Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé - Chương 174: Yêu lại như một đôi tình nhân tiêu chuẩn
Chương trước- Chương 1: Mang Thai Rồi
- Chương 2: Ly Hôn
- Chương 3: Lấy Cô Vì Trách Nhiệm
- Chương 4: Hợp Đồng Trước Hôn Nhân
- Chương 5: Tâm Tình Không Được Tốt
- Chương 6: Trợ Lí Đặc Biệt
- Chương 7: " Tiểu Tam " Vào Bếp
- Chương 8: Ăn Cái Đầu Của Anh Ấy !!
- Chương 9: Gặp Lại Trần Phong
- Chương 10: Chồng Cũ Ghen
- Chương 11: Không Ngại Cho Anh Đoạn Tử Tuyệt Tôn
- Chương 12: Tửu Lượng Kém
- Chương 13: Cô Cũng Có Thể Làm Hắn Đau Tim
- Chương 14: Nụ Hôn Không Ý Vị
- Chương 15: Hắn Bắt Đầu Quan Tâm Cô Rồi
- Chương 16: Một Mình Đi Khám Thai
- Chương 17: Ngu Rồi Còn Tỏ Ra Nguy Hiểm
- Chương 18: Quá Khứ Của Từ Lạc
- Chương 19: Đã Biết Quan Tâm
- Chương 20: Có Tiền Liền Có Quyền Phát Biểu
- Chương 21: Hôn Ước Bị Ép Buộc
- Chương 22: Rõ Ràng Khôn Ngoan, Nhưng Lại Là Ngu Ngốc
- Chương 23: Tương Tư
- Chương 24: Bạn Thân
- Chương 25: Bao Lời Muốn Nói
- Chương 26: Anh Đang Ghen
- Chương 27: Xé Rách Cái Thể Diện
- Chương 28: Tìm Trai Từ Tiệc Tình Thú
- Chương 29: Trùng Hợp
- Chương 30: Chẳng Có Quan Hệ Nào Cả
- Chương 31: Kịch Vui
- Chương 32: Ngôi Sao Hạng A
- Chương 33: Oán Tôi? Tôi TrỊ Cô!
- Chương 34: Khí Chất Toát Lên Đầy Hào Quang
- Chương 35: Rung Động Kỳ Diệu
- Chương 36: Linh Tính Giống Nhau Sao?
- Chương 37: Bọn Họ Có Gian Tình Khi Nào?
- Chương 38: Duyên Cha Con Đến Đây Là Hết
- Chương 39: Lòng Tham Vô Đáy
- Chương 40: Thai Nhi Gặp Nguy HIểm Rồi Chăng?
- Chương 41: Ép Hôn Với Nam Nhân Ngốc
- Chương 42: Không Tồn Tại, Sẽ Không Phải Gánh Những Đau Đớn
- Chương 43: Vì Cô Vẫn Luôn Là Vợ Hắn
- Chương 44: Trong Cái Rủi, Có Cái May
- Chương 45: Bắt Bọn Họ Nếm Đau Khổ Gấp Trăm Lần
- Chương 46: Dám Đụng Đến Vợ Tao, Chết !!
- Chương 47: Định Tội, Cuộc Sống Khổ Như Địa Ngục,...
- Chương 48: Đơn Ly Hôn, Tôi Chưa Ký, Nên Em Vẫn Là Vợ Tôi
- Chương 49
- Chương 50: Hắn Muốn Đối Tốt Với Cô
- Chương 51: Tự Lập
- Chương 52: Bảo Bảo, Mẹ Và Con Cùng Cố Lên !
- Chương 53: Quyết Tâm Rời Đi
- Chương 54: Một Sự Thất Tín, Vạn Sự Chẳng Tin
- Chương 55: Thật Sự Không Buồn
- Chương 56: Hắn Đúng Là Âm Hồn Không Tan
- Chương 57: Anh Ở Cách Vách Với Em
- Chương 58
- Chương 59: Càng Ngày Càng Mong Chờ Bảo Bảo
- Chương 60: Sweet Happy (Hạnh Phúc Ngọt Ngào)
- Chương 61: Vụ Này Coi Bộ Không Đơn Giản
- Chương 62: Bị Người Ta Tát Một Cái
- Chương 63: Nhắm Vào Tôi, Tôi Đấu Với Các Người Đến Cùng
- Chương 64: Bọn Họ Xem Chỉ Là Không Khí
- Chương 65: Dạy Dỗ Từng Người Một
- Chương 66: Dạy Dỗ Lưu Tiểu Tam
- Chương 67: Gặp Lại Vũ Minh Thiên
- Chương 68: Lời Cảnh Cáo Của Diệp Thành
- Chương 69: Hắn Muốn Làm Chỗ Dựa Cho Cô
- Chương 70: Tâm Sự Của Diệp Thành
- Chương 71: Bị Quăng Cẩu Lương Ngập Mặt
- Chương 72: Hợp Đồng Thỏa Thuận Nuôi Con
- Chương 73: Trần Phong Là Của Tớ, Người Khác Đừng Hòng!
- Chương 74: Bị " Đá" !!
- Chương 75: Đi Tìm Đáp Án Trong Lòng
- Chương 76: Anh Chỉ Muốn Ôm Em Một Lát
- Chương 77: Nhận Lỗi, Nhận Thua !
- Chương 78
- Chương 79: Muốn Hiểu Rõ Trái Tim Mình
- Chương 80: Anh Chính Là....Cái Tên Vô Liêm Sỉ Nhất
- Chương 81: Thật Sự Không Quan Tâm Chút Nào Sao
- Chương 82: Uy Hiếp Trong Bóng Tối
- Chương 83: Chuyện Của Vợ Tôi, Tôi Tự Lo
- Chương 84: Sợ
- Chương 85: Anh Tình Nguyện Để Em Trút Giận
- Chương 86: Hối Hận Vì Đã Buông Tay Em
- Chương 87: Ở Cùng Bác Sĩ
- Chương 88
- Chương 89: Tôi Không Muốn Thấy Mặt Cô, Một Chút Cũng Không Muốn
- Chương 90: Thay Tên Đổi Họ, Cuốn Xéo Khỏi Diệp Gia
- Chương 91: Ranh giới
- Chương 92: Tâm Ý Của Diệp Thành
- Chương 93: Biến Cố Bất Ngờ Xảy Đến
- Chương 94: Dã Tâm
- Chương 95: Bức Tâm Thư
- Chương 96: Anh Ấy Vẫn Còn Sống
- Chương 97: Nếu Như Tất Cả Có Thể Làm Lại
- Chương 98: Để Anh Yêu Em Một Ngàn Lần
- Chương 99: Hai Người Đàn Ông Giáp Mặt Một Chỗ, Liệu Có Ổn?
- Chương 100: Bạn Tri Kỉ
- Chương 101: Muốn Đón Năm Mới Với Em
- Chương 102: Cơm Giao Thừa Chan Dấm
- Chương 103: Tôi Thật Ra...Đã Thích Em Ấy
- Chương 104: Muốn Cho Cô Ấy Một Gia Đình
- Chương 105: Đích thân mua quà sinh nhật cho vợ
- Chương 106: Con Trai Ra Đời Bình An
- Chương 107: Tôi Thật Sự Rất Yêu Cô Ấy !
- Chương 108: Cảm Tạ Trời Xanh, Cảm Ơn Em
- Chương 109
- Chương 110: Sủng Ái Con Như Một Tiểu Vương Tử
- Chương 111: Ác Mộng
- Chương 112: Anh muốn theo đuổi em lại một lần nữa
- Chương 113
- Chương 114: Sẽ Không Bao Giờ Tha Thứ Cho Anh
- Chương 115: Ông Chú Xấu Xa Từ Đâu Xuất Hiện
- Chương 116: Ai Cũng Đừng Hòng Mang Bảo Bối Đi
- Chương 117
- Chương 118: Không đáp ứng
- Chương 119: Em Và Con Cùng Ra Nước Ngoài Tránh Gió Đi
- Chương 120: Chờ Ngày Trở Về
- Chương 121: Thời khắc đều nghĩ tới cô ấy
- Chương 122: Nếu như có thể có được cô ấy
- Chương 123: Nhớ cô đến phát điên
- Chương 124
- Chương 125: Chúng ta chỉ nên là bạn bè thôi
- Chương 126: Rất nhanh anh có thể nhìn thấy em rồi
- Chương 127: Chỉ Muốn Nhìn Thấy Cô Và Con Trai Anh
- Chương 128: Có Mất Đi Rồi Mới Biết Trân Quý
- Chương 129: Nhất Định Sẽ Cho Con Một Gia Đình Hoàn Chỉnh
- Chương 130: Trở Về
- Chương 131: Tiếng động nửa đêm kì dị
- Chương 132: Đừng sợ!! Có anh ở đây rồi!
- Chương 133: Chỉ Cần Em Trở Về, Mọi Thứ Anh Đều Chấp Nhận
- Chương 134: Anh Ở Bên Em, Là Nghiêm Túc !
- Chương 135: Anh Nhất Định Phải Sủng Em
- Chương 136: Sự Kiên Trì Vì Tình Yêu
- Chương 137: Để anh dạy em kỹ thuật hôn
- Chương 138: Pháo hoa rực rỡ trong tim
- Chương 139: Sẽ không buông tay
- Chương 140: Cùng lắm thì nuôi anh ấy cả đời
- Chương 141: Ai cũng đều sẽ rời đi phải không?
- Chương 142: Em Vẫn Còn Có Anh
- Chương 143: Vợ Ơi, Cùng Anh Yêu Lại Nhé !
- Chương 144: Xem Như Là Mơ Một Giấc Mơ Đẹp
- Chương 145: Giam Giữ Trái Tim Em Một Lần Nữa
- Chương 146: Càng ngày càng khiến cô tâm phiền ý loạn
- Chương 147: Trở Thành Đôi Mắt Cho Cô Ấy
- Chương 148: Anh đã biết được bí mật của cô
- Chương 149: Nếu trong lòng em còn có anh
- Chương 150: Lần Đầu Tiên Anh Khóc
- Chương 151: Sẽ Cho Anh Một Cơ Hội Cuối Cùng
- Chương 152: Như vậy cũng đã có chút ngọt ngào
- Chương 153: Tạo Cho Cô Một Sự An Tâm Và Tin Tưởng Tuyệt Đối
- Chương 154: Anh Sợ....Sợ Rất Nhiều
- Chương 155: Muốn Lấy Lại Tất Cả Tâm Ý Của Cô Ấy Bằng Mọi Giá
- Chương 156: Chỉ mong nó sớm truy người về như cũ
- Chương 157: Cùng em đi ngắm mặt trời mọc
- Chương 158: Muốn quang minh chính đại hôn em
- Chương 159: Buổi sáng hôm nay, thật đáng giá
- Chương 160: Trước Kia Từng Xưng Hô Thân Mật Cỡ Nào
- Chương 161: Mình Là Bạn Thân Nhất Của Cậu Đấy
- Chương 162: Không Phải Quá Muốn Chúc Phúc Cho Anh
- Chương 163: Sẽ không nhường cô ấy cho bất kỳ ai
- Chương 164: Không yêu sẽ không để hôn môi
- Chương 165: Gặp nữ nhân lạ trong buổi tiệc
- Chương 166: Dưới Gầm Bàn Có "Cẩu" Đê Tiện
- Chương 167: Chỉ chung thủy với vợ tôi
- Chương 168: Đều là những kẻ siêu thủ đoạn
- Chương 169: Dọn Vào Chung Phòng Với Anh Nhé
- Chương 170: Dường Như Trở Lại Năm Đó
- Chương 171: Lại được ôm vợ ngủ mỗi đêm
- Chương 172: Gặp lại nhau, là một thay đổi kinh ngạc
- Chương 173: Anh ngồi cùng em một lát nhé!
- Chương 174: Yêu lại như một đôi tình nhân tiêu chuẩn
- Chương 175: Cả đời anh, nếu không là em thì không là ai khác
- Chương 176: Đích Thân Nấu Bữa Sáng Cho Anh
- Chương 177: Vòng ngọc xác định thân phận
- Chương 178: Hắn có từng có bệnh án tâm thần
- Chương 179: Làm đầu bếp không đơn giản
- Chương 180: Nguyện ý chịu phạt cả đời
- Chương 181: Du thuyền xa hoa khởi hành
- Chương 182: Tình yêu như bầu trời đầy sao
- Chương 183: Tâm sự hai người đàn ông
- Chương 184: Giống như lại ăn đường ăn mật
- Chương 185: Từ nay về sau chúng ta tuyệt giao
- Chương 186: Họ chính là một đôi oan gia
- Chương 187: Mối đe dọa ngầm
- Chương 188: Hỏa Hoạn Bất Ngờ Trên Du Thuyền
- Chương 189: Chết cũng phải kéo theo người chết cùng
- Chương 190: Cả đời này có phải sẽ không bao giờ gặp lại?
- Chương 191: Tỉnh lại người đầu tiên nghĩ đến là anh
- Chương 192: Chúng ta vợ chồng đề huề
- Chương 193: Anh tin chúng ta nhất định sẽ quay về được
- Chương 194: Bầu trời diệp thị sắp thay đổi
- Chương 195: Sau tất cả lại trở về bên nhau
- Chương 196: Em là thời gian đẹp nhất của anh
- Chương 197: Một nhà ba người đoàn tụ
- Chương 198: Cả đời này, cưng chiều em! cũng sẽ "làm" em đến cùng
- Chương 199: Cuộc sống mới chồng chồng, vợ vợ!
- Chương 200: Cảm ơn em đã cho anh tình yêu như thế
- Chương 201: Phiên Ngoại (1)
- Chương 202: Phiên Ngoại (2)
- Chương 203: Phiên Ngoại (3)
- Chương 204: Phiên Ngoại (4)
- Chương 205: Phiên Ngoại (5)
- Chương 206: Phiên Ngoại (6)
- Chương 207: Phiên Ngoại (7)
- Chương 208: Phiên Ngoại (8)
- Chương 209: Phiên Ngoại (9)
- Chương 210: Phiên Ngoại (10)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé
Chương 174: Yêu lại như một đôi tình nhân tiêu chuẩn
Từ Lạc đưa ra một yêu cầu như vậy, Diệp Thành sao có thể từ chối, anh mừng rỡ trong lòng, ngồi xuống bên cạnh Từ Lạc. Nhưng khoảng cách vẫn xa chút.
Từ Lạc khẽ nhíu mày, "anh ngồi xa thế làm gì?"
"Anh sợ ngồi gần, quấy rầy em nói chuyện với mẹ." Diệp Thành giải thích. ngôn tình hài
"Qua đây ngồi gần em cơ mà." Từ Lạc đưa tay chỉ khoảng đất trống bên cạnh cô.
Diệp Thành vội vàng dịch chỗ qua.
Hai người họ ngồi như vậy một lát trầm mặc, mãi lâu, Từ Lạc bỗng ngồi dịch qua chỗ Diệp Thành, nói: "Diệp Thành, anh vươn tay ra."
Diệp Thành nghe cô yêu cầu, có chút khó hiểu, nhưng vẫn đưa cánh tay ra.
Từ Lạc mím môi, ôm con trai bất giác chui vào ngực anh: "em mệt mỏi quá, để em dựa một lát."
Cả người Diệp Thành chấn động, vui mừng khôn xiết từ trong lòng vọt thẳng lên trên.
Lần thứ hai rồi!
Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nhắm mắt trong ngực mình, nhìn đường cong gò má dịu dàng của cô, lại nhìn con trai nhỏ bé trong ngực của cô, trong lòng mềm nhũn, giống như được thứ gì đó lấp đầy.
"Ngoan," Diệp Thành đưa tay cưng chiều xoa xoa đầu Từ Lạc: "em muốn dựa bao lâu, thì cứ dựa bấy lâu."
Từ Lạc hứ một tiếng: "miệng ngọt như vậy, không có giống anh."
Diệp Thành cười cười, nhìn mộ bia đen bóng bên cạnh Từ Lạc, hồi lâu, trong đôi mắt bỗng nhiễm một tia cảm xúc phức tạp, chậm rãi nói: "xin lỗi!"
"Gì cơ?"
"Anh nói...xin lỗi." Giọng Diệp Thành mang theo đầy trịnh trọng, "trước đây làm nhiều chuyện sai trái, khiến em tổn thương sâu đến như vậy, anh xin lỗi em."
Từ Lạc muốn nói chuyện với anh, nhưng lời vừa đến miệng lại cảm thấy không nói ra được gì, nên cô dứt khoát giữ yên lặng.
Diệp Thành nghe tiếng lá cây bay xào xạc như sóng biển, liền nói: "Trước kia, anh luôn cảm thấy em mãi mãi cũng sẽ không rời đi, mãi mãi ở lại bên cạnh anh, anh coi như là bị em chiều hư, còn làm tổn thương em nhiều lần như vậy. Đến lúc đánh mất em rồi, anh mới nhận ra, anh không có cách nào chấp nhận được việc không có em ở bên cạnh anh, dù là một ngày cũng không được..."
Diệp Thành cúi đầu, ở trên khuôn mặt của Từ Lạc nhẹ nhàng hôn một cái: "Anh thấy em đi cùng người đàn ông khác, trong lòng anh rất khó chịu, chỉ muốn ngay lập tức kéo em về, cột chặt bên cạnh anh, để em không đi đâu được nữa, để em chỉ được nhìn một mình anh, chỉ nghĩ đến mỗi anh thôi. Lúc nhìn em nấu cơm cho người khác, anh thật sự rất ghen tị, đừng nói là trong lòng anh muốn ăn cơm em nấu đến mức nào, cho dù là tốn vài chục vạn để đổi lấy một món ăn em nấu, anh cũng nguyện ý, em biết không?"
Từ Lạc nghe Diệp Thành kể lể, trốn trong lồng ngực vững trãi của anh, cảm thấy ấm áp.
"Lạc Lạc à, hôm trước anh đã mua lại từ chỗ chị Thu Lan tất cả đồ em tặng cho anh, chị ấy đúng là gian thương hơn cả anh, lấy của anh gần 2 triệu tệ mang đi. Nhưng mà anh không tiếc chút nào, còn cảm thấy may mắn vì nhưng thứ em tặng, anh lấy lại được, những đồ vật đó là chính tay em chọn cho anh, nếu mà mất đi một món nào, anh sẽ đau lòng vô cùng."
Từ Lạc ở trong ngực Diệp Thành, bỗng bật cười, ngước đôi mắt lên nhìn anh: "Anh nói chị Thu Lan lấy 2 triệu tiền bán đồ cho anh....nhưng mà chị ấy lại chuyện số tiền ấy vào tài khoản cho em đó. Còn nói là mẹ nuôi tặng cho Lạc Thiên để mua quà vặt, em còn chưa biết nên làm sao cho được này."
Diệp Thành khẽ cau mày, rồi cười xòa, "xem ra, vẫn là anh nên cảm ơn chị ấy."
Gió buổi tối hiu hiu lành lạnh, Từ Lạc thoải mái dựa vào lồng ngực Diệp Thành, cảm nhận nhiệu độ nóng ấm của anh mang lại, nói: "thật ra, em vẫn rất may mắn đó chứ? Nói là cô đơn, nhưng thật ra cả một quãng đường dài phải đi, em có rất nhiều người ở bên cạnh, Lộ Hà, bác sĩ Lương, chị Thu Lan, còn có mấy em gái nhân viên ở quán...Họ là những người vô cùng tốt, luôn luôn đi cùng em. Còn anh trước kia tra nam đến mức em chỉ muốn dùng dao đâm chết anh, nhưng mà bây giờ anh....ừm.."
Diệp Thành nghe cô không nói ra lời, tai cô cũng bất giác ửng lên hồng hồng.
Anh buồn cười nhéo nhéo tai cô một cái: "anh dạo này biểu hiện có tốt không?"
"Rất tốt," Từ Lạc mỉm cười gật gật đầu. "Tốt hơn trước kia, rất nhiều rất nhiều. Ít nhất thì anh không có lãnh đạm vô tình, không có tùy hứng bá đạo, không có kiêu ngạo ích kỷ nữa, những cái đó, em đều cảm nhận đều thấy được hết."
"Vẫn chưa đủ," Diệp Thành hôn lên tóc cô một cái, "còn lâu mới đủ. Anh vẫn muốn đối tốt với em nhiều hơn, còn muốn cưng chiều hai mẹ con em và tiểu Thiên mỗi ngày đều giống như trong hũ mật, anh muốn đem mọi thứ tốt nhất cho hai người, bảo bối à, anh muốn cho em một gia đình ấm áp nhất, yên tâm nhất."
Từ Lạc ngẩng đầu, đôi mắt phát sáng kia nhìn thẳng vào Diệp Thành.
Diệp Thành cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Không như dường như làm nền không tệ....hôn môi em?"
Từ Lạc không nói, chỉ từ từ ghé tới.
Diệp Thành cúi đầu thấp, trực tiếp chiếm lấy đôi môi của Từ Lạc.
Hai vợ chồng trong trời tối hơi lạnh hôn môi ngọt ngào.
Môi lưỡi Diệp Thành bá đạo xâm chiếm Từ Lạc, anh một tay nâng ót Từ Lạc, bá chiếm chặt chẽ lấy cô, hồi lâu bọn họ mới tách ra, trán vẫn tựa vào nhau.
"Lạc Lạc, em và con, anh muốn bảo vệ cả đời. Anh có thể để mọi người, để thời gian, đến chứng kiến lời hứa của anh, thật đó."
Từ Lạc khẽ ừ một tiếng.
"Cho nên....em có thể đồng ý," ngữ khí Diệp Thành mang theo chút ý cười, nhưng bên trong lại là trịnh trọng xen lẫn sự mong chờ vô biên, "cho anh cơ hội....hoặc là cho anh thêm hi vọng không? Nhé?"
Từ Lạc hít sâu một hơi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên rất nhiều rất nhiều hình ảnh của mẹ cô.
Hình ảnh cuối cùng, là nụ cười và câu nói dịu dàng cuối cùng của bà lúc còn sống nói với cô: "Lạc Lạc, nếu con tìm được người con thật sự thích, nhất định phải.......nhất định phải dùng sức nắm lấy. Mẹ đi trước, mẹ tin, nhất định sẽ có người đi cùng con đến hết quãng đời còn lại."
Người đó....sẽ là Diệp Thành sao?
Từ Lạc im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Diệp Thành tưởng cô đã sắp ngủ, cô mới chầm chậm mở miệng nói: "Vậy thì chúng ta......bắt đầu yêu lại từ đầu như một đôi tình nhân tiêu chuẩn, thử xem?"
Diệp Thành giống như bị thôi miên, cả người ngây ngẩn, không nhúc nhích.
Hồi lâu, anh mới khôi phục lại, âm thanh run rẩy, ngay cả ngón tay cũng bắt đầu khẽ run: "Được....
được, cám ơn em, Lạc Lạc, cám ơn em, vợ của anh...cám ơn em..."
Trong tim anh như òa khóc vì hạnh phúc.
Tình nhân tiêu chuẩn, nói cách khác, Từ Lạc đã sẵn sàng mở lòng lại với anh.
Chỉ là vẫn cần khảo nghiêm thêm một chút xíu thời gian nữa thôi.
Anh dày vò lâu như vậy, chờ mong lâu như vậy, nhung nhớ da diết lâu như vậy, rốt cuộc cuối cùng con đường truy thê cũng có thể thấy được ánh sáng của rạng đông thắng lợi ở trước mắt.
Diệp Thành kích động đến nhiệt huyết sôi trào, trong đôi mắt toàn là tia sáng hạnh phúc: "Cái đó, Lạc Lạc à, cho dù em khảo nghiệm anh, anh cũng không sợ. Anh sau này nhất định sẽ làm một bạn trai tiêu chuẩn nhất, thật yêu thương em, nhất định khiến em cam tâm tình nguyện yêu anh còn hơn bây giờ nữa, được không?"
Từ Lạc hơi nhu hòa nhìn anh, đôi con ngươi kia lấp lánh câu người: "Vậy thì....hôn môi em nữa sao?"
Cô vừa dứt lời, một nụ hôn đầy yêu thương nồng nhiệt của Diệp Thành vội rơi xuống môi Từ Lạc.
Hai người ở trước bia mộ của mẹ nói với nhau rất nhiều chuyện, mãi đến khi Từ Lạc nhớ tới thời gian, cô mới đứng dậy. Diệp Thành lại được một phen ân cần đúng phong độ bạn trai, theo trước nhìn sau, bảo vệ cho hai bảo bối nhà anh đi ra khỏi nghĩa trang.
Trước bia mộ của mẹ Từ Lạc, bó hoa cúc trắng bị gió thổi bay, cánh hoa cái thì theo không trung bay lên, cái lại lưu luyến rơi xuống đậu đầy trên mặt đất.
Cả nghĩa trang lại trống vắng, yên tĩnh đến bình yên như cũ.
Lá cây kêu xào xạc, dường như chỉ có một cơn gió đến....
Từ Lạc khẽ nhíu mày, "anh ngồi xa thế làm gì?"
"Anh sợ ngồi gần, quấy rầy em nói chuyện với mẹ." Diệp Thành giải thích. ngôn tình hài
"Qua đây ngồi gần em cơ mà." Từ Lạc đưa tay chỉ khoảng đất trống bên cạnh cô.
Diệp Thành vội vàng dịch chỗ qua.
Hai người họ ngồi như vậy một lát trầm mặc, mãi lâu, Từ Lạc bỗng ngồi dịch qua chỗ Diệp Thành, nói: "Diệp Thành, anh vươn tay ra."
Diệp Thành nghe cô yêu cầu, có chút khó hiểu, nhưng vẫn đưa cánh tay ra.
Từ Lạc mím môi, ôm con trai bất giác chui vào ngực anh: "em mệt mỏi quá, để em dựa một lát."
Cả người Diệp Thành chấn động, vui mừng khôn xiết từ trong lòng vọt thẳng lên trên.
Lần thứ hai rồi!
Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nhắm mắt trong ngực mình, nhìn đường cong gò má dịu dàng của cô, lại nhìn con trai nhỏ bé trong ngực của cô, trong lòng mềm nhũn, giống như được thứ gì đó lấp đầy.
"Ngoan," Diệp Thành đưa tay cưng chiều xoa xoa đầu Từ Lạc: "em muốn dựa bao lâu, thì cứ dựa bấy lâu."
Từ Lạc hứ một tiếng: "miệng ngọt như vậy, không có giống anh."
Diệp Thành cười cười, nhìn mộ bia đen bóng bên cạnh Từ Lạc, hồi lâu, trong đôi mắt bỗng nhiễm một tia cảm xúc phức tạp, chậm rãi nói: "xin lỗi!"
"Gì cơ?"
"Anh nói...xin lỗi." Giọng Diệp Thành mang theo đầy trịnh trọng, "trước đây làm nhiều chuyện sai trái, khiến em tổn thương sâu đến như vậy, anh xin lỗi em."
Từ Lạc muốn nói chuyện với anh, nhưng lời vừa đến miệng lại cảm thấy không nói ra được gì, nên cô dứt khoát giữ yên lặng.
Diệp Thành nghe tiếng lá cây bay xào xạc như sóng biển, liền nói: "Trước kia, anh luôn cảm thấy em mãi mãi cũng sẽ không rời đi, mãi mãi ở lại bên cạnh anh, anh coi như là bị em chiều hư, còn làm tổn thương em nhiều lần như vậy. Đến lúc đánh mất em rồi, anh mới nhận ra, anh không có cách nào chấp nhận được việc không có em ở bên cạnh anh, dù là một ngày cũng không được..."
Diệp Thành cúi đầu, ở trên khuôn mặt của Từ Lạc nhẹ nhàng hôn một cái: "Anh thấy em đi cùng người đàn ông khác, trong lòng anh rất khó chịu, chỉ muốn ngay lập tức kéo em về, cột chặt bên cạnh anh, để em không đi đâu được nữa, để em chỉ được nhìn một mình anh, chỉ nghĩ đến mỗi anh thôi. Lúc nhìn em nấu cơm cho người khác, anh thật sự rất ghen tị, đừng nói là trong lòng anh muốn ăn cơm em nấu đến mức nào, cho dù là tốn vài chục vạn để đổi lấy một món ăn em nấu, anh cũng nguyện ý, em biết không?"
Từ Lạc nghe Diệp Thành kể lể, trốn trong lồng ngực vững trãi của anh, cảm thấy ấm áp.
"Lạc Lạc à, hôm trước anh đã mua lại từ chỗ chị Thu Lan tất cả đồ em tặng cho anh, chị ấy đúng là gian thương hơn cả anh, lấy của anh gần 2 triệu tệ mang đi. Nhưng mà anh không tiếc chút nào, còn cảm thấy may mắn vì nhưng thứ em tặng, anh lấy lại được, những đồ vật đó là chính tay em chọn cho anh, nếu mà mất đi một món nào, anh sẽ đau lòng vô cùng."
Từ Lạc ở trong ngực Diệp Thành, bỗng bật cười, ngước đôi mắt lên nhìn anh: "Anh nói chị Thu Lan lấy 2 triệu tiền bán đồ cho anh....nhưng mà chị ấy lại chuyện số tiền ấy vào tài khoản cho em đó. Còn nói là mẹ nuôi tặng cho Lạc Thiên để mua quà vặt, em còn chưa biết nên làm sao cho được này."
Diệp Thành khẽ cau mày, rồi cười xòa, "xem ra, vẫn là anh nên cảm ơn chị ấy."
Gió buổi tối hiu hiu lành lạnh, Từ Lạc thoải mái dựa vào lồng ngực Diệp Thành, cảm nhận nhiệu độ nóng ấm của anh mang lại, nói: "thật ra, em vẫn rất may mắn đó chứ? Nói là cô đơn, nhưng thật ra cả một quãng đường dài phải đi, em có rất nhiều người ở bên cạnh, Lộ Hà, bác sĩ Lương, chị Thu Lan, còn có mấy em gái nhân viên ở quán...Họ là những người vô cùng tốt, luôn luôn đi cùng em. Còn anh trước kia tra nam đến mức em chỉ muốn dùng dao đâm chết anh, nhưng mà bây giờ anh....ừm.."
Diệp Thành nghe cô không nói ra lời, tai cô cũng bất giác ửng lên hồng hồng.
Anh buồn cười nhéo nhéo tai cô một cái: "anh dạo này biểu hiện có tốt không?"
"Rất tốt," Từ Lạc mỉm cười gật gật đầu. "Tốt hơn trước kia, rất nhiều rất nhiều. Ít nhất thì anh không có lãnh đạm vô tình, không có tùy hứng bá đạo, không có kiêu ngạo ích kỷ nữa, những cái đó, em đều cảm nhận đều thấy được hết."
"Vẫn chưa đủ," Diệp Thành hôn lên tóc cô một cái, "còn lâu mới đủ. Anh vẫn muốn đối tốt với em nhiều hơn, còn muốn cưng chiều hai mẹ con em và tiểu Thiên mỗi ngày đều giống như trong hũ mật, anh muốn đem mọi thứ tốt nhất cho hai người, bảo bối à, anh muốn cho em một gia đình ấm áp nhất, yên tâm nhất."
Từ Lạc ngẩng đầu, đôi mắt phát sáng kia nhìn thẳng vào Diệp Thành.
Diệp Thành cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Không như dường như làm nền không tệ....hôn môi em?"
Từ Lạc không nói, chỉ từ từ ghé tới.
Diệp Thành cúi đầu thấp, trực tiếp chiếm lấy đôi môi của Từ Lạc.
Hai vợ chồng trong trời tối hơi lạnh hôn môi ngọt ngào.
Môi lưỡi Diệp Thành bá đạo xâm chiếm Từ Lạc, anh một tay nâng ót Từ Lạc, bá chiếm chặt chẽ lấy cô, hồi lâu bọn họ mới tách ra, trán vẫn tựa vào nhau.
"Lạc Lạc, em và con, anh muốn bảo vệ cả đời. Anh có thể để mọi người, để thời gian, đến chứng kiến lời hứa của anh, thật đó."
Từ Lạc khẽ ừ một tiếng.
"Cho nên....em có thể đồng ý," ngữ khí Diệp Thành mang theo chút ý cười, nhưng bên trong lại là trịnh trọng xen lẫn sự mong chờ vô biên, "cho anh cơ hội....hoặc là cho anh thêm hi vọng không? Nhé?"
Từ Lạc hít sâu một hơi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên rất nhiều rất nhiều hình ảnh của mẹ cô.
Hình ảnh cuối cùng, là nụ cười và câu nói dịu dàng cuối cùng của bà lúc còn sống nói với cô: "Lạc Lạc, nếu con tìm được người con thật sự thích, nhất định phải.......nhất định phải dùng sức nắm lấy. Mẹ đi trước, mẹ tin, nhất định sẽ có người đi cùng con đến hết quãng đời còn lại."
Người đó....sẽ là Diệp Thành sao?
Từ Lạc im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Diệp Thành tưởng cô đã sắp ngủ, cô mới chầm chậm mở miệng nói: "Vậy thì chúng ta......bắt đầu yêu lại từ đầu như một đôi tình nhân tiêu chuẩn, thử xem?"
Diệp Thành giống như bị thôi miên, cả người ngây ngẩn, không nhúc nhích.
Hồi lâu, anh mới khôi phục lại, âm thanh run rẩy, ngay cả ngón tay cũng bắt đầu khẽ run: "Được....
được, cám ơn em, Lạc Lạc, cám ơn em, vợ của anh...cám ơn em..."
Trong tim anh như òa khóc vì hạnh phúc.
Tình nhân tiêu chuẩn, nói cách khác, Từ Lạc đã sẵn sàng mở lòng lại với anh.
Chỉ là vẫn cần khảo nghiêm thêm một chút xíu thời gian nữa thôi.
Anh dày vò lâu như vậy, chờ mong lâu như vậy, nhung nhớ da diết lâu như vậy, rốt cuộc cuối cùng con đường truy thê cũng có thể thấy được ánh sáng của rạng đông thắng lợi ở trước mắt.
Diệp Thành kích động đến nhiệt huyết sôi trào, trong đôi mắt toàn là tia sáng hạnh phúc: "Cái đó, Lạc Lạc à, cho dù em khảo nghiệm anh, anh cũng không sợ. Anh sau này nhất định sẽ làm một bạn trai tiêu chuẩn nhất, thật yêu thương em, nhất định khiến em cam tâm tình nguyện yêu anh còn hơn bây giờ nữa, được không?"
Từ Lạc hơi nhu hòa nhìn anh, đôi con ngươi kia lấp lánh câu người: "Vậy thì....hôn môi em nữa sao?"
Cô vừa dứt lời, một nụ hôn đầy yêu thương nồng nhiệt của Diệp Thành vội rơi xuống môi Từ Lạc.
Hai người ở trước bia mộ của mẹ nói với nhau rất nhiều chuyện, mãi đến khi Từ Lạc nhớ tới thời gian, cô mới đứng dậy. Diệp Thành lại được một phen ân cần đúng phong độ bạn trai, theo trước nhìn sau, bảo vệ cho hai bảo bối nhà anh đi ra khỏi nghĩa trang.
Trước bia mộ của mẹ Từ Lạc, bó hoa cúc trắng bị gió thổi bay, cánh hoa cái thì theo không trung bay lên, cái lại lưu luyến rơi xuống đậu đầy trên mặt đất.
Cả nghĩa trang lại trống vắng, yên tĩnh đến bình yên như cũ.
Lá cây kêu xào xạc, dường như chỉ có một cơn gió đến....
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mang Thai Rồi
- Chương 2: Ly Hôn
- Chương 3: Lấy Cô Vì Trách Nhiệm
- Chương 4: Hợp Đồng Trước Hôn Nhân
- Chương 5: Tâm Tình Không Được Tốt
- Chương 6: Trợ Lí Đặc Biệt
- Chương 7: " Tiểu Tam " Vào Bếp
- Chương 8: Ăn Cái Đầu Của Anh Ấy !!
- Chương 9: Gặp Lại Trần Phong
- Chương 10: Chồng Cũ Ghen
- Chương 11: Không Ngại Cho Anh Đoạn Tử Tuyệt Tôn
- Chương 12: Tửu Lượng Kém
- Chương 13: Cô Cũng Có Thể Làm Hắn Đau Tim
- Chương 14: Nụ Hôn Không Ý Vị
- Chương 15: Hắn Bắt Đầu Quan Tâm Cô Rồi
- Chương 16: Một Mình Đi Khám Thai
- Chương 17: Ngu Rồi Còn Tỏ Ra Nguy Hiểm
- Chương 18: Quá Khứ Của Từ Lạc
- Chương 19: Đã Biết Quan Tâm
- Chương 20: Có Tiền Liền Có Quyền Phát Biểu
- Chương 21: Hôn Ước Bị Ép Buộc
- Chương 22: Rõ Ràng Khôn Ngoan, Nhưng Lại Là Ngu Ngốc
- Chương 23: Tương Tư
- Chương 24: Bạn Thân
- Chương 25: Bao Lời Muốn Nói
- Chương 26: Anh Đang Ghen
- Chương 27: Xé Rách Cái Thể Diện
- Chương 28: Tìm Trai Từ Tiệc Tình Thú
- Chương 29: Trùng Hợp
- Chương 30: Chẳng Có Quan Hệ Nào Cả
- Chương 31: Kịch Vui
- Chương 32: Ngôi Sao Hạng A
- Chương 33: Oán Tôi? Tôi TrỊ Cô!
- Chương 34: Khí Chất Toát Lên Đầy Hào Quang
- Chương 35: Rung Động Kỳ Diệu
- Chương 36: Linh Tính Giống Nhau Sao?
- Chương 37: Bọn Họ Có Gian Tình Khi Nào?
- Chương 38: Duyên Cha Con Đến Đây Là Hết
- Chương 39: Lòng Tham Vô Đáy
- Chương 40: Thai Nhi Gặp Nguy HIểm Rồi Chăng?
- Chương 41: Ép Hôn Với Nam Nhân Ngốc
- Chương 42: Không Tồn Tại, Sẽ Không Phải Gánh Những Đau Đớn
- Chương 43: Vì Cô Vẫn Luôn Là Vợ Hắn
- Chương 44: Trong Cái Rủi, Có Cái May
- Chương 45: Bắt Bọn Họ Nếm Đau Khổ Gấp Trăm Lần
- Chương 46: Dám Đụng Đến Vợ Tao, Chết !!
- Chương 47: Định Tội, Cuộc Sống Khổ Như Địa Ngục,...
- Chương 48: Đơn Ly Hôn, Tôi Chưa Ký, Nên Em Vẫn Là Vợ Tôi
- Chương 49
- Chương 50: Hắn Muốn Đối Tốt Với Cô
- Chương 51: Tự Lập
- Chương 52: Bảo Bảo, Mẹ Và Con Cùng Cố Lên !
- Chương 53: Quyết Tâm Rời Đi
- Chương 54: Một Sự Thất Tín, Vạn Sự Chẳng Tin
- Chương 55: Thật Sự Không Buồn
- Chương 56: Hắn Đúng Là Âm Hồn Không Tan
- Chương 57: Anh Ở Cách Vách Với Em
- Chương 58
- Chương 59: Càng Ngày Càng Mong Chờ Bảo Bảo
- Chương 60: Sweet Happy (Hạnh Phúc Ngọt Ngào)
- Chương 61: Vụ Này Coi Bộ Không Đơn Giản
- Chương 62: Bị Người Ta Tát Một Cái
- Chương 63: Nhắm Vào Tôi, Tôi Đấu Với Các Người Đến Cùng
- Chương 64: Bọn Họ Xem Chỉ Là Không Khí
- Chương 65: Dạy Dỗ Từng Người Một
- Chương 66: Dạy Dỗ Lưu Tiểu Tam
- Chương 67: Gặp Lại Vũ Minh Thiên
- Chương 68: Lời Cảnh Cáo Của Diệp Thành
- Chương 69: Hắn Muốn Làm Chỗ Dựa Cho Cô
- Chương 70: Tâm Sự Của Diệp Thành
- Chương 71: Bị Quăng Cẩu Lương Ngập Mặt
- Chương 72: Hợp Đồng Thỏa Thuận Nuôi Con
- Chương 73: Trần Phong Là Của Tớ, Người Khác Đừng Hòng!
- Chương 74: Bị " Đá" !!
- Chương 75: Đi Tìm Đáp Án Trong Lòng
- Chương 76: Anh Chỉ Muốn Ôm Em Một Lát
- Chương 77: Nhận Lỗi, Nhận Thua !
- Chương 78
- Chương 79: Muốn Hiểu Rõ Trái Tim Mình
- Chương 80: Anh Chính Là....Cái Tên Vô Liêm Sỉ Nhất
- Chương 81: Thật Sự Không Quan Tâm Chút Nào Sao
- Chương 82: Uy Hiếp Trong Bóng Tối
- Chương 83: Chuyện Của Vợ Tôi, Tôi Tự Lo
- Chương 84: Sợ
- Chương 85: Anh Tình Nguyện Để Em Trút Giận
- Chương 86: Hối Hận Vì Đã Buông Tay Em
- Chương 87: Ở Cùng Bác Sĩ
- Chương 88
- Chương 89: Tôi Không Muốn Thấy Mặt Cô, Một Chút Cũng Không Muốn
- Chương 90: Thay Tên Đổi Họ, Cuốn Xéo Khỏi Diệp Gia
- Chương 91: Ranh giới
- Chương 92: Tâm Ý Của Diệp Thành
- Chương 93: Biến Cố Bất Ngờ Xảy Đến
- Chương 94: Dã Tâm
- Chương 95: Bức Tâm Thư
- Chương 96: Anh Ấy Vẫn Còn Sống
- Chương 97: Nếu Như Tất Cả Có Thể Làm Lại
- Chương 98: Để Anh Yêu Em Một Ngàn Lần
- Chương 99: Hai Người Đàn Ông Giáp Mặt Một Chỗ, Liệu Có Ổn?
- Chương 100: Bạn Tri Kỉ
- Chương 101: Muốn Đón Năm Mới Với Em
- Chương 102: Cơm Giao Thừa Chan Dấm
- Chương 103: Tôi Thật Ra...Đã Thích Em Ấy
- Chương 104: Muốn Cho Cô Ấy Một Gia Đình
- Chương 105: Đích thân mua quà sinh nhật cho vợ
- Chương 106: Con Trai Ra Đời Bình An
- Chương 107: Tôi Thật Sự Rất Yêu Cô Ấy !
- Chương 108: Cảm Tạ Trời Xanh, Cảm Ơn Em
- Chương 109
- Chương 110: Sủng Ái Con Như Một Tiểu Vương Tử
- Chương 111: Ác Mộng
- Chương 112: Anh muốn theo đuổi em lại một lần nữa
- Chương 113
- Chương 114: Sẽ Không Bao Giờ Tha Thứ Cho Anh
- Chương 115: Ông Chú Xấu Xa Từ Đâu Xuất Hiện
- Chương 116: Ai Cũng Đừng Hòng Mang Bảo Bối Đi
- Chương 117
- Chương 118: Không đáp ứng
- Chương 119: Em Và Con Cùng Ra Nước Ngoài Tránh Gió Đi
- Chương 120: Chờ Ngày Trở Về
- Chương 121: Thời khắc đều nghĩ tới cô ấy
- Chương 122: Nếu như có thể có được cô ấy
- Chương 123: Nhớ cô đến phát điên
- Chương 124
- Chương 125: Chúng ta chỉ nên là bạn bè thôi
- Chương 126: Rất nhanh anh có thể nhìn thấy em rồi
- Chương 127: Chỉ Muốn Nhìn Thấy Cô Và Con Trai Anh
- Chương 128: Có Mất Đi Rồi Mới Biết Trân Quý
- Chương 129: Nhất Định Sẽ Cho Con Một Gia Đình Hoàn Chỉnh
- Chương 130: Trở Về
- Chương 131: Tiếng động nửa đêm kì dị
- Chương 132: Đừng sợ!! Có anh ở đây rồi!
- Chương 133: Chỉ Cần Em Trở Về, Mọi Thứ Anh Đều Chấp Nhận
- Chương 134: Anh Ở Bên Em, Là Nghiêm Túc !
- Chương 135: Anh Nhất Định Phải Sủng Em
- Chương 136: Sự Kiên Trì Vì Tình Yêu
- Chương 137: Để anh dạy em kỹ thuật hôn
- Chương 138: Pháo hoa rực rỡ trong tim
- Chương 139: Sẽ không buông tay
- Chương 140: Cùng lắm thì nuôi anh ấy cả đời
- Chương 141: Ai cũng đều sẽ rời đi phải không?
- Chương 142: Em Vẫn Còn Có Anh
- Chương 143: Vợ Ơi, Cùng Anh Yêu Lại Nhé !
- Chương 144: Xem Như Là Mơ Một Giấc Mơ Đẹp
- Chương 145: Giam Giữ Trái Tim Em Một Lần Nữa
- Chương 146: Càng ngày càng khiến cô tâm phiền ý loạn
- Chương 147: Trở Thành Đôi Mắt Cho Cô Ấy
- Chương 148: Anh đã biết được bí mật của cô
- Chương 149: Nếu trong lòng em còn có anh
- Chương 150: Lần Đầu Tiên Anh Khóc
- Chương 151: Sẽ Cho Anh Một Cơ Hội Cuối Cùng
- Chương 152: Như vậy cũng đã có chút ngọt ngào
- Chương 153: Tạo Cho Cô Một Sự An Tâm Và Tin Tưởng Tuyệt Đối
- Chương 154: Anh Sợ....Sợ Rất Nhiều
- Chương 155: Muốn Lấy Lại Tất Cả Tâm Ý Của Cô Ấy Bằng Mọi Giá
- Chương 156: Chỉ mong nó sớm truy người về như cũ
- Chương 157: Cùng em đi ngắm mặt trời mọc
- Chương 158: Muốn quang minh chính đại hôn em
- Chương 159: Buổi sáng hôm nay, thật đáng giá
- Chương 160: Trước Kia Từng Xưng Hô Thân Mật Cỡ Nào
- Chương 161: Mình Là Bạn Thân Nhất Của Cậu Đấy
- Chương 162: Không Phải Quá Muốn Chúc Phúc Cho Anh
- Chương 163: Sẽ không nhường cô ấy cho bất kỳ ai
- Chương 164: Không yêu sẽ không để hôn môi
- Chương 165: Gặp nữ nhân lạ trong buổi tiệc
- Chương 166: Dưới Gầm Bàn Có "Cẩu" Đê Tiện
- Chương 167: Chỉ chung thủy với vợ tôi
- Chương 168: Đều là những kẻ siêu thủ đoạn
- Chương 169: Dọn Vào Chung Phòng Với Anh Nhé
- Chương 170: Dường Như Trở Lại Năm Đó
- Chương 171: Lại được ôm vợ ngủ mỗi đêm
- Chương 172: Gặp lại nhau, là một thay đổi kinh ngạc
- Chương 173: Anh ngồi cùng em một lát nhé!
- Chương 174: Yêu lại như một đôi tình nhân tiêu chuẩn
- Chương 175: Cả đời anh, nếu không là em thì không là ai khác
- Chương 176: Đích Thân Nấu Bữa Sáng Cho Anh
- Chương 177: Vòng ngọc xác định thân phận
- Chương 178: Hắn có từng có bệnh án tâm thần
- Chương 179: Làm đầu bếp không đơn giản
- Chương 180: Nguyện ý chịu phạt cả đời
- Chương 181: Du thuyền xa hoa khởi hành
- Chương 182: Tình yêu như bầu trời đầy sao
- Chương 183: Tâm sự hai người đàn ông
- Chương 184: Giống như lại ăn đường ăn mật
- Chương 185: Từ nay về sau chúng ta tuyệt giao
- Chương 186: Họ chính là một đôi oan gia
- Chương 187: Mối đe dọa ngầm
- Chương 188: Hỏa Hoạn Bất Ngờ Trên Du Thuyền
- Chương 189: Chết cũng phải kéo theo người chết cùng
- Chương 190: Cả đời này có phải sẽ không bao giờ gặp lại?
- Chương 191: Tỉnh lại người đầu tiên nghĩ đến là anh
- Chương 192: Chúng ta vợ chồng đề huề
- Chương 193: Anh tin chúng ta nhất định sẽ quay về được
- Chương 194: Bầu trời diệp thị sắp thay đổi
- Chương 195: Sau tất cả lại trở về bên nhau
- Chương 196: Em là thời gian đẹp nhất của anh
- Chương 197: Một nhà ba người đoàn tụ
- Chương 198: Cả đời này, cưng chiều em! cũng sẽ "làm" em đến cùng
- Chương 199: Cuộc sống mới chồng chồng, vợ vợ!
- Chương 200: Cảm ơn em đã cho anh tình yêu như thế
- Chương 201: Phiên Ngoại (1)
- Chương 202: Phiên Ngoại (2)
- Chương 203: Phiên Ngoại (3)
- Chương 204: Phiên Ngoại (4)
- Chương 205: Phiên Ngoại (5)
- Chương 206: Phiên Ngoại (6)
- Chương 207: Phiên Ngoại (7)
- Chương 208: Phiên Ngoại (8)
- Chương 209: Phiên Ngoại (9)
- Chương 210: Phiên Ngoại (10)