Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Chương 112: Có vui không?‎

Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em Chương 112: Có vui không?‎
Rất nhanh, trợ lý Mẫn từ bên ngoài đi vào, sau khi trao đổi với một số người phụ trách, tất cả mọi người được đưa đến một căn phòng riêng biệt. ‎

“Lục soát người à?”

‎Chung Hi nhướng mày: “Là tất cả mọi người bị lục soát, hay là chỉ lục soát mỗi tôi?”

‎”Mời cô phối hợp.” Người trong tổ đạo diễn liếc nhau một cái: “Đây là ý của Bạc tổng.”

‎Trong nháy mắt đó, Chung Hi cảm nhận được quyền lực của tư bản. ‎

‎Cho dù tập đoàn Bạc thị và MON cũng không trực tiếp làm ăn nhưng anh chỉ nói một câu, vẫn có thể khống chế được những người này. ‎

‎Chung Hi thấy các cô ấy sắp tới: “Chờ một chút, lục soát cơ thể thì không sao, tôi có thể phối hợp, nhưng mà, tôi muốn một mình gặp đối mặt với Bạc Lương Thần.”

“Cái này...”‎

‎“Chúng tôi đi hỏi một chút đi, nếu gặp trực tiếp có thế nói được thì chúng tôi cũng có thể sớm kết thúc công việc.” ‎

Sau đó, họ đi ra ngoài và hỏi. ‎

‎Cửa lại đẩy ra, bóng dáng cao lớn của Bạc Lương Thần xuất hiện trước mặt Chung Hi. ‎

Giọng điệu của anh lạnh như băng, đáy mắt là sự âm trầm sâu hút không thấy đáy: “ ở đâu vậy? Lấy ra sớm đi, đừng để lãng phí thời gian của mọi người.”

Chung Hi chớp chớp mắt, cười khẽ: “Tôi không biết nha.”



Bạc Lương Thần hạ quyết tâm: “Cô đùa bỡn tôi à?”

Chung‎ Hi lắc đầu, dáng vẻ cực kỳ vô tội: “Tôi chỉ nói, muốn gặp anh đối mặt, chứ không nói muốn thế nào.”

‎”Chung Hi!”

Người đàn ông gầm nhẹ một câu: “Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn.”

‎ Chung Hi ưm một tiếng: “Tôi biết.”

Từ ngày anh hủy toàn bộ nhà họ Chung, cô đã biết rõ ràng, cho nên, cô muốn tận mắt nhìn xem, người đàn ông này đối với Ôn Nguyễn Nhi có bao nhiêu kiên nhẫn đây? ‎

Ngoài cửa, Ôn Nguyễn Nhi lo lắng chờ đợi, đi tới đi lui không ngừng: “Tiểu Linh, chị có gọi điện thoại cho công ty không? Nhất định phải nói cho bọn họ biết, em đã bị tiện nhân Chung Hi kia làm hại.”

‎Tiểu Linh thở dài: “Nguyễn Nhi, trước hết em đừng nói lung tung, chờ Bạc tổng đi ra, xem tình huống thế nào rồi nói sau.”

“Em nói lung tung cái gì?”

‎Ôn Nguyễn Nhi tức giận, hất tay đi ra ngoài. ‎

‎Nhưng vừa đến cửa, đã bị Tần Dao ngăn cản. ‎

Cô ấy không nói hai lời, tát Ôn Nguyễn nhi một cái, BÉP~ một cái, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.

‎“Cô dám đánh tôi?” Ôn Nguyễn Nhi trợn tròn mắt. ‎

‎“Nếu không phải tay chân cô không sạch sẽ, mọi người còn ở chỗ này ngưng làm việc chỉ để chờ cô sao?” Tần Dao xuất thân nhà giàu có, gần đây lại có mối quan hệ với đạo diễn nổi tiếng ở hải ngoại, rất nổi tiếng trong giới.

‎Bây giờ Ôn Nguyễn Nhi bị đánh, vốn có thể phản kích lại. ‎

‎Nhưng mà cô ta đuối lý. ‎

‎Nếu Chung Hi không nói ra, bị cái tiếng xấu ụp vào người, hoặc là không tìm thấy vòng cổ, thì cô ta thật sự không thể tính nổi, phải đến mấy ngàn vạn đấy.‎

‎Nghĩ như vậy, Ôn Nguyễn Nhi đành phải lùi một bước giả bộ nhu nhược. ‎

‎“Chị Tần Dao, chị hiểu lầm rồi, thật sự không liên quan gì đến em, là Chung Hi gài bẫy em đấy.” ‎

‎“À...” Tần Dao che mặt cười, một giây sau, giọng điệu đột nhiên lạnh lùng: “Cô còn lớn hơn tôi còn lớn hơn hai tuổi, giả bộ non nớt gọi ai chị vậy?”

Cô ấy khinh thường hừ một tiếng, xoay người rời đi. ‎

‎Người đại diện cũng rất không khách khí nói với đạo diễn: “Lần sau có loại người này, cũng đừng mời Tần Dao của chúng ta, anh có biết Tần Dao có bao nhiêu lịch trình xếp kín không? Không có thời gian bên ngoài để chơi trò chơi trinh thám này.

“Vâng vâng, lần sau tôi nhất định sẽ xác minh tốt.” Đạo diễn Lâm không chọc nổi Tần Dao, đành phải tự mình đưa cô ấy ra ngoài. ‎

‎Khi trở về, toàn bộ bầu không khí của studio đã thay đổi. ‎

Đạo diễn Lâm liếc mắt nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn Nhi, nếu không phải Bạc Lương Thần ở bên trong, chỉ sợ Ôn Nguyễn Nhi hiện tại sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống rồi.

‎“Thật sự không liên quan gì đến tôi.” ‎

‎“Câm miệng đi, tốt nhất là lập tức tìm được sợi dây chuyền kia, nếu không, tất cả chúng ta sẽ phải chết.” ‎

‎Ôn Nguyễn Nhi bĩu môi, quay đầu nhìn căn phòng kia. ‎

‎“Lương Thần, sao lại đi vào lâu như vậy?” ‎

‎Lúc này, những nhân viên vây xem bên cạnh bắt đầu xì xào bàn tán: “Không phải là Ôn Nguyễn Nhi giấu vòng cổ, tự biên tự diễn nên chuyện chứ?”

“Thật là, không phải chỉ là tình tay ba thôi sao, làm liên lụy mọi người.” ‎

“Các người nói, thời gian dài như vậy, Bạc tổng với Chung Hi ở bên trong có thể hay không đã...”‎

‎“Ngày hôm qua thây, chẳng phải hai người bọn họ ở bên trong xe bắt lửa rồi sao?”

Ôn Nguyễn Nhi nghe những lời này, mặt tức giận đến tái xanh, nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể chờ. ‎

Mà trong phòng. ‎

‎Bạc Lương Thần nghe Chung Hi đưa ra điều kiện, chỉ có ba chữ: “Không có khả năng.”

Chung Hi nhếch khóe môi: “Vậy làm sao bây giờ, vậy cứ dùng dằng đi, dù sao cảnh sát cũng tới, đáp án của tôi vẫn như này.”

‎Ánh mắt người đàn ông đột nhiên trầm xuống, nhìn dáng vẻ vô tư kia của Chung Hi, cảm thấy tức giận càng sâu. ‎

‎Chung Hi quét mắt nhìn thời gian. ‎

Hôm nay là ngày người phụ trách tập đoàn Opple đến Vân Thành khảo sát, thời điểm trọng yếu như vậy, ai ngờ Bạc Lương Thần bị chuyện của Ôn Nguyễn Nhi ngăn cản. ‎

‎Cô nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của cô là rất tốt. ‎

‎Bạc Lương Thần nắm chặt điện thoại, ý lạnh nơi khóe mắt càng nồng đậm, anh đã có thể xác định trăm phần trăm, Chung Hi chắc chắn đang cố ý. ‎

‎Nhưng người của anh đã điều tra, tra không ra bất kỳ dấu vết nào. ‎

‎Người phụ nữ này ngày càng lanh lợi rồi. ‎

‎Khôn khéo đến mức, khiến cho Bạc Lương Thần không đành lòng hủy hoại cô. ‎

Một lúc lâu, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Nợ nần của cô giảm nhiều nhất tối đa là 500 vạn.”

Chung Hi chẹp chẹp một tiếng: “Thì ra, danh tiếng của Ôn Nguyễn Nhi ở trong mắt anh cũng chỉ đáng giá năm trăm vạn à.”

Cô‎ nhún vai: “Tôi còn tưởng là các người yêu thương nhau lắm cơ.”

Lời này là khiêu khích thực sự.

‎“Chung Hi, cô đừng quá đáng.” Sự nhẫn nại của anh đã đến cực hạn: “Tôi sai người lật tung nơi này đến tận gốc, cũng có thể tìm được.”

“Vậy anh lật đi.”

Chung Hi chớp chớp mắt: “Tôi có rất nhiều thời gian, chỉ là lật xong, cũng không phải cái giá này đâu.”

‎“Nếu không tìm được , Ôn Nguyễn Nhi sẽ mang theo tội trộm cắp, đứa bé nàng sinh ra, cũng sẽ bị người ta gọi là...” ‎

“600 vạn.”

‎Người đàn ông gần như cắn răng nói ra con số này. ‎

‎Vấn đề không phải là bao nhiêu tiền, mà là Chung Hi nắm chắc con cờ để cùng anh nói điều kiện, điều này làm cho anh rất khó chịu. ‎

Chung Hi ra vẻ do dự: “Được, vậy anh lại đây, chính miệng tôi nói cho anh biết.”

‎Bạc Lương Thần nhíu mày, cười lạnh: “Định lặp lại chiêu cũ?”

‎Lại chơi trò này, thế nhưng mà danh dự của cô mới bị bôi nhọ

Anh cũng đoán được Chung Hi không dám. ‎

‎Nhưng mà, lúc này người phụ nữ trước mặt, trực tiếp túm cổ áo anh, kiễng mũi chân, trên áo sơ mi của anh hạ xuống một dấu son môi. ‎

‎Nhiệt độ cơ thể cô đột nhiên tiếp cận, còn có mùi thơm trên người, khiến người ta mê ly. ‎

‎Ở trong căn phòng chật hẹp này, Bạc Lương Thần rõ ràng cảm giác được tim mình đập thêm nửa nhịp. ‎

‎Nhưng mà người khởi xướng lại không có nửa điểm lưu luyến. ‎

Chung Hi thấy dấu môi đã in xong, trực tiếp buông tay, nhẹ nhàng nói một câu: “Đồ vật ở trên xe Ôn Nguyễn Nhi, nhưng mà, tốt nhất anh đừng tra làm gì, tra cũng không tra được trên đầu tôi đâu, bởi vì tự tay cô ta đã lấy ra.”

‎Nhưng bước chân cô vừa chuyển, cổ tay đã bị người kéo lại. ‎

‎Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng. ‎

Cả người Chung Hi bị Bạc Lương Thần đè ở trên mặt bàn. ‎

‎Bàn tay anh siết chặt cằm cô, ánh mắt thâm thúy: “Vui lắm sao?”

‎Đáy mắt Chung Hi đã không còn loại tình cảm ngày xưa nhìn anh còn sót lại chỉ là vài phần lạnh lẽo. ‎

‎Giống như anh, không cần quan tâm đến bất cứ điều gì. ‎

“Cũng tàm tạm.” ‎

‎Có thể thấy được sự tức giận không thể khống chế của anh, Chung Hi cảm thấy cuộc sống nhàm chán không còn khô khan như vậy.‎
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận