Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé - Chương 139: Sẽ không buông tay
Chương trước- Chương 1: Mang Thai Rồi
- Chương 2: Ly Hôn
- Chương 3: Lấy Cô Vì Trách Nhiệm
- Chương 4: Hợp Đồng Trước Hôn Nhân
- Chương 5: Tâm Tình Không Được Tốt
- Chương 6: Trợ Lí Đặc Biệt
- Chương 7: " Tiểu Tam " Vào Bếp
- Chương 8: Ăn Cái Đầu Của Anh Ấy !!
- Chương 9: Gặp Lại Trần Phong
- Chương 10: Chồng Cũ Ghen
- Chương 11: Không Ngại Cho Anh Đoạn Tử Tuyệt Tôn
- Chương 12: Tửu Lượng Kém
- Chương 13: Cô Cũng Có Thể Làm Hắn Đau Tim
- Chương 14: Nụ Hôn Không Ý Vị
- Chương 15: Hắn Bắt Đầu Quan Tâm Cô Rồi
- Chương 16: Một Mình Đi Khám Thai
- Chương 17: Ngu Rồi Còn Tỏ Ra Nguy Hiểm
- Chương 18: Quá Khứ Của Từ Lạc
- Chương 19: Đã Biết Quan Tâm
- Chương 20: Có Tiền Liền Có Quyền Phát Biểu
- Chương 21: Hôn Ước Bị Ép Buộc
- Chương 22: Rõ Ràng Khôn Ngoan, Nhưng Lại Là Ngu Ngốc
- Chương 23: Tương Tư
- Chương 24: Bạn Thân
- Chương 25: Bao Lời Muốn Nói
- Chương 26: Anh Đang Ghen
- Chương 27: Xé Rách Cái Thể Diện
- Chương 28: Tìm Trai Từ Tiệc Tình Thú
- Chương 29: Trùng Hợp
- Chương 30: Chẳng Có Quan Hệ Nào Cả
- Chương 31: Kịch Vui
- Chương 32: Ngôi Sao Hạng A
- Chương 33: Oán Tôi? Tôi TrỊ Cô!
- Chương 34: Khí Chất Toát Lên Đầy Hào Quang
- Chương 35: Rung Động Kỳ Diệu
- Chương 36: Linh Tính Giống Nhau Sao?
- Chương 37: Bọn Họ Có Gian Tình Khi Nào?
- Chương 38: Duyên Cha Con Đến Đây Là Hết
- Chương 39: Lòng Tham Vô Đáy
- Chương 40: Thai Nhi Gặp Nguy HIểm Rồi Chăng?
- Chương 41: Ép Hôn Với Nam Nhân Ngốc
- Chương 42: Không Tồn Tại, Sẽ Không Phải Gánh Những Đau Đớn
- Chương 43: Vì Cô Vẫn Luôn Là Vợ Hắn
- Chương 44: Trong Cái Rủi, Có Cái May
- Chương 45: Bắt Bọn Họ Nếm Đau Khổ Gấp Trăm Lần
- Chương 46: Dám Đụng Đến Vợ Tao, Chết !!
- Chương 47: Định Tội, Cuộc Sống Khổ Như Địa Ngục,...
- Chương 48: Đơn Ly Hôn, Tôi Chưa Ký, Nên Em Vẫn Là Vợ Tôi
- Chương 49
- Chương 50: Hắn Muốn Đối Tốt Với Cô
- Chương 51: Tự Lập
- Chương 52: Bảo Bảo, Mẹ Và Con Cùng Cố Lên !
- Chương 53: Quyết Tâm Rời Đi
- Chương 54: Một Sự Thất Tín, Vạn Sự Chẳng Tin
- Chương 55: Thật Sự Không Buồn
- Chương 56: Hắn Đúng Là Âm Hồn Không Tan
- Chương 57: Anh Ở Cách Vách Với Em
- Chương 58
- Chương 59: Càng Ngày Càng Mong Chờ Bảo Bảo
- Chương 60: Sweet Happy (Hạnh Phúc Ngọt Ngào)
- Chương 61: Vụ Này Coi Bộ Không Đơn Giản
- Chương 62: Bị Người Ta Tát Một Cái
- Chương 63: Nhắm Vào Tôi, Tôi Đấu Với Các Người Đến Cùng
- Chương 64: Bọn Họ Xem Chỉ Là Không Khí
- Chương 65: Dạy Dỗ Từng Người Một
- Chương 66: Dạy Dỗ Lưu Tiểu Tam
- Chương 67: Gặp Lại Vũ Minh Thiên
- Chương 68: Lời Cảnh Cáo Của Diệp Thành
- Chương 69: Hắn Muốn Làm Chỗ Dựa Cho Cô
- Chương 70: Tâm Sự Của Diệp Thành
- Chương 71: Bị Quăng Cẩu Lương Ngập Mặt
- Chương 72: Hợp Đồng Thỏa Thuận Nuôi Con
- Chương 73: Trần Phong Là Của Tớ, Người Khác Đừng Hòng!
- Chương 74: Bị " Đá" !!
- Chương 75: Đi Tìm Đáp Án Trong Lòng
- Chương 76: Anh Chỉ Muốn Ôm Em Một Lát
- Chương 77: Nhận Lỗi, Nhận Thua !
- Chương 78
- Chương 79: Muốn Hiểu Rõ Trái Tim Mình
- Chương 80: Anh Chính Là....Cái Tên Vô Liêm Sỉ Nhất
- Chương 81: Thật Sự Không Quan Tâm Chút Nào Sao
- Chương 82: Uy Hiếp Trong Bóng Tối
- Chương 83: Chuyện Của Vợ Tôi, Tôi Tự Lo
- Chương 84: Sợ
- Chương 85: Anh Tình Nguyện Để Em Trút Giận
- Chương 86: Hối Hận Vì Đã Buông Tay Em
- Chương 87: Ở Cùng Bác Sĩ
- Chương 88
- Chương 89: Tôi Không Muốn Thấy Mặt Cô, Một Chút Cũng Không Muốn
- Chương 90: Thay Tên Đổi Họ, Cuốn Xéo Khỏi Diệp Gia
- Chương 91: Ranh giới
- Chương 92: Tâm Ý Của Diệp Thành
- Chương 93: Biến Cố Bất Ngờ Xảy Đến
- Chương 94: Dã Tâm
- Chương 95: Bức Tâm Thư
- Chương 96: Anh Ấy Vẫn Còn Sống
- Chương 97: Nếu Như Tất Cả Có Thể Làm Lại
- Chương 98: Để Anh Yêu Em Một Ngàn Lần
- Chương 99: Hai Người Đàn Ông Giáp Mặt Một Chỗ, Liệu Có Ổn?
- Chương 100: Bạn Tri Kỉ
- Chương 101: Muốn Đón Năm Mới Với Em
- Chương 102: Cơm Giao Thừa Chan Dấm
- Chương 103: Tôi Thật Ra...Đã Thích Em Ấy
- Chương 104: Muốn Cho Cô Ấy Một Gia Đình
- Chương 105: Đích thân mua quà sinh nhật cho vợ
- Chương 106: Con Trai Ra Đời Bình An
- Chương 107: Tôi Thật Sự Rất Yêu Cô Ấy !
- Chương 108: Cảm Tạ Trời Xanh, Cảm Ơn Em
- Chương 109
- Chương 110: Sủng Ái Con Như Một Tiểu Vương Tử
- Chương 111: Ác Mộng
- Chương 112: Anh muốn theo đuổi em lại một lần nữa
- Chương 113
- Chương 114: Sẽ Không Bao Giờ Tha Thứ Cho Anh
- Chương 115: Ông Chú Xấu Xa Từ Đâu Xuất Hiện
- Chương 116: Ai Cũng Đừng Hòng Mang Bảo Bối Đi
- Chương 117
- Chương 118: Không đáp ứng
- Chương 119: Em Và Con Cùng Ra Nước Ngoài Tránh Gió Đi
- Chương 120: Chờ Ngày Trở Về
- Chương 121: Thời khắc đều nghĩ tới cô ấy
- Chương 122: Nếu như có thể có được cô ấy
- Chương 123: Nhớ cô đến phát điên
- Chương 124
- Chương 125: Chúng ta chỉ nên là bạn bè thôi
- Chương 126: Rất nhanh anh có thể nhìn thấy em rồi
- Chương 127: Chỉ Muốn Nhìn Thấy Cô Và Con Trai Anh
- Chương 128: Có Mất Đi Rồi Mới Biết Trân Quý
- Chương 129: Nhất Định Sẽ Cho Con Một Gia Đình Hoàn Chỉnh
- Chương 130: Trở Về
- Chương 131: Tiếng động nửa đêm kì dị
- Chương 132: Đừng sợ!! Có anh ở đây rồi!
- Chương 133: Chỉ Cần Em Trở Về, Mọi Thứ Anh Đều Chấp Nhận
- Chương 134: Anh Ở Bên Em, Là Nghiêm Túc !
- Chương 135: Anh Nhất Định Phải Sủng Em
- Chương 136: Sự Kiên Trì Vì Tình Yêu
- Chương 137: Để anh dạy em kỹ thuật hôn
- Chương 138: Pháo hoa rực rỡ trong tim
- Chương 139: Sẽ không buông tay
- Chương 140: Cùng lắm thì nuôi anh ấy cả đời
- Chương 141: Ai cũng đều sẽ rời đi phải không?
- Chương 142: Em Vẫn Còn Có Anh
- Chương 143: Vợ Ơi, Cùng Anh Yêu Lại Nhé !
- Chương 144: Xem Như Là Mơ Một Giấc Mơ Đẹp
- Chương 145: Giam Giữ Trái Tim Em Một Lần Nữa
- Chương 146: Càng ngày càng khiến cô tâm phiền ý loạn
- Chương 147: Trở Thành Đôi Mắt Cho Cô Ấy
- Chương 148: Anh đã biết được bí mật của cô
- Chương 149: Nếu trong lòng em còn có anh
- Chương 150: Lần Đầu Tiên Anh Khóc
- Chương 151: Sẽ Cho Anh Một Cơ Hội Cuối Cùng
- Chương 152: Như vậy cũng đã có chút ngọt ngào
- Chương 153: Tạo Cho Cô Một Sự An Tâm Và Tin Tưởng Tuyệt Đối
- Chương 154: Anh Sợ....Sợ Rất Nhiều
- Chương 155: Muốn Lấy Lại Tất Cả Tâm Ý Của Cô Ấy Bằng Mọi Giá
- Chương 156: Chỉ mong nó sớm truy người về như cũ
- Chương 157: Cùng em đi ngắm mặt trời mọc
- Chương 158: Muốn quang minh chính đại hôn em
- Chương 159: Buổi sáng hôm nay, thật đáng giá
- Chương 160: Trước Kia Từng Xưng Hô Thân Mật Cỡ Nào
- Chương 161: Mình Là Bạn Thân Nhất Của Cậu Đấy
- Chương 162: Không Phải Quá Muốn Chúc Phúc Cho Anh
- Chương 163: Sẽ không nhường cô ấy cho bất kỳ ai
- Chương 164: Không yêu sẽ không để hôn môi
- Chương 165: Gặp nữ nhân lạ trong buổi tiệc
- Chương 166: Dưới Gầm Bàn Có "Cẩu" Đê Tiện
- Chương 167: Chỉ chung thủy với vợ tôi
- Chương 168: Đều là những kẻ siêu thủ đoạn
- Chương 169: Dọn Vào Chung Phòng Với Anh Nhé
- Chương 170: Dường Như Trở Lại Năm Đó
- Chương 171: Lại được ôm vợ ngủ mỗi đêm
- Chương 172: Gặp lại nhau, là một thay đổi kinh ngạc
- Chương 173: Anh ngồi cùng em một lát nhé!
- Chương 174: Yêu lại như một đôi tình nhân tiêu chuẩn
- Chương 175: Cả đời anh, nếu không là em thì không là ai khác
- Chương 176: Đích Thân Nấu Bữa Sáng Cho Anh
- Chương 177: Vòng ngọc xác định thân phận
- Chương 178: Hắn có từng có bệnh án tâm thần
- Chương 179: Làm đầu bếp không đơn giản
- Chương 180: Nguyện ý chịu phạt cả đời
- Chương 181: Du thuyền xa hoa khởi hành
- Chương 182: Tình yêu như bầu trời đầy sao
- Chương 183: Tâm sự hai người đàn ông
- Chương 184: Giống như lại ăn đường ăn mật
- Chương 185: Từ nay về sau chúng ta tuyệt giao
- Chương 186: Họ chính là một đôi oan gia
- Chương 187: Mối đe dọa ngầm
- Chương 188: Hỏa Hoạn Bất Ngờ Trên Du Thuyền
- Chương 189: Chết cũng phải kéo theo người chết cùng
- Chương 190: Cả đời này có phải sẽ không bao giờ gặp lại?
- Chương 191: Tỉnh lại người đầu tiên nghĩ đến là anh
- Chương 192: Chúng ta vợ chồng đề huề
- Chương 193: Anh tin chúng ta nhất định sẽ quay về được
- Chương 194: Bầu trời diệp thị sắp thay đổi
- Chương 195: Sau tất cả lại trở về bên nhau
- Chương 196: Em là thời gian đẹp nhất của anh
- Chương 197: Một nhà ba người đoàn tụ
- Chương 198: Cả đời này, cưng chiều em! cũng sẽ "làm" em đến cùng
- Chương 199: Cuộc sống mới chồng chồng, vợ vợ!
- Chương 200: Cảm ơn em đã cho anh tình yêu như thế
- Chương 201: Phiên Ngoại (1)
- Chương 202: Phiên Ngoại (2)
- Chương 203: Phiên Ngoại (3)
- Chương 204: Phiên Ngoại (4)
- Chương 205: Phiên Ngoại (5)
- Chương 206: Phiên Ngoại (6)
- Chương 207: Phiên Ngoại (7)
- Chương 208: Phiên Ngoại (8)
- Chương 209: Phiên Ngoại (9)
- Chương 210: Phiên Ngoại (10)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé
Chương 139: Sẽ không buông tay
Quỹ đạo thời gian lại xoay chuyển tuần hoàn. Trần Phong và Lộ Hà mỗi ngày đều trải qua rất nhiều hạnh phúc.
Trần Phong mỗi ngày đi làm rồi lại trở về nhà với Lộ Hà. Tuy là vậy nhưng chuyện gì tới cũng phải tới.
Buổi tối sau khi tan ca, Trần Phong đang lái xe về nhà, thì nhận một cuộc gọi. Là mẹ anh gọi tới.
Bà trong cuộc gọi lên tiếng cảnh cáo anh, bảo anh mau về nhà, buổi tối hôm nay, bữa cơm gia đình có việc quan trọng. Nói anh nhất định phải có mặt.
Trần Phong dừng xe, nhắn một tin gửi đi cho Lộ Hà, bảo cô ngủ trước, anh sẽ về muộn. Sau khi nhận lại hồi đáp của cô. Anh mới yên tâm thở phào, một đường lái xe về nhà tổ Trần gia. Trong lòng lạnh xuống, "xem ra lần này, không qua bão táp, thì không được rồi."
.....
Nhà Tổ Trần gia.
Trong nhà yên tĩnh. Luôn là như vậy, bàn cơm của Trần gia, luôn luôn trầm mặc.
Ông nội Trần luôn luôn thích loại trầm mặc trên bàn ăn như thế này. Làm cho nhưng tiểu bối khác ở Trần gia, phải dựa theo tâm lý của ông mà làm việc. Mấy thiên kim hoạt bát của Trần gia cũng không ngoại lệ, cũng bởi vì dạy dỗ nghiêm khắc của cha mẹ ở sau lưng mà tuân thủ lễ nghi, một câu bẻ đôi cũng không dám nói.
Ở Trần gia, mọi người gần như đều không thích loại ngột ngạt này, ngược lại là Trần Phong, càng trầm mặc im lặng yên tĩnh, anh lại càng thích.
Không nói chuyện đúng không? Không nói chuyện vậy thì quá tốt.
Không quấy rầy tình cảm của anh và Lộ Hà, không dùng ba cái đạo lý vớ vẩn cổ hủ mà áp đặt lên anh và Lộ Hà người yêu của anh. Anh vô cùng cám ơn.
Trần Phong không mong mỏi điều gì nữa, dù anh biết mọi chuyện cho đến nước này, thực tế không hề đơn giản như vậy.
Ánh mắt của ông nội Trần vẫn không đặt trên bất kỳ người nào của Trần gia, ông vẫn một mực chuyên chú ăn cơm. Đợi đến lúc ông nuốt ngụm canh cuối cùng trong bát, mới thở dài, cầm bát đặt sang một bên. Sau đó chỉ vào vết nứt nhỏ trên miệng bát, nói, "cái bát này, sứt mẻ, nên ném đi được rồi."
Quản gia bên cạnh không biết ý là gì, một người đàn ông ngồi bên cạnh ông nội Trần lên tiếng giải thích, " cái bát là để đựng thức ăn, trên bát đã xuất hiện vết nứt, biểu hiện cho tài vận khả năng sẽ dần trôi mất, quản gia, ông cũng quá không tỉ mỉ, chỉ khiến lão chủ tịch thêm ngột ngạt."
Bác quản gia lúc này mới lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cười nịnh nọt lấy bát xuống, ngoài miệng còn không ngừng nói xin lỗi.
Đợi sau khi vấn đề đệm nhỏ này qua đi, ông nội Trần uống một ngụm trà xanh theo thói quen xong, ông mới ngước mắt nhìn Trần Phong cười nói: " Tiểu Phong à, mấy năm nay, những gì con làm, ông nội đều nhìn ở trong mắt. Trần thị có thể khuếch chương bản đồ tập đoàn đến tình hình hiện tại, không thể không nói, ngay cả bản thân ta năm đó cũng chưa hẳn đã làm được."
" Cảm ơn ông nội đã khen con." Trần Phong đứng dậy, nâng chén với ông nội anh.
Ông nội Trần cười đến rất hiền hòa, hoàn toàn không nhìn ra được thời đó ông chính là một lão già gian thương trong giới kinh doanh, ông ôn tồn nói, " Tiểu Phong, ông nội đã khảo sát nhiều năm như vậy, năng lực của con khiến ông nội không thể soi ra được một chút khiếm khuyết nào, vậy cho nên...." Ông nội vẫn hiền từ cười, nói tiếp, "cho nên...nhìn vào cổ phần, thì số cổ phần trong tay ta, đều cho con."
Lời này vừa nói ra, trên bàn ăn nhất thời một trận không khí không đúng tràn ra.
Phải biết rằng, Trần Phong hiện tại là người đứng đầu tập đoàn Trần Thị, nhưng số cổ phần của anh, thật sự vẫn chưa đạt được mức tối ưu để mang lại áp chế, có thể ngang hàng với mấy người con trai khác.
Đây cũng chính là thử thách mà ông nội Trần đề ra để khảo sát mấy cháu trai trong họ.
Nếu như hiện tại, ông cụ hôm nay nói rằng sẽ cho Trần Phong số cổ phần kia, vậy thì, Trần Phong nghiễm nhiên sẽ là kẻ mạnh nhất trong gia tộc, hô mưa, gọi gió.
Sau này, Trần gia sẽ do Trần Phong định đoạt.
Ông nội Trần nhìn biểu cảm của mọi người trong nhà, trong lòng liền hiểu rất rõ, ông thong thả mở miệng nói, "nhưng mà, bất quá...ta có một điều kiện."
Lưu Huệ Tử, mẹ của Trần Phong một bên lộ ra ánh mắt đầy mong đợi.
" Tiểu Phong, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, ông nghĩ, con cũng nên tìm người để lập thân đi được rồi." Ông cụ cười nói.
Trong lòng Trần Phong liền hiểu, đây là chân chính bão táp tới, trên mặt cũng không có chút biểu hiện, chỉ bình tĩnh nói, "đúng là con nên suy nghĩ một chút về chuyện đó rồi,....nhưng mà ông nội, con nghĩ Mặc Vân kia, chắc hẳn không phải lựa chịn mà con muốn."
" Dĩ nhiên không thể là Mặc Vân rồi." Ông nội Trần khoát khoát tay, bĩu môi nói, "ông nội làm trên thương trường bao năm, ai cũng nhìn thấu, cô Mặc Vân kia tâm tư nhiều như vậy, ông nội đương nhiên không thích cô ta nên vợ với con. Ba mẹ con cứ khuyến khích ta khuyên con để con cưới Mặc Vân kia trước mặt ta, ta liền trực tiếp cản lại cho con. Ánh mắt nhìn người của ba mẹ con, ta thật muốn dùng gậy đập cho hai đứa nó một trận."
Trần Phong thở phào, nhưng Lưu Huệ Tử bên cạnh lại thất vọng cực độ, nhưng ngại vì bố chồng ở đây, bà ta không cách nào phát tác, nghẹn tới mặt cũng xanh.
Trần Phong trực tiếp hỏi rõ, "ông nội, vậy ý của người là thế nào?"
Ông nội Trần trầm ngâm một lát, liền nói, "ta không cần nhiều, thứ nhất, phải là người con thích, thứ hai tuyệt đối phải có gia thế."
Mọi người nghe xong lời kia, một khoảng im lặng bao trùm căn phòng ăn. Dì út nhà họ Trần một bên lúc này mở miệng, " Cha, người xem, Trần Phong nó thời gian gần đây, con nghe người ta nói...nó bao dưỡng một cô gái thân phận thấp kém, bán lẩu cay ở phố lẩu."
" Cô ấy làm quản lý quán lẩu đó, thì đã làm sao? Dì út cũng chưa nuôi người ta ngày nào?" Trần Phong hất đầu qua, lạnh lùng nói.
Dì út có chút ngượng ngùng, " ài, biết thế, nhưng mà, làm quản lý cái quán lẩu bằng cái lỗ mũi ấy, bao giờ mới giàu nổi. Mà cháu đó, bao dưỡng minh tinh, ngôi sao không nói, lại đi bao cô gái bán lẩu...này cũng quá..."
" Lẩu cay cô ấy bán là có một không hai, không phải ai cũng làm được." Trần Phong bình tĩnh, khóe môi nở một nụ cười, " có dịp, cháu dẫn mọi người đi ăn thử tài nghệ của cô ấy."
Không chút ghét bỏ, không có giễu cợt, Trần Phong cứ thẳng thắn như vậy mà nói về Lộ Hà.
Bảo bối nhà anh, đương nhiên cái gì cũng phải tốt. Lần này lại khiến dì út một phen cứng mồm, nghỉ nói.
Ông nội Trần cũng thở dài, "Trần Phong, con phải biết, Trần gia chúng ta từ xưa đến nay, hôn nhân môn đăng hộ đối vẫn là quan trọng nhất, cô bé kia, thực không được."
"Ông nội à." Trần Phong cười rồi nói, "có những chuyện không cưỡng cầu thì tốt, nếu mọi người đều không chấp nhận, có thành kiến, cố chấp không thay đổi, đây chính là đi tụt lại thời đại."
Ông nội Trần có chút sửng sốt, thở dài nặng nề nói, " Tiểu Phong, ông nội cũng không thích ép con, nhưng là chuyện này, vẫn do ta làm chủ. Ở đây có hai phần văn kiện, hoặc là con ký bên trái, như vậy cổ phần của ta, đều là của con, đồng dạng, con cũng phải cưới một cô cháu dâu mà ta chọn cho con."
Luật sư của ông nội Trần nhanh chóng đẩy hai phần văn kiện tới trước mặt Trần Phong.
Sau đó, ông nội Trần lại nói tiếp, "Hoặc là, con ký văn bản bên phải, cũng có nghĩa là con đã tự động từ bỏ tất cả cổ phần của Trần thị mà con đang nắm giữ hiện tại, những cổ phần này sẽ chuyển sang cho Trần Kiệt."
Trần Kiệt ở một bên, mặc dù không nói chuyện, nhưng kích động và hưng phấn trong mắt lại lộ ra vô cùng rõ. Mọi người nhất thời đều có thể nhìn ra được.
Ông nội Trần nhìn Trần Phong, sau đó nhàn nhạt nói, "Ông nội tin, con nhất định sẽ đưa ra một lựa chọn tốt nhất."
Trần Phong dưới con mắt mong đợi của Lưu Huệ Tử mẹ anh, ông nội, và những ánh mắt mang đầy phức tạp của mọi người, anh yên tĩnh đứng dậy, nhìn trân trân vào hai phần văn kiện trên bàn.
Bên trái là tài phú, địa vị cả đời.
Bên phải, chính là Lộ Hà bán lẩu cay, đơn bạc.
Lưu Huệ Tử lộ ra một nụ cười, bà hiểu con mình, và có lòng tin với anh.
Trần Phong trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi từ trên bàn cầm lên phần văn kiện bên trái đặt trước mặt.
Lưu Huệ Tử cuối cùng cũng thở phào, vui vẻ ra mặt, "Ài, Tiểu Phong con cũng thật là, làm từ sớm không phải đã xong rồi sao? Nào nào nào, mẹ cho người lấy chén rượu cho con."
Nhưng là lời của bà còn chưa nói hết, Trần Phong đã đẩy phần văn kiện kia đến trước mặt Trần Kiệt.
Trần Kiệt vậy mà mông lung.
Trần Phong cười nói, " Trần Kiệt, anh không phải vẫn luôn đỏ mắt vị trí của tôi sao? Không phải lén lút nóng lòng muốn thử sao? Bây giờ không uổng cho anh rồi, có phải vui lắm không?"
Trước khi rời khỏi, anh còn phải bôi đen Trần Kiệt cái đã, Trần Phong cảm giác tâm mình thực sự đen thấu hết.
Bất quá, ngàn kim cương cũng khó mua được cam lòng của anh.
Mắt Lưu Huệ Tử nhất thời trợn tròn, "Tiểu Phong, con đang làm gì?"
Trần Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, cả ngườ vô cùng thả lỏng, " ông nội, lựa chọn này thật ra, không khó làm, ông để con chọn Trần thị hay Lộ Hà, con hiện tại liền có đáp án cho ông."
" Tiểu Phong, con tốt nhất cẩn thận cân nhắc cho sau đó..." Ông nội nghiêm giọng nói.
"Con đương nhiên chọn Lộ Hà." Trần Phong trực tiếp quăng ra 6 chữ ngắn gọn.
Trên bàn ăn lập tức yên lặng.
Trần Phong nhìn hết một lượt các loại biểu tình của mọi người trong phòng ăn, anh cười một caia, từ trên ghế dựa cầm lấy áo khoác của mình mặc vào, " Không còn chuyện gì nữa, xin phép ông nội, con đi trước, hôm khác con lại đến thăm ông. Chuyện của Trần thị, con sẽ chọn thời điểm nhanh chóng bàn giao lại cho Trần Kiệt. Ông không cần lo."
" Nếu vậy, con sẽ mất tất cả." Ông nội Trần híp mắt.
" Con biết, con vẫn sẽ không thay đổi quyết định."
Lời vừa dứt, Trần Phong quay đầu rời khỏi nhà tổ Trần gia, anh chẳng bận tâm đến, cha của anh đã giận dữ mà khua chén bát bể nát tất cả.
Bên ngoài, trời dần tối đen, sao cũng nhiều, lấp lánh như kim cương, tập trung bài trí trên nền vải nhung đen, phá lệ rực rỡ.
Trần Phong nhìn bầu trời đêm, cười một cái.
Anh không phải thằng ngốc, để rồi rời khỏi Trần gia, anh sẽ sống không nổi, ngược lại, những năm gần đây, anh đã sớm chuẩn bị, anh trưởng thành một cách dày dặn, đầy đủ.
Anh có tiền tiết kiệm cho bản thân, có nhân mạch, có tài nguyên, có kinh nghiệm, có năng lực, thoát khỏi Trần gia thì đã sao?
Dù mất đi Lục gia, nhưng anh lại có một gia đình nhỏ chân chính.
Ở trong ngôi nhà mà bản thân nhận định, tay trong tay với Lộ Hà, dựa vào năng lực bản thân mà cố gắng, từng chút trở lại đỉnh huy hoàng nhất, cảm giác này dường như....cũng không tệ?
Dù là bất cứ chuyện gì, cũng không bao giờ buông tay Lộ Hà của anh được.
Trần Phong mỗi ngày đi làm rồi lại trở về nhà với Lộ Hà. Tuy là vậy nhưng chuyện gì tới cũng phải tới.
Buổi tối sau khi tan ca, Trần Phong đang lái xe về nhà, thì nhận một cuộc gọi. Là mẹ anh gọi tới.
Bà trong cuộc gọi lên tiếng cảnh cáo anh, bảo anh mau về nhà, buổi tối hôm nay, bữa cơm gia đình có việc quan trọng. Nói anh nhất định phải có mặt.
Trần Phong dừng xe, nhắn một tin gửi đi cho Lộ Hà, bảo cô ngủ trước, anh sẽ về muộn. Sau khi nhận lại hồi đáp của cô. Anh mới yên tâm thở phào, một đường lái xe về nhà tổ Trần gia. Trong lòng lạnh xuống, "xem ra lần này, không qua bão táp, thì không được rồi."
.....
Nhà Tổ Trần gia.
Trong nhà yên tĩnh. Luôn là như vậy, bàn cơm của Trần gia, luôn luôn trầm mặc.
Ông nội Trần luôn luôn thích loại trầm mặc trên bàn ăn như thế này. Làm cho nhưng tiểu bối khác ở Trần gia, phải dựa theo tâm lý của ông mà làm việc. Mấy thiên kim hoạt bát của Trần gia cũng không ngoại lệ, cũng bởi vì dạy dỗ nghiêm khắc của cha mẹ ở sau lưng mà tuân thủ lễ nghi, một câu bẻ đôi cũng không dám nói.
Ở Trần gia, mọi người gần như đều không thích loại ngột ngạt này, ngược lại là Trần Phong, càng trầm mặc im lặng yên tĩnh, anh lại càng thích.
Không nói chuyện đúng không? Không nói chuyện vậy thì quá tốt.
Không quấy rầy tình cảm của anh và Lộ Hà, không dùng ba cái đạo lý vớ vẩn cổ hủ mà áp đặt lên anh và Lộ Hà người yêu của anh. Anh vô cùng cám ơn.
Trần Phong không mong mỏi điều gì nữa, dù anh biết mọi chuyện cho đến nước này, thực tế không hề đơn giản như vậy.
Ánh mắt của ông nội Trần vẫn không đặt trên bất kỳ người nào của Trần gia, ông vẫn một mực chuyên chú ăn cơm. Đợi đến lúc ông nuốt ngụm canh cuối cùng trong bát, mới thở dài, cầm bát đặt sang một bên. Sau đó chỉ vào vết nứt nhỏ trên miệng bát, nói, "cái bát này, sứt mẻ, nên ném đi được rồi."
Quản gia bên cạnh không biết ý là gì, một người đàn ông ngồi bên cạnh ông nội Trần lên tiếng giải thích, " cái bát là để đựng thức ăn, trên bát đã xuất hiện vết nứt, biểu hiện cho tài vận khả năng sẽ dần trôi mất, quản gia, ông cũng quá không tỉ mỉ, chỉ khiến lão chủ tịch thêm ngột ngạt."
Bác quản gia lúc này mới lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cười nịnh nọt lấy bát xuống, ngoài miệng còn không ngừng nói xin lỗi.
Đợi sau khi vấn đề đệm nhỏ này qua đi, ông nội Trần uống một ngụm trà xanh theo thói quen xong, ông mới ngước mắt nhìn Trần Phong cười nói: " Tiểu Phong à, mấy năm nay, những gì con làm, ông nội đều nhìn ở trong mắt. Trần thị có thể khuếch chương bản đồ tập đoàn đến tình hình hiện tại, không thể không nói, ngay cả bản thân ta năm đó cũng chưa hẳn đã làm được."
" Cảm ơn ông nội đã khen con." Trần Phong đứng dậy, nâng chén với ông nội anh.
Ông nội Trần cười đến rất hiền hòa, hoàn toàn không nhìn ra được thời đó ông chính là một lão già gian thương trong giới kinh doanh, ông ôn tồn nói, " Tiểu Phong, ông nội đã khảo sát nhiều năm như vậy, năng lực của con khiến ông nội không thể soi ra được một chút khiếm khuyết nào, vậy cho nên...." Ông nội vẫn hiền từ cười, nói tiếp, "cho nên...nhìn vào cổ phần, thì số cổ phần trong tay ta, đều cho con."
Lời này vừa nói ra, trên bàn ăn nhất thời một trận không khí không đúng tràn ra.
Phải biết rằng, Trần Phong hiện tại là người đứng đầu tập đoàn Trần Thị, nhưng số cổ phần của anh, thật sự vẫn chưa đạt được mức tối ưu để mang lại áp chế, có thể ngang hàng với mấy người con trai khác.
Đây cũng chính là thử thách mà ông nội Trần đề ra để khảo sát mấy cháu trai trong họ.
Nếu như hiện tại, ông cụ hôm nay nói rằng sẽ cho Trần Phong số cổ phần kia, vậy thì, Trần Phong nghiễm nhiên sẽ là kẻ mạnh nhất trong gia tộc, hô mưa, gọi gió.
Sau này, Trần gia sẽ do Trần Phong định đoạt.
Ông nội Trần nhìn biểu cảm của mọi người trong nhà, trong lòng liền hiểu rất rõ, ông thong thả mở miệng nói, "nhưng mà, bất quá...ta có một điều kiện."
Lưu Huệ Tử, mẹ của Trần Phong một bên lộ ra ánh mắt đầy mong đợi.
" Tiểu Phong, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, ông nghĩ, con cũng nên tìm người để lập thân đi được rồi." Ông cụ cười nói.
Trong lòng Trần Phong liền hiểu, đây là chân chính bão táp tới, trên mặt cũng không có chút biểu hiện, chỉ bình tĩnh nói, "đúng là con nên suy nghĩ một chút về chuyện đó rồi,....nhưng mà ông nội, con nghĩ Mặc Vân kia, chắc hẳn không phải lựa chịn mà con muốn."
" Dĩ nhiên không thể là Mặc Vân rồi." Ông nội Trần khoát khoát tay, bĩu môi nói, "ông nội làm trên thương trường bao năm, ai cũng nhìn thấu, cô Mặc Vân kia tâm tư nhiều như vậy, ông nội đương nhiên không thích cô ta nên vợ với con. Ba mẹ con cứ khuyến khích ta khuyên con để con cưới Mặc Vân kia trước mặt ta, ta liền trực tiếp cản lại cho con. Ánh mắt nhìn người của ba mẹ con, ta thật muốn dùng gậy đập cho hai đứa nó một trận."
Trần Phong thở phào, nhưng Lưu Huệ Tử bên cạnh lại thất vọng cực độ, nhưng ngại vì bố chồng ở đây, bà ta không cách nào phát tác, nghẹn tới mặt cũng xanh.
Trần Phong trực tiếp hỏi rõ, "ông nội, vậy ý của người là thế nào?"
Ông nội Trần trầm ngâm một lát, liền nói, "ta không cần nhiều, thứ nhất, phải là người con thích, thứ hai tuyệt đối phải có gia thế."
Mọi người nghe xong lời kia, một khoảng im lặng bao trùm căn phòng ăn. Dì út nhà họ Trần một bên lúc này mở miệng, " Cha, người xem, Trần Phong nó thời gian gần đây, con nghe người ta nói...nó bao dưỡng một cô gái thân phận thấp kém, bán lẩu cay ở phố lẩu."
" Cô ấy làm quản lý quán lẩu đó, thì đã làm sao? Dì út cũng chưa nuôi người ta ngày nào?" Trần Phong hất đầu qua, lạnh lùng nói.
Dì út có chút ngượng ngùng, " ài, biết thế, nhưng mà, làm quản lý cái quán lẩu bằng cái lỗ mũi ấy, bao giờ mới giàu nổi. Mà cháu đó, bao dưỡng minh tinh, ngôi sao không nói, lại đi bao cô gái bán lẩu...này cũng quá..."
" Lẩu cay cô ấy bán là có một không hai, không phải ai cũng làm được." Trần Phong bình tĩnh, khóe môi nở một nụ cười, " có dịp, cháu dẫn mọi người đi ăn thử tài nghệ của cô ấy."
Không chút ghét bỏ, không có giễu cợt, Trần Phong cứ thẳng thắn như vậy mà nói về Lộ Hà.
Bảo bối nhà anh, đương nhiên cái gì cũng phải tốt. Lần này lại khiến dì út một phen cứng mồm, nghỉ nói.
Ông nội Trần cũng thở dài, "Trần Phong, con phải biết, Trần gia chúng ta từ xưa đến nay, hôn nhân môn đăng hộ đối vẫn là quan trọng nhất, cô bé kia, thực không được."
"Ông nội à." Trần Phong cười rồi nói, "có những chuyện không cưỡng cầu thì tốt, nếu mọi người đều không chấp nhận, có thành kiến, cố chấp không thay đổi, đây chính là đi tụt lại thời đại."
Ông nội Trần có chút sửng sốt, thở dài nặng nề nói, " Tiểu Phong, ông nội cũng không thích ép con, nhưng là chuyện này, vẫn do ta làm chủ. Ở đây có hai phần văn kiện, hoặc là con ký bên trái, như vậy cổ phần của ta, đều là của con, đồng dạng, con cũng phải cưới một cô cháu dâu mà ta chọn cho con."
Luật sư của ông nội Trần nhanh chóng đẩy hai phần văn kiện tới trước mặt Trần Phong.
Sau đó, ông nội Trần lại nói tiếp, "Hoặc là, con ký văn bản bên phải, cũng có nghĩa là con đã tự động từ bỏ tất cả cổ phần của Trần thị mà con đang nắm giữ hiện tại, những cổ phần này sẽ chuyển sang cho Trần Kiệt."
Trần Kiệt ở một bên, mặc dù không nói chuyện, nhưng kích động và hưng phấn trong mắt lại lộ ra vô cùng rõ. Mọi người nhất thời đều có thể nhìn ra được.
Ông nội Trần nhìn Trần Phong, sau đó nhàn nhạt nói, "Ông nội tin, con nhất định sẽ đưa ra một lựa chọn tốt nhất."
Trần Phong dưới con mắt mong đợi của Lưu Huệ Tử mẹ anh, ông nội, và những ánh mắt mang đầy phức tạp của mọi người, anh yên tĩnh đứng dậy, nhìn trân trân vào hai phần văn kiện trên bàn.
Bên trái là tài phú, địa vị cả đời.
Bên phải, chính là Lộ Hà bán lẩu cay, đơn bạc.
Lưu Huệ Tử lộ ra một nụ cười, bà hiểu con mình, và có lòng tin với anh.
Trần Phong trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi từ trên bàn cầm lên phần văn kiện bên trái đặt trước mặt.
Lưu Huệ Tử cuối cùng cũng thở phào, vui vẻ ra mặt, "Ài, Tiểu Phong con cũng thật là, làm từ sớm không phải đã xong rồi sao? Nào nào nào, mẹ cho người lấy chén rượu cho con."
Nhưng là lời của bà còn chưa nói hết, Trần Phong đã đẩy phần văn kiện kia đến trước mặt Trần Kiệt.
Trần Kiệt vậy mà mông lung.
Trần Phong cười nói, " Trần Kiệt, anh không phải vẫn luôn đỏ mắt vị trí của tôi sao? Không phải lén lút nóng lòng muốn thử sao? Bây giờ không uổng cho anh rồi, có phải vui lắm không?"
Trước khi rời khỏi, anh còn phải bôi đen Trần Kiệt cái đã, Trần Phong cảm giác tâm mình thực sự đen thấu hết.
Bất quá, ngàn kim cương cũng khó mua được cam lòng của anh.
Mắt Lưu Huệ Tử nhất thời trợn tròn, "Tiểu Phong, con đang làm gì?"
Trần Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, cả ngườ vô cùng thả lỏng, " ông nội, lựa chọn này thật ra, không khó làm, ông để con chọn Trần thị hay Lộ Hà, con hiện tại liền có đáp án cho ông."
" Tiểu Phong, con tốt nhất cẩn thận cân nhắc cho sau đó..." Ông nội nghiêm giọng nói.
"Con đương nhiên chọn Lộ Hà." Trần Phong trực tiếp quăng ra 6 chữ ngắn gọn.
Trên bàn ăn lập tức yên lặng.
Trần Phong nhìn hết một lượt các loại biểu tình của mọi người trong phòng ăn, anh cười một caia, từ trên ghế dựa cầm lấy áo khoác của mình mặc vào, " Không còn chuyện gì nữa, xin phép ông nội, con đi trước, hôm khác con lại đến thăm ông. Chuyện của Trần thị, con sẽ chọn thời điểm nhanh chóng bàn giao lại cho Trần Kiệt. Ông không cần lo."
" Nếu vậy, con sẽ mất tất cả." Ông nội Trần híp mắt.
" Con biết, con vẫn sẽ không thay đổi quyết định."
Lời vừa dứt, Trần Phong quay đầu rời khỏi nhà tổ Trần gia, anh chẳng bận tâm đến, cha của anh đã giận dữ mà khua chén bát bể nát tất cả.
Bên ngoài, trời dần tối đen, sao cũng nhiều, lấp lánh như kim cương, tập trung bài trí trên nền vải nhung đen, phá lệ rực rỡ.
Trần Phong nhìn bầu trời đêm, cười một cái.
Anh không phải thằng ngốc, để rồi rời khỏi Trần gia, anh sẽ sống không nổi, ngược lại, những năm gần đây, anh đã sớm chuẩn bị, anh trưởng thành một cách dày dặn, đầy đủ.
Anh có tiền tiết kiệm cho bản thân, có nhân mạch, có tài nguyên, có kinh nghiệm, có năng lực, thoát khỏi Trần gia thì đã sao?
Dù mất đi Lục gia, nhưng anh lại có một gia đình nhỏ chân chính.
Ở trong ngôi nhà mà bản thân nhận định, tay trong tay với Lộ Hà, dựa vào năng lực bản thân mà cố gắng, từng chút trở lại đỉnh huy hoàng nhất, cảm giác này dường như....cũng không tệ?
Dù là bất cứ chuyện gì, cũng không bao giờ buông tay Lộ Hà của anh được.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mang Thai Rồi
- Chương 2: Ly Hôn
- Chương 3: Lấy Cô Vì Trách Nhiệm
- Chương 4: Hợp Đồng Trước Hôn Nhân
- Chương 5: Tâm Tình Không Được Tốt
- Chương 6: Trợ Lí Đặc Biệt
- Chương 7: " Tiểu Tam " Vào Bếp
- Chương 8: Ăn Cái Đầu Của Anh Ấy !!
- Chương 9: Gặp Lại Trần Phong
- Chương 10: Chồng Cũ Ghen
- Chương 11: Không Ngại Cho Anh Đoạn Tử Tuyệt Tôn
- Chương 12: Tửu Lượng Kém
- Chương 13: Cô Cũng Có Thể Làm Hắn Đau Tim
- Chương 14: Nụ Hôn Không Ý Vị
- Chương 15: Hắn Bắt Đầu Quan Tâm Cô Rồi
- Chương 16: Một Mình Đi Khám Thai
- Chương 17: Ngu Rồi Còn Tỏ Ra Nguy Hiểm
- Chương 18: Quá Khứ Của Từ Lạc
- Chương 19: Đã Biết Quan Tâm
- Chương 20: Có Tiền Liền Có Quyền Phát Biểu
- Chương 21: Hôn Ước Bị Ép Buộc
- Chương 22: Rõ Ràng Khôn Ngoan, Nhưng Lại Là Ngu Ngốc
- Chương 23: Tương Tư
- Chương 24: Bạn Thân
- Chương 25: Bao Lời Muốn Nói
- Chương 26: Anh Đang Ghen
- Chương 27: Xé Rách Cái Thể Diện
- Chương 28: Tìm Trai Từ Tiệc Tình Thú
- Chương 29: Trùng Hợp
- Chương 30: Chẳng Có Quan Hệ Nào Cả
- Chương 31: Kịch Vui
- Chương 32: Ngôi Sao Hạng A
- Chương 33: Oán Tôi? Tôi TrỊ Cô!
- Chương 34: Khí Chất Toát Lên Đầy Hào Quang
- Chương 35: Rung Động Kỳ Diệu
- Chương 36: Linh Tính Giống Nhau Sao?
- Chương 37: Bọn Họ Có Gian Tình Khi Nào?
- Chương 38: Duyên Cha Con Đến Đây Là Hết
- Chương 39: Lòng Tham Vô Đáy
- Chương 40: Thai Nhi Gặp Nguy HIểm Rồi Chăng?
- Chương 41: Ép Hôn Với Nam Nhân Ngốc
- Chương 42: Không Tồn Tại, Sẽ Không Phải Gánh Những Đau Đớn
- Chương 43: Vì Cô Vẫn Luôn Là Vợ Hắn
- Chương 44: Trong Cái Rủi, Có Cái May
- Chương 45: Bắt Bọn Họ Nếm Đau Khổ Gấp Trăm Lần
- Chương 46: Dám Đụng Đến Vợ Tao, Chết !!
- Chương 47: Định Tội, Cuộc Sống Khổ Như Địa Ngục,...
- Chương 48: Đơn Ly Hôn, Tôi Chưa Ký, Nên Em Vẫn Là Vợ Tôi
- Chương 49
- Chương 50: Hắn Muốn Đối Tốt Với Cô
- Chương 51: Tự Lập
- Chương 52: Bảo Bảo, Mẹ Và Con Cùng Cố Lên !
- Chương 53: Quyết Tâm Rời Đi
- Chương 54: Một Sự Thất Tín, Vạn Sự Chẳng Tin
- Chương 55: Thật Sự Không Buồn
- Chương 56: Hắn Đúng Là Âm Hồn Không Tan
- Chương 57: Anh Ở Cách Vách Với Em
- Chương 58
- Chương 59: Càng Ngày Càng Mong Chờ Bảo Bảo
- Chương 60: Sweet Happy (Hạnh Phúc Ngọt Ngào)
- Chương 61: Vụ Này Coi Bộ Không Đơn Giản
- Chương 62: Bị Người Ta Tát Một Cái
- Chương 63: Nhắm Vào Tôi, Tôi Đấu Với Các Người Đến Cùng
- Chương 64: Bọn Họ Xem Chỉ Là Không Khí
- Chương 65: Dạy Dỗ Từng Người Một
- Chương 66: Dạy Dỗ Lưu Tiểu Tam
- Chương 67: Gặp Lại Vũ Minh Thiên
- Chương 68: Lời Cảnh Cáo Của Diệp Thành
- Chương 69: Hắn Muốn Làm Chỗ Dựa Cho Cô
- Chương 70: Tâm Sự Của Diệp Thành
- Chương 71: Bị Quăng Cẩu Lương Ngập Mặt
- Chương 72: Hợp Đồng Thỏa Thuận Nuôi Con
- Chương 73: Trần Phong Là Của Tớ, Người Khác Đừng Hòng!
- Chương 74: Bị " Đá" !!
- Chương 75: Đi Tìm Đáp Án Trong Lòng
- Chương 76: Anh Chỉ Muốn Ôm Em Một Lát
- Chương 77: Nhận Lỗi, Nhận Thua !
- Chương 78
- Chương 79: Muốn Hiểu Rõ Trái Tim Mình
- Chương 80: Anh Chính Là....Cái Tên Vô Liêm Sỉ Nhất
- Chương 81: Thật Sự Không Quan Tâm Chút Nào Sao
- Chương 82: Uy Hiếp Trong Bóng Tối
- Chương 83: Chuyện Của Vợ Tôi, Tôi Tự Lo
- Chương 84: Sợ
- Chương 85: Anh Tình Nguyện Để Em Trút Giận
- Chương 86: Hối Hận Vì Đã Buông Tay Em
- Chương 87: Ở Cùng Bác Sĩ
- Chương 88
- Chương 89: Tôi Không Muốn Thấy Mặt Cô, Một Chút Cũng Không Muốn
- Chương 90: Thay Tên Đổi Họ, Cuốn Xéo Khỏi Diệp Gia
- Chương 91: Ranh giới
- Chương 92: Tâm Ý Của Diệp Thành
- Chương 93: Biến Cố Bất Ngờ Xảy Đến
- Chương 94: Dã Tâm
- Chương 95: Bức Tâm Thư
- Chương 96: Anh Ấy Vẫn Còn Sống
- Chương 97: Nếu Như Tất Cả Có Thể Làm Lại
- Chương 98: Để Anh Yêu Em Một Ngàn Lần
- Chương 99: Hai Người Đàn Ông Giáp Mặt Một Chỗ, Liệu Có Ổn?
- Chương 100: Bạn Tri Kỉ
- Chương 101: Muốn Đón Năm Mới Với Em
- Chương 102: Cơm Giao Thừa Chan Dấm
- Chương 103: Tôi Thật Ra...Đã Thích Em Ấy
- Chương 104: Muốn Cho Cô Ấy Một Gia Đình
- Chương 105: Đích thân mua quà sinh nhật cho vợ
- Chương 106: Con Trai Ra Đời Bình An
- Chương 107: Tôi Thật Sự Rất Yêu Cô Ấy !
- Chương 108: Cảm Tạ Trời Xanh, Cảm Ơn Em
- Chương 109
- Chương 110: Sủng Ái Con Như Một Tiểu Vương Tử
- Chương 111: Ác Mộng
- Chương 112: Anh muốn theo đuổi em lại một lần nữa
- Chương 113
- Chương 114: Sẽ Không Bao Giờ Tha Thứ Cho Anh
- Chương 115: Ông Chú Xấu Xa Từ Đâu Xuất Hiện
- Chương 116: Ai Cũng Đừng Hòng Mang Bảo Bối Đi
- Chương 117
- Chương 118: Không đáp ứng
- Chương 119: Em Và Con Cùng Ra Nước Ngoài Tránh Gió Đi
- Chương 120: Chờ Ngày Trở Về
- Chương 121: Thời khắc đều nghĩ tới cô ấy
- Chương 122: Nếu như có thể có được cô ấy
- Chương 123: Nhớ cô đến phát điên
- Chương 124
- Chương 125: Chúng ta chỉ nên là bạn bè thôi
- Chương 126: Rất nhanh anh có thể nhìn thấy em rồi
- Chương 127: Chỉ Muốn Nhìn Thấy Cô Và Con Trai Anh
- Chương 128: Có Mất Đi Rồi Mới Biết Trân Quý
- Chương 129: Nhất Định Sẽ Cho Con Một Gia Đình Hoàn Chỉnh
- Chương 130: Trở Về
- Chương 131: Tiếng động nửa đêm kì dị
- Chương 132: Đừng sợ!! Có anh ở đây rồi!
- Chương 133: Chỉ Cần Em Trở Về, Mọi Thứ Anh Đều Chấp Nhận
- Chương 134: Anh Ở Bên Em, Là Nghiêm Túc !
- Chương 135: Anh Nhất Định Phải Sủng Em
- Chương 136: Sự Kiên Trì Vì Tình Yêu
- Chương 137: Để anh dạy em kỹ thuật hôn
- Chương 138: Pháo hoa rực rỡ trong tim
- Chương 139: Sẽ không buông tay
- Chương 140: Cùng lắm thì nuôi anh ấy cả đời
- Chương 141: Ai cũng đều sẽ rời đi phải không?
- Chương 142: Em Vẫn Còn Có Anh
- Chương 143: Vợ Ơi, Cùng Anh Yêu Lại Nhé !
- Chương 144: Xem Như Là Mơ Một Giấc Mơ Đẹp
- Chương 145: Giam Giữ Trái Tim Em Một Lần Nữa
- Chương 146: Càng ngày càng khiến cô tâm phiền ý loạn
- Chương 147: Trở Thành Đôi Mắt Cho Cô Ấy
- Chương 148: Anh đã biết được bí mật của cô
- Chương 149: Nếu trong lòng em còn có anh
- Chương 150: Lần Đầu Tiên Anh Khóc
- Chương 151: Sẽ Cho Anh Một Cơ Hội Cuối Cùng
- Chương 152: Như vậy cũng đã có chút ngọt ngào
- Chương 153: Tạo Cho Cô Một Sự An Tâm Và Tin Tưởng Tuyệt Đối
- Chương 154: Anh Sợ....Sợ Rất Nhiều
- Chương 155: Muốn Lấy Lại Tất Cả Tâm Ý Của Cô Ấy Bằng Mọi Giá
- Chương 156: Chỉ mong nó sớm truy người về như cũ
- Chương 157: Cùng em đi ngắm mặt trời mọc
- Chương 158: Muốn quang minh chính đại hôn em
- Chương 159: Buổi sáng hôm nay, thật đáng giá
- Chương 160: Trước Kia Từng Xưng Hô Thân Mật Cỡ Nào
- Chương 161: Mình Là Bạn Thân Nhất Của Cậu Đấy
- Chương 162: Không Phải Quá Muốn Chúc Phúc Cho Anh
- Chương 163: Sẽ không nhường cô ấy cho bất kỳ ai
- Chương 164: Không yêu sẽ không để hôn môi
- Chương 165: Gặp nữ nhân lạ trong buổi tiệc
- Chương 166: Dưới Gầm Bàn Có "Cẩu" Đê Tiện
- Chương 167: Chỉ chung thủy với vợ tôi
- Chương 168: Đều là những kẻ siêu thủ đoạn
- Chương 169: Dọn Vào Chung Phòng Với Anh Nhé
- Chương 170: Dường Như Trở Lại Năm Đó
- Chương 171: Lại được ôm vợ ngủ mỗi đêm
- Chương 172: Gặp lại nhau, là một thay đổi kinh ngạc
- Chương 173: Anh ngồi cùng em một lát nhé!
- Chương 174: Yêu lại như một đôi tình nhân tiêu chuẩn
- Chương 175: Cả đời anh, nếu không là em thì không là ai khác
- Chương 176: Đích Thân Nấu Bữa Sáng Cho Anh
- Chương 177: Vòng ngọc xác định thân phận
- Chương 178: Hắn có từng có bệnh án tâm thần
- Chương 179: Làm đầu bếp không đơn giản
- Chương 180: Nguyện ý chịu phạt cả đời
- Chương 181: Du thuyền xa hoa khởi hành
- Chương 182: Tình yêu như bầu trời đầy sao
- Chương 183: Tâm sự hai người đàn ông
- Chương 184: Giống như lại ăn đường ăn mật
- Chương 185: Từ nay về sau chúng ta tuyệt giao
- Chương 186: Họ chính là một đôi oan gia
- Chương 187: Mối đe dọa ngầm
- Chương 188: Hỏa Hoạn Bất Ngờ Trên Du Thuyền
- Chương 189: Chết cũng phải kéo theo người chết cùng
- Chương 190: Cả đời này có phải sẽ không bao giờ gặp lại?
- Chương 191: Tỉnh lại người đầu tiên nghĩ đến là anh
- Chương 192: Chúng ta vợ chồng đề huề
- Chương 193: Anh tin chúng ta nhất định sẽ quay về được
- Chương 194: Bầu trời diệp thị sắp thay đổi
- Chương 195: Sau tất cả lại trở về bên nhau
- Chương 196: Em là thời gian đẹp nhất của anh
- Chương 197: Một nhà ba người đoàn tụ
- Chương 198: Cả đời này, cưng chiều em! cũng sẽ "làm" em đến cùng
- Chương 199: Cuộc sống mới chồng chồng, vợ vợ!
- Chương 200: Cảm ơn em đã cho anh tình yêu như thế
- Chương 201: Phiên Ngoại (1)
- Chương 202: Phiên Ngoại (2)
- Chương 203: Phiên Ngoại (3)
- Chương 204: Phiên Ngoại (4)
- Chương 205: Phiên Ngoại (5)
- Chương 206: Phiên Ngoại (6)
- Chương 207: Phiên Ngoại (7)
- Chương 208: Phiên Ngoại (8)
- Chương 209: Phiên Ngoại (9)
- Chương 210: Phiên Ngoại (10)