Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều) - Chương 2: Tình đầu không vướng bận
Chương trước- Chương 1
- Chương 2: Tình đầu không vướng bận
- Chương 3: Ba chị em, ba bông hoa nhỏ
- Chương 4: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 5: Ánh mắt không vô tình mà chạm nhau
- Chương 6: Biến cố thay đổi cuộc đời
- Chương 7: Con sẽ là cô dâu
- Chương 8: Đau đớn đầu đời
- Chương 9: Đêm đầu tiên ở nhà chồng
- Chương 10: Ngày đầu làm dâu
- Chương 11: Cô muốn trốn tránh chồng mình thì có
- Chương 12: Tại, em chưa quen
- Chương 13: Phải dạ, nghe chưa
- Chương 14: Chồng không bằng một người bạn
- Chương 15: Coi như, đây là cách anh làm quen em đi
- Chương 16: Vợ em làm cháy thì em đền cho
- Chương 17: Không nhớ tới anh
- Chương 18: Anh thích cõng em, anh muốn cõng em, để anh cõng em đi
- Chương 19: Anh thèm tình yêu
- Chương 20: Cái tên đã đi vào cõi nhớ
- Chương 21: Có thể đẩy anh ra xa vài bước nhưng không thể đẩy anh ra khỏi cuộc đời
- Chương 22: Dường như hình ảnh anh càng lúc càng bừng sáng giữa tim cô
- Chương 23: Tiếng thở nhẹ nhàng làm lay động kẻ chung giường cũng đang thao thức
- Chương 24: Đêm nay, hãy cùng với anh, mình chính thức là vợ chồng
- Chương 25: Từ giây phút này, em là của anh
- Chương 26: Anh hứa là sẽ thật ngoan, ngoan với một mình em thôi
- Chương 27: Đêm đầu không có máu
- Chương 28: Đàn ông và chồng không giống nhau
- Chương 29: Lên giường!Những ai đã ngắm em lúc em không mặc đồ?
- Chương 30: Một chút hi vọng đã được nhóm lên
- Chương 31: Giận hờn hay lo lắng
- Chương 32
- Chương 33: Thì sao? Em muốn sao?
- Chương 34: Quyền là chồng của cô
- Chương 35: Tui đâu có phải thằng vô dụng mà để vợ mình đi tình tự với trai
- Chương 36: Nhưng em là vợ anh
- Chương 37: Nếu vì yêu mà không buông ra được thì hà cớ gì phải vùi dập nhau chi
- Chương 38: Anh ghen hay là ghét em
- Chương 39: Nếu không có cô trong đời, thì tự tôn đó cũng chẳng để làm gì
- Chương 40: Chồng vẫn là người thân thiết nhất với vợ
- Chương 41: Thay đồ Cho em
- Chương 42: Ăn đường đi em, cho đỡ đắng
- Chương 43: Mất mặt cũng sợ nhưng... Em... Sợ mất vợ hơn
- Chương 44: Chỉ cần em không đuổi anh là được
- Chương 45: Anh đã trao cho em rồi thì nó thuộc về em mãi mãi
- Chương 46: Cô đâu phải là sắt đá mà không biết thương biết xót
- Chương 47: Em vợ phải gọi là dì
- Chương 48: Yêu là phải biết cách nắm tay
- Chương 49: Có con sóng tình từ lâu âm thầm vỗ nhịp
- Chương 50: Về với anh...
- Chương 51: Anh thích vợ mập nhưng lỡ thương em rồi
- Chương 52: Được ở bên người mình thương, không cần có lý do cũng thấy vui
- Chương 53: Trời có sập thì anh cũng chống lên cho em
- Chương 54: Sỉ nhục người mình yêu là đau đớn nhất
- Chương 55: Võ Huỳnh Như Liên là người đẹp nhất
- Chương 56: Không phải vợ người ta nên người ta đâu biết xót
- Chương 57: Anh giận em hồi nào, sao anh không biết?
- Chương 58
- Chương 59: Kim ngân
- Chương 60: Nơi trống rỗng nhất mà tràn đầy nhất
- Chương 61: Bản năng đàn ông và giọt nước mắt
- Chương 62: Để được giận hờn cũng cần được cho
- Chương 63: Yêu anh mất rồi
- Chương 64: Sở khanh
- Chương 65: Hãy để em đi
- Chương 66: Cuồng nhiệt khỏa lấp hờn ghen
- Chương 67: Má ghẻ
- Chương 68: Ra đi... Trở về... Rồi sa ngã
- Chương 69: Đàn ông đòi quà trơ trẽn
- Chương 70: Ngu mới tin anh
- Chương 71: Vũ phu
- Chương 72: Tình của kẻ si
- Chương 73: Thực sự muốn xin lỗi?
- Chương 74: Giận vì thương... Khác giận vì ghét, nhiều lắm!
- Chương 75: Đánh ghen
- Chương 76: Anh độc tài, vũ phu, hung dữ
- Chương 77: Làm mất con
- Chương 78: Nghĩ quẩn
- Chương 79: Nợ chồng thêm nợ
- Chương 80: Phải thương cho đồng
- Chương 81: Mê anh
- Chương 82: Thèm con
- Chương 83: Đờn ông hường phấn
- Chương 84: Ốm nghén
- Chương 85: Mang thai
- Chương 86: Bỏ nhà đi
- Chương 87: Nắm tay suốt đời nghe anh!
- Chương 88: Rũ bóng nghiêng chiều
- Chương 89: Một đêm nồng nàn
- Chương 90: Đông
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Người thay thế
- Chương 93: Phản bội
- Chương 94: Bỏ nhà theo trai
- Chương 95: Vú em muốn làm mợ chủ
- Chương 96: Không thể là yêu thì cứ hãy là hận
- Chương 97: Tìm người
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Kẻ cưỡng bức cô... Là ai?
- Chương 101: Tại tao, nhưng vì mày...
- Chương 102: Sui Gia Hèn Kém
- Chương 103: Thôi Vợ.
- Chương 104: Hú Hí Với Vợ Cũ
- Chương 105: Dứt Tình
- Chương 106: Sen Trắng Xa Vời Vợi
- Chương 107: Trở Về
- Chương 108: Hi Vọng Mới
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Tờ hôn thú
- Chương 119
- Chương 120: chửi thề
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)
Chương 2: Tình đầu không vướng bận
Nam kỳ những năm đầu thế kỉ XX
Cơn mưa mùa hạ đã tạnh, nhưng những áng mây đen màu xám còn lãng đãng phía đằng tây khiến những giọt nắng còn sót lại phải cố vươn dài rồi hắt lên những tia nắng mong manh màu đỏ ửng như mang nhiều lưu luyến. Không gian mát mẻ vương chút se lạnh khi trận gió vô tình thổi tới. Liên và Đông đi bên nhau giữa trời chiều. Sắp tới ngã ba, qua hàng cây kia kia thì chỉ còn một đoạn ngắn nữa là tới con đường chạy thẳng về hướng nhà Liên, thế nên anh chỉ có thể đưa cô tới đây thôi. Càng gần tới ngả ba, bước chân cả hai càng chậm dần, Đông quay người rồi hỏi Liên một cách bịn rịn.
- Ngày mai, anh có được gặp Liên không?
- Em cũng chưa biết nữa, khi nào có thể gặp thì em sẽ nhờ chị Lắng nhắn với anh.
- Ờ.
Đông cúi mặt trả lời, anh cố mỉm miệng cười, một nụ cười chẳng lấy gì là vui vẻ. Cũng như anh, cô chỉ mong mau qua chín tháng để tới ba tháng hè gặp nhau, nhưng trong ba tháng ấy thì không phải lúc nào cũng được gặp. Nhưng cả hai cũng không biết phải làm sao hơn, Liên là con gái nhà kín cổng cao tường, đâu phải muốn ra ngoài là được, còn anh cũng chỉ là một tá điền nghèo khổ, muốn gặp được cô cũng chẳng dễ dàng gì. Những giờ phút ngắn ngủi đâu có thể làm vơi đi nỗi nhớ.
- Em phải về rồi. – Liên chậm rãi bước đi, nhưng chỉ vài bước thì cô quay người lại, cô thấy anh vẫn đứng đó nhìn theo. – Anh cũng về đi.
- Liên cứ về trước đi, anh muốn đứng đây thêm chút nữa.
Liên biết anh chưa muốn chia tay cô ở đây nhưng cha cô sắp về rồi, cô không thể nán lại lâu hơn nên cô đi tiếp về phía trước, tới ngã ba, cô quay người lại nhìn anh rồi cười thật tươi, sau đó mới chạy nhanh về phía nhà.
Sau một ngày làm việc, mặt trời vươn tay thu lượm những giọt nắng cuối cùng rồi trôi xuống, thả mình sau đường chân trời xa tít, để mặc cho đêm đen thoát ra, dần dần bao phủ. Huệ thường ngồi bên cửa sổ, khi ánh tà dương ráng đỏ phía chân trời cũng là lúc cô đưa đôi mắt dõi về phía xa xa rồi nhìn bốn phía xung quanh, tâm hồn cứ thế dâng lên một nồi buồn sâu thẳm, nó không tả được bằng lời. Huệ cảm thấy chán nản và tùng túng, cô như chú chim non chưa một lần sải cánh đã bị giam nhốt trong chiếc lồng xinh đẹp. Và Huệ luôn thắc mắc, cái đường chân trời đó, trong tầm mắt thì nó xa như vậy, nhưng nó xa cỡ nào, xa tới đâu, liệu có như người ta thường nói, là nơi giáp ranh giữa trời và đất, là nơi tận cùng của thế giới, hay phía sau nó lại là một vùng đất khác và nếu có thì vùng đất đó sẽ như thế nào, là đồng ruộng mênh mông với những dòng sông xanh biếc, là nhà cửa và đường sá đông đúc, là núi cao chót vót cùng với vực sâu thăm thẳm hay là một vùng đất không dấu chân người hoặc là những thứ gì khác nữa, những thứ mà cô không hề biết.
Huệ cứ nghĩ miên man cho đến khi có một bàn tay vỗ nhẹ phía sau lưng, Huệ giật mình quay lại thì thấy khuôn mặt Liên đang mỉm cười nhìn mình.
- Chị hai làm gì mà thẫn thờ quá vậy?
Một câu hỏi nhưng không phải là một sự thắc mắc cần giải đáp mà là một tín hiệu báo hiệu cho sự có mặt của mình nên Liên cũng không cần chờ Huệ trả lời, cô đã sà xuống ngồi bên cạnh chị.
- Lần này về, em thấy chị khang khác sao đó!
Huệ quay qua nhìn em, mắt cô mở lớn thể hiện sự bất ngờ khi nghe lời nhận xét của cô em gái, cô liền hỏi lại.
- Em nói khác mà khác như thế nào?
- Em thấy chị ít nói hơn, mặt thì cứ buồn buồn, chắc là sắp đi lấy chồng, sắp xa nhà nên chị thấy buồn phải không?
- Khi nào em đi lấy chồng rồi em biết. – Huệ cười, cô cũng không biết có phải vì chuyện đó mà cô buồn hay không nên đành nói cho qua chuyện.
- Em chưa đi lấy chồng nhưng em thấy mấy cô gái sắp đi lấy chồng đều vui vẻ hạnh phúc, họ chỉ khóc trong ngày xuất giá thôi, chứ không mang vẻ mặt rầu rầu như chị. – Liên quay qua chị nhỏ giọng như muốn chia sẻ u buồn – chị không muốn đi lấy chồng hả?
Huệ thở dài rồi im lặng, lại đưa mắt nhìn ra phía xa xa. Chuyện của cô, cô chưa biết nói làm sao cho Liên hiểu. Cô sắp lấy chồng nhưng cô không hề thấy vui. Hai nhà quen biết nhau từ lâu, vì vậy mà Huệ với Thành cũng nhiều lần gặp mặt, rồi nhà Thành cậy người mai mối, cha mẹ Huệ vui mừng đồng ý, Huệ không có quyền lựa chọn đồng ý hay không, con gái lớn lên là phải gả chồng, đó là qui luật. Là con gái ai không mong muốn được gả cho người mình yêu thương nhưng thực sự những người Huệ biết ngoài kia, Huệ không hề yêu một ai, cô cũng có cảm mến một người nhưng chưa thể gọi là yêu, thứ tình cảm đó chưa đủ lớn để cô từ chối cuộc hôn nhân, cái cớ lớn nhất chỉ có thể là vì chính bản thân cô nhưng lí do đó không đủ thuyết phục để cha mẹ cô đồng ý từ chối lời mai mối.
- Em thấy anh Thành là người như thế nào? – Huệ quay đầu hỏi Liên.
- Anh Thành đẹp trai, rất xứng với chị. – Liên cười tươi mà trả lời.
- Chị không hỏi chuyện đó, chị muốn hỏi em về tánh tình kìa. - Huệ lắc đầu.
- Em không biết, chị là người nói chuyện với ảnh nhiều nhứt mà chị còn đi hỏi em.
- Có nói chuyện gì đâu mà nhiều, có điều chị biết ảnh cũng giống chị, đều không thích nhau. Chẳng qua là phải gặp nhau thôi.
- Biết đâu cưới rồi thì hai người sẽ thương nhau thôi, em thấy anh Thành cũng không đến nỗi tệ.
- Cũng mong là được như vậy. - Huệ nghiêng người gác tay lên khung cửa, bên tai lại nghe tiếng thở dài nhè nhẹ. – Sao vậy, em gái của chị cũng buồn sao, phải về nhà luôn nên không thích phải không?
- Dạ không phải, thật ra mấy chỗ quá náo nhiệt, ồn ào cũng thích hợp với em.
- Tranh thủ đi, chị mà được gả đi rồi là tới lượt em đó, chắc cũng không lâu nữa đâu.
- Gả thì gả nhưng phải có người tới hỏi mới gả được chớ.
- Khỏi lo, có người tới đánh tiếng rồi, nếu không phải đám cưới chị chưa tới thì chắc là cha má nhận lễ người ta rồi.
- Thiệt sao chị, sao em không nghe cha má hỏi ý em gì hết. – Liên nghe xong thì giật mình.
- Hỏi ý, nếu cha má hỏi em có quyền từ chối không? Mà nè, chị nói thiệt, nếu có thương ai đó rồi thì biểu người đó lẹ lẹ đem cau trầu tới đi, chứ để cha má nhận trà rượu của người khác thì coi như xong luôn.
- Chị có biết người đó là ai không, mình có quen không hả chị?
- Người đó, chị em mình đều biết, là Bửu đó.
- Anh Bửu, sao anh ấy lại muốn đi hỏi em?
- Thì tại Bửu thích em, cái này ai cũng thấy được mà.
- Nhưng tại sao anh Bửu lại thích em?
- Cái này thì em phải đi hỏi người ta, chớ chị làm sao biết, chắc tại em của chị xinh đẹp.
- Chị hai – Liên không giỡn nổi. Nếu thật sự có một ngày Liên phải gả cho Bửu, người mà cô không yêu, Liên không biết liệu mình có thể nào chấp nhận khi mà trong tim cô đã có một bóng hình khác. Liên nhìn Huệ suy nghĩ, có lẽ đây là nỗi buồn của Huệ khi Thành không phải là người Huệ yêu.
- Liên, nếu có một ngày em có được cho mình một tình yêu thật sự thì hãy đừng ngần ngại, hãy vượt qua mọi rào cản mà đi theo tiếng gọi trái tim mình, chị nhất định sẽ ủng hộ em.
Huệ nắm chặt tay Liên như muốn truyền cho cô sức mạnh, mắt Huệ ánh lên sự kiên định mạnh mẽ, Liên có chút ngỡ ngàng khi nghe câu nói này của chị, lòng cô không tránh được nỗi băn khoăn, hàng mi cô khẽ chớp rồi đưa mắt ra phía chân trời.
Cơn mưa mùa hạ đã tạnh, nhưng những áng mây đen màu xám còn lãng đãng phía đằng tây khiến những giọt nắng còn sót lại phải cố vươn dài rồi hắt lên những tia nắng mong manh màu đỏ ửng như mang nhiều lưu luyến. Không gian mát mẻ vương chút se lạnh khi trận gió vô tình thổi tới. Liên và Đông đi bên nhau giữa trời chiều. Sắp tới ngã ba, qua hàng cây kia kia thì chỉ còn một đoạn ngắn nữa là tới con đường chạy thẳng về hướng nhà Liên, thế nên anh chỉ có thể đưa cô tới đây thôi. Càng gần tới ngả ba, bước chân cả hai càng chậm dần, Đông quay người rồi hỏi Liên một cách bịn rịn.
- Ngày mai, anh có được gặp Liên không?
- Em cũng chưa biết nữa, khi nào có thể gặp thì em sẽ nhờ chị Lắng nhắn với anh.
- Ờ.
Đông cúi mặt trả lời, anh cố mỉm miệng cười, một nụ cười chẳng lấy gì là vui vẻ. Cũng như anh, cô chỉ mong mau qua chín tháng để tới ba tháng hè gặp nhau, nhưng trong ba tháng ấy thì không phải lúc nào cũng được gặp. Nhưng cả hai cũng không biết phải làm sao hơn, Liên là con gái nhà kín cổng cao tường, đâu phải muốn ra ngoài là được, còn anh cũng chỉ là một tá điền nghèo khổ, muốn gặp được cô cũng chẳng dễ dàng gì. Những giờ phút ngắn ngủi đâu có thể làm vơi đi nỗi nhớ.
- Em phải về rồi. – Liên chậm rãi bước đi, nhưng chỉ vài bước thì cô quay người lại, cô thấy anh vẫn đứng đó nhìn theo. – Anh cũng về đi.
- Liên cứ về trước đi, anh muốn đứng đây thêm chút nữa.
Liên biết anh chưa muốn chia tay cô ở đây nhưng cha cô sắp về rồi, cô không thể nán lại lâu hơn nên cô đi tiếp về phía trước, tới ngã ba, cô quay người lại nhìn anh rồi cười thật tươi, sau đó mới chạy nhanh về phía nhà.
Sau một ngày làm việc, mặt trời vươn tay thu lượm những giọt nắng cuối cùng rồi trôi xuống, thả mình sau đường chân trời xa tít, để mặc cho đêm đen thoát ra, dần dần bao phủ. Huệ thường ngồi bên cửa sổ, khi ánh tà dương ráng đỏ phía chân trời cũng là lúc cô đưa đôi mắt dõi về phía xa xa rồi nhìn bốn phía xung quanh, tâm hồn cứ thế dâng lên một nồi buồn sâu thẳm, nó không tả được bằng lời. Huệ cảm thấy chán nản và tùng túng, cô như chú chim non chưa một lần sải cánh đã bị giam nhốt trong chiếc lồng xinh đẹp. Và Huệ luôn thắc mắc, cái đường chân trời đó, trong tầm mắt thì nó xa như vậy, nhưng nó xa cỡ nào, xa tới đâu, liệu có như người ta thường nói, là nơi giáp ranh giữa trời và đất, là nơi tận cùng của thế giới, hay phía sau nó lại là một vùng đất khác và nếu có thì vùng đất đó sẽ như thế nào, là đồng ruộng mênh mông với những dòng sông xanh biếc, là nhà cửa và đường sá đông đúc, là núi cao chót vót cùng với vực sâu thăm thẳm hay là một vùng đất không dấu chân người hoặc là những thứ gì khác nữa, những thứ mà cô không hề biết.
Huệ cứ nghĩ miên man cho đến khi có một bàn tay vỗ nhẹ phía sau lưng, Huệ giật mình quay lại thì thấy khuôn mặt Liên đang mỉm cười nhìn mình.
- Chị hai làm gì mà thẫn thờ quá vậy?
Một câu hỏi nhưng không phải là một sự thắc mắc cần giải đáp mà là một tín hiệu báo hiệu cho sự có mặt của mình nên Liên cũng không cần chờ Huệ trả lời, cô đã sà xuống ngồi bên cạnh chị.
- Lần này về, em thấy chị khang khác sao đó!
Huệ quay qua nhìn em, mắt cô mở lớn thể hiện sự bất ngờ khi nghe lời nhận xét của cô em gái, cô liền hỏi lại.
- Em nói khác mà khác như thế nào?
- Em thấy chị ít nói hơn, mặt thì cứ buồn buồn, chắc là sắp đi lấy chồng, sắp xa nhà nên chị thấy buồn phải không?
- Khi nào em đi lấy chồng rồi em biết. – Huệ cười, cô cũng không biết có phải vì chuyện đó mà cô buồn hay không nên đành nói cho qua chuyện.
- Em chưa đi lấy chồng nhưng em thấy mấy cô gái sắp đi lấy chồng đều vui vẻ hạnh phúc, họ chỉ khóc trong ngày xuất giá thôi, chứ không mang vẻ mặt rầu rầu như chị. – Liên quay qua chị nhỏ giọng như muốn chia sẻ u buồn – chị không muốn đi lấy chồng hả?
Huệ thở dài rồi im lặng, lại đưa mắt nhìn ra phía xa xa. Chuyện của cô, cô chưa biết nói làm sao cho Liên hiểu. Cô sắp lấy chồng nhưng cô không hề thấy vui. Hai nhà quen biết nhau từ lâu, vì vậy mà Huệ với Thành cũng nhiều lần gặp mặt, rồi nhà Thành cậy người mai mối, cha mẹ Huệ vui mừng đồng ý, Huệ không có quyền lựa chọn đồng ý hay không, con gái lớn lên là phải gả chồng, đó là qui luật. Là con gái ai không mong muốn được gả cho người mình yêu thương nhưng thực sự những người Huệ biết ngoài kia, Huệ không hề yêu một ai, cô cũng có cảm mến một người nhưng chưa thể gọi là yêu, thứ tình cảm đó chưa đủ lớn để cô từ chối cuộc hôn nhân, cái cớ lớn nhất chỉ có thể là vì chính bản thân cô nhưng lí do đó không đủ thuyết phục để cha mẹ cô đồng ý từ chối lời mai mối.
- Em thấy anh Thành là người như thế nào? – Huệ quay đầu hỏi Liên.
- Anh Thành đẹp trai, rất xứng với chị. – Liên cười tươi mà trả lời.
- Chị không hỏi chuyện đó, chị muốn hỏi em về tánh tình kìa. - Huệ lắc đầu.
- Em không biết, chị là người nói chuyện với ảnh nhiều nhứt mà chị còn đi hỏi em.
- Có nói chuyện gì đâu mà nhiều, có điều chị biết ảnh cũng giống chị, đều không thích nhau. Chẳng qua là phải gặp nhau thôi.
- Biết đâu cưới rồi thì hai người sẽ thương nhau thôi, em thấy anh Thành cũng không đến nỗi tệ.
- Cũng mong là được như vậy. - Huệ nghiêng người gác tay lên khung cửa, bên tai lại nghe tiếng thở dài nhè nhẹ. – Sao vậy, em gái của chị cũng buồn sao, phải về nhà luôn nên không thích phải không?
- Dạ không phải, thật ra mấy chỗ quá náo nhiệt, ồn ào cũng thích hợp với em.
- Tranh thủ đi, chị mà được gả đi rồi là tới lượt em đó, chắc cũng không lâu nữa đâu.
- Gả thì gả nhưng phải có người tới hỏi mới gả được chớ.
- Khỏi lo, có người tới đánh tiếng rồi, nếu không phải đám cưới chị chưa tới thì chắc là cha má nhận lễ người ta rồi.
- Thiệt sao chị, sao em không nghe cha má hỏi ý em gì hết. – Liên nghe xong thì giật mình.
- Hỏi ý, nếu cha má hỏi em có quyền từ chối không? Mà nè, chị nói thiệt, nếu có thương ai đó rồi thì biểu người đó lẹ lẹ đem cau trầu tới đi, chứ để cha má nhận trà rượu của người khác thì coi như xong luôn.
- Chị có biết người đó là ai không, mình có quen không hả chị?
- Người đó, chị em mình đều biết, là Bửu đó.
- Anh Bửu, sao anh ấy lại muốn đi hỏi em?
- Thì tại Bửu thích em, cái này ai cũng thấy được mà.
- Nhưng tại sao anh Bửu lại thích em?
- Cái này thì em phải đi hỏi người ta, chớ chị làm sao biết, chắc tại em của chị xinh đẹp.
- Chị hai – Liên không giỡn nổi. Nếu thật sự có một ngày Liên phải gả cho Bửu, người mà cô không yêu, Liên không biết liệu mình có thể nào chấp nhận khi mà trong tim cô đã có một bóng hình khác. Liên nhìn Huệ suy nghĩ, có lẽ đây là nỗi buồn của Huệ khi Thành không phải là người Huệ yêu.
- Liên, nếu có một ngày em có được cho mình một tình yêu thật sự thì hãy đừng ngần ngại, hãy vượt qua mọi rào cản mà đi theo tiếng gọi trái tim mình, chị nhất định sẽ ủng hộ em.
Huệ nắm chặt tay Liên như muốn truyền cho cô sức mạnh, mắt Huệ ánh lên sự kiên định mạnh mẽ, Liên có chút ngỡ ngàng khi nghe câu nói này của chị, lòng cô không tránh được nỗi băn khoăn, hàng mi cô khẽ chớp rồi đưa mắt ra phía chân trời.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2: Tình đầu không vướng bận
- Chương 3: Ba chị em, ba bông hoa nhỏ
- Chương 4: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 5: Ánh mắt không vô tình mà chạm nhau
- Chương 6: Biến cố thay đổi cuộc đời
- Chương 7: Con sẽ là cô dâu
- Chương 8: Đau đớn đầu đời
- Chương 9: Đêm đầu tiên ở nhà chồng
- Chương 10: Ngày đầu làm dâu
- Chương 11: Cô muốn trốn tránh chồng mình thì có
- Chương 12: Tại, em chưa quen
- Chương 13: Phải dạ, nghe chưa
- Chương 14: Chồng không bằng một người bạn
- Chương 15: Coi như, đây là cách anh làm quen em đi
- Chương 16: Vợ em làm cháy thì em đền cho
- Chương 17: Không nhớ tới anh
- Chương 18: Anh thích cõng em, anh muốn cõng em, để anh cõng em đi
- Chương 19: Anh thèm tình yêu
- Chương 20: Cái tên đã đi vào cõi nhớ
- Chương 21: Có thể đẩy anh ra xa vài bước nhưng không thể đẩy anh ra khỏi cuộc đời
- Chương 22: Dường như hình ảnh anh càng lúc càng bừng sáng giữa tim cô
- Chương 23: Tiếng thở nhẹ nhàng làm lay động kẻ chung giường cũng đang thao thức
- Chương 24: Đêm nay, hãy cùng với anh, mình chính thức là vợ chồng
- Chương 25: Từ giây phút này, em là của anh
- Chương 26: Anh hứa là sẽ thật ngoan, ngoan với một mình em thôi
- Chương 27: Đêm đầu không có máu
- Chương 28: Đàn ông và chồng không giống nhau
- Chương 29: Lên giường!Những ai đã ngắm em lúc em không mặc đồ?
- Chương 30: Một chút hi vọng đã được nhóm lên
- Chương 31: Giận hờn hay lo lắng
- Chương 32
- Chương 33: Thì sao? Em muốn sao?
- Chương 34: Quyền là chồng của cô
- Chương 35: Tui đâu có phải thằng vô dụng mà để vợ mình đi tình tự với trai
- Chương 36: Nhưng em là vợ anh
- Chương 37: Nếu vì yêu mà không buông ra được thì hà cớ gì phải vùi dập nhau chi
- Chương 38: Anh ghen hay là ghét em
- Chương 39: Nếu không có cô trong đời, thì tự tôn đó cũng chẳng để làm gì
- Chương 40: Chồng vẫn là người thân thiết nhất với vợ
- Chương 41: Thay đồ Cho em
- Chương 42: Ăn đường đi em, cho đỡ đắng
- Chương 43: Mất mặt cũng sợ nhưng... Em... Sợ mất vợ hơn
- Chương 44: Chỉ cần em không đuổi anh là được
- Chương 45: Anh đã trao cho em rồi thì nó thuộc về em mãi mãi
- Chương 46: Cô đâu phải là sắt đá mà không biết thương biết xót
- Chương 47: Em vợ phải gọi là dì
- Chương 48: Yêu là phải biết cách nắm tay
- Chương 49: Có con sóng tình từ lâu âm thầm vỗ nhịp
- Chương 50: Về với anh...
- Chương 51: Anh thích vợ mập nhưng lỡ thương em rồi
- Chương 52: Được ở bên người mình thương, không cần có lý do cũng thấy vui
- Chương 53: Trời có sập thì anh cũng chống lên cho em
- Chương 54: Sỉ nhục người mình yêu là đau đớn nhất
- Chương 55: Võ Huỳnh Như Liên là người đẹp nhất
- Chương 56: Không phải vợ người ta nên người ta đâu biết xót
- Chương 57: Anh giận em hồi nào, sao anh không biết?
- Chương 58
- Chương 59: Kim ngân
- Chương 60: Nơi trống rỗng nhất mà tràn đầy nhất
- Chương 61: Bản năng đàn ông và giọt nước mắt
- Chương 62: Để được giận hờn cũng cần được cho
- Chương 63: Yêu anh mất rồi
- Chương 64: Sở khanh
- Chương 65: Hãy để em đi
- Chương 66: Cuồng nhiệt khỏa lấp hờn ghen
- Chương 67: Má ghẻ
- Chương 68: Ra đi... Trở về... Rồi sa ngã
- Chương 69: Đàn ông đòi quà trơ trẽn
- Chương 70: Ngu mới tin anh
- Chương 71: Vũ phu
- Chương 72: Tình của kẻ si
- Chương 73: Thực sự muốn xin lỗi?
- Chương 74: Giận vì thương... Khác giận vì ghét, nhiều lắm!
- Chương 75: Đánh ghen
- Chương 76: Anh độc tài, vũ phu, hung dữ
- Chương 77: Làm mất con
- Chương 78: Nghĩ quẩn
- Chương 79: Nợ chồng thêm nợ
- Chương 80: Phải thương cho đồng
- Chương 81: Mê anh
- Chương 82: Thèm con
- Chương 83: Đờn ông hường phấn
- Chương 84: Ốm nghén
- Chương 85: Mang thai
- Chương 86: Bỏ nhà đi
- Chương 87: Nắm tay suốt đời nghe anh!
- Chương 88: Rũ bóng nghiêng chiều
- Chương 89: Một đêm nồng nàn
- Chương 90: Đông
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Người thay thế
- Chương 93: Phản bội
- Chương 94: Bỏ nhà theo trai
- Chương 95: Vú em muốn làm mợ chủ
- Chương 96: Không thể là yêu thì cứ hãy là hận
- Chương 97: Tìm người
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Kẻ cưỡng bức cô... Là ai?
- Chương 101: Tại tao, nhưng vì mày...
- Chương 102: Sui Gia Hèn Kém
- Chương 103: Thôi Vợ.
- Chương 104: Hú Hí Với Vợ Cũ
- Chương 105: Dứt Tình
- Chương 106: Sen Trắng Xa Vời Vợi
- Chương 107: Trở Về
- Chương 108: Hi Vọng Mới
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Tờ hôn thú
- Chương 119
- Chương 120: chửi thề
- bình luận