Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều) - Chương 30: Một chút hi vọng đã được nhóm lên
Chương trước- Chương 1
- Chương 2: Tình đầu không vướng bận
- Chương 3: Ba chị em, ba bông hoa nhỏ
- Chương 4: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 5: Ánh mắt không vô tình mà chạm nhau
- Chương 6: Biến cố thay đổi cuộc đời
- Chương 7: Con sẽ là cô dâu
- Chương 8: Đau đớn đầu đời
- Chương 9: Đêm đầu tiên ở nhà chồng
- Chương 10: Ngày đầu làm dâu
- Chương 11: Cô muốn trốn tránh chồng mình thì có
- Chương 12: Tại, em chưa quen
- Chương 13: Phải dạ, nghe chưa
- Chương 14: Chồng không bằng một người bạn
- Chương 15: Coi như, đây là cách anh làm quen em đi
- Chương 16: Vợ em làm cháy thì em đền cho
- Chương 17: Không nhớ tới anh
- Chương 18: Anh thích cõng em, anh muốn cõng em, để anh cõng em đi
- Chương 19: Anh thèm tình yêu
- Chương 20: Cái tên đã đi vào cõi nhớ
- Chương 21: Có thể đẩy anh ra xa vài bước nhưng không thể đẩy anh ra khỏi cuộc đời
- Chương 22: Dường như hình ảnh anh càng lúc càng bừng sáng giữa tim cô
- Chương 23: Tiếng thở nhẹ nhàng làm lay động kẻ chung giường cũng đang thao thức
- Chương 24: Đêm nay, hãy cùng với anh, mình chính thức là vợ chồng
- Chương 25: Từ giây phút này, em là của anh
- Chương 26: Anh hứa là sẽ thật ngoan, ngoan với một mình em thôi
- Chương 27: Đêm đầu không có máu
- Chương 28: Đàn ông và chồng không giống nhau
- Chương 29: Lên giường!Những ai đã ngắm em lúc em không mặc đồ?
- Chương 30: Một chút hi vọng đã được nhóm lên
- Chương 31: Giận hờn hay lo lắng
- Chương 32
- Chương 33: Thì sao? Em muốn sao?
- Chương 34: Quyền là chồng của cô
- Chương 35: Tui đâu có phải thằng vô dụng mà để vợ mình đi tình tự với trai
- Chương 36: Nhưng em là vợ anh
- Chương 37: Nếu vì yêu mà không buông ra được thì hà cớ gì phải vùi dập nhau chi
- Chương 38: Anh ghen hay là ghét em
- Chương 39: Nếu không có cô trong đời, thì tự tôn đó cũng chẳng để làm gì
- Chương 40: Chồng vẫn là người thân thiết nhất với vợ
- Chương 41: Thay đồ Cho em
- Chương 42: Ăn đường đi em, cho đỡ đắng
- Chương 43: Mất mặt cũng sợ nhưng... Em... Sợ mất vợ hơn
- Chương 44: Chỉ cần em không đuổi anh là được
- Chương 45: Anh đã trao cho em rồi thì nó thuộc về em mãi mãi
- Chương 46: Cô đâu phải là sắt đá mà không biết thương biết xót
- Chương 47: Em vợ phải gọi là dì
- Chương 48: Yêu là phải biết cách nắm tay
- Chương 49: Có con sóng tình từ lâu âm thầm vỗ nhịp
- Chương 50: Về với anh...
- Chương 51: Anh thích vợ mập nhưng lỡ thương em rồi
- Chương 52: Được ở bên người mình thương, không cần có lý do cũng thấy vui
- Chương 53: Trời có sập thì anh cũng chống lên cho em
- Chương 54: Sỉ nhục người mình yêu là đau đớn nhất
- Chương 55: Võ Huỳnh Như Liên là người đẹp nhất
- Chương 56: Không phải vợ người ta nên người ta đâu biết xót
- Chương 57: Anh giận em hồi nào, sao anh không biết?
- Chương 58
- Chương 59: Kim ngân
- Chương 60: Nơi trống rỗng nhất mà tràn đầy nhất
- Chương 61: Bản năng đàn ông và giọt nước mắt
- Chương 62: Để được giận hờn cũng cần được cho
- Chương 63: Yêu anh mất rồi
- Chương 64: Sở khanh
- Chương 65: Hãy để em đi
- Chương 66: Cuồng nhiệt khỏa lấp hờn ghen
- Chương 67: Má ghẻ
- Chương 68: Ra đi... Trở về... Rồi sa ngã
- Chương 69: Đàn ông đòi quà trơ trẽn
- Chương 70: Ngu mới tin anh
- Chương 71: Vũ phu
- Chương 72: Tình của kẻ si
- Chương 73: Thực sự muốn xin lỗi?
- Chương 74: Giận vì thương... Khác giận vì ghét, nhiều lắm!
- Chương 75: Đánh ghen
- Chương 76: Anh độc tài, vũ phu, hung dữ
- Chương 77: Làm mất con
- Chương 78: Nghĩ quẩn
- Chương 79: Nợ chồng thêm nợ
- Chương 80: Phải thương cho đồng
- Chương 81: Mê anh
- Chương 82: Thèm con
- Chương 83: Đờn ông hường phấn
- Chương 84: Ốm nghén
- Chương 85: Mang thai
- Chương 86: Bỏ nhà đi
- Chương 87: Nắm tay suốt đời nghe anh!
- Chương 88: Rũ bóng nghiêng chiều
- Chương 89: Một đêm nồng nàn
- Chương 90: Đông
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Người thay thế
- Chương 93: Phản bội
- Chương 94: Bỏ nhà theo trai
- Chương 95: Vú em muốn làm mợ chủ
- Chương 96: Không thể là yêu thì cứ hãy là hận
- Chương 97: Tìm người
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Kẻ cưỡng bức cô... Là ai?
- Chương 101: Tại tao, nhưng vì mày...
- Chương 102: Sui Gia Hèn Kém
- Chương 103: Thôi Vợ.
- Chương 104: Hú Hí Với Vợ Cũ
- Chương 105: Dứt Tình
- Chương 106: Sen Trắng Xa Vời Vợi
- Chương 107: Trở Về
- Chương 108: Hi Vọng Mới
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Tờ hôn thú
- Chương 119
- Chương 120: chửi thề
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)
Chương 30: Một chút hi vọng đã được nhóm lên
Thoắt cái mà đã gần ba tháng, cô với anh cứ như hai khoảng trời xa lạ. Dù đã là những ngày cuối năm, và miền đất phương nam đang trầm mình trong cái lạnh lẽo hiếm hoi sau một năm ròng nắng nóng nhưng dù đất trời có lạnh tới đâu cũng sánh bằng cái lạnh của lòng người.
Nỗi niềm theo thời gian chưa bao giờ là khuây khỏa, vì cơn giận của Đạt như chưa hề được phôi pha. Đôi khi Liên nghĩ về tình yêu, thứ cảm xúc tinh anh và lung linh rực rỡ, liệu nó có thật trên đời này. Liệu tình yêu mà Đạt luôn nói có phải là thứ tình yêu mà cô luôn nghĩ, là thứ tình yêu không chỉ cùng nhau san sẻ buồn vui mà còn là sự bao dung cho nhau những điều không hay trong cuộc sống. Liên rất muốn hỏi anh, là một người đàn ông chân chính, liệu anh có thương cảm cho một người con gái trót bị kẻ khác dùng vũ lực mà cướp đi cái trong trắng ngàn vàng; là một người biết yêu với trái tim rung động, liệu anh có thể không quá để tâm tới quá khứ của người anh đem lòng thương mến; là một người chồng thực sự, liệu anh có thể bao dung cho những lỗi lầm của vợ.
Nhưng, cô không có cơ hội, thấy cô là anh lạnh lùng ngoảnh mặt, còn nếu nói chuyện được vài ba câu thì anh lại lớn nạt nộ, cứ như là anh muốn trút tất cả bực dọc lên cô, cứ như anh muốn nói với cô rằng, anh sẽ không bao giờ tha thứ. Rồi cô lại nhớ tới cái lần cô thấy anh ôm người phụ nữ khác mà cười nói lơi lả trước mặt cô, cô biết vị trí của mình trong tim anh là vô cùng bé nhỏ. Cũng từ đó, Liên nghĩ mình không cần hỏi nữa, đã quá rõ ràng, tình yêu của anh chỉ là thứ phù phiếm xa hoa của đầu môi chót lưỡi, nó chỉ được thốt ra khi cô chưa thuộc về anh, khi anh chìm đắm trong men tình ân ái. Và nếu thực là anh yêu cô thì hóa ra tình đó quá đỗi mong manh, nó không đủ mạnh để vượt qua một lần thử thách, nó không phải thứ tình yêu mà cô đã nghĩ. Nhưng cô cũng không thể trách anh hoàn toàn, vì suy cho cùng, anh cũng chỉ là một người đàn ông như bao người đàn ông khác mà thôi, lỗi là do cô tất cả, là do cô không còn trong trắng, do cô quá tin tưởng về tình yêu, do cô tự mù quáng mà không nhìn vào thực tế.
Trong giây phút chạnh lòng, Liên không cầm lòng mà nghĩ tới Đông, mối tình đầu dang dở, cô tự hỏi, mối tình bình dị của Đông đối với cô ngày đó có giúp anh khác Đạt, hay anh cũng chỉ như Đạt hiện thời. Nhưng Đông không có ở đây để trả lời câu hỏi, có lẽ, đây cũng là điều may mắn để Đông mãi mãi là hình ảnh đẹp nhất trong cô.
Liên buồn bã nhìn ra phía cổng, mai sắp trổ bông rồi, từng nụ nhỏ xinh tươi đã nhú và đâm ra khỏi vỏ cây thô ráp để chờ ngay xòe cánh đón ánh nắng vàng rực rỡ. Năm nay, trời lạnh hơn mọi năm, có thể mai sẽ nở trễ, nhưng có hề gì, mai vẫn là mai, vẫn là linh hồn của tết, vẫn là hương sắc của thế gian.Ngoài đường cũng đông người qua lại, ai cũng nôn nao sắm sửa, ai cũng vui tươi tràn trề hi vọng ở tương lai. Còn cô, tương lai sẽ ra sao. Cuộc sống như thế này thực sự rất mệt mỏi. Tết năm nay là cái tết đầu tiên Liên không màng tới chuyện may quần áo mới, cô chỉ muốn được về nhà, chỉ có nơi đó, cô mới có một gia đình thật sự.
Càng tới ngày cận tết, cô càng thấy nhớ nhà da diết. Những khi theo dì tám đi ra chợ, cô thấy người ta với "tay xách nách mang" đồ đạc về quê là cô cũng muốn được về nhà ngay lập tức. Mỗi khi nghĩ tới việc về nhà là cô thở dài, muốn thì muốn vậy nhưng đâu phải muốn là được.
Dì tám thấy Liên buồn thì chừng như bà cũng hiểu được ý muốn của cô, bà biết cô không dám hỏi xin cha má chồng vì khi cha cô mất, cô đã về một thời gian khá dài nên bà khuyên cô hãy làm lành với Đạt rồi mở lời hỏi anh. Cô nhìn bà mà lắc đầu. Bà không hiểu được chuyện của cô và anh, đó đâu đơn giản chỉ là giận hờn vu vơ mà có thể làm lành chỉ bằng vài câu nói. Nếu là trước đây, có lẽ, anh sẵn sàng chở về mà không cần cô phải lên tiếng, còn bây giờ, cô nghĩ cô có năn nỉ cũng thì chưa chắc anh cho. Vậy nên, dù khó nhưng cô sẽ tìm lời mà xin cha má chồng.
Trong lúc Liên chưa dám mở lời thì hôm đó, trong lúc châm trà cho ông bà Duy ở nhà trên, ông Duy đã nhìn Liên mà hỏi.
- Tết này con có định về nhà không?
Liên nghe xong thì vui trong bụng, cô lập tức gật đầu. Vừa lúc đó, Đạt cũng lủi thủi đi vào, anh chào ông bà Duy và chỉ liếc nhẹ Liên một cái rồi bước tiếp, nhưng ông Duy đã kêu anh ở lại.
- Đạt, tết này con có về bên nhà vợ con không?
Thấy Đạt cứ đứng đó mà chưa trả lời, Liên lên tiếng.
- Thưa cha, anh Đạt có nhiều công chuyện, cha cứ để cho con ra đón xe đò về cũng được.
Bà Ngự nghe xong thì phản đối.
- Đâu được, con dâu nhà này về nhà má ăn cái tết đầu tiên mà đi xe đò coi sao đặng.
Ông Duy cũng gật gù.
- Ờ, bà nói cũng phải đa. Vậy thì thằng Đạt, bây tranh thủ chở vợ bây về, nếu không đi sớm được thì trễ một vài ngày cũng được, miễn sao là trước tết thì thôi. Hai đứa có hục hặc gì đi nữa thì bây cũng nên chở vợ về quê rồi còn đốt nhang cho ông bà bên đó, làm gì thì làm nhưng lễ nghĩa vẫn phải vẹn tròn để người khác không coi khinh mình.
Đạt biết tâm tính của cha mình, đã nói chuyện lễ nghĩa thì ông rất nghiêm túc, nhưng anh cũng biết nếu anh viện lí do là có nhiều công chuyện ở sở xe đò thì ông cũng sẽ không ép anh vì ông cũng là người coi trọng việc làm ăn. Và dù thực sự là anh cũng có rất nhiều việc vào cuối năm nhưng không hiểu sao anh lại không muốn đem nó ra làm lí do, cũng như anh hoàn toàn không muốn viện ra bất cứ lí do nào khác để từ chối dứt khoát, nhất là khi anh nhìn thấy nét mặt của cô đang nhìn về phía anh với vẻ thấp thỏm mong chờ và một chút hi vọng. Anh không trả lời đồng ý nhưng cũng không từ chối, anh im lặng đi lên phòng.
Lát sau, Liên cũng lên phòng. Đạt đang ngồi phía sau bàn làm việc, cô không muốn làm phiền anh nhưng nghĩ tới chuyện được về nhà ăn tết, nghĩ tới chuyện anh đồng ý chở cô về khiến cô háo hức không kiềm được, cô nhìn anh ngập ngừng.
- Anh Đạt, chừng nào anh với em về?
Đạt liếc nhìn cô rồi lấy ra một điếu thuốc đưa lên môi ngậm, lấy một que diêm quẹt lửa đốt lên, anh hít một hơi cho đầu điếu thuốc bén lửa, sau đó dùng tay kẹp điếu thuốc ra khỏi môi, anh thở ra một hơi khói rồi mới trả lời.
- Làm gì mà gấp vậy, muốn đi khỏi nhà này càng sớm càng tốt à?
- Dạ không, em hỏi để biết mà chuẩn bị đồ đạc. Bữa nay là hai ba lăm tết rồi, em chỉ sợ không lo kịp thôi.
- Làm gì mà sợ không kịp, có đi Tây đi Tàu gì đâu mà sợ không kịp. Hay là cô sợ trễ hẹn với ai bên đó, hử?
- Không phải đâu, tại em thấy anh cũng có nhiều công chuyện. Nếu anh chộn rộn quá thì cứ cho sốp phơ chở em về cũng được.
- Sao vậy, có tui về chung cô thấy vướng víu lắm à?
- Em không có ý đó.
- Hừ, không có ý đó, tin được không?
Thấy cách nói chuyện như thế này thì Liên biết, cô có hỏi thêm cũng vô ích. Nhưng đã có lời của ông Duy thì Liên cứ đinh ninh là anh sẽ chở cô về nên ngày hôm sau, cô ra chợ Mỹ mua sắm ít đồ làm quà tết. Cứ nghĩ tới chuyện anh chở cô về quê ăn tết là Liên vui vẻ hẳn, không chỉ là vì được về nhà mà còn vì một chút hi vọng đã được nhóm lên.
Nỗi niềm theo thời gian chưa bao giờ là khuây khỏa, vì cơn giận của Đạt như chưa hề được phôi pha. Đôi khi Liên nghĩ về tình yêu, thứ cảm xúc tinh anh và lung linh rực rỡ, liệu nó có thật trên đời này. Liệu tình yêu mà Đạt luôn nói có phải là thứ tình yêu mà cô luôn nghĩ, là thứ tình yêu không chỉ cùng nhau san sẻ buồn vui mà còn là sự bao dung cho nhau những điều không hay trong cuộc sống. Liên rất muốn hỏi anh, là một người đàn ông chân chính, liệu anh có thương cảm cho một người con gái trót bị kẻ khác dùng vũ lực mà cướp đi cái trong trắng ngàn vàng; là một người biết yêu với trái tim rung động, liệu anh có thể không quá để tâm tới quá khứ của người anh đem lòng thương mến; là một người chồng thực sự, liệu anh có thể bao dung cho những lỗi lầm của vợ.
Nhưng, cô không có cơ hội, thấy cô là anh lạnh lùng ngoảnh mặt, còn nếu nói chuyện được vài ba câu thì anh lại lớn nạt nộ, cứ như là anh muốn trút tất cả bực dọc lên cô, cứ như anh muốn nói với cô rằng, anh sẽ không bao giờ tha thứ. Rồi cô lại nhớ tới cái lần cô thấy anh ôm người phụ nữ khác mà cười nói lơi lả trước mặt cô, cô biết vị trí của mình trong tim anh là vô cùng bé nhỏ. Cũng từ đó, Liên nghĩ mình không cần hỏi nữa, đã quá rõ ràng, tình yêu của anh chỉ là thứ phù phiếm xa hoa của đầu môi chót lưỡi, nó chỉ được thốt ra khi cô chưa thuộc về anh, khi anh chìm đắm trong men tình ân ái. Và nếu thực là anh yêu cô thì hóa ra tình đó quá đỗi mong manh, nó không đủ mạnh để vượt qua một lần thử thách, nó không phải thứ tình yêu mà cô đã nghĩ. Nhưng cô cũng không thể trách anh hoàn toàn, vì suy cho cùng, anh cũng chỉ là một người đàn ông như bao người đàn ông khác mà thôi, lỗi là do cô tất cả, là do cô không còn trong trắng, do cô quá tin tưởng về tình yêu, do cô tự mù quáng mà không nhìn vào thực tế.
Trong giây phút chạnh lòng, Liên không cầm lòng mà nghĩ tới Đông, mối tình đầu dang dở, cô tự hỏi, mối tình bình dị của Đông đối với cô ngày đó có giúp anh khác Đạt, hay anh cũng chỉ như Đạt hiện thời. Nhưng Đông không có ở đây để trả lời câu hỏi, có lẽ, đây cũng là điều may mắn để Đông mãi mãi là hình ảnh đẹp nhất trong cô.
Liên buồn bã nhìn ra phía cổng, mai sắp trổ bông rồi, từng nụ nhỏ xinh tươi đã nhú và đâm ra khỏi vỏ cây thô ráp để chờ ngay xòe cánh đón ánh nắng vàng rực rỡ. Năm nay, trời lạnh hơn mọi năm, có thể mai sẽ nở trễ, nhưng có hề gì, mai vẫn là mai, vẫn là linh hồn của tết, vẫn là hương sắc của thế gian.Ngoài đường cũng đông người qua lại, ai cũng nôn nao sắm sửa, ai cũng vui tươi tràn trề hi vọng ở tương lai. Còn cô, tương lai sẽ ra sao. Cuộc sống như thế này thực sự rất mệt mỏi. Tết năm nay là cái tết đầu tiên Liên không màng tới chuyện may quần áo mới, cô chỉ muốn được về nhà, chỉ có nơi đó, cô mới có một gia đình thật sự.
Càng tới ngày cận tết, cô càng thấy nhớ nhà da diết. Những khi theo dì tám đi ra chợ, cô thấy người ta với "tay xách nách mang" đồ đạc về quê là cô cũng muốn được về nhà ngay lập tức. Mỗi khi nghĩ tới việc về nhà là cô thở dài, muốn thì muốn vậy nhưng đâu phải muốn là được.
Dì tám thấy Liên buồn thì chừng như bà cũng hiểu được ý muốn của cô, bà biết cô không dám hỏi xin cha má chồng vì khi cha cô mất, cô đã về một thời gian khá dài nên bà khuyên cô hãy làm lành với Đạt rồi mở lời hỏi anh. Cô nhìn bà mà lắc đầu. Bà không hiểu được chuyện của cô và anh, đó đâu đơn giản chỉ là giận hờn vu vơ mà có thể làm lành chỉ bằng vài câu nói. Nếu là trước đây, có lẽ, anh sẵn sàng chở về mà không cần cô phải lên tiếng, còn bây giờ, cô nghĩ cô có năn nỉ cũng thì chưa chắc anh cho. Vậy nên, dù khó nhưng cô sẽ tìm lời mà xin cha má chồng.
Trong lúc Liên chưa dám mở lời thì hôm đó, trong lúc châm trà cho ông bà Duy ở nhà trên, ông Duy đã nhìn Liên mà hỏi.
- Tết này con có định về nhà không?
Liên nghe xong thì vui trong bụng, cô lập tức gật đầu. Vừa lúc đó, Đạt cũng lủi thủi đi vào, anh chào ông bà Duy và chỉ liếc nhẹ Liên một cái rồi bước tiếp, nhưng ông Duy đã kêu anh ở lại.
- Đạt, tết này con có về bên nhà vợ con không?
Thấy Đạt cứ đứng đó mà chưa trả lời, Liên lên tiếng.
- Thưa cha, anh Đạt có nhiều công chuyện, cha cứ để cho con ra đón xe đò về cũng được.
Bà Ngự nghe xong thì phản đối.
- Đâu được, con dâu nhà này về nhà má ăn cái tết đầu tiên mà đi xe đò coi sao đặng.
Ông Duy cũng gật gù.
- Ờ, bà nói cũng phải đa. Vậy thì thằng Đạt, bây tranh thủ chở vợ bây về, nếu không đi sớm được thì trễ một vài ngày cũng được, miễn sao là trước tết thì thôi. Hai đứa có hục hặc gì đi nữa thì bây cũng nên chở vợ về quê rồi còn đốt nhang cho ông bà bên đó, làm gì thì làm nhưng lễ nghĩa vẫn phải vẹn tròn để người khác không coi khinh mình.
Đạt biết tâm tính của cha mình, đã nói chuyện lễ nghĩa thì ông rất nghiêm túc, nhưng anh cũng biết nếu anh viện lí do là có nhiều công chuyện ở sở xe đò thì ông cũng sẽ không ép anh vì ông cũng là người coi trọng việc làm ăn. Và dù thực sự là anh cũng có rất nhiều việc vào cuối năm nhưng không hiểu sao anh lại không muốn đem nó ra làm lí do, cũng như anh hoàn toàn không muốn viện ra bất cứ lí do nào khác để từ chối dứt khoát, nhất là khi anh nhìn thấy nét mặt của cô đang nhìn về phía anh với vẻ thấp thỏm mong chờ và một chút hi vọng. Anh không trả lời đồng ý nhưng cũng không từ chối, anh im lặng đi lên phòng.
Lát sau, Liên cũng lên phòng. Đạt đang ngồi phía sau bàn làm việc, cô không muốn làm phiền anh nhưng nghĩ tới chuyện được về nhà ăn tết, nghĩ tới chuyện anh đồng ý chở cô về khiến cô háo hức không kiềm được, cô nhìn anh ngập ngừng.
- Anh Đạt, chừng nào anh với em về?
Đạt liếc nhìn cô rồi lấy ra một điếu thuốc đưa lên môi ngậm, lấy một que diêm quẹt lửa đốt lên, anh hít một hơi cho đầu điếu thuốc bén lửa, sau đó dùng tay kẹp điếu thuốc ra khỏi môi, anh thở ra một hơi khói rồi mới trả lời.
- Làm gì mà gấp vậy, muốn đi khỏi nhà này càng sớm càng tốt à?
- Dạ không, em hỏi để biết mà chuẩn bị đồ đạc. Bữa nay là hai ba lăm tết rồi, em chỉ sợ không lo kịp thôi.
- Làm gì mà sợ không kịp, có đi Tây đi Tàu gì đâu mà sợ không kịp. Hay là cô sợ trễ hẹn với ai bên đó, hử?
- Không phải đâu, tại em thấy anh cũng có nhiều công chuyện. Nếu anh chộn rộn quá thì cứ cho sốp phơ chở em về cũng được.
- Sao vậy, có tui về chung cô thấy vướng víu lắm à?
- Em không có ý đó.
- Hừ, không có ý đó, tin được không?
Thấy cách nói chuyện như thế này thì Liên biết, cô có hỏi thêm cũng vô ích. Nhưng đã có lời của ông Duy thì Liên cứ đinh ninh là anh sẽ chở cô về nên ngày hôm sau, cô ra chợ Mỹ mua sắm ít đồ làm quà tết. Cứ nghĩ tới chuyện anh chở cô về quê ăn tết là Liên vui vẻ hẳn, không chỉ là vì được về nhà mà còn vì một chút hi vọng đã được nhóm lên.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2: Tình đầu không vướng bận
- Chương 3: Ba chị em, ba bông hoa nhỏ
- Chương 4: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 5: Ánh mắt không vô tình mà chạm nhau
- Chương 6: Biến cố thay đổi cuộc đời
- Chương 7: Con sẽ là cô dâu
- Chương 8: Đau đớn đầu đời
- Chương 9: Đêm đầu tiên ở nhà chồng
- Chương 10: Ngày đầu làm dâu
- Chương 11: Cô muốn trốn tránh chồng mình thì có
- Chương 12: Tại, em chưa quen
- Chương 13: Phải dạ, nghe chưa
- Chương 14: Chồng không bằng một người bạn
- Chương 15: Coi như, đây là cách anh làm quen em đi
- Chương 16: Vợ em làm cháy thì em đền cho
- Chương 17: Không nhớ tới anh
- Chương 18: Anh thích cõng em, anh muốn cõng em, để anh cõng em đi
- Chương 19: Anh thèm tình yêu
- Chương 20: Cái tên đã đi vào cõi nhớ
- Chương 21: Có thể đẩy anh ra xa vài bước nhưng không thể đẩy anh ra khỏi cuộc đời
- Chương 22: Dường như hình ảnh anh càng lúc càng bừng sáng giữa tim cô
- Chương 23: Tiếng thở nhẹ nhàng làm lay động kẻ chung giường cũng đang thao thức
- Chương 24: Đêm nay, hãy cùng với anh, mình chính thức là vợ chồng
- Chương 25: Từ giây phút này, em là của anh
- Chương 26: Anh hứa là sẽ thật ngoan, ngoan với một mình em thôi
- Chương 27: Đêm đầu không có máu
- Chương 28: Đàn ông và chồng không giống nhau
- Chương 29: Lên giường!Những ai đã ngắm em lúc em không mặc đồ?
- Chương 30: Một chút hi vọng đã được nhóm lên
- Chương 31: Giận hờn hay lo lắng
- Chương 32
- Chương 33: Thì sao? Em muốn sao?
- Chương 34: Quyền là chồng của cô
- Chương 35: Tui đâu có phải thằng vô dụng mà để vợ mình đi tình tự với trai
- Chương 36: Nhưng em là vợ anh
- Chương 37: Nếu vì yêu mà không buông ra được thì hà cớ gì phải vùi dập nhau chi
- Chương 38: Anh ghen hay là ghét em
- Chương 39: Nếu không có cô trong đời, thì tự tôn đó cũng chẳng để làm gì
- Chương 40: Chồng vẫn là người thân thiết nhất với vợ
- Chương 41: Thay đồ Cho em
- Chương 42: Ăn đường đi em, cho đỡ đắng
- Chương 43: Mất mặt cũng sợ nhưng... Em... Sợ mất vợ hơn
- Chương 44: Chỉ cần em không đuổi anh là được
- Chương 45: Anh đã trao cho em rồi thì nó thuộc về em mãi mãi
- Chương 46: Cô đâu phải là sắt đá mà không biết thương biết xót
- Chương 47: Em vợ phải gọi là dì
- Chương 48: Yêu là phải biết cách nắm tay
- Chương 49: Có con sóng tình từ lâu âm thầm vỗ nhịp
- Chương 50: Về với anh...
- Chương 51: Anh thích vợ mập nhưng lỡ thương em rồi
- Chương 52: Được ở bên người mình thương, không cần có lý do cũng thấy vui
- Chương 53: Trời có sập thì anh cũng chống lên cho em
- Chương 54: Sỉ nhục người mình yêu là đau đớn nhất
- Chương 55: Võ Huỳnh Như Liên là người đẹp nhất
- Chương 56: Không phải vợ người ta nên người ta đâu biết xót
- Chương 57: Anh giận em hồi nào, sao anh không biết?
- Chương 58
- Chương 59: Kim ngân
- Chương 60: Nơi trống rỗng nhất mà tràn đầy nhất
- Chương 61: Bản năng đàn ông và giọt nước mắt
- Chương 62: Để được giận hờn cũng cần được cho
- Chương 63: Yêu anh mất rồi
- Chương 64: Sở khanh
- Chương 65: Hãy để em đi
- Chương 66: Cuồng nhiệt khỏa lấp hờn ghen
- Chương 67: Má ghẻ
- Chương 68: Ra đi... Trở về... Rồi sa ngã
- Chương 69: Đàn ông đòi quà trơ trẽn
- Chương 70: Ngu mới tin anh
- Chương 71: Vũ phu
- Chương 72: Tình của kẻ si
- Chương 73: Thực sự muốn xin lỗi?
- Chương 74: Giận vì thương... Khác giận vì ghét, nhiều lắm!
- Chương 75: Đánh ghen
- Chương 76: Anh độc tài, vũ phu, hung dữ
- Chương 77: Làm mất con
- Chương 78: Nghĩ quẩn
- Chương 79: Nợ chồng thêm nợ
- Chương 80: Phải thương cho đồng
- Chương 81: Mê anh
- Chương 82: Thèm con
- Chương 83: Đờn ông hường phấn
- Chương 84: Ốm nghén
- Chương 85: Mang thai
- Chương 86: Bỏ nhà đi
- Chương 87: Nắm tay suốt đời nghe anh!
- Chương 88: Rũ bóng nghiêng chiều
- Chương 89: Một đêm nồng nàn
- Chương 90: Đông
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Người thay thế
- Chương 93: Phản bội
- Chương 94: Bỏ nhà theo trai
- Chương 95: Vú em muốn làm mợ chủ
- Chương 96: Không thể là yêu thì cứ hãy là hận
- Chương 97: Tìm người
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Kẻ cưỡng bức cô... Là ai?
- Chương 101: Tại tao, nhưng vì mày...
- Chương 102: Sui Gia Hèn Kém
- Chương 103: Thôi Vợ.
- Chương 104: Hú Hí Với Vợ Cũ
- Chương 105: Dứt Tình
- Chương 106: Sen Trắng Xa Vời Vợi
- Chương 107: Trở Về
- Chương 108: Hi Vọng Mới
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Tờ hôn thú
- Chương 119
- Chương 120: chửi thề
- bình luận