Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay - Chương 51: Sơ bát thật sự

Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay Chương 51: Sơ bát thật sự
Giang Cẩm Nguyệt nghe hệ thống nói xong liền ngây ngẩn cả người, từ bỏ? Tháo gỡ?

Nghĩa là cha nương đều mặc kệ mình sao?

Hệ thống cũng không cần mình nữa, muốn đi liên kết với người khác?

Hệ thống không trả lời nàng ta, chỉ dùng một chất giọng máy móc vô tình mà nhắc nhở ở trong đầu của Giang Cẩm Nguyệt, [Tiến độ tháo gỡ 1% 2%…… 7%…… 50%]

Giang Cẩm Nguyệt bỗng nhiên phản ứng lại, lắc đầu điên cuồng, “Đừng, đừng tháo gỡ, hệ thống ngươi đừng rời khỏi ta, cho ta một cơ hội nữa đi, ta nhất định có thể giết chết tên tiện nhân Giang Lâm kia.”

[Tiến độ tháo gỡ 60%…… 75%…]

“Hệ thống, cho ta một cơ hội nữa đi có được không, ngươi đừng từ bỏ ta……”

Giang Cẩm Nguyệt vừa nói vừa khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống, thậm chí còn dùng sức mà gõ gõ đầu mình, tìm mọi cách ngăn cản không cho hệ thống rời đi.

[Tiến độ tháo gỡ 85%… 90%… 99% 100%]

Hệ thống: [Hoàn thành quá trình tháo gỡ, bắt đầu tìm kiếm ký chủ đời tiếp theo, hệ thống xin chúc ký chủ cũ gặp nhiều may mắn.]

Ngay sau đó trong đầu liền vang lên một trận tiếng ong ong, sau đó mọi thứ lập tức im bặt.

Giang Cẩm Nguyệt trừng lớn mắt, “Hệ thống, hệ thống? Hệ thống ngươi đâu rồi, ngươi đừng rời khỏi ta mà, ngươi ở lại giúp ta một chút đi có được không?”

Giang Cẩm Nguyệt đứng bật dậy, nhìn xung quanh khắp đại lao tìm kiếm hệ thống, khi thì hô to khi thì hoảng loạn khóc rống, người ngoài nhìn vào chỉ thấy giống như một người điên.

Cai ngục đi qua đi lại ở bên ngoài ngục giam của nàng ta vài lần, Giang Cẩm Nguyệt cũng không thèm ngó ngàng gì đến, cai ngục lắc đầu, trở về vị trí nói với đồng bạn, “Tiểu thư nhà kia không được rồi, mới ở một đêm mà đã phát điên.”

“Còn phải nói sao, lá gan lớn đến độ dám thuê người bắt cóc đạp hư mình rồi đổ tội cho người ta, nếu có người thật sự làm gì ả, dám chắc sẽ lập tức tự sát tại chỗ.”

Hai cai ngục còn đang thảo luận về Giang Cẩm Nguyệt thì lại thấy lao đầu dẫn theo hai người tiến vào.

Hai người này chính là An Dương Bá và Giang Trấn đến đón Giang Cẩm Nguyệt, sau khi tiến vào, hai phụ tử cũng nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Giang Cẩm Nguyệt, An Dương Bá lập tức lạnh mặt, nói với Giang Trấn, “Mang muội muội của ngươi ra ngoài đi, thứ mất mặt.”

Giang Trấn cũng không ngờ chỉ ở trong ngục một đêm mà Giang Cẩm Nguyệt đã biến thành bộ dáng này, bảo cai ngục mở cửa, Giang Trấn vừa bước vào liền nắm lấy tay Giang Cẩm Nguyệt kéo ra ngoài, nhưng Giang Cẩm Nguyệt lại không chịu, trong miệng liên tục lẩm bẩm cái gì mà hệ thống, tránh khỏi tay của Giang Trấn chạy trở vào trong.

Trên mặt Giang Trấn viết đầy hai chữ không vui, “Nháo đủ chưa? Tự ngươi làm chuyện mất mặt xấu hổ, còn có mặt mũi mà ở đây phát điên, cả nhà cũng vì chuyện này mà phải chịu liên lụy rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa đây, muốn cả nhà phải chôn cùng ngươi thì mới cao hứng phải không?”

Giang Trấn càng nói càng lớn tiếng, còn bắt lấy bả vai của Giang Cẩm Nguyệt cho nàng ta một cái tát, Giang Cẩm Nguyệt dùng tay sờ lên bên má bị đánh, ngốc lăng mà nói, “Đại ca?”

Giang Trấn vừa định mở miệng nói chuyện thì Giang Cẩm Nguyệt lại đột nhiên nhào tới ôm lấy hắn, “Đại ca, có phải huynh tới là để đón muội về nhà hay không, mọi người không hề từ bỏ muội có phải không?”

“Muội biết là mọi người sẽ không từ bỏ muội, sẽ không mặc kệ muội mà.” Giang Cẩm Nguyệt khóc lên, dường như phải chịu một nỗi ủy khuất thật to lớn.

Nàng ta khóc như vậy làm cho Giang Trấn có chút vô thố, nhưng cũng nhờ có An Dương Bá thúc giục hắn mang người ra ngoài nên Giang Trấn mới được giải thoát.

Trong lòng An Dương Bá tích tụ lửa giận, từ lúc mang người ra khỏi đại lao đến khi bước lên xe ngựa đều không nói một câu nào với Giang Cẩm Nguyệt.

Giang Cẩm Nguyệt vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi vui sướng vì người nhà không từ bỏ mình, còn nghĩ cách để triệu hoán hệ thống trở về, nàng ta bảo đảm, kế hoạch diệt trừ Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu lần tới tuyệt đối sẽ không thất bại.

Trở về Bá phủ, Triệu Thu Như lại ôm nàng ta khóc một hồi, Giang Cẩm Nguyệt tin tưởng Triệu Thu Như, có thể nói cho mẫu thân biết những chuyện mà mình không thể nói cho người khác, khi biết được nữ nhi ra ngoài là để giết Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu, vì thất bại nên mới bị cắn ngược một ngụm, sắc mặt Triệu Thu Như liền trở nên âm trầm, cắn răng mà nói với nữ nhi, “Nguyệt Nhi yên tâm, con cứ an tâm tiến cung hầu hạ Hoàng thượng, tiện nhân Giang Lâm kia đã có nương lo rồi, nương nhất định sẽ diệt trừ nó thay con!”

“Tiến cung? Tiến cung gì?” Giang Cẩm Nguyệt bắt giữ được trọng điểm trong lời nói của Triệu Thu Như.

Nhắc tới chuyện này, Triệu Thu Như lại càng hận hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu, nàng ta lạnh lùng nói: “Tất cả là tại hai thứ hạ tiện này đã đổ tội cho con, hôm nay Hoàng thượng gọi cha con lại nói chuyện, nội trong vòng ba ngày nhất định phải đưa con vào cung, nếu không cả nhà chúng ta sẽ phải……”

Triệu Thu Như còn chưa nói dứt lời thì đã bị Giang Cẩm Nguyệt đẩy ra, vẻ mặt Giang Cẩm Nguyệt tràn ngập vẻ kháng cự, “Ta không muốn, ta thà chết chứ không muốn tiến cung, các ngươi ai cũng đừng mơ có thể bức ép ta!”

Triệu Thu Như tiến lên nắm tay Giang Cẩm Nguyệt, nhưng lại bị nàng ta giãy ra, Triệu Thu Như cũng muốn khóc, “Nguyệt Nhi, nương cũng không có cách nào, đó là thánh chỉ của Hoàng thượng, nếu con không tiến cung thì cả nhà chúng ta đều không sống được, con thật sự nhẫn tâm nhìn tất cả người trong nhà phải chôn cùng hay sao?”

“Cả nhà, Giang Lâm cũng là người của Giang gia, nếu vậy thì hắn cũng phải chết, hắn không để ta yên ổn, vậy hắn cũng đừng hòng sống được!” Giang Cẩm Nguyệt lộ ra bộ mặt dữ tợn, hung ác mà nói.

Triệu Thu Như không dám tin mà nhìn Giang Cẩm Nguyệt, lẩm bẩm, “Nguyệt Nhi, con… con điên rồi sao?”

“Đến cả sống chết của phụ mẫu mà con cũng không màng?”

Tầm mắt của Giang Cẩm Nguyệt dừng ở trên người của Triệu Thu Như, thê lương nở nụ cười, “Không phải chính các ngươi đã từ bỏ ta trước hay sao? Chẳng trách hệ thống lại nói là ta đã bị từ bỏ hoàn toàn, đáng lẽ ta phải nên sớm biết rằng các ngươi đều là một đám ích kỷ, ở trong mắt các ngươi, ta chỉ là một món công cụ để đổi lấy vinh hoa phú quý mà thôi.”

“Các ngươi muốn đưa một mình ta đi chịu tội để tất cả đều được trải qua ngày lành ư, đừng mơ tưởng!”

“Nguyệt Nhi! Ngươi đang nói bậy cái gì đó.” Triệu Thu Như lắc đầu, thật sự không thể tin được Giang Cẩm Nguyệt lại nghĩ về người nhà của mình như vậy.

Nàng ta đau lòng nói: “Nương hao tổn tâm cơ vì ngươi, quỳ xuống cầu xin thứ tiện nhân Giang Lâm kia cũng là vì ngươi, kết quả đến cuối cùng chỉ để đổi lấy một câu ích kỷ?”

“Giỏi lắm, ngươi thật đúng là nữ nhi ngoan của nương, nếu ngươi đã nói như thế, vậy ta sẽ mặc kệ mọi chuyện sau này của ngươi, dù ngươi có chết ở trong cung thì ta cũng sẽ không hỏi đến một câu!”

Triệu Thu Như thất vọng tột đỉnh, nhìn thật sâu vào Giang Cẩm Nguyệt một cái, xoay người rời đi.

Nhưng khi Triệu Thu Như vừa đi tới cửa thì Giang Cẩm Nguyệt lại bỗng nhiên nhào tới ôm lấy nàng ta, đầu dựa vào lưng nàng ta mà òa khóc, Triệu Thu Như để mặc Giang Cẩm Nguyệt khóc hồi lâu mới mềm lòng, quay lại ôm người vào trong lòng, nói nàng ta mệnh khổ.

Giang Cẩm Nguyệt mệnh khổ càng khóc càng thương tâm, hạ nhân bận rộn làm việc ở bên ngoài cũng nghe thấy rõ ràng.

Có điều cái nhìn của bọn họ đối với vị đại tiểu thư này đã không còn giống như trước kia nữa, đại tiểu thư hiện giờ không khác gì một kẻ điên đầu óc không bình thường, động một cái liền phát giận đánh người, thậm chí còn làm ra nhiều chuyện đại nghịch bất đạo, bọn họ đều ngóng trông nàng ta có thể mau chóng vào cung một chút, miễn cho liên lụy đến toàn bộ Bá phủ, làm hại tính mạng của bọn họ.

Giang Cẩm Nguyệt không hề biết rằng mình đã không được hoan nghênh đến như vậy, sau khi khóc một hồi liền mệt mỏi, được Triệu Thu Như dỗ đi vào giấc ngủ.

Giang Trấn từ bên ngoài tiến vào, đưa cho Triệu Thu Như một cái bình sứ nhỏ, “Mẫu thân đút Nhuyễn Cân Tán này cho muội muội đi, nếu còn xảy ra chuyện, tất cả chúng ta đều không trốn được. Đây vốn chính là mầm tai họa do muội ấy gây ra, muội ấy cũng nên là người gánh vác hậu quả.”

Triệu Thu Như do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận lấy bình sứ, “Được, nương biết rồi, nương sẽ cho người trông chừng nó.”

Pha Nhuyễn Cân Tán vào trong nước, từng chút một đút cho Giang Cẩm Nguyệt.

Trong lúc ngủ mơ, Giang Cẩm Nguyệt hoàn toàn không hay biết gì, chỉ theo bản năng mà nuốt xuống.

……

Chỉ là đưa người vào cung chứ không phải xuất giá bình thường, An Dương Bá phủ cũng không giăng đèn kết hoa gì, chỉ chọn một gian phòng không bị lửa thiêu cháy ở tiểu viện của Giang Cẩm Nguyệt mà trang trí một chút màu đỏ, lại trang điểm chải chuốt cho Giang Cẩm Nguyệt, An Dương Bá và Triệu Thu Như dặn dò nàng ta vài câu, sau đó liền được người đỡ ra ngoài bước lên kiệu nhỏ đã được chuẩn bị từ trước, nâng vào trong cung.

Từ đầu tới cuối Giang Cẩm Nguyệt đều không nói một câu nào, cũng không phản kháng hay giãy giụa, quả thật có vẻ quái dị.

Đợi nữ nhi đi rồi, An Dương Bá mới hỏi Triệu Thu Như, “Ngươi hạ dược nó sao?”

Triệu Thu Như cũng không giấu giếm, “Trấn Nhi đưa Nhuyễn Cân Tán, sợ hôm nay lại xảy ra chuyện lỡ đâu Nguyệt Nhi lén lút bỏ trốn, ta liền đút cho nó một chút. Lượng nhỏ thôi, đợi đến tối gặp mặt Hoàng thượng hẳn là đã hết dược hiệu rồi.”

Suy nghĩ của Triệu Thu Như chính là, tuy nữ nhi ở trong phủ có chút ngang ngược, nhưng khi ở trước mặt Hoàng thượng thì tất nhiên là sẽ không dám bừa bãi, làm vậy sẽ uy hiếp đến tính mạng của nó, chỉ cần trở thành người của Hoàng thượng, nó tất nhiên cũng sẽ biết thành thật.  

Triệu Thu Như hỏi An Dương Bá, “Lão gia, ông nói Hoàng thượng vẫn có thể tốt lên hay không?”

Triệu Thu Như thật sự ngóng trông ông ta sẽ tốt lên, nữ nhi trẻ tuổi lại mỹ mạo như vậy, nhất định có thể được Hoàng thượng yêu thích, trở thành sủng phi, nó không chỉ có được cuộc sống thoải mái ở trong cung, mà cũng có thể chiếu cố cho nhà mẹ đẻ.

Nếu Hoàng thượng trẻ tuổi hơn một chút, vào cung thật ra còn tốt hơn nhiều so với việc gả cho Thái tử.

Dù sao cũng chẳng ai biết được Thái tử có thể lên làm hoàng đế hay không, lúc này vẫn đang bị giam lỏng ở Đông cung, không biết khi nào mới có thể ra ngoài.

An Dương Bá thở dài, “Khó mà nói được, có điều thiên hạ đông đảo người tài ba, Hoàng thượng có tâm, nhất định có thể tìm được thần y.”

“Vậy là tốt rồi.” Triệu Thu Như gật đầu, cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Kiệu được nâng đi vô cùng lặng lẽ, nếu không có người chuyên môn theo dõi động tĩnh ở An Dương Bá phủ thì thật đúng là không cách nào biết được việc này.

Giang Lâm an bài Uông Dương đi thủ ở gần nha phủ, vì vậy liền biết được chuyện An Dương Bá và Giang Trấn đến đón Giang Cẩm Nguyệt trở về. An Dương Bá không có quyền thế đến mức có thể trực tiếp bảo người của Doãn phủ thả người, cho dù có thì ông ta cũng không dám làm vậy ngay lúc này, có thể thuận lợi đón người đi như vậy, hiển nhiên là vì Giang Cẩm Nguyệt có tác dụng khác.

Hiện tại tác dụng duy nhất của Giang Cẩm Nguyệt chính là đưa vào cung, hoặc nói đúng hơn là lão sắc quỷ đang thúc giục An Dương Bá mau chóng đưa người vào cung.

“Có cho Sơ Bát tiến cung không?” Giang Lâm hỏi.

Từ lúc ban đầu, mục đích gọi Sơ Bát trở về là để giám thị Giang Cẩm Nguyệt, nhưng sau đó mọi chuyện lại diễn ra hoàn toàn không giống như trong dự đoán, Sơ Bát vừa trở về liền vào cung tìm hiểu tin tức, căn bản là chưa từng tiếp xúc với Giang Cẩm Nguyệt.

Còn dự định bảo Sơ Bát đi câu dẫn Thái tử, sau đó dọa héo hắn trước đó của Giang Lâm cũng không cần phải làm nữa, hiện giờ Thái tử đã bị nhốt ở Đông cung, việc khiến hắn sốt ruột nhất chính là phải đối phó với Nhị hoàng tử, bọn họ chỉ cần ngồi xem kết quả là được.

“Có.” Vệ Vân Chiêu nói, “Một là để giám sát Giang Cẩm Nguyệt, hai là vì ta cần hắn thám thính một chút tin tức của Hoàng hậu.”

“Vậy còn giọng nói của hắn thì sao?” Quá rõ ràng, đến cả giọng nam trung tính mà cũng không nói nổi, giọng này vừa nghe chỉ thấy giống một gã vạm vỡ.

Vệ Vân Chiêu hít sâu một hơi, bảo người kêu Sơ Bát tiến vào, nói với Sơ Bát, “Nói hai câu cho thiếu phu nhân nghe một chút.”

Sơ Bát đã hiểu, hơi cúi người hành lễ với Giang Lâm, “Tiểu Bát bái kiến thiếu phu nhân, thiếu phu nhân mạnh khỏe.”

Giang Lâm: “……”

Hắn lấy tay ôm ngực, giương miệng nửa ngày mà vẫn chưa thể hoàn hồn.

Cái giọng con mẹ nó vừa nũng nịu vừa câu dẫn người khác này chính là của Sơ Bát sao?

“Không phải, hắn……” Giang Lâm chỉ chỉ Sơ Bát, “Hắn thật sự không phải nữ nhân sao?”

Cho dù trước khi xảy ra mạt thế Giang Lâm đã từng nghe qua rất nhiều người giả giọng, nhưng thật sự không có người nào có thể nói tự nhiên được như Sơ Bát.

Cả người từ hình tượng đến giọng nói đều cực kỳ tương xứng với nhau, chỉ bằng giọng nói là đã có thể cho người ta cảm giác của một mỹ nhân.

Giang Lâm rất muốn hỏi một câu—— nữ nhân, rốt cuộc cô còn bao nhiêu kinh hỉ mà ta không biết.

Sơ Bát thấy Giang Lâm phản ứng như vậy, còn cố ý tiến tới gần, hỏi hắn, “Phu nhân, giọng nói của Tiểu Bát có dễ nghe không? Ngài có vừa lòng không?”

Nhu mị đến độ khiến xương cốt người ta phải mềm nhũn, Giang Lâm phản ứng cực nhanh mà đẩy Sơ Bát ra xa, trốn ở phía sau xe lăn của Vệ Vân Chiêu.

Hắn xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà của mình, cảm thấy thật là đáng sợ.

Đặc biệt là khi trong đầu còn có một chất giọng thô cuồng tự xưng là lão Sơ đang oanh tạc, quả thực là muốn lấy mạng người khác mà.

Nếu luân phiên nói một câu giọng nữ một câu giọng thật, đại khái là có thể làm người ta đạt tới khoái cảm cực hạn, băng hỏa lưỡng trọng thiên. (?)

Giang Lâm kéo kéo cánh tay của Vệ Vân Chiêu, “Lúc các ngươi đi đánh giặc thật sự không suy xét đến việc thả Sơ Bát ra ngoài dọa địch sao?”

Loại ám khí này sao có thể giấu trong nhà không mang ra xài chứ?

Vệ Vân Chiêu có chút đỡ trán, nhìn phản ứng này của Giang Lâm là biết, đây chính là nguyên nhân vì sao ngay từ đầu y không cho Sơ Bát dùng giọng nữ để nói chuyện.

Vệ Vân Chiêu vẫy vẫy tay với Sơ Bát, “Lui xuống đi.”

Sơ Bát xoay người rời đi, nhưng khi đi tới cửa lại quay đầu nhìn hai người, bộ dáng lã chã chực khóc, hắn nói: “Công tử đối xử với người ta như vậy sao, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, thật vô tình, phụ lòng hán!”

Hắn dậm chân một cái, thẹn thùng hứ một tiếng mà rời đi.

Giang Lâm nói, “Vẫn nên cho hắn tiến cung đi, chúng ta chịu không nổi.”

Vệ Vân Chiêu mệt mỏi gật đầu, “Ta sẽ bảo hắn sáng sớm ngày mai liền nghĩ cách tiến cung.”

Giang Lâm ngồi trở lại trên ghế, vỗ vỗ ngực dò hỏi Vệ Vân Chiêu, “Thủ hạ của ngươi còn những người nào, có còn ai giống như Sơ Bát nữa không, ngươi giới thiệu trước cho ta một chút, để ta còn rèn luyện năng lực thừa nhận của mình.”

Vệ Vân Chiêu lắc đầu, “Không có.” Một Sơ Bát như vậy là đủ rồi.

Giang Lâm thở phào, “Vậy thì còn được, hiện tại ta cảm thấy trước kia ngươi để Tuân Thất ở lại bên cạnh là một lựa chọn rất chính xác, tuy có chút khờ nhưng sẽ không bị kích thích quá nhiều.”

Dư chấn qua đi, Giang Lâm lại càng thêm tò mò đối với Sơ Bát, đến chiều liền chủ động chạy đi tìm Sơ Bát học giả giọng.

Vệ Vân Chiêu: “……”

Thật sự mệt mỏi.

Nhưng lớp học giả giọng còn chưa kịp bắt đầu thì ngày hôm sau sư phụ đã không thấy tăm hơi, Giang Lâm cực kỳ tiếc hận.

Có ba người cũng tiếc hận không kém chính là nhóm tỷ muội Vệ Vân Gia, dùng một ánh mắt trông mong mà đứng ở cổng lớn tiễn người rời đi, tiễn xong rồi lại tới Chiêu Vân Uyển thăm Vệ Vân Chiêu, ánh mắt khi nhìn y cũng hiện ra vẻ u oán hệt như Tuân Thất.

Nháy mắt liền khiến cho Vệ Vân Chiêu cảm thấy mình không hề có địa vị gì ở trong cái nhà này!

Vì thế y quyết định ra khỏi thành, dẫn Giang Lâm đến thôn trang ở ngoại thành hóng gió.

Vẫn là thôn trang lần trước, hạt giống đã bị hủy hoại gần như hoàn toàn, nhưng Dương quản sự và nhóm tượng hộ ở thôn trang đều rất để bụng, vẫn tận lực cứu vớt một ít hạt giống, một lần nữa ươm giống cấy mạ, lúc này đã sắp trổ bông.

Tuy không nhiều lắm, chỉ có hai mẫu ruộng, nhưng chờ đến vụ thu hoạch cũng có thể nhìn thấy thành quả.

Giang Lâm còn cố ý phân phó Dương quản sự, trước khi thu hoạch nhớ đi kiểm tra bông lúa, nếu có cây nào kết nhiều hạt hơn bình thường thì hãy giữ lại để sang năm làm hạt giống, đó mới thật sự là giống tốt.

Vệ Vân Chiêu nhờ Giang Lâm đẩy mình đi dạo một vòng xung quanh thôn trang, Giang Lâm thấy y vẫn luôn cau mày, liền hỏi, “Ngươi đang sầu não chuyện gì sao?”

Vệ Vân Chiêu nói: “Ta đang suy nghĩ phải làm thế nào để dạy bá tánh trồng trọt, sản xuất được nhiều lương thực hơn, lúa Tuyên Thành không biết khi nào mới có thể mang về, không thể gửi gắm hy vọng hoàn toàn vào lúa Tuyên Thành được.”

“Việc này thì đơn giản thôi, viết sách dạy trồng trọt, dạy bá tánh làm thế nào để bón phân làm thế nào để gây giống, ngươi xem, trong ruộng trồng lúa nước này còn có thể thả chút cá chạch linh tinh, cũng có thể bán chút tiền, không phải chính là gia tăng sản xuất hay sao.”

Giang Lâm nói tùy ý, nhưng Vệ Vân Chiêu lại nghe rất nghiêm túc, cầm tay Giang Lâm hỏi lời nói của hắn có phải là thật hay không.

Giang Lâm đã từng có một đoạn thời gian chuyên môn đi tìm người hiểu biết về làm nông, lúc ấy hắn nghĩ sẽ luôn có một ngày mạt thế kết thúc, cuộc sống của mọi người sẽ trở lại như trước kia, hắn có không gian này làm ưu thế, trồng được hoa quả khẳng định là có thể kiếm ra tiền, suy nghĩ cho sau này, hắn liền hỏi qua một vài nông dân hiểu biết chút trồng trọt, cũng từng đi cướp sách dạy làm nông về đọc, lúc này vẫn còn nằm trong không gian.

Nhưng đống sách này lại không tiện lấy ra, Giang Lâm chỉ có thể góp nhặt một ít phương thức canh tác thích hợp với thời đại này để nói cho Vệ Vân Chiêu.

Vệ Vân Chiêu lắng nghe hết sức nghiêm túc, còn bảo Giang Lâm đẩy mình về phòng, để y vừa nghe Giang Lâm nói vừa dùng giấy bút chép lại.

Giang Lâm phát hiện một khi vừa nói đến loại chuyện hữu ích cho bá tánh thì Vệ Vân Chiêu sẽ đối đãi rất nghiêm túc, y có một trái tim ngóng trông bá tánh thiên hạ được an cư lạc nghiệp.

Nhưng y lại không muốn làm hoàng đế, thật là kỳ quái.

Hai người ở thôn trang đến khi trời tối mới trở về thành, trước khi đi Giang Lâm còn giao mấy cây hạt giống cho Dương quản sự, bảo ông trồng thử xem sao, sống được thì tốt, không sống được thì thôi, xem như không có duyên phận.

Trong không gian của Giang Lâm thu hoạch được rất nhiều lương thực sản lượng cao, khoai tây bắp ngô khoai lang, tất cả đều có, tùy tiện lấy ra một thứ đều có thể làm cho thiên hạ đại biến, nhưng hắn không dám, bởi vì kết quả rất có thể sẽ hữu ích cho người trong thiên hạ, nhưng hắn và người Vệ gia thì sẽ xuống lỗ.

Lão sắc quỷ Trường Đức đế kia nhất định sẽ không để yên cho bọn hắn, chỉ một loại hạt giống lúa Tuyên Thành thật sự tồn tại mà đã có thể khiến ông ta hoài nghi, nếu như vẫn còn có thứ không biết tìm được ở đâu ra, làm vậy không thể nghi ngờ chính là tự đưa đầu cho ông ta chém.

……

Giang Cẩm Nguyệt vào cung, bên phía nha phủ tất nhiên cũng không cần phải điều tra vụ án nữa, tạm thời không có chuyện gì khác, hiếm khi thanh tĩnh được hai ngày, Giang Lâm lại bị hai người Đỗ Ngọc Linh và Chu Thành Vọng kéo đi xem biểu diễn.

Hai người này có việc để làm, còn cực kỳ nhiệt tình, sân khấu đã được dựng xong, gọi Giang Lâm tới xem hắn có vừa lòng hay không.

Đại Việt cũng không thịnh hành hát hí khúc, những người thường đến rạp hát đều là khách nhân cũ, vở xướng thì đã diễn đi diễn lại mấy chục lần không có gì thay đổi, khó mà hấp dẫn được khách nhân mới.

Trước kia nguyên thân cũng từng tới nghe, nhưng chưa quá vài câu liền cảm thấy không thú vị.

Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh thì lại là khách quen, vở diễn này được sắp xếp hoàn toàn theo sở thích của bọn họ, Giang Lâm đi theo xem thử một lần, cảm thấy khá được, chỉ là bối cảnh còn quá đơn điệu và nhàm chán.

Còn cả giọng hát ê ê a a này nữa, không thể nghe rõ rất nhiều từ ngữ, cũng có một loại hiệu quả thôi miên rất tốt.

Giang Lâm đề ra kiến nghị, đổi thành nói thoại, giống như khi nói chuyện bình thường, nhưng thay vào đó còn phải đưa cảm xúc vào trong, tựa như khi tức giận cãi nhau, cũng chính là diễn kịch.

Tuy vậy nhưng cũng sẽ không bỏ đi hoàn toàn giọng hát, nếu như sắp xếp ở vị trí quan trọng, ngược lại sẽ mang đến hiệu quả tốt hơn, làm cho người xem phải kinh ngạc.

Từ trước tới nay người của gánh hát đều chưa từng thử qua loại biểu diễn này, có người thấy khá tốt, nhưng có người lại không tiếp thu được, Giang Lâm đưa ra ý kiến này chính là tương đương với việc làm lại từ đầu.

Cũng may hai vị này cho nhiều tiền, cho nên cũng không ai oán giận, vả lại bọn họ cũng hiểu rõ, nếu như vở diễn này thành công thì bọn họ chắc chắn sẽ nổi danh.

Giang Lâm còn cung cấp vài bức họa làm bối cảnh, bảo Đỗ Ngọc Linh đi tìm họa sư nhờ người vẽ lại bức họa của hắn bằng kích cỡ lớn, làm thành màn sân khấu treo ở phía sau theo thứ tự, đến lúc muốn đổi cảnh tượng thì rút cái phía trước ra, cứ lặp lại như vậy cho đến khi vở diễn kết thúc.

Không có hiệu ứng đặc biệt, sân khấu lại không thể di chuyển, cho nên cũng chỉ có thể dùng đến cách thức này.

Nhưng hiệu quả lại rất tốt, thời điểm xem lại lần thứ hai, Giang Lâm cảm thấy đã tốt hơn rất nhiều so với lần đầu tiên, tuy vậy nhưng vẫn chưa cho ra được cảm giác diễn, chỉ cần luyện tập thuần thục hơn một chút là có thể chính thức mở màn.

Trước lúc đó, Giang Lâm còn giúp bọn họ làm một chút marketing.

Đã một khoảng thời gian không nghe được chuyện gì thú vị, gần đây các bá tánh Thịnh Kinh lại chợt phát hiện, trong thành lại một lần nữa xuất hiện cái tên《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》, người kể chuyện ở tửu lầu quán trà lại bắt đầu nói đến quyển sách này, các tiệm sách lại tiếp tục mở bán, lần này còn tặng kèm đồ, có khi là vé xem rạp hát, có khi lại là tượng hình người bé tí, nhìn kỹ một chút liền thấy rất giống với nhân vật nào đó ở trong sách.

Trong sách này có nhân vật đáng ghét cũng có nhân vật được yêu thích, không ai muốn lấy phải tượng nhỏ của nhân vật mình ghét, nhưng tiệm sách lại cố tình bỏ quà tặng kèm vào trong hộp nhỏ để mọi người tùy ý chọn lựa, bên trong rốt cuộc là nhân vật nào thì phải xem vận khí.

Thịnh Kinh rất nhanh liền nhấc lên một đợt sóng triều mua sách đổi tượng tí hon, vở diễn《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》cũng sắp sửa mở màn biểu diễn, nhân cơ hội này mà cọ một chút nhiệt độ, khiến cho rất nhiều tá tánh nổi lòng hiếu kỳ.

Giang Lâm bận rộn ở bên ngoài vài ngày, đến hôm chuẩn bị biểu diễn mới mang theo mấy tấm vé mà hồi phủ, đợi đến tối sẽ dẫn Vệ Vân Chiêu và mọi người cùng đi xem diễn, nhưng khi vừa vào cửa lại phát hiện trong phủ an tĩnh đến bất thường, còn có một cổ sát khí hết sức rõ ràng.

Giang Lâm tâm sinh cảnh giác, cẩn thận quan sát bốn phía, rất nhanh liền phát hiện trên nóc nhà có người, hơn nữa còn cầm cung.

Một màn này có chút giống với lần đi gặp Phương Bá trước kia, sau đó Phương Bá rơi vào tay của Nhị hoàng tử rồi không còn tin tức gì, mà hiện tại Giang Lâm lại không thể xác định được rốt cuộc người trên nóc nhà này muốn giết ai.

Đối phương nhắm thẳng về phía hắn, nhưng lại chậm chạp không động thủ, Giang Lâm đợi trong chốc lát, liền nói: “Có việc thì nói thẳng, đừng uy hiếp ta.”

Vừa dứt lời, cánh cửa sảnh ngoài liền mở ra, một người bước ra làm một thủ thế mời với Giang Lâm, “Giang thiếu gia, chủ tử nhà ta cho mời.”

Vào cửa Vệ gia mà còn có thể phô trương như vậy quả thật không phải người thường, mà trong khoảng thời gian này cũng sẽ không có ai muốn tìm tới Vệ gia, trong lòng Giang Lâm chợt có chút suy đoán.

Bước vào trong, Giang Lâm liếc mắt một cái liền trông thấy Nhị hoàng tử đang ngồi ở ghế chủ vị.

Vệ Vân Chiêu ngồi xe lăn đối diện với Nhị hoàng tử, ba tiểu cô nương và Vệ Vân Kỳ đều có mặt ở đây.

Giang Lâm tự rót cho mình một chén trà, uống xong rồi mới hành lễ với Nhị hoàng tử, “Tham kiến Nhị hoàng tử, điện hạ đúng là khách ít đến, không biết như thế nào lại có thời gian rảnh rỗi mà tới Vệ gia chúng ta?”

Giang Lâm đẩy ba tiểu cô nương và Vệ Vân Kỳ ra cửa, “Đi ra ngoài chơi đi, người lớn nói chuyện, tiểu hài tử không được nghe.”

Vệ Vân Gia và Vệ Vân Uyển đều hiểu chuyện, các nàng bị thủ hạ của Nhị hoàng tử cưỡng ép đưa đến đây, biết nhất định là đã xảy ra chuyện, Nhị hoàng tử đang muốn gây phiền toái cho người Vệ gia, Giang Lâm cứ như vậy mà để bọn họ rời đi, sợ là không ổn lắm.

Hai tỷ muội lo lắng nhìn hắn, “Đại tẩu……”

Giang Lâm cười cười, “Không sao đâu, trở về đọc sách hay học nữ công gia chánh đều được, đừng sợ.”

Đẩy người ra ngoài, Giang Lâm liền xoay người đóng cửa lại.

Mục tiêu của Nhị hoàng tử không phải là mấy tiểu hài nhi này mà là hắn và Vệ Vân Chiêu, cho nên Nhị hoàng tử cũng không hề cho người ngăn cản Giang Lâm.

Giang Lâm lại đi qua đẩy Vệ Vân Chiêu qua một bên, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh y, hỏi: “Các ngươi nói đến đâu rồi?”

Vệ Vân Chiêu nói: “Nhị hoàng tử vừa đến, vẫn chưa nói rõ là có chuyện gì.”

Giang Lâm liền trực tiếp hỏi: “Không biết Nhị hoàng tử đại giá quang lâm là vì chuyện gì vậy?”

Ngón tay Nhị hoàng tử gõ gõ mặt bàn, “Tới là vì muốn các ngươi giao ra hai người.”

“Đương nhiên, cũng có thể là toàn bộ hơn trăm mạng người của Vệ gia.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận