[Allkuro] Chiếc Bóng Thất Lạc
Chương 35
Gần đây tâm trạng của Aomine Daiki xuống dốc trầm trọng, đặc biệt là ngày hôm nay. Khoảnh khắc thấy Kise và Kuroko kết hợp ăn ý với nhau, hắn bắt đầu thấy sợ hãi.
Sao lại có thể như vậy? Chuyện gì thế này? Aomine vô thức đi về nhà, trong đầu chỉ toàn hình ảnh trên sân bóng của Kise và Kuroko. Rõ ràng... Hắn mới là ánh sáng của Tetsu cơ mà.
Aomine lao lên giường bông êm ái, nhưng dù cố thế nào, hắn vẫn không thể ngủ được. Bực... Thật sự rất bực bội... Giấc mộng nhiều ngày không xuất hiện lại tới...
"Không phải đội viên nào dự bị cũng không thể lên sân đấu. So với những người khác, cậu chăm chỉ nỗ lực rất nhiều, ai nói cậu không có năng lực chứ? Tôi sẽ không nói chỉ cần cậu cố gắng là sẽ làm được, nhưng nếu cậu từ bỏ thì cái gì cũng không đạt được..."
Aomine nhíu mày, hắn lại an ủi động viên người khác ư. Có phải cậu từ bỏ tôi không, Tetsu?...
"Muốn chuyền bóng cho ai thì chuyền, không có đường chuyền của cậu thì tôi vẫn có thể tự chiến thắng..."
Trải qua một đêm nằm mơ, đến bây giờ Aomine vẫn không cho là đúng. Đối với kẻ yếu ớt, không làm được gì. Hắn nói vậy là đương nhiên rồi. Còn nữa, hắn đã gặp Tetsu ngoài đời thực, năng lực không ra sao là sự thật còn gì.
Nhưng mà... Bây giờ Aomine thấy hối hận, hắn không biết bản thân bị sao. Hắn bàng hoàng, sợ hãi... Đó là cái bóng của hắn, vì sao cậu ấy muốn đi theo ánh sáng khác? Aomine vô cùng bất an, có phải vì ở trong mơ hắn vứt bỏ Tetsu nên đời thực Tetsu bỏ lại hắn không?
Nực cười? Hắn không thể thua Kise. Tetsu lạnh nhạt với hắn, chuyền bóng cho hắn không có lực. Vậy mà khi hợp tác với Kise, những cái gọi là kỹ năng đặc biệt đều dùng tới. Đây là trắng trợn khiêu khích đối với Aomine Daiki. Cho nên hắn không thể để bị Tetsu coi thường. Quan trọng hơn là không muốn để Kise cười nhạo.
Suy nghĩ như vậy, tinh thần Aomine tốt hơn. Có thể thắng tôi chỉ có chính tôi. Mặc kệ là mơ hay hiện thực, Tetsu chỉ có thể làm cái bóng của hắn. Hiện giờ còn kịp, đoạt lại Tetsu.
.......
"Mới sáng sớm Akashicchi kêu chúng ta tới đây tụ tập làm gì chứ?" Đứng tại sân bóng rổ trong công viên, Kise oán giận kêu ca. Mới 6h sáng, hắn còn muốn ngủ thêm mà.
Không ai thèm đáp lại Kise.
"Ôi, Aominecchi thế mà đúng giờ. Tớ chưa tỉnh ngủ hả ta" Kise trêu ghẹo.
"Kise, cậu ngứa da đúng không?"
Aomine liếc nhìn Kise, thật ra lúc nhận được cuộc điện thoại của Akashi hắn cũng lười biếng không muốn đi, đêm qua hắn mất ngủ mà. Nhưng ngẫm lại hắn sợ không đi thì sẽ bỏ lỡ cái gì mất.
Murasakibara nằm dài trên băng ghê ngủ bất chấp. Điều này khiến Kise nghi ngờ Murasakibaracchi mộng du đi tới đây.
"Hẹn chúng ta sớm mà giờ này Akashicchi vẫn chưa tới vậy? Hừmmm"
Kise lại nói tiếp.
"Nhưng mà đó là phong cách của Akashicchi"
Nửa tiếng sau, Akashi mới chậm rãi đi đến.
"Đến đông đủ rồi à? Rất tốt" Akashi lười biếng nói.
"Ahhh. Kurokocchiii" Kise kinh ngạc gào lớn, lập tức nhào qua.
Kuroko theo bản năng núp sau lưng Akashi.
"Ryota, cậu định làm gì?" Akashi nhìn Kise kịp thời phanh lại trước mặt mình.
"Không... Tớ không..."
"Kise kun, buổi sáng tốt lành. Cảm ơn cậu hôm qua đã giúp tớ" Kuroko ló đầu ra, chào.
"Midorima kun, buổi sáng tốt lành. Về sau mong được học hỏi cậu nhiều hơn."
"Murasakibara kun đang ngủ nhưng mà chúc cậu buổi sáng tốt lành."
"Aomine kun, chào cậu"
Aomine bất mãn, vì sao đến lượt hắn lại ngắn như thế.
"Akashi, cậu gọi bọn tôi tập trung làm gì?" Midorima đẩy đẩy mắt kính. Hắn là người tinh ý, đã sớm đoán được phần nào ý định của Akashi.
"Bắt đầu từ bây giờ, tất cả chúng ta sẽ tập trung ở đây vào sáng sớm. Tập luyện"
Akashi mỉm cười, bổ sung thêm.
"Cùng với Tetsuya"
"Ahhhh. Thật hả, thật sao????" Kise hưng phấn chạy nhảy "Luyện tập với Kurokocchi, thật tốt quá"
"Hừ. Vì cậu đã quyết định nên tôi cũng không có lý do gì phản đối" Midorima quay mặt sang hướng khác.
"Ừm. Tetsuya không phải người của Teiko, cho nên sau giờ tan học chúng ta sẽ hẹn gặp ở đây."
"Akashicchi quá sáng suốt luôn, thời gian ở cạnh Kurokocchi tăng rồi"
Kise cười không ngừng.
"À, Ryota này. Từ hôm nay Tetsuya do tôi phụ trách. Còn phương pháp huấn luyện của cậu, tôi đã giao cho Satsuki. Cô ấy sẽ đem cho cậu"
"Được... Tớ biết rồi"
Akashi tính toán gì đây? Midorima nhìn Akashi và Kuroko đang đứng cạnh nhau. Hắn cứ thấy có gì đó kỳ lạ, khác khác. Thế hệ kì tích đều đã tụ lại một chỗ, ngay cả Akashi cũng... Kuroko Tetsuya à, rốt cuộc trên người cậu có gì hấp dẫn bọn tôi thế này?
"Tetsu"
Mãi mới tìm được cơ hội để nói chuyện riêng với Kuroko. Aomine vội gọi.
"Có chuyện gì vậy Aomine kun?" Giọng nói của Kuroko không thể hiện vui buồn. Cậu mở to đôi mắt màu lam chờ nam sinh cao lớn đến gần.
Aomine ôm chầm lấy Kuroko, không cho cậu cơ hội phản ứng kịp. Kuroko ngơ ngác, cái ôm này rất ấm, giọng nói trầm thấp quen thuộc nói nhỏ bên tai làm cậu rơm rớm nước mắt. Nhưng rất nhanh cậu đã khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc.
"Vì sao Aomine kun lại nói điều này?"
"Cậu không cần biết lý do, Tetsu." Aomine dùng sức vò tóc thiếu niên, hắn cười rộ lên.
"Cùng nhau tập luyện đi, Tetsu"
"Được. Aomine kun" Kuroko vui vẻ gậy đầu.
"Tôi sẽ không bỏ rơi cậu lần nữa. Tetsu. Tin tôi nhé."