Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều) - Chương 25: Từ giây phút này, em là của anh
Chương trước- Chương 1
- Chương 2: Tình đầu không vướng bận
- Chương 3: Ba chị em, ba bông hoa nhỏ
- Chương 4: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 5: Ánh mắt không vô tình mà chạm nhau
- Chương 6: Biến cố thay đổi cuộc đời
- Chương 7: Con sẽ là cô dâu
- Chương 8: Đau đớn đầu đời
- Chương 9: Đêm đầu tiên ở nhà chồng
- Chương 10: Ngày đầu làm dâu
- Chương 11: Cô muốn trốn tránh chồng mình thì có
- Chương 12: Tại, em chưa quen
- Chương 13: Phải dạ, nghe chưa
- Chương 14: Chồng không bằng một người bạn
- Chương 15: Coi như, đây là cách anh làm quen em đi
- Chương 16: Vợ em làm cháy thì em đền cho
- Chương 17: Không nhớ tới anh
- Chương 18: Anh thích cõng em, anh muốn cõng em, để anh cõng em đi
- Chương 19: Anh thèm tình yêu
- Chương 20: Cái tên đã đi vào cõi nhớ
- Chương 21: Có thể đẩy anh ra xa vài bước nhưng không thể đẩy anh ra khỏi cuộc đời
- Chương 22: Dường như hình ảnh anh càng lúc càng bừng sáng giữa tim cô
- Chương 23: Tiếng thở nhẹ nhàng làm lay động kẻ chung giường cũng đang thao thức
- Chương 24: Đêm nay, hãy cùng với anh, mình chính thức là vợ chồng
- Chương 25: Từ giây phút này, em là của anh
- Chương 26: Anh hứa là sẽ thật ngoan, ngoan với một mình em thôi
- Chương 27: Đêm đầu không có máu
- Chương 28: Đàn ông và chồng không giống nhau
- Chương 29: Lên giường!Những ai đã ngắm em lúc em không mặc đồ?
- Chương 30: Một chút hi vọng đã được nhóm lên
- Chương 31: Giận hờn hay lo lắng
- Chương 32
- Chương 33: Thì sao? Em muốn sao?
- Chương 34: Quyền là chồng của cô
- Chương 35: Tui đâu có phải thằng vô dụng mà để vợ mình đi tình tự với trai
- Chương 36: Nhưng em là vợ anh
- Chương 37: Nếu vì yêu mà không buông ra được thì hà cớ gì phải vùi dập nhau chi
- Chương 38: Anh ghen hay là ghét em
- Chương 39: Nếu không có cô trong đời, thì tự tôn đó cũng chẳng để làm gì
- Chương 40: Chồng vẫn là người thân thiết nhất với vợ
- Chương 41: Thay đồ Cho em
- Chương 42: Ăn đường đi em, cho đỡ đắng
- Chương 43: Mất mặt cũng sợ nhưng... Em... Sợ mất vợ hơn
- Chương 44: Chỉ cần em không đuổi anh là được
- Chương 45: Anh đã trao cho em rồi thì nó thuộc về em mãi mãi
- Chương 46: Cô đâu phải là sắt đá mà không biết thương biết xót
- Chương 47: Em vợ phải gọi là dì
- Chương 48: Yêu là phải biết cách nắm tay
- Chương 49: Có con sóng tình từ lâu âm thầm vỗ nhịp
- Chương 50: Về với anh...
- Chương 51: Anh thích vợ mập nhưng lỡ thương em rồi
- Chương 52: Được ở bên người mình thương, không cần có lý do cũng thấy vui
- Chương 53: Trời có sập thì anh cũng chống lên cho em
- Chương 54: Sỉ nhục người mình yêu là đau đớn nhất
- Chương 55: Võ Huỳnh Như Liên là người đẹp nhất
- Chương 56: Không phải vợ người ta nên người ta đâu biết xót
- Chương 57: Anh giận em hồi nào, sao anh không biết?
- Chương 58
- Chương 59: Kim ngân
- Chương 60: Nơi trống rỗng nhất mà tràn đầy nhất
- Chương 61: Bản năng đàn ông và giọt nước mắt
- Chương 62: Để được giận hờn cũng cần được cho
- Chương 63: Yêu anh mất rồi
- Chương 64: Sở khanh
- Chương 65: Hãy để em đi
- Chương 66: Cuồng nhiệt khỏa lấp hờn ghen
- Chương 67: Má ghẻ
- Chương 68: Ra đi... Trở về... Rồi sa ngã
- Chương 69: Đàn ông đòi quà trơ trẽn
- Chương 70: Ngu mới tin anh
- Chương 71: Vũ phu
- Chương 72: Tình của kẻ si
- Chương 73: Thực sự muốn xin lỗi?
- Chương 74: Giận vì thương... Khác giận vì ghét, nhiều lắm!
- Chương 75: Đánh ghen
- Chương 76: Anh độc tài, vũ phu, hung dữ
- Chương 77: Làm mất con
- Chương 78: Nghĩ quẩn
- Chương 79: Nợ chồng thêm nợ
- Chương 80: Phải thương cho đồng
- Chương 81: Mê anh
- Chương 82: Thèm con
- Chương 83: Đờn ông hường phấn
- Chương 84: Ốm nghén
- Chương 85: Mang thai
- Chương 86: Bỏ nhà đi
- Chương 87: Nắm tay suốt đời nghe anh!
- Chương 88: Rũ bóng nghiêng chiều
- Chương 89: Một đêm nồng nàn
- Chương 90: Đông
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Người thay thế
- Chương 93: Phản bội
- Chương 94: Bỏ nhà theo trai
- Chương 95: Vú em muốn làm mợ chủ
- Chương 96: Không thể là yêu thì cứ hãy là hận
- Chương 97: Tìm người
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Kẻ cưỡng bức cô... Là ai?
- Chương 101: Tại tao, nhưng vì mày...
- Chương 102: Sui Gia Hèn Kém
- Chương 103: Thôi Vợ.
- Chương 104: Hú Hí Với Vợ Cũ
- Chương 105: Dứt Tình
- Chương 106: Sen Trắng Xa Vời Vợi
- Chương 107: Trở Về
- Chương 108: Hi Vọng Mới
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Tờ hôn thú
- Chương 119
- Chương 120: chửi thề
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)
Chương 25: Từ giây phút này, em là của anh
Ánh sáng từ ngọn đèn tỏa ra khắp phòng nhưng không chạm tới người Liên, bởi anh đã giấu cô trong vòng tay rắn chắc, toàn thân anh bao phủ như mong muốn che chở cô trọn đời trọn kiếp. Một cách thật nhẹ nhàng, anh đã tách đôi chân ngọc đang khép nép dưới thân rồi chen người vào giữa. Hành động này làm Liên sợ hãi, kí ức về cái đêm đầy đau đớn chợt hiện về, cô lấy tay chống lên ngực anh để đẩy anh ra, đồng thời, cô dùng sức mình lùi về phía đầu giường rồi tựa lưng lên đó, miệng bất giác la lớn, ánh mắt gợn lên nỗi hoảng sợ xa xăm, nỗi sợ khiến toàn thân cô bắt đầu run rẩy.
- Đừng.
Thái độ phản kháng bất chợt của cô làm anh chợt hoang mang, anh nhìn cô trong giây phút rồi nhẹ mỉm cười như thầm hiểu. Cô gái nào mà không sợ hãi khi lần đầu tiên đối mặt với ngưỡng của hôn nhân, bước qua ngưỡng cửa đó, người con gái thật sự trở thành một người vợ. Anh nắm hai tay cô đang run rẩy đặt lên vai mình rồi luồng tay mình vòng ra sau để ôm lấy lưng cô.
- Đừng sợ, chúng ta phải đi qua ngưỡng cửa này để bước vào đời nhau, Liên à, anh ở đây, em hãy giữ chặt lấy anh để anh dìu em bước tiếp. Hãy tin anh, nha Liên.
Lời anh vô cùng dịu dàng và hồn hậu, ánh mắt anh ngời sáng giữa màn đêm, trao cho cô cái nhìn đầy tự tin và vững chắc. Chờ đến khi cô bình tĩnh lại, anh mới tiến tới mà áp xuống chặt hơn, anh đưa môi mình lướt nhẹ khắp cơ thể cô trong khi đôi bàn tay không ngừng ve vuốt. Khi anh ngẩng mặt nhìn lên, cô thấy đôi mắt kia cũng có sương giăng tầng tầng lớp lớp, anh mím chặt môi như đang cố kìm nén cảm xúc, dường như anh đang dồn nén hơi thở của mình, cô thấy miệng anh hít thở từng cơn nặng nhọc, lồng ngực anh cũng vì vậy mà phập phồng từng cơn mạnh mẽ. Cô rũ mắt rồi bám chặt vai anh thay cho lời tin tưởng. Cô không biết chính xác anh đang làm gì, chỉ thấy thân hình anh khẽ động đậy trên người mình, ở nơi nào đó xuất hiện sự đụng chạm nhẹ nhàng mà thô bạo, từ cõi âm u sâu thẳm, một cảm giác nóng rát vô cùng, một khao khát mãnh liệt được thổi lên khiến cô thấy toàn thân bủn rủn như không còn chút sức lực.
Anh cư nhiên tìm cách mở cánh hoa e ấp, cái suy nghĩ trong khoảnh khắc nữa thôi, người con gái anh yêu sẽ trở thành người vợ, người đàn bà của riêng anh, nụ hoa tinh khôi sẽ vì anh mà khai mở, mật ngọt tình ái sẽ vì anh mà tuôn trào, anh thấy mình hạnh phúc. Sự hạnh phúc từ tâm hồn khiến anh càng thêm từ tốn, anh muốn hạnh phúc đó được kéo dài, chậm rãi rồi tích tụ dâng cao, thấm dầm cả đôi thân rồi lan tràn vào tim óc. Anh vuốt nhẹ từ vai xuống đùi cô rồi nâng chân cô đặt lên chân mình, chống tay xuống giường, anh bắt đầu tiến vào nơi trinh nguyên nhất của người con gái. Nhưng vừa mới len người vào khe cửa hẹp thì cô lại giật mình, cô muốn rúm người lại để đẩy anh ra nhưng không được nên cô cố gắng vặn người né tránh.
Anh không hề biết, sự xuất hiện của anh bên trong cô đã khiến nỗi đau đầu đời của người con gái trở về nguyên vẹn, cô chống tay lên ngực anh để đẩy anh ra xa một chút.
- Anh Đạt, em sợ... – Trong phút giây sợ hãi, cô nói một cách chân thật về nỗi sợ của mình. –... Đau.
Cô lại làm anh bối rối, anh đã cố gắng thật nhẹ nhàng mà vẫn làm đau cô, anh còn chưa biết trấn an cô như thế nào thì anh lại nghe cô nói rụt rè.
- Hay là..., mình để... bữa khác nha anh.
Nếu vài giây trước đây, anh bối rối thì tâm trạng của anh lúc này không biết phải gọi là gì, có lẽ nên gọi là bối rối đến cùng cực, bối rối tới mức không có lời nào để tả hết. Chẳng thà ngay từ đầu, cô đừng cho anh vào, bây giờ, anh đã ở trong cô, dù chỉ là một ít nhưng cảm giác về sự nồng ấm, sự mềm mại trong cô đang rất rõ ràng, trong giờ phút này, anh chỉ muốn bất chấp tất cả mà xông vào, vậy thì còn lòng dạ nào mà thoái lui ra đây.
Anh vừa thở dốc vừa nhìn cô một cách khổ sở.
- Liên, nói cho anh biết, em thật sự bằng lòng làm vợ anh không? – Sau khi cô gật đầu xác nhận, anh mới yên lòng nói tiếp - Anh không phải là người thô bạo nhưng em hãy hiểu cho anh, đã là hoàn cảnh này rồi thì anh không thể nào dừng lại, anh không thể chờ nữa đâu em. Em hãy bình tĩnh, sẽ không sao đâu, rồi sẽ ổn hết. Chỉ cần em mở lòng đón nhận, mọi thứ sẽ rất ngọt ngào.
Anh vùi đầu vào cổ cô mà mơn trớn bằng những nụ hôn tới tấp, rồi anh lại hôn ngực cô, không còn nhẹ nhàng từ tốn nữa, anh hôn một cách điên cuồng và mạnh mẽ, anh hôn thật mạnh rồi ngậm lấy đầu v*, lần này anh không dừng lại ở đôi môi mà bắt nó nằm sâu trong khoang miệng, anh dùng lưỡi mình cọ xát. Cô bớt sợ, cảm giác đau cũng giảm dần, tâm trí cô bắt đầu chìm đắm trong bồng bềnh. Cô thả lỏng người chào đón. Tới lúc này, cô mới nhớ tới chuyện mình muốn nói, với một chút ý thức mông lung còn sót lại, Liên cố gắng bật ra tiếng nói trong hơi thở đứt quãng từng cơn.
- Anh Đạt – nhưng cô chỉ có thể gọi tên anh rồi thở trong hỗn loạn.
- Hử? – Đạt chậm rãi ngước nhìn lên, sóng mắt anh long lanh mang theo ngàn cuộn khói mơ màng tuyệt dịu.
- Em... muốn nói với anh một chuyện, em... không còn...
Liên chỉ có thể nói tới đây, vì câu nói còn đang bỏ ngỏ thì bờ môi anh đã trườn tới khóe miệng cô rồi lướt qua cánh môi. Nụ hôn vừa dứt thì cũng là lúc cánh môi anh chuyển động để âm thanh khàn đục từ trong cổ họng bay ra, lượn lờ trên môi cô.
- Anh đã chờ em, đã đợi em, Liên à, nếu em đã nguyện ý thì đừng nói gì thêm nữa, hãy quyện vào anh đêm nay, Như Liên, anh yêu em.
Liên nghe thấy từng lời Đạt thốt ra trong hơi thở nặng nề. Từng thanh âm trầm lắng làm tim cô tan rã. Anh đã khai nguồn mở lối, đem dòng suối mát trong hòa vào cơ thể, khiến cô muốn đắm chìm trong dòng nước xanh trong có hương thơm lan tỏa chẳng muốn rời. Cô không kịp nghĩ gì, không kịp nói gì, bởi vì vừa dứt câu thì anh đã mạnh mẽ mà xâm chiếm lấy cô, nhấn chìm cô trong cơn ái ân sâu thẳm. Một chút ý thức còn sót lại cũng tan biến vào hư vô nhòa nhạt.
Anh nắm chặt vai cô rồi rướn người mà đẩy vào, anh đi vào một cách đột ngột, thật sâu, thật mạnh, sau đó dừng lại thật lâu. Liên thấy đầu óc âm u mà cuồng loạn. Cô không biết anh đã làm gì, cô chỉ nghe bên tai tiếng anh thở mạnh, cảm thấy cơ thể mình bị anh dồn ép thật mạnh về phía chân tường đến nỗi phía sau không còn lối thoát. Cơ thể mềm mại vô thức ưỡn lên chào đón. Một cảm xúc kì lạ xâm chiếm cơ thể. Cùng lúc đó, bên trong cô là một chuỗi rung động vô cùng dữ dội, đến nỗi, dù cô đã dùng hết sức mình và lí trí cũng không sao kiềm lại được.
Sự bất ngờ làm Liên giật mình mở mắt, trong ánh sáng huyền dịu, cô thấy mắt anh cũng đang nhìn cô, bốn mắt cứ thế nhìn nhau, trao cho nhau đê mê và khao khát, bên tai cả hai không còn gì ngoài tiếng thở mạnh giữa không gian. Cả hai muốn nhìn thấy cảm xúc của nhau trong lần đầu hợp nhất nhưng sương khói mơ màng từ sóng mắt cứ dâng lên khiến mọi thứ trở nên mờ ảo. Đôi cánh môi mỏng thắm hé mở rồi cắn chặt trong đê mê, đôi môi dày cong lên để lộ đôi hàm răng nghiến chặt trong khát khao mạnh mẽ. Cả hai cùng lặng im, để cho hơi thở tìm nhau trong bóng tối. Hòa trong âm thanh của hơi thở hỗn độn, tai cô nghe tiếng anh thều thào "Liên, từ giây phút này, em là của anh".
Liên chớp mắt thẹn thùng, Đạt mỉm cười trìu mến, cả hai cứ thế giây lâu mà cảm nhận sự va chạm cuồng nhiệt, sự xung đột dữ dội, sự quyến luyến triền miên lẫn nhau từ trong cơ thể. Đôi bàn tay anh đặt lên đôi bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau khắn khít, mười ngón tay nắm chặt không rời, mười ngón tay trong ngọn lửa ái ân, mười ngón tay giữ chặt lấy nhau khi từng đợt cuồng phong thổi tới. Từng đợt xuân triều cuồn cuộn dâng lên cuốn sạch ý thức, không còn quá khứ, chẳng có tương lai, chỉ cần hiện tại, ngay lúc này, chỉ một khát khao là hòa vào nhau trọn vẹn.
Liên thấy mình sắp không chịu đựng nổi, cô cong gối lên rồi áp thật chặt vào hông anh như muốn kìm anh lại. Cô không hề biết, hành động đó lại là cơn gió mạnh thổi bùng thêm ngọn lửa khát khao, anh càng thêm mạnh mẽ, anh nhoài người lên rồi giáng xuống thật mạnh, khiến cô không chịu nổi mà bật ra tiếng kêu êm ái. Vũ trụ ngoài kia bị anh bóp nát hay cơ thể cô được anh hun đúc mà bùng lên bão lửa, mọi tính năng theo bản ngã ào về, cô chống chân dùng hết sức nâng mông của mình lên tiếp ứng từng cơn khoái cảm sôi tràn được truyền từ cơ thể người đàn ông bên trên. Cứ thế, cả hai cuồng nhiệt đưa nhau tới tận chốn thâm sâu của ái ân hoan lạc.
- Đừng.
Thái độ phản kháng bất chợt của cô làm anh chợt hoang mang, anh nhìn cô trong giây phút rồi nhẹ mỉm cười như thầm hiểu. Cô gái nào mà không sợ hãi khi lần đầu tiên đối mặt với ngưỡng của hôn nhân, bước qua ngưỡng cửa đó, người con gái thật sự trở thành một người vợ. Anh nắm hai tay cô đang run rẩy đặt lên vai mình rồi luồng tay mình vòng ra sau để ôm lấy lưng cô.
- Đừng sợ, chúng ta phải đi qua ngưỡng cửa này để bước vào đời nhau, Liên à, anh ở đây, em hãy giữ chặt lấy anh để anh dìu em bước tiếp. Hãy tin anh, nha Liên.
Lời anh vô cùng dịu dàng và hồn hậu, ánh mắt anh ngời sáng giữa màn đêm, trao cho cô cái nhìn đầy tự tin và vững chắc. Chờ đến khi cô bình tĩnh lại, anh mới tiến tới mà áp xuống chặt hơn, anh đưa môi mình lướt nhẹ khắp cơ thể cô trong khi đôi bàn tay không ngừng ve vuốt. Khi anh ngẩng mặt nhìn lên, cô thấy đôi mắt kia cũng có sương giăng tầng tầng lớp lớp, anh mím chặt môi như đang cố kìm nén cảm xúc, dường như anh đang dồn nén hơi thở của mình, cô thấy miệng anh hít thở từng cơn nặng nhọc, lồng ngực anh cũng vì vậy mà phập phồng từng cơn mạnh mẽ. Cô rũ mắt rồi bám chặt vai anh thay cho lời tin tưởng. Cô không biết chính xác anh đang làm gì, chỉ thấy thân hình anh khẽ động đậy trên người mình, ở nơi nào đó xuất hiện sự đụng chạm nhẹ nhàng mà thô bạo, từ cõi âm u sâu thẳm, một cảm giác nóng rát vô cùng, một khao khát mãnh liệt được thổi lên khiến cô thấy toàn thân bủn rủn như không còn chút sức lực.
Anh cư nhiên tìm cách mở cánh hoa e ấp, cái suy nghĩ trong khoảnh khắc nữa thôi, người con gái anh yêu sẽ trở thành người vợ, người đàn bà của riêng anh, nụ hoa tinh khôi sẽ vì anh mà khai mở, mật ngọt tình ái sẽ vì anh mà tuôn trào, anh thấy mình hạnh phúc. Sự hạnh phúc từ tâm hồn khiến anh càng thêm từ tốn, anh muốn hạnh phúc đó được kéo dài, chậm rãi rồi tích tụ dâng cao, thấm dầm cả đôi thân rồi lan tràn vào tim óc. Anh vuốt nhẹ từ vai xuống đùi cô rồi nâng chân cô đặt lên chân mình, chống tay xuống giường, anh bắt đầu tiến vào nơi trinh nguyên nhất của người con gái. Nhưng vừa mới len người vào khe cửa hẹp thì cô lại giật mình, cô muốn rúm người lại để đẩy anh ra nhưng không được nên cô cố gắng vặn người né tránh.
Anh không hề biết, sự xuất hiện của anh bên trong cô đã khiến nỗi đau đầu đời của người con gái trở về nguyên vẹn, cô chống tay lên ngực anh để đẩy anh ra xa một chút.
- Anh Đạt, em sợ... – Trong phút giây sợ hãi, cô nói một cách chân thật về nỗi sợ của mình. –... Đau.
Cô lại làm anh bối rối, anh đã cố gắng thật nhẹ nhàng mà vẫn làm đau cô, anh còn chưa biết trấn an cô như thế nào thì anh lại nghe cô nói rụt rè.
- Hay là..., mình để... bữa khác nha anh.
Nếu vài giây trước đây, anh bối rối thì tâm trạng của anh lúc này không biết phải gọi là gì, có lẽ nên gọi là bối rối đến cùng cực, bối rối tới mức không có lời nào để tả hết. Chẳng thà ngay từ đầu, cô đừng cho anh vào, bây giờ, anh đã ở trong cô, dù chỉ là một ít nhưng cảm giác về sự nồng ấm, sự mềm mại trong cô đang rất rõ ràng, trong giờ phút này, anh chỉ muốn bất chấp tất cả mà xông vào, vậy thì còn lòng dạ nào mà thoái lui ra đây.
Anh vừa thở dốc vừa nhìn cô một cách khổ sở.
- Liên, nói cho anh biết, em thật sự bằng lòng làm vợ anh không? – Sau khi cô gật đầu xác nhận, anh mới yên lòng nói tiếp - Anh không phải là người thô bạo nhưng em hãy hiểu cho anh, đã là hoàn cảnh này rồi thì anh không thể nào dừng lại, anh không thể chờ nữa đâu em. Em hãy bình tĩnh, sẽ không sao đâu, rồi sẽ ổn hết. Chỉ cần em mở lòng đón nhận, mọi thứ sẽ rất ngọt ngào.
Anh vùi đầu vào cổ cô mà mơn trớn bằng những nụ hôn tới tấp, rồi anh lại hôn ngực cô, không còn nhẹ nhàng từ tốn nữa, anh hôn một cách điên cuồng và mạnh mẽ, anh hôn thật mạnh rồi ngậm lấy đầu v*, lần này anh không dừng lại ở đôi môi mà bắt nó nằm sâu trong khoang miệng, anh dùng lưỡi mình cọ xát. Cô bớt sợ, cảm giác đau cũng giảm dần, tâm trí cô bắt đầu chìm đắm trong bồng bềnh. Cô thả lỏng người chào đón. Tới lúc này, cô mới nhớ tới chuyện mình muốn nói, với một chút ý thức mông lung còn sót lại, Liên cố gắng bật ra tiếng nói trong hơi thở đứt quãng từng cơn.
- Anh Đạt – nhưng cô chỉ có thể gọi tên anh rồi thở trong hỗn loạn.
- Hử? – Đạt chậm rãi ngước nhìn lên, sóng mắt anh long lanh mang theo ngàn cuộn khói mơ màng tuyệt dịu.
- Em... muốn nói với anh một chuyện, em... không còn...
Liên chỉ có thể nói tới đây, vì câu nói còn đang bỏ ngỏ thì bờ môi anh đã trườn tới khóe miệng cô rồi lướt qua cánh môi. Nụ hôn vừa dứt thì cũng là lúc cánh môi anh chuyển động để âm thanh khàn đục từ trong cổ họng bay ra, lượn lờ trên môi cô.
- Anh đã chờ em, đã đợi em, Liên à, nếu em đã nguyện ý thì đừng nói gì thêm nữa, hãy quyện vào anh đêm nay, Như Liên, anh yêu em.
Liên nghe thấy từng lời Đạt thốt ra trong hơi thở nặng nề. Từng thanh âm trầm lắng làm tim cô tan rã. Anh đã khai nguồn mở lối, đem dòng suối mát trong hòa vào cơ thể, khiến cô muốn đắm chìm trong dòng nước xanh trong có hương thơm lan tỏa chẳng muốn rời. Cô không kịp nghĩ gì, không kịp nói gì, bởi vì vừa dứt câu thì anh đã mạnh mẽ mà xâm chiếm lấy cô, nhấn chìm cô trong cơn ái ân sâu thẳm. Một chút ý thức còn sót lại cũng tan biến vào hư vô nhòa nhạt.
Anh nắm chặt vai cô rồi rướn người mà đẩy vào, anh đi vào một cách đột ngột, thật sâu, thật mạnh, sau đó dừng lại thật lâu. Liên thấy đầu óc âm u mà cuồng loạn. Cô không biết anh đã làm gì, cô chỉ nghe bên tai tiếng anh thở mạnh, cảm thấy cơ thể mình bị anh dồn ép thật mạnh về phía chân tường đến nỗi phía sau không còn lối thoát. Cơ thể mềm mại vô thức ưỡn lên chào đón. Một cảm xúc kì lạ xâm chiếm cơ thể. Cùng lúc đó, bên trong cô là một chuỗi rung động vô cùng dữ dội, đến nỗi, dù cô đã dùng hết sức mình và lí trí cũng không sao kiềm lại được.
Sự bất ngờ làm Liên giật mình mở mắt, trong ánh sáng huyền dịu, cô thấy mắt anh cũng đang nhìn cô, bốn mắt cứ thế nhìn nhau, trao cho nhau đê mê và khao khát, bên tai cả hai không còn gì ngoài tiếng thở mạnh giữa không gian. Cả hai muốn nhìn thấy cảm xúc của nhau trong lần đầu hợp nhất nhưng sương khói mơ màng từ sóng mắt cứ dâng lên khiến mọi thứ trở nên mờ ảo. Đôi cánh môi mỏng thắm hé mở rồi cắn chặt trong đê mê, đôi môi dày cong lên để lộ đôi hàm răng nghiến chặt trong khát khao mạnh mẽ. Cả hai cùng lặng im, để cho hơi thở tìm nhau trong bóng tối. Hòa trong âm thanh của hơi thở hỗn độn, tai cô nghe tiếng anh thều thào "Liên, từ giây phút này, em là của anh".
Liên chớp mắt thẹn thùng, Đạt mỉm cười trìu mến, cả hai cứ thế giây lâu mà cảm nhận sự va chạm cuồng nhiệt, sự xung đột dữ dội, sự quyến luyến triền miên lẫn nhau từ trong cơ thể. Đôi bàn tay anh đặt lên đôi bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau khắn khít, mười ngón tay nắm chặt không rời, mười ngón tay trong ngọn lửa ái ân, mười ngón tay giữ chặt lấy nhau khi từng đợt cuồng phong thổi tới. Từng đợt xuân triều cuồn cuộn dâng lên cuốn sạch ý thức, không còn quá khứ, chẳng có tương lai, chỉ cần hiện tại, ngay lúc này, chỉ một khát khao là hòa vào nhau trọn vẹn.
Liên thấy mình sắp không chịu đựng nổi, cô cong gối lên rồi áp thật chặt vào hông anh như muốn kìm anh lại. Cô không hề biết, hành động đó lại là cơn gió mạnh thổi bùng thêm ngọn lửa khát khao, anh càng thêm mạnh mẽ, anh nhoài người lên rồi giáng xuống thật mạnh, khiến cô không chịu nổi mà bật ra tiếng kêu êm ái. Vũ trụ ngoài kia bị anh bóp nát hay cơ thể cô được anh hun đúc mà bùng lên bão lửa, mọi tính năng theo bản ngã ào về, cô chống chân dùng hết sức nâng mông của mình lên tiếp ứng từng cơn khoái cảm sôi tràn được truyền từ cơ thể người đàn ông bên trên. Cứ thế, cả hai cuồng nhiệt đưa nhau tới tận chốn thâm sâu của ái ân hoan lạc.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2: Tình đầu không vướng bận
- Chương 3: Ba chị em, ba bông hoa nhỏ
- Chương 4: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 5: Ánh mắt không vô tình mà chạm nhau
- Chương 6: Biến cố thay đổi cuộc đời
- Chương 7: Con sẽ là cô dâu
- Chương 8: Đau đớn đầu đời
- Chương 9: Đêm đầu tiên ở nhà chồng
- Chương 10: Ngày đầu làm dâu
- Chương 11: Cô muốn trốn tránh chồng mình thì có
- Chương 12: Tại, em chưa quen
- Chương 13: Phải dạ, nghe chưa
- Chương 14: Chồng không bằng một người bạn
- Chương 15: Coi như, đây là cách anh làm quen em đi
- Chương 16: Vợ em làm cháy thì em đền cho
- Chương 17: Không nhớ tới anh
- Chương 18: Anh thích cõng em, anh muốn cõng em, để anh cõng em đi
- Chương 19: Anh thèm tình yêu
- Chương 20: Cái tên đã đi vào cõi nhớ
- Chương 21: Có thể đẩy anh ra xa vài bước nhưng không thể đẩy anh ra khỏi cuộc đời
- Chương 22: Dường như hình ảnh anh càng lúc càng bừng sáng giữa tim cô
- Chương 23: Tiếng thở nhẹ nhàng làm lay động kẻ chung giường cũng đang thao thức
- Chương 24: Đêm nay, hãy cùng với anh, mình chính thức là vợ chồng
- Chương 25: Từ giây phút này, em là của anh
- Chương 26: Anh hứa là sẽ thật ngoan, ngoan với một mình em thôi
- Chương 27: Đêm đầu không có máu
- Chương 28: Đàn ông và chồng không giống nhau
- Chương 29: Lên giường!Những ai đã ngắm em lúc em không mặc đồ?
- Chương 30: Một chút hi vọng đã được nhóm lên
- Chương 31: Giận hờn hay lo lắng
- Chương 32
- Chương 33: Thì sao? Em muốn sao?
- Chương 34: Quyền là chồng của cô
- Chương 35: Tui đâu có phải thằng vô dụng mà để vợ mình đi tình tự với trai
- Chương 36: Nhưng em là vợ anh
- Chương 37: Nếu vì yêu mà không buông ra được thì hà cớ gì phải vùi dập nhau chi
- Chương 38: Anh ghen hay là ghét em
- Chương 39: Nếu không có cô trong đời, thì tự tôn đó cũng chẳng để làm gì
- Chương 40: Chồng vẫn là người thân thiết nhất với vợ
- Chương 41: Thay đồ Cho em
- Chương 42: Ăn đường đi em, cho đỡ đắng
- Chương 43: Mất mặt cũng sợ nhưng... Em... Sợ mất vợ hơn
- Chương 44: Chỉ cần em không đuổi anh là được
- Chương 45: Anh đã trao cho em rồi thì nó thuộc về em mãi mãi
- Chương 46: Cô đâu phải là sắt đá mà không biết thương biết xót
- Chương 47: Em vợ phải gọi là dì
- Chương 48: Yêu là phải biết cách nắm tay
- Chương 49: Có con sóng tình từ lâu âm thầm vỗ nhịp
- Chương 50: Về với anh...
- Chương 51: Anh thích vợ mập nhưng lỡ thương em rồi
- Chương 52: Được ở bên người mình thương, không cần có lý do cũng thấy vui
- Chương 53: Trời có sập thì anh cũng chống lên cho em
- Chương 54: Sỉ nhục người mình yêu là đau đớn nhất
- Chương 55: Võ Huỳnh Như Liên là người đẹp nhất
- Chương 56: Không phải vợ người ta nên người ta đâu biết xót
- Chương 57: Anh giận em hồi nào, sao anh không biết?
- Chương 58
- Chương 59: Kim ngân
- Chương 60: Nơi trống rỗng nhất mà tràn đầy nhất
- Chương 61: Bản năng đàn ông và giọt nước mắt
- Chương 62: Để được giận hờn cũng cần được cho
- Chương 63: Yêu anh mất rồi
- Chương 64: Sở khanh
- Chương 65: Hãy để em đi
- Chương 66: Cuồng nhiệt khỏa lấp hờn ghen
- Chương 67: Má ghẻ
- Chương 68: Ra đi... Trở về... Rồi sa ngã
- Chương 69: Đàn ông đòi quà trơ trẽn
- Chương 70: Ngu mới tin anh
- Chương 71: Vũ phu
- Chương 72: Tình của kẻ si
- Chương 73: Thực sự muốn xin lỗi?
- Chương 74: Giận vì thương... Khác giận vì ghét, nhiều lắm!
- Chương 75: Đánh ghen
- Chương 76: Anh độc tài, vũ phu, hung dữ
- Chương 77: Làm mất con
- Chương 78: Nghĩ quẩn
- Chương 79: Nợ chồng thêm nợ
- Chương 80: Phải thương cho đồng
- Chương 81: Mê anh
- Chương 82: Thèm con
- Chương 83: Đờn ông hường phấn
- Chương 84: Ốm nghén
- Chương 85: Mang thai
- Chương 86: Bỏ nhà đi
- Chương 87: Nắm tay suốt đời nghe anh!
- Chương 88: Rũ bóng nghiêng chiều
- Chương 89: Một đêm nồng nàn
- Chương 90: Đông
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Người thay thế
- Chương 93: Phản bội
- Chương 94: Bỏ nhà theo trai
- Chương 95: Vú em muốn làm mợ chủ
- Chương 96: Không thể là yêu thì cứ hãy là hận
- Chương 97: Tìm người
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Kẻ cưỡng bức cô... Là ai?
- Chương 101: Tại tao, nhưng vì mày...
- Chương 102: Sui Gia Hèn Kém
- Chương 103: Thôi Vợ.
- Chương 104: Hú Hí Với Vợ Cũ
- Chương 105: Dứt Tình
- Chương 106: Sen Trắng Xa Vời Vợi
- Chương 107: Trở Về
- Chương 108: Hi Vọng Mới
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Tờ hôn thú
- Chương 119
- Chương 120: chửi thề
- bình luận