Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé - Chương 68: Lời Cảnh Cáo Của Diệp Thành
Chương trước- Chương 1: Mang Thai Rồi
- Chương 2: Ly Hôn
- Chương 3: Lấy Cô Vì Trách Nhiệm
- Chương 4: Hợp Đồng Trước Hôn Nhân
- Chương 5: Tâm Tình Không Được Tốt
- Chương 6: Trợ Lí Đặc Biệt
- Chương 7: " Tiểu Tam " Vào Bếp
- Chương 8: Ăn Cái Đầu Của Anh Ấy !!
- Chương 9: Gặp Lại Trần Phong
- Chương 10: Chồng Cũ Ghen
- Chương 11: Không Ngại Cho Anh Đoạn Tử Tuyệt Tôn
- Chương 12: Tửu Lượng Kém
- Chương 13: Cô Cũng Có Thể Làm Hắn Đau Tim
- Chương 14: Nụ Hôn Không Ý Vị
- Chương 15: Hắn Bắt Đầu Quan Tâm Cô Rồi
- Chương 16: Một Mình Đi Khám Thai
- Chương 17: Ngu Rồi Còn Tỏ Ra Nguy Hiểm
- Chương 18: Quá Khứ Của Từ Lạc
- Chương 19: Đã Biết Quan Tâm
- Chương 20: Có Tiền Liền Có Quyền Phát Biểu
- Chương 21: Hôn Ước Bị Ép Buộc
- Chương 22: Rõ Ràng Khôn Ngoan, Nhưng Lại Là Ngu Ngốc
- Chương 23: Tương Tư
- Chương 24: Bạn Thân
- Chương 25: Bao Lời Muốn Nói
- Chương 26: Anh Đang Ghen
- Chương 27: Xé Rách Cái Thể Diện
- Chương 28: Tìm Trai Từ Tiệc Tình Thú
- Chương 29: Trùng Hợp
- Chương 30: Chẳng Có Quan Hệ Nào Cả
- Chương 31: Kịch Vui
- Chương 32: Ngôi Sao Hạng A
- Chương 33: Oán Tôi? Tôi TrỊ Cô!
- Chương 34: Khí Chất Toát Lên Đầy Hào Quang
- Chương 35: Rung Động Kỳ Diệu
- Chương 36: Linh Tính Giống Nhau Sao?
- Chương 37: Bọn Họ Có Gian Tình Khi Nào?
- Chương 38: Duyên Cha Con Đến Đây Là Hết
- Chương 39: Lòng Tham Vô Đáy
- Chương 40: Thai Nhi Gặp Nguy HIểm Rồi Chăng?
- Chương 41: Ép Hôn Với Nam Nhân Ngốc
- Chương 42: Không Tồn Tại, Sẽ Không Phải Gánh Những Đau Đớn
- Chương 43: Vì Cô Vẫn Luôn Là Vợ Hắn
- Chương 44: Trong Cái Rủi, Có Cái May
- Chương 45: Bắt Bọn Họ Nếm Đau Khổ Gấp Trăm Lần
- Chương 46: Dám Đụng Đến Vợ Tao, Chết !!
- Chương 47: Định Tội, Cuộc Sống Khổ Như Địa Ngục,...
- Chương 48: Đơn Ly Hôn, Tôi Chưa Ký, Nên Em Vẫn Là Vợ Tôi
- Chương 49
- Chương 50: Hắn Muốn Đối Tốt Với Cô
- Chương 51: Tự Lập
- Chương 52: Bảo Bảo, Mẹ Và Con Cùng Cố Lên !
- Chương 53: Quyết Tâm Rời Đi
- Chương 54: Một Sự Thất Tín, Vạn Sự Chẳng Tin
- Chương 55: Thật Sự Không Buồn
- Chương 56: Hắn Đúng Là Âm Hồn Không Tan
- Chương 57: Anh Ở Cách Vách Với Em
- Chương 58
- Chương 59: Càng Ngày Càng Mong Chờ Bảo Bảo
- Chương 60: Sweet Happy (Hạnh Phúc Ngọt Ngào)
- Chương 61: Vụ Này Coi Bộ Không Đơn Giản
- Chương 62: Bị Người Ta Tát Một Cái
- Chương 63: Nhắm Vào Tôi, Tôi Đấu Với Các Người Đến Cùng
- Chương 64: Bọn Họ Xem Chỉ Là Không Khí
- Chương 65: Dạy Dỗ Từng Người Một
- Chương 66: Dạy Dỗ Lưu Tiểu Tam
- Chương 67: Gặp Lại Vũ Minh Thiên
- Chương 68: Lời Cảnh Cáo Của Diệp Thành
- Chương 69: Hắn Muốn Làm Chỗ Dựa Cho Cô
- Chương 70: Tâm Sự Của Diệp Thành
- Chương 71: Bị Quăng Cẩu Lương Ngập Mặt
- Chương 72: Hợp Đồng Thỏa Thuận Nuôi Con
- Chương 73: Trần Phong Là Của Tớ, Người Khác Đừng Hòng!
- Chương 74: Bị " Đá" !!
- Chương 75: Đi Tìm Đáp Án Trong Lòng
- Chương 76: Anh Chỉ Muốn Ôm Em Một Lát
- Chương 77: Nhận Lỗi, Nhận Thua !
- Chương 78
- Chương 79: Muốn Hiểu Rõ Trái Tim Mình
- Chương 80: Anh Chính Là....Cái Tên Vô Liêm Sỉ Nhất
- Chương 81: Thật Sự Không Quan Tâm Chút Nào Sao
- Chương 82: Uy Hiếp Trong Bóng Tối
- Chương 83: Chuyện Của Vợ Tôi, Tôi Tự Lo
- Chương 84: Sợ
- Chương 85: Anh Tình Nguyện Để Em Trút Giận
- Chương 86: Hối Hận Vì Đã Buông Tay Em
- Chương 87: Ở Cùng Bác Sĩ
- Chương 88
- Chương 89: Tôi Không Muốn Thấy Mặt Cô, Một Chút Cũng Không Muốn
- Chương 90: Thay Tên Đổi Họ, Cuốn Xéo Khỏi Diệp Gia
- Chương 91: Ranh giới
- Chương 92: Tâm Ý Của Diệp Thành
- Chương 93: Biến Cố Bất Ngờ Xảy Đến
- Chương 94: Dã Tâm
- Chương 95: Bức Tâm Thư
- Chương 96: Anh Ấy Vẫn Còn Sống
- Chương 97: Nếu Như Tất Cả Có Thể Làm Lại
- Chương 98: Để Anh Yêu Em Một Ngàn Lần
- Chương 99: Hai Người Đàn Ông Giáp Mặt Một Chỗ, Liệu Có Ổn?
- Chương 100: Bạn Tri Kỉ
- Chương 101: Muốn Đón Năm Mới Với Em
- Chương 102: Cơm Giao Thừa Chan Dấm
- Chương 103: Tôi Thật Ra...Đã Thích Em Ấy
- Chương 104: Muốn Cho Cô Ấy Một Gia Đình
- Chương 105: Đích thân mua quà sinh nhật cho vợ
- Chương 106: Con Trai Ra Đời Bình An
- Chương 107: Tôi Thật Sự Rất Yêu Cô Ấy !
- Chương 108: Cảm Tạ Trời Xanh, Cảm Ơn Em
- Chương 109
- Chương 110: Sủng Ái Con Như Một Tiểu Vương Tử
- Chương 111: Ác Mộng
- Chương 112: Anh muốn theo đuổi em lại một lần nữa
- Chương 113
- Chương 114: Sẽ Không Bao Giờ Tha Thứ Cho Anh
- Chương 115: Ông Chú Xấu Xa Từ Đâu Xuất Hiện
- Chương 116: Ai Cũng Đừng Hòng Mang Bảo Bối Đi
- Chương 117
- Chương 118: Không đáp ứng
- Chương 119: Em Và Con Cùng Ra Nước Ngoài Tránh Gió Đi
- Chương 120: Chờ Ngày Trở Về
- Chương 121: Thời khắc đều nghĩ tới cô ấy
- Chương 122: Nếu như có thể có được cô ấy
- Chương 123: Nhớ cô đến phát điên
- Chương 124
- Chương 125: Chúng ta chỉ nên là bạn bè thôi
- Chương 126: Rất nhanh anh có thể nhìn thấy em rồi
- Chương 127: Chỉ Muốn Nhìn Thấy Cô Và Con Trai Anh
- Chương 128: Có Mất Đi Rồi Mới Biết Trân Quý
- Chương 129: Nhất Định Sẽ Cho Con Một Gia Đình Hoàn Chỉnh
- Chương 130: Trở Về
- Chương 131: Tiếng động nửa đêm kì dị
- Chương 132: Đừng sợ!! Có anh ở đây rồi!
- Chương 133: Chỉ Cần Em Trở Về, Mọi Thứ Anh Đều Chấp Nhận
- Chương 134: Anh Ở Bên Em, Là Nghiêm Túc !
- Chương 135: Anh Nhất Định Phải Sủng Em
- Chương 136: Sự Kiên Trì Vì Tình Yêu
- Chương 137: Để anh dạy em kỹ thuật hôn
- Chương 138: Pháo hoa rực rỡ trong tim
- Chương 139: Sẽ không buông tay
- Chương 140: Cùng lắm thì nuôi anh ấy cả đời
- Chương 141: Ai cũng đều sẽ rời đi phải không?
- Chương 142: Em Vẫn Còn Có Anh
- Chương 143: Vợ Ơi, Cùng Anh Yêu Lại Nhé !
- Chương 144: Xem Như Là Mơ Một Giấc Mơ Đẹp
- Chương 145: Giam Giữ Trái Tim Em Một Lần Nữa
- Chương 146: Càng ngày càng khiến cô tâm phiền ý loạn
- Chương 147: Trở Thành Đôi Mắt Cho Cô Ấy
- Chương 148: Anh đã biết được bí mật của cô
- Chương 149: Nếu trong lòng em còn có anh
- Chương 150: Lần Đầu Tiên Anh Khóc
- Chương 151: Sẽ Cho Anh Một Cơ Hội Cuối Cùng
- Chương 152: Như vậy cũng đã có chút ngọt ngào
- Chương 153: Tạo Cho Cô Một Sự An Tâm Và Tin Tưởng Tuyệt Đối
- Chương 154: Anh Sợ....Sợ Rất Nhiều
- Chương 155: Muốn Lấy Lại Tất Cả Tâm Ý Của Cô Ấy Bằng Mọi Giá
- Chương 156: Chỉ mong nó sớm truy người về như cũ
- Chương 157: Cùng em đi ngắm mặt trời mọc
- Chương 158: Muốn quang minh chính đại hôn em
- Chương 159: Buổi sáng hôm nay, thật đáng giá
- Chương 160: Trước Kia Từng Xưng Hô Thân Mật Cỡ Nào
- Chương 161: Mình Là Bạn Thân Nhất Của Cậu Đấy
- Chương 162: Không Phải Quá Muốn Chúc Phúc Cho Anh
- Chương 163: Sẽ không nhường cô ấy cho bất kỳ ai
- Chương 164: Không yêu sẽ không để hôn môi
- Chương 165: Gặp nữ nhân lạ trong buổi tiệc
- Chương 166: Dưới Gầm Bàn Có "Cẩu" Đê Tiện
- Chương 167: Chỉ chung thủy với vợ tôi
- Chương 168: Đều là những kẻ siêu thủ đoạn
- Chương 169: Dọn Vào Chung Phòng Với Anh Nhé
- Chương 170: Dường Như Trở Lại Năm Đó
- Chương 171: Lại được ôm vợ ngủ mỗi đêm
- Chương 172: Gặp lại nhau, là một thay đổi kinh ngạc
- Chương 173: Anh ngồi cùng em một lát nhé!
- Chương 174: Yêu lại như một đôi tình nhân tiêu chuẩn
- Chương 175: Cả đời anh, nếu không là em thì không là ai khác
- Chương 176: Đích Thân Nấu Bữa Sáng Cho Anh
- Chương 177: Vòng ngọc xác định thân phận
- Chương 178: Hắn có từng có bệnh án tâm thần
- Chương 179: Làm đầu bếp không đơn giản
- Chương 180: Nguyện ý chịu phạt cả đời
- Chương 181: Du thuyền xa hoa khởi hành
- Chương 182: Tình yêu như bầu trời đầy sao
- Chương 183: Tâm sự hai người đàn ông
- Chương 184: Giống như lại ăn đường ăn mật
- Chương 185: Từ nay về sau chúng ta tuyệt giao
- Chương 186: Họ chính là một đôi oan gia
- Chương 187: Mối đe dọa ngầm
- Chương 188: Hỏa Hoạn Bất Ngờ Trên Du Thuyền
- Chương 189: Chết cũng phải kéo theo người chết cùng
- Chương 190: Cả đời này có phải sẽ không bao giờ gặp lại?
- Chương 191: Tỉnh lại người đầu tiên nghĩ đến là anh
- Chương 192: Chúng ta vợ chồng đề huề
- Chương 193: Anh tin chúng ta nhất định sẽ quay về được
- Chương 194: Bầu trời diệp thị sắp thay đổi
- Chương 195: Sau tất cả lại trở về bên nhau
- Chương 196: Em là thời gian đẹp nhất của anh
- Chương 197: Một nhà ba người đoàn tụ
- Chương 198: Cả đời này, cưng chiều em! cũng sẽ "làm" em đến cùng
- Chương 199: Cuộc sống mới chồng chồng, vợ vợ!
- Chương 200: Cảm ơn em đã cho anh tình yêu như thế
- Chương 201: Phiên Ngoại (1)
- Chương 202: Phiên Ngoại (2)
- Chương 203: Phiên Ngoại (3)
- Chương 204: Phiên Ngoại (4)
- Chương 205: Phiên Ngoại (5)
- Chương 206: Phiên Ngoại (6)
- Chương 207: Phiên Ngoại (7)
- Chương 208: Phiên Ngoại (8)
- Chương 209: Phiên Ngoại (9)
- Chương 210: Phiên Ngoại (10)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé
Chương 68: Lời Cảnh Cáo Của Diệp Thành
Từ Lạc nhìn một lượt dáng người Minh Thiên. Rồi nhìn ra bên ngoài cửa, chỉ thấy chiếc Porsche của anh đang đỗ ven đường.
Không thể không nói, dáng vẻ Minh Thiên lái chiếc xe sang, đeo đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng, ngược lại không phù hợp với phong cách quán của cô.
Từ Lạc không khỏi bật cười, " được, rồi anh muốn dùng điểm tâm với uống gì?"
Minh Thiên nhìn biểu hiện của Từ Lạc, anh cũng biết cô đang nghĩ cái gì, anh cười nói, "Ba anh nói, anh đến công ty thực tập, hôm nay dậy sớm, thuận đường ghé mua điểm tâm thôi."
"À, vậy anh xem thực đơn đi." Từ Lạc đẩy qua tay Minh Thiên bảng menu. Anh nhìn một lượt từ trên xuống, " vậy làm cho anh, hai phần sữa chua xoài handmade."
Từ Lạc chuyển đơn tới nhà bếp, không bao lâu thì hoàn thành. Cô dùng túi gói lại cho Minh Thiên. Minh Thiên nhận đồ cũng không nói gì, xoay chân rời khỏi quán.
....
Cùng lúc đó..
Chiều muộn, Lưu Tâm Nhã tới chỗ Diệp Thành hẹn sớm 15 phút.
Cô ả ngồi trên ghế, mà lòng mong chờ lẫn hồi hợp. Cứ tưởng Diệp Thành sẽ không ngó ngàng gì đến mình nữa, cô ta buồn biết bao lâu..vậy mà hôm qua hắn ngược lại chủ động hẹn cô ta, làm cô ta vui sướng không thôi.
Ngoài cửa mơ hồ có tiếng bước chân truyền đến. Lưu Tâm Nhã hít một hơi sâu, quay đầu nhìn.
Cửa được nhân viên bên ngoài nhẹ nhàng kéo ra, từ ngoài cửa đi vào một người đàn ông, quả nhiên là Diệp Thành.
Hắn lúc này mặc áo sơ mi đen hơi ôm người, quần âu phục màu đen chặt chẽ bao lấy đôi chân dài thẳng tắp kia. Ánh mắt hắn đầy mệt mỏi, in hằn tia máu, tóc có chút ngổn ngang, nhưng không sao lấn át được vẻ tuấn tú chói mắt của người đàn ông này.
Tim Lưu Tâm Nhã nhất thời đập thình thịch. Cô ta nhìn Diệp Thành, cười nói, " Thành, anh đến rồi."
Diệp Thành lãnh đạm nhìn sâu cô ả một cái, rồi ở ghế đối diện ngồi xuống. Hắn giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lưu Tâm Nhã lúc này cũng chả nghĩ gì, cũng chẳng biết một lát, tai hoạ sẽ ập đến. Cô ta cứ theo sở thích mà gọi món ăn...đợi nhân viên bê hết đồ ăn lên một lượt, rồi rời đi. Cô ta mới đóng cửa phòng lại.
Diệp Thành ngồi đối diện, vẫn luôn im lặng. Vẻ mặt hắn lúc này thực không tốt cho lắm. Có vẻ là hắn đang kìm nén lại cơn giận đang dần sôi sục trong người hắn kể từ khi bước vào căn phòng này.
Và kể từ khi nhìn thấy ả đàn bà này một lần nữa.
Điều đó khiến Lưu Tâm Nhã không khỏi run run trong lòng. " Diệp Thành, anh sao vậy?" Cô ả do dự hỏi.
Diệp Thành đôi mắt lạnh lẽo ngước nhìn lên cô ả. " Không có gì?"
" Anh bị cái gì thế?" Lưu Tâm Nhã thanh âm bất mãn nói, " chúng ta xa cách lâu như thế, rốt cục anh cũng hẹn em mà, sao gặp em, lại không nói gì?"
Diệp Thành nhìn vẻ ủy khuất của cô ả, trong lòng hắn dấy lên chán ghét, lẫn tức giận, ngườ phụ nữ rắn rết này, đến lúc nào rồi, cô ta vẫn còn lên giọng, thanh âm hắn lạnh băng ập tới, " Lưu Tâm Nhã, hôm nay, tôi hỏi cô một chuyện, cô phải nói sự thật, bằng không, chết."
Lưu Tâm Nhã kinh hãi lẫn sửng sốt, " Diệp Thành, anh....anh...chuyện gì?"
Đôi mắt Diệp Thành đầy âm trầm, hắn hít một hơi thật sâu, dường như đè nén cơn thịnh nộ đang cháy hừng lên trong đầu hắn..hắn gằn lên từng chữ, " tôi hỏi cô, chuyện lúc trước, Từ Lạc vợ tôi bị lừa về quê suýt nữa sảy thai...có phần của cô hay không?"
Lời này vừa dứt, hai bàn tay của Lưu Tâm Nhã liền siết chặt.
Làm sao có thể?
Diệp Thành sao có thể biết chuyện trong đó.
Cô ta rõ ràng ngạn vạn dặn dò, để ý, bảo mấy người đó toàn bộ rút lui sạch sẽ, một chút cũng không được để lại dấu vết. Bao gồm cả đám người liên hệ với Dì và Dượng của Từ Lạc, cũng bị cô ta điều hẳn sang tỉnh khác, chuyện này không thể nào có ai biết được.
Cho dù thật sự bị người nhận ra, bọn họ cũng tuyệt đối không tìm được chứng cứ.
Nghĩ trong lòng nhảy còn nhanh hơn con trỏ máy tính, trên mặt Lưu Tâm Nhã lộ ra vẻ nghi ngờ, " anh nói cái gì vậy?"
Diệp Thành thâm trầm mà lập lại một lần, đôi mắt âm lãnh nhìn cô ta, " tôi nói, chuyện lúc trước, Từ Lạc vợ tôi suýt nữa xảy thai, có tay chân của cô hay không?"
Lưu Tâm Nhã bật đứng dậy, hai mắt hồng hồ, "Diệp Thành, anh vậy mà nghi ngờ em?".
Vừa nói cô ả vừa đi tới bên cạnh Diệp Thành.
Tức giận nói, " Em quen với anh lâu như vậy, em ra sao, anh còn không rõ, em nếu muốn hại Từ Lạc, đã sớm ra tay rồi, cần gì phải nhịn lâu như thế, huống hồ, khi đó em đã ở Diệp trạch rồi, Từ Lạc kia, vốn chả có uy hiếp gì với em cả, em cần gì phải mạo hiểm chứ?"
Diệp Thành đứng dậy, hất tay cô ả khỏi vai hắn, như có như không mà phủi chỗ vừa bị cô ả đụng vào, hắn gằn lên, " nói dối, cô thật khiến tôi phát tởm..."
Lưu Tâm Nhã òa khóc, " Em không có, em cái gì cũng không làm, em thừa nhận là em rất ghét Từ Lạc, nhưng em không có làm loại chuyện đó. Em không biết ai đã vu tội cho em, nhưng mà Diệp Thành à, anh phải tin em."
Diệp Thành bỗng nhiên cười lạnh, " ha, tôi phải tin cô sao?" Ý tứ trong lời nói kia của hắn mang đầy chán ghét lẫn châm chọc.
Lưu Tâm Nhã ngẩn người, cắn răng, nói, " Diệp Thành, em nói em nguyện ở cùng với anh, nhưng anh ngay cả niềm tin với em cũng không có, anh thật khiến em thất vọng."
Diệp Thành không nói chuyện, lấy ra một chiếc bút ghi âm, hắn không chút do dự mà nhấn mộ cái.
Lập tức thanh âm phát ra, là giọng nói hụt hơi của Dượng Từ Lạc. " Lúc trước, có người liên lạc với chúng tôi, cho chúng tôi một khoản tiền, sau đó lại nói, khi nào xong việc, còn có tiền thêm. Nói chúng tôi không phải sợ, xảy ra chuyện, sẽ có luật sư tốt nhất biện hộ. Nên rôi liền đáp ứng. Tôi nhớ người kia họ Lý, hơi gầy, bên mắt phải hắn có một vết sẹo dài, những cái khác, người đó cũng không có chịu nói thêm gì..."
Đoạn ghi âm kia vừa hết, Diệp Thành giương mắt, lạnh giọng, " cô giải thích sao đây?"
Lưu Tâm Nhã lúc này đã khẩn trương đến mức lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Nhưng vẫn cố giả vờ, cười nói, " ghi âm này nói cái gì, em nghe không hiểu."
Diệp Thành nhìn phản ứng của cô ả, hắn lãnhh đạm, " cô vẫn cứng đầu chối cãi nhỉ, vậy hôm nay, tôi để cô tâm phục, khẩu phục."
Vừa nói, hắn vừa lôi trong cặp tác ra một phần sơ yếu lí lịch. Phía bên trên, chính là người liên lạc họ Lý kia. Còn có cả hình, mà người trong hình, bên mắt phải quả nhiên có một vết sẹo dài.
" Người này, là của Lưu thị nhà cô, người này trước đây không lâu đã bị điều đi tỉnh khác." Diệp Thành giọng không chút tình cảm nói.
Nụ cười của Lưu Tâm Nhã sắp không còn cười nổi, cô gắt gao mà nắm chặt tay, ấp úng, " đúng vậy, hắn.... mới chuyển công tác...nhưng theo công việc nên đi....cái này...có gì lạ."
Diệp Thành nghe cô ta giảo biện, rốt cục mất kiên nhẫn, đập bàn rầm một cái. " Đến giờ phút này, cô còn chối cãi, cô thật khiến tôi tởm đến muốn nôn." Hắn tiếp tục nhấn một đoạn nữa trên bút ghi âm tiếp theo. " Tự cô nghe."
Lưu Tâm Nhã giật thót khi thanh âm kia vang lên, " Diệp tổng, không liên quan đến tôi, là Lưu tiểu thư nói, chuyện phải làm kín đáo, tôi không ngờ Diệp tổng lại tới cứu người, tôi sợ bại lộ, đã tiêu hủy chứng cớ...nhưng mà Lưu Tâm Nhã kia, cô ta vẫn chưa yên tâm, liền đày tôi đến cái nơi cho ăn đá, gà ăn sỏi này.." Loading...
Xong rồi, hết thật rồi, nghe tiếng ghi âm kia xong, Lưu Tâm Nhã như cảm thấy nước đá lạnh toát dội từ trên đầu dội xuống.
Cả người rét run.
Diệp Thành đứng đó, lạnh lẽo nhìn Lưu Tâm Nhã, người phụ này, hắn chưa từng yêu, nhưng là từng có thiện cảm, nhưng hiện tại, lại chỉ có căm ghét, lẫn khinh bỉ.
Trước kia, hắn biết cô ả làm này kia đủ trò qua mặt hắn, hắn cho rằng, cô ả dù lớn lối cũng sẽ biết cân nhắc, không quá phận.
Nhưng mà, hắn thật sự lầm rồi...Ả ta vậy mà suýt nữa giết chết vợ và con hắn....
Cô ta đúng là đáng hận, đáng chết.
Hắn đưa tay tới, trực tiếp bóp cổ Lưu Tâm Nhã, " sao rồi, bị câm rồi, không chối được nữa. Vậy hiện tại, cô nên tính nợ thế nào hả?"
" Tôi...em.." Lưu Tâm Nhã như sắp hụt hơi, nói không nên lời, mặt tím tái..
Trên mặt Diệp Thành lúc này chỉ còn lại tia lãnh khốc vô tình, hắn bất giác buông tay khỏi cổ của cô ả, mặc cô ả ngồi xụp trên mặt đất.
Lưu Tâm Nhã hoảng hốt, vội bò tới chân Diệp Thành, gào khóc. " Anh Thành, em sai rồi, xin anh, xin anh...em sẽ sửa...huhu..."
"Cút xa tôi ra, đồ rắn độc." Diệp Thành đá cô ta ra khỏi chân hắn, hắn gầm lên, " cô có biết, khi tôi tiến vào thôn kia cứu Từ Lạc, cô ấy ra sao không? Cô ấy hôn mê sâu, nhưng lại bị đau đớn làm tỉnh."
Hắn trên cao nhìn xuống cô ả, hai mắt đỏ ngầu, tay siết chặt nắm đấm, khí thế như muốn giết người, hắn gằn lên từng chữ, " cô ấy liều mạng che bụng, nhưng trên lưng lại bị đám người kia dùng cây đánh đến máu me bê bết, đồ khốn nạn cô, cô có biết đó là vợ tôi, là con tôi không hả....hả...???"
Nghĩ đến cảnh tượng khi đó, Diệp Thành không nhịn nổi, mà giơ chân đạp cái tay của Lưu Tâm Nhã đang ôm lấy chân hắn ra...
Lưu Tâm Nhã gào càng thảm, " không phải, em không biết lúc ấy, Từ Lạc lại mang thai, em thật không nghĩ đến."
Diệp Thành mất luôn bình tĩnh, hắn ngồi xuống túm tóc dài của cô ả, kéo ngược cô ả ra phái sau, " ha, không biết, không biết thì cô lấy đó làm cớ mà hại cô ấy, khốn nạn."
Lưu Tâm Nhã bỗng nghẹn họng một chữ cũng không nói ra được.
Mắt Diệp Thành như một con mãnh thú, hiển nhiên là tức giận đến cực hạn, " cô ghét Từ Lạc, vậy cô tưởng cô ấy không ghét cô sao? Từ Lạc cô ấy còn căm ghét cô hơn cả là khác, nhưng cô ấy chưa bao giờ làm gì với cô, cô thì hay, hiển nhiên như loài hổ mang, cắn người không thương tiếc."
Diệp Thành gầm lên, trong đầu, cảnh tượng của Từ Lạc hôm đó không ngừng hiện lên.
Lúc cô được hắn ôm vào ngực, cô như một coi sói bị tước đi vuốt sắc, bẽ gãy gân cốt, mất đi tất cả ngoan cường, mạnh mẽ, mặt đầy máu đầm đìa, sợ hãi mà rúc rồi bấu chặt vào hắn.
Rất nhiều năm sau này, có lúc Diệp Thành nhớ lại một màn đó, đều không khỏi mà kinh sợ trong lòng, hắn chỉ có thể ôm chặt chẽ Từ Lạc trong ngực, cảm nhận cô vẫn khỏe mạnh bên cạnh mình, hắn mới cảm thấy khó chịu và thống khổ trong lòng, giảm đi một chút.
Hắn nghĩ, nếu lần đó, hắn nghe lời quyến rũ của Lưu Tâm Nhã thì hắn đời hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Lưu Tâm Nhã lúc này, khóc hết nước mắt, " Diệp Thành, xin anh đừng bỏ em, em xin lỗi Từ Lạc là được mà...xin anh đấy.."
Diệp Thành hất mạnh cô ta ra, " tôi không giết chết cô đã là may cho cô rồi, từ nay trở đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Hắn xách lên cặp tác, lạnh nhạt nói, " còn nữa, hạng mục gần đây của Lưu thị nhà cô, tôi sẽ không đầu tư vốn nữa, cô về tự nói với ba cô. Còn phần cô..."
Diệp Thành hừ lạnh, hắn buông lời cảnh cáo, "nhắc cho cô biết, chớ có đụng đến Từ Lạc một lần nữa, nếu còn đúng đến vợ con tôi thêm một lần nào, tôi sẽ cho cô, chết không kịp hối.
Dứt lời hắn đi thẳng ra cửa, cũng không quay đầu mà nhìn cô ả một cái.
Sắc mặt Lưu Tâm Nhã nhất thời trắng bệch cô ả nhớ lại lời Từ Lạc lúc ở phòng bao nói, " Tập đoàn Lưu thị hiện rất đáng lo, nếu như mất đi sự đầu tư từ Diệp thị, thì phá sản chỉ còn là thời gian.
Hơn nữa nếu như để ba cô ả biết, nguyên nhân kia là do cô ả, thì cô ta coi như xong đời.
Thật nhanh, dù run rẩy cô ta vẫn cố chạy theo kéo tay Diệp Thành, " Diệp Thành, em van anh, xin anh đừng rút vốn, anh muốn thế nào cũng được, chỉ cần anh đừng ngưng đầu tư thôi..."
" Lưu Tâm Nhã, đừng đánh mất tự tôn cuối cùng mà tôi bố thí cho cô. Tôi và cô, vốn chả có quan hệ nào cả. Cô hại Từ Lạc, hại con tôi, tôi nương tay, không xử cô, đã là phước rồi...cô từ nay...tự mà lo liệu."
Hắn nói rồi lạnh lùng rời đi...đối với loại phụ nữ này, nếu giết người mà không phải đi tù, hắn sẽ giết cô ta ngàn lần cũng không hả dạ...
Không thể không nói, dáng vẻ Minh Thiên lái chiếc xe sang, đeo đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng, ngược lại không phù hợp với phong cách quán của cô.
Từ Lạc không khỏi bật cười, " được, rồi anh muốn dùng điểm tâm với uống gì?"
Minh Thiên nhìn biểu hiện của Từ Lạc, anh cũng biết cô đang nghĩ cái gì, anh cười nói, "Ba anh nói, anh đến công ty thực tập, hôm nay dậy sớm, thuận đường ghé mua điểm tâm thôi."
"À, vậy anh xem thực đơn đi." Từ Lạc đẩy qua tay Minh Thiên bảng menu. Anh nhìn một lượt từ trên xuống, " vậy làm cho anh, hai phần sữa chua xoài handmade."
Từ Lạc chuyển đơn tới nhà bếp, không bao lâu thì hoàn thành. Cô dùng túi gói lại cho Minh Thiên. Minh Thiên nhận đồ cũng không nói gì, xoay chân rời khỏi quán.
....
Cùng lúc đó..
Chiều muộn, Lưu Tâm Nhã tới chỗ Diệp Thành hẹn sớm 15 phút.
Cô ả ngồi trên ghế, mà lòng mong chờ lẫn hồi hợp. Cứ tưởng Diệp Thành sẽ không ngó ngàng gì đến mình nữa, cô ta buồn biết bao lâu..vậy mà hôm qua hắn ngược lại chủ động hẹn cô ta, làm cô ta vui sướng không thôi.
Ngoài cửa mơ hồ có tiếng bước chân truyền đến. Lưu Tâm Nhã hít một hơi sâu, quay đầu nhìn.
Cửa được nhân viên bên ngoài nhẹ nhàng kéo ra, từ ngoài cửa đi vào một người đàn ông, quả nhiên là Diệp Thành.
Hắn lúc này mặc áo sơ mi đen hơi ôm người, quần âu phục màu đen chặt chẽ bao lấy đôi chân dài thẳng tắp kia. Ánh mắt hắn đầy mệt mỏi, in hằn tia máu, tóc có chút ngổn ngang, nhưng không sao lấn át được vẻ tuấn tú chói mắt của người đàn ông này.
Tim Lưu Tâm Nhã nhất thời đập thình thịch. Cô ta nhìn Diệp Thành, cười nói, " Thành, anh đến rồi."
Diệp Thành lãnh đạm nhìn sâu cô ả một cái, rồi ở ghế đối diện ngồi xuống. Hắn giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lưu Tâm Nhã lúc này cũng chả nghĩ gì, cũng chẳng biết một lát, tai hoạ sẽ ập đến. Cô ta cứ theo sở thích mà gọi món ăn...đợi nhân viên bê hết đồ ăn lên một lượt, rồi rời đi. Cô ta mới đóng cửa phòng lại.
Diệp Thành ngồi đối diện, vẫn luôn im lặng. Vẻ mặt hắn lúc này thực không tốt cho lắm. Có vẻ là hắn đang kìm nén lại cơn giận đang dần sôi sục trong người hắn kể từ khi bước vào căn phòng này.
Và kể từ khi nhìn thấy ả đàn bà này một lần nữa.
Điều đó khiến Lưu Tâm Nhã không khỏi run run trong lòng. " Diệp Thành, anh sao vậy?" Cô ả do dự hỏi.
Diệp Thành đôi mắt lạnh lẽo ngước nhìn lên cô ả. " Không có gì?"
" Anh bị cái gì thế?" Lưu Tâm Nhã thanh âm bất mãn nói, " chúng ta xa cách lâu như thế, rốt cục anh cũng hẹn em mà, sao gặp em, lại không nói gì?"
Diệp Thành nhìn vẻ ủy khuất của cô ả, trong lòng hắn dấy lên chán ghét, lẫn tức giận, ngườ phụ nữ rắn rết này, đến lúc nào rồi, cô ta vẫn còn lên giọng, thanh âm hắn lạnh băng ập tới, " Lưu Tâm Nhã, hôm nay, tôi hỏi cô một chuyện, cô phải nói sự thật, bằng không, chết."
Lưu Tâm Nhã kinh hãi lẫn sửng sốt, " Diệp Thành, anh....anh...chuyện gì?"
Đôi mắt Diệp Thành đầy âm trầm, hắn hít một hơi thật sâu, dường như đè nén cơn thịnh nộ đang cháy hừng lên trong đầu hắn..hắn gằn lên từng chữ, " tôi hỏi cô, chuyện lúc trước, Từ Lạc vợ tôi bị lừa về quê suýt nữa sảy thai...có phần của cô hay không?"
Lời này vừa dứt, hai bàn tay của Lưu Tâm Nhã liền siết chặt.
Làm sao có thể?
Diệp Thành sao có thể biết chuyện trong đó.
Cô ta rõ ràng ngạn vạn dặn dò, để ý, bảo mấy người đó toàn bộ rút lui sạch sẽ, một chút cũng không được để lại dấu vết. Bao gồm cả đám người liên hệ với Dì và Dượng của Từ Lạc, cũng bị cô ta điều hẳn sang tỉnh khác, chuyện này không thể nào có ai biết được.
Cho dù thật sự bị người nhận ra, bọn họ cũng tuyệt đối không tìm được chứng cứ.
Nghĩ trong lòng nhảy còn nhanh hơn con trỏ máy tính, trên mặt Lưu Tâm Nhã lộ ra vẻ nghi ngờ, " anh nói cái gì vậy?"
Diệp Thành thâm trầm mà lập lại một lần, đôi mắt âm lãnh nhìn cô ta, " tôi nói, chuyện lúc trước, Từ Lạc vợ tôi suýt nữa xảy thai, có tay chân của cô hay không?"
Lưu Tâm Nhã bật đứng dậy, hai mắt hồng hồ, "Diệp Thành, anh vậy mà nghi ngờ em?".
Vừa nói cô ả vừa đi tới bên cạnh Diệp Thành.
Tức giận nói, " Em quen với anh lâu như vậy, em ra sao, anh còn không rõ, em nếu muốn hại Từ Lạc, đã sớm ra tay rồi, cần gì phải nhịn lâu như thế, huống hồ, khi đó em đã ở Diệp trạch rồi, Từ Lạc kia, vốn chả có uy hiếp gì với em cả, em cần gì phải mạo hiểm chứ?"
Diệp Thành đứng dậy, hất tay cô ả khỏi vai hắn, như có như không mà phủi chỗ vừa bị cô ả đụng vào, hắn gằn lên, " nói dối, cô thật khiến tôi phát tởm..."
Lưu Tâm Nhã òa khóc, " Em không có, em cái gì cũng không làm, em thừa nhận là em rất ghét Từ Lạc, nhưng em không có làm loại chuyện đó. Em không biết ai đã vu tội cho em, nhưng mà Diệp Thành à, anh phải tin em."
Diệp Thành bỗng nhiên cười lạnh, " ha, tôi phải tin cô sao?" Ý tứ trong lời nói kia của hắn mang đầy chán ghét lẫn châm chọc.
Lưu Tâm Nhã ngẩn người, cắn răng, nói, " Diệp Thành, em nói em nguyện ở cùng với anh, nhưng anh ngay cả niềm tin với em cũng không có, anh thật khiến em thất vọng."
Diệp Thành không nói chuyện, lấy ra một chiếc bút ghi âm, hắn không chút do dự mà nhấn mộ cái.
Lập tức thanh âm phát ra, là giọng nói hụt hơi của Dượng Từ Lạc. " Lúc trước, có người liên lạc với chúng tôi, cho chúng tôi một khoản tiền, sau đó lại nói, khi nào xong việc, còn có tiền thêm. Nói chúng tôi không phải sợ, xảy ra chuyện, sẽ có luật sư tốt nhất biện hộ. Nên rôi liền đáp ứng. Tôi nhớ người kia họ Lý, hơi gầy, bên mắt phải hắn có một vết sẹo dài, những cái khác, người đó cũng không có chịu nói thêm gì..."
Đoạn ghi âm kia vừa hết, Diệp Thành giương mắt, lạnh giọng, " cô giải thích sao đây?"
Lưu Tâm Nhã lúc này đã khẩn trương đến mức lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Nhưng vẫn cố giả vờ, cười nói, " ghi âm này nói cái gì, em nghe không hiểu."
Diệp Thành nhìn phản ứng của cô ả, hắn lãnhh đạm, " cô vẫn cứng đầu chối cãi nhỉ, vậy hôm nay, tôi để cô tâm phục, khẩu phục."
Vừa nói, hắn vừa lôi trong cặp tác ra một phần sơ yếu lí lịch. Phía bên trên, chính là người liên lạc họ Lý kia. Còn có cả hình, mà người trong hình, bên mắt phải quả nhiên có một vết sẹo dài.
" Người này, là của Lưu thị nhà cô, người này trước đây không lâu đã bị điều đi tỉnh khác." Diệp Thành giọng không chút tình cảm nói.
Nụ cười của Lưu Tâm Nhã sắp không còn cười nổi, cô gắt gao mà nắm chặt tay, ấp úng, " đúng vậy, hắn.... mới chuyển công tác...nhưng theo công việc nên đi....cái này...có gì lạ."
Diệp Thành nghe cô ta giảo biện, rốt cục mất kiên nhẫn, đập bàn rầm một cái. " Đến giờ phút này, cô còn chối cãi, cô thật khiến tôi tởm đến muốn nôn." Hắn tiếp tục nhấn một đoạn nữa trên bút ghi âm tiếp theo. " Tự cô nghe."
Lưu Tâm Nhã giật thót khi thanh âm kia vang lên, " Diệp tổng, không liên quan đến tôi, là Lưu tiểu thư nói, chuyện phải làm kín đáo, tôi không ngờ Diệp tổng lại tới cứu người, tôi sợ bại lộ, đã tiêu hủy chứng cớ...nhưng mà Lưu Tâm Nhã kia, cô ta vẫn chưa yên tâm, liền đày tôi đến cái nơi cho ăn đá, gà ăn sỏi này.." Loading...
Xong rồi, hết thật rồi, nghe tiếng ghi âm kia xong, Lưu Tâm Nhã như cảm thấy nước đá lạnh toát dội từ trên đầu dội xuống.
Cả người rét run.
Diệp Thành đứng đó, lạnh lẽo nhìn Lưu Tâm Nhã, người phụ này, hắn chưa từng yêu, nhưng là từng có thiện cảm, nhưng hiện tại, lại chỉ có căm ghét, lẫn khinh bỉ.
Trước kia, hắn biết cô ả làm này kia đủ trò qua mặt hắn, hắn cho rằng, cô ả dù lớn lối cũng sẽ biết cân nhắc, không quá phận.
Nhưng mà, hắn thật sự lầm rồi...Ả ta vậy mà suýt nữa giết chết vợ và con hắn....
Cô ta đúng là đáng hận, đáng chết.
Hắn đưa tay tới, trực tiếp bóp cổ Lưu Tâm Nhã, " sao rồi, bị câm rồi, không chối được nữa. Vậy hiện tại, cô nên tính nợ thế nào hả?"
" Tôi...em.." Lưu Tâm Nhã như sắp hụt hơi, nói không nên lời, mặt tím tái..
Trên mặt Diệp Thành lúc này chỉ còn lại tia lãnh khốc vô tình, hắn bất giác buông tay khỏi cổ của cô ả, mặc cô ả ngồi xụp trên mặt đất.
Lưu Tâm Nhã hoảng hốt, vội bò tới chân Diệp Thành, gào khóc. " Anh Thành, em sai rồi, xin anh, xin anh...em sẽ sửa...huhu..."
"Cút xa tôi ra, đồ rắn độc." Diệp Thành đá cô ta ra khỏi chân hắn, hắn gầm lên, " cô có biết, khi tôi tiến vào thôn kia cứu Từ Lạc, cô ấy ra sao không? Cô ấy hôn mê sâu, nhưng lại bị đau đớn làm tỉnh."
Hắn trên cao nhìn xuống cô ả, hai mắt đỏ ngầu, tay siết chặt nắm đấm, khí thế như muốn giết người, hắn gằn lên từng chữ, " cô ấy liều mạng che bụng, nhưng trên lưng lại bị đám người kia dùng cây đánh đến máu me bê bết, đồ khốn nạn cô, cô có biết đó là vợ tôi, là con tôi không hả....hả...???"
Nghĩ đến cảnh tượng khi đó, Diệp Thành không nhịn nổi, mà giơ chân đạp cái tay của Lưu Tâm Nhã đang ôm lấy chân hắn ra...
Lưu Tâm Nhã gào càng thảm, " không phải, em không biết lúc ấy, Từ Lạc lại mang thai, em thật không nghĩ đến."
Diệp Thành mất luôn bình tĩnh, hắn ngồi xuống túm tóc dài của cô ả, kéo ngược cô ả ra phái sau, " ha, không biết, không biết thì cô lấy đó làm cớ mà hại cô ấy, khốn nạn."
Lưu Tâm Nhã bỗng nghẹn họng một chữ cũng không nói ra được.
Mắt Diệp Thành như một con mãnh thú, hiển nhiên là tức giận đến cực hạn, " cô ghét Từ Lạc, vậy cô tưởng cô ấy không ghét cô sao? Từ Lạc cô ấy còn căm ghét cô hơn cả là khác, nhưng cô ấy chưa bao giờ làm gì với cô, cô thì hay, hiển nhiên như loài hổ mang, cắn người không thương tiếc."
Diệp Thành gầm lên, trong đầu, cảnh tượng của Từ Lạc hôm đó không ngừng hiện lên.
Lúc cô được hắn ôm vào ngực, cô như một coi sói bị tước đi vuốt sắc, bẽ gãy gân cốt, mất đi tất cả ngoan cường, mạnh mẽ, mặt đầy máu đầm đìa, sợ hãi mà rúc rồi bấu chặt vào hắn.
Rất nhiều năm sau này, có lúc Diệp Thành nhớ lại một màn đó, đều không khỏi mà kinh sợ trong lòng, hắn chỉ có thể ôm chặt chẽ Từ Lạc trong ngực, cảm nhận cô vẫn khỏe mạnh bên cạnh mình, hắn mới cảm thấy khó chịu và thống khổ trong lòng, giảm đi một chút.
Hắn nghĩ, nếu lần đó, hắn nghe lời quyến rũ của Lưu Tâm Nhã thì hắn đời hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Lưu Tâm Nhã lúc này, khóc hết nước mắt, " Diệp Thành, xin anh đừng bỏ em, em xin lỗi Từ Lạc là được mà...xin anh đấy.."
Diệp Thành hất mạnh cô ta ra, " tôi không giết chết cô đã là may cho cô rồi, từ nay trở đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Hắn xách lên cặp tác, lạnh nhạt nói, " còn nữa, hạng mục gần đây của Lưu thị nhà cô, tôi sẽ không đầu tư vốn nữa, cô về tự nói với ba cô. Còn phần cô..."
Diệp Thành hừ lạnh, hắn buông lời cảnh cáo, "nhắc cho cô biết, chớ có đụng đến Từ Lạc một lần nữa, nếu còn đúng đến vợ con tôi thêm một lần nào, tôi sẽ cho cô, chết không kịp hối.
Dứt lời hắn đi thẳng ra cửa, cũng không quay đầu mà nhìn cô ả một cái.
Sắc mặt Lưu Tâm Nhã nhất thời trắng bệch cô ả nhớ lại lời Từ Lạc lúc ở phòng bao nói, " Tập đoàn Lưu thị hiện rất đáng lo, nếu như mất đi sự đầu tư từ Diệp thị, thì phá sản chỉ còn là thời gian.
Hơn nữa nếu như để ba cô ả biết, nguyên nhân kia là do cô ả, thì cô ta coi như xong đời.
Thật nhanh, dù run rẩy cô ta vẫn cố chạy theo kéo tay Diệp Thành, " Diệp Thành, em van anh, xin anh đừng rút vốn, anh muốn thế nào cũng được, chỉ cần anh đừng ngưng đầu tư thôi..."
" Lưu Tâm Nhã, đừng đánh mất tự tôn cuối cùng mà tôi bố thí cho cô. Tôi và cô, vốn chả có quan hệ nào cả. Cô hại Từ Lạc, hại con tôi, tôi nương tay, không xử cô, đã là phước rồi...cô từ nay...tự mà lo liệu."
Hắn nói rồi lạnh lùng rời đi...đối với loại phụ nữ này, nếu giết người mà không phải đi tù, hắn sẽ giết cô ta ngàn lần cũng không hả dạ...
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mang Thai Rồi
- Chương 2: Ly Hôn
- Chương 3: Lấy Cô Vì Trách Nhiệm
- Chương 4: Hợp Đồng Trước Hôn Nhân
- Chương 5: Tâm Tình Không Được Tốt
- Chương 6: Trợ Lí Đặc Biệt
- Chương 7: " Tiểu Tam " Vào Bếp
- Chương 8: Ăn Cái Đầu Của Anh Ấy !!
- Chương 9: Gặp Lại Trần Phong
- Chương 10: Chồng Cũ Ghen
- Chương 11: Không Ngại Cho Anh Đoạn Tử Tuyệt Tôn
- Chương 12: Tửu Lượng Kém
- Chương 13: Cô Cũng Có Thể Làm Hắn Đau Tim
- Chương 14: Nụ Hôn Không Ý Vị
- Chương 15: Hắn Bắt Đầu Quan Tâm Cô Rồi
- Chương 16: Một Mình Đi Khám Thai
- Chương 17: Ngu Rồi Còn Tỏ Ra Nguy Hiểm
- Chương 18: Quá Khứ Của Từ Lạc
- Chương 19: Đã Biết Quan Tâm
- Chương 20: Có Tiền Liền Có Quyền Phát Biểu
- Chương 21: Hôn Ước Bị Ép Buộc
- Chương 22: Rõ Ràng Khôn Ngoan, Nhưng Lại Là Ngu Ngốc
- Chương 23: Tương Tư
- Chương 24: Bạn Thân
- Chương 25: Bao Lời Muốn Nói
- Chương 26: Anh Đang Ghen
- Chương 27: Xé Rách Cái Thể Diện
- Chương 28: Tìm Trai Từ Tiệc Tình Thú
- Chương 29: Trùng Hợp
- Chương 30: Chẳng Có Quan Hệ Nào Cả
- Chương 31: Kịch Vui
- Chương 32: Ngôi Sao Hạng A
- Chương 33: Oán Tôi? Tôi TrỊ Cô!
- Chương 34: Khí Chất Toát Lên Đầy Hào Quang
- Chương 35: Rung Động Kỳ Diệu
- Chương 36: Linh Tính Giống Nhau Sao?
- Chương 37: Bọn Họ Có Gian Tình Khi Nào?
- Chương 38: Duyên Cha Con Đến Đây Là Hết
- Chương 39: Lòng Tham Vô Đáy
- Chương 40: Thai Nhi Gặp Nguy HIểm Rồi Chăng?
- Chương 41: Ép Hôn Với Nam Nhân Ngốc
- Chương 42: Không Tồn Tại, Sẽ Không Phải Gánh Những Đau Đớn
- Chương 43: Vì Cô Vẫn Luôn Là Vợ Hắn
- Chương 44: Trong Cái Rủi, Có Cái May
- Chương 45: Bắt Bọn Họ Nếm Đau Khổ Gấp Trăm Lần
- Chương 46: Dám Đụng Đến Vợ Tao, Chết !!
- Chương 47: Định Tội, Cuộc Sống Khổ Như Địa Ngục,...
- Chương 48: Đơn Ly Hôn, Tôi Chưa Ký, Nên Em Vẫn Là Vợ Tôi
- Chương 49
- Chương 50: Hắn Muốn Đối Tốt Với Cô
- Chương 51: Tự Lập
- Chương 52: Bảo Bảo, Mẹ Và Con Cùng Cố Lên !
- Chương 53: Quyết Tâm Rời Đi
- Chương 54: Một Sự Thất Tín, Vạn Sự Chẳng Tin
- Chương 55: Thật Sự Không Buồn
- Chương 56: Hắn Đúng Là Âm Hồn Không Tan
- Chương 57: Anh Ở Cách Vách Với Em
- Chương 58
- Chương 59: Càng Ngày Càng Mong Chờ Bảo Bảo
- Chương 60: Sweet Happy (Hạnh Phúc Ngọt Ngào)
- Chương 61: Vụ Này Coi Bộ Không Đơn Giản
- Chương 62: Bị Người Ta Tát Một Cái
- Chương 63: Nhắm Vào Tôi, Tôi Đấu Với Các Người Đến Cùng
- Chương 64: Bọn Họ Xem Chỉ Là Không Khí
- Chương 65: Dạy Dỗ Từng Người Một
- Chương 66: Dạy Dỗ Lưu Tiểu Tam
- Chương 67: Gặp Lại Vũ Minh Thiên
- Chương 68: Lời Cảnh Cáo Của Diệp Thành
- Chương 69: Hắn Muốn Làm Chỗ Dựa Cho Cô
- Chương 70: Tâm Sự Của Diệp Thành
- Chương 71: Bị Quăng Cẩu Lương Ngập Mặt
- Chương 72: Hợp Đồng Thỏa Thuận Nuôi Con
- Chương 73: Trần Phong Là Của Tớ, Người Khác Đừng Hòng!
- Chương 74: Bị " Đá" !!
- Chương 75: Đi Tìm Đáp Án Trong Lòng
- Chương 76: Anh Chỉ Muốn Ôm Em Một Lát
- Chương 77: Nhận Lỗi, Nhận Thua !
- Chương 78
- Chương 79: Muốn Hiểu Rõ Trái Tim Mình
- Chương 80: Anh Chính Là....Cái Tên Vô Liêm Sỉ Nhất
- Chương 81: Thật Sự Không Quan Tâm Chút Nào Sao
- Chương 82: Uy Hiếp Trong Bóng Tối
- Chương 83: Chuyện Của Vợ Tôi, Tôi Tự Lo
- Chương 84: Sợ
- Chương 85: Anh Tình Nguyện Để Em Trút Giận
- Chương 86: Hối Hận Vì Đã Buông Tay Em
- Chương 87: Ở Cùng Bác Sĩ
- Chương 88
- Chương 89: Tôi Không Muốn Thấy Mặt Cô, Một Chút Cũng Không Muốn
- Chương 90: Thay Tên Đổi Họ, Cuốn Xéo Khỏi Diệp Gia
- Chương 91: Ranh giới
- Chương 92: Tâm Ý Của Diệp Thành
- Chương 93: Biến Cố Bất Ngờ Xảy Đến
- Chương 94: Dã Tâm
- Chương 95: Bức Tâm Thư
- Chương 96: Anh Ấy Vẫn Còn Sống
- Chương 97: Nếu Như Tất Cả Có Thể Làm Lại
- Chương 98: Để Anh Yêu Em Một Ngàn Lần
- Chương 99: Hai Người Đàn Ông Giáp Mặt Một Chỗ, Liệu Có Ổn?
- Chương 100: Bạn Tri Kỉ
- Chương 101: Muốn Đón Năm Mới Với Em
- Chương 102: Cơm Giao Thừa Chan Dấm
- Chương 103: Tôi Thật Ra...Đã Thích Em Ấy
- Chương 104: Muốn Cho Cô Ấy Một Gia Đình
- Chương 105: Đích thân mua quà sinh nhật cho vợ
- Chương 106: Con Trai Ra Đời Bình An
- Chương 107: Tôi Thật Sự Rất Yêu Cô Ấy !
- Chương 108: Cảm Tạ Trời Xanh, Cảm Ơn Em
- Chương 109
- Chương 110: Sủng Ái Con Như Một Tiểu Vương Tử
- Chương 111: Ác Mộng
- Chương 112: Anh muốn theo đuổi em lại một lần nữa
- Chương 113
- Chương 114: Sẽ Không Bao Giờ Tha Thứ Cho Anh
- Chương 115: Ông Chú Xấu Xa Từ Đâu Xuất Hiện
- Chương 116: Ai Cũng Đừng Hòng Mang Bảo Bối Đi
- Chương 117
- Chương 118: Không đáp ứng
- Chương 119: Em Và Con Cùng Ra Nước Ngoài Tránh Gió Đi
- Chương 120: Chờ Ngày Trở Về
- Chương 121: Thời khắc đều nghĩ tới cô ấy
- Chương 122: Nếu như có thể có được cô ấy
- Chương 123: Nhớ cô đến phát điên
- Chương 124
- Chương 125: Chúng ta chỉ nên là bạn bè thôi
- Chương 126: Rất nhanh anh có thể nhìn thấy em rồi
- Chương 127: Chỉ Muốn Nhìn Thấy Cô Và Con Trai Anh
- Chương 128: Có Mất Đi Rồi Mới Biết Trân Quý
- Chương 129: Nhất Định Sẽ Cho Con Một Gia Đình Hoàn Chỉnh
- Chương 130: Trở Về
- Chương 131: Tiếng động nửa đêm kì dị
- Chương 132: Đừng sợ!! Có anh ở đây rồi!
- Chương 133: Chỉ Cần Em Trở Về, Mọi Thứ Anh Đều Chấp Nhận
- Chương 134: Anh Ở Bên Em, Là Nghiêm Túc !
- Chương 135: Anh Nhất Định Phải Sủng Em
- Chương 136: Sự Kiên Trì Vì Tình Yêu
- Chương 137: Để anh dạy em kỹ thuật hôn
- Chương 138: Pháo hoa rực rỡ trong tim
- Chương 139: Sẽ không buông tay
- Chương 140: Cùng lắm thì nuôi anh ấy cả đời
- Chương 141: Ai cũng đều sẽ rời đi phải không?
- Chương 142: Em Vẫn Còn Có Anh
- Chương 143: Vợ Ơi, Cùng Anh Yêu Lại Nhé !
- Chương 144: Xem Như Là Mơ Một Giấc Mơ Đẹp
- Chương 145: Giam Giữ Trái Tim Em Một Lần Nữa
- Chương 146: Càng ngày càng khiến cô tâm phiền ý loạn
- Chương 147: Trở Thành Đôi Mắt Cho Cô Ấy
- Chương 148: Anh đã biết được bí mật của cô
- Chương 149: Nếu trong lòng em còn có anh
- Chương 150: Lần Đầu Tiên Anh Khóc
- Chương 151: Sẽ Cho Anh Một Cơ Hội Cuối Cùng
- Chương 152: Như vậy cũng đã có chút ngọt ngào
- Chương 153: Tạo Cho Cô Một Sự An Tâm Và Tin Tưởng Tuyệt Đối
- Chương 154: Anh Sợ....Sợ Rất Nhiều
- Chương 155: Muốn Lấy Lại Tất Cả Tâm Ý Của Cô Ấy Bằng Mọi Giá
- Chương 156: Chỉ mong nó sớm truy người về như cũ
- Chương 157: Cùng em đi ngắm mặt trời mọc
- Chương 158: Muốn quang minh chính đại hôn em
- Chương 159: Buổi sáng hôm nay, thật đáng giá
- Chương 160: Trước Kia Từng Xưng Hô Thân Mật Cỡ Nào
- Chương 161: Mình Là Bạn Thân Nhất Của Cậu Đấy
- Chương 162: Không Phải Quá Muốn Chúc Phúc Cho Anh
- Chương 163: Sẽ không nhường cô ấy cho bất kỳ ai
- Chương 164: Không yêu sẽ không để hôn môi
- Chương 165: Gặp nữ nhân lạ trong buổi tiệc
- Chương 166: Dưới Gầm Bàn Có "Cẩu" Đê Tiện
- Chương 167: Chỉ chung thủy với vợ tôi
- Chương 168: Đều là những kẻ siêu thủ đoạn
- Chương 169: Dọn Vào Chung Phòng Với Anh Nhé
- Chương 170: Dường Như Trở Lại Năm Đó
- Chương 171: Lại được ôm vợ ngủ mỗi đêm
- Chương 172: Gặp lại nhau, là một thay đổi kinh ngạc
- Chương 173: Anh ngồi cùng em một lát nhé!
- Chương 174: Yêu lại như một đôi tình nhân tiêu chuẩn
- Chương 175: Cả đời anh, nếu không là em thì không là ai khác
- Chương 176: Đích Thân Nấu Bữa Sáng Cho Anh
- Chương 177: Vòng ngọc xác định thân phận
- Chương 178: Hắn có từng có bệnh án tâm thần
- Chương 179: Làm đầu bếp không đơn giản
- Chương 180: Nguyện ý chịu phạt cả đời
- Chương 181: Du thuyền xa hoa khởi hành
- Chương 182: Tình yêu như bầu trời đầy sao
- Chương 183: Tâm sự hai người đàn ông
- Chương 184: Giống như lại ăn đường ăn mật
- Chương 185: Từ nay về sau chúng ta tuyệt giao
- Chương 186: Họ chính là một đôi oan gia
- Chương 187: Mối đe dọa ngầm
- Chương 188: Hỏa Hoạn Bất Ngờ Trên Du Thuyền
- Chương 189: Chết cũng phải kéo theo người chết cùng
- Chương 190: Cả đời này có phải sẽ không bao giờ gặp lại?
- Chương 191: Tỉnh lại người đầu tiên nghĩ đến là anh
- Chương 192: Chúng ta vợ chồng đề huề
- Chương 193: Anh tin chúng ta nhất định sẽ quay về được
- Chương 194: Bầu trời diệp thị sắp thay đổi
- Chương 195: Sau tất cả lại trở về bên nhau
- Chương 196: Em là thời gian đẹp nhất của anh
- Chương 197: Một nhà ba người đoàn tụ
- Chương 198: Cả đời này, cưng chiều em! cũng sẽ "làm" em đến cùng
- Chương 199: Cuộc sống mới chồng chồng, vợ vợ!
- Chương 200: Cảm ơn em đã cho anh tình yêu như thế
- Chương 201: Phiên Ngoại (1)
- Chương 202: Phiên Ngoại (2)
- Chương 203: Phiên Ngoại (3)
- Chương 204: Phiên Ngoại (4)
- Chương 205: Phiên Ngoại (5)
- Chương 206: Phiên Ngoại (6)
- Chương 207: Phiên Ngoại (7)
- Chương 208: Phiên Ngoại (8)
- Chương 209: Phiên Ngoại (9)
- Chương 210: Phiên Ngoại (10)