Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân - Chương 4: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở (2)
Chương trước- Chương 1: Xuyên không rồi!
- Chương 2: Lật ngược tình thế
- Chương 3: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở
- Chương 4: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở (2)
- Chương 5: Tranh cãi giữa mẹ kế và con chồng
- Chương 6: Hai cha con nói chuyện
- Chương 7: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết
- Chương 8: Giới hạn của bản thân
- Chương 9: Đều điên hết cả rồi
- Chương 10: Trả giá
- Chương 11: Giận quá mất khôn
- Chương 12: Căn bản không để vào mắt
- Chương 13: Màn trả thù
- Chương 14: Regina tiên sinh
- Chương 15: Miếng mồi ngon
- Chương 16: Giết chết Regina đi
- Chương 17: Về nước
- Chương 18: Bất ngờ
- Chương 19: Xin lỗi
- Chương 20: Anh muốn gì từ tôi?
- Chương 21: Hứng thú với cô
- Chương 22: Một vài chuyện
- Chương 23: Chuyện năm đó
- Chương 24: Náo nhiệt
- Chương 25: Song Nhĩ Khanh về nước
- Chương 26: Hẹn gặp
- Chương 27: Cho leo cây
- Chương 28: Anh em tương tàn
- Chương 29: Anh em tương tàn (2)
- Chương 30: Anh em tương tàn (3)
- Chương 31: Anh em tương tàn (4)
- Chương 32: Anh em tương tàn (5)
- Chương 33: Anh em tương tàn (6)
- Chương 34: Đến nhà
- Chương 35: Cái bắt tay cảnh cáo
- Chương 36: Nói chuyện riêng
- Chương 37: Đổ lỗi
- Chương 38: Quan tâm
- Chương 39: Hoảng sợ
- Chương 40: Cưỡng đoạt
- Chương 41: Đánh nhau
- Chương 42: Mai mối
- Chương 43: Đánh nhau túi bụi
- Chương 44: Đánh nhau túi bụi (1)
- Chương 45: Bắt về đồn
- Chương 46: Lại bị đánh
- Chương 47: Mách lẻo: kể sai sự thật
- Chương 48: Trùng hợp
- Chương 49: Lo lắng
- Chương 50: Nghi ngờ
- Chương 51: Lại gặp nhau
- Chương 52: Mẹ nào con nấy
- Chương 53: Là dì của Đinh Thiên Ân
- Chương 54: Từ chối tình cảm: Đến lúc nên lộ diện
- Chương 55: Chuyện xấu hổ: Đoạn tình cha con
- Chương 56: Châm dầu vô lửa
- Chương 57: Thiếu phu nhân tương lai
- Chương 58: Quyến rũ
- Chương 59: Chấp niệm (H+)
- Chương 60: Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà mỹ nhân mạnh tay quá!
- Chương 61: Chỉ có con yêu thầm cô ấy
- Chương 62: Kẻ chủ mưu
- Chương 63: Đến tìm : Dạy dỗ cho bài học làm người tự tế
- Chương 64: Đột nhiên vướng vào chuyện tình tay ba
- Chương 65: Không nói càng lấn tới
- Chương 66: Rơi nước mắt
- Chương 67: Regina là Song Yết Hỷ!
- Chương 68: Chúng ta yêu nhau đi
- Chương 69: Nụ hôn ngọt ngào
- Chương 70: Tức giận
- Chương 71: Tiệc sinh nhật đáng nhớ
- Chương 72: Tuyên bố
- Chương 73: Nụ hôn bất ngờ
- Chương 74: Đẹp đôi
- Chương 75: 'Bà dì'
- Chương 76: Bảo vệ cô
- Chương 77: Buổi tiệc 'đáng nhớ'
- Chương 78: Mê mẩn bảo bối
- Chương 79: Ước lượng
- Chương 80: Biến thành người thực vật
- Chương 81: Biến thành người thực vật (2)
- Chương 82: Biến thành người thực vật (3)
- Chương 83: Đến tìm
- Chương 84: Bắt cóc
- Chương 85: Bắt cóc (1)
- Chương 86: Những đòn đánh đau đớn
- Chương 87: Trả giá
- Chương 88: Cứu sống
- Chương 89: Quá hạn mức
- Chương 90: Cố chấp bênh vực
- Chương 91: Phát cẩu lương
- Chương 92: Tất cả đều là em
- Chương 93: Cuộc điện thoại bí mật
- Chương 94: Mạc Thái Huy: Mâu thuẫn
- Chương 95: To tiếng với nhau
- Chương 96: Tạm xa nhau một thời gian
- Chương 97: Nữ chủ tương lai
- Chương 98: Đuổi việc
- Chương 99: Vượt rào
- Chương 100: Cản trở lớn nhất
- Chương 101: Thanh mai trúc mã
- Chương 102: Tiệc khiêu vũ
- Chương 103: Là tốt nhất
- Chương 104: Say rượu
- Chương 105: Khinh thường
- Chương 106: Không ai có thể thay thế
- Chương 107: Ân cần
- Chương 108: Chạm mặt nơi buổi tiệc
- Chương 109: Chắc là từ khi thích em
- Chương 110: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn
- Chương 111: Em mới là quan trọng
- Chương 112: Nối lại tình xưa
- Chương 113: Thay cô xử lý
- Chương 114: Đút nhau ăn
- Chương 115: Nụ cười vui vẻ
- Chương 116: Đập phá
- Chương 117: Phá sản
- Chương 118: Lý do bí ẩn
- Chương 119: Dụ dỗ
- Chương 120: Sói đã lừa được thỏ
- Chương 121: Tôi là bác sĩ
- Chương 122: Để lại ấn tượng trong mắt người xinh đẹp
- Chương 123: Cưng chiều sau cuộc hoan ái
- Chương 124: Tụi mình chia tay rồi
- Chương 125: Em gái nuôi đến tận công ty
- Chương 126: Sống không bằng chết
- Chương 127: Ghen (H+)
- Chương 128: Chị đại
- Chương 129: Đăng kí kết hôn
- Chương 130: Có thai
- Chương 131: Thật sự có thai
- Chương 132: Sống chung với chị dâu
- Chương 133: Sống chung với chị dâu (2)
- Chương 134: May mắn không sao
- Chương 135: Thay đổi thái độ
- Chương 136: Lão già chết tiệt!
- Chương 137: Thương vợ nhiều hơn
- Chương 138: Giống hệt như cô
- Chương 139: Giả mạo
- Chương 140: Kế hoạch hoàn mỹ
- Chương 141: Cho em một hôn lễ thế kỉ
- Chương 142: Vạch trần
- Chương 143: Nên kết thúc rồi
- Chương 144: Năm năm sau
- Chương 145: Ngoại truyện (1)
- Chương 146: Ngoại truyện (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân
Chương 4: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở (2)
Lữ Thiết Nhan chỉ tay thẳng mặt bà ta cao ngạo nói: "Cho dù bà là người nuôi nấng tôi từ nhỏ thì đã sao? Phận tôi tớ trong nhà làm sao so bì được với một đại tiểu thư như tôi?"
Bà ta nghe xong bật cười thành tiếng: "Ý cô là đại tiểu thư bị ghẻ lạnh đó hả? Ha ha ha."
Lữ Thiết Nhan nhếch môi, mắt liếc một cái sắc bén, khôn khéo nói: "Danh xưng như thế nào cũng được, mặc định tôi vẫn hơn bà, đừng ở đó bỡn cợt với tôi, không hay lắm đâu!"
"Hừ! Cô đang uy hiếp tôi sao? Chắc là bị té nước nên đầu óc trở nên điên rồ rồi nhỉ? Cô tưởng trong cái nhà này cô là đại tiểu thư thì là nhất sao? Không, không đâu, chẳng qua chỉ là một người ngu đần vô dụng chả làm được tích sự gì." Bà ta sổ một tràng vô cùng khó nghe.
Từng câu từng chữ Lữ Thiết Nhan đều nghe rõ mòn mọt không sót một chữ nào, cô đứng dậy tiện thể cầm bát canh nóng hổi còn nghi ngút khói rồi tiến đến gần bà ta, dùng lực giữ chặt hai tay, tay còn lại cầm bát canh đổ vào miệng. Bà ta vùng vẫy ú ớ đôi ba tiếng, không cẩn thận hất mặt làm bát canh rơi xuống sàn.
*Choảng…
Tiếng bát vỡ vang lên chói tai, Lữ Thiết Nhan cau có thở dài: "Phí phạm quá đi, làm bể cái bát rồi, còn canh nữa cũng đổ hết luôn. Bà đó có canh húp mà còn lãng phí."
Bị bỏng miệng vì canh quá nóng nên bà ta không tài nào lên tiếng phản kháng Lữ Thiết Nhan. Chỉ dùng ánh mắt chứa đầy tia căm phẫn mà nhìn, cô hầu thấy vậy sửng sốt đỡ lấy bà ta hỏi hang: "Vú...vú có sao không?"
Bà ta đau đớn trong quằn quại, máu từ trong miệng dần dần chảy ra. Lữ Thiết Nhan nhìn thấy không hề hoảng loạn sợ hãi, đổi ngược lại khi cô hầu kia thấy thì sợ đến run người liền chạy đi gọi ông bà chủ. Lữ Thiết Nhan đứng khoanh tay trơ mắt nhìn bà ta không chút thương cảm, ở kiếp trước cô ra chiến trường chinh chiến đối với kẻ thù tuyệt đối không nhân nhượng giết thẳng tay. Và ngay thời điểm này đây cô cũng không muốn để bà ta sống, hành hạ Song Yết Hỷ đến nỗi tay chân bầm tím đến thảm thương vậy mà cô ấy không một lời oán trách. Chắc do quá sợ nên mới không dám phản kháng lại.
Đúng lúc Song Hải cùng Đào Yến Trúc đi vào tận mắt chứng kiến tình cảnh người nằm dưới sàn bên vũng máu đỏ tươi cùng hơi thở yếu ớt héo hon. Đào Yến Trúc kích động: "Vú bà bị làm sao thế này?"
Bây giờ có ông bà chủ ở đây nên cô hầu gái vừa rồi không còn mang điệu bộ sợ hãi nữa, đổi ngược lại chính là dáng vẻ ma lanh tố giác: "Thưa bà chủ vừa rồi chính là đại tiểu thư đã đổ canh nóng vào miệng bà vú mặc cho bà ấy có ra sức chống cự."
Đào Yến Trúc mở to mắt nhìn Lữ Thiết Nhan hỏi chuyện: "Có thật như vậy không hả Yết Hỷ?"
Yết Hỷ? Nghe cách gọi có vẻ thân thiết quá nhỉ? Ngày trước chẳng phải hay gọi Song Yết Hỷ là kẻ ti tiện, bần hèn hay sao? Quả nhiên có Song Hải ở đây thì diễn xuất của bà ta cũng phải tăng lên vài cấp bậc.
Tạm gác suy nghĩ lại, nếu đã diễn vậy thì cô cũng nên diễn cùng để cho hợp tình tiết, rất nhanh Lữ Thiết Nhan thản nhiên đáp: "Con không cố ý, chỉ là vừa rồi vú nói thích húp canh nên con mới đưa vú húp đó mà."
"Con không biết canh nóng hay sao?" Đào Yến Trúc gặng hỏi tiếp.
"Chắc do khi nãy thấm nước quá lâu nên mắt trở nên mờ nhạt nên không nhận biết được canh nóng hay nguội nữa." Lữ Thiết Nhan không hề thua kém tiếp tục đối đáp đành lanh lợi.
"Cho là mắt không thấy rõ đi, nhưng không thể nói tay cũng không có cảm giác chứ?" Tiếp tục chính là màn 'kẻ hỏi người đáp' đầy kịch tính.
Lữ Thiết Nhan nở một nụ cười tà mị: "Tay con vẫn còn cảm giác, chỉ là cảm giác của tay hiện đang rất lạnh, có thể vì vậy nên mới không cảm nhận được độ nóng của canh thưa dì."
"Dì? Con gọi ta là dì!" Đào Yến Trúc nhướng mắt.
Lúc này Song Hải mới lên tiếng can ngăn: "Được rồi, hai người đừng ở đó cãi nhau nữa mau nhanh tay đưa bà vú đến bệnh viện."
Mấy người hầu còn lại dốc sức khiêng bà vú lên rồi lái xe đưa ngay đến bệnh viện. Song Hải cũng chạy theo sau, Đào Yến Trúc tìm cớ đang mệt trong người nên ở nhà, tuy nhiên mục đích vẫn muốn tìm hiểu rõ về sự thay đổi bất thường của cô.
"Người đâu mau lên dọn dẹp lại phòng cho tôi đi." Ngay lúc đó từ trên lầu vọng xuống giọng nói uy lực của cô. Không một ai dám giả điếc mà không nghe, cũng phải rón rén đi lên dọn dẹp. Lữ Thiết Nhan thở dài một hơi, vốn dĩ không muốn đoái hoài đến mấy người kia liền bỏ đi xuống lầu, ngồi xuống sô pha tiện tay rót một tách trà nhâm nhi, hai mắt nhắm lại, có chút u buồn hiện lên. Cô nhớ kiếp trước còn ở chiến trường lúc rảnh rỗi thường cùng mấy tiểu binh lính uống trà đàm đạo. Bây giờ cảm giác uống một mình quả nhiên rất đơn độc.
"Cũng biết thưởng thức trà cơ à?"
Lại giọng nói đáng ghét này!
Lữ Thiết Nhan lười biếng he hé mở mắt ra nói: "Pháp luật có cấm tôi không được thưởng thức trà không?"
Đào Yến Trúc đứng chắn trước mặt cô sỗ sàng nói: "Pháp luật không cấm mày nhưng tao thì có."
"Vậy hả?" Lữ Thiết Nhan đột nhiên phun trà vào người của bà ta châm chọc nói: "Nấu bà đã cấm vậy tôi nhổ ra là được chứ gì!"
"Áaa, mày dám...mày dám phun trà vào người của tao sao? Khốn kiếp...tiện nhân…"
Đào Yến Trúc kích động định giơ tay đánh cô như một thói quen mà bà ta từng làm trước đây đối với Song Yết Hỷ. Nhưng bây giờ người đang đối diện với bà ta chính là Lữ Thiết Nhan, một người có thân thủ vẫn nhanh nhẹn như vậy trong vài giây ngắn ngủi đã tóm được cánh tay của bà ta: "Đừng dùng hành động để thỏa mãn cơn tức giận của bà. Bởi vì không chỉ riêng bà mới có thể làm đâu, tôi cũng có thể."
Bà ta nghe xong bật cười thành tiếng: "Ý cô là đại tiểu thư bị ghẻ lạnh đó hả? Ha ha ha."
Lữ Thiết Nhan nhếch môi, mắt liếc một cái sắc bén, khôn khéo nói: "Danh xưng như thế nào cũng được, mặc định tôi vẫn hơn bà, đừng ở đó bỡn cợt với tôi, không hay lắm đâu!"
"Hừ! Cô đang uy hiếp tôi sao? Chắc là bị té nước nên đầu óc trở nên điên rồ rồi nhỉ? Cô tưởng trong cái nhà này cô là đại tiểu thư thì là nhất sao? Không, không đâu, chẳng qua chỉ là một người ngu đần vô dụng chả làm được tích sự gì." Bà ta sổ một tràng vô cùng khó nghe.
Từng câu từng chữ Lữ Thiết Nhan đều nghe rõ mòn mọt không sót một chữ nào, cô đứng dậy tiện thể cầm bát canh nóng hổi còn nghi ngút khói rồi tiến đến gần bà ta, dùng lực giữ chặt hai tay, tay còn lại cầm bát canh đổ vào miệng. Bà ta vùng vẫy ú ớ đôi ba tiếng, không cẩn thận hất mặt làm bát canh rơi xuống sàn.
*Choảng…
Tiếng bát vỡ vang lên chói tai, Lữ Thiết Nhan cau có thở dài: "Phí phạm quá đi, làm bể cái bát rồi, còn canh nữa cũng đổ hết luôn. Bà đó có canh húp mà còn lãng phí."
Bị bỏng miệng vì canh quá nóng nên bà ta không tài nào lên tiếng phản kháng Lữ Thiết Nhan. Chỉ dùng ánh mắt chứa đầy tia căm phẫn mà nhìn, cô hầu thấy vậy sửng sốt đỡ lấy bà ta hỏi hang: "Vú...vú có sao không?"
Bà ta đau đớn trong quằn quại, máu từ trong miệng dần dần chảy ra. Lữ Thiết Nhan nhìn thấy không hề hoảng loạn sợ hãi, đổi ngược lại khi cô hầu kia thấy thì sợ đến run người liền chạy đi gọi ông bà chủ. Lữ Thiết Nhan đứng khoanh tay trơ mắt nhìn bà ta không chút thương cảm, ở kiếp trước cô ra chiến trường chinh chiến đối với kẻ thù tuyệt đối không nhân nhượng giết thẳng tay. Và ngay thời điểm này đây cô cũng không muốn để bà ta sống, hành hạ Song Yết Hỷ đến nỗi tay chân bầm tím đến thảm thương vậy mà cô ấy không một lời oán trách. Chắc do quá sợ nên mới không dám phản kháng lại.
Đúng lúc Song Hải cùng Đào Yến Trúc đi vào tận mắt chứng kiến tình cảnh người nằm dưới sàn bên vũng máu đỏ tươi cùng hơi thở yếu ớt héo hon. Đào Yến Trúc kích động: "Vú bà bị làm sao thế này?"
Bây giờ có ông bà chủ ở đây nên cô hầu gái vừa rồi không còn mang điệu bộ sợ hãi nữa, đổi ngược lại chính là dáng vẻ ma lanh tố giác: "Thưa bà chủ vừa rồi chính là đại tiểu thư đã đổ canh nóng vào miệng bà vú mặc cho bà ấy có ra sức chống cự."
Đào Yến Trúc mở to mắt nhìn Lữ Thiết Nhan hỏi chuyện: "Có thật như vậy không hả Yết Hỷ?"
Yết Hỷ? Nghe cách gọi có vẻ thân thiết quá nhỉ? Ngày trước chẳng phải hay gọi Song Yết Hỷ là kẻ ti tiện, bần hèn hay sao? Quả nhiên có Song Hải ở đây thì diễn xuất của bà ta cũng phải tăng lên vài cấp bậc.
Tạm gác suy nghĩ lại, nếu đã diễn vậy thì cô cũng nên diễn cùng để cho hợp tình tiết, rất nhanh Lữ Thiết Nhan thản nhiên đáp: "Con không cố ý, chỉ là vừa rồi vú nói thích húp canh nên con mới đưa vú húp đó mà."
"Con không biết canh nóng hay sao?" Đào Yến Trúc gặng hỏi tiếp.
"Chắc do khi nãy thấm nước quá lâu nên mắt trở nên mờ nhạt nên không nhận biết được canh nóng hay nguội nữa." Lữ Thiết Nhan không hề thua kém tiếp tục đối đáp đành lanh lợi.
"Cho là mắt không thấy rõ đi, nhưng không thể nói tay cũng không có cảm giác chứ?" Tiếp tục chính là màn 'kẻ hỏi người đáp' đầy kịch tính.
Lữ Thiết Nhan nở một nụ cười tà mị: "Tay con vẫn còn cảm giác, chỉ là cảm giác của tay hiện đang rất lạnh, có thể vì vậy nên mới không cảm nhận được độ nóng của canh thưa dì."
"Dì? Con gọi ta là dì!" Đào Yến Trúc nhướng mắt.
Lúc này Song Hải mới lên tiếng can ngăn: "Được rồi, hai người đừng ở đó cãi nhau nữa mau nhanh tay đưa bà vú đến bệnh viện."
Mấy người hầu còn lại dốc sức khiêng bà vú lên rồi lái xe đưa ngay đến bệnh viện. Song Hải cũng chạy theo sau, Đào Yến Trúc tìm cớ đang mệt trong người nên ở nhà, tuy nhiên mục đích vẫn muốn tìm hiểu rõ về sự thay đổi bất thường của cô.
"Người đâu mau lên dọn dẹp lại phòng cho tôi đi." Ngay lúc đó từ trên lầu vọng xuống giọng nói uy lực của cô. Không một ai dám giả điếc mà không nghe, cũng phải rón rén đi lên dọn dẹp. Lữ Thiết Nhan thở dài một hơi, vốn dĩ không muốn đoái hoài đến mấy người kia liền bỏ đi xuống lầu, ngồi xuống sô pha tiện tay rót một tách trà nhâm nhi, hai mắt nhắm lại, có chút u buồn hiện lên. Cô nhớ kiếp trước còn ở chiến trường lúc rảnh rỗi thường cùng mấy tiểu binh lính uống trà đàm đạo. Bây giờ cảm giác uống một mình quả nhiên rất đơn độc.
"Cũng biết thưởng thức trà cơ à?"
Lại giọng nói đáng ghét này!
Lữ Thiết Nhan lười biếng he hé mở mắt ra nói: "Pháp luật có cấm tôi không được thưởng thức trà không?"
Đào Yến Trúc đứng chắn trước mặt cô sỗ sàng nói: "Pháp luật không cấm mày nhưng tao thì có."
"Vậy hả?" Lữ Thiết Nhan đột nhiên phun trà vào người của bà ta châm chọc nói: "Nấu bà đã cấm vậy tôi nhổ ra là được chứ gì!"
"Áaa, mày dám...mày dám phun trà vào người của tao sao? Khốn kiếp...tiện nhân…"
Đào Yến Trúc kích động định giơ tay đánh cô như một thói quen mà bà ta từng làm trước đây đối với Song Yết Hỷ. Nhưng bây giờ người đang đối diện với bà ta chính là Lữ Thiết Nhan, một người có thân thủ vẫn nhanh nhẹn như vậy trong vài giây ngắn ngủi đã tóm được cánh tay của bà ta: "Đừng dùng hành động để thỏa mãn cơn tức giận của bà. Bởi vì không chỉ riêng bà mới có thể làm đâu, tôi cũng có thể."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xuyên không rồi!
- Chương 2: Lật ngược tình thế
- Chương 3: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở
- Chương 4: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở (2)
- Chương 5: Tranh cãi giữa mẹ kế và con chồng
- Chương 6: Hai cha con nói chuyện
- Chương 7: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết
- Chương 8: Giới hạn của bản thân
- Chương 9: Đều điên hết cả rồi
- Chương 10: Trả giá
- Chương 11: Giận quá mất khôn
- Chương 12: Căn bản không để vào mắt
- Chương 13: Màn trả thù
- Chương 14: Regina tiên sinh
- Chương 15: Miếng mồi ngon
- Chương 16: Giết chết Regina đi
- Chương 17: Về nước
- Chương 18: Bất ngờ
- Chương 19: Xin lỗi
- Chương 20: Anh muốn gì từ tôi?
- Chương 21: Hứng thú với cô
- Chương 22: Một vài chuyện
- Chương 23: Chuyện năm đó
- Chương 24: Náo nhiệt
- Chương 25: Song Nhĩ Khanh về nước
- Chương 26: Hẹn gặp
- Chương 27: Cho leo cây
- Chương 28: Anh em tương tàn
- Chương 29: Anh em tương tàn (2)
- Chương 30: Anh em tương tàn (3)
- Chương 31: Anh em tương tàn (4)
- Chương 32: Anh em tương tàn (5)
- Chương 33: Anh em tương tàn (6)
- Chương 34: Đến nhà
- Chương 35: Cái bắt tay cảnh cáo
- Chương 36: Nói chuyện riêng
- Chương 37: Đổ lỗi
- Chương 38: Quan tâm
- Chương 39: Hoảng sợ
- Chương 40: Cưỡng đoạt
- Chương 41: Đánh nhau
- Chương 42: Mai mối
- Chương 43: Đánh nhau túi bụi
- Chương 44: Đánh nhau túi bụi (1)
- Chương 45: Bắt về đồn
- Chương 46: Lại bị đánh
- Chương 47: Mách lẻo: kể sai sự thật
- Chương 48: Trùng hợp
- Chương 49: Lo lắng
- Chương 50: Nghi ngờ
- Chương 51: Lại gặp nhau
- Chương 52: Mẹ nào con nấy
- Chương 53: Là dì của Đinh Thiên Ân
- Chương 54: Từ chối tình cảm: Đến lúc nên lộ diện
- Chương 55: Chuyện xấu hổ: Đoạn tình cha con
- Chương 56: Châm dầu vô lửa
- Chương 57: Thiếu phu nhân tương lai
- Chương 58: Quyến rũ
- Chương 59: Chấp niệm (H+)
- Chương 60: Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà mỹ nhân mạnh tay quá!
- Chương 61: Chỉ có con yêu thầm cô ấy
- Chương 62: Kẻ chủ mưu
- Chương 63: Đến tìm : Dạy dỗ cho bài học làm người tự tế
- Chương 64: Đột nhiên vướng vào chuyện tình tay ba
- Chương 65: Không nói càng lấn tới
- Chương 66: Rơi nước mắt
- Chương 67: Regina là Song Yết Hỷ!
- Chương 68: Chúng ta yêu nhau đi
- Chương 69: Nụ hôn ngọt ngào
- Chương 70: Tức giận
- Chương 71: Tiệc sinh nhật đáng nhớ
- Chương 72: Tuyên bố
- Chương 73: Nụ hôn bất ngờ
- Chương 74: Đẹp đôi
- Chương 75: 'Bà dì'
- Chương 76: Bảo vệ cô
- Chương 77: Buổi tiệc 'đáng nhớ'
- Chương 78: Mê mẩn bảo bối
- Chương 79: Ước lượng
- Chương 80: Biến thành người thực vật
- Chương 81: Biến thành người thực vật (2)
- Chương 82: Biến thành người thực vật (3)
- Chương 83: Đến tìm
- Chương 84: Bắt cóc
- Chương 85: Bắt cóc (1)
- Chương 86: Những đòn đánh đau đớn
- Chương 87: Trả giá
- Chương 88: Cứu sống
- Chương 89: Quá hạn mức
- Chương 90: Cố chấp bênh vực
- Chương 91: Phát cẩu lương
- Chương 92: Tất cả đều là em
- Chương 93: Cuộc điện thoại bí mật
- Chương 94: Mạc Thái Huy: Mâu thuẫn
- Chương 95: To tiếng với nhau
- Chương 96: Tạm xa nhau một thời gian
- Chương 97: Nữ chủ tương lai
- Chương 98: Đuổi việc
- Chương 99: Vượt rào
- Chương 100: Cản trở lớn nhất
- Chương 101: Thanh mai trúc mã
- Chương 102: Tiệc khiêu vũ
- Chương 103: Là tốt nhất
- Chương 104: Say rượu
- Chương 105: Khinh thường
- Chương 106: Không ai có thể thay thế
- Chương 107: Ân cần
- Chương 108: Chạm mặt nơi buổi tiệc
- Chương 109: Chắc là từ khi thích em
- Chương 110: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn
- Chương 111: Em mới là quan trọng
- Chương 112: Nối lại tình xưa
- Chương 113: Thay cô xử lý
- Chương 114: Đút nhau ăn
- Chương 115: Nụ cười vui vẻ
- Chương 116: Đập phá
- Chương 117: Phá sản
- Chương 118: Lý do bí ẩn
- Chương 119: Dụ dỗ
- Chương 120: Sói đã lừa được thỏ
- Chương 121: Tôi là bác sĩ
- Chương 122: Để lại ấn tượng trong mắt người xinh đẹp
- Chương 123: Cưng chiều sau cuộc hoan ái
- Chương 124: Tụi mình chia tay rồi
- Chương 125: Em gái nuôi đến tận công ty
- Chương 126: Sống không bằng chết
- Chương 127: Ghen (H+)
- Chương 128: Chị đại
- Chương 129: Đăng kí kết hôn
- Chương 130: Có thai
- Chương 131: Thật sự có thai
- Chương 132: Sống chung với chị dâu
- Chương 133: Sống chung với chị dâu (2)
- Chương 134: May mắn không sao
- Chương 135: Thay đổi thái độ
- Chương 136: Lão già chết tiệt!
- Chương 137: Thương vợ nhiều hơn
- Chương 138: Giống hệt như cô
- Chương 139: Giả mạo
- Chương 140: Kế hoạch hoàn mỹ
- Chương 141: Cho em một hôn lễ thế kỉ
- Chương 142: Vạch trần
- Chương 143: Nên kết thúc rồi
- Chương 144: Năm năm sau
- Chương 145: Ngoại truyện (1)
- Chương 146: Ngoại truyện (2)
- bình luận