Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé - Chương 80: Anh Chính Là....Cái Tên Vô Liêm Sỉ Nhất
Chương trước- Chương 1: Mang Thai Rồi
- Chương 2: Ly Hôn
- Chương 3: Lấy Cô Vì Trách Nhiệm
- Chương 4: Hợp Đồng Trước Hôn Nhân
- Chương 5: Tâm Tình Không Được Tốt
- Chương 6: Trợ Lí Đặc Biệt
- Chương 7: " Tiểu Tam " Vào Bếp
- Chương 8: Ăn Cái Đầu Của Anh Ấy !!
- Chương 9: Gặp Lại Trần Phong
- Chương 10: Chồng Cũ Ghen
- Chương 11: Không Ngại Cho Anh Đoạn Tử Tuyệt Tôn
- Chương 12: Tửu Lượng Kém
- Chương 13: Cô Cũng Có Thể Làm Hắn Đau Tim
- Chương 14: Nụ Hôn Không Ý Vị
- Chương 15: Hắn Bắt Đầu Quan Tâm Cô Rồi
- Chương 16: Một Mình Đi Khám Thai
- Chương 17: Ngu Rồi Còn Tỏ Ra Nguy Hiểm
- Chương 18: Quá Khứ Của Từ Lạc
- Chương 19: Đã Biết Quan Tâm
- Chương 20: Có Tiền Liền Có Quyền Phát Biểu
- Chương 21: Hôn Ước Bị Ép Buộc
- Chương 22: Rõ Ràng Khôn Ngoan, Nhưng Lại Là Ngu Ngốc
- Chương 23: Tương Tư
- Chương 24: Bạn Thân
- Chương 25: Bao Lời Muốn Nói
- Chương 26: Anh Đang Ghen
- Chương 27: Xé Rách Cái Thể Diện
- Chương 28: Tìm Trai Từ Tiệc Tình Thú
- Chương 29: Trùng Hợp
- Chương 30: Chẳng Có Quan Hệ Nào Cả
- Chương 31: Kịch Vui
- Chương 32: Ngôi Sao Hạng A
- Chương 33: Oán Tôi? Tôi TrỊ Cô!
- Chương 34: Khí Chất Toát Lên Đầy Hào Quang
- Chương 35: Rung Động Kỳ Diệu
- Chương 36: Linh Tính Giống Nhau Sao?
- Chương 37: Bọn Họ Có Gian Tình Khi Nào?
- Chương 38: Duyên Cha Con Đến Đây Là Hết
- Chương 39: Lòng Tham Vô Đáy
- Chương 40: Thai Nhi Gặp Nguy HIểm Rồi Chăng?
- Chương 41: Ép Hôn Với Nam Nhân Ngốc
- Chương 42: Không Tồn Tại, Sẽ Không Phải Gánh Những Đau Đớn
- Chương 43: Vì Cô Vẫn Luôn Là Vợ Hắn
- Chương 44: Trong Cái Rủi, Có Cái May
- Chương 45: Bắt Bọn Họ Nếm Đau Khổ Gấp Trăm Lần
- Chương 46: Dám Đụng Đến Vợ Tao, Chết !!
- Chương 47: Định Tội, Cuộc Sống Khổ Như Địa Ngục,...
- Chương 48: Đơn Ly Hôn, Tôi Chưa Ký, Nên Em Vẫn Là Vợ Tôi
- Chương 49
- Chương 50: Hắn Muốn Đối Tốt Với Cô
- Chương 51: Tự Lập
- Chương 52: Bảo Bảo, Mẹ Và Con Cùng Cố Lên !
- Chương 53: Quyết Tâm Rời Đi
- Chương 54: Một Sự Thất Tín, Vạn Sự Chẳng Tin
- Chương 55: Thật Sự Không Buồn
- Chương 56: Hắn Đúng Là Âm Hồn Không Tan
- Chương 57: Anh Ở Cách Vách Với Em
- Chương 58
- Chương 59: Càng Ngày Càng Mong Chờ Bảo Bảo
- Chương 60: Sweet Happy (Hạnh Phúc Ngọt Ngào)
- Chương 61: Vụ Này Coi Bộ Không Đơn Giản
- Chương 62: Bị Người Ta Tát Một Cái
- Chương 63: Nhắm Vào Tôi, Tôi Đấu Với Các Người Đến Cùng
- Chương 64: Bọn Họ Xem Chỉ Là Không Khí
- Chương 65: Dạy Dỗ Từng Người Một
- Chương 66: Dạy Dỗ Lưu Tiểu Tam
- Chương 67: Gặp Lại Vũ Minh Thiên
- Chương 68: Lời Cảnh Cáo Của Diệp Thành
- Chương 69: Hắn Muốn Làm Chỗ Dựa Cho Cô
- Chương 70: Tâm Sự Của Diệp Thành
- Chương 71: Bị Quăng Cẩu Lương Ngập Mặt
- Chương 72: Hợp Đồng Thỏa Thuận Nuôi Con
- Chương 73: Trần Phong Là Của Tớ, Người Khác Đừng Hòng!
- Chương 74: Bị " Đá" !!
- Chương 75: Đi Tìm Đáp Án Trong Lòng
- Chương 76: Anh Chỉ Muốn Ôm Em Một Lát
- Chương 77: Nhận Lỗi, Nhận Thua !
- Chương 78
- Chương 79: Muốn Hiểu Rõ Trái Tim Mình
- Chương 80: Anh Chính Là....Cái Tên Vô Liêm Sỉ Nhất
- Chương 81: Thật Sự Không Quan Tâm Chút Nào Sao
- Chương 82: Uy Hiếp Trong Bóng Tối
- Chương 83: Chuyện Của Vợ Tôi, Tôi Tự Lo
- Chương 84: Sợ
- Chương 85: Anh Tình Nguyện Để Em Trút Giận
- Chương 86: Hối Hận Vì Đã Buông Tay Em
- Chương 87: Ở Cùng Bác Sĩ
- Chương 88
- Chương 89: Tôi Không Muốn Thấy Mặt Cô, Một Chút Cũng Không Muốn
- Chương 90: Thay Tên Đổi Họ, Cuốn Xéo Khỏi Diệp Gia
- Chương 91: Ranh giới
- Chương 92: Tâm Ý Của Diệp Thành
- Chương 93: Biến Cố Bất Ngờ Xảy Đến
- Chương 94: Dã Tâm
- Chương 95: Bức Tâm Thư
- Chương 96: Anh Ấy Vẫn Còn Sống
- Chương 97: Nếu Như Tất Cả Có Thể Làm Lại
- Chương 98: Để Anh Yêu Em Một Ngàn Lần
- Chương 99: Hai Người Đàn Ông Giáp Mặt Một Chỗ, Liệu Có Ổn?
- Chương 100: Bạn Tri Kỉ
- Chương 101: Muốn Đón Năm Mới Với Em
- Chương 102: Cơm Giao Thừa Chan Dấm
- Chương 103: Tôi Thật Ra...Đã Thích Em Ấy
- Chương 104: Muốn Cho Cô Ấy Một Gia Đình
- Chương 105: Đích thân mua quà sinh nhật cho vợ
- Chương 106: Con Trai Ra Đời Bình An
- Chương 107: Tôi Thật Sự Rất Yêu Cô Ấy !
- Chương 108: Cảm Tạ Trời Xanh, Cảm Ơn Em
- Chương 109
- Chương 110: Sủng Ái Con Như Một Tiểu Vương Tử
- Chương 111: Ác Mộng
- Chương 112: Anh muốn theo đuổi em lại một lần nữa
- Chương 113
- Chương 114: Sẽ Không Bao Giờ Tha Thứ Cho Anh
- Chương 115: Ông Chú Xấu Xa Từ Đâu Xuất Hiện
- Chương 116: Ai Cũng Đừng Hòng Mang Bảo Bối Đi
- Chương 117
- Chương 118: Không đáp ứng
- Chương 119: Em Và Con Cùng Ra Nước Ngoài Tránh Gió Đi
- Chương 120: Chờ Ngày Trở Về
- Chương 121: Thời khắc đều nghĩ tới cô ấy
- Chương 122: Nếu như có thể có được cô ấy
- Chương 123: Nhớ cô đến phát điên
- Chương 124
- Chương 125: Chúng ta chỉ nên là bạn bè thôi
- Chương 126: Rất nhanh anh có thể nhìn thấy em rồi
- Chương 127: Chỉ Muốn Nhìn Thấy Cô Và Con Trai Anh
- Chương 128: Có Mất Đi Rồi Mới Biết Trân Quý
- Chương 129: Nhất Định Sẽ Cho Con Một Gia Đình Hoàn Chỉnh
- Chương 130: Trở Về
- Chương 131: Tiếng động nửa đêm kì dị
- Chương 132: Đừng sợ!! Có anh ở đây rồi!
- Chương 133: Chỉ Cần Em Trở Về, Mọi Thứ Anh Đều Chấp Nhận
- Chương 134: Anh Ở Bên Em, Là Nghiêm Túc !
- Chương 135: Anh Nhất Định Phải Sủng Em
- Chương 136: Sự Kiên Trì Vì Tình Yêu
- Chương 137: Để anh dạy em kỹ thuật hôn
- Chương 138: Pháo hoa rực rỡ trong tim
- Chương 139: Sẽ không buông tay
- Chương 140: Cùng lắm thì nuôi anh ấy cả đời
- Chương 141: Ai cũng đều sẽ rời đi phải không?
- Chương 142: Em Vẫn Còn Có Anh
- Chương 143: Vợ Ơi, Cùng Anh Yêu Lại Nhé !
- Chương 144: Xem Như Là Mơ Một Giấc Mơ Đẹp
- Chương 145: Giam Giữ Trái Tim Em Một Lần Nữa
- Chương 146: Càng ngày càng khiến cô tâm phiền ý loạn
- Chương 147: Trở Thành Đôi Mắt Cho Cô Ấy
- Chương 148: Anh đã biết được bí mật của cô
- Chương 149: Nếu trong lòng em còn có anh
- Chương 150: Lần Đầu Tiên Anh Khóc
- Chương 151: Sẽ Cho Anh Một Cơ Hội Cuối Cùng
- Chương 152: Như vậy cũng đã có chút ngọt ngào
- Chương 153: Tạo Cho Cô Một Sự An Tâm Và Tin Tưởng Tuyệt Đối
- Chương 154: Anh Sợ....Sợ Rất Nhiều
- Chương 155: Muốn Lấy Lại Tất Cả Tâm Ý Của Cô Ấy Bằng Mọi Giá
- Chương 156: Chỉ mong nó sớm truy người về như cũ
- Chương 157: Cùng em đi ngắm mặt trời mọc
- Chương 158: Muốn quang minh chính đại hôn em
- Chương 159: Buổi sáng hôm nay, thật đáng giá
- Chương 160: Trước Kia Từng Xưng Hô Thân Mật Cỡ Nào
- Chương 161: Mình Là Bạn Thân Nhất Của Cậu Đấy
- Chương 162: Không Phải Quá Muốn Chúc Phúc Cho Anh
- Chương 163: Sẽ không nhường cô ấy cho bất kỳ ai
- Chương 164: Không yêu sẽ không để hôn môi
- Chương 165: Gặp nữ nhân lạ trong buổi tiệc
- Chương 166: Dưới Gầm Bàn Có "Cẩu" Đê Tiện
- Chương 167: Chỉ chung thủy với vợ tôi
- Chương 168: Đều là những kẻ siêu thủ đoạn
- Chương 169: Dọn Vào Chung Phòng Với Anh Nhé
- Chương 170: Dường Như Trở Lại Năm Đó
- Chương 171: Lại được ôm vợ ngủ mỗi đêm
- Chương 172: Gặp lại nhau, là một thay đổi kinh ngạc
- Chương 173: Anh ngồi cùng em một lát nhé!
- Chương 174: Yêu lại như một đôi tình nhân tiêu chuẩn
- Chương 175: Cả đời anh, nếu không là em thì không là ai khác
- Chương 176: Đích Thân Nấu Bữa Sáng Cho Anh
- Chương 177: Vòng ngọc xác định thân phận
- Chương 178: Hắn có từng có bệnh án tâm thần
- Chương 179: Làm đầu bếp không đơn giản
- Chương 180: Nguyện ý chịu phạt cả đời
- Chương 181: Du thuyền xa hoa khởi hành
- Chương 182: Tình yêu như bầu trời đầy sao
- Chương 183: Tâm sự hai người đàn ông
- Chương 184: Giống như lại ăn đường ăn mật
- Chương 185: Từ nay về sau chúng ta tuyệt giao
- Chương 186: Họ chính là một đôi oan gia
- Chương 187: Mối đe dọa ngầm
- Chương 188: Hỏa Hoạn Bất Ngờ Trên Du Thuyền
- Chương 189: Chết cũng phải kéo theo người chết cùng
- Chương 190: Cả đời này có phải sẽ không bao giờ gặp lại?
- Chương 191: Tỉnh lại người đầu tiên nghĩ đến là anh
- Chương 192: Chúng ta vợ chồng đề huề
- Chương 193: Anh tin chúng ta nhất định sẽ quay về được
- Chương 194: Bầu trời diệp thị sắp thay đổi
- Chương 195: Sau tất cả lại trở về bên nhau
- Chương 196: Em là thời gian đẹp nhất của anh
- Chương 197: Một nhà ba người đoàn tụ
- Chương 198: Cả đời này, cưng chiều em! cũng sẽ "làm" em đến cùng
- Chương 199: Cuộc sống mới chồng chồng, vợ vợ!
- Chương 200: Cảm ơn em đã cho anh tình yêu như thế
- Chương 201: Phiên Ngoại (1)
- Chương 202: Phiên Ngoại (2)
- Chương 203: Phiên Ngoại (3)
- Chương 204: Phiên Ngoại (4)
- Chương 205: Phiên Ngoại (5)
- Chương 206: Phiên Ngoại (6)
- Chương 207: Phiên Ngoại (7)
- Chương 208: Phiên Ngoại (8)
- Chương 209: Phiên Ngoại (9)
- Chương 210: Phiên Ngoại (10)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé
Chương 80: Anh Chính Là....Cái Tên Vô Liêm Sỉ Nhất
Bệnh Viện X.
Lúc nghỉ trưa, trong phòng khám của Lương Minh Phương không có bệnh nhân, chỉ có Diệp Thành ngồi trên ghế đối diện.
Lương Minh Phươn khép tập văn kiện trong tay lại, nhìn Diệp Thành ngồi đối diện, ngữ khí nhàn nhạt, " Anh có chuyện gì muốn nói với tôi, mau nói đi."
Diệp Thành trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói,
" Là chuyện của Từ Lạc, tôi muốn hỏi tình hình của cô ấy."
Minh Phương gật đầu, cô đáp " Từ Lạc hiện tại, tình hình rất tốt, thai nhi khỏe mạnh, ăn uống tốt, rất bình thường trước mắt, không có gì đáng lo cả. Có điều...."
Diệp Thành lập tức ngẩng đầu lên, vội hỏi, " có điều cái gì...?"
Minh Phương do dự một hồi lâu, rốt cục cũng nói ra một chuyện rất quan trọng của cá nhân Từ Lạc với Diệp Thành. Cô chậm rãi nói,
" Là thế này, tôi muốn nói với anh chính là về trạng thái tâm lý của Từ Lạc. Nói thật với anh, về sức khỏe của Từ Lạc, cô ấy rất ổn. Nhưng còn tâm lý của cô ấy, thì tôi không dám chắc.."
Ngón tay Diệp Thành khẽ gõ trên mặt bàn, hơi lộ ra một tia không bình tĩnh ở đáy lòng hắn, hắn nhẹ giọng, " đây là ý gì, Bác sĩ Lương, cô nói thẳng đi."
Minh Phương lồng hai bàn tay vào nhau, cằm tựa lên đó, hỏi thẳng Diệp Thành, "....Anh, có cảm thấy, Từ Lạc nhẫn nhịn rất giỏi không?"
Trong lòng Diệp Thành liền căng thẳng, đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước.
Trước kia, Từ Lạc bị thương, đều không kêu, không la, lẳng lặng mà chờ bác sĩ xử lý, cũng không kêu đau với người khác. Lúc đồng ý ly Hôn với hắn, cô chỉ mong hắn cùng ăn cơm với cô một buổi tối cuối cùng, chỉ là nấu cơm, rồi ăn với nhau bình thường. Khi đó cô cũng không để lộ ra bất kì một tia níu kéo nào, ngay cả tủi thân khóc lóc cũng không có.
Ngày rời khỏi Diệp trạch, ngoại trừ trên cửa sổ viết đúng 5 chữ, Diệp Thành là tra nam, thì không còn phát sinh thêm cái gì nữa.
Sau đó lại bị tin đồn trên FB, bị biết bao nhiêu là chỉ trích , đều do em họ của hắn, Diệp Mộng bày trò....bao nhiêu ủy khuất cô từng chịu quả không ít.
Diệp Thành càng hồi tưởng, thế nhưng lại phát hiện ra rằng, thời điểm hắn nhìn thấy Từ Lạc đển lộ tâm tình chân thật ngày càng ít, thậm chí là không có.
Hồi lâu, hắn mới lại gật đầu với Lương Minh Phương rồi nói, " cô ấy, đúng là nhẫn nhịn rất nhiều."
Minh Phương cũng gật đầu, " phải." Cô bắt đầu giải thích, "Diệp Thành à, có một triệu chứng tâm lý, gọi là trừng trầm cảm tạm thời. Người bị bệnh này, bình thường ở trong cuộc sống chịu áp lực rất lớn, ngoài mặt, họ sẽ luôn thể hiện như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn cườ rất tươi, thoạt nhìn, ta có thể thấy, họ rất mạnh mẽ và kiên cường hơn ai hết. Thế nhưng, trong nội tâm lại không ngừng tiêu hóa thống khổ và mọi kìm nén của họ."
Lòng bàn tay của Diệp Thành đổ toàn mồ hôi. Bởi vì hắn phát hiện ra, mọi triệu chứng kia, mỗi điều đều vô cùng giống với Từ Lạc vợ hắn.
Diệp Thành ngẩng đầu lên, trong mắt đã thẩm ướt đầy cảm xúc phức tạp, giọng hắn hơi run, " Ý cô là, nội tâm của Từ Lạc không có giống như bề ngoài của cô ấy, nội tâm cô ấy, kỳ thực vô cùng thống khổ, vô cùng kìm nén đúng không?"
Minh Phương gật gật đầu, nói, " tôi hiểu rất rõ gia thế và từng trải của Lạc Lạc. Tôi tin anh hẳn cũng biết, hoàn cảnh gia đình của cô ấy không tốt, ba thì bạo hành gia đình, mẹ ở trước mắt bệnh qua đời, đây đã là đả kích vô cùng lớn rồi.."
Khẽ thở ra một hơi, Minh Phương nói tiếp, " cô ấy thật tâm, thật ý yêu anh, nhưng vẫn bị anh phản bội và vứt bỏ, đây có lẽ là đả kích nặng nhất. Hơn nữa những tổn thương khác.....Tôi cho rằng, cô ấy có thể chống chọi tất cả mà cố sống tới hiện tại, thì tố chất tâm lý của cô ấy đã vô cùng cường đại, vô cùng giỏi rồi."
Diệp Thành gật đầu đồng ý.
Minh Phương tựa ra sau ghế, tiếp tục giải thích, " nhưng mà có chống đỡ được tất cả thì dù cho người ta có giỏi hơn nữa cũng có lúc sẽ cảm thấy mệt mỏi, cũng muốn nghỉ ngơi...."
"...Sau đó Từ Lạc lại biết cô ấy mang thai con anh, cô ấy vừa phải tự tạo sự nghiệp cho mình, vừa phải tự mình đứng lên vì con của cô ấy. Mà con người thì đâu phải sắt thép chứ, cho dù là thế đi nữa, thì cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Anh nố có đúng không?"
Trong đầu Diệp Thành nghĩ đến những lời của Từ Lạc nói, nghĩ đến mấy chuyện cô đã làm trước kia, chỉ cảm thấy hắn khi đó bị cô chọc giận cho đủ.
Hiện tại hôm nay, giờ phút này, hắn dùng một loại tâm tình khác để mà nghĩ lại, thì lại cảm thấy trái tim hắn đau như dao xẻo từng mảng.
Thanh âm Diệp Thành có chút khàn khàn, " cô ấy hiện tại chính là cần phát tiết đúng không? Cô ấy....."
Minh Phương bỗng nhiên đứng bật dậy, cô nói, " đây là loại tình huống mà tôi lo sợ nhất, cô ấy bình thường thân thể sức khỏe đều không thành vấn đề. Nhưng là tôi chỉ sợ cô ấy nhịn quá mức, vạn nhất bị kích thích mà bộc phát ra....vậy sẽ cực kì dễ dàng xảy ra chuyện."
Diệp Thành nhìn xấp tài liệu của Lương Minh Phương đặt trên bàn, ở trong đó mà lấy ra một đơn báo cáo của Từ Lạc.
Hắn nhìn ba chữ Lý Từ Lạc trên báo cáo, đau đớn trong lòng lại càng dấy lên mãnh liệt. Loading...
Minh Phương đứng lên, đi tới tủ kiếng lôi ra một quyển tâm lý học. Sau đó lại về ngồi vào chỗ của mình, nhìn Diệp Thành rồi hỏi, " Diệp Thành, giữa hai người, hiện tại có tình huống gì không?"
Diệp Thành hai tay hắn chống đầu, tâm của hắn giờ đã loạn thành một đoàn, hắn nói, " Tôi định ký thỏa thuận cùng nuôi dưỡng con với cô ấy, cô ấy cũng đồng ý rồi. Nhưng mà cô ấy hình như không muốn tiếp xúc nhiều với tôi cho lắm, tất cả chỉ là vì con thôi."
Minh Phương lại hỏi, " vậy còn bản thân anh, anh nghĩ thế nào?"
Diệp Thành trầm mặc một hồi, mới nói, " tôi, chỉ là cảm thấy có hơi...."
" Có hơi khó chịu đúng chứ?" Minh Phương hơi đẩy gọng kính trên sống mũi, trong mắt chợt lóe lên một tia sắc bén.
Tới mức này, Diệp Thành cũng không thể nào tiếp tục che giấu cảm xúc thật của mình nữa, hắn trực tiếp gật đầu, "ừ, tôi rất khó chịu."
" Anh vì sao khó chịu?" Minh Phương lại hỏi.
Diệp Thành lắc đầu, " tôi thật không nói rõ được."
Minh Phương thở dài, " thì nói rõ ràng cụ thể chuyện, nơi khiến anh khó chịu ấy."
Diệp Thành hơi chỉnh sửa lại suy nghĩ, hắn bắt đầu chậm rãi mà bộc bạch,
" Lúc trước, có một lần cô ấy uống rượu say, là tôi cõng cô ấy về. Trên đường về, cô ấy khóc và nói rất nhiều ủy khuất trước kia của cô ấy mà tôi không hề biết. Khi đó toii từng cảm thấy tim mình khó chịu lắm....
...Rồi sau đó, tôi lại phát hiện cô ấy từng bước mà thu lại sự quan tâm đối với tôi, tôi không được ăn cơm của cô ấy nấu, cũng không được cô ấy ủi đồ và thắt cà vạt cho...Mọi thứ cô ấy đều dần không để ý tới cuộc sống của tôi nữa, tôi.....cảm thấy rất khó chịu."
Minh Phương gật gật đầu, nhanh chóng lấy một cây viết từ trong ống, lật một quyển vở nhỏ ra, xoạt xoạt mà ghi chép lại, vừa ghi vừa nói, " tốt lắm, anh kể tiếp đi."
Diệp Thành hai tai xoắn chặt vào nhau, lại nói tiếp,
" Khi cô ấy đứng cạnh người đàn ông khác để nói chuyện, động tác thân thiết, tôi rất khó chịu. Lúc ấy, tôi thật sụe chỉ muốn bóp chết cô ấy. Cho đến giờ, tôi đã thử tốt với cô ấy rồi, nhưng cô ấy lại không hề cảm kích, ngược lại còn nhiều lần cự tuyệt tôi, nhất định phải vạch rõ ranh giới với tôi, nên tôi cảm thấy vô cùng khó chịu."
Minh Phương vẫn tiếp tục ghi, miệng vẫn hỏi, " còn gì nữa không?"
Diệp Thành trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng nói tiếp,
" Lạc Lạc, cô ấy .....buổi tối ngủ ở phòng kế bên tôi, tôi ở phòng bên cạnh, giữa hai chúng tôi có một bức tường ở giữa vĩnh viễn ngăn cách, nên tôi.....cảm thấy rất khó chịu."
Minh Phương xoạt xoạt trên giấy mà ghi tóm tắt những diều Diệp Thành vừa kể, sau đó cô đập bộp một tiếng đặt bút lên bàn, ngẩng đầu, cất giọng nói, có thể nói trong ngữ điệu lúc này, tràn đầy tức giận.
" Diệp tổng, nói thật với anh, tôi chỉ là người ngoài cuộc, đối với chuyện của vợ chồng hai người, tôi không tiện xen vào nhiều chuyện. Nhưng với tư cách là một người bạn của Từ Lạc, thứ cho tôi nói thẳng, trong đoạn tình cảm này thì Diệp thiếu gia anh, anh chính là.....cái tên vô liêm sỉ nhất tôi từng gặp đấy...!!"
Lúc nghỉ trưa, trong phòng khám của Lương Minh Phương không có bệnh nhân, chỉ có Diệp Thành ngồi trên ghế đối diện.
Lương Minh Phươn khép tập văn kiện trong tay lại, nhìn Diệp Thành ngồi đối diện, ngữ khí nhàn nhạt, " Anh có chuyện gì muốn nói với tôi, mau nói đi."
Diệp Thành trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói,
" Là chuyện của Từ Lạc, tôi muốn hỏi tình hình của cô ấy."
Minh Phương gật đầu, cô đáp " Từ Lạc hiện tại, tình hình rất tốt, thai nhi khỏe mạnh, ăn uống tốt, rất bình thường trước mắt, không có gì đáng lo cả. Có điều...."
Diệp Thành lập tức ngẩng đầu lên, vội hỏi, " có điều cái gì...?"
Minh Phương do dự một hồi lâu, rốt cục cũng nói ra một chuyện rất quan trọng của cá nhân Từ Lạc với Diệp Thành. Cô chậm rãi nói,
" Là thế này, tôi muốn nói với anh chính là về trạng thái tâm lý của Từ Lạc. Nói thật với anh, về sức khỏe của Từ Lạc, cô ấy rất ổn. Nhưng còn tâm lý của cô ấy, thì tôi không dám chắc.."
Ngón tay Diệp Thành khẽ gõ trên mặt bàn, hơi lộ ra một tia không bình tĩnh ở đáy lòng hắn, hắn nhẹ giọng, " đây là ý gì, Bác sĩ Lương, cô nói thẳng đi."
Minh Phương lồng hai bàn tay vào nhau, cằm tựa lên đó, hỏi thẳng Diệp Thành, "....Anh, có cảm thấy, Từ Lạc nhẫn nhịn rất giỏi không?"
Trong lòng Diệp Thành liền căng thẳng, đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước.
Trước kia, Từ Lạc bị thương, đều không kêu, không la, lẳng lặng mà chờ bác sĩ xử lý, cũng không kêu đau với người khác. Lúc đồng ý ly Hôn với hắn, cô chỉ mong hắn cùng ăn cơm với cô một buổi tối cuối cùng, chỉ là nấu cơm, rồi ăn với nhau bình thường. Khi đó cô cũng không để lộ ra bất kì một tia níu kéo nào, ngay cả tủi thân khóc lóc cũng không có.
Ngày rời khỏi Diệp trạch, ngoại trừ trên cửa sổ viết đúng 5 chữ, Diệp Thành là tra nam, thì không còn phát sinh thêm cái gì nữa.
Sau đó lại bị tin đồn trên FB, bị biết bao nhiêu là chỉ trích , đều do em họ của hắn, Diệp Mộng bày trò....bao nhiêu ủy khuất cô từng chịu quả không ít.
Diệp Thành càng hồi tưởng, thế nhưng lại phát hiện ra rằng, thời điểm hắn nhìn thấy Từ Lạc đển lộ tâm tình chân thật ngày càng ít, thậm chí là không có.
Hồi lâu, hắn mới lại gật đầu với Lương Minh Phương rồi nói, " cô ấy, đúng là nhẫn nhịn rất nhiều."
Minh Phương cũng gật đầu, " phải." Cô bắt đầu giải thích, "Diệp Thành à, có một triệu chứng tâm lý, gọi là trừng trầm cảm tạm thời. Người bị bệnh này, bình thường ở trong cuộc sống chịu áp lực rất lớn, ngoài mặt, họ sẽ luôn thể hiện như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn cườ rất tươi, thoạt nhìn, ta có thể thấy, họ rất mạnh mẽ và kiên cường hơn ai hết. Thế nhưng, trong nội tâm lại không ngừng tiêu hóa thống khổ và mọi kìm nén của họ."
Lòng bàn tay của Diệp Thành đổ toàn mồ hôi. Bởi vì hắn phát hiện ra, mọi triệu chứng kia, mỗi điều đều vô cùng giống với Từ Lạc vợ hắn.
Diệp Thành ngẩng đầu lên, trong mắt đã thẩm ướt đầy cảm xúc phức tạp, giọng hắn hơi run, " Ý cô là, nội tâm của Từ Lạc không có giống như bề ngoài của cô ấy, nội tâm cô ấy, kỳ thực vô cùng thống khổ, vô cùng kìm nén đúng không?"
Minh Phương gật gật đầu, nói, " tôi hiểu rất rõ gia thế và từng trải của Lạc Lạc. Tôi tin anh hẳn cũng biết, hoàn cảnh gia đình của cô ấy không tốt, ba thì bạo hành gia đình, mẹ ở trước mắt bệnh qua đời, đây đã là đả kích vô cùng lớn rồi.."
Khẽ thở ra một hơi, Minh Phương nói tiếp, " cô ấy thật tâm, thật ý yêu anh, nhưng vẫn bị anh phản bội và vứt bỏ, đây có lẽ là đả kích nặng nhất. Hơn nữa những tổn thương khác.....Tôi cho rằng, cô ấy có thể chống chọi tất cả mà cố sống tới hiện tại, thì tố chất tâm lý của cô ấy đã vô cùng cường đại, vô cùng giỏi rồi."
Diệp Thành gật đầu đồng ý.
Minh Phương tựa ra sau ghế, tiếp tục giải thích, " nhưng mà có chống đỡ được tất cả thì dù cho người ta có giỏi hơn nữa cũng có lúc sẽ cảm thấy mệt mỏi, cũng muốn nghỉ ngơi...."
"...Sau đó Từ Lạc lại biết cô ấy mang thai con anh, cô ấy vừa phải tự tạo sự nghiệp cho mình, vừa phải tự mình đứng lên vì con của cô ấy. Mà con người thì đâu phải sắt thép chứ, cho dù là thế đi nữa, thì cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Anh nố có đúng không?"
Trong đầu Diệp Thành nghĩ đến những lời của Từ Lạc nói, nghĩ đến mấy chuyện cô đã làm trước kia, chỉ cảm thấy hắn khi đó bị cô chọc giận cho đủ.
Hiện tại hôm nay, giờ phút này, hắn dùng một loại tâm tình khác để mà nghĩ lại, thì lại cảm thấy trái tim hắn đau như dao xẻo từng mảng.
Thanh âm Diệp Thành có chút khàn khàn, " cô ấy hiện tại chính là cần phát tiết đúng không? Cô ấy....."
Minh Phương bỗng nhiên đứng bật dậy, cô nói, " đây là loại tình huống mà tôi lo sợ nhất, cô ấy bình thường thân thể sức khỏe đều không thành vấn đề. Nhưng là tôi chỉ sợ cô ấy nhịn quá mức, vạn nhất bị kích thích mà bộc phát ra....vậy sẽ cực kì dễ dàng xảy ra chuyện."
Diệp Thành nhìn xấp tài liệu của Lương Minh Phương đặt trên bàn, ở trong đó mà lấy ra một đơn báo cáo của Từ Lạc.
Hắn nhìn ba chữ Lý Từ Lạc trên báo cáo, đau đớn trong lòng lại càng dấy lên mãnh liệt. Loading...
Minh Phương đứng lên, đi tới tủ kiếng lôi ra một quyển tâm lý học. Sau đó lại về ngồi vào chỗ của mình, nhìn Diệp Thành rồi hỏi, " Diệp Thành, giữa hai người, hiện tại có tình huống gì không?"
Diệp Thành hai tay hắn chống đầu, tâm của hắn giờ đã loạn thành một đoàn, hắn nói, " Tôi định ký thỏa thuận cùng nuôi dưỡng con với cô ấy, cô ấy cũng đồng ý rồi. Nhưng mà cô ấy hình như không muốn tiếp xúc nhiều với tôi cho lắm, tất cả chỉ là vì con thôi."
Minh Phương lại hỏi, " vậy còn bản thân anh, anh nghĩ thế nào?"
Diệp Thành trầm mặc một hồi, mới nói, " tôi, chỉ là cảm thấy có hơi...."
" Có hơi khó chịu đúng chứ?" Minh Phương hơi đẩy gọng kính trên sống mũi, trong mắt chợt lóe lên một tia sắc bén.
Tới mức này, Diệp Thành cũng không thể nào tiếp tục che giấu cảm xúc thật của mình nữa, hắn trực tiếp gật đầu, "ừ, tôi rất khó chịu."
" Anh vì sao khó chịu?" Minh Phương lại hỏi.
Diệp Thành lắc đầu, " tôi thật không nói rõ được."
Minh Phương thở dài, " thì nói rõ ràng cụ thể chuyện, nơi khiến anh khó chịu ấy."
Diệp Thành hơi chỉnh sửa lại suy nghĩ, hắn bắt đầu chậm rãi mà bộc bạch,
" Lúc trước, có một lần cô ấy uống rượu say, là tôi cõng cô ấy về. Trên đường về, cô ấy khóc và nói rất nhiều ủy khuất trước kia của cô ấy mà tôi không hề biết. Khi đó toii từng cảm thấy tim mình khó chịu lắm....
...Rồi sau đó, tôi lại phát hiện cô ấy từng bước mà thu lại sự quan tâm đối với tôi, tôi không được ăn cơm của cô ấy nấu, cũng không được cô ấy ủi đồ và thắt cà vạt cho...Mọi thứ cô ấy đều dần không để ý tới cuộc sống của tôi nữa, tôi.....cảm thấy rất khó chịu."
Minh Phương gật gật đầu, nhanh chóng lấy một cây viết từ trong ống, lật một quyển vở nhỏ ra, xoạt xoạt mà ghi chép lại, vừa ghi vừa nói, " tốt lắm, anh kể tiếp đi."
Diệp Thành hai tai xoắn chặt vào nhau, lại nói tiếp,
" Khi cô ấy đứng cạnh người đàn ông khác để nói chuyện, động tác thân thiết, tôi rất khó chịu. Lúc ấy, tôi thật sụe chỉ muốn bóp chết cô ấy. Cho đến giờ, tôi đã thử tốt với cô ấy rồi, nhưng cô ấy lại không hề cảm kích, ngược lại còn nhiều lần cự tuyệt tôi, nhất định phải vạch rõ ranh giới với tôi, nên tôi cảm thấy vô cùng khó chịu."
Minh Phương vẫn tiếp tục ghi, miệng vẫn hỏi, " còn gì nữa không?"
Diệp Thành trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng nói tiếp,
" Lạc Lạc, cô ấy .....buổi tối ngủ ở phòng kế bên tôi, tôi ở phòng bên cạnh, giữa hai chúng tôi có một bức tường ở giữa vĩnh viễn ngăn cách, nên tôi.....cảm thấy rất khó chịu."
Minh Phương xoạt xoạt trên giấy mà ghi tóm tắt những diều Diệp Thành vừa kể, sau đó cô đập bộp một tiếng đặt bút lên bàn, ngẩng đầu, cất giọng nói, có thể nói trong ngữ điệu lúc này, tràn đầy tức giận.
" Diệp tổng, nói thật với anh, tôi chỉ là người ngoài cuộc, đối với chuyện của vợ chồng hai người, tôi không tiện xen vào nhiều chuyện. Nhưng với tư cách là một người bạn của Từ Lạc, thứ cho tôi nói thẳng, trong đoạn tình cảm này thì Diệp thiếu gia anh, anh chính là.....cái tên vô liêm sỉ nhất tôi từng gặp đấy...!!"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mang Thai Rồi
- Chương 2: Ly Hôn
- Chương 3: Lấy Cô Vì Trách Nhiệm
- Chương 4: Hợp Đồng Trước Hôn Nhân
- Chương 5: Tâm Tình Không Được Tốt
- Chương 6: Trợ Lí Đặc Biệt
- Chương 7: " Tiểu Tam " Vào Bếp
- Chương 8: Ăn Cái Đầu Của Anh Ấy !!
- Chương 9: Gặp Lại Trần Phong
- Chương 10: Chồng Cũ Ghen
- Chương 11: Không Ngại Cho Anh Đoạn Tử Tuyệt Tôn
- Chương 12: Tửu Lượng Kém
- Chương 13: Cô Cũng Có Thể Làm Hắn Đau Tim
- Chương 14: Nụ Hôn Không Ý Vị
- Chương 15: Hắn Bắt Đầu Quan Tâm Cô Rồi
- Chương 16: Một Mình Đi Khám Thai
- Chương 17: Ngu Rồi Còn Tỏ Ra Nguy Hiểm
- Chương 18: Quá Khứ Của Từ Lạc
- Chương 19: Đã Biết Quan Tâm
- Chương 20: Có Tiền Liền Có Quyền Phát Biểu
- Chương 21: Hôn Ước Bị Ép Buộc
- Chương 22: Rõ Ràng Khôn Ngoan, Nhưng Lại Là Ngu Ngốc
- Chương 23: Tương Tư
- Chương 24: Bạn Thân
- Chương 25: Bao Lời Muốn Nói
- Chương 26: Anh Đang Ghen
- Chương 27: Xé Rách Cái Thể Diện
- Chương 28: Tìm Trai Từ Tiệc Tình Thú
- Chương 29: Trùng Hợp
- Chương 30: Chẳng Có Quan Hệ Nào Cả
- Chương 31: Kịch Vui
- Chương 32: Ngôi Sao Hạng A
- Chương 33: Oán Tôi? Tôi TrỊ Cô!
- Chương 34: Khí Chất Toát Lên Đầy Hào Quang
- Chương 35: Rung Động Kỳ Diệu
- Chương 36: Linh Tính Giống Nhau Sao?
- Chương 37: Bọn Họ Có Gian Tình Khi Nào?
- Chương 38: Duyên Cha Con Đến Đây Là Hết
- Chương 39: Lòng Tham Vô Đáy
- Chương 40: Thai Nhi Gặp Nguy HIểm Rồi Chăng?
- Chương 41: Ép Hôn Với Nam Nhân Ngốc
- Chương 42: Không Tồn Tại, Sẽ Không Phải Gánh Những Đau Đớn
- Chương 43: Vì Cô Vẫn Luôn Là Vợ Hắn
- Chương 44: Trong Cái Rủi, Có Cái May
- Chương 45: Bắt Bọn Họ Nếm Đau Khổ Gấp Trăm Lần
- Chương 46: Dám Đụng Đến Vợ Tao, Chết !!
- Chương 47: Định Tội, Cuộc Sống Khổ Như Địa Ngục,...
- Chương 48: Đơn Ly Hôn, Tôi Chưa Ký, Nên Em Vẫn Là Vợ Tôi
- Chương 49
- Chương 50: Hắn Muốn Đối Tốt Với Cô
- Chương 51: Tự Lập
- Chương 52: Bảo Bảo, Mẹ Và Con Cùng Cố Lên !
- Chương 53: Quyết Tâm Rời Đi
- Chương 54: Một Sự Thất Tín, Vạn Sự Chẳng Tin
- Chương 55: Thật Sự Không Buồn
- Chương 56: Hắn Đúng Là Âm Hồn Không Tan
- Chương 57: Anh Ở Cách Vách Với Em
- Chương 58
- Chương 59: Càng Ngày Càng Mong Chờ Bảo Bảo
- Chương 60: Sweet Happy (Hạnh Phúc Ngọt Ngào)
- Chương 61: Vụ Này Coi Bộ Không Đơn Giản
- Chương 62: Bị Người Ta Tát Một Cái
- Chương 63: Nhắm Vào Tôi, Tôi Đấu Với Các Người Đến Cùng
- Chương 64: Bọn Họ Xem Chỉ Là Không Khí
- Chương 65: Dạy Dỗ Từng Người Một
- Chương 66: Dạy Dỗ Lưu Tiểu Tam
- Chương 67: Gặp Lại Vũ Minh Thiên
- Chương 68: Lời Cảnh Cáo Của Diệp Thành
- Chương 69: Hắn Muốn Làm Chỗ Dựa Cho Cô
- Chương 70: Tâm Sự Của Diệp Thành
- Chương 71: Bị Quăng Cẩu Lương Ngập Mặt
- Chương 72: Hợp Đồng Thỏa Thuận Nuôi Con
- Chương 73: Trần Phong Là Của Tớ, Người Khác Đừng Hòng!
- Chương 74: Bị " Đá" !!
- Chương 75: Đi Tìm Đáp Án Trong Lòng
- Chương 76: Anh Chỉ Muốn Ôm Em Một Lát
- Chương 77: Nhận Lỗi, Nhận Thua !
- Chương 78
- Chương 79: Muốn Hiểu Rõ Trái Tim Mình
- Chương 80: Anh Chính Là....Cái Tên Vô Liêm Sỉ Nhất
- Chương 81: Thật Sự Không Quan Tâm Chút Nào Sao
- Chương 82: Uy Hiếp Trong Bóng Tối
- Chương 83: Chuyện Của Vợ Tôi, Tôi Tự Lo
- Chương 84: Sợ
- Chương 85: Anh Tình Nguyện Để Em Trút Giận
- Chương 86: Hối Hận Vì Đã Buông Tay Em
- Chương 87: Ở Cùng Bác Sĩ
- Chương 88
- Chương 89: Tôi Không Muốn Thấy Mặt Cô, Một Chút Cũng Không Muốn
- Chương 90: Thay Tên Đổi Họ, Cuốn Xéo Khỏi Diệp Gia
- Chương 91: Ranh giới
- Chương 92: Tâm Ý Của Diệp Thành
- Chương 93: Biến Cố Bất Ngờ Xảy Đến
- Chương 94: Dã Tâm
- Chương 95: Bức Tâm Thư
- Chương 96: Anh Ấy Vẫn Còn Sống
- Chương 97: Nếu Như Tất Cả Có Thể Làm Lại
- Chương 98: Để Anh Yêu Em Một Ngàn Lần
- Chương 99: Hai Người Đàn Ông Giáp Mặt Một Chỗ, Liệu Có Ổn?
- Chương 100: Bạn Tri Kỉ
- Chương 101: Muốn Đón Năm Mới Với Em
- Chương 102: Cơm Giao Thừa Chan Dấm
- Chương 103: Tôi Thật Ra...Đã Thích Em Ấy
- Chương 104: Muốn Cho Cô Ấy Một Gia Đình
- Chương 105: Đích thân mua quà sinh nhật cho vợ
- Chương 106: Con Trai Ra Đời Bình An
- Chương 107: Tôi Thật Sự Rất Yêu Cô Ấy !
- Chương 108: Cảm Tạ Trời Xanh, Cảm Ơn Em
- Chương 109
- Chương 110: Sủng Ái Con Như Một Tiểu Vương Tử
- Chương 111: Ác Mộng
- Chương 112: Anh muốn theo đuổi em lại một lần nữa
- Chương 113
- Chương 114: Sẽ Không Bao Giờ Tha Thứ Cho Anh
- Chương 115: Ông Chú Xấu Xa Từ Đâu Xuất Hiện
- Chương 116: Ai Cũng Đừng Hòng Mang Bảo Bối Đi
- Chương 117
- Chương 118: Không đáp ứng
- Chương 119: Em Và Con Cùng Ra Nước Ngoài Tránh Gió Đi
- Chương 120: Chờ Ngày Trở Về
- Chương 121: Thời khắc đều nghĩ tới cô ấy
- Chương 122: Nếu như có thể có được cô ấy
- Chương 123: Nhớ cô đến phát điên
- Chương 124
- Chương 125: Chúng ta chỉ nên là bạn bè thôi
- Chương 126: Rất nhanh anh có thể nhìn thấy em rồi
- Chương 127: Chỉ Muốn Nhìn Thấy Cô Và Con Trai Anh
- Chương 128: Có Mất Đi Rồi Mới Biết Trân Quý
- Chương 129: Nhất Định Sẽ Cho Con Một Gia Đình Hoàn Chỉnh
- Chương 130: Trở Về
- Chương 131: Tiếng động nửa đêm kì dị
- Chương 132: Đừng sợ!! Có anh ở đây rồi!
- Chương 133: Chỉ Cần Em Trở Về, Mọi Thứ Anh Đều Chấp Nhận
- Chương 134: Anh Ở Bên Em, Là Nghiêm Túc !
- Chương 135: Anh Nhất Định Phải Sủng Em
- Chương 136: Sự Kiên Trì Vì Tình Yêu
- Chương 137: Để anh dạy em kỹ thuật hôn
- Chương 138: Pháo hoa rực rỡ trong tim
- Chương 139: Sẽ không buông tay
- Chương 140: Cùng lắm thì nuôi anh ấy cả đời
- Chương 141: Ai cũng đều sẽ rời đi phải không?
- Chương 142: Em Vẫn Còn Có Anh
- Chương 143: Vợ Ơi, Cùng Anh Yêu Lại Nhé !
- Chương 144: Xem Như Là Mơ Một Giấc Mơ Đẹp
- Chương 145: Giam Giữ Trái Tim Em Một Lần Nữa
- Chương 146: Càng ngày càng khiến cô tâm phiền ý loạn
- Chương 147: Trở Thành Đôi Mắt Cho Cô Ấy
- Chương 148: Anh đã biết được bí mật của cô
- Chương 149: Nếu trong lòng em còn có anh
- Chương 150: Lần Đầu Tiên Anh Khóc
- Chương 151: Sẽ Cho Anh Một Cơ Hội Cuối Cùng
- Chương 152: Như vậy cũng đã có chút ngọt ngào
- Chương 153: Tạo Cho Cô Một Sự An Tâm Và Tin Tưởng Tuyệt Đối
- Chương 154: Anh Sợ....Sợ Rất Nhiều
- Chương 155: Muốn Lấy Lại Tất Cả Tâm Ý Của Cô Ấy Bằng Mọi Giá
- Chương 156: Chỉ mong nó sớm truy người về như cũ
- Chương 157: Cùng em đi ngắm mặt trời mọc
- Chương 158: Muốn quang minh chính đại hôn em
- Chương 159: Buổi sáng hôm nay, thật đáng giá
- Chương 160: Trước Kia Từng Xưng Hô Thân Mật Cỡ Nào
- Chương 161: Mình Là Bạn Thân Nhất Của Cậu Đấy
- Chương 162: Không Phải Quá Muốn Chúc Phúc Cho Anh
- Chương 163: Sẽ không nhường cô ấy cho bất kỳ ai
- Chương 164: Không yêu sẽ không để hôn môi
- Chương 165: Gặp nữ nhân lạ trong buổi tiệc
- Chương 166: Dưới Gầm Bàn Có "Cẩu" Đê Tiện
- Chương 167: Chỉ chung thủy với vợ tôi
- Chương 168: Đều là những kẻ siêu thủ đoạn
- Chương 169: Dọn Vào Chung Phòng Với Anh Nhé
- Chương 170: Dường Như Trở Lại Năm Đó
- Chương 171: Lại được ôm vợ ngủ mỗi đêm
- Chương 172: Gặp lại nhau, là một thay đổi kinh ngạc
- Chương 173: Anh ngồi cùng em một lát nhé!
- Chương 174: Yêu lại như một đôi tình nhân tiêu chuẩn
- Chương 175: Cả đời anh, nếu không là em thì không là ai khác
- Chương 176: Đích Thân Nấu Bữa Sáng Cho Anh
- Chương 177: Vòng ngọc xác định thân phận
- Chương 178: Hắn có từng có bệnh án tâm thần
- Chương 179: Làm đầu bếp không đơn giản
- Chương 180: Nguyện ý chịu phạt cả đời
- Chương 181: Du thuyền xa hoa khởi hành
- Chương 182: Tình yêu như bầu trời đầy sao
- Chương 183: Tâm sự hai người đàn ông
- Chương 184: Giống như lại ăn đường ăn mật
- Chương 185: Từ nay về sau chúng ta tuyệt giao
- Chương 186: Họ chính là một đôi oan gia
- Chương 187: Mối đe dọa ngầm
- Chương 188: Hỏa Hoạn Bất Ngờ Trên Du Thuyền
- Chương 189: Chết cũng phải kéo theo người chết cùng
- Chương 190: Cả đời này có phải sẽ không bao giờ gặp lại?
- Chương 191: Tỉnh lại người đầu tiên nghĩ đến là anh
- Chương 192: Chúng ta vợ chồng đề huề
- Chương 193: Anh tin chúng ta nhất định sẽ quay về được
- Chương 194: Bầu trời diệp thị sắp thay đổi
- Chương 195: Sau tất cả lại trở về bên nhau
- Chương 196: Em là thời gian đẹp nhất của anh
- Chương 197: Một nhà ba người đoàn tụ
- Chương 198: Cả đời này, cưng chiều em! cũng sẽ "làm" em đến cùng
- Chương 199: Cuộc sống mới chồng chồng, vợ vợ!
- Chương 200: Cảm ơn em đã cho anh tình yêu như thế
- Chương 201: Phiên Ngoại (1)
- Chương 202: Phiên Ngoại (2)
- Chương 203: Phiên Ngoại (3)
- Chương 204: Phiên Ngoại (4)
- Chương 205: Phiên Ngoại (5)
- Chương 206: Phiên Ngoại (6)
- Chương 207: Phiên Ngoại (7)
- Chương 208: Phiên Ngoại (8)
- Chương 209: Phiên Ngoại (9)
- Chương 210: Phiên Ngoại (10)