Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều) - Chương 56: Không phải vợ người ta nên người ta đâu biết xót
Chương trướcYêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)
Chương 56: Không phải vợ người ta nên người ta đâu biết xót
Tình yêu cho đi là chân thật nhưng không có nghĩa là không muốn được nhận về. Anh luôn chờ đợi một ngày cô nói yêu anh, anh tin rồi ngày đó sẽ đến. Lúc ôm cô trong tay, anh chỉ muốn cả hai cùng tan biến thành sương khói, thành dòng nước dịu êm để có thể hòa vào nhau mãi mãi, anh muốn anh là người duy nhất trong trái tim cũng như suy nghĩ của cô thôi, anh muốn cô gắn kết cùng anh không chỉ vì cô là vợ mà là vì chính bản thân anh. Nhưng liệu cô có suy nghĩ giống anh không? Càng băn khoăn thì khát khao kia càng thêm cháy bỏng và khi nỗi khát khao trở càng cháy bỏng thì sự sự băn khoăn lại càng tăng lên không ngừng nghỉ. Có những băn khoăn không tiện hỏi, chỉ có thể tự trả lời.
Cứ tưởng chỉ có Đạt vì có nhiều suy nghĩ mà khó ngủ, không ngờ Liên cũng vậy, thấy Liên trở mình, anh vòng tay ôm lấy cô rồi hỏi nhỏ.
- Sao vậy em?
- Tại buổi trưa em ngủ nhiều quá nên bây giờ khó ngủ.
- Ai biểu! Ở nhà người lạ mà ngủ chi cho nhiều.
- Em đâu có muốn, tự dưng người cứ khó chịu, rồi buồn ngủ.
- Chắc là trong người không khỏe đó, mai mốt, nếu không khỏe thì đừng có đi đâu, lỡ bệnh luôn thì khổ.
- Buổi sáng em vẫn bình thường có thấy đau ốm gì đâu.
Liên kể Đạt nghe, buổi sáng cô vẫn bình thường, đến khi uống xong ly nước của Bửu đưa thì trong người cô bắt đầu khó chịu. Liên không biết cảm giác đó là như thế nào, cô thấy mệt, kèm theo một chút lâng lâng, cô không buồn ngủ nhưng người lại không thể tỉnh táo, đầu óc cứ lơ lửng, mọi thứ đều trở nên mờ ảo. Đạt im lặng lắng nghe rồi kéo Liên vào vòng tay mình, sau đó, anh đưa tay lên sờ trán cô.
- Chắc em bị trúng nắng, bây giờ còn thấy mệt không?
Liên khẽ lắc đầu trong lòng Đạt. Ngẩng đầu nhìn lên, Liên chỉ thấy đường cong của xương quai hàm tĩnh lặng, cô không biết anh đang mở hay nhắm mắt, cũng không biết cảm xúc của anh lúc này. Liên cắn môi thẹn thùng. Áp mặt vào ngực anh, cô thì thầm một cách chậm rãi.
- Anh Đạt, buổi trưa... em nằm mơ.
- Em mơ gì? – giọng anh trìu mến hỏi, từng ngón tay trượt nhẹ phía sau lưng cô.
- Hình như là em mơ thấy anh.
- Thiệt hả? Nhưng mà, sạo lại là hình như?
- Thật ra, trong lúc mơ mơ màng ngàng, em cảm nhận như có người đến gần em, em không thấy rõ người đó là ai nhưng em nghĩ đó là anh. Anh gọi tên em, anh chạm vào má em rồi hôn em. Lúc đó, em thấy... thấy... trong người... ừm... - Liên nói tới đây rồi vùi mặt vì thẹn thùng – nhưng khi em kêu tên anh thì anh biến mất, em càng kêu anh nhiều thì anh càng biến mất nhanh hơn. Dù nó là mơ nhưng cảm giác lúc đó rất thật, không giống một giấc mơ.
Cảm xúc ban trưa làm Liên xấu hổ, thứ cảm xúc chỉ được thắp lên trong đêm đen huyền diệu. Điều khiến Liên xấu hổ hơn là khi ngập chìm trong cảm xúc đó, người cô nhớ tới, nỗi nhớ mang niềm khao khát, chính là anh. Bờ vai, đôi môi, làn da, ánh mắt, mọi thứ thuộc về anh bỗng ngập tràn trong tâm thức, phải chăng đó là yêu hay đơn giản là vì anh đã trở nên quá quen thuộc trong cuộc sống của cô.
Nghĩ tới những điều đó, Liên chợt thấy nóng bừng, cơ thể vô thức theo cảm xúc dâng lên mà cong người áp chặt vào anh hơn, bàn tay cô xoa nhẹ nhàng trên vòm ngực rộng. Một dấu hiệu rõ ràng.
Và... cô chờ đợi, chờ đợi một đêm nồng nàn như bao đêm trước. Nhưng thật lâu mà anh vẫn nằm yên bất động. Hai cơ thể gần nhau tới vậy mà Liên gần như không cảm nhận được hơi thở từ anh. Điều đó khiến Liên thấy lạ, bởi từ sau buổi chiều nắm tay cô đi dạo bờ kinh Bảo Định, chưa khi nào anh lãnh đạm với cô, mỗi ngày qua đi là mỗi ngày mong đợi, mỗi đêm trôi qua luôn mang theo vị ngọt nồng nàn, mỗi khoảnh khắc là cả sự nồng say anh cùng cô vun đắp.
Đêm nay, khi cô nhẹ nhàng chủ động muốn cùng anh dạo lên bản trường ca cảm xúc thì anh lại lặng yên. Có lẽ là anh đã ngủ! Nhưng không! Từ hơi thở anh cho cô cảm giác được rằng anh vẫn thức. Có lẽ..., anh đang mệt. Nhưng không! Từ lúc cô rúc đầu vào lòng anh thì thẩm kể lể thì những ngón tay nhuốm đầy chất men tình ái đã mơn man khắp lưng cô. Vậy là vì sao? Cô không biết. Bất giác ngước đầu lên thì đã thấy ánh mắt anh nhìn xuống cô tự bao giờ. Đôi mắt ấy chứa đựng mù sương, từng nếp nhăn giữa trán ẩn chứa nhiều trăn trở.
Khi nghe cô nói là hình ảnh anh xuất hiện trong giấc mơ cô, Đạt đã thấy tâm hồn rộng mở, những cơn gió mang theo hương vị ngọt ngào thổi vào bất tận. Rồi cơn gió ấy phút chốc trở thành luồng gió độc giáng vào tim anh cái rát kinh người. Liên nghĩ đó chỉ là một giấc mơ nhưng anh lại không nghĩ vậy, trong đầu anh đang hiện hữu cả chuỗi những nghi ngờ. Anh thấy trong lòng khó chịu, Bửu, hắn cứ hiện ra như một kẻ thù hung ác, ám ảnh từng ngày lên hạnh phúc của anh, anh băn khoăn tự hỏi, liệu có lần nào hắn gạt Liên chưa. Anh nhìn cô thật lâu, nhưng anh không thể nào tìm được đáp án mà mình muốn. Anh giận, nhưng nếu anh bộc phát lúc này thì anh nói với Liên như thế nào, anh nghiến răng đè nén, sự chịu đựng đã làm cơ thể anh bất động đến gần như không thở nữa.
Nằm trên ghế dài Đạt hút thuốc liên tục, khói bay mờ mịt che khuất khuôn mặt của anh, ánh mắt cương nghị nhuốm màu buồn bã, đôi ngươi đen hướng về một chốn xa xăm, ánh mắt đầy ưu tư, trầm mặc. Những lời của Bửu đã làm anh suy nghĩ tới mệt mỏi, cô còn kể cho anh nghe giấc mơ của cô ngày hôm đó. Có lẽ nó cũng chẳng là gì nếu trong khoảnh khắc đó, anh nhớ tới rồi hình ảnh cô khi bước ra khỏi cửa nhà Hạnh hôm đó với dáng vẻ lờ đờ, hai bên má thì ửng đỏ, chiếc áo dài thì còn mấy nút chưa gài. Anh còn lờ mờ ngửi thấy mùi của Bửu trên tà áo cô. Anh không biết thật ra có chuyện gì xảy ra hay không nhưng anh biết chắc là không thể nào không có chuyện. Cái suy nghĩ quẩn quanh đó cứ khiến cho lòng Đạt rồi như tơ.
Nhìn Liên nằm một mình trên chiếc giường rộng, đã bao lần Đạt tự nhủ với chính mình rằng anh không nên hoài nghi lung tung như vậy, rằng cô không hề có lỗi gì trong những chuyện đã qua. Nhưng Đạt không làm được, anh biết mình làm như vậy là nhỏ nhen anh cần thêm thời gian để tâm trạng mình có thể lắng dịu.
Sau cái lần cô kể cho anh nghe về giấc mơ của mình, Đạt bỗng trở nên lạnh lùng xa cách. Liên tự hỏi mình đã làm gì sai, phải chăng vì giấc mơ ấy mà anh coi thường cô, anh nghĩ cô là loại người không đúng đắn. Không chỉ Đạt mà chính bản thân Liên cũng có vết rạn trong tâm hồn. Cái việc người vợ không còn trong trắng khi về với chồng luôn là một nỗi niềm khổ đau và dằn vặt. Một mối quan hệ với khởi đầu đã không thể nào trọn vẹn, cô có thể hiểu, dù anh cố gắng nhưng anh luôn bị ám ảnh bởi điều đó, cũng giống như cô, nó luôn được gợi lên mỗi khi cô thấy anh không vui.
10
Đêm hôm nay, Liên không có ở nhà, cô với Diệp theo bà Ngự qua dự đám giỗ bên nhà ngoại của Đạt. Nằm trên giường không có Liên, Đạt thấy sao mà trống trải, chiếc giường hình như rộng hơn và lạnh hơn. Anh ôm gối lại tràng kỉ. Nằm trên tràng kỉ nhìn khắp cả căn phòng, anh lại thấy đêm nay căn phòng âm u quá. Anh ngồi dậy đốt thêm hai cây đèn, vẫn chưa đủ sáng, anh lấy hết đèn cầy trong nhà ra đốt hết, căn phòng sáng choang nhưng vẫn không thoát khỏi âm u, dường như nó càng thêm quạnh quẽ.
Đạt tắt hết đèn. Ôm gối trở lại giường, anh trằn trọc không ngủ được, đến gần sáng thì anh thiếp đi. Chập chờn trong giấc ngủ, anh thấy Liên đang đứng ở hồ sen, vạt áo bà ba bay nhè nhẹ, cô nắm tay anh dạo quanh hồ, rồi trong chớp mắt anh và cô đã đứng giữa hồ sen, những bông sen nhỏ nhẹ nhàng rung động dưới chân. Anh cúi xuống hái một búp sen để tặng cô. Khi vừa ngẩn lên thì cô đã đứng rất xa anh, ánh mắt cô nhìn anh buồn rười rượi. Hình ảnh ấy khiến lòng anh xiết bao sầu khổ, anh muốn đến bên cô dỗ dành.
Đạt tiến tới nhưng càng tới gần, Liên càng xa anh hơn, những bông sen dưới chân nhô cao rồi nghiêng mình rung động nhấp nhô khiến bước chân anh chới với. Anh đứng dậy rồi cố gắng chạy thật nhanh, bỏ mặc mọi thứ dưới chân, rốt cục, anh cũng chạm tới tay cô. Đạt đưa tay định nắm lấy thì bỗng đâu một trận gió lớn thổi qua đem hàng ngàn cánh bông giấy bay qua mù mịt. Khi cơn gió đi qua thì anh không nhìn thấy cô nữa, cảm giác đau khổ dâng lên, anh đã mất cô mãi mãi, anh điên cuồng chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng không thấy cô đâu, anh ôm mặt khóc. Cơn tuyệt vọng càng lúc càng lớn trong tim, nó làm anh nghẹt thở.
Giật mình tỉnh giấc, ánh nắng xuyên qua phòng xua cơn ác mộng. May mắn thay, đó chỉ là một giấc chiêm bao. Liên vẫn ở đây, cô vẫn bên anh. Đạt tự trách mình, sao lại vì mấy lời bóng gió của Bửu mà đối xử với cô như vậy. Bửu rõ ràng là muốn anh ghen, muốn anh giận, muốn anh đánh mất đi hạnh phúc của mình, không lẽ lần nào Bửu nói vậy thì anh cũng giận cô hay sao, vậy thì thật bất công với cô và với cả anh nữa.
Đạt qua nhà ngoại dự đám cúng giỗ khi nắng đã lên cao. Khách khứa đông dần, Đạt đi chào họ hàng rồi đi vội ra sau bếp, tìm kiếm một hồi mới thấy bóng lưng của Liên đang loay hoay nơi bếp lò, cô khom người thổi lửa, thổi không xong thì cô chạt đi lấy quạt tới quạt, nhìn cô như một người thạo việc. Nhà bếp đông đúc nhưng toàn là đàn bà con gái nên anh không tiện ở lại.
Họ hàng chú bác đông nên đi chào hỏi mỗi người một câu thôi cũng hết buổi. Lúc đi ngang qua hàng hiên, Đạt nghe bên ngoài cửa sổ có đám con gái đang tụ tập tán gẫu. Đúng ra anh cũng không mấy bận tâm đến cuộc nói chuyện của họ nhưng khi vừa quay lưng đi thì nghe loáng thoáng có người nhắc tới tên của anh và vợ anh nên anh đứng lại một chút để nghe thử họ nói những gì.
Có tiếng nói lanh lảnh vang lên.
- Vậy hả, em nói thiệt hông?
Sau đó là tiếng của Diệp.
- Thiệt chớ sao hông.
Một tiếng khác lại hỏi.
- Chị thấy chị Liên cũng hiền lành mà.
Diệp lại tiếp tục.
- Hiền trước mặt anh ba thôi còn sau lưng thì khác, chị không biết đó thôi, em đây nè còn bị bà Liên làm dữ mấy lần, em sống ở đó từ nhỏ tới lớn không ai la em tiếng nào. Từ ngày bả về làm dâu thì bả là người la em liền, bả còn nói ra nói vô để anh ba la em nữa kìa, cái hôm bữa bả bị bệnh không biết bả nói gì mà anh ba Đạt kêu hết người làm trong nhà ra làm cho một trận để dằn mặt, có người mà bả không thích, người đó sợ quá nên nghỉ làm luôn. Bây giờ người ở nhà em không ai dám đụng tới bả đâu.
- Ghê vậy hả?
Những lời đã nghe làm Đạt giận tới tím mặt, trong thoáng chốc anh định bước ra để nói cho ra lẽ nhưng anh là đàn ông, anh không thể đôi co với đàn bà. Hơn nữa, chuyện người ta nghĩ xấu hay nói sau lưng là không tránh được, một câu của anh bây giờ có làm được gì, chỉ thêm mang tiếng bênh vợ, mà anh càng bênh thì Liên càng bị nghĩ xấu, anh im lặng quay mặt vô nhà.
Trong tiếng chuyện trò rôm rả vẫn nghe tiếng ồn ào từ nhà bếp, thông tin được truyền lên nghe như có ai đó bị phỏng. Chuyện bếp núc mà bị phỏng là bình thường nên không mấy ai để tâm, mọi người hỏi qua loa rồi tiếp tục trò chuyện.
Thành không biết từ đâu đi tới bên Đạt kéo ghế ngồi xuống, anh chậm rãi rót một chung trà.
- Chú xuống lâu chưa?
- Em xuống lâu rồi.
Trong lúc Đạt cầm bình trà để rót vao chung mình thì Thành cầm chung trà của mình đưa miệng, chung trà còn nóng nên anh thổi thổi vài hơi rồi mới từ tốn nhấp nháp. Thành uống xong thì gật gù với ngụ ý khen trà ngon. Xong, anh tiếp tục rót chung khác. Vừa rót trà anh vừa nói thản nhiên.
- Hình như, vợ chú bị phỏng ở dưới bếp.
Đạt vừa nghe xong thì giật mình, anh không giấu được lo lắng mà hỏi dồn dập.
- Phỏng hồi nào, có nặng không anh? Sao nãy giờ anh không nói?
Thành điềm tĩnh trả lời.
- Thì tui mới nói rồi đó đa.
Đạt bực.
- Giờ mới chịu nói, sao anh không đợi vài tháng tới hay đám giỗ năm sau, vợ em bị phỏng thêm lần nữa rồi nói luôn một thể!
Thành trợn mắt.
- Làm gì mà dữ vậy! Nấu cơm kho cá thì bị phỏng là chuyện bình thường. Vợ chú thì xớn xác, bị phỏng nhiều hơn người ta một tí cũng là phải thôi. Phỏng thôi mà, làm gì dữ vậy.
Đạt nghe xong thì muốn nghiến răng, nếu đây không phải là ông anh hai của mình thì chắc anh đã cho một đấm. Thiệt tình, không phải vợ người ta nên người ta đâu thấy xót, người ta cứ dửng dưng như không có gì. Nhưng nếu Thành không quan tâm lo lắng thì Thành cũng nên nói sớm cho Đạt một tiếng để Đạt biết mà lo, anh chỉ cần có thế. Đằng này, biết Liên bị phỏng mà Thành không nói ngay, anh còn từ tốn uống trà, từ tốn nói chuyện; càng lo cho Liên bao nhiêu thì Đạt càng bực ông anh của mình bấy nhiêu. Nhìn cái thái độ thản nhiên của ông anh trong khi vợ mình bị phỏng, Đạt muốn xấu bụng một lần mà van vái cho Thành sặc nước trà nóng cho hả giận.