trầm tĩnh, làm sao mà ném xuống cho được, đều mang hoasen ném hết về phía Lưu Hạ.
Lưu Hạ lại không giống như Vân Ca và Hứa Bình Quân, tuy rằng nhìn thì thân mình không hề cử động, nhưng không có một đóa hoa sen nào có thểném được tới đầu của hắn, đều chỉ rơi xuống trên áo bào.
Hắn hì hì cười hướng Vân Ca và Hứa Bình Quân chắp tay: "Đa tạ mỹ nhân tặng hoa.", rồi chỉ vào Vân Ca và Mạnh Giác, "Ta chọn các ngươi."
"Lại là chúng ta?" Vân Ca buồn bực.
"Vẫn là chúng ta?"
"Tại sao lại vẫn là chúng ta?"
(Ba vòng rồi ấy mà)
"Ta biết là lại đến lượt chúng ta." Vân Ca đã không còn khí lực đểnói chuyện, Lưu Tuân và Lưu Hạ đều thể hiện rõ sẽ chỉnh nàng, mặc kệtiếp sau đó nàng chỉ ai, vòng tiếp theo khẳng định lại tới phe nàng.
Lưu Hạ cười: "Vân Ca, ngươi còn kiên trì không chịu chơi sao? Tửulượng của Mạnh Giác dù cao thế nào, cũng không chịu được chúng ta chuốcrượu như vậy. Nhưng mà, cũng tốt, cũng tốt, tiểu tử này giảo hoạt như hồ ly, cũng chưa chịu thiệt bao giờ, ta chưa từng có chuốc rượu hắn mà vui sướng như thế này. Chúng ta tiếp tục, tiếp tục! Chốc nữa nhìn xem hồ ly say sẽ có bộ dáng thế nào."
Mạnh Giác đang muốn uống hết chén rượu trong tay, Vân Ca nói: "Vòng này, ta không chịu thua."
Mạnh Giác không nói tiếng nào, lẳng lặng buông chén rượu xuống. VânCa suy nghĩ một lát nói: "Ta hát cho mọi người nghe một bài hát đi!",rồi nàng nhẹ gõ vào mạn thuyền, trong lòng nhẩm lại làn điệu bài hát,cất tiếng hát lên:
"Thanh tố cảnh hề phiếm hồng ba, huy tiêm thủ hề chiết kị hà.
Lương phong thê thê dương trạo ca, vân quang thự khai nguyệt thấp hà."
(Vân Ca hát bài Phất Lăng vừa sáng tác, xin xem lại dịch nghĩa đoạn trên)
Vân Ca cũng không thể tự tiện ngẫu hứng mà sáng tác nhạc được, lúcnày lại không có nhạc khí giúp nàng chuẩn âm, như vậy không thể biếtđược tiếp sau đó, âm là cao hay thấp, cho nên hát tiếp không được như ý.
Chợt nghe thấy bên cạnh nàng vang lên tiếng nhạc, dẫn nàng theo tiếng nhạc mà hát tiếp. Vân Ca liếc nhìn sang, chỉ nhìn thấy Mạnh Giác haitay cầm một chiếc huân*, đang nhắm mắt tấu khúc.
*Huân: nhạc khí dùng để thổi, có hình tròn hoặc bầu dục, làm bằng đất nung hoặc xương, trên đó có đục một số lỗ.
Huân là một trong những nhạc khí bộ tộc Hoa Hạ ở Trung Nguyên sửdụng, tương truyền là được sáng chế ra vào thời Viêm đế, Hoàng Đế. Bởivì chỉ dùng đất sét dưới đất nung khô mà thành, huân âm cũng giống nhưđất đai bao la vô ngần, mộc mạc cổ xưa mà hồn hậu, trong trầm thấp tangthương lộ ra thần bí, đau thương, uyển chuyển.
Tiếng ca của Vân Ca cũng trong vắt, vui vẻ bay lên. Hai âm thanh vốnkhông hài hòa, nhưng dưới sự dẫn dắt của Mạnh Giác, lại kết hợp nhịpnhàng, mang theo hứng thú, giống như một âm thanh từ tự nhiên.
Huân âm thê lương thần bí, tiếng ca trong vắt du dương, một đuổi mộtchạy, một ẩn một hiện, một đi một trở lại, như gần như xa, giống bơi lặn dưới đại dương mênh mông sâu thẳm, bay lượn qua núi non trùng điệp, qua cánh rừng bao la ngút ngàn, qua ngàn dặm bình nguyên, ngàn dặm trờicao.
Lúc đầu, vẫn là huân âm dẫn dắt tiếng ca, nhưng sau đó, tình cảmtrong tiếng ca càng lúc càng mãnh liệt, cũng càng ngày càng có sức mạnh, trái lại đã dẫn dắt huân âm cùng hòa tấu.
Huân âm, tiếng ca gắn kết lẫn nhau, trên mặt hồ từng đợt sóng dập dờn đưa đẩy. Một tiếng tang thương, một tiếng bi thương, uyển chuyển, cùngvịnh xướng nỗi bi thương của nhân loại trong thiên địa từ xưa tới nay:Yêu và hận, sống và chết, đoàn tụ và biệt ly.
Âm huân dừng lại, tiếng ca cũng ngừng lại.
Mọi người nín thở yên lặng nhìn Mạnh Giác và Vân Ca.
Vân Ca không biết từ khi nào mình lại đứng thẳng tắp ở trên thuyền,Mạnh Giác cũng có chút hoảng hốt, hắn cũng không muốn tấu âm điệu thêlương như vậy, mà sau khi hắn dẫn dắt tiếng ca của Vân Ca, rồi chínhmình cũng bị Vân Ca dẫn dắt, ca khúc đã không thể chỉ mình hắn khốngchế, mà hắn chỉ có thể tấu nó ra.
Vân Ca kinh ngạc đứng đó, đột nhiên nói: "Ta muốn trở về."
Vào mùa hạ, Lưu Phất Lăng sẽ tiếp kiến đại thần, xử lý triều sự ở Thanh Lương Điện. Vân Ca trước tiên đi tới Thanh Lương Điện.
Không có ai.
Nàng lại vội vàng chạy tới Tuyên Thất Điện. Trong Tuyên Thất Điện một mảnh tối đen, im lặng dị thường. Vân Ca hoảng hốt, chẳng lẽ Lăng ca cađã đi tìm bọn họ? Nàng đang muốn xoay người, Vu An không biết từ chỗ nào nhảy ra: "Vân cô nương, hoàng thượng ở ngay trong điện."
Hơn phân nửa thân mình Vu An vẫn ẩn trong bóng đêm, hoàn toàn khôngnhìn thấy biểu cảm trên mặt, chỉ nghe thấy âm thanh nặng nề trầm thấp.
Vân Ca khó hiểu: "Tại sao ngươi không ở điện tiền hầu hạ, lại canhgiữ ở ngoài điện? Hoàng thượng đã ngủ chưa? Tại sao tới một ngọn đèncũng không thắp?"
Nàng vừa nói, vừa chạy vào chính điện.
Lưu Phất Lăng đang im lặng ngồi trong bóng đêm nghe được tiếng nàng, mỉm cười hỏi: "Tại sao nhanh như vậy đã về rồi?"
Đôi mắt Vân Ca nhất thời chưa thích ứng được với bóng tối trong đạiđiện, theo tiếng nói nghe được, sờ soạng đến bên cạnh Lưu Phất Lăng: "Vì sao chàng không tới? Đã xảy ra chuyện gì? Chàng không vui sao?"
Lưu Phất Lăng đỡ Vân Ca ngồi vào bên cạnh hắn: "Là có chút không vui thôi, nhưng mà không có gì, không cần lo lắng."
"Bởi vì chuyện trên triều đình không được như ý sao? Hoắc Quang lạilàm khó dễ chàng? Kế hoạch của chúng ta gặp phải trở ngại sao?"
Lưu Phất Lăng không nói gì, chỉ nhìn Vân Ca, đưa tay chạm vào mái tóc của nàng, chạm vào lông mi của nàng, lòng bàn tay khẽ vuốt lên gò mánàng.
Ngón tay của hắn lạnh lẽo, Vân Ca cầm tay hắn, giọng nói có chút lolắng: "Tại sao vào hạ rồi mà vẫn lạnh như vậy chứ? Về sau chàng đi chung với thiếp, cưỡi ngựa, đi leo núi, chỉ cần mấy tháng, bảo đảm so với ănnhân sâm tổ yến gì đó đều có tác dụng hơn."
Giọng nói của Lưu Phất Lăng có chút khàn khàn: "Vân Ca, đêm nay cùngngủ chung với ta, được không? Giống như lần trước, ta ngủ một bên, nàngngủ một bên."
Vân Ca rất muốn gật đầu, nhưng không thể được: "Thiếp... lần nàykhông được. Thiếp ở đây nói chuyện với chàng, nói cho tới khi chàng ngủ, được không?"
Lưu Phất Lăng nhìn Vân Ca thật có lỗi, trầm mặc sau một chớp mắt, mỉm cười nói: "Được, nàng nói cho ta xem vừa rồi mọi người chơi cái gì."
Vân Ca chỉ nói đến Hồng Y thổi sáo, Lưu Phất Lăng đã có chút buồnngủ, bàn tay đặt trên ngực, dựa vào thành giường, nhắm mắt lại nói: "Vân Ca, ta muốn ngủ, nàng cũng đi ngủ đi! Gọi giúp ta Vu An vào đây."
"Ừ! Chàng không nên nghĩ tới những chuyện phiền lòng đó nữa, chờ ngủdậy rồi, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết." Vân Ca đắp chăn cho hắn, rồi nhẹ nhàng rời khỏi đại điện.
Ngày hôm sau, Vân Ca dậy thật sớm đi tìm Lưu Phất Lăng, tẩm cung cũng đã không có người. Tiểu thái giám cười làm lành, nói: "Sáng sớm hoàngthượng đã dậy đi xử lý chính sự rồi."
"Vậy sao, hôm nay tâm tình hoàng thượng thế nào?"
Tiểu thái giám vò đầu: "Cô nương, cô cũng biết, hoàng thượng một nămbốn mùa đều giống nhau, là thản nhiên, không hề cao hứng, cũng không hềmất hứng."
Vân Ca cười cười, không nói gì. Hỉ nộ ái ố của Lăng ca ca so với người bình thường cũng không có gì bất đồng.
Rất nhiều ngày liên tiếp, Lưu Phất Lăng luôn đi sớm về trễ.
Đêm khuya, khi Vân Ca thật vất vả đợi được hắn, bộ dáng hắn luôn thực mỏi mệt, tuy rằng hắn sẽ cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ nói chuyện cùngVân Ca, nhưng Vân Ca cũng không muốn làm phiền hắn thêm, thầm nghĩ đểhắn nhanh chóng đi nghỉ ngơi.
Xem ra lại có chuyện ngoài ý muốn, làm cho "Chuẩn bị tốt " theo như lời hắn lần trước biến thành "Không hề tốt."
Vân Ca đè nén nội tâm lo âu, một lần nữa bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.Nàng bắt đầu tự mình chăm sóc các loại hoa cỏ trong Tuyên Thất Điện.Tưới nước, bón phân, tỉa cành, còn đem một ít cây tử đằng lại đây trồng, đại khái do thói quen từ thuở nhỏ, nàng lại vốn là thích làm việc này,hoa cỏ trong Tuyên Thất Điện theo sự nóng lòng của nàng, sinh trưởngtươi tốt hơn rất nhiều.
Vân Ca ngồi xổm trên mặt đất xới đất, mỗi khi nhìn thấy con giun, đều vui vẻ cười. Khi nàng vừa mới bắt đầu chăm sóc bụi hoa này, ngay cả một con giun cũng không có. Phú Dụ đứng ở một góc, nhìn Vân Ca thật lâu,cuối cùng vẫn tiến đến bên cạnh nàng, cho dù có nguy cơ bị Vu tổng quảndùng gậy đánh chết, hắn cũng muốn mạo hiểm nói cho Vân Ca.
"Tiểu thư, có chuyện, chuyện. . . Hoàng thượng, hoàng thượng. . ."
Vân Ca buông chiếc xẻng sắt nhỏ trong tay xuống, im lặng nhìn Phú Dụ. Phú Dụ không đành lòng nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Vân Ca, cúi đầunói: "Đã nhiều ngày nay, sau khi hoàng thượng rời Thanh Lương Điện, đềuđi tới Tiêu Phòng Điện."
Vân Ca không nói câu nào, chỉ quay đầu lẳng lặng nhìn hoa rơi trước mắt.
Thật lâu sau, nàng đứng lên: "Ta muốn đi một mình, không cần đi theo ta, được không?"
Vân Ca dọc đường gấp gáp chạy nhanh, chạy tới bên ngoài Thanh LươngĐiện, bước chân bỗng nhiên ngừng lại. Nàng lui vào trong một góc, chỉyên lặng nhìn chăm chú vào cửa điện. Ve sầu đúng là kẻ ầm ĩ nhất mùa hè, bọn chúng đang liều mạng mà kêu "ve, ve" khắp chốn.
Trong đầu Vân Ca trăm mối tơ vò, nàng nhìn vô định về phía chân trời. Nhất thời nhớ tới lời ước hẹn của nàng và Lăng ca ca trên sa mạc, trong lòng nàng dường như an ổn, nhưng đột nhiên lại nhớ tới Mạnh Giác cũngtừng đứng trên đỉnh núi thề ước với nàng, tâm trạng lại rối loạn. Nàngnhất thời nghĩ tới thiên hạ này rốt cuộc có tình cảm kiên trinh khôngthay đổi, nghìn vàng không thể đổi hay không, nhưng rồi bỗng chốc lạinhớ tới có lẽ nghìn vàng không thể đổi, nhưng khi có tới vạn vàng, haylà ngàn vạn vàng...
Không biết nàng đứng bao lâu, khi mặt trời lặn về phía đằng Tây, mộtbóng dáng quen thuộc từ trong Thanh Lương Điện đi ra, được hoạn quantrước sau vây quanh, bước sang hướng bên trái.
Trở về Tuyên Thất Điện không phải hướng này, phương hướng này là đitới Tiêu Phòng Điện. Nhưng mà cũng có thể đi tới nơi khác, không phảisao? Có lẽ là hắn gặp Lưu Hạ. Vân Ca trong lòng tự nói với mình.
Xa xa theo ở phía sau, nhìn thấy hắn bước vào Tiêu Phòng Điện, nhìnthấy cung nữ vui sướng ra đón, nhìn thấy Tiểu Muội cười vui sướng hànhlễ với hắn. Hắn chậm rãi bước vào, tự tay nâng dậy Tiểu Muội trang phụclộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, dắt tay Tiểu Muội, đi vào nội điện.
Hóa ra, hắn không phải vô tình đi qua, mà là cố ý giá lâm.
Trong lòng nàng, cuối cùng những thứ gọi là tin tưởng gì đó nổ lớnmột tiếng rồi vỡ vụn. Những mảnh nhỏ bén nhọn, mỗi một mảnh đều đâm vàoxương tủy, đã từng có bao nhiêu tin tưởng chờ mong, càng có bấy nhiêumũi dùi đâm vào tim nàng, vào xương tủy nàng, vô cùng đau đớn.
Vân Ca chậm rãi ngồi xuống mặt đất, hai tay vây quanh ôm lấy chínhmình, cố sức co lại thật nhỏ, tựa hồ co lại càng nhỏ, thương tổn sẽ càng nhỏ lại.
Hồng Y kéo Vân Ca từ mặt đất đứng lên, Lưu Hạ nói gì đó, Vân Ca vẫn chưa nghe rõ ràng, chỉ cười với Lưu Hạ.
". . . Hoàng tử quan hệ tới huyết mạch Đại Hán, dân chúng trong thiên hạ, bất luận chính kiến bất đồng như thế nào, nhưng đối với chuyện này, bách quan đều tận lực can gián... Hoàng đế dù sao vẫn là hoàng đế, đốivới việc để cho Hoắc Thành Quân tiến cung, không bằng sủng hạnh ThượngQuan Tiểu Muội. Nếu Tiểu Muội có con, chỉ là có môt đứa con trai để dựavào thôi, nếu như Hoắc Thành Quân có con, lại hậu hoạn vô cùng. . ."
Tiếng nói của Lưu Hạ nhỏ dần, Vân Ca chỉ thấy bờ môi của hắn khôngngừng chuyển động. Hóa ra tất cả mọi người đã sớm biết, chỉ có nàngchẳng hay biết gì. Vân Ca không muốn nghe thêm Lưu Hạ khuyên, những đạolý đó làm sao mà nàng lại không hiểu chứ? Hóa ra đây chính là biện phápgiải quyết của chàng sao?
Cười cự tuyệt Hồng Y và Lưu Hạ hộ tống, nàng một thân một mình quayvề Tuyên Thất Điện. Lúc này thiên địa mờ mịt, căn bản không biết nên đinhư thế nào. Tự do không có mục đích, nàng để mặc cho bản thân bước đi.
Trên hồ Thái Dịch, vẫn có một đôi hoàng hộc lượn vòng quanh quẩn, hoa sen dưới hồ vẫn kiều diễm như trước, dòng nước Thương Hà kia cũng vẫnào ào cuộn chảy như trước.
Có điều, có một số thứ đã không còn nữa.
Từ Vị Ương Cung đi đến Kiến Chương Cung, lại từ Kiến Chương Cung trởlại Vị Ương Cung, Vân Ca không biết mình đi bao lâu rồi, chỉ nhìn thấymặt trăng đã chậm rãi lên tới giữa bầu trời.
Khi nàng trở lại Tuyên Thất Điện, Lưu Phất Lăng lập tức từ trong điện vọt ra, vội vàng cầm lấy tay nàng, cấp bách hỏi: "Nàng, nàng đi đâu. .." Ngữ thanh ngừng lại một chút, bàn tay hắn nắm chặt rồi lại chậm rãithả ra, ngữ khí thản nhiên, "Đêm đã khuya, nàng nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi!"
Nàng không nên năn nỉ và hi vọng một người thay đổi tâm ý. Nàng hẳnlà phải ngẩng đầu, lãnh đạm đi qua trước mặt hắn, nhưng nàng làm khôngđược. Vân Ca có chút hận chính mình. Nhưng nếu quả năn nỉ có khả năngvãn hồi một số chuyện, như vậy, hận thì cứ hận đi!
"Lăng ca ca, thiếp muốn nói chuyện với chàng một lát."
Lưu Phất Lăng xoay người: "Ta rất mệt, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau!"
"Lăng ca ca."
Tiếng gọi trong trẻo, giống như rất nhiều năm về trước.
Bước chân Lưu Phất Lăng chỉ hơi hơi ngừng lại trong một chớp mắt,tiếp đó đầu cũng không quay lại, bước vào tẩm điện, mặc cho Vân Ca singốc đứng ở tiền điện.
Trời vẫn tối đen, Lưu Phất Lăng đã dậy mặc y phục. Hắn đi ra cửađiện, chỉ thấy hình bóng mỏng manh của một người đứng ở tiền điện, váyáo của người đó đã thấm đẫm sương sớm, nhất định là đã đứng đó suốt mộtđêm.
"Lăng ca ca, thiếp có chuyện muốn nói với chàng."
Vân Ca yên lặng nhìn Lưu Phất Lăng, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, chỉ thấy trong mắt nàng vẫn hiện lên một tia mong đợi.
Lưu Phất Lăng sắc mặt trắng bệch, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào Vân Ca.
"Ta còn phải thượng triều."
Hắn đi thẳng qua bên cạnh người Vân Ca, bước chân vội vàng, gần nhưlà trốn chạy. Một tia hy vọng còn sót lại trong mắt Vân Ca tắt hẳn, ánhmắt của nàng chỉ còn lại trống rỗng, bi thương.
Chân Lưu Phất Lăng đứng ở bậc thang trước cửa cung, vô luận như thếnào cũng không thể sải bước tiếp được, hắn bỗng nhiên xoay người, bướcnhanh tới bên cạnh Vân Ca, dắt tay nàng, kéo nàng bước nhanh ra bênngoài.
Xe ngựa trong bóng đêm chạy khỏi Vị Ương Cung.
Trong ánh mắt Vân Ca có một tia vui mừng. Đáy mắt Lưu Phất Lăng vẫnlà một màu đen như màn đêm sâu thẳm, không nhận thấy bất kỳ cảm xúc gì.
"Lăng ca ca, thiếp biết Hoắc Quang lại đang ép chàng nạp phi, chàngcó phải đang cùng Tiểu Muội diễn kịch cho ông ta xem hay không? Còn nữa, chàng thật sự rất muốn có con hay sao? Chàng cũng không thể chờ mộtthời gian sao? Thiếp, thiếp có thể. . ."
Bàn tay Lưu Phất Lăng đặt lên môi Vân Ca, cười lắc lắc đầu: "Trướchết quên mấy việc này đi, nửa ngày hôm nay chỉ có nàng và ta, nhữngchuyện khác để sau hãy nói."
Thấy Vân Ca gật đầu đồng ý rồi, Lưu Phất Lăng mới bỏ tay xuống.
Vu An cũng không biết hoàng thượng rốt cuộc là muốn đi đâu. Hoàngthượng kéo Vân Ca vội vàng nhảy lên xe ngựa, chỉ phân phó: "Rời khỏi VịƯơng Cung, càng xa càng tốt", cho nên hắn chỉ có thể liều mạng quấtngựa, thúc giục nó phi nhanh, trong lúc vô tình đã chạy tới sơn đạohoang dã, xóc nảy khó đi, vừa định quay đầu xe lại, hoàng thượng đã vénmành lên, dắt Vân Ca xuống xe ngựa: "Ngươi ở chỗ này chờ."
"Hoàng thượng, khu vực hoang dã thế này, nô tài vẫn nên đi theo thì tốt hơn."
"Ta và Vân Ca chỉ muốn ở một mình trong chốc lát."
Thấy đáy mắt hoàng thượng có sự trống vắng bất đắc dĩ, Vu An tronglòng đau xót khôn kể, không lên tiếng nào, chỉ im lặng thối lui đến bênđường. Lưu Phất Lăng dắt tay Vân Ca, theo sơn đạo leo lên phía trước.Vân Ca ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, lại nhìn cảnh tượng trên bầu trời, cườinói: "Nếu chúng ta nhanh lên, còn kịp ngắm mặt trời mọc."
"Được, xem ai tới đỉnh núi nhanh hơn."
"Lăng ca ca, nếu thiếp thắng, chàng phải đáp ứng thiếp một chuyện, coi như phần thưởng."
Lưu Phất Lăng không lên tiếng, chỉ cười nhanh chóng trèo lên đỉnhnúi. Vân Ca vội đuổi theo. Hai người đều bỏ xuống mọi băn khoăn tronglòng, chuyên tâm leo núi, một lòng muốn là người đầu tiên nhìn thấy cảnh mặt trời mọc. Ngọn núi này nhìn thì không cao, tưởng là trèo lên cũngkhông khó, nhưng không ngờ càng lên cao lại càng dốc đứng, chỗ thì cóđầy mẩu đá kỳ quái lởm chởm, chỗ thì bụi gai dầy đặc, cơ hồ không cóđường đi.
Vân Ca thấy trên trán Lưu Phất Lăng đã đầy mồ hôi: "Lăng ca ca, thiếp không trèo lên tiếp được nữa rồi, lần sau chúng ta đi sớm hơn, chậm rãi trèo lên!"
"Lần sau mặt trời mọc đã không phải là mặt trời mọc hôm nay. Đờingười có một số việc là ta không có khả năng làm được, nhưng lần này thì ta có khả năng kiểm soát được." Trong giọng nói Lưu Phất Lăng có một ýchí kiên trì khác thường, Vân Ca không dám nhắc lại đề nghị bỏ cuộc nữa.
Lưu Phất Lăng thấy Vân Ca vừa đi vừa nhìn hắn, dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên mặt, cười nói: "Một năm bốn mùa, xe đưa xe đón, làm cái gì đều có người khác làm giúp, khó được vận động một lần, ra chút mồ hôi cũngtốt."
Vân Ca ngẫm lại cũng đúng, thoải mái cười, tay chân cùng sử dụng leo lên đỉnh núi.
Nhiều lần, nhìn phía trước đã không có đường, Vân Ca do dự mà muốn bỏ cuộc, Lưu Phất Lăng đi theo ở sau lưng nàng lại luôn cực kỳ kiên trì,tin tưởng vững chắc nhất định có đường có thể đến đỉnh núi.
Hai người dùng những đoạn cành cây tách bụi gai ra, Lưu Phất Lăng cởi trường bào trên người xuống, ở chỗ dốc nhất, dùng nó vắt lên thân cây,có tác dụng như một sợi dây thừng, để có thể tiếp tục leo lên phíatrước.
Mỗi một lần nghĩ rằng không còn đường có thể đi, chỉ cần kiên trì sau một lúc, nhất định sẽ tìm được đường thông suốt để tiến lên phía trước, hoặc có đại thụ có khả năng leo lên được, hoặc có tảng đá có thể đặtchân lên được, mặc dù không phải là đường đi dễ dàng, nhưng dù sao vẫnlà đường có thể đi.
Đỉnh núi gần ngay trước mắt, bầu trời hướng Đông mây trắng dầy đặc,dần dần hiện ra vầng sáng đỏ rực, mắt thấy mặt trời sắp xuất hiện từbiển mây.
Đối với cảnh mặt trời mọc hôm nay, Vân Ca lúc vừa mới bắt đầu cũngchẳng quan tâm, giờ lại trở nên một lòng chờ mong, vừa vội vàng trèo lên trên, vừa gọi: "Lăng ca ca, nhanh lên, nhanh lên, mặt trời sắp mọc tớinơi rồi."
Khi gần lên tới đỉnh núi, Vân Ca quay đầu lại, nhìn thấy tốc độ củaLưu Phất Lăng càng lúc càng chậm, nàng đang định đi xuống, kéo hắn cùngđi lên trên, Lưu Phất Lăng ngửa đầu nhìn nàng nói: "Nàng lên trước đi,ta lập tức theo ngay. Không nên để hai người cùng bỏ lỡ, nàng thấy đượcrồi, ít nhất có thể nói cho ta nghe, nhanh lên!"
Vân Ca chần chờ, Lưu Phất Lăng thúc giục: "Nàng nhìn thấy rồi cũng giống như ta được nhìn thấy thôi, nhanh lên trên đi."
Vân Ca gắng sức túm lấy nhánh cây, cuối cùng nhảy lên, trèo được lênđỉnh núi. Cùng lúc nàng nhảy lên trên đỉnh núi, mặt trời mang theo vầngsáng đỏ rực và khí thế oai hùng từ trong biển mây hiện ra, trong phútchốc, thiên địa sáng trưng, vạn vật được chiếu sáng rực rỡ.
Trước mắt là bầu trời xanh vạn dặm, núi non nối tiếp, cây rừng trùngđiệp xanh mướt, nàng ngoái đầu nhìn lại, Lưu Phất Lăng hướng về phía mặt trời rồi mỉm cười với nàng, ánh nắng mặt trời vàng rực rỡ tinh tế baophủ lên ngũ quan của hắn.
Trong mắt Vân Ca đã có nước mắt, nàng đột nhiên dang rộng hai tay,hướng về phía mặt trời, hét lớn "A –" một tiếng. Lo lắng, ấm ức, phiềnmuộn trong lồng ngực đều giống như được gió núi thổi đi, nàng chỉ cảmnhận được không gian bao la phía trước.
Lưu Phất Lăng chậm rãi trèo lên đỉnh núi, ngồi lên trên một tảng đá,mỉm cười nhìn Vân Ca đứng trước vách núi, làm một tư thế muốn bay lên.Thỉnh thoảng hắn có hơi khó chịu nhíu mày, nhưng đều rất nhanh đã đượcáp chế đi.
Vân Ca hét lớn xong, cảm thấy có phần ngượng ngùng, cười ngồi vàocạnh chân Lưu Phất Lăng, dựa đầu vào đầu gối hắn: "Ở trong cung khôngdám hét lớn, đành phải phát hết ra ở nơi hoang dã thế này."
Bàn tay Vân Ca nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt hắn: "Lăng ca ca, thiếp cảm thấy chàng gần đây rất thích cười."
Lưu Phất Lăng mỉm cười nhìn về phía xa xa, không nói gì.
"Nhưng thiếp cảm thấy nụ cười của chàng không giống như là vui vẻ, mà giống như là che giấu một loại cảm giác không thể làm khác được. Lăngca ca, thiếp cũng không phải ngốc như vậy, có rất nhiều chuyện, nếuchàng khó xử, có thể thương lượng với thiếp. Nhưng mà, chàng không thể,không thể... Chàng đã nói chỉ làm hại thiếp cả đời. Thiếp nhìn thấychàng cùng người khác, trong lòng sẽ rất đau."
"Vân Ca. . ." Ngón tay Lưu Phất Lăng nhẹ nhàng quấn lấy một lọn tóccủa nàng, đầu mày hiện rõ sự thống khổ. Hắn chậm rãi hít một hơi thậtsâu, bên môi lại hiện lên nụ cười thản nhiên, "Nàng sẽ nhớ kỹ cảnh mặttrời mọc hôm nay được nhìn thấy chứ?"
"Ừ." Vân Ca gối lên đầu gối của hắn, nghiêng mặt nhìn về phía sơncốc, "Tuy rằng trước kia thiếp đã được nhìn thấy rất nhiều lần cảnh mặttrời mọc, nhưng hôm nay là đặc biệt nhất, hơn nữa đây là lần đầu tiênchàng đi cùng thiếp ngắm mặt trời mọc, thiếp sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ."
"Vân Ca, ta muốn nàng nhớ kỹ, đời người cũng giống như hôm nay chúngta leo núi vậy, nhìn như tới bước đường cùng rồi, nhưng chỉ cần kiên trì thêm một chút, sẽ phát hiện ra sau bước đường cùng đó sẽ có một cơ hộisống. Mỗi lần không có đường có thể đi, có lẽ chính là vì ông trời muốncho ta phát hiện một con đường khác, chẳng qua là ông trời muốn ban chota một cảnh sắc không tưởng tượng được, cho nên nhất định phải kiên trìtrèo lên tới đỉnh núi."
"Ừ." Vân Ca mờ mịt đáp lời.
Lưu Phất Lăng nâng mặt Vân Ca lên, chăm chú nhìn vào nàng, giống nhưmuốn đem trọn đời trọn kiếp này đều tập trung ở cái nhìn này.
Vân Ca đỏ mặt: "Lăng ca ca."
Lưu Phất Lăng buông ra nàng, đứng lên, mỉm cười nói: "Phải trở vềthôi. Ta chưa để lại lời nào đã bỏ cả đám đại thần đi mất, tiền điện VịƯơng Cung e là nhốn nháo lắm rồi."
Vân Ca lưu luyến không rời, trên đỉnh núi này, chỉ có nàng và hắn.Sau khi trở về, giữa nàng và hắn lại còn có bao nhiêu người khác. Tuyrằng trên mặt Lưu Phất Lăng không có lưu luyến gì, nhưng đường xuống núi hắn lại đi vô cùng chậm, nắm chặt tay Vân Ca, mỗi một bước đều giốngnhư dụng tâm ghi nhớ.
Vu An nhìn thấy hai người quần áo tả tơi, bước chân mệt mỏi từ trênnúi đi xuống, vô cùng hoảng sợ. Chờ khi Lưu Phất Lăng và Vân Ca lên xengựa, Vu An cung kính hỏi: "Hoàng thượng, đi đâu đây?"
Im lặng.
Thật lâu sau, Lưu Phất Lăng mỉm cười phân phó: "Hồi cung."