Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay - Chương 17: Ngươi Rất Lớn

Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay Chương 17: Ngươi Rất Lớn
Trong tiểu thuyết gốc, người của Vệ gia không hề có suất diễn gì, cho nên Giang Lâm cũng hoàn toàn không nghĩ tới Vệ gia còn ẩn giấu một cực phẩm lớn như Vệ lão phu nhân.

Đương nhiên, Vệ Vân Chiêu cũng làm hắn có chút ngoài ý muốn, không ngờ vị này cũng là một người giỏi mồm mép, nói câu nào câu nấy đều chọc thẳng tim đen của người khác.

Giang Lâm rất muốn cho y một tràn vỗ tay, tán dương sự ưu tú của y.

Nhưng ở nơi này đông người, chủ yếu cũng sợ chọc giận bọn họ liền không ổn, cho nên Giang Lâm đành nhịn xuống.

Nhưng hắn nhịn xuống, không có nghĩa là Vệ lão phu nhân cũng có thể nhịn xuống cơn giận này, khiếp sợ qua đi, Vệ lão phu nhân rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm thái, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vệ Vân Chiêu, “Làm càn! Vệ Vân Chiêu, ngươi đây là đang chỉ trích người làm tổ mẫu ta không biết đúng mực?”

Bà ta duỗi tay chỉ thẳng vào mặt Giang Lâm, “Ngươi vì một con hồ ly tinh này, mà ngay cả tổ mẫu ta cũng không để vào mắt, Vệ gia nuôi lớn ngươi, ngươi lại hồi báo Vệ gia như vậy đó sao?”

Giang Lâm không nhịn được mà chen vào một câu, “Vậy phải hồi báo thế nào đây, học theo Vệ An, làm nữ nhân ở trong sân sao?”

“Câm miệng, chuyện của Vệ gia ta không có phần cho thứ hồ ly tinh nhà ngươi nói chuyện, người đâu, kéo nó ra ngoài cởi sạch trói lên cây cho ta, hôm nay ta thật muốn nhìn xem, ngươi có năng lực gì mà dám đến Vệ gia ta giương oai!”

Vệ lão phu nhân mang theo rất nhiều người tới đây, bà ta vừa phân phó, Diệp ma ma liền bắt đầu vén tay áo lên, dẫn người tiến tới chỗ Giang Lâm.

Chẳng qua còn chưa đi được hai bước, tất cả đều đã mềm nhũn đầu gối, trực tiếp quỳ xuống.

Sau đó liền nghe thấy Vệ lão phu nhân đột nhiên quát to, “Tuân Thất, ngươi đang làm gì? Chớ có quên thân phận của ngươi!”

Tuân Thất đứng ở ngoài cửa, cung kính đáp lời, “Lão phu nhân, Tuân Thất là thân vệ của Tướng quân, chỉ nghe theo lệnh của Tướng quân mà làm việc.”

Tuy Vệ Vân Chiêu ở trong phòng không hề đưa ra bất kỳ chỉ thị nào, nhưng ở trong lòng của Tuân Thất, thiếu phu nhân chính là phu nhân của Tướng quân, sao có thể để thiếu phu nhân chịu khi dễ ở ngay trước mặt của Tướng quân được chứ, như vậy Tướng quân sẽ cực kỳ mất mặt.

Tuân Thất tỏ vẻ, ta phải tranh đua vì Tướng quân!

Sau đó Vệ lão phu nhân lại bị chọc giận, luôn miệng nói hai chữ tốt lắm, “Xem ra lão bà tử này không quản được cái nhà này nữa rồi, tất cả đều làm tốt lắm, các ngươi đây là vọng tưởng muốn lật trời đúng không!”

Giang Lâm hảo tâm nhắc nhở, “Không phải là không quản được, mà quyền quản gia đã chuyển giao cho ta, hiện tại bà không có tư cách.”

“Ngươi câm miệng!” Không biết có phải là vì bị câu không có tư cách kia kích thích hay không, Vệ lão phu nhân đột nhiên bùng nổ, nhấc quải trượng trong tay lên ném thẳng về phía Giang Lâm, miệng cũng không nhàn rỗi, “Tất cả đều là tại ngươi, đều là tại thứ tang môn tinh nhà ngươi, ngươi đáng chết.”

Quải trượng đột nhiên bay tới, hình ảnh lần trước bị ăn một gậy lại hiện lên ở trong đầu hắn, Giang Lâm duỗi tay định tiếp lấy quải trượng trực tiếp ném trở về.

Nhưng động tác của Vệ Vân Chiêu lại nhanh hơn, một phen đẩy Giang Lâm ra, một tay khác giơ lên cao, vững chắc ăn một cây quải trượng.

Vệ Vân Chiêu lại tựa như hoàn toàn vô cảm, nhặt quải trượng lên, đẩy xe lăn tới trước mặt Vệ lão phu nhân, đè ép lửa giận trong lòng, đạm mạc nói: “Tổ mẫu muốn nháo sao, vậy ngài nói xem muốn nháo như thế nào, tôn nhi bồi ngài.”

Vệ Vân Chiêu cúi đầu nhìn quải trượng trong tay, đột nhiên dùng sức một cái, quải trượng liền trực tiếp bị y bẻ thành hai đoạn. Quải trượng gãy đôi bị y tùy tay ném xuống đất, lúc rơi xuống phát ra hai tiếng ‘lách cách’ giòn vang, quải trượng làm bằng trúc còn nảy lên vài cái trên mặt đất, tiếng vang tựa như đánh thẳng vào tâm khảm của người ta, khiến những người ở đây đều không dám phát ra một tiếng thở mạnh.

Vệ Vân Chiêu đối diện với ánh mắt hung ác của Vệ lão phu nhân, mở miệng nói: “Nếu tổ mẫu cảm thấy trói ngũ thúc treo ở trong phủ không đủ mất mặt, vậy thì liền chuyển ra ngoài, Tuân Thất, đưa ngũ thúc và hai người thiếp thất kia ra trước cổng lớn Tướng quân phủ đi.”

Thần sắc của y hết sức nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.

Tuân Thất hô một tiếng dạ vang dội, sau đó liền xoay người rời đi.

Vệ lão phu nhân nghe vậy liền không khỏi run rẩy thân mình, “Ngươi… Ngươi thật sự muốn vứt hết mặt mũi của Vệ gia không màng, Vệ Vân Chiêu, ngươi làm như vậy mà không cảm thấy thẹn với liệt tổ liệt tông sao?”

Vệ Vân Chiêu đáp: “Người có lỗi với liệt tổ liệt tông của Vệ gia không phải chính là người nhi tử giỏi giang mà tổ mẫu dưỡng ra hay sao, có liên quan gì đến tôn nhi chứ?”

“Nếu tổ mẫu thật sự để tâm đến liệt tổ liệt tông thì lẽ ra ngài nên quản chặt nhi tử của mình mới phải, trăm năm sau gặp mặt tổ tông cũng có thể có một phần giao đãi với bọn họ.”

“Bạch Cập Bạch Vi, đưa tổ mẫu về!” Vệ Vân Chiêu nói xong, trực tiếp gọi nha hoàn tới, để các nàng đưa Vệ lão phu nhân đi.

Những người khác đi theo tới đây, nhưng ngay cả một cơ hội để mở miệng cũng không có, Vệ lão phu nhân từ lúc bắt đầu đã muốn gây phiền toái cho Giang Lâm. Nhưng Giang Lâm lại không dễ dàng bị khi dễ như vậy, quan trọng nhất chính là Vệ Vân Chiêu cũng không hề đứng về phía của Vệ lão phu nhân.

Vệ Vân Chiêu mời Vệ lão phu nhân rời đi, bà ta tất nhiên là không cam lòng, có điều khi Vệ Vân Chiêu sai Bạch Cập và Bạch Vi dẫn bà ta đến cổng lớn nhìn Vệ An, Vệ lão phu nhân liền bị ép phải thành thật.

Bà ta tung hoành bao nhiêu năm ở trong phủ, nhưng vẫn sợ nhi tử mình yêu thương nhất bị trần trụi cột ở cổng lớn, sau đó bị mọi người chê cười chỉ trỏ.



Đợi tất cả đều đã rời đi, Vệ Vân Chiêu vẫn còn mặt lạnh, còn Giang Lâm thì lại thở phào một hơi, “Tổ mẫu của ngươi mới thật sự là người có năng lực.” Năng lực chỉ dùng sức của một mình mình liền có thể làm suy sụp toàn bộ Vệ gia.

Giang Lâm giơ ngón cái cho điểm tán thưởng, lợi hại.

Vệ Vân Chiêu ấn ấn giữa mày, có chút mệt mỏi, y thật sự cũng không ngờ Vệ lão phu nhân thế nhưng lại không thể nói lý đến nước này, Vệ An đã như vậy rồi mà vẫn còn cảm thấy hắn không làm gì sai.

Khó trách có thể dưỡng ra một người nhi tử giống như Vệ An.

Canh dưỡng thai, à không, canh gà ở trên bàn đã không còn hơi nóng gì, Giang Lâm đang định tiếp đón Vệ Vân Chiêu tới uống, nhưng chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy giữa mày của y xuất hiện một vết đỏ.

Giang Lâm tiến tới, nắm lấy tay Vệ Vân Chiêu, phát hiện tay của y quả nhiên đã chảy máu, rách da rồi.

Vệ Vân Chiêu lau đi vết máu trên tay, nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, rất nhanh sẽ lành thôi.”

“Không đau sao?” Giang Lâm hỏi.

Vệ Vân Chiêu nhìn chỗ bị trầy da trên tay mình, khẽ lắc đầu, “Đã quen rồi, cũng không cảm thấy có gì.”

Giang Lâm nhớ tới lúc tắm rửa cho Vệ Vân Chiêu, nhìn thấy ở trên người của y có vô số miệng vết thương, trước ngực sau lưng lớn lớn bé bé, mới cũ đều có, trở thành một bộ phận rửa không sạch chà không xong trên thân thể của y.

Chúng chính là huân chương của một nam nhân, mà y đã vì bảo hộ cho mấy vạn bá tánh của Đại Việt để đổi lấy.

Giang Lâm đột nhiên lại có chút đau lòng, một người như vậy không nên là pháo hôi gì hết, y nên sống thật khỏe mạnh, sống thật dài lâu.

Vệ Vân Chiêu thấy Giang Lâm nắm tay mình đến xuất thần, liền giật giật ngón tay một chút, “Vết thương nhỏ mà thôi, không đáng ngại, đừng lo lắng.”

Giang Lâm hoàn hồn, buông tay Vệ Vân Chiêu ra, “Ta sai nha hoàn tới băng bó cho ngươi, canh gà này cũng lạnh rồi, ta tới phòng bếp hâm nóng rồi lại bưng về cho ngươi uống.”

Vệ Vân Chiêu vừa định cự tuyệt, nhưng Giang Lâm đã bưng ấm sành đi rồi, y cảm thụ được sự vội vàng từ trong những bước chân của hắn, cảm thấy có chút kỳ quái.

Động tác của Giang Lâm cực kỳ nhanh, bên này nha hoàn vừa băng bó tay của Vệ Vân Chiêu không bao lâu hắn đã liền trở lại, không chỉ mang theo canh gà nóng hổi, mà còn có thêm hai món xào và cơm.

“Nếm thử xem.” Giang Lâm đưa đôi đũa cho Vệ Vân Chiêu. Kiếm Hiệp Hay

Một đĩa cải thìa xào, một đĩa thịt hâm lại, màu sắc đẹp mắt, mùi hương nồng đậm, lập tức khơi dậy sự thèm ăn cho người khác.

Vệ Vân Chiêu đoán được mấy món này là do Giang Lâm làm, nói cảm tạ rồi mới động đũa.

Ăn ngon, thức ăn vừa vào miệng, trong đầu Vệ Vân Chiêu chỉ còn lại hai chữ này, rõ ràng là cải thìa thường thấy nhất, nhưng hương vị lại không giống như thường ăn, trước nay y chưa từng ăn món cải thìa nào ngon như vậy, Vệ Vân Chiêu cảm thấy ngự trù trong cung chỉ sợ cũng không thể làm ra được hương vị này.

Sau đó y lại nếm thử một miếng thịt, hương vị cũng rất ngon, chỉ là nếu so sánh với nhau thì cải thìa vẫn ngon hơn một chút. Từ lúc bưng chén lên, Vệ Vân Chiêu gần như không hề dừng đũa, thẳng đến khi trong đĩa đã sạch bóng mới thôi.

Canh gà cũng thơm hơn trước đó một chút, vừa vào miệng liền tràn đầy tiên hương, Vệ Vân Chiêu nhớ tới trước đó Giang Lâm đã nói đây là canh dưỡng thai, y vô cùng thành thật mà nói: “Nếu có thể được uống món canh ngon như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người tình nguyện mang thai.”

Giang Lâm không ngờ Vệ Vân Chiêu lại nhắc tới chuyện này, hắn cười khẽ, “Khó mà làm được, canh này chỉ có thể cho một mình Tướng quân ngươi uống, dù sao trên người Tướng quân còn mang trọng trách sinh đứa thứ hai kia mà.”

Thời điểm nói những lời này, tầm mắt của Giang Lâm còn liếc xuống bụng của Vệ Vân Chiêu, ý trêu chọc không cần nói cũng biết.

Vệ Vân Chiêu cũng không tức giận, ngược lại còn tiếp lời: “Vậy phu nhân cần phải nỗ lực hơn nữa, bằng không đứa nhỏ này sợ là sẽ không dễ dàng tới được.”

Tầm mắt của y cũng dừng ở vị trí dưới bụng của Giang Lâm, tràn ngập đánh giá.

“Ta nhớ hôm đó khi tỉnh lại, phu nhân còn rất hâm mộ vi phu, về việc này vi phu cũng không giúp được gì.” Vệ Vân Chiêu ý vị thâm trường mà nói, “Có điều phu nhân còn chưa tới nhược quán, đến lúc đó vẫn còn rất xa, phu nhân cũng uống nhiều canh một chút đi, bồi bổ thân mình.”

Giang Lâm: “……”

Ngươi con mẹ nó chưa thấy qua sao ngươi lại biết là cần phải phát triển thêm hả!

Giang Lâm duỗi tay giật lấy chén cánh gà từ trong tay của Vệ Vân Chiêu, “Không có cơm cho ngươi nữa.” Về sau lão tử không bao giờ nấu cơm cho ngươi nữa, ngươi lớn thì ngươi tự ăn chính mình luôn đi!

Tôn nghiêm của nam nhân không cho phép bị khiêu khích!

Vệ Vân Chiêu bị bộ dáng thở phì phò của Giang Lâm chọc cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên Giang Lâm thấy y cười như vậy, bộ dáng thật sự vui vẻ.

Chất giọng trầm thấp câu nhân, nhưng Vệ Vân Chiêu khi cười rộ lên lại càng câu nhân, trên khuôn mặt xưa nay vẫn luôn nghiêm túc tràn ngập ý xuân, cào cho nhân tâm ngứa ngáy.

Giang Lâm: “……Ánh mắt của tổ mẫu ngươi thật kém, rõ ràng ngươi mới là hồ ly tinh.” Giang Lâm hừ một tiếng, hồ ly tinh cũng không thể nói hắn bé, hắn vẫn thấy tức giận.

Vệ Vân Chiêu duỗi tay kéo Giang Lâm một phen, bảo Giang Lâm cúi tai sát vào một chút, Giang Lâm hồ nghi nhìn y một cái, nhưng vẫn phối hợp theo, hắn nghe thấy Vệ Vân Chiêu nhỏ giọng nói ở bên tai mình, “Ngươi rất lớn.”

Khóe miệng của Giang Lâm liền không khống chế được mà nhếch lên, có phải là thật hay không cũng không quan trọng, nam nhân ai mà không thích nghe người khác khen mình lớn chứ.

Giang Lâm liền đơn giản như vậy mà buông bỏ nguyên tắc tha thứ cho Vệ Vân Chiêu.

Khi nam nhân có thể đùa vui về loại sự tình này, mối quan hệ giữa hai người sẽ liền thoáng chốc thăng hoa, chuyện lớn chuyện nhỏ cho qua, Giang Lâm lại nhắc tới của hồi môn.

“Bảy ngày kỳ hạn đã qua, An Dương Hầu phủ còn chưa đưa của hồi môn tới cho ta, cho nên ta lại muốn đi hiếu kính bọn họ.”

Mấy ngày nay hắn đều bận rộn chỉnh đốn Tướng quân phủ, không có thời gian để lo việc này, An Dương Hầu phủ cũng thật cứng đầu, hoàn toàn xem như không có gì xảy ra. Cho nên lúc này hắn đang định làm một màn hiếu kính thật lớn, lớn đến mức khiến bọn họ phải nhả của hồi môn ra, bằng không chỉ tiểu đánh tiểu nháo nhiều lần, An Dương Hầu phủ có khả năng liền chơi trò lợn chết không sợ nước sôi, trực tiếp làm một con lợn chết.

Vệ Vân Chiêu lại lắc đầu, “Hôm nay người trong cung tới truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, bảo ta ngày mai phải tiến cung, ngươi bồi ta đi một chuyến đi.”

Giang Lâm khẽ cau mày, hắn không hề giao tiếp với người trong cung hay Thái y, cho nên cũng không biết tới việc này, “Ngươi vừa mới tỉnh lại không bao lâu, nhanh như vậy liền triệu ngươi tiến cung?”

Vệ Vân Chiêu nói: “Bởi vì trong tay ta có thứ mà vị kia muốn.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận