Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều) - Chương 26: Anh hứa là sẽ thật ngoan, ngoan với một mình em thôi
Chương trước- Chương 1
- Chương 2: Tình đầu không vướng bận
- Chương 3: Ba chị em, ba bông hoa nhỏ
- Chương 4: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 5: Ánh mắt không vô tình mà chạm nhau
- Chương 6: Biến cố thay đổi cuộc đời
- Chương 7: Con sẽ là cô dâu
- Chương 8: Đau đớn đầu đời
- Chương 9: Đêm đầu tiên ở nhà chồng
- Chương 10: Ngày đầu làm dâu
- Chương 11: Cô muốn trốn tránh chồng mình thì có
- Chương 12: Tại, em chưa quen
- Chương 13: Phải dạ, nghe chưa
- Chương 14: Chồng không bằng một người bạn
- Chương 15: Coi như, đây là cách anh làm quen em đi
- Chương 16: Vợ em làm cháy thì em đền cho
- Chương 17: Không nhớ tới anh
- Chương 18: Anh thích cõng em, anh muốn cõng em, để anh cõng em đi
- Chương 19: Anh thèm tình yêu
- Chương 20: Cái tên đã đi vào cõi nhớ
- Chương 21: Có thể đẩy anh ra xa vài bước nhưng không thể đẩy anh ra khỏi cuộc đời
- Chương 22: Dường như hình ảnh anh càng lúc càng bừng sáng giữa tim cô
- Chương 23: Tiếng thở nhẹ nhàng làm lay động kẻ chung giường cũng đang thao thức
- Chương 24: Đêm nay, hãy cùng với anh, mình chính thức là vợ chồng
- Chương 25: Từ giây phút này, em là của anh
- Chương 26: Anh hứa là sẽ thật ngoan, ngoan với một mình em thôi
- Chương 27: Đêm đầu không có máu
- Chương 28: Đàn ông và chồng không giống nhau
- Chương 29: Lên giường!Những ai đã ngắm em lúc em không mặc đồ?
- Chương 30: Một chút hi vọng đã được nhóm lên
- Chương 31: Giận hờn hay lo lắng
- Chương 32
- Chương 33: Thì sao? Em muốn sao?
- Chương 34: Quyền là chồng của cô
- Chương 35: Tui đâu có phải thằng vô dụng mà để vợ mình đi tình tự với trai
- Chương 36: Nhưng em là vợ anh
- Chương 37: Nếu vì yêu mà không buông ra được thì hà cớ gì phải vùi dập nhau chi
- Chương 38: Anh ghen hay là ghét em
- Chương 39: Nếu không có cô trong đời, thì tự tôn đó cũng chẳng để làm gì
- Chương 40: Chồng vẫn là người thân thiết nhất với vợ
- Chương 41: Thay đồ Cho em
- Chương 42: Ăn đường đi em, cho đỡ đắng
- Chương 43: Mất mặt cũng sợ nhưng... Em... Sợ mất vợ hơn
- Chương 44: Chỉ cần em không đuổi anh là được
- Chương 45: Anh đã trao cho em rồi thì nó thuộc về em mãi mãi
- Chương 46: Cô đâu phải là sắt đá mà không biết thương biết xót
- Chương 47: Em vợ phải gọi là dì
- Chương 48: Yêu là phải biết cách nắm tay
- Chương 49: Có con sóng tình từ lâu âm thầm vỗ nhịp
- Chương 50: Về với anh...
- Chương 51: Anh thích vợ mập nhưng lỡ thương em rồi
- Chương 52: Được ở bên người mình thương, không cần có lý do cũng thấy vui
- Chương 53: Trời có sập thì anh cũng chống lên cho em
- Chương 54: Sỉ nhục người mình yêu là đau đớn nhất
- Chương 55: Võ Huỳnh Như Liên là người đẹp nhất
- Chương 56: Không phải vợ người ta nên người ta đâu biết xót
- Chương 57: Anh giận em hồi nào, sao anh không biết?
- Chương 58
- Chương 59: Kim ngân
- Chương 60: Nơi trống rỗng nhất mà tràn đầy nhất
- Chương 61: Bản năng đàn ông và giọt nước mắt
- Chương 62: Để được giận hờn cũng cần được cho
- Chương 63: Yêu anh mất rồi
- Chương 64: Sở khanh
- Chương 65: Hãy để em đi
- Chương 66: Cuồng nhiệt khỏa lấp hờn ghen
- Chương 67: Má ghẻ
- Chương 68: Ra đi... Trở về... Rồi sa ngã
- Chương 69: Đàn ông đòi quà trơ trẽn
- Chương 70: Ngu mới tin anh
- Chương 71: Vũ phu
- Chương 72: Tình của kẻ si
- Chương 73: Thực sự muốn xin lỗi?
- Chương 74: Giận vì thương... Khác giận vì ghét, nhiều lắm!
- Chương 75: Đánh ghen
- Chương 76: Anh độc tài, vũ phu, hung dữ
- Chương 77: Làm mất con
- Chương 78: Nghĩ quẩn
- Chương 79: Nợ chồng thêm nợ
- Chương 80: Phải thương cho đồng
- Chương 81: Mê anh
- Chương 82: Thèm con
- Chương 83: Đờn ông hường phấn
- Chương 84: Ốm nghén
- Chương 85: Mang thai
- Chương 86: Bỏ nhà đi
- Chương 87: Nắm tay suốt đời nghe anh!
- Chương 88: Rũ bóng nghiêng chiều
- Chương 89: Một đêm nồng nàn
- Chương 90: Đông
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Người thay thế
- Chương 93: Phản bội
- Chương 94: Bỏ nhà theo trai
- Chương 95: Vú em muốn làm mợ chủ
- Chương 96: Không thể là yêu thì cứ hãy là hận
- Chương 97: Tìm người
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Kẻ cưỡng bức cô... Là ai?
- Chương 101: Tại tao, nhưng vì mày...
- Chương 102: Sui Gia Hèn Kém
- Chương 103: Thôi Vợ.
- Chương 104: Hú Hí Với Vợ Cũ
- Chương 105: Dứt Tình
- Chương 106: Sen Trắng Xa Vời Vợi
- Chương 107: Trở Về
- Chương 108: Hi Vọng Mới
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Tờ hôn thú
- Chương 119
- Chương 120: chửi thề
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)
Chương 26: Anh hứa là sẽ thật ngoan, ngoan với một mình em thôi
Đạt vẫn không rời khỏi Liên dù cơn xúc cảm đã đi qua, và cô cũng không có hành động nào là muốn anh rời bỏ, cảm giác hòa vào nhau khiến cả hai vô cùng hạnh phúc. Hạnh phúc của anh là đã làm người mình yêu hạnh phúc. Hạnh phúc của cô là được anh trân trọng nâng niu. Không phải chỉ là khoái lạc của xác thịt, ánh mắt anh nhìn, nụ hôn anh trao và những lời trấn an dìu dặt, tất cả cùng nhau hòa hợp khiến cảm xúc còn đọng mãi dư vị ngọt ngào.
Như chợt nhớ ra điều gì, mặt anh hiện lên lo lắng, anh đưa tay nhẹ nhàng ve vuốt một bên hông cô rồi rụt rè hỏi nhỏ.
- Có đau lắm không em?
- Có... một chút thôi anh. – Liên ngượng ngùng rồi thành thật trả lời.
Đôi mày Đạt thoáng chốc chau lại rồi lập tức giãn ra, anh cười hiền hậu.
- Vậy là tốt, anh chỉ sợ làm em đau thôi.
Đạt vẫn nằm trên người Liên, anh nắm lấy hai chân cô cuốn vào hai chân mình, rồi đặt hai tay của cô lên vai mình như thể toàn bộ cơ thể anh bị cô quấn chặt không buông. Hai tay anh đưa ra sau lưng thành vòng tròn mà ôm chặt eo cô, ngả đầu lên ngực cô như đứa trẻ ngả đầu vào lòng mẹ mà thì thầm nũng nịu.
- Bây giờ, anh đã là của em rồi, nhớ là sau này không được bỏ rơi anh đó nha.
Dù đang rất mệt, cô cũng không nhịn nổi cười, người đàn ông khó ưa trong lần đầu gặp gỡ, vóc người cao lớn, ăn nói mạnh bạo thường ngày lại có bộ dạng con nít như lúc này. Cô hùa theo anh, chân tay siết chặt lấy anh rồi nói chắc nịch.
- Dạ, nếu anh ngoan ngoãn thì em sẽ không những không bỏ anh mà còn đối xử thật tốt với anh nữa.
- Anh hứa là sẽ thật ngoan, ngoan với một mình em thôi, mà, em thấy ngoan như thế này đủ chưa hay là phải ngoan hơn nữa? – chữ "ngoan" được anh kéo dài đầy hữu ý. Trong khi anh ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt tình tứ thì một tay của anh cũng áp lên một bên ngực của cô mà mân mê vẽ vòng trêu ghẹo. Cô hiểu ý anh nhưng cô lại không thể nói thêm được gì, cô ngượng ngùng đỏ mặt đành im lặng, chỉ có tim cô là đập rộn ràng ngay bên tai anh khiến anh vui sướng mà bật cười.
Liên lặng yên suy nghĩ, thì ra như thế này là chồng, như thế này là vợ, như thế này là vợ chồng. Cô đã là vợ anh, sự thay đổi lớn lao không phải là khi cô bước ra khỏi cổng vu quy, mà là khi cô cùng anh đổi trao cảm xúc.
Và như thế hai người sẽ có con, có lẽ để có con thì phải như thế này. Khi có con, cô sẽ là mẹ, cô sẽ mang con mình trong bụng rồi tự tay nuối nấng nó tới lớn khôn. Như thế này thật khác với những tưởng tượng thời còn con gái, nghĩ tới sự ngây ngô của mình khi đó rồi nhìn lại hoàn cảnh hiện tại của bản thân, cô tự mình xấu hổ mà bất giác đưa tay lên che miệng. Nghe được tiếng cười, anh ngẩng đầu nhìn lên.
- Em cười gì đó, mợ ba Đạt?
Cái nhìn và cách gọi của anh khiến cô thêm bẽn lẽn. Từ khi bước qua cánh cửa ngoài kia, mọi người đã gọi cô như thế và cô luôn phải tập làm quen với cách gọi như thế. Đêm nay, anh lại gọi cô như thế, ba chữ này phát ta từ bờ môi anh, thanh âm như nhạc điệu, như tiếng sáo dìu dặt bên tai khiến cô lâng lâng vui sướng, kể từ đêm nay, cô mới thật sự là mợ ba Đạt. Ở đây, người ta sẽ gọi cô là mợ ba Đạt, còn khi về bên nhà cô, mọi người sẽ gọi anh là dượng ba Liên.
- Không có gì đâu, dượng ba Liên.
Đến lượt anh thấy vui vì cách gọi này. Ôm cô vào lòng mà mơn trớn, anh vẽ ra một tương lai cho cả hai, cô im lặng lắng nghe anh nói, từ trong lời nói của anh, cô thấy anh nắm tay cô cùng bước tới tương lai.
Anh vừa nói vừa đưa tay mơn trớn khắp cơ thể cô lần nữa, môi anh lại tiếp tục những nụ hôn. Đã qua một lần nên anh không dè dặt nữa, anh áp mặt vào bầu ngực trắng mà mút mạnh cho nó hằn lên dấu vết ái ân. Anh há miệng thật lớn để bao trùm bầu ngực rồi, đầu lưỡi anh làm ướt đầu v* khiến đầu v* mát rượi, anh cắn nhẹ nhàng rồi kẹp chặt đầu v* trong miệng mà kéo mạnh. Cơn khoái cảm khiến cơ thể cô bất chợt ưỡn lưng, bầu ngực được nâng cao, nên dù anh có nâng cao đầu thì ngực cô vẫn nằm trong miệng anh.
Anh làm như không hay biết gì, anh tiếp tục gặm nhấm phía bên kia, bàn tay anh thì vuốt nhẹ đùi cô, rồi vuốt ngược lên trên, nơi giữa hai chân, nơi mà anh chưa rời bỏ, từ ngón tay di chuyển dọc lên xuống, làn da mịn chạm vào những sợi lông thô ráp lại khiến người ta ham muốn tột cùng. Cơ thể bắt đầu rung lên nhè nhẹ, hơi thở cũng trở nên dần gấp gáp. Cô cảm thấy tay chân mình trở nên thừa thãi, không biết phải làm gì, cô đưa tay lên ôm trán rồi liên tục xoay đầu, còn chân thì co lên rồi duỗi thẳng, sau đó thì tay chân cứ quờ quạng tán loạn trên giường, cô không biết mình muốn gì nữa, anh làm cô thấy khó chịu nhưng lại khó lòng cưỡng lại. Cô liên tục vặn người, hai tay lúc thì nắm lấy gối, khi ôm chặt người anh, hai chân, lúc thì dang rộng lúc thì co lại rồi quắp vào anh, cô liên tục cựa quậy bên dưới chỉ để tìm chút gì khỏa lấp nỗi khổ sở như có hàng trăm ngàn ngọn lửa li ti đang lan trong cơ thể.
Anh cứ vuốt ve không ngừng khiến nơi ấy của cả hai càng lúc càng ẩm ướt, rồi đột nhiên anh nhéo mạnh cô một cái ngay đó, cô vô thức hét lên trong cổ họng, mông cũng được đẩy cao lên, cả người cô co giật mạnh mẽ. Không phải là đau mà là sự tê dại đang trỗi miên man khắp đầu óc. Bên trong cô bắt đầu co bóp dữ dội rồi xoắn chặt lấy phần nồng ấm của anh. anh ngửa đầu lên cao mà hít thở một hơi thật mạnh. Mái tóc anh không còn nằm theo nếp mà rũ xuống trán, đôi mắt anh bắt đầu chuyển đục bởi lửa tình, anh nhìn cô đầy khao khát.
Cô đưa tay nắm lấy vai anh rồi vuốt xuống eo anh mà ôm chặt, mắt cô nhìn anh như van nài, đôi mắt cô mơ màng lảng đãn mù sương khiến anh mỉm cười vì anh đã có được cái mà anh muốn, tỳ tay xuống giường, anh hạ thấp người rồi hôn lấy môi cô.
Như chợt nhớ ra điều gì, mặt anh hiện lên lo lắng, anh đưa tay nhẹ nhàng ve vuốt một bên hông cô rồi rụt rè hỏi nhỏ.
- Có đau lắm không em?
- Có... một chút thôi anh. – Liên ngượng ngùng rồi thành thật trả lời.
Đôi mày Đạt thoáng chốc chau lại rồi lập tức giãn ra, anh cười hiền hậu.
- Vậy là tốt, anh chỉ sợ làm em đau thôi.
Đạt vẫn nằm trên người Liên, anh nắm lấy hai chân cô cuốn vào hai chân mình, rồi đặt hai tay của cô lên vai mình như thể toàn bộ cơ thể anh bị cô quấn chặt không buông. Hai tay anh đưa ra sau lưng thành vòng tròn mà ôm chặt eo cô, ngả đầu lên ngực cô như đứa trẻ ngả đầu vào lòng mẹ mà thì thầm nũng nịu.
- Bây giờ, anh đã là của em rồi, nhớ là sau này không được bỏ rơi anh đó nha.
Dù đang rất mệt, cô cũng không nhịn nổi cười, người đàn ông khó ưa trong lần đầu gặp gỡ, vóc người cao lớn, ăn nói mạnh bạo thường ngày lại có bộ dạng con nít như lúc này. Cô hùa theo anh, chân tay siết chặt lấy anh rồi nói chắc nịch.
- Dạ, nếu anh ngoan ngoãn thì em sẽ không những không bỏ anh mà còn đối xử thật tốt với anh nữa.
- Anh hứa là sẽ thật ngoan, ngoan với một mình em thôi, mà, em thấy ngoan như thế này đủ chưa hay là phải ngoan hơn nữa? – chữ "ngoan" được anh kéo dài đầy hữu ý. Trong khi anh ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt tình tứ thì một tay của anh cũng áp lên một bên ngực của cô mà mân mê vẽ vòng trêu ghẹo. Cô hiểu ý anh nhưng cô lại không thể nói thêm được gì, cô ngượng ngùng đỏ mặt đành im lặng, chỉ có tim cô là đập rộn ràng ngay bên tai anh khiến anh vui sướng mà bật cười.
Liên lặng yên suy nghĩ, thì ra như thế này là chồng, như thế này là vợ, như thế này là vợ chồng. Cô đã là vợ anh, sự thay đổi lớn lao không phải là khi cô bước ra khỏi cổng vu quy, mà là khi cô cùng anh đổi trao cảm xúc.
Và như thế hai người sẽ có con, có lẽ để có con thì phải như thế này. Khi có con, cô sẽ là mẹ, cô sẽ mang con mình trong bụng rồi tự tay nuối nấng nó tới lớn khôn. Như thế này thật khác với những tưởng tượng thời còn con gái, nghĩ tới sự ngây ngô của mình khi đó rồi nhìn lại hoàn cảnh hiện tại của bản thân, cô tự mình xấu hổ mà bất giác đưa tay lên che miệng. Nghe được tiếng cười, anh ngẩng đầu nhìn lên.
- Em cười gì đó, mợ ba Đạt?
Cái nhìn và cách gọi của anh khiến cô thêm bẽn lẽn. Từ khi bước qua cánh cửa ngoài kia, mọi người đã gọi cô như thế và cô luôn phải tập làm quen với cách gọi như thế. Đêm nay, anh lại gọi cô như thế, ba chữ này phát ta từ bờ môi anh, thanh âm như nhạc điệu, như tiếng sáo dìu dặt bên tai khiến cô lâng lâng vui sướng, kể từ đêm nay, cô mới thật sự là mợ ba Đạt. Ở đây, người ta sẽ gọi cô là mợ ba Đạt, còn khi về bên nhà cô, mọi người sẽ gọi anh là dượng ba Liên.
- Không có gì đâu, dượng ba Liên.
Đến lượt anh thấy vui vì cách gọi này. Ôm cô vào lòng mà mơn trớn, anh vẽ ra một tương lai cho cả hai, cô im lặng lắng nghe anh nói, từ trong lời nói của anh, cô thấy anh nắm tay cô cùng bước tới tương lai.
Anh vừa nói vừa đưa tay mơn trớn khắp cơ thể cô lần nữa, môi anh lại tiếp tục những nụ hôn. Đã qua một lần nên anh không dè dặt nữa, anh áp mặt vào bầu ngực trắng mà mút mạnh cho nó hằn lên dấu vết ái ân. Anh há miệng thật lớn để bao trùm bầu ngực rồi, đầu lưỡi anh làm ướt đầu v* khiến đầu v* mát rượi, anh cắn nhẹ nhàng rồi kẹp chặt đầu v* trong miệng mà kéo mạnh. Cơn khoái cảm khiến cơ thể cô bất chợt ưỡn lưng, bầu ngực được nâng cao, nên dù anh có nâng cao đầu thì ngực cô vẫn nằm trong miệng anh.
Anh làm như không hay biết gì, anh tiếp tục gặm nhấm phía bên kia, bàn tay anh thì vuốt nhẹ đùi cô, rồi vuốt ngược lên trên, nơi giữa hai chân, nơi mà anh chưa rời bỏ, từ ngón tay di chuyển dọc lên xuống, làn da mịn chạm vào những sợi lông thô ráp lại khiến người ta ham muốn tột cùng. Cơ thể bắt đầu rung lên nhè nhẹ, hơi thở cũng trở nên dần gấp gáp. Cô cảm thấy tay chân mình trở nên thừa thãi, không biết phải làm gì, cô đưa tay lên ôm trán rồi liên tục xoay đầu, còn chân thì co lên rồi duỗi thẳng, sau đó thì tay chân cứ quờ quạng tán loạn trên giường, cô không biết mình muốn gì nữa, anh làm cô thấy khó chịu nhưng lại khó lòng cưỡng lại. Cô liên tục vặn người, hai tay lúc thì nắm lấy gối, khi ôm chặt người anh, hai chân, lúc thì dang rộng lúc thì co lại rồi quắp vào anh, cô liên tục cựa quậy bên dưới chỉ để tìm chút gì khỏa lấp nỗi khổ sở như có hàng trăm ngàn ngọn lửa li ti đang lan trong cơ thể.
Anh cứ vuốt ve không ngừng khiến nơi ấy của cả hai càng lúc càng ẩm ướt, rồi đột nhiên anh nhéo mạnh cô một cái ngay đó, cô vô thức hét lên trong cổ họng, mông cũng được đẩy cao lên, cả người cô co giật mạnh mẽ. Không phải là đau mà là sự tê dại đang trỗi miên man khắp đầu óc. Bên trong cô bắt đầu co bóp dữ dội rồi xoắn chặt lấy phần nồng ấm của anh. anh ngửa đầu lên cao mà hít thở một hơi thật mạnh. Mái tóc anh không còn nằm theo nếp mà rũ xuống trán, đôi mắt anh bắt đầu chuyển đục bởi lửa tình, anh nhìn cô đầy khao khát.
Cô đưa tay nắm lấy vai anh rồi vuốt xuống eo anh mà ôm chặt, mắt cô nhìn anh như van nài, đôi mắt cô mơ màng lảng đãn mù sương khiến anh mỉm cười vì anh đã có được cái mà anh muốn, tỳ tay xuống giường, anh hạ thấp người rồi hôn lấy môi cô.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2: Tình đầu không vướng bận
- Chương 3: Ba chị em, ba bông hoa nhỏ
- Chương 4: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 5: Ánh mắt không vô tình mà chạm nhau
- Chương 6: Biến cố thay đổi cuộc đời
- Chương 7: Con sẽ là cô dâu
- Chương 8: Đau đớn đầu đời
- Chương 9: Đêm đầu tiên ở nhà chồng
- Chương 10: Ngày đầu làm dâu
- Chương 11: Cô muốn trốn tránh chồng mình thì có
- Chương 12: Tại, em chưa quen
- Chương 13: Phải dạ, nghe chưa
- Chương 14: Chồng không bằng một người bạn
- Chương 15: Coi như, đây là cách anh làm quen em đi
- Chương 16: Vợ em làm cháy thì em đền cho
- Chương 17: Không nhớ tới anh
- Chương 18: Anh thích cõng em, anh muốn cõng em, để anh cõng em đi
- Chương 19: Anh thèm tình yêu
- Chương 20: Cái tên đã đi vào cõi nhớ
- Chương 21: Có thể đẩy anh ra xa vài bước nhưng không thể đẩy anh ra khỏi cuộc đời
- Chương 22: Dường như hình ảnh anh càng lúc càng bừng sáng giữa tim cô
- Chương 23: Tiếng thở nhẹ nhàng làm lay động kẻ chung giường cũng đang thao thức
- Chương 24: Đêm nay, hãy cùng với anh, mình chính thức là vợ chồng
- Chương 25: Từ giây phút này, em là của anh
- Chương 26: Anh hứa là sẽ thật ngoan, ngoan với một mình em thôi
- Chương 27: Đêm đầu không có máu
- Chương 28: Đàn ông và chồng không giống nhau
- Chương 29: Lên giường!Những ai đã ngắm em lúc em không mặc đồ?
- Chương 30: Một chút hi vọng đã được nhóm lên
- Chương 31: Giận hờn hay lo lắng
- Chương 32
- Chương 33: Thì sao? Em muốn sao?
- Chương 34: Quyền là chồng của cô
- Chương 35: Tui đâu có phải thằng vô dụng mà để vợ mình đi tình tự với trai
- Chương 36: Nhưng em là vợ anh
- Chương 37: Nếu vì yêu mà không buông ra được thì hà cớ gì phải vùi dập nhau chi
- Chương 38: Anh ghen hay là ghét em
- Chương 39: Nếu không có cô trong đời, thì tự tôn đó cũng chẳng để làm gì
- Chương 40: Chồng vẫn là người thân thiết nhất với vợ
- Chương 41: Thay đồ Cho em
- Chương 42: Ăn đường đi em, cho đỡ đắng
- Chương 43: Mất mặt cũng sợ nhưng... Em... Sợ mất vợ hơn
- Chương 44: Chỉ cần em không đuổi anh là được
- Chương 45: Anh đã trao cho em rồi thì nó thuộc về em mãi mãi
- Chương 46: Cô đâu phải là sắt đá mà không biết thương biết xót
- Chương 47: Em vợ phải gọi là dì
- Chương 48: Yêu là phải biết cách nắm tay
- Chương 49: Có con sóng tình từ lâu âm thầm vỗ nhịp
- Chương 50: Về với anh...
- Chương 51: Anh thích vợ mập nhưng lỡ thương em rồi
- Chương 52: Được ở bên người mình thương, không cần có lý do cũng thấy vui
- Chương 53: Trời có sập thì anh cũng chống lên cho em
- Chương 54: Sỉ nhục người mình yêu là đau đớn nhất
- Chương 55: Võ Huỳnh Như Liên là người đẹp nhất
- Chương 56: Không phải vợ người ta nên người ta đâu biết xót
- Chương 57: Anh giận em hồi nào, sao anh không biết?
- Chương 58
- Chương 59: Kim ngân
- Chương 60: Nơi trống rỗng nhất mà tràn đầy nhất
- Chương 61: Bản năng đàn ông và giọt nước mắt
- Chương 62: Để được giận hờn cũng cần được cho
- Chương 63: Yêu anh mất rồi
- Chương 64: Sở khanh
- Chương 65: Hãy để em đi
- Chương 66: Cuồng nhiệt khỏa lấp hờn ghen
- Chương 67: Má ghẻ
- Chương 68: Ra đi... Trở về... Rồi sa ngã
- Chương 69: Đàn ông đòi quà trơ trẽn
- Chương 70: Ngu mới tin anh
- Chương 71: Vũ phu
- Chương 72: Tình của kẻ si
- Chương 73: Thực sự muốn xin lỗi?
- Chương 74: Giận vì thương... Khác giận vì ghét, nhiều lắm!
- Chương 75: Đánh ghen
- Chương 76: Anh độc tài, vũ phu, hung dữ
- Chương 77: Làm mất con
- Chương 78: Nghĩ quẩn
- Chương 79: Nợ chồng thêm nợ
- Chương 80: Phải thương cho đồng
- Chương 81: Mê anh
- Chương 82: Thèm con
- Chương 83: Đờn ông hường phấn
- Chương 84: Ốm nghén
- Chương 85: Mang thai
- Chương 86: Bỏ nhà đi
- Chương 87: Nắm tay suốt đời nghe anh!
- Chương 88: Rũ bóng nghiêng chiều
- Chương 89: Một đêm nồng nàn
- Chương 90: Đông
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Người thay thế
- Chương 93: Phản bội
- Chương 94: Bỏ nhà theo trai
- Chương 95: Vú em muốn làm mợ chủ
- Chương 96: Không thể là yêu thì cứ hãy là hận
- Chương 97: Tìm người
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Kẻ cưỡng bức cô... Là ai?
- Chương 101: Tại tao, nhưng vì mày...
- Chương 102: Sui Gia Hèn Kém
- Chương 103: Thôi Vợ.
- Chương 104: Hú Hí Với Vợ Cũ
- Chương 105: Dứt Tình
- Chương 106: Sen Trắng Xa Vời Vợi
- Chương 107: Trở Về
- Chương 108: Hi Vọng Mới
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Tờ hôn thú
- Chương 119
- Chương 120: chửi thề
- bình luận