[Allkuro] Chiếc Bóng Thất Lạc - Chương 12
Chương trước- Chương 1-1: Tiết tử: CẢNH TRONG MƠ VẪN LÀ HIỆN THỰC?
- Chương 1-2
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Thay phiên nhau ra tay--Kise
- Chương 57: Thay phiên nhau ra tay--Midorima
- Chương 58: Thay phiên nhau ra tay--Murasakibara
- Chương 59: Thay phiên nhau ra tay--Aomine
- Chương 60: Thay phiên nhau--Akashi
- Chương 61: Kế hoạch kỳ nghỉ
- Chương 62: Trở lại điểm bắt đầu
- Chương 63: Nghỉ phép gì đó
- Chương 64: Nhóm thế hệ kỳ tích "ngu ngốc"
- Chương 65: Kỳ nghỉ 7 người
- Chương 66: Gặp lại cố nhân
- Chương 68: Ngoài dự tính
- Chương 69: Ở tại Fukuda
- Chương 70: Tập kích ban đêm
- Chương 71: Bắt đầu tác chiến
- Chương 72: Đáp án
- Chương 73: Hẹn hò vào một đêm mùa đông
- Chương 74: Kuroko mất tích
- Chương 75: Hẹn hò vào một đêm mùa đông
- Chương 76: Kuroko mất tích
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
[Allkuro] Chiếc Bóng Thất Lạc
Chương 12
Đường này là đường nào nhỉ?
Murasakibara Atsushi đứng bên đường, đây là lần thứ N hắn bị lạc đường. Làm thế nào bây giờ? Cho một miếng snack khoai tây vào miệng, tự hỏi. Đúng rồi, gọi điện thoại cho ai đó đến đón... may quá, hôm nay hắn có mang điện thoại. Tự khen mình thông minh, Murasakibara lôi di động từ trong túi ra, quyết định gọi cho Akashi.
"Atsushi, tớ rất bận, cậu có chuyện gì thì nhờ Shintarou đi."
"Được"
"Hôm nay chòm sao cự giải không nên đi ngoài đường, cậu hỏi Kise đi."
"Được..."
"Murasakibaracchi lạc đường? Xin lỗi cậu nha tớ đang kẹt chụp ảnh cho báo số tới, hay là cậu liên lạc với Aonimecchi nhé"
"Được"
"Lạc đường? Ha ha, đáng lắm! tớ phải ngủ tiếp,cậu tìm Satsuki đi."
"Được..."
"Mura-kun lại lạc đường? Nhung mà hiện giờ tớ không thể đi. Cậu hỏi Akashi-kun được không?"
"......"
Chậc, đôi khi mang theo điện thoại cũng chả được việc gì đây này.
Ở lĩnh vực bóng rổ, Murasakibara Atsushi có thiên phú nhưng những chuyện khác lại như một đứa trẻ to xác. Giờ phút này, hắn đang trải qua hiện thực tàn khốc, bạn bè không đáng tin gì hết. Hắn bất lực ngó đông ngó tây.
Nếu có Kurochin thì tốt biết mấy, Kurochin dù đang bận cái gì cũng sẽ buông xuống trực tiếp đi tìm mình. Kurochin không bao giờ bỏ rơi mình... Murasakibara tức giận nhét một động snack vào miệng, lẩm bẩm... Kurochin mau xuất hiện cho tớ!
Cầu người giúp không bằng tự cầu mình, Murasakibara quan sát những người đi đường... ông chú này quá béo, ông lão kia trông kì cục, mấy thằng nhóc nữa, nữa sinh... hừ, hắn không muốn hỏi những người đó đâu. Cuối cùng hắn cũng thấy một nam sinh ngồi xổm bên đường, hắn nhanh chóng đến gần hỏi.
"Này..." Vừa định mở miệng hỏi đường, Murasakibara phát hiện đối phương đang gọi điện thoại, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, đứng một bên chờ đợi.
"Cái gì? Cậu không thể tới hả?" Ogiwara Shigehiro vừa nói chuyện vừa liếc sang cái người cao to nhìn mình chằm chằm.
"Vậy được rồi. Ừm..." Ogiwara Shigehiro đoán được tình huống của cái tên đang ăn lia lịa snack kia. "Kuroko, hai ngày này cậu đi đâu vậy? Không đến trường là sao?"
Kurochin? tai Murasakibara giật giật, lập tức lên tiếng:
"Cậu và Kurochin gọi điện thoại sao? Tớ cũng muốn gọi cho Kurochin~"
Ogiwara lời nói còn chưa nói xong, đã bị một bàn tay to duỗi đến, giây tiếp theo di động đã nằm trên tay người kia.
"Alo? Là Kurochin phải không? Kurochin ơi, tớ lạc đường......" Murasakibara nắm chặt di động, "Kurochin tắt máy rồi hả?Alo...Muốn nghiền bạo cậu!"
"Teiko Murasakibara Atsushi. Cậu ở đây làm gì?" Ogiwara vội lấy lại di động của mình, tránh cho nó đi đời nhà ma. "Lại lạc đường chứ gì? Thật là một gã mù đường chính hiệu!"
"Cậu vừa mới nói chuyện với Kurochin?" Murasakibara làm lơ hắn lảm nhảm, cúi đầu hỏi.
"Kurochin? Kuroko sao? Đúng vậy, tớ và cậu ấy hẹn gặp ở chỗ này, cậu ấy đột nhiên có việc không thể tới. Cậu quen Kuroko à?" Ogiwara thành thật giải thích.
"Tớ muốn cùng Kurochin gọi điện thoại ~ nhanh lên ~ tớ muốn nói chuyện với Kurochin~" Đứa trẻ cao 2m5 làm nũng.
Gần đây nhiều người tìm Kuroko quá vậy. Ogiwara cảm thấy kỳ quái, tên nhóc có độ tồn tại thấp hơn số âm mà nhiều người để ý thế.
"Thôi được, để tớ gọi lại."
...
"Không nghe máy." Ogiwara Shigehiro đáng thương nhìn Murasakibara, bản thân hắn vừa nãy cũng gọi điện rất lâu Kuroko mới bắt máy. Chẳng lẽ Kuroko nợ tiền bị người ta đòi? Hoặc là cậu ấy đắc tội với mấy người Teiko?
"Vậy cậu mau dẫn tớ đi tìm Kurochin." Murasakibara gật đầu nói.
"Tớ không biết cậu ấy đang ở đâu. Sao mà đưa cậu đi được." Ogiwara buồn bực.
Murasakibara Atsushi ôm chặt túi snack, nghiêm túc trầm tư.
Ogiwara Shigehiro đi về nhà, trên người không mang vác cái gì nặng hết, nhưng vẻ mặt của hắn giống như lưng đeo bao cát trầm trọng. Nguyên nhân là... Có một cái tên tham ăn vẫn luôn đi theo phía sau.
"Trời ơi, cậu muốn đi theo tớ đến khi nào?"
"Chờ đến khi tìm được Kurochin"
"Tớ về nhà chứ có đi tìm Kuroko đâu."
"Vậy khi nào cậu đi tìm Kurochin?"
"Tớ đã nói tớ không biết Kuroko ở đâu."
"Vậy khi nào cậu biết?"
"..."
Thế hệ kì tích thật ra là những tên ngu ngốc đúng không?
"Nếu cậu lạc đường thì tớ sẽ giúp cậu về Teiko."
"Được. Cậu có Umabo không?"
"Cái gì Umaibo?"
"Lần trước cậu chỉ đường cho tớ không phải còn tặng Umaibo còn gì."
"Đó là Kuro...người khác bảo tớ đưa cho cậu!"
Lần đầu tiên trong đời Ogiwara Shigehiro cảm thấy bạn học của hắn mới bình thường đáng yêu bao nhiêu, may mắn hắn học trung học Meiko chứ không phải Teiko, tại sao hắn lại chọc phải tên này chứ...
"Nếu tìm được Kurochin nhớ báo cho tớ ~"
"......"
Murasakibara Atsushi đứng bên đường, đây là lần thứ N hắn bị lạc đường. Làm thế nào bây giờ? Cho một miếng snack khoai tây vào miệng, tự hỏi. Đúng rồi, gọi điện thoại cho ai đó đến đón... may quá, hôm nay hắn có mang điện thoại. Tự khen mình thông minh, Murasakibara lôi di động từ trong túi ra, quyết định gọi cho Akashi.
"Atsushi, tớ rất bận, cậu có chuyện gì thì nhờ Shintarou đi."
"Được"
"Hôm nay chòm sao cự giải không nên đi ngoài đường, cậu hỏi Kise đi."
"Được..."
"Murasakibaracchi lạc đường? Xin lỗi cậu nha tớ đang kẹt chụp ảnh cho báo số tới, hay là cậu liên lạc với Aonimecchi nhé"
"Được"
"Lạc đường? Ha ha, đáng lắm! tớ phải ngủ tiếp,cậu tìm Satsuki đi."
"Được..."
"Mura-kun lại lạc đường? Nhung mà hiện giờ tớ không thể đi. Cậu hỏi Akashi-kun được không?"
"......"
Chậc, đôi khi mang theo điện thoại cũng chả được việc gì đây này.
Ở lĩnh vực bóng rổ, Murasakibara Atsushi có thiên phú nhưng những chuyện khác lại như một đứa trẻ to xác. Giờ phút này, hắn đang trải qua hiện thực tàn khốc, bạn bè không đáng tin gì hết. Hắn bất lực ngó đông ngó tây.
Nếu có Kurochin thì tốt biết mấy, Kurochin dù đang bận cái gì cũng sẽ buông xuống trực tiếp đi tìm mình. Kurochin không bao giờ bỏ rơi mình... Murasakibara tức giận nhét một động snack vào miệng, lẩm bẩm... Kurochin mau xuất hiện cho tớ!
Cầu người giúp không bằng tự cầu mình, Murasakibara quan sát những người đi đường... ông chú này quá béo, ông lão kia trông kì cục, mấy thằng nhóc nữa, nữa sinh... hừ, hắn không muốn hỏi những người đó đâu. Cuối cùng hắn cũng thấy một nam sinh ngồi xổm bên đường, hắn nhanh chóng đến gần hỏi.
"Này..." Vừa định mở miệng hỏi đường, Murasakibara phát hiện đối phương đang gọi điện thoại, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, đứng một bên chờ đợi.
"Cái gì? Cậu không thể tới hả?" Ogiwara Shigehiro vừa nói chuyện vừa liếc sang cái người cao to nhìn mình chằm chằm.
"Vậy được rồi. Ừm..." Ogiwara Shigehiro đoán được tình huống của cái tên đang ăn lia lịa snack kia. "Kuroko, hai ngày này cậu đi đâu vậy? Không đến trường là sao?"
Kurochin? tai Murasakibara giật giật, lập tức lên tiếng:
"Cậu và Kurochin gọi điện thoại sao? Tớ cũng muốn gọi cho Kurochin~"
Ogiwara lời nói còn chưa nói xong, đã bị một bàn tay to duỗi đến, giây tiếp theo di động đã nằm trên tay người kia.
"Alo? Là Kurochin phải không? Kurochin ơi, tớ lạc đường......" Murasakibara nắm chặt di động, "Kurochin tắt máy rồi hả?Alo...Muốn nghiền bạo cậu!"
"Teiko Murasakibara Atsushi. Cậu ở đây làm gì?" Ogiwara vội lấy lại di động của mình, tránh cho nó đi đời nhà ma. "Lại lạc đường chứ gì? Thật là một gã mù đường chính hiệu!"
"Cậu vừa mới nói chuyện với Kurochin?" Murasakibara làm lơ hắn lảm nhảm, cúi đầu hỏi.
"Kurochin? Kuroko sao? Đúng vậy, tớ và cậu ấy hẹn gặp ở chỗ này, cậu ấy đột nhiên có việc không thể tới. Cậu quen Kuroko à?" Ogiwara thành thật giải thích.
"Tớ muốn cùng Kurochin gọi điện thoại ~ nhanh lên ~ tớ muốn nói chuyện với Kurochin~" Đứa trẻ cao 2m5 làm nũng.
Gần đây nhiều người tìm Kuroko quá vậy. Ogiwara cảm thấy kỳ quái, tên nhóc có độ tồn tại thấp hơn số âm mà nhiều người để ý thế.
"Thôi được, để tớ gọi lại."
...
"Không nghe máy." Ogiwara Shigehiro đáng thương nhìn Murasakibara, bản thân hắn vừa nãy cũng gọi điện rất lâu Kuroko mới bắt máy. Chẳng lẽ Kuroko nợ tiền bị người ta đòi? Hoặc là cậu ấy đắc tội với mấy người Teiko?
"Vậy cậu mau dẫn tớ đi tìm Kurochin." Murasakibara gật đầu nói.
"Tớ không biết cậu ấy đang ở đâu. Sao mà đưa cậu đi được." Ogiwara buồn bực.
Murasakibara Atsushi ôm chặt túi snack, nghiêm túc trầm tư.
Ogiwara Shigehiro đi về nhà, trên người không mang vác cái gì nặng hết, nhưng vẻ mặt của hắn giống như lưng đeo bao cát trầm trọng. Nguyên nhân là... Có một cái tên tham ăn vẫn luôn đi theo phía sau.
"Trời ơi, cậu muốn đi theo tớ đến khi nào?"
"Chờ đến khi tìm được Kurochin"
"Tớ về nhà chứ có đi tìm Kuroko đâu."
"Vậy khi nào cậu đi tìm Kurochin?"
"Tớ đã nói tớ không biết Kuroko ở đâu."
"Vậy khi nào cậu biết?"
"..."
Thế hệ kì tích thật ra là những tên ngu ngốc đúng không?
"Nếu cậu lạc đường thì tớ sẽ giúp cậu về Teiko."
"Được. Cậu có Umabo không?"
"Cái gì Umaibo?"
"Lần trước cậu chỉ đường cho tớ không phải còn tặng Umaibo còn gì."
"Đó là Kuro...người khác bảo tớ đưa cho cậu!"
Lần đầu tiên trong đời Ogiwara Shigehiro cảm thấy bạn học của hắn mới bình thường đáng yêu bao nhiêu, may mắn hắn học trung học Meiko chứ không phải Teiko, tại sao hắn lại chọc phải tên này chứ...
"Nếu tìm được Kurochin nhớ báo cho tớ ~"
"......"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1-1: Tiết tử: CẢNH TRONG MƠ VẪN LÀ HIỆN THỰC?
- Chương 1-2
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56: Thay phiên nhau ra tay--Kise
- Chương 57: Thay phiên nhau ra tay--Midorima
- Chương 58: Thay phiên nhau ra tay--Murasakibara
- Chương 59: Thay phiên nhau ra tay--Aomine
- Chương 60: Thay phiên nhau--Akashi
- Chương 61: Kế hoạch kỳ nghỉ
- Chương 62: Trở lại điểm bắt đầu
- Chương 63: Nghỉ phép gì đó
- Chương 64: Nhóm thế hệ kỳ tích "ngu ngốc"
- Chương 65: Kỳ nghỉ 7 người
- Chương 66: Gặp lại cố nhân
- Chương 68: Ngoài dự tính
- Chương 69: Ở tại Fukuda
- Chương 70: Tập kích ban đêm
- Chương 71: Bắt đầu tác chiến
- Chương 72: Đáp án
- Chương 73: Hẹn hò vào một đêm mùa đông
- Chương 74: Kuroko mất tích
- Chương 75: Hẹn hò vào một đêm mùa đông
- Chương 76: Kuroko mất tích
- bình luận