9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài - Chương 277

9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài Chương 277
Lục Khải Dã chạy ra ngoài cùng cô ta, cuối cùng chặn cô ta lại trong sân bệnh viện.

“Diệp Lan Chi, cô đang chạy cái gì vậy?” Lục Khải Dã tức giận nhìn cô ta.

Nhìn thấy con đường đã bị anh ta chặn lại, Diệp Lan Chi cười khổ: “Cậu hai lúc này đến khoa sản của bệnh viện. Chẳng lẽ Hồng Vi cũng đang mang thai sao?”

Cô ta vừa nói vừa âm thầm nhét mẫu báo cáo trên tay vào túi xách của mình mà không để lại dấu vết.

“Cô đến bệnh viện muộn như vậy làm gì?” Lục Khải Vũ nhíu mày liếc nhìn động tác của cô ta, cũng không suy nghĩ nhiều.

“Không có chuyện gì, đến lấy báo cáo kiểm tra mà thôi!” “Cô vẫn quyết định giữ lại đứa bé?” Lục Khải Dã ngập ngừng hỏi.

“Chuyện này không liên quan gì đến cậu hai nhà họ Lục, anh yên tâm, sau khi đứa bé ra đời, tôi sẽ tự mình nuôi nắng đứa trẻ, không cần cậu hai lo lắng!” Nói xong, Diệp Lan Chi xoay người chuẩn bị đi đường khác rời khỏi bệnh viện.

Lục Khải Vũ tiến lên nắm lấy cánh tay của cô ta: “Tại sao muốn giả làm Hồng Vi để mua chuộc xã hội đen, muốn giết chết Mạc Hân Hy?”

Một tia hoảng sợ xẹt qua mắt Diệp Lan Chi: “Anh nói gì vậy, tôi không hiểu.”

“Anh trai tôi đã kiểm tra camera đêm đó và tìm thấy Hồng Vi thông qua biển số xe, nhưng Hồng Vi chưa từng đến hẻm Hoà Hảo vào đêm đó. Tôi mua chiếc xe đó cho cô, cô không đưa chìa khóa dự phòng khi trả lại tôi?”

Diệp Lan Chi lúc này mới khôi phục lại bình tĩnh, ánh mắt đau khổ: “Chìa khóa dự phòng đã mất từ lâu, lúc tôi đi cũng đã nói với ảnh rồi, làm sao, bây giờ để rửa tội cho tình yêu mới của anh, anh muốn hãm hại tôi?”

“Diệp Lan Chi, đừng giả bộ nữa. Rốt cuộc là ai muốn Mạc Hân Hy chết, trong lòng cô và tôi đều rõ. Năm đó, cô đã bán đứa con của cô ấy trước. Anh trai tôi chỉ đuổi cô ra khỏi nhà họ Lục chứ không truy cứu cô tội buôn bán trẻ em, đã là vô cùng khai ân rồi. Không ngờ cô lại ác đến mức muốn dùng tại nạn xe hơi để giết Mạc Hân Hy. Tôi thật sự đã nhìn lầm cô rồi.” Lục Khải Dã vẻ mặt buồn bã.

Diệp Lan Chi nhìn anh và đột iên cười lạnh vài tiếng: “Vô cùng khai ẩn? Haha, vậy thì, tôi có nên quỳ xuống cảm ơn hai vợ chồng họ không?”

“Tôi đã nỗ lực nhiều năm như vậy, nhưng vì Mạc Hân Hy cô ta nói vài câu, liền bị các người hủy hợp đồng, ép tôi không còn chỗ nào để đi. Tôi sống không yên, tại sao Mạc Hân Hy dựa vào cái gì mà có thể sống tốt như vậy, tôi không can tâm! Tôi chỉ muốn khiến cô ta chết thôi!”

“Cô đây đang thừa nhận sao?” Lục Khải Dã hơi ngạc nhiên khi thấy cô ta bình tĩnh thừa nhận như vậy.

“Đúng, tôi thừa nhận. Ngày hôm đó, tôi giả làm Hồng Vi và đến hẻm Hoà Hảo để thuê xã hội đen, thế nào? Dù sao, với thủ đoạn cả anh trai anh sớm muộn gì cũng sẽ anh ta tra ra. Tốt hơn hết, anh bây giờ quay về luôn nói với anh ta đi, bảo anh ta tới bắt tôi, sau đó, đưa tôi vào nhà tù, để con của anh được sinh ra trong tù, để chúng bị coi thường từ khi sinh ra. “Diệp Lan Chi dường như đột nhiên sụp đổ, cười có chút dữ tợn, cười rồi lại đột nhiên khóc.

“Anh …” Lục Khải Dã đột nhiên do dự khi nhìn vẻ mặt dữ tợn của Diệp Lan Chi.

Nếu đứa con trong bụng cô ta thực sự là của mình, nếu giao cô ta cho cảnh sát, con của mình thực sự sẽ như cô ta, phải sinh ra ở trong tù, hơn nữa vừa sinh ra, sẽ bị phân biệt đối xử vì có người mẹ là kẻ sát nhân. “Làm sao? Cậu hai không dám sao?” Diệp Lan Chi gạt nước mắt lạnh lùng hỏi.

“Đợi khi đứa nhỏ sinh ra rồi, tôi hi vọng cô chủ động đến đồn cảnh sát đầu thú. Nếu đứa trẻ là của tôi, tôi sẽ không bỏ rơi nó.”

Nói xong, anh ta lại liếc nhìn Diệp Lan Chi, thấy cô ta trông có chút phờ phạc dưới ánh đèn mờ ảo.

“Nói cho tôi biết địa chỉ của cô, sẽ tôi sẽ cho người tới chăm sóc cô, còn có số thẻ ngân hàng, tôi sẽ chuyển cho cô một ít tiền, cô cứ ở nhà dưỡng thai cho tốt.”

Diệp Lan Chi nhìn anh ta thật sâu, nước mắt chảy ra, giả vờ bướng bỉnh ngẩng đầu: “Anh không cần thương hại tôi, tôi có thể tự mình chăm sóc đứa nhỏ. Một mình gây chuyện, một mình gánh vác. Những chuyện tôi từng làm, tôi không hối hận. Khi đứa trẻ được sinh ra, tôi sẽ đi đầu thú. “

Quả nhiên, lời nói của cô ta khiến Lục Khải Dã cảm thấy hơi buồn: “Sao cô lại phải làm thế này?”

Diệp Lan Chi nhân cơ hội nhìn anh ta trìu mến: “Khải Dã, em rất yêu anh, cho dù anh không phải là cậu hai của tập đoàn Lục gia, em cũng sẽ yêu anh như vậy, em không phải là người phụ nữ thích những thứ phù phiếm.”

Nói rồi, cô ta cúi đầu xuống, vẻ buồn bã và tiếc nuối.

“Năm đó là em quá trẻ, mới bán con của Mạc Hân Hy cho những kẻ buôn người theo lời của dân làng. Em đã bị lương tâm hành hạ trong nhiều năm qua.”

“Khi còn ở nhà họ Lục, em đã từng quỳ xuống cầu xin cô ấy, em sẵn sàng bị cô ấy đánh để trút giận. Em đã dùng hết tiền tiết kiệm để giúp cô ta nghe ngóng về dì Mai, giúp cô ta đã tìm được con, nhưng không ngờ cuối cùng cô ta vẫn độc ác, không thương tiếc đuổi em ra khỏi nhà họ Lục ”.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận