9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài - Chương 1352

9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài Chương 1352
Lúc này bị người khác bắt gặp, có chút ngượng ngùng, giữ chặt lấy bé gái có vóc dáng thấp bé kia, giọng nói lại dịu dàng như một người mẹ hiền: “Bảo Châu, cần thận một chút, ở đây có cái hố ga, cẩn thận vấp ngã”

Thái độ thay đổi cực nhanh, quả thật còn hơn cả một diễn viên chuyên nghiệp.

Dưới ánh sáng có chút không rõ ràng của hoàng hôn, lúc này Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ mới nhận ra bé gái vừa bị người phụ nữ kia trách mắng không ngờ lại là Bảo Châu của nhà Lý Cẩm Lan.

“Bảo Châu?” Cô bất ngờ gọi một tiếng.

Là một người mẹ, bây giờ cô không thể đứng nhìn bất kỳ một đứa bé nào phải chịu ấm ức.

Người phụ nữ kinh hãi: “Cô, cô là ai, sao lại quen Bảo Châu nhà chúng tôi?”

“Nhà các cô?” Mạc Hân Hy nhíu mày.

Lần trước bọn họ tới, nghe người trong thôn nói, mẹ của Bảo Châu bị bệnh qua đời, người phụ nữ này là ai?

Người phụ nữ cẩn thận nhìn cô, phát hiện không phải người trong thôn, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

“Tôi là mẹ của Bảo Châu, tôi và bố con bé đã kết hôn, tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ!” Người phụ nữ tự giới thiệu.

Lần này, ngược lại là Mạc Hân Hy có chút kinh ngạc, tính toán lại một chút, mẹ của Bảo Châu hẳn là qua đời chưa đến ba tháng, sao bố cô bé lại tìm mẹ kế cô cô bé nhanh như vậy?

Người đàn ông đó đúng là bạc tình bạc nghĩa!

Bảo Châu nhút nhát sợ hãi đứng phía sau người phụ nữ, lặng lẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhưng lại không dám nói gì.

Bởi vì cô bé sợ mình nói sai gì đó, người mẹ mới này lại không thích mình.

Tuy răng Mạc Hân Hy rất đồng cảm với Bảo Châu nhưng dù sao đây.

cũng là chuyện nhà người khác, vợ chồng họ không tiện nhúng tay vào.

Vì thế cô chỉ có thể đi tới trước mặt Bảo Châu, lấy khăn giấy ra giúp cô bé lau bụi bẩn trên mặt: “Bảo Châu, lần này dì tới vội, không ngờ có thể gặp được cháu nên không mang quà cho cháu, lần sau dì tới nhất định sẽ mang đồ ăn ngon tới cho Bảo Châu và nhiều đồ chơi nữa được không?”

Bảo Châu mới ba tuổi rưỡi ngẩng đầu, nhìn cô bằng đôi mắt sáng long lanh: “Cảm ơn dì!”

Sau đó, dưới sắc trời chạng vạng của chiều mùa đông, Bảo Châu bị mẹ kế kéo đi, dù không nỡ nhưng phải cất bước rời đi.

Trong lòng Mạc Hân Hy có chút cảm khái vì tình cờ gặp lại Bảo.

Châu.

“Đa số đàn ông trên đời này đều bạc tình bạc nghĩa. Thây cốt của vợ chưa lạnh mà nhanh như vậy đã tìm một người khác, bố của Bảo Châu đúng là chẳng ra gì” Cô căm hận nói.

Lục Khải Vũ duỗi tay ôm lấy cô: “Bà xã, lời này của em không đúng rồi, thế gian này vẫn còn có rất nhiều đàn ông trọng tình trọng nghĩa, ví dụ như chồng của em là anh đây”

Mạc Hân Hy khó chịu đấy anh ra: “Anh? Chưa chắc đâu!”

Lục Khải Vũ nắm lấy tay cô, đặt trên ngực chính mình, nhìn cô với vẻ thâm tình: “Bà xã, anh nguyện ý giao cả trái tim mình cho em. Anh đối với em là thật lòng thật dạ”

Mạc Hân Hy rút tay mình về, trừng mắt nhìn anh nói: “Anh học được mấy lời nịnh nọt ong bướm này từ khi nào vậy, có phải là học theo Long Ủy và Lý Duy Lộc không?”

Từ sau khi Lý Minh Lộc kết hôn với Tô Cẩm, quả thật như biến thành một người khác, ngày nào cũng khoe ân ái mọi lúc mọi nơi ở công ty, cô thật sự không chịu nổi.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận